“Ngươi, muốn thế nào?” Đế Thuấn rống giận một tiếng. Công Tôn Bá trầm mặc thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng hỏi một câu.
“Các ngươi, rốt cuộc muốn như thế nào?” Hai tay Đế Thuấn gắt gao nắm lấy bả vai Công Tôn Bá, mang theo một tia dữ tợn thấp giọng quát: “Các ngươi nhận được đã quá nhiều rồi, hưởng thụ đã đủ rồi. Công Tôn Bá, đừng có quá phận.”
“Không có chúng ta ủng hộ, ngươi có thể ngồi vững vị trí Nhân Hoàng sao?” Công Tôn Bá cười khinh miệt, mang theo sự kiêu ngạo cùng tự phụ một đương đại tộc trưởng đại thị tộc huyết duệ trực hệ Nhân Hoàng nên có, hơi nâng cằm, khinh thường nhìn Đế Thuấn.
“Ta, đã chuẩn bị thoái vị, nếu ta giết ngươi bây giờ, Công Tôn nhất tộc lại có thể như thế nào?” Đế Thuấn hiển nhiên đã lửa giận công tâm, hắn đã nói ra lời lấy cách làm người của hắn, ngày thường tuyệt đối sẽ không nói ra: “Các ngươi hẳn là biết, ta có chín thành trở lên nắm chắc, vượt qua Vu Thần kiếp, thuận lợi thành tựu Vu Thần. Hiện tại ta nếu giết ngươi, Công Tôn nhất tộc lại có thể như thế nào?”
Ánh mắt Công Tôn Bá có chút tán loạn, hắn nghiến răng trầm giọng nói: “Đế Thuấn, đừng quên, xét đến cùng, huyết mạch của ngươi cũng đến từ Hữu Hùng thị, ngươi là hậu nhân của đế Chuyên Húc, ngươi cũng là hậu duệ của Hiên Viên thánh hoàng. “
“Nếu là bản tôn Hiên Viên thánh hoàng giáp mặt, hắn có lẽ đã một kiếm đánh chết các ngươi lũ hậu nhân không nên thân này!” Đế Thuấn sắc mặt âm trầm như mây đen trước khi mưa to tầm tã, từng chữ một, mang theo cực độ miệt thị và khinh thường cười lạnh nói: “Ngươi cảm thấy, hành vi của các ngươi, thực sự xứng với danh hiệu hậu duệ thánh hoàng này?”
“Việc chúng ta làm, đều là vì thị tộc vạn năm cường thịnh.” Sắc mặt Công Tôn Bá âm trầm tương tự, hắn còn muốn nói gì đó, động tĩnh xung quanh đã khiến hắn ngậm mồm.
Nhiều tộc nhân thị tộc bị Cơ Hạo đánh bay bị thương nặng lần lượt giãy dụa bò dậy. Bọn họ ùn ùn ăn vào vu dược bổ sung tinh huyết, khôi phục thương thế. Lấy thân phận bọn họ, vu dược bọn họ dùng đều là cực phẩm dị thường trân quý, có mấy trưởng lão thị tộc thân thể cũng bị tổn hại, chỉ còn lại có đầu còn lưu lại một tia sức sống, đều ở dưới sự trợ giúp của vu dược cấp tốc khôi phục.
Càng lúc càng nhiều tộc nhân thị tộc bò dậy. Bọn họ nghiến răng, như một đám dã thú bị thương, mang theo tiếng thở ‘Vù vù’ nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Cơ Hạo. Nếu không phải một đòn vừa rồi của Cơ Hạo cho bọn họ sự sợ hãi quá lớn, bọn họ đã lao lên một lần nữa.
Tay trái nâng hờ Bàn Giả Thái Dương, Cơ Hạo lẳng lặng đứng ở giữa không trung.
Hắn không nói một lời, mang theo vẻ mặt khinh thường và trào phúng nhìn đám ‘tinh anh’ thị tộc này. Hắn rất muốn chủ động khiêu khích, chọc giận những kẻ đó, khiến bọn hắn thiêu thân lao đầu vào lửa chịu chết thêm một lần. Một lần này, hắn có mười thành nắm chắc, đem các ‘tinh anh’ thị tộc xử lý hết.
Vừa rồi toàn lực vung ra một kiếm, hắn đối với kiếm đạo và kiếm trận Vũ Dư đạo nhân truyền thụ có lĩnh ngộ càng thêm thần diệu, nếu xuất kiếm một lần nữa, uy lực kiếm thế của hắn ít nhất có thể tăng lên một nửa. Trong lòng Cơ Hạo rất ngứa ngáy, nên chủ động mở miệng khiêu khích bọn họ hay không? Thật sự có chút kích động nho nhỏ!
Đế Thuấn cảm nhận được Cơ Hạo mang theo ác ý nồng đậm nóng lòng muốn thử, hắn vội vàng quay đầu, mang theo một tia bất đắc dĩ cười khổ nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Hắn đang khẩn cầu Cơ Hạo, đừng đem sự tình đưa tới mức không thể vãn hồi.
Cơ Hạo bất đắc dĩ cười khổ tương tự lắc đầu. Hắn rất muốn nói cho Đế Thuấn, từ khi đám người thị tộc này xuất hiện ở Quỳ Môn, cưỡng chế hắn và Tự Văn Mệnh rời khỏi cuộc tấn công đối với chín đại long môn, muốn cướp lấy công lao cuối cùng sáng chói nhất, khiến người ta chú ý nhất của đại kế trị thủy, sự tình thật ra đã không thể vãn hồi rồi.
Đám người thị tộc này, bắt đầu từ khi bọn họ xuất hiện, bọn họ đã đứng ở trận doanh đối địch tuyệt đối.
Chẳng qua, nể mặt Đế Thuấn một lần đi!
Như Đế Thuấn nói, hắn đã chuẩn bị thoái vị, chuẩn bị dẫn dắt bản mạng vu tinh, luyện hóa hồng hoang tinh thần thành tựu Vu Thần. Chờ Đế Thuấn thành Vu Thần, dựa theo quy tắc ngầm của các đời Nhân Hoàng, hắn không thể nhúng tay đối với việc nội bộ của nhân tộc nữa.
Đến lúc đó, chờ Tự Văn Mệnh đi lên vị trí Nhân Hoàng, các thị tộc này nếu còn muốn nhảy nhót, Cơ Hạo có thời gian và tinh lực dây dưa với bọn họ.
Mỉm cười tế ra Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh, đem Bàn Giả Thái Dương nhét vào trong đỉnh cẩn thận cất chứa thỏa đáng, Cơ Hạo thu hồi đại đỉnh, lại đem Bàn Cổ Long Văn thu thập thỏa đáng, mang theo nụ cười cả người lẫn vật vô hại, tươi cười dễ gần hướng Đế Thuấn chắp tay hành một lễ: “Nghe ngài, ta đánh không hoàn thủ, mắng không đáp trả… Ài, người ta cũng bắt nạt tới tận cửa rồi… nhưng mà, đại cục nhân tộc đó, ta biết, ta biết!”
Một đám người thị tộc đều thiếu chút nữa hộc máu.
Để ý đại cục nhân tộc, đánh không hoàn thủ, mắng không đáp trả? Nghiêu Hầu Cơ Hạo chết tiệt, mấy chục vạn tinh anh thị tộc vừa mới hóa thành tro bụi, chính là kết quả của ngươi đánh không hoàn thủ, mắng không đáp trả sao?
Nhiều người đã khó thở gần như sụp đổ, bọn họ thẹn quá hóa giận nhìn Bàn Cổ Chung ở đỉnh đầu Cơ Hạo vẫn tản mát ra các luồng hỗn độn khí. Nếu không phải trong lòng bọn họ biết rõ bọn họ không công phá nổi phòng ngự cường đại của Bàn Cổ Chung, bọn họ đã không để ý tất cả ra tay một lần nữa.
“Nhân tộc không có quy củ như vậy, chưa bao giờ nói, bởi vì con dân nhân tộc nào đó có được một món bảo bối rất hữu dụng, thì thế nào cũng phải đem nó thu làm của công.” Hai tay Đế Thuấn bóp chặt bả vai Công Tôn Bá, thản nhiên nói: “Bảo bối nhà mình về nhà mình, nhà ai cũng đừng hỏng vô duyên vô cớ chiếm thêm của hàng xóm cách vách một con dê, một con bò. Đây là quy củ niên đại Phục Hy thánh hoàng đã truyền xuống.”
“Ta biết, mấy nhà các ngươi, có mấy người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, bản mạng tinh lực của bọn họ ngưng tụ là Thái Dương tinh lực.” Đế Thuấn lạnh lùng cười vài tiếng: “Muốn lấy Thái Dương tinh thành tựu Vu Thần? Vô số năm qua, vô số người đã thử, kết quả cuối cùng ta cũng không nói nữa.”
Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, trên bầu trời mười hai cái thủy thế giới đang dung hợp với Bàn Cổ thế giới, động tĩnh thật lớn chấn động làm toàn bộ thiên địa đều đang lắc lư, Đế Thuấn lạnh lùng nói: “Bên kia, có mười hai cái thế giới, con cháu các ngươi muốn ngưng tụ Thái Dương tinh, đi đi, không có ai cản bọn họ!”
Người thị tộc lặng lẽ không lên tiếng… Bàn Giả Thái Dương bị thần thông sức mạnh to lớn không thể tưởng tượng hạ cấm chế, lực lượng của nó dịu ngoan mà phục tùng, là Thái Dương tinh có thể yên tâm lớn mật tế luyện dung hợp, có nắm chắc rất lớn dựa vào Bàn Giả Thái Dương thành tựu cảnh giới Vu Thần.
Thái Dương bản xứ sinh trưởng trong mười hai cái thế giới kia, nguyên nước nguyên vị, chưa có bất cứ sự giam cầm nào, không kiêng nể gì tản mát ra toàn bộ ánh sáng và nhiệt độ? Ai dám tế luyện người đó cứ đi, dù sao… nhắm chừng kết cục có thể sẽ không thế nào cả.
“Chuyện lần này…” Đế Thuấn muốn cực lực điều giải mâu thuẫn giữa Cơ Hạo với thị tộc.
“Chuyện lần này, không cần Đế Thuấn quan tâm. Vẻn vẹn tộc nhân tử thương, chẳng qua là thù riêng của thị tộc, loại chuyện này không thiếu, nhà ai không có ba năm kẻ thù truyền kiếp, tử địch?” Tộc trưởng Cao Dương thị từ trong đám người đi ra, mặt đầy ý cười gật gật đầu: “Đế Thuấn, cho dù là Phục Hy thánh hoàng năm tháng đó, lão nhân gia cũng không nhúng tay ‘lời thề máu báo thù’ của các đại bộ tộc nhân tộc nhỉ?”
Khóe miệng Đế Thuấn giật giật.
Đám tộc trưởng, trưởng lão, tộc nhân tinh anh của các đại thị tộc đều cười dữ tợn, bọn họ rút ra các thanh đao đá, đao ngọc tạo hình phong cách cổ xưa, trước mặt mọi người cắt mạch máu cổ tay mình, đem máu tươi ngưng tụ thành các phù văn vặn vẹo.
“Lấy máu để thề, Nghiêu Hầu Cơ Hạo là tử địch của tộc ta, phải lấy vô số huyết cùng hồn, mới có thể rửa sạch phần thù hận này!”