Giữa không trung bóng người chợt lóe, một đạo nhân mặt không biểu cảm, quanh thân khí tức sắc bén chân đạp một mảng ánh sáng lạnh từ trên trời giáng xuống.
Đạo nhân này bề ngoài giống hệt Vũ Dư đạo nhân, chỉ có khí tức trên người khác biệt, có tròng mắt đen trắng không khác trong mắt người thường, chỉ có vô số kiếm quang cực kỳ sắc bén, cực kỳ lăng lệ đan xen lui tới, mơ hồ còn có thể nghe được trong hốc mắt hắn truyền đến tiếng va chạm ‘Leng keng’.
Cơ Hạo đối với Vũ Dư đạo pháp đã lĩnh ngộ thâm hậu, hắn biết đạo nhân này tất nhiên là một trong tam thi hóa thân của Vũ Dư đạo nhân, nhìn kiếm ý sắc bén bức người quanh thân hắn, tất nhiên là Vũ Dư đạo nhân lấy vô thượng kiếm đạo có một không hai thế gian của hắn chém ra hóa thân.
Chân đạp mây lửa tới trước mặt đạo nhân, Cơ Hạo hướng đạo nhân đại lễ bái kiến, kính cẩn hô to: “Sư tôn.”
Đạo nhân cầm một thanh trường kiếm màu xanh trong suốt như nước, kiếm mang trong đôi mắt chợt phun ra xa vài thước, giọng cứng ngắc quát: “Hay cho một lão đầu gỗ không biết xấu hổ, không để ý da mặt, thế mà lại vận dụng chân thân động thủ đối với hậu sinh vãn bối. Đáng tiếc hắn chuồn nhanh, bằng không vừa rồi tất nhiên phải chém rách da mặt hắn, xem xem da mặt hắn rốt cuộc dày bao nhiêu!”
Trên khuôn mặt cứng ngắc băng lạnh cố nặn ra một nụ cười, đạo nhân đưa tay làm động tác nâng, một lực lượng to lớn vô hình khiến Cơ Hạo đứng dậy. Đạo nhân hài lòng hướng Cơ Hạo gật đầu đánh giá một phen, xoay người, hướng Kim Ô Quải Trượng trong tay Nha Công chắp tay.
“Phù Tang đạo hữu, ngươi thật có hứng thú!” Ngữ khí đạo nhân vẫn lạnh như băng, thanh âm cứng ngắc lạnh lẽo giống như hai thanh vô thượng thần kiếm va chạm lẫn nhau phát ra tiếng nổ vang, chấn động màng tai người ta đau đớn từng đợt.
“Vũ Dư đạo hữu, đã lâu không gặp.” Phù Tang Mộc từ trên Kim Ô Quải Trượng hiện ra hư ảnh bản thể, giọng ù ù vang lên trong lòng mọi người: “Lần trước gặp gỡ, là ngươi mang theo Bảo đạo nhân đi chỗ ta, đòi ta mấy cành cây làm tài liệu luyện kiếm. Có luyện chế ra bảo bối nào tốt hay không?”
Vũ Dư đạo nhân gật gật đầu: “Một bộ chín thanh Thuần Dương Phù Tang Kiếm, còn ở trong địa mạch đàn tràng kia của ta ôn dưỡng. Đạo hữu đã rời núi, về sau tiểu đồ đệ này của bần đạo, còn cần đạo hữu chiếu cố thêm đôi chút.”
Phù Tang Mộc cười vài tiếng, một luồng hư ảnh nhập vào Kim Ô Quải Trượng, không nói gì nữa.
Vũ Dư đạo nhân gật gật đầu, hắn xoay người lại nhìn Bàn Cổ Kiếm trong tay Cơ Hạo, chậm rãi nói: “Hảo kiếm, hảo kiếm thật sự, thật sự là đỉnh cấp thần vật, chỉ là thành hình không lâu, chưa thai nghén ra linh tính. Thôi được, hôm nay bần đạo sẽ thành toàn nó.”
Tay trái cầm trường kiếm màu xanh, tay phải Vũ Dư đạo nhân đè chặt lưỡi kiếm dùng sức cứa một cái, vang một tiếng thanh thúy da thịt lòng bàn tay hắn bị cắt ra, các luồng kiếm quang sắc bén dị thường, tinh thuần cô đọng từ lòng bàn tay hắn phun ra, hóa thành vô số phù văn bay ngang đâm dọc, sắc bén không chịu nổi ùn ùn nhập vào trong Bàn Cổ Kiếm.
Cơ Hạo thấy rõ, các phù văn này nếu hóa giải ra, tất cả đều là các loại áo nghĩa trong Vũ Dư kiếm đạo, chính là vô thượng kiếm đạo bị hóa thân này của Vũ Dư đạo nhân cứng rắn ngưng luyện thành hình, mạnh mẽ khắc ở trong Bàn Cổ Kiếm.
Bàn Cổ Kiếm khẽ chấn động, mới đầu chỉ có một tiếng kiếm ngân lên khe khẽ, về sau tiếng kiếm ngân lên dần dần cao vút, dần dần vang dội, đến cuối cùng kiếm ngân từng trận, hồng hoang tinh không xung quanh kịch liệt lay động một phen, các làn sóng trong suốt mắt thường có thể thấy được hướng bốn phía khuếch tán ra, dọa mấy chục hồng hoang tinh thần ở gần hào quang liên tục lóe lên, quỹ tích vận hành cũng đã xảy ra biến hóa nhỏ bé, tựa như đang né tránh vô thượng kiếm ý trên thân Bàn Cổ Kiếm phóng thích.
Cơ Hạo chỉ cảm thấy Bàn Cổ Kiếm càng thêm giàu linh tính, tựa như lúc nào cũng có thể phá không bay vút, tự lăng không giết người. Thanh kiếm này tựa như đã biến thành một tông sư tu vi kiếm đạo đạt đến mức tận cùng, chỉ cần nắm nó tùy ý vung lên, sẽ là vô thượng kiếm quyết, kiếm chiêu không tỳ vết.
Thanh kiếm này đột nhiên sống lại, như một con hồng hoang cự thú ngủ say vô số năm, vốn chỉ còn lại có một khối thể xác nó đột nhiên sống lại. Nó có bản năng của mình, có ý thức của mình, nó bẻ tay rôm rốp, sốt ruột không chờ được muốn uống sảng khoái máu tươi của con mồi.
Từng tia kiếm ý sắc bén dị thường, khiến bàn tay Cơ Hạo cũng cảm thấy từng tia đau đớn không ngừng từ trong Bàn Cổ Kiếm phun ra, làm kiếm chủ cũng cảm giác như vậy, Nha Công và một đám Kim Ô trưởng lão vốn đứng ở bên người Cơ Hạo càng sớm đã rời đi hơn ngàn dặm. Bọn họ căn bản không thể thừa nhận kiếm ý sắc bén này, nếu hơi tới gần một chút, linh hồn bọn họ cũng sẽ bị kiếm ý xé thành phấn.
“Đại khái được rồi, dùng đạo đài bản thân ôn dưỡng mọi lúc, tương lai miệng phun kiếm quang giết địch ở ngoài ức vạn dặm cũng không phải việc khó.” Vũ Dư đạo nhân hài lòng gật gật đầu, lại hướng đám Kim Ô xa xa la hoảng ‘Quạ quạ’ nhìn một cái thật sâu.
“Kim Ô? Hơn nữa huyết mạch Tam Túc Kim Ô trong cơ thể nồng đậm như thế? Phù Tang đạo hữu lần này quả thật đã bỏ tiền vốn… Xem ra, hắn nhớ mãi không quên đối với việc năm đó Đông Hoàng Thái Nhất ngã xuống.” Vũ Dư đạo nhân cười nhạt: “Đây cũng là hộ pháp đạo binh của đồ nhi ngươi nhỉ? Thiên phú tạm được, căn cơ mỏng yếu chút. Vi sư nơi này có một môn Thuần Dương Tru Tuyệt Kiếm Trận, vừa lúc để cho bọn họ thao luyện.”
Ngón tay khẽ búng trường kiếm màu xanh, trong tiếng kiếm ngân ‘Ong ong’, vô số sợi tơ kiếm nhỏ bé màu xanh lao vút ra, chuẩn xác trúng mi tâm Kim Ô lấy hàng tỉ để tính. Đám Kim Ô đó đồng thời hơi ngửa đầu về phía sau, sau lưng đồng thời mở ra cánh chim màu vàng, từng luồng sát khí lạnh lẽo làm người ta hít thở không thông liền từ trong cơ thể bọn họ không ngừng khuếch tán ra.
Trong chớp mắt, một kiếm trận lực lượng sát phạt kinh người đã khắc ở sâu trong linh hồn đám nha binh (lính quạ) này, giống như bọn họ đã thao diễn vô số năm. Thủ đoạn của Vũ Dư đạo nhân thật sự không thể tưởng tượng, hắn đối với Cơ Hạo cũng thật sự là chịu bỏ công phu.
“Kiếm trận có rồi, đạo binh bày trận có rồi, còn thiếu kiếm hợp với tình hình.” Vũ Dư đạo nhân cười vài tiếng cứng ngắc, hướng Kim Ô Quải Trượng trên tay Nha Công gật gật đầu: “Phù Tang đạo hữu, ngươi ta đều bỏ chút công phu chứ?”
‘Oành’ một tiếng vang lớn, Kim Ô Quải Trượng hóa thành bản thể khổng lồ của Phù Tang Mộc, vô số cành to lớn kịch liệt vẫy, giọng Phù Tang Mộc ù ù vang lên: “Một chút cành lá, cầm đi là được. Ừm, trong Thái Dương Giới tích tụ vô số Thái Dương Tinh Thạch, trong đó có tinh tủy ức năm, vừa lúc dùng để luyện kiếm.”
Trong tiếng ‘Răng rắc’, mấy trăm cái cành cực lớn của Phù Tang Mộc tự rụng ra, theo tiếng vang thanh thúy ‘Rắc rắc’, những cái cành đó tự phân giải ra, hóa thành các thanh mộc kiếm màu vàng dài một thước hai tấc bay loạn trên không.
Vũ Dư đạo nhân hít sâu một hơi, hai tay hướng Thái Dương Giới vẫy tay một cái, một khối đại lục cực lớn phạm vi trăm vạn dặm ngưng tụ từ Thái Dương Tinh Thạch bị hắn mạnh mẽ từ trong Thái Dương Giới rút ra.
Tay phải điểm một cú trên không, đại lục khổng lồ ầm ầm tan rã, hóa thành các luồng Thái Dương Tinh Hỏa tinh thuần đến cực điểm lướt qua không trung bay tới, không ngừng rót vào trong kiếm phôi Phù Tang Mộc chế thành. Trong tiếng ‘Xèo xèo’, Vũ Dư đạo nhân đem Thái Dương Tinh Hỏa ngưng tụ thành các kiếm phù tinh xảo không ngừng khắc ở trên thân mộc kiếm, không bao lâu các thanh mộc kiếm đó cũng tản mát ra kiếm ý mơ hồ, thân kiếm càng trở nên long lanh trong suốt giống như tinh thạch rèn thành.
Vũ Dư đạo nhân và Phù Tang Mộc liên thủ, hao phí suốt một tháng thời gian, luyện chế vô số phi kiếm màu vàng, mỗi tên Kim Ô nha binh vừa vặn được cầm một thanh.
Sau khi kiếm thành, Vũ Dư đạo nhân lại dặn dò Cơ Hạo vài câu, đặc biệt bảo hắn cẩn thận Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân, lúc này mới thong dong rời khỏi, trở về sâu trong Hồng Mông.
Cơ Hạo dẫn theo vô số Kim Ô nha binh, cuốn lên ánh lửa cuồn cuộn đầy trời, quay về thiên đình.