NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Yêu Người Ở Bên Ta

Chương 16

Tác giả: Emily Giffin
Ads Top

“Thế nào? Em thấy sao?” Leo hỏi, hút lấy ánh nhìn của tôii như một từ trường.

Câu hỏi bổ ngữ của anh khiến tôi cảm thấy mờ mịt trong đầu, và tôi không thể không băn khoăn phải chăng anh đang cố tình mập mờ.

“Về buổi chụp hình?” tôi hỏi.

“Hẳn rồi,” anh nói với vẻ chú tâm. “Về buổi chụp hình. Về bất cứ điều gì.”

Tôi ngước nhìn anh, cảm thấy khao khát được thú nhận rằng tôi quá chừng vui sướng. Rằng tôi chưa bao giờ có một giờ làm việc hưng phấn đến thế – và hiếm khi thấy kiểu ái lực hóa học tuyệt đối như tôi đang cảm thấy lúc này, rằng tôi biết tôi đã bảo anh là tôi không muốn trở thành bạn bè, nhưng không thể chịu được ý nghĩ hoàn toàn đóng sập khả năng đó. Rằng mặc dù có cuộc sống gia đình hạnh phúc, tôi vẫn cảm thấy một mối ràng rịt lạ lùng với anh và không muốn điều này sẽ thành ra như thế giữa hai ta, mãi mãi.

Nhưng tất nhiên tôi không nói lời nào như thế, vì nhiều lý do. Thay vào đó, tôi mỉm cười thản nhiên và nói rằng tôi khá chắc mình đã có một số bức ảnh ưng ý. “Nên anh đừng lo… ảnh của em sẽ không làm mất giá bài phỏng vấn của anh quá đáng đâu.”

Anh cười lớn và nói, “Tốt. Bởi vì anh thực sự lo về vấn đề đó đấy. Suốt từ sau khi gọi cho trợ lý của em, anh cứ nghĩ, ‘Chết tiệt. Cô ấy sẽ phá hỏng bài của mình mất thôi’.”

Tôi mỉm cười, hơi quá khêu gợi, và anh cũng mỉm cười đáp lại cùng một điệu bộ như thế. Chừng mười giây trong ngập tràn cảm xúc trôi qua, tôi hỏi anh có lấy được tin gì thú vị không.

Anh gật đầu, vỗ nhẹ vào chiếc máy ghi âm ở túi sau. “Có. Anh không chắc mình đã mong đợi gì… Anh nghe nói ông ấy là một người khá dễ thương – thân thiện, cởi mở, có duyên… nhưng ta đâu biết được tâm trạng người ta sẽ ra sao.. Anh đoán em hiểu điều đó, đúng không?”

Tôi gật đầu. “Những đối tượng khó nắm bắt không bao giờ dễ làm việc cả… tuy nhiên cáu bẳn hay ủ rũ đôi khi cũng có thể khiến ta chụp hình được đẹp hơn ta tưởng.”

Leo tiến một bước về phía tôi. “Anh cho rằng tất cả là vì từ trường,” anh nói đầy khêu gợi.

“Phải,” tôi nói, cảm thấy một nụ cười ngớ ngẩn lướt qua mặt. “Từ trường rất quan trọng.”

Thêm một khoảnh khắc hồi hộp nữa trôi qua trước khi Leo hỏi, giọng thản nhiên và phởn phơ đến mức thành ra như thể đã nắm chắc câu trả lời, sau đây tôi sẽ làm gì. Đó là một câu hỏi tôi đã lật đi lật lại cả tá lần hôm nay, cứ ao ước rằng chúng tôi có thêm một đêm nữa ở Beverly Wilshire, trong khi đồng thời cảm thấy nhẹ nhõm là tôi đã có một chiếc vé điện tử để cứu rỗi tôi ra khỏi chính mình.

“Em quay lại New York thôi,” tôi nói.

“Ồ,” anh nói, đôi mắt dường như tối lại một chút. “Mấy giờ em bay?”

“Em bay chuyến bay đêm chín giờ rưỡi,” tôi nói.

“Ôi. Tệ quá,” anh nói, liếc nhìn đồng hồ.

Tôi thốt ra một âm thanh vô thưởng vô phạt, tính toán đến lượng thời gian còn lại ở L.A. Tìm kiếm một phương án hợp lý để dành phần nào trong quỹ đó cho Leo còn hơn là với người chị gái lúc này vẫn đang đứng ở chỗ quầy hàng phía xa.

“Thế anh không thể thuyết phục em ở lại đây thêm một đêm nữa à?” Leo nói.

Tôi ngần ngừ, tìm kiếm một giải pháp. Một cách nào đó để ở lại thành phố này trong khi vẫn giữ mọi thứ được yên ổn. Nhưng rồi tôi nghĩ đến nụ cười của Andy, cái lúm đồng xu, đôi mắt xanh trong veo của anh, và thấy không có lựa chọn nào khác nên đành nói, “Không… Em thật sự cần phải về.”

Hoàn toàn không có cách nào để đối phó với những nguy hiểm này.

“Anh hiểu,” Leo nói nhanh, dường như đọc được dòng suy nghĩ chạy ngang qua đó. Anh liếc nhìn xuống chỉnh sửa quai đeo của chiếc túi tài liệu màu xanh lá – một màu tươi sáng hơn so với tôi vẫn nghĩ về Leo – thế là tôi thấy mình tự hỏi phải chăng đó là một món quà; cô gái tặng nó cho anh xinh đẹp ra sao; liệu họ có còn chung lối.

Anh nhìn lên và nháy mắt tinh nghịch. “Tuyệt rồi,” anh nói. “Chúng ta sẽ hẹn lần tới khi chúng ta ở L.A. để làm một bài về Drake.”

“Đúng,” tôi nói, nỗ lực đánh bại lời châm biếm của anh bằng một câu nói liều lĩnh của chính mình. “Chúng ta sẽ hẹn lần anh đá em tiếp tới, rồi tình cờ gặp lại em nhiều năm sau, rồi tóm em trở lại trong một nhiệm vụ để đời…”

Leo có vẻ giật mình. “Em đang nói gì vậy?”

“Có gì không rõ ràng ư?” tôi nói, mỉm cười để làm dịu phần nào câu hỏi thách thức của mình.

“Anh không đá em,” anh nói.

Tôi đảo tròn mắt rồi cười lớn. “Phải.”

Anh trông có vẻ bị tổn thương – hoặc ít ra là trông hết sức ngạc nhiên. “Chuyện không giống như thế.”

Tôi ngắm kỹ gương mặt anh, phỏng đoán rằng anh hẳn đang cố gắng vớt vát niềm kiêu hãnh cho tôi bằng cách giả vờ là chúng tôi đã đồng thuận chia tay. Nhưng không có dấu hiệu nào của sự tính toán, không có dấu hiệu nào của bất ký thứ gì khác ngoài sự ngạc nhiên thực tình trước “phiên bản” của tôi về chuyện chúng tôi ngày trước.

“Vậy nó đã giống như thế nào?” tôi hỏi anh.

“Bọn mình chỉ… Anh không biết nữa… Anh biết anh thật ngu ngốc – và đã quá coi trọng thể diện… Anh vẫn nhớ dịp Tết năm đó… nhưng anh không nhớ tại sao bọn mình tan vỡ… Dường như bọn mình chia tay thực ra chẳng có vì chuyện gì cả.”

“Chẳng vì chuyện gì?” tôi nói, cảm thấy gần như tuyệt vọng khi Suzanne bỗng nhiên vòng sang góc chúng tôi.

Chị hẳn đã nhận ra thái độ của tôi, bởi vì chị nói, “Ồ xin lỗi,” và đột ngột dừng lại.

Tôi cố gắng mỉm cười và nói, “Không. Không sao đâu chị. Bọn em chỉ chuyện phiếm… về… Drake.”

Suzanne nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nói chị không tin, nhưng vẫn vờ hợp tác. “Thế hai người nghĩ sao về ông ấy? Ông ấy có thực tế đúng như vẻ bề ngoài không?”

“Rất,” tôi vui vẻ hùa theo trong khi bên trong đầy xáo động.

“Phần hay nhất trong bài phỏng vấn là gì vậy?” Suzanne hỏi Leo. “Hay tôi phải đợi mua tạp chí đây?”

Leo vờ như suy tính một hồi, xong anh nói anh tin Suzanne và sẽ cho chị hay những tin hot trong bài, kể một số chi tiết trong công việc viện trợ giải quyết nợ nần của các nước thế giới thứ ba và tất cả những lời phê phán của ông đối với chính quyền hiện nay, chẳng có lời nào trong số đó lọt nổi vào tai tôi. Thay vào đó, tôi phải chống lại cảm giác xao xuyến đang cuộn trào trong lồng ngực, và quyết định sẽ đoạn tuyệt với vết thương trong lòng này ngay khi cuộc trò chuyện tạm ngừng.

Khi khoảnh khắc đó cuối cùng cũng đến, tôi nói quả quyết hết mức, “Thôi. Bọn em nên đi bây giờ.”

Leo gật đầu, gương mặt trở nên bình thản như cũ. “Phải rồi,” anh nói.

“Vậy cảm ơn lần nữa vì tất cả,” tôi nói.

“Cảm ơn em,” anh đáp, thu mình vào sâu hơn trong cái vỏ ốc của mình. “Anh nóng lòng được xem ảnh của em.”

“Em cũng rất mong được đọc bài của anh. Em biết nó sẽ rất tuyệt,” tôi nói, cảm thấy mọi niềm hân hoan từ mấy phút trước đang rút ra khỏi cơ thể mình. Trồi lên rồi trụt xuống. Mọi thứ cùng với Leo đã luôn luôn trồi lên rồi trụt xuống.

Suzanne vờ xem xét tấm biển quảng cáo đóng khung treo trên bức tường trước mặt chúng tôi, như muốn cho Leo và tôi chút riêng tư cuối cùng, trong khi đó Leo gật đầu cảm ơn lần nữa. Trong một giây, dường như anh định ôm tôi lần cuối, dẫu chỉ là môt cái ôm nghi thức. Nhưng anh không làm vậy. Anh chỉ chúc tôi một chuyến đi tốt lành.

Nhưng tất cả những gì tôi nghe thấy là, Chúc một cuộc đời tốt lành.

Khi đã yên vị trong taxi, đang trên đường về khách sạn, cặp mày của Suzanne cứ nhíu lại đầy vẻ cảm thông. “Em có vẻ buồn,” chị nói nhẹ nhàng. “Em buồn à?”

Tôi không thể tập hợp được năng lượng mà nói dối, nên đành gật đầu bảo chị đúng là thế – mặc dù nói cho chính xác, vô cùng sầu khổ mới là cách diễn đạt gần với cảm giác của tôi hơn.

“Em không biết tại sao nữa,” tôi nói. “Chỉ là tất cả thật… quá sức kỳ lạ… Gặp lại anh ấy…”

Suzanne cầm tay tôi nói, “Bình thường mà.”

“Có thật vậy không?” tôi nói. “Bởi vì cảm giác không bình thường lắm. Mà em nghĩ chắc chắn Andy sẽ không gọi thế này là bình thường.”

Suzanne nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh chị trong lúc đặt ra câu hỏi tối hậu. “Em vẫn còn cảm xúc với anh ta, hay chỉ coi đó là hoài niệm?”

“Em nghĩ nhiều hơn hoài niệm một chút,” tôi thừa nhận.

Suzanne nói, “Chị đoán là nhiều,” và rồi nói thêm, gần như là một suy nghĩ bất chợt, “Nhưng nếu nói điều này mà có thể giúp giải thích được, chị hoàn toàn hiểu em thấy được gì từ anh ta. U buồn, gợi cảm, thông minh…”

Một điệu cười nhăn nhó hiện trên môi tôi. “Thật sự không giải thích được đâu. Không hề,” tôi nói. “Dù sao cũng cảm ơn.”

“Xin lỗi,” Chị nói.

“Và chị có biết điều gì khác không giải thích nổi nữa không?” tôi nói, trong khi chiếc taxi rẽ vào lối khách sạn và mấy người gác cửa bước tới dàn hàng quanh chiếc xe.

Suzanne nhìn tôi, chờ tôi tiếp tục.

“Leo nói với em dù có chết anh ấy cũng không thể nhớ nổi tại sao bọn em lại chia tay.”

“Chết tiệt,” chị thốt lên, mắt mở bừng. “Anh ta nói thế?”

“Đúng vậy,” tôi nói

“Có vấn đề đấy.”

Tôi gật đầu và trả tiền cho tài xế. “Phải… Chị có nghĩ anh ấy cố tình làm em rối trí?”

Suzanne im lặng một lúc rồi nói, “Tại sao anh ta phải làm thế?”

“Em không biết,” tôi nói trong khi chúng tôi đi qua cửa quay vào trong sảnh khách sạn để lấy hành lý gửi chỗ tiếp tân. “Có thể để cho em cảm thấy dễ chịu hơn về quá khứ? Hoặc có thể anh ấy chỉ… trong một kiểu cuộc chơi quyền lực chăng?”

“Chị không hiểu anh ta rõ lắm,” chị nói, “Em thì nghĩ sao?”

Tôi nhún vai rồi nói thực ra tôi không nghĩ vậy – cả hai giả thuyết đó. Leo không phải kiểu người vô duyên vô cớ mà làm cho người khác cảm thấy dễ chịu hơn. Mà tôi cũng không nghĩ anh ấy là một kẻ chơi trò quyến rũ.

Khi chúng tôi ngồi vào hai chiếc ghế tựa cứng ở sảnh, Suzanne trông rất suy tư. “Này,” cuối cùng chị lên tiếng, “Rất có thể thế này nhé, anh ta chỉ nói theo đúng những gì đã nghĩ: rằng anh ta thực sự không thể nhớ tại sao – bằng cách nào – mọi chuyện kết thúc. Và có thể anh ta cũng có ý rằng anh ta luôn ước mọi chuyện đã diễn ra khác đi.”

Tôi vuốt tóc thở dài mệt mỏi. “Chị nghĩ có khả năng đó?”

Suzanne gật đầu. “Chắc chắn. Và như thế không vừa ý lắm sao?” chị hỏi. “Điều mà mọi cô từng bị bồ đá đều mơ tới. Rằng thì chàng trai một ngày nào đó sẽ cảm thấy hối tiếc và quay trở lại rồi nói hết với cô về chuyện đó… Và điểm tuyệt vời của chuyện này là… em chẳng hề mảy may hối tiếc.”

Tôi nhìn chị.

“Đúng?” chị hỏi, một câu hỏi đầy ngụ ý. Một câu hỏi chỉ với một chữ về lựa chọn của tôi. Về Andy. Về mọi thứ trong cuộc đời tôi.

“Đúng,” tôi nói dứt khoát. “Tuyệt đối không hối tiếc.”

“Thôi đi nào,” Suzanne nói với giọng kết tội quen thuộc của chị. “Em có đấy.”

Ba tiếng sau, khi Suzanne và tôi cùng ăn tối qua loa ở sân bay và nói lời tạm biệt tại rào chắn an ninh, tôi lên máy bay với cơn đau buốt trong tim và cảm xúc day dứt vì mọi chuyện chưa ngã ngũ. Khi ngồi vào chiếc ghế sát cửa sổ ngay trên hàng cuối cùng của khoang, loáng thoáng nghe cô tiếp viên hướng dẫn với giọng đều đều về khoảng trống có hạn của ô để hành lý trên đầu, tôi tua lại những sự kiện trong ngày, đặc biệt là cái kết hết sức bất ngờ trong lần chạm mặt Leo cuối cùng. Trong suy nghĩ muộn màng, tôi ước gì đã nói với Suzanne rằng tôi cần thêm chút thời gian với anh. Yêu cầu như vậy hẳn là quá sức rầy rà, nhưng một tiếng – thậm chí chỉ ba mươi phút – thực sự là tất cả thời gian cần thiết để có thể rút ra kết luận cuối cùng về một buổi làm việc đầy cảm xúc như thế, và chỉ còn tập trung vào vấn đề đáng quan tâm là cuộc chia tay của chúng tôi.

Cho dù không hề hối tiếc về những xoay vần trong cuộc đời mình, tôi vẫn không thể ngăn mình mong muốn hiểu được mối ràng cuốn mãnh liệt với Leo, giống hệt như khoảng thời gian xáo động giữa tuổi mới lớn và tuổi trưởng thành khi có cảm giác mọi thứ thật non nớt, mê say và đáng sợ – và tại sao những cảm xúc ấy lại ào ạt đến trong tôi lúc này.

Tôi vội vàng thử gọi cho Andy để báo cho anh biết máy bay cất cánh đúng giờ, nhưng anh không nghe máy. Tôi để lại tin nhắn, nói với anh rằng buổi chụp hình diễn ra tốt đẹp, rằng tôi yêu anh và sẽ gặp anh trước nhất ngay trong buổi sáng. Sau đó tôi lại hướng sự chú ý của mình vào dòng hành khách đang nối nhau giữa lối đi, thầm cầu nguyện rằng chiếc ghế giữa ở bên cạnh tôi sẽ trống, hay, ít nhất thì, nó sẽ được chào đón một vị khách trầm lặng, gọn gàng. Nhưng ngay sau đó, một người đàn ông to lớn lôi thôi nhếch nhác nồng nặc thứ mùi đặc trưng của rượu và thuốc lá đã khiến tôi thất vọng não nề với cái túi vải căng phồng, bọc bánh mang theo hiệu Burger King và một chai Mountain Dew đựng đầy thứ nước đáng ngờ màu hổ phách.

“Ô chào!” ông ta rống lên. “Xem chừng tôi ngồi cạnh cô rồi!”

Công hưởng với mùi rượu và thứ đồ uống mang theo, đôi mắt đỏ ké và âm lượng thái quá của ông ta cho thấy rõ ràng ông ta đang say – hoặc chí ít sắp tới ngưỡng. Tôi hình dung ra một đêm dài dằng dặc chìm trong cocktail, thi thoảng lại có chút rượu đổ ra ngoài, kèm theo những lời xin lỗi không ngớt, cố gắng một cách vô lối lau chùi cho tôi, và những lời mào đầu cho một cuộc chuyện trò vớ vẩn. Một cái nhìn lặng lẽ duy nhất của tôi sẽ khiến ông ta im miệng tắp lự và tiêu diệt mọi liên hệ tiềm năng. Thế nên tôi không đáp gì, chỉ cố nặn một nụ cười lịch sự hết sức mơ hồ trong khi ông ta ngồi thụp xuống ghế và lập tức cúi xuống cởi phăng đôi giày tennis bẩn thỉu cùng đôi tất ố màu, cánh tay lực lưỡng và cái cùi chõ nức nẻ của ông ta xâm chiếm đến từng phân khoảng trống riêng của tôi.

“Hêy zà! Chân đau ê ẩm rồi này,” ông ta nói lớn, ngay khi đôi chân nhoét mồ hôi đã được tự do. Sau đó ông ta mời tôi một miếng thịt rán. “Một miếng chứ?”

Tôi nén cơn buồn nôn, bảo với ông ta rằng không – cảm ơn, và nhanh chóng nhét vội headphone trên máy bay vào tai, xoay người về phía cửa sổ. Rồi tôi chọn kênh nhạc cổ điển, vặn âm thanh to lên, nhắm mắt, và cố nghĩ bất cứ điều gì ngoài Leo. Sau khoảng mười lăm phút lộn xộn nữa, tôi cảm thấy máy bay bắt đầu lăn bánh dọc đường băng, lấy đà trước khi làm một màn kinh hồn chốc ngược về phía sau. Khi máy bay đã lên cao, tôi khiếp sợ siết chặt tay ghế, gồng mình một cách thái quá trong khi cố chống lại hình ảnh tưởng tượng lửa bốc cao và đống thép bẹp dúm. Máy bay sẽ không rơi đâu, tôi nghĩ. Nhưng khi cuối cùng tôi cũng mở mắt ra, kẻ ngồi bên cạnh – và cả bữa tiệc Burger King của ông ta – đều không thấy đâu.

Và, nơi chỗ ngồi dơ dáy của ông ta, như một phép màu, không phải ai khác ngoài Leo.

Anh mỉm cười nghiêng nghiêng và nói, “Anh lên chuyến bay của em.”

“Em thấy rồi,” tôi nói, cố gắng kìm nén nụ cười của mình, nhưng chẳng mấy chốc đành chịu thua.

“Và rồi anh… ừm… đổi ghế,” anh nói.

“Em cũng thấy rồi,” tôi nói, giờ thì cười rạng rỡ. “Anh gian xảo quá, phải không?”

“Gian xảo?” Leo nói. “Anh cứu em khỏi cái gả thô lỗ đó… một kẻ giờ đây đang say mèm – và chân trần – trong hoang hạng thương gia. Anh gọi đó là hào phóng – không phải gian xảo.”

“Anh bỏ ghế hạng thương gia?” tôi nói, cảm thấy được đề cao và có quyền lực một cách kỳ lạ khi tôi xử lý thông tin và tất cả nỗ lực ngoài lề đó để đánh giá khoảnh khắc này.

“Phải. Thế thì sao? Và một chiếc ghế giữa hàng nơi dãy chót cùng của máy bay.”

“Ôi. Anh thật hào phóng,” tôi nói.

“Nào? Một câu cảm ơn thì sao?”

“Cảm ơn anh,” tôi nói, bắt đầu ý thức rõ ràng mình sẽ có năm giờ tiếp theo mắc kẹt trong một góc tối, gần sát bên Leo. Tim tôi như ngừng đập.

“Không có chi,” anh nói, dựa người vào ghế một cách vô cùng nhẹ nhàng và rồi cứ gập vào mở ra chiếc bàn gấp với một thái độ mà tôi khám phá ra là sự căng thẳng ở chính anh.

Chúng tôi thoáng nhìn nhau, một hành động quá táo bạo khi ta đang ngồi sát cạnh nhau trên cùng một dãy ghế, rồi tôi mỉm cười, lắc đầu và chuyển ánh nhìn ra cửa sổ.

Cô tiếp viên thông báo rằng biển tín hiệu hướng dẫn đeo dây an toàn vẫn sáng và cơ trưởng sẽ thông báo cho mọi người biết khi nào mới an toàn để di chuyển trong cabin. Tuyệt vời, tôi nghĩ. Mắc kẹt tuyệt đối bằng cách không làm bất cứ điều gì.

Mấy phút yên lặng trong ngập tràn cảm xúc trôi qua trong khi tôi nhắm mắt, thầm nghĩ rằng kỳ diệu sao, tôi không còn sợ bay nữa.

“Thế,” Leo cuối cùng cũng lên tiếng khi tôi đã mở mắt ra và máy bay bắt đầu trôi êm giữa trời đêm California. “Vậy, chúng mình đến đâu rồi nhỉ?”

Bình luận
Ads Footer