NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Nhục Hồng Ngải

Chương 16: Phát giác

Tác giả: Thục Linh
Ads Top

Trong lúc đó, thầy H”Nue và Uông Bắc đã rải xong đống máu tươi xuống dưới chân căn nhà sàn đáng nghi vừa phát hiện hôm qua.

Hai người nấp ra xa đó, ở bụi cây đối diện ngôi nhà, cố gắng không lại gần quá để tránh nguy hiểm.

Tất cả đều phải chờ đợi.

Khoảng thời gian trôi qua dài dằng dặc. Những thanh âm cuối cùng của con người cũng dần bị màn đêm nuốt chửng, chỉ còn vầng trăng khuyết sáng vằng vặc trên cao. Đã khuya lắm rồi.

Và đúng lúc đó, thầy H”Nue thấy mùi tanh tưởi xộc lên. Từ phía sau căn nhà sàn, những tia năng lượng đen hắc ám tỏa ra xung quanh. Thầy biết điều gì đang tới.

“Kìa kìa…” Uông Bắc thì thầm.

Từ phía sau căn nhà sàn, một bóng dáng hiện ra. Vật vờ. Đói khát.

Mái tóc dài thượt xơ xác của một cô gái hiện ra, nó trôi đi trong sương khói lảng bảng, trong đám bụi bay lên lẫn dưới ánh trăng mờ ảo. Phần thân dưới của chiếc đầu đó bùng nhùng, nhễu nhợt: tim, phổi, ruột non ruột già bầy nhầy máu. Thực thể quái đản đó bay vào rừng lờ lờ nhè nhẹ, theo mùi hương của máu mà thầy H”Nue đã vẽ ra sẵn.

Thầy H”Nue khẽ thầm cầu nguyện trong đầu, mong Bách sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ. Khi đánh động con ma đó, nó sẽ trở nên điên cuồng hơn. Anh và Uông Bắc phải khống chế thật nhanh trước khi nó tấn công Bách.

Bách ngồi im trong bụi cây, mong tảng đá sẽ che chắn cho mình thật tốt. Tiếng gió khẽ xao động. Đã lâu lắm rồi vẫn chưa thấy vật thể gì tiến đến bao nội tạng kia. Không biết kế hoạch có trục trặc gì không?

Bất ngờ có những giọt nước nhỏ nhè nhẹ lên vai, lên đầu của Bách. Lại mưa chăng? Anh khẽ đưa tay lên đầu để che. Một giọt nước khác rơi tỏng xuống cánh tay của Bách.

Vệt nước đó màu đen. Đó là máu

Bách giật mình ngước nhìn lên trên. Đúng vào giây phút đó tim anh ngừng đập.

Một mái tóc dài đang xõa gần xuống mặt anh, Lẫn trong đó là một gương mặt trắng bệch, đường nét thanh tú nhưng đôi mắt lại trợn ngược lên, sống sượng, chiếc lưỡi dài thè ra, nhe nhởn hàm răng sắc lạnh.

Phía dưới chiếc đầu đó là những mảnh nội tạng nhờn nhớt, phơi bày đến kinh dị, máu tươi liên tục nhỏ xuống dưới mặt đất. Cô gái chỉ có phần đầu nối với nội tạng phía dưới, không hề có tay chân.

Con ma cười rít lên khinh khích rồi lao xuống tấn công Bách. Hóa ra nó đã tiếp cận sai hướng và lại đúng phía Bách đang ngồi.

Bách vội vã lùi lại, lập cập chạy đi nhưng bị con ma đuổi sát đằng sau, nó thèm khát máu tươi và nội tạng của anh. Người anh run lên từng cơn như đang bị đẩy vào thế chân tường. Bách vấp ngã và đúng lúc con ma xồ tới. Anh theo phản xạ giơ hai tay lên trên đầu chống cự. Hai chiếc vòng cà sa màu đỏ trên tay nóng ran lên như phải bỏng, thít chặt vào cổ tay anh đau đớn. Con ma giật ngược về phía sau.

Nhớ ra, Bách bèn cuống cuồng vớ lấy chiếc còi trong túi quần lên, thổi vội hai hồi.

Ở phía xa, thầy H”Nue đã nghe thấy tín hiệu khẩn cấp của Bách. Anh và Uông Bắc lao ra khỏi chỗ nấp, nhanh chóng phi lên cầu thang của căn nhà sàn kia để tìm vỏ xác bị bỏ lại của con ma lai.

Thầy H”Nue lấy chân đạp tung cửa, xồng xộc lao vào tìm phòng trong. Thầy H”Nue và Uông Bắc mỗi người xông vào một phòng.

Những tiếng thét vang lên. Thầy H”Nue giật mình.

“AAA. Các người là ai thế? Sao lại xông vào đây? Tính làm gì…?”

Thầy H”Nue ngạc nhiên nhận ra cô gái xinh đẹp hôm qua mình nhìn thấy đang đứng cạnh giường ngủ, đứng nấp phía sau là một bà già cũng ở trong căn nhà này.

Thầy H”Nue chẳng nói chẳng rằng, vội lục soát những căn phòng khác. Uông Bắc đi ra và vội lắc đầu tỏ ý không thấy điều gì. Vậy cái vỏ xác đang ở đâu?

Ánh đèn điện bị cô gái bật lên sáng trưng nhưng thầy H”Nue vội vàng với tay tắt đèn rồi nói.

“Tôi xin lỗi…tôi là thầy H”Nue ở bản bên. Có chuyện mới phải làm thế này. Tôi không có ý xấu, chỉ là nhầm lẫn. Xin cô với bà đừng hoảng sợ…Đừng đánh động.”

Thầy H”Nue luống cuống nắm chặt tay. Anh đang rất lo cho Bách, nếu giờ không tìm thấy vỏ xác và khống chế con ma lai thì Bách sẽ gặp nguy hiểm, anh không thể chạy tới kịp trong khoảng cách xa như vậy. Hóa ra con ma lai không ở trong căn nhà này. Vậy chiếc vỏ xác thực sự đang ở đâu?

Uông Bắc đi qua đi lại ở hiên nhà, lắc lắc đầu. “Tôi cũng không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra? Hay là chiếc la bàn của anh sai rồi?”

“Không…chiếc la bàn của tôi không sai…Tôi nghi ngờ có năng lượng gây nhiễu nó đi một chút”. Thầy H”Nue bứt rứt.

Trong rừng, con ma lai lại tiếp tục tiến đến. Mái tóc của nó chập chờn trong gió, khẽ đưa đẩy, dài dần ra và bắt đầu lan đến tay, chân Bách. Mái tóc này có thể khống chế và trói chặt anh. Chiếc vòng cà sa đang nóng tới độ không thể chịu đựng được nữa. Một chiếc vòng bùng cháy lên dữ dội rồi tan ra. Vậy là anh mất đi một nửa sự bảo vệ. Anh sắp bị con ma này ăn sống rồi…

Thầy H”Nue đập mạnh tay vào trán rồi lao ra ngoài cửa như một người điên.

“Gì…gì thế?” Uông Bắc lập cập chạy theo.

Thầy H”Nue lao thẳng sang căn nhà bên cạnh và phá cửa chui vào.

Bên trong căn nhà, mùi ẩm mốc xông lên, trên trần nhà, bụi bẩn đang bám đầy…

Thầy H”Nue xông vào căn phòng phía bên trái.

Nằm ngay ngắn ở trên giường, vẫn còn đang đắp chăn là thân hình của một con người nhưng phần đầu lại hoàn toàn biến mất. Trong nhà, không có hình dáng của một đứa trẻ nào.

Thầy H”Nue vội vàng tung chăn ra, nắm lấy vai của chiếc xác rỗng và lật úp nó xuống. Thầy lấy từ trong túi ra một lá bùa thật lớn. Thầy chắp hai tay lại kẹp lá bùa ở giữa, giơ lên cao nhẩm chú rồi giáng xuống, áp chặt vào lưng chiếc xác.

Bách đang cố gắng chống cự những giây cuối cùng thì con ma lai rít lên đau đớn, quằn quại trên không trung, buông anh ra. Đôi mắt nó trợn ngược lên trên thành lòng trắng, chiếc lưỡi thè ra rên xiết.

Anh run rẩy đứng dậy, chạy mải miết ra khỏi chỗ đó. Anh phải chạy thoát thân. Miệng anh liên tục dùng hơi sức còn lại thổi những hồi còi hơi liên tiếp để cầu cứu.

Chạy được một lúc thì anh đâm sầm vào một thứ. Anh hét lên khiếp đảm như mê sảng vì hoảng sợ quá độ. Người đó nắm chặt lấy vai anh.

“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Tôi đây rồi!”. Thầy H”Nue cất tiếng. Bách nhận ra mới định thần lại.

“Tôi…tôi suýt chết rồi…”. Bách khuỵu xuống, đôi chân không còn đỡ nổi anh nữa.

Thầy H”Nue đã giao lại cho Uông Bắc lấy dấu bùa của người nuôi ma lai in trên thân thể nó còn thầy vội lao đi để ứng cứu cho Bách.

“Chúng tôi…đã có chút nhầm lẫn…cô gái cậu nhìn thấy hôm qua không phải là ma lai…mà chính là người phụ nữ nhà bên cạnh…”. Thầy H”Nue thở không ra hơi. “Suýt chút nữa tôi đã hại cậu vào chỗ chết rồi…”.

Bách ngạc nhiên: Vậy chính là người phụ nữ què quặt đó?”. Anh chợt nhớ lại người phụ nữ anh đã suýt làm ngã trong lễ hội Lại gia: người phụ nữ có đôi chân tật nguyền và khuôn mặt xấu xí.

“Không thể là cô ta được..Tôi nhớ là cô ta xấu xí lắm…” Bách thảng thốt.

“Tôi đã bảo rồi…khi biến hình ma lai xinh xắn tới mức không thể nhận ra…chúng ta đã quá chủ quan…may mà tôi nhận ra kịp. Giờ chỉ cho tôi chỗ của nó…tôi sẽ tiêu diệt nó luôn…”.

Bách vẫn còn sợ hãi nhưng đành phải dẫn lối cho thầy H”Nue quay trở lại trảng rừng cũ. Con ma lai bị phá hủy thân xác đang nằm quằn quại dưới đất. Thầy H”Nue lấy một con dao lam nhỏ, lại gần, đâm một nhát chí mạng vào quả tim đen sì của con ma. Máu tuôn ra từ miệng nó. Nó giãy giụa quằn quại trên nền đất rồi nằm im hẳn.

“Xong rồi..giờ chỉ cần Uông Bắc lấy được dấu bùa là tất cả sẽ sáng tỏ. Kẻ đứng sau con ma lai này có liên quan tới thứ năng lượng đỏ giống thằng bé nhà cậu, chắc chắn kẻ đó sẽ biết thằng bé ở đâu…”

Bách và thầy H”Nue đứng ở trong rừng, bên cạnh thứ bầy nhầy còn lại của con ma lai, chờ đợi Uông Bắc tới.

Bỗng nhiên từ đằng xa, có những ánh đèn lấp loáng xuyên thủng màn đêm. Hình như Uông Bắc đang tới?

Thế nhưng, Bách chợt nhận ra có đông người hơn như thế. Một đoàn người đang chạy lại gần Bách và thầy H”Nue trong những ánh đèn pin. Anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Những người đàn ông trong bộ quần áo vải lại gần, đứng xung quanh thầy H”Nue và Bách.

Thầy H”Nue hỏi: “Có chuyện gì thế nhỉ?” nhưng những người thanh niên đó không trả lời.

Từ xa, một người đàn bà mập mạp đi tới, bà ta để lộ ra khuôn mặt mập mạp nhưng vẫn có những nét xinh đẹp, đôi mắt ướt, tay cầm chiếc gậy gỗ dài. Đó chính là Mo Xa Tích. Lần đầu tiên Bách nhìn bà Mo gần tới vậy.

“Sao..sao bà đến được tận đây? Có chuyện gì?”. Thầy H”Nue hỏi.

“Tôi vừa mới trở về bản chứ sao, nghe đồn có người nuôi ma lai, đã gây ra một vụ thiệt mạng. Là thầy Mo cai quản bản, tôi phải xem xét thế nào chứ. Ai ngờ cậu lại lanh chanh trước cả tôi vậy…”. Bà Mo cất tiếng.

Bà ta lại gần, cúi xuống xem xét cái xác của con ma, mặt không giấu nổi nét kinh tởm. Bà ta lấy gậy chọc chọc cái xác, miệng lẩm bẩm: “Xử lý hơi vội đấy. Thôi nói chung đến đây được rồi, tôi sẽ tiếp quản. Cậu đi về đi. Mấy hôm nữa tôi sẽ tìm ra thủ phạm.”

Thầy H”Nue ngỡ ngàng khi bị hất ra khỏi sự việc. Những người thanh niên kia nhanh chóng lấy tấm vải bạt bọc xác con ma lai lại chuẩn bị mang đi.

Thầy vẫn cố nói: “Tôi đã xử lý xong rồi, để tôi giải quyết nốt chứ?”

Bà Mo hất tay rồi đi xa dần: “Bản của tôi, tự tôi làm được rồi, không đến phận sự của cậu đâu…”.

Thầy H”Nue có vẻ tức giận, thầy đành bất lực đi về. Bách đi theo không khỏi bối rối. Anh mong Uông Bắc đã lấy được dấu bùa, thầy H”Nue có thể bí mật điều tra cũng được.

Anh và thầy H”Nue đi gần về tới nhà thì đã thấy Uông Bắc đứng đợi ở phía xa xa. Trời bắt đầu tờ mờ sáng.

Bách sốt ruột chạy lại gần hỏi: “Sao rồi anh ơi…có lấy được gì không?”.

Uông Bắc khẽ lắc đầu bất lực. “Tôi đang đợi dấu hiện thì người của bà ta xông vào, nói rằng tất cả mọi chuyện để đó cho bà ta xử lý rồi đuổi tôi ra!!!”.

Bách nghe thấy thông tin đó thì bực tức hết cỡ. Anh lấy chân đá tung lớp đất ở khoảng rừng cạnh đó lên. Mất bao nhiêu thời gian công sức mà đến đây mọi thứ lại bị chặn đứng.

Thầy H”Nue bóp đầu, từng đường gân xanh nổi lên trên hai thái dương. Thầy đang dồn nén sự ức chế vào bên trong lòng.

“Đúng là tôi có can dự vào việc ngoài quyền hạn của bản thân thật. Nhưng bà ta quả thật quá đáng. Chúng ta đã có công dụ hổ ra khỏi hang mà bà ta ngang nhiên nẫng tay trên, còn lớn giọng chê bai tôi. Nể tình bà ta là người quen cũ, không thể tin được là bà ta hành xử như thế!”. Thầy H”Nue nói.

“Giờ làm thế nào hả thầy…tôi quả thực tuyệt vọng quá…”. Bách ngồi sụp xuống đất. Người anh lấm thấm những máu, mặt mũi phờ phạc, dây đầy những vết bẩn của đất. Trông người cha mất con vô cùng tội nghiệp.

“Thông thường có kết quả xong bà ta sẽ tổ chức lễ Phán quyết…Chúng ta đành bất đắc dĩ đi dự vậy, xem bà ta giải quyết vụ này như thế nào…”. Thầy H”Nue nói.

“Vậy ngày mai chúng ta đi dự?”. Bách hỏi

Thầy H”Nue gật đầu.

(còn tiếp)

Bình luận
Ads Footer