NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Yêu Không Bến Bờ

Chương 32: Tôi mong em hạnh phúc

Tác giả: Bất Kinh Ngữ
Chọn tập
Ads Top

Giọng cậu trầm thấp mà từ tính, vẻ mặt dịu dàng ánh mắt như nước.

Xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh, có người khẽ huýt sáo.

Khương Doãn Nặc bưng ly thủy tinh dán vào bên môi, nhưng lại quên uống. Cô tập trung lắng nghe, tựa như mỗi một chữ đều khiến tim đập, mang theo nỗi đau bé nhỏ.

Rất nhiều kỳ tích chúng ta tin tưởng thì mới tồn tại. Đến chết cũng muốn yêu, không sâu sắc không vui vẻ…

Cậu cười một cách vô lại, hít sâu một hơi rồi hét lên, giọng trở nên khàn khàn, có gì đó rất thô cứng nhưng mạnh mẽ, khiến tâm trạng người khác càng thêm vang dội phải hát theo. Giọng của mười mấy người, dường như nổ tung cả mái nhà, nhân viên phục vụ và người đi đường lần lượt dừng chân, họ mang theo nụ cười nhìn ngắm, bị sự nồng nhiệt vô lo vô nghĩ của thanh niên thu hút.

Giai điệu càng ngày càng cao, Hứa Khả cười lắc đầu, tay cầm micro xuôi xuống. Cậu nghiêng người dựa vào quầy rượu, ánh mắt quét qua đám đông đang hát, rơi vào sóng mắt dịu dàng như nước của cô, ánh mắt hai người, giao nhau trong bầu không khí sôi động, dường như gỡ bỏ xuống gông xiềng lạnh lẽo, quên đi những cấm kỵ đáng sợ.

Cậu lặng lẽ nhìn cô, nụ cười ấm áp bên khóe miệng, xuyên qua bóng tối, xuyên vào hai mắt cô.

Cậu giơ mic lên, tiếng hát trầm lắng chạm vào cõi lòng cô.

Cùng đường bí lối đều muốn yêu, không vô cùng lãng mạn không vui vẻ. Tóc sẽ trắng tuyết, đất sẽ vùi lấp, nỗi nhớ không phai nhòa…

Khương Doãn Nặc đặt ly rượu xuống, một ít rượu sánh ra bàn, cô đứng dậy, nhưng lại cảm thấy dưới chân mềm nhũn. Có chút hốt hoảng, cô đẩy cửa bước ra, song tiếng huyên náo trong phòng vẫn không ngừng bên tai.

Sao sáng lấp lánh trong bầu trời xanh đen, cô vô lực ngồi xuống bậc thềm ngay cửa ra vào, trong đầu có hai đứa bé đang chơi kéo co, không dừng lại dù chỉ một khắc, không ai nhận thua, cho đến khi cô hoa mắt chóng mặt.

Xung quanh tỏa ra mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô ngoắc ngoắc ngón tay với người đứng lặng im bên cạnh, “Cho mình một điếu”.

Lục Trình Vũ đưa thuốc và bật lửa cho cô.

Cô ngậm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, mùi hắc ín đậm đặc làm sặc mũi, khói thuốc vấn vít, cố nén vài tiếng ho, nước mắt vẫn trào ra.

“Thật vô dụng”, cô tự cười nhạo mình, lau nước mắt.

Lục Trình Vũ nhìn cô một cái, búng tàn thuốc nói, “Mệt lắm à?”

“Phải”, cô hơi ngẩn người rồi lập tức trả lời, võ công mèo cào, thật sự mệt người, trong lòng cô có tạp niệm, dù có vùng vẫy thế nào, cuối cùng chỉ sẽ tay chân lóng ngóng, sức cùng lực kiệt, thậm chí tẩu hỏa nhập ma, “… Mệt sắp chết rồi”, cô uể oải nhắm mắt lại, nói khẽ.

“Hà tất phải như thế”, Lục Trình Vũ ném mẩu thuốc trong tay, dưới ánh đèn tĩnh mịch, khuôn mặt cậu hiện lên vẻ kiên nghị anh tuấn, mày rậm, mắt sắc, môi mỏng. Song, thần sắc lại ôn hòa.

Khương Doãn Nặc không trả lời, cô nhất thời có chút mơ màng, không kịp tiêu hóa lời cậu ta nói, trong đầu liền bị suy nghĩ tự nhiên kéo đến khác lấp đầy…

Tại sao, không thử cách khác? Cô không thuộc phái hành động, nhưng lại thích kích động làm trò ngớ ngẩn khi không thích hợp, hơn nữa còn không tự biết mình.

Cô đứng dậy bước lên hai bậc thềm, vừa vặn có thể nhìn thẳng vào cậu ta. Thượng đế phù hộ, cô nghĩ, không cần thiên lôi khiến trời long đất lở, chỉ cần có một chút xíu rung động thôi cũng được…, thế là, cô đến sát mặt cậu ta, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của cậu ta.

Lục Trình Vũ khẽ lùi lại phía sau, nhưng không né tránh, mà hơi kinh ngạc nhìn cô. Còn cô, lại không ngừng nhìn chằm chằm vào môi cậu.

Có mùi thuốc lá dễ chịu, có mùi rượu cay cay, xen lẫn mùi mồ hôi nhàn nhạt đặc biệt từ người một cậu trai trẻ, nhưng không khiến người ta bài xích. Thế nhưng… không có kem… Phải, thiếu mất mùi kem của người nào đó, có chút ngọt ngào, lại có chút ấm áp. Từ sau cái đêm tai nạn xe nguy hiểm ấy, cô luôn liên hệ người nào đó và kem với nhau. Cô rất thích kem, đó luôn là lựa chọn đầu tiên cho món tráng miệng sau bữa ăn của cô.

Cô đột ngột dừng lại, bất đắc dĩ nhăn mũi, “Còn tưởng da cậu đẹp, cậu xem, chỗ này lỗ chân lông hơi thô, chỗ này mụn đầu đen cũng không ít, cậu uống rượu hút thuốc nhiều quá mà”, cho nên mới nói, không phải cô không cố gắng, mà là cô bị kem khống chế.

Lục Trình Vũ lùi lại một bước, “Cũng đâu phải con gái, để ý mấy việc này làm gì”, vừa nói cậu vừa nhếch miệng cười, mặt mũi anh tuấn.

“Mệt rồi, về ngủ thôi”, Khương Doãn Nặc vừa nói vừa bước xuống bậc thềm. Ánh trăng thật đẹp, không khí tươi mát, xa xa là dãy núi mông lung mà đen sì, trời đất bao la, nhưng cô lại muốn tìm một nơi không ai biết để trốn.

Lục Trình Vũ đi bên cạnh cô, “Muộn rồi, mình tiễn cậu”.

Hứa Khả ngồi trên sofa, híp hai mắt lại, xuyên qua khe hỡ giữa hai cánh cửa cách mười mấy mét, nhìn bóng dáng mơ hồ dần dần đi xa. Bỗng nhiên cậu cảm thấy cổ họng rất khó chịu, như bị hóc xương, cậu khẽ ho vài tiếng, thuận tay cầm tách trà hoa cúc nóng hổi trên kỷ trà.

“Cẩn thận, nóng lắm đấy”, nhân viên phục vụ châm trà tốt bụng nhắc nhở cậu.

Hứa Khả “ừ” một tiếng, vẫn cầm tách trà xanh nóng hổi, siết thật chặt, cái nóng từng đợt ngược đãi lòng bàn tay, dần dần, nơi nào đó trong cơ thể cũng không còn đau nữa.

“Tưởng đâu, thật sự sẽ có kỳ tích xuất hiện chứ”, cậu nói với chính mình.

Đặt mạnh tách trà xuống, sứ và thủy tinh va vào nhau kịch liệt, phát ra tiếng vang sắc nhọn giòn tan, cậu bước nhanh về hướng cửa đi ra ngoài…

Phòng của Lục Trình Vũ ở tầng một, một mình Khương Doãn Nặc lơ đãng bước vào thang máy, hai cánh cửa từ từ khép lại, giống như mặt kính trơn bóng, cô nhìn thấy khuôn mặt mình từ bên trong, tiều tụy xanh xao, lạnh lẽo vô thần, tựa như bệnh hết thuốc chữa.

Sau đó, có người từ bên ngoài giơ tay chặn cửa lại.

Khương Doãn Nặc nhìn rõ người đến, bất giác lùi về sau một bước.

Hứa Khả bước vào, đứng cạnh cô, không nói tiếng nào.

Cửa cuối cùng cũng khép lại, Hứa Khả ấn núi số năm.

Chỉ tầng năm thôi, nhưng thời gian lại trôi qua rất chậm, màn hình hiển thị số bên cửa giống như bị hư vậy, rất lâu mà không thay đổi gì.

Trong không gian chật hẹp, im lặng luôn khiến người ta kiềm nén khó chịu.

Một tiếng “ding”, cuối cùng cũng tới, Khương Doãn Nặc thầm thở phào, lập tức bước ra.

Đằng sau, bước chân nặng nề, hai người ở hai phòng cạnh nhau.

Cô mở cửa, nhưng bị người khác nắm tay đẩy vào trong. Cô bỗng quay đầu, tức giận hỏi, “Cậu làm gì vậy?”

Hứa Khả đóng sập cửa lại, từng bước đến gần cô, đến khi cô lùi sát góc tường, “Khương Doãn Nặc, chị và Lục Trình Vũ rốt cuộc là sao?” Giọng cậu hơi mệt mỏi trầm khàn.

Cô hoàn hồn trở lại, vẻ mặt khó xử, “Không liên quan đến cậu”.

Hứa Khả nhìn chằm chằm cô một lúc, hơi do dự hỏi, “Chị thích cậu ấy?”

Cô cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào.

Cậu thầm hít vào, cố gắng khống chế tâm trạng của mình, “Bạn bè tôi không nhiều, chỉ có hai người thôi”, cậu khẽ cúi người nhìn cô, “Nếu chị chỉ muốn dùng cách này để tránh né tôi thì đừng gây với người ta”.

Cậu đang nói gì, né tránh gì chứ, tim Khương Doãn Nặc đập thình thịch, trong lúc hoảng loạn, đành phải nói lảng sang chuyện khác, “Người cậu gây còn tính là ít sao? Cậu… chung chạ bừa bãi. Cậu dựa vào đâu mà nói tôi chứ”, hậu quả của việc gặp đâu nói đó là mặt cô đỏ bừng, lời này nghe thế nào cũng có mùi chua.

“Tôi…”, Hứa Khả đột nhiên xê ra vài bước, lưng dựa vào tường giống như cô, thở dài bất lực, “Tôi biết… chị luôn muốn tránh né tôi. Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ cố gắng… Chúng ta sẽ giống như trước đây… giống như lúc nhỏ, nhưng tôi cần thời gian. Nếu… chị thật sự, thích ai đó… Tôi hi vọng chị hạnh phúc”, miệng cậu khô khốc, hai câu ngắn ngủi nhưng lại liên tiếp đứt đoạn, khó khăn vô cùng.

Khương Doãn Nặc không nhịn được ngẩng đầu nhìn cậu, mặt cậu gầy đi không ít, giữa hai lông mày vô cùng mệt mỏi, đáy mắt thoáng vẻ đấu tranh và bất đắc dĩ không hề che đậy. Cậu cũng rất mệt, đúng không? Bỗng nhiên, cảm giác đau thấu tâm can kéo đến. Cô bắt đầu chán ghét bản thân mình, ích kỷ và lạnh lùng biết bao, chỉ biết một mực cự tuyệt né tránh, nhưng lại chưa từng dừng lại để nghĩ đến, nỗi khổ của cậu, cũng nặng nề như vậy, đến mức không thể chịu đựng mà tràn đê. Cô chưa từng cảm nhận được, cậu lại dựa dẫm vào cô sâu sắc như vậy. Chỉ là, qua bao nhiêu năm xa cách, bỏ lại một mình cậu lớn lên trong nỗi cô đơn, thế là phần tình cảm đó lệch khỏi quỹ đạo vốn có, càng đi càng xa.

“Khả Khả”, cô khẽ gọi tên cậu, trái tim run rẩy nhưng không biết an ủi thế nào, bao nhiêu lời nói, lúc này sẽ chỉ trở nên yếu ớt vô lực.

Cô đưa tay xoa nhẹ mặt cậu, hi vọng có thể xóa đi nỗi đau thương vô tận.

Tay cô mang theo hơi lạnh nhưng dịu dàng lạ thường, Hứa Khả không nhịn được nắm lấy, nhẹ nhàng dán lên mặt mình.

“Là lỗi của chị”, cô nói, trong mắt mờ đi bởi một tầng nước trong suốt, “Chị không nên bỏ lại một mình cậu… bao nhiêu năm như vậy”, trán cô tựa vào ngực cậu, nước mắt thấm ướt áo sơ mi của cậu, “Xin lỗi…”.

Hứa Khả cảm nhận được sự ẩm ướt ấm nóng trước ngực, nâng mặt cô lên, nước mắt đó, rơi vào trong lòng.

“Không phải lỗi của chị, là tôi… vì tôi…”, giọng cậu hơi run rẩy, mấy chữ đằng sau, do dự vài lần, cuối cùng không nói nên lời.

Cậu dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi, cậu không biết làm thế nào bèn ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên mắt cô, từng giọt từng giọt, nhẹ nhàng tiếp xúc, muốn hôn sạch nỗi cay đắng chua xót của cô.

Trong nỗi thương xót tràn đầy, dần xen lẫn thứ tình cảm kỳ lạ, hơi thở đàn ông nóng bỏng phả vào mặt, cảm giác kinh ngạc khiến cô quên cả khóc.

Tim đập càng lúc càng nhanh, hai má nóng ran, cô nhất thời ngẩn người ở đó. Hai người đều im lặng không nhúc nhích, bên tai chỉ có tiếng thở kiềm nén của đối phương.

Cậu cúi đầu nhìn cô, cô ngại ngùng né tránh, ánh mắt như nước, chóp mũi ửng đỏ, son môi đỏ rực.

Trong đầu Hứa Khả nổ đùng một tiếng, máu huyết dâng trào, không nghĩ ngợi gì hôn thẳng xuống môi cô.

Lý trí, binh bại như núi.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer