NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Yêu Người Ở Bên Ta

Chương 3

Tác giả: Emily Giffin
Ads Top

“Em đang ở đâu?” Leo hỏi.

Tôi hít thở khó nhọc khi cân nhắc câu trả lời. Trong một thoáng tôi nghĩ anh muốn hỏi với một nghĩa hàm ẩn – Em đang ở đâu trong cuộc đời? – và tôi suýt chút đã nói với anh về Andy. Bạn bè và gia đình tôi. Công việc nhiếp ảnh của tôi. Nơi tôi đang trú ngụ mới tốt đẹp và đáng mãn nguyện siết bao. Những câu trả lời mà cho mãi đến tận gần đây tôi vẫn thường soạn thảo lúc trong phòng tắm hay trên xe điện ngầm, hy vọng dành cho chính dịp này. Cơ hội để nói cùng Leo rằng tôi đã sống sót và bước tiếp với niềm hạnh phúc lớn hơn rất nhiều.

Nhưng ngay khi mở miệng định nói những câu ấy, tôi chợt nhận ra điều Leo thực sự đang hỏi. Anh muốn biết theo đúng nghĩa đen tôi đang ngồi hay đứng hay bước đi ở chỗ nào? Trong góc nhỏ nào của New York, tôi đang tiêu hóa và suy ngẫm về chuyện gì vừa xảy ra?

Câu hỏi làm tôi bối rối hệt như cảm giác người ta bối rối khi bị ai đó hỏi về cân nặng hay số tiền kiếm được hay bất kỳ câu dò hỏi riêng tư nào khác mà người ta hoàn toàn không muốn trả lời. Nhưng, nếu từ chối trả lời công khai, người ta lại sợ mình có vẻ giấu giếm hay thô lỗ. Rồi sau đó, dĩ nhiên, người ta kiếm một cách thay thế và cố nghĩ ra lời đáp né tránh lịch sự, hoàn hảo. Chỉ cái cân của tôi mới biết thôi… Tiền chẳng bao giờ là đủ, tôi e vậy. Hoặc với trường hợp này là: Loanh hoanh đâu đó.

Nhưng trong những lúc như vậy, tôi luôn vụng về buột miệng thốt ra câu trả lời chính xác. Cân nặng thật của tôi. Số lương của tôi chi tiết đến từng đồng. Hay, trong trường hợp này, tên của quán ăn mà tôi đang ngồi uống cà phê trong một ngày rét mướt.

Tốt rồi, tôi nghĩ, khi điều đó đã thốt ra đầu lưỡi. Rốt cuộc, có lẽ tốt hơn cả là nên nói thật. Trốn tránh có thể lại thành ra như đang cố gắng ỡm ờ, tán tỉnh: Hãy đoán xem em đang ở đâu. Tìm em đi, sao anh không làm thế nhỉ.

Dù sao, Leo trả lời nhanh gọn, vẻ hiểu biết. “Được rồi,” anh nói, như thể quán ăn này là nơi đặc biệt chúng tôi thường xuyên lui tới. Hay tệ hơn, như thể anh đoán trước được tôi chỉ có thể ở đó mà thôi. Rồi anh hỏi tôi đang ở một mình phải không.

Chẳng liên quan gì đến anh, tôi muốn nói vậy, nhưng thay vì thế tôi lại mở miệng mà thốt lên một từ phải thô mộc, đơn giản, đầy mời gọi. Giống như một con cờ đam màu đỏ đơn lẻ lẻn vào giữa hai hàng cờ đen, chỉ chực bị xơi.

Quả nhiên, Leo nói, “Tốt. Anh đến ngay đây. Đừng đi đâu.” Rồi anh ngắt điện thoại trước khi tôi kịp trả lời. Tôi gập điện thoại, và bỗng thấy hoảng sợ. Bản năng đầu tiên mách bảo tôi đứng dậy rời khỏi đây ngay. Nhưng tôi tự nhủ mình không được hèn nhát. Tôi có thể xử lý được chuyện gặp lại anh ấy. Tôi là một phụ nữ trưởng thành, vững vàng, có cuộc hôn nhân hạnh phúc. Vậy thì có gì ghê gớm khi gặp lại bạn trai cũ, trò chuyện đôi lời lịch sự với nhau chứ? Hơn nữa, nếu tôi bỏ chạy, chẳng phải tôi sẽ bày ra một trò chơi mà tôi không có lý do gì để chơi cả? Một cuộc chơi đã kết thúc từ rất lâu rồi!

Thế là thay vì làm vậy, tôi bắt đầu ăn chiếc bánh vòng. Nó không có vị gì cả – chỉ như miếng vải – nhưng tôi vẫn cứ nhai và nuốt, không quên chốc chốc lại nhấm nháp cà phê. Tôi không cho phép mình nhìn vào gương lần nào nữa. Tôi sẽ không tô thêm một lớp son bóng mới, hay thậm chí không thèm kiểm tra xem liệu răng có dính thức ăn không. Cứ để kệ một mẫu bánh nhân hạt hoa anh túc giữa kẽ răng cửa. Tôi chẳng có gì phải chứng tỏ với anh ấy. Và chẳng có gì để chứng tỏ với chính tôi.

Đó là suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi tôi nhìn thấy gương mặt của anh qua khung cửa giăng đầy mưa của quán ăn. Tim tôi lại bắt đầu náo loạn, chân tôi luống ca luống cuống. Tôi nghĩ thật tốt biết mấy nếu tôi có một trong những viên thuốc trợ tim của Andy – loại thuốc vô hại mà anh thường uống trước mỗi phiên tòa để giữ miệng khỏi khô và giọng nói không bị run rẩy. Andy cứ quả quyết rằng anh không bao giờ quá căng thẳng, nhưng những biểu hiện trên cơ thể anh lại nói điều ngược lại. Cũng như lúc này tôi đang tự nhủ mình không căng thẳng. Chỉ là cơ thể tôi đang phản bội trí não và trái tim tôi. Đúng là như thế.

Tôi nhìn Leo vừa giũ nhanh chiếc ô vừa nhìn quanh quán ăn, lướt qua phía Annie đang lau chùi chỗ sàn nhà dưới một chiếc ghế. Thoạt đầu anh không nhìn thấy tôi, và thế nào đó, điều ấy khiến tôi có được một chút sức mạnh.

Nhưng nó lập tức biến mất khi ánh mắt anh chạm phải ánh mắt tôi. Anh thoáng cười nhẹ với tôi, rồi cúi đầu xuống và sải bước về phía tôi. Vài giây sau anh đã đứng bên bàn tôi ngồi, cởi chiếc áo khoác da màu đen mà tôi còn nhớ rất rõ. Bụng tôi cuộn lên cuộn xuống liên hồi. Tôi sợ anh sẽ cúi xuống hôn vào má tôi. Nhưng không, đó chẳng phải phong cách của anh. Andy thường hôn má tôi. Leo không bao giờ làm vậy. Đúng như kiểu cách vốn dĩ của anh, Leo bỏ qua những tiểu tiết và ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi, lắc lắc đầu, một lần, rồi hai lần. Anh trông vẫn giống y như trong trí nhớ của tôi, chỉ già đi một chút, và không hiểu sao lại tràn trề sức sống hơn và đậm hơn – tóc anh sẫm màu hơn, cơ thể vạm vỡ hơn, khuôn hàm khỏe mạnh hơn. Một sự đối lập hoàn toàn với dáng vẻ thanh tú, chân tay mảnh khảnh và nước da sáng của Andy. Tôi nghĩ Andy dễ nhìn hơn. Andy là quãng đời dễ dàng hơn. Cũng dễ dàng như một buổi dạo chơi bên bờ biển. Một giấc trưa ngày Chủ nhật. Một cái vung tròn úp nồi tròn.

“Ellen Dempsey,” cuối cùng Leo thốt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi không thể soạn thảo được lối mở đầu nào hay hơn. Tôi chộp lấy cơ hội ấy, chằm chặp nhìn lại cặp mắt màu nâu viền đen của anh. “Ellen Graham,” tôi tự hào tuyên bố.

Leo nhíu mày, như thể anh đang cố để nhớ được điều gì đó về cái họ mới của tôi, cái họ mà lẽ ra anh có thể ngay lập tức kết nối tới Margot, cô bạn cùng phòng của tôi thời tôi và Leo còn yêu nhau. Nhưng anh dường như không thể tìm ra mối liên hệ đó. Điều này chẳng làm tôi ngạc nhiên. Leo chẳng bao giờ để ý tới việc tìm hiểu bạn bè tôi – và chẳng bao giờ quan tâm chút nào đến Margot. Mà Margot cũng không ưa gì Leo. Sau lần cãi nhau to đầu tiên với Leo khiến tôi biến thành một cô nàng chỉ biết khóc rền khóc rĩ, nhếch nhác đến độ không khác gì nhân vật trong Girl, Interrupted, Margot đã lôi tấm ảnh duy nhất của Leo mà hồi đó tôi có, một loạt ảnh vui chân dung đen trắng chụp liên tiếp bằng máy ảnh tự động, rồi xé chúng theo một đường khéo léo, chạy thẳng từ trán xuống mũi, môi Leo, hoàn toàn tách rời khỏi những gương mặt tươi rói của tôi.

“Thấy giờ cậu tuyệt vời hơn bao nhiêu chưa nào,” Margot nói. “Khi không có tay của nợ đó.”

Thế mới là tình bạn, tôi nớ đã nghĩ vậy, ngay cả khi tôi dùng băng keo cẩn thận dán hình Leo lại. Tôi lại một lần nữa nghĩ y như thế về Margot , khi Leo với tôi chia tay thực sự và cô đã mua cho tôi tấm thiệp chúc mừng cùng một chai Dom Pérignon. Tôi giữ chiếc nút chai lại, lấy dây cao su cuộn tấm ảnh liên hoàn kia quanh nó rồi xếp gọn vào hộp nữ trang – cho tới vài năm sau Margot phát hiện ra nó khi cô trả lại đôi bông tai vàng đã mượn tôi.

“Cái khỉ gì đây?” cô hỏi, lăn lăn chiếc nút chai giữa những ngón tay.

“Ừm… cậu đã mua cho mình chai sâm banh đó,” tôi rầu rĩ đáp. “Sau chuyện Leo. Nhớ không?”

“Cậu giữ chiếc nút? Và mấy cái ảnh này?”

Tôi lắp bắp rằng tôi xem cái nút chai như một bằng chứng tình bạn của tôi với cô, chẳng có gì khác cả – mặc dù sự thật là tôi không nỡ bỏ đi bất cứ thứ gì có chút nào đó liên hoan tới Leo.

Margot nhướng mày, nhưng vẫn bỏ qua chủ đề đó, theo cái cách cô thường bỏ qua những vấn đề dễ gây tranh cãi nhất. Đó dường như là cách thức của người miền Nam. Hoặc ít nhất là cách thức của Margot.

Dù sao thì, tôi vừa tuyên bố được với Leo tên theo họ chồng của tôi. Một thắng lợi không phải là nhỏ.

Leo hếch cằm, trề môi dưới ra rồi nói, “Ồ vậy ư? Chúc mừng.”

“Cảm ơn anh.” Tôi tỏ ra hết sức hân hoan, sôi nổi – rồi thoáng chút xấu hổ vì đã tỏ ra đắc thắng đến thế. Đối lập với tình yêu là sự dửng dưng, tôi thầm nhủ.

“Thế. Gã may mắn đó là ai vậy?” Leo hỏi.

“Anh nhớ Margot chứ?”

“Hẳn rồi, anh nhớ.”

“Em cưới anh trai cô ấy. Em nghĩ anh đã gặp anh ấy rồi?” tôi nói với vẻ mơ hồ, mặc dù tôi biết chắc chắn Leo và Andy đã gặp nhau một lần, tại một quán bar ở Đông Village. Vào thời điểm ấy, đó chỉ là lần chạm mặt ngắn ngủi, không có gì đáng nói giữa bạn trai tôi và anh trai người bạn thân nhất của tôi. Một cuộc trao đổi những câu kiểu như Chào anh… Rất vui được làm quen, anh bạn. Có thể có một cái bắt tay. Đúng kiểu cánh mày râu. Nhưng nhiều năm sau đó, rất lâu sau khi tôi và Leo chia tay, còn Andy và tôi bắt đầu hò hẹn, cũng như bất kỳ người phụ nữ nào, tôi lại mổ xẻ khoảnh khắc ấy đến từng chi tiết.

Giờ thì một thoáng vỡ lẽ vụt hiện trên khuôn mặt Leo. “Anh chàng đó. Thật sao? Cậu sinh viên luật ấy ư?”

Tôi thấy gai gai với mấy từ anh chàng đó cũng như giọng lưỡi gợn chút diễu cợt của Leo, tự hỏi không biết lúc này anh đang nghĩ gì. Phải chăng anh lượm lặt được gì đấy từ cuộc gặp gỡ thoáng qua đó? Hay chỉ là anh đang bày tỏ lòng khinh khi với giới luật sư? Hay có một lúc nào đó tôi từng đàm tiếu gì về Andy khiến Leo có thái độ công kích này? Không. Không thể nào. Chưa từng – và cả bây giờ cũng không hề – có bất kỳ điều gì bất hảo hay đáng phàn nàn để nói về Andy. Andy không có kẻ thù. Mọi người đều yêu mến anh.

Tôi nhìn vào mắt Leo, tự nhủ mình đừng tỏ ra phòng vệ hay phản ứng gì cả. Ý kiến của Leo chẳng còn quan trọng nữa. Thế là tôi gật đầu điềm tĩnh, tự tin. “Phải. Anh trai của Margot,” tôi nhắc lại.

“Ái chà. Chuyện diễn ra hoàn hảo quá,” Leo nói với ngữ điệu mà tôi khá chắc là mai mỉa.

“Vâng,” tôi nói, nở nụ cười mãn nguyện. “Quả là vậy.”

“Một đại gia đình hạnh phúc,” Leo nói.

Giờ thì tôi đã hoàn toàn chắc chắn về giọng điệu của anh, và tôi thấy mình nóng ran người, một cảm giác tức giận quen thuộc trỗi dậy. Kiểu giận sôi gan mà chỉ có Leo từng khuấy lên trong tôi. Tôi nhìn xuống ví với đinh ninh mười mươi là sẽ lấy tiền đặt lên bàn, đứng phắt dậy và mạnh bước bỏ đi. Nhưng rồi tôi nghe thấy tên mình trong tiếng gọi mảnh như tơ và cảm nhận được bàn tay Leo phủ lấy tay tôi, bao bọc gọn ghẽ. Tôi đã quân mất tay anh lớn đến thế nào.Chúng đã ấm áp nhường bao, ngay cả giữa mùa đông tang giá. Tôi đấu tranh để rút tay mình khỏi tay anh, nhưng không thể. Dù sao thì anh ấy cũng chỉ có bàn tay phải của mình thôi, tôi nghĩ. Tay trái tôi đang nắm chặt lại dưới bàn, vẫn an toàn. Tôi miết ngón tay cái lên chiếc nhẫn cưới và nín thở.

“Anh vẫn luôn nhớ em,” Leo nói.

Tôi nhìn anh chằm chặp, choáng váng không thốt nên lời. Anh nhớ tôi? Không thể nào đó là sự thật – nhưng nói cho đúng thì, Leo không thuộc típ người nói dối. Anh thà chọn sự thật lạnh lùng, tàn nhẫn. Hoặc chối bỏ, hoặc thương yêu.

“Anh xin lỗi, Ellen,” anh nói tiếp.

“Xin lỗi vì điều gì?” tôi hỏi, thầm nghĩ rằng có hai kiểu xin lỗi. Có lời xin lỗi nhuốm màu nuối tiếc. Lại có lời xin lỗi thự sự đúng nghĩa. Kiểu đó đơn giản là cầu mong được tha thứ, không gì khác hơn.

“Mọi điều,” Leo nói. “Mọi điều.”

Chẳng còn gì để nói nữa, tôi nghĩ. Tôi mở các ngón tay trái ra và nhìn xuống chiếc nhẫn của mình. Có một cục nghẹn to tướng đè nơi cổ họng tôi, và giọng tôi thốt lên thầm thì. “Nước chảy chân cầu rồi,” tôi nói. Mà tôi nghĩ như thế thật. Tất cả giờ là nước chảy chân cầu.

“Anh biết,” Leo nói. “Nhưng anh vẫn xin lỗi.”

Tôi chớp mắt nhìn sang chỗ khác, nhưng vẫn không thể buộc mình rút tay ra. “Không sao,” tôi nói. “Mọi chuyện ổn cả.”

Cặp mày rậm của Leo dựng ngược lên, đôi mày vốn gọn gàng tới mức tôi từng trêu đùa cáo buộc anh đã nhổ tỉa chúng thành như thế. “Ổn ư?”

Tôi biết điều anh đang ám chỉ nên đáp lời ngay lập tức, “Hơn cả ổn. Mọi chuyện đều rất tuyệt. Chính xác như tất cả nên thế.”

Nét mặt anh chuyển thành vẻ tinh quái, đúng như anh vẫn thường trông vậy thời tôi còn yêu anh say đắm và tin tưởng rằng mọi chuyện giữa chúng tôi sẽ có hậu. Tim tôi thắt lại.

“Vậy, Ellen Graham, trong lung linh ánh sáng của mọi thứ mà hóa ra đều rất ổn, em nghĩ sao nếu chúng ta cho tình bạn một cơ hội? Nghĩ xem mình có thể thế không?”

Tôi thầm liệt kê tất cả lý do tại sao không, tất cả mọi thứ nó có thể gây tổn thương. Nhưng tôi lại thấy mình điềm tĩnh nhún vai và nghe mình nói khẽ, “Tại sao không?”

Rồi tôi rút tay ra khỏi tay anh vào thời khắc muộn màng.

Bình luận
Ads Footer