Cho đến nay, do thiếu các tài liệu, nguồn gốc thực sự của Karate vẫn chưa được xác định rõ ràng. Theo quan điểm truyền thống vốn được đa số các chuyên gia võ thuật thừa nhận, Karate được ra đời tại Ấn Độ. Một vị tu hành thuộc dòng Thiền, tên là Daruma (pháp danh Bhodidarma) đã đưa môn võ này vào trong khi đi truyền giáo tại Trung Quốc. Vào thời đó, thông thường các nhà tu hành đều biết võ nghệ để tự vệ trước sự tấn công của thú dữ và kẻ cướp. Kể cả Gautama Sidartha cũng từng là chiến binh trước khi ông trở thành Đức Phật. Khi sáng lập nên Phật giáo, ông cũng nhận thấy không hề có sự mâu thuẫn nào khi một người hiền lành và giàu lòng vị tha cũng rất giỏi trong chiến đấu. Từ Karate hiểu theo nghĩa đen là tay không. Các vũ khí chủ yếu của Karate là tay và chân. Tuy nhiên, một người giỏi Karate sẽ không chỉ đơn thuần dùng sức mạnh của chúng. Về mặt thể chất, việc luyện tập Karate không chỉ có ý nghĩa giúp cơ thể cường tráng, nâng cao tốc độ, sức mạnh và sự nhạy bén và ý thức tự cường. Và kết quả là người võ sinh có thể sẽ trở nên tự tin hơn – tự tin trong mối quan hệ với thế giới xung quanh mình.