Bất chấp sự thôi thúc mạnh mẽ hầu như thường trực trong lòng, tôi đã cố gắng vượt qua được thời gian còn lại của kỳ nghĩ cuối tuần mà không gọi điện hay e- mail hay nhắn tin cho Leo. Thay vì vậy, tôi chỉ làm toàn những điều đúng đắn – tất cả những điều mà mọi người chờ đợi ở tôi. Tôi đóng khung lại cho mấy bức ảnh đám cưới. Tôi viết một tấm thiệp cảm ơn vui vẻ, hầu- như- tuyệt- đối- chân- thành gửi Stella. Tôi tới nhà thờ và đi ăn cùng toàn bang nhà Graham. Tôi chụp ngót ngét trăm tấm hình đen trắng cho vợ chồng Margot cùng cái bụng bầu của cô. Trong tất cả thời khắc đó, tôi đè nén bất cứ cơn sóng oán giận nào, đoan chắc với bản thân rằng tôi không nhận chuyến công tác này vì sự thù ghét hay để trả đũa hay muốn làm sống lại chuyện xưa. Đúng hơn. Tôi sẽ đi New York vì công việc – để có chút thời gian với Leo. Tôi tuyệt đối có quyền làm việc – và kết bạn với Leo. Và dù thế nào đi nữa, chẳng một điều gì trong số đó có thể ảnh hưởng xấu tới hôn nhân của tôi hay tình bạn của tôi với Margot hay cuộc sống của tôi ở Atlanta.
Thế là tối Chủ nhật, khi ngồi xuống trước máy tính để đặt mua một chiếc vé không hoàn trả đi New York, tôi hoàn toàn cảm thấy bị thuyết phục rằng những dự định của tôi, nếu không phải là tuyệt đối trong sáng, thì cũng là trong sáng vừa đủ. Nhưng khi tôi tìm thấy Andy đang xem đấu golf trên ti vi trong phòng sinh hoạt và rồi làm ra vẻ ngẫu nhiên nói với anh rằng tôi có một buổi chụp hình ở Coney Island cho tờ Time Out, lòng tôi lại đong đầy cảm giác tội lỗi quen thuộc.
“Tuyệt quá,” Andy nói, mắt vẫn dính vào Tiger Woods.
“Vâng… Thế nên em nghĩ tuần sau nữa em sẽ bay… chụp hình… xong rồi nghỉ lại một đêm… có thể gặp vài người bạn,” tôi nói như thể đang phát ra thành lời những suy nghĩ của mình. Tim tôi đập thình thịch trong sự ước đoán đầy lo âu. Tôi đan ngón tay vào nhau, hy vọng rằng Andy sẽ không hỏi quá nhiều, và rằng tôi sẽ không phải nói dối vì sao có được vụ này.
Nhưng khi anh chỉ nói, “Tuyệt,” mà không hỏi han bất kỳ chi tiết nào, tôi không thể không phần nào cảm thấy bị xem nhẹ, nếu không muốn nói là hoàn toàn bị phớt lờ. Xét cho cùng, chúng tôi vẫn thường xuyên thảo luận về các vụ án của anh, cũng như về mối quan hệ đồng nghiệp mang tính cá nhân trong công ty anh – những sự tác động qua lại với bố anh, các thư ký và các cộng sự cấp dưới khác. Anh thường xuyên tập trình bày trước mặt tôi những lý lẽ dành cho phần mở đầu và kết thúc tranh luận. Và tuần vừa rồi, tôi đã đi xem buổi xét xử quan trọng nhất trong một vụ đòi tiền bảo hiểm, ăn mặc thật diện và ngồi phía trên cùng của phòng xử án, lặng lẽ cổ vũ cho Andy trong khi anh dẫn dắt để tay nguyên đơn bai bải kêu bị thương tích nặng nề và chưng ra cả thân hình bị băng bó, kích cho hắn ta tuôn ra hết lời dối trá này đến lời không thành thật kia, rồi sau đó anh đưa ra đoạn video ghi hình hắn ta đang chơi ném đĩa ở công viên Piedmont. Sau buổi xét xử, chúng tôi đã cười vui trong xe, đập tay ăn mừng với nhau và sung sướng nhắc đi nhắc lại, “Anh đâu thể điều khiển sự thật!” – câu nói yêu thích của chúng tôi trong bộ phim A few Good Men.
Thế mà – đây là điều tốt đẹp nhất tôi có thể nhận được khi đề cập tới công việc của mình? Một lời khen vô thưởng vô phạt. Tuyệt?
“Vâng,” tôi nói, tưởng tượng ra khi làm việc bên cạnh Leo. “Hẳn là tốt thôi.”
“Nghe tốt mà,” Andy nói, cau mày khi Tiger nỗ lực đánh một cú bóng dài. Quả bóng bay thẳng về phía lỗ, liệng xuống, nhưng rồi lại nảy ra. Andy đấm tay xuống bàn nước và kêu lên, “Chết tiệt! Sao lại không vào chứ?”
“Thế, gì nhỉ, giờ anh ta còn thiếu một cú vào lỗ nữa hả?” tôi nói
“Phải. Và anh ta thực sự cần cú vừa rồi ăn điểm,” Andy lắc lắc đầu và kéo chiếc mũ lưỡi trai màu xanh của hội golf nhà nghề vốn luôn được anh mê tính đội lên đề cầu may cho thần tượng của mình.
“Tiger luôn luôn thắng mà,” tôi nói khi máy quay bắt hình cô vợ rạng ngời, say đắm của Tiger Woods.
Tôi nhận ra mình vừa băn khoăn thầm hỏi không biết cuộc hôn nhân của họ vững chắc tới chừng nào thì Andy nói, “Không phải luôn luôn.”
“Chắc là vậy. Cho người khác một cơ hội chứ,” tôi nói, và mặc dù có phần bực mình với Andy, tôi cũng giận bản thân vì cố gắng khơi chuyện về những thứ chẳng có gì phải tranh luận như anh chàng Tiger mà ai ai cũng mê.
“Ừ,” Andy nói, như thể không nghe tôi nói gì. “Anh cũng nghĩ thế.”
Tôi quay đầu lại nhìn anh, ngắm nghía vành râu mờ mờ gợi cảm quanh khuôn hàm, đôi tai dường như nhọn hơn một chút khi đội mũ lưỡi trai, và đôi mắt xanh dịu dàng – hoàn toàn tiệp màu với những sọc ngang xanh lơ trên chiếc áo phông anh mặc. Tôi nhẹ nhàng xích lại gần anh trên chiếc trường kỷ, cho đến khi không còn khoảng trống nào giữa hai chúng tôi và đùi chúng tôi áp sát vào nhau. Tôi ngã đầu lên vai anh và đan tay chúng tôi vào nhau. Rồi tôi nhắm mắt, tự nhủ mình đừng có quá dễ kích động như vậy nữa. Thật không công bằng khi lên án Andy – nhất là khi anh chẳng hề hay biết mình bị phán xét. Mấy phút trôi qua và chúng tôi cứ ngồi bên nhau ấm áp như thế, trong khi lắng nghe tiếng nói đều đều của mấy tay bình luận viên và tiếng hoan hô tán thưởng rầm lên từ đám cổ động viên hầu như luôn yên lặng một cách đáng nể, tôi tự nhủ không biết bao lần, rằng mình hạnh phúc.
Nhưng, mấy phút sau, khi Tiger đánh trượt thêm một cú nữa, và Andy đứng bật dậy như tên bắn, khoát tay và hét lên với chiếc ti vi, bày tỏ nhiệt tình ủng hộ nhiều hơn cả với tôi trong suốt nhiều tuần trời – “Thôi nào, anh bạn. Anh chưa bao giờ lở những cú quan trọng kiểu đó mà!” – tôi không thể ngăn mình cảm thấy một cơn sóng phẫn nộ mới bùng lên.
Chẳng trách gì mà bọn mình hục hặc, tôi nghĩ, bây giờ thì dán một cái nhãn báo động chính thức lên điều dường như chỉ tồn tại ngầm ẩn đơn phương trước đây. Chồng tôi tỏ ra say mê golf – mà lại là trận golf trên ti vi – còn hơn cả mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi quan sát anh thêm một vài phút nữa, nhẫn nại quan sát cái cảnh tượng gia đình đang một tay xóa bỏ bất kỳ cảm giác tội lỗi nào trong tôi về chuyện đi New York. Rồi tôi đứng dậy, đi thẳng lên tầng, tìm điện thoại, và gọi cho Leo.
Anh nghe máy khi chuông đổ lần thứ bốn, nghe có vẻ hụt hơi, như thể anh đã chay vội đi lấy điện thoại.
“Đừng bảo anh em đổi ý đấy,” anh nói trước khi tôi kịp lên tiếng.
Tôi mỉm cười và nói, “Không hề.”
“Thế em sẽ lên?”
“Em sẽ lên.”
“Chắc chứ?”
“Vâng,” tôi nói. “Chắc chắn.”
“Khi nào?”
“Thứ Hai tới.”
“Tuyệt,” Leo nói – đúng y xì cách Andy kết thúc cuộc trò chuyện của chúng tôi ở dưới tầng.
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, tự hỏi sao cùng một từ mà có thể nghe khác đến vậy khi phát ra từ Leo. Sao mọi cảm giác lại khác đến vậy cùng với Leo.
Sáng hôm sau, tôi gọi cho Suzanne khi chị đang trên xe bus ra sân bay, kể cho chị chương mới nhất trong thiên tiểu thuyết Leo dường như không bao giờ kết thúc. Khi tôi kể đến phần Margot, chị nổi đóa đúng như dự đoán.
“Cô ta nghĩ cô ta là cái quái gì chứ?” Suzanne gắt.
Tôi biết trọng tâm của chị sẽ nhắm vào Margot, thế nên tôi cảm thấy cả bực mình lẫn phòng vệ khi nói, “Em biết. Cô ấy lẽ ra nên nói với em… Nhưng em thật sự tin trong lòng cô ấy nghĩ đến điều tốt nhất cho em.”
“Trong lòng cô ta chỉ nghĩ đến điều tốt nhất cho anh trai cô ta thôi,” Suzanne nói, giọng đầy phẫn nộ. “Làm gì nghĩ cho em.”
“Cũng là một và như nhau cả thôi,” tôi nói, nghĩ rằng trong những mối quan hệ tốt đẹp nhất, lợi ích của cả hai phải tuyệt đối song hành, gắn bó chặt chẽ. Và, bất kể những vấn đề giữa chúng tôi, tôi vẫn muốn nghĩ rằng Andy và tôi luôn có chung mối ràng rịt đó.
“Chẳng bao giờ là một và như nhau hết,” Suazanne nói một cách đanh thép.
Khi hâm nóng tách cà phê đến lần thứ hai, tôi suy ngẫm điều đó, tự hỏi chị hay tôi đúng. Là tôi quá mơ mộng – hay chỉ là Suzanne quá cay nghiệt?
“Hơn thế nữa,”: Suzanne nói, “cô ta là ai mà hành xử như mình là Chúa trời thế chứ?”
“Em sẽ khó có thể gọi chuyện đó là hành xử như mình là Chúa trời,” tôi nói. “Có phải là quyết định thi hành cái chết êm ái đâu… Cô ấy chỉ giải thoát em…”
Suzanne cắt ngang lời tôi. “Giải thoát em? Khỏi cái gì?”
“Giải thoát em khỏi Leo,” tôi nói. “Khỏi chính mình.”
“Thế nghĩa là lúc ấy em chọn Leo?” chị hỏi với một giọng hân hoan đắc thắng.
Tôi cảm thấy nhói lên cảm giác thất vọng, ước gì chị có thể bớt thành kiến đi một chút trong những lúc như thế này. Ước gì chị có thể giống mẹ hơn một chút, người mẹ là bản năng đầu tiên là luôn nhìn vào điểm tốt của con người, luôn đánh giá trên mặt tích cực. Những mặt khá, có lẽ cái chết của mẹ đã khiến Suzanne thành ra thế – đó là lý do tại sao chị dường như luôn moi móc những điều tồi tệ nhất và không bao giờ thực sự tin rằng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp. Tôi cố gắng gạt những suy nghĩ ấy qua bên, nhận ra rằng cái chết của mẹ vẫn thường xuyên làm phức tạp thêm biết bao những thứ vốn thật chẳng mấy liên quan đến bà. Bà vẫn có ảnh hưởng đến chừng nào tới mọi điều, thậm chí cả khi bà vắng mặt. Nhất là khi bà vắng mặt.
“Em muốn nghĩ rằng lúc ấy em sẽ nói với anh ấy y hệt như thế,” tôi nói, cố gắng để chân thật với chị – và với chính mình. “Nhưng em không biết nữa… Cũng có thể em sẽ… làm sống lại những cảm xúc của mình để rồi khiến cho mọi chuyện với Andy rối tung lên. Em có thể sẽ mắc sai lần nghiêm trọng.”
“Em có chắc như thế sẽ là sai lầm?” chị hỏi.
“Có,” tôi nói, thầm nghĩ về trang nhật ký hồi xưa mà tôi mới đọc lại gần đây – một đoạn mà tôi đã viết đâu đó trong khoảng thời gian Andy và tôi bắt đầu hò hẹn, ngay đúng thời khắc Leo quay lại. Tôi lưỡng lự và rồi nói với Suzanne về nó. “Tôi hạnh phúc khi được sống trong một mối quan hệ yên bình, chắc chắn, lành mạnh.”
“Em viết như thế?” chị hỏi. “Em sử dụng mấy từ ấy?”
“Đại loại thế.” Tôi nói.
“Lành mạnh và chắc chắn, hả?… Mấy từ đó nghe như… vui vẻ,” Suzanne nói, rõ ràng ẩn ý rằng vui vẻ không phải là thứ bậc đáng để nỗ lực đấu tranh đặng giành đoạt được trên nấc thang tình yêu. Rằng say đắm luôn tốt hơn vui vẻ, bao giờ cũng thế.
“Vui vẻ không tầm thường đâu,” tôi nói, nghĩ rằng tới một nửa nước Mỹ này thém khát vui vẻ. Những ngày này tôi sẽ chọn vui vẻ.
“Nếu em nói như thế thì thôi,” Suzanne nói.
Tôi thở dài, nói, “Nó tốt hơn những gì em có với Leo.”
“Và đó là cái gì?” Suzanne hỏi.
“Xáo trộn,” tôi nói. “Lo âu… bấp bênh… Mọi thứ khi đi với Leo cảm giác vô cùng khác.”
“Khác thế nào?” chị hỏi như máy, không hề ngừng nghỉ.
Tôi mở cửa hậu và ngồi xuống bậc tam cấp ở hiên sau nhà chúng tôi với tách cà phê trên tay, vắt óc tìm cách trả lời câu hỏi của chị. Nhưng mỗi lần cố diễn tả bằng lời, tôi đều cảm thấy như thể mình đang coi nhẹ Andy, chẳng khác gì ngầm ủng hộ sự say đắm nồng nàn chống lại thứ tình yêu thuần khiết phi nhục dục. Mà thật sự lại không phải như thế. Thực tình, chỉ mới tối qua thôi, Andy và tôi đã làm tình với nhau – một cuộc ân ái hết sức thỏa mãn – mà tôi là người mở màn, không phải vì cảm giác có lỗi hay nghĩa vụ, mà vì trông anh vô cùng hấp dẫn khi mặc mỗi chiếc quần lót, nằm duỗi thẳng chân tay bên cạnh tôi trên giường. Tôi đã hôn anh dọc theo đường viền chia khoảng da thật với làn rám nắng do chơi golf, ngưỡng mộ khuôn bụng cơ bắp xẻ rãnh sâu trông như thời mười bảy tuổi. Andy cũng hôn tôi, và khi đó tôi đã nghĩ rằng có biết bao phụ nữ than phiền rằng chồng họ luôn bỏ qua giai đoạn vuốt ve kích thích – và rằng Andy chẳng bao giờ quên hôn tôi.
“Ellen?” Suzanne thét vào điện thoại.
“Em đây,” tôi nói, nhìn lướt qua khắp mảnh sân sau loang loáng nắng. Mới chưa tới chín giờ mà thời tiết đã lên đến ba mươi bảy độ. Quá nóng để có thể uống cà phê. Tôi nhấp một ngụm rồi đổ phần còn lại trong tách xuống thảm đất trồng.
“Khác thế nào?” Suzanne hỏi lại – mặc dù tôi có cảm giác chị biết chính xác khác thế nào – vì rằng mọi phụ nữ đều biết sự khác biệt giữa người ta lấy làm chồng và người bỏ ra đi.
“Giống như… núi non và bãi biển,” cuối cùng tôi nói, cố gắng một cách vô ích để tìm cách so sánh sao cho tương xứng.
“Ai là bãi biển?” Suzanne hỏi trong khi tôi nghe thấy tiếng chiếc xe đẩy chở hành lý của hành khách ở sân bay kêu bíp bíp khi đi qua sảnh chờ và sau đó là tiếng thông báo đổi cổng bay đang phát trên loa.
Tôi chợt cảm thấy nhói lên, ước gì lúc này mình đang ở sân bay chờ bay đi đâu đó. Bất kỳ đâu. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy chút ghen tị với công việc của Suzanne – sự tự do cơ thể, sự di chuyển liên tục của chị. Có thể đó cũng là điều lôi cuốn – vì thế mà chị cứ dính tít lấy một công việc thường bị chị miêu tả như là bồi bàn không có tiền boa.
“Andy,” tôi nói, ngước nhìn lên nền trời trắng lóa. Gần như thể luồng khí nóng gay gắt đã làm bợt bạt bầu trời, chỉ để lại một khoảng bao la trống trơn vô sắc. “Andy là một ngày nắng ấm với làn nước trong xanh phẳng lặng và ly rượu ngon trên tay.” Tôi mỉm cười, cảm thấy ngay lập tức trôi theo dòng tưởng tượng rằng chúng tôi đang dạo mát trên một bãi biển đâu đó. Có lẽ tôi cần lên một chuyến bay cùng với Andy – chứ không phải bay rời xa anh. Nhưng trong sâu thẳm, tôi biết một thứ lãng mạn vô bổ sẽ không thể hóa giải được vấn đề của chúng tôi – và rằng dù tôi có làm gì cũng chẳng ích chi.
“Còn Leo?” Suzanne hỏi.
“Leo.” Tên anh bật ra khỏi lưỡi tôi trong khi tim tôi đập nhanh hơn. “Leo là một cuộc hành quân gian khó trên đỉnh núi. Trong mưa phùn gió lạnh. Khi ta hơi mất phương hướng và đói lả còn màn đêm đang dần dần buông xuống.”
Suzanne và tôi cùng bật cười.
“Miễn tranh luận,” chị nói. “Bãi biển thắng.”
“Luôn luôn,” tôi nói, thở dài.
“Vậy vấn đề là gì?”
“Vấn đề là… em thích ở nơi kia giữa những khu rừng. Em thích bóng đêm… tĩnh lặng. Sự bí ẩn… hồi hộp. Và cái tầm nhìn tít trên đỉnh, bao quát khắp muôn thảm cây xanh ngắt, xuống tận nơi thung lũng…”
“Quá quá tuyệt,” Suzanne nói, kết câu cho tôi.
“Phải,” tôi nói, lắc đầu trong khi hình dung ra cánh tay vững chãi và đôi vai vạm vỡ của Leo. Dáng vẻ của anh trong chiếc quần Levi’s, bước đi ngay phía trước tôi, luôn luôn tự chủ. “Hoàn toàn chính xác.”
“Ừm, thế thì,” chị tôi nói. “Hãy tiến bước để hưởng thụ tầm nhìn ấy…”
“Chị nghĩ thế?” tôi nói, chờ đợi chị chỉ ra những giới hạn chính xác – nói với tôi điều tôi có thể và không thể làm.
Chị không làm vậy mà chỉ nói, “Chỉ miễn đừng tới quá sát mép vực.”
Tôi cố cười căng thẳng, cảm thấy lo lắng thì nhiều hơn là thú vị.
“Nếu không em có thể rơi đấy,” chị nói tiếp.
Thế nhưng, trong những ngày gần tới chuyến đi, bất chấp lời khuyên của Suzanne và sự thận trọng tránh liên lạc với Leo, tôi cảm thấy mình đang đứng quá gần mép vực và rơi vào sâu trong quỹ đạo của anh. Những lá thư công việc của chúng tôi đã chuyển thành kiểu đùa cợt thân tình – thậm chí tán tĩnh – hết sức vui vẻ, và chính điều ấy lại tạo cơ hội cho một dòng chảy đều đặn những tin nhắn, e- mail, và thậm chí các cuộc điện thoại ngày càng dài hơn và thậm chí thân mật hơn nữa. Cho đến khi tôi trở nên hòan toàn ám ảnh, y hêt như ngày cũ, trong khi lúc nào cũng cố thuyết phục bản thân rằng mình không bị ám ảnh. Rằng chuyện này hoàn toàn không giống như ngày xưa.
Thế rồi, bất ngờ, buổi sáng trước khi tôi đi – cũng đồng thời cũng là ngày tổ chức tiệc chào đón con của Margot, một sự kiện nhiều phần khiến tôi sợ hãi, chí ít là vì Ginny đã đảm nhiệm lên kế hoạch, biến bữa tiệc thành lễ lạt phô trương trang trọng hơn là hội vui của những người bạn thân chào mừng một em bé thương yêu sắp sửa chào đời. Nhưng bây giờ, hơn bất cứ lúc nào, tôi xem bữa tiệc như một thứ mà mình phải chịu đựng, nhắm mắt làm cho xong, để rồi tôi có thể thoát đi New York, trở lại Leo và tôi đã để dang dở trên chuyến bay đêm đó, và đi sâu vào tận cùng của vấn đề – bất kể đó là gì đi nữa.
Tôi đang nằm ườn dưới chăn, vừa hôn tạm biệt Andy và chúc anh đi chơi golf vui vẻ, thì di động của tôi reo vang, rung lắc chạy đến mép bàn. Tôi với tay lấy điện thoại, hy vọng đó là Leo, chờ đợi một lời xác nhận vào buổi sáng nay từ tôi. Quả nhiên, tên anh hiện lên trên màn hình điện thoại.
“Chào anh,” tôi nói, chếnh choáng, lòng tràn ngập niềm vui, tim đập nhanh hơn khi cố đoán trước từ đầu tiên anh nói.
“Chào,” Leo nói giọng cũng vẫn còn ngái ngủ. “Em đang một mình chứ?”
“Vâng,” tôi trả lời, tự hỏi tới lần thứ một trăm liệu anh có còn đi với cô bạn gái đó. Dựa vào chuyện anh thỉnh thoảng đột ngột cúp máy, tôi có cảm giác câu trả lời là vẫn còn, và mặc dù cái phần ghen tuông, ích kỷ trong tôi muốn anh đang cô đơn, trên một số khía cạnh, tôi thích rằng anh cũng có quan hệ yêu đương. Thế nào đó, cô gái ấy khiến cuộc chơi này cân bằng hơn, khiến cho anh cũng có gì đó để mất.
“Em đang làm gì vậy?” anh hỏi.
“Chỉ nằm trên giường thôi,” tôi nói. “Suy nghĩ.”
“Về gì?”
Tôi ngần ngừ một lát trước khi nói những lời cảm giác như tự thú. “Về ngày mai,” tôi nói, tràn đầy cảm giác hỗn độn giữa vui sướng và sợ hãi. “Về anh.”
“Trùng hợp quá,” anh nói, và mặc dù lời anh nói có phần rụt rè e ngại, giọng anh hết sức rõ ràng, thẳng thắn. “Anh nóng lòng gặp em lắm.”
“Em cũng vậy,” tôi nói, râm ran khắp người khi tưởng tượng ra cảnh chúng tôi bên nhau ở Coney Island, đi dọc theo bãi tắm, chụp ảnh trong thời khắc ruộm vàng thơ mộng trước hoàng hôn, cười đùa trò chuyện và chỉ có hai người với nhau.
“Thế em muốn làm gì?” Leo hỏi, nghe bối rối y như cảm giác của tôi.
“Ngay giờ?” tôi hỏi.
Anh cười, điệu cười trầm ấm quen thuộc. “Không. Không phải bây giờ. Ngày mai. Sau buổi chụp hình.”
“Ôi, em sao cũng được. Anh nghĩ thế nào?” tôi nó, ngay lập tức hối tiếc vì lời đáp của mìn, lo lắng rằng tôi lại tỏ ra giống con người mờ nhạt của mình trước đây – luôn để anh đưa ra quyết định.
“Anh mời em đi ăn tối được không?” anh hỏi.
“Tất nhiên,” tôi nói, khao khát ngày mai đến thật nhanh. “Vậy nghe thật sự hay lắm.”
“Em nói nghe hay lắm,” Leo nói. “Anh thích giọng em luôn xôn xao thế này. Đưa lại biết bao kỷ niệm…”
Tôi mỉm cười, trở người quay lưng lại phía Andy thường vẫn nằm trên giường, mùi hương của anh vẫn còn vương vấn trên ga trải. Rồi tôi nhắm mắt lại và lắng nghe sự lặng yên run rẩy, nồng nàn. Ít nhất một phút trôi qua như thế – có thể còn lâu hơn – khi tôi thả hồn về quá khứ chung đôi của chúng tôi. Khoảng đời trước Andy. Khoảng đời khi tôi có thể cảm nhận như chúng tôi đang cảm nhận lúc này, không tiếc xót, không lầm lỗi. Chẳng gì khác ngoài niềm sướng vui thuần khiết đang hiện hữu. Cho tới khi cuối cùng tôi đầu hàng cơn thèm muốn đang bùng lên trong cơ thể, nỗi khát khao của thể xác đã bồi đắp qua khoảng thời gian đằng đẳng nhất.
Sau đó, tôi tự nhủ rằng Leo không biết điều tôi vừa làm – và rằng chắc chắn anh không làm chuyện tương tự đâu. Tôi tự nhủ rằng mình phải loại bỏ cảm xúc kia ra khỏi cơ thể, và rằng sáng mai chúng tôi sẽ toàn tâm vào công việc – hoặc cùng lắm cũng chỉ là những người bạn thân có một quá khứ lãng mạn tình cờ mà thôi. Và trên tất cả, tôi tự nhủ rằng bất kể điều gì xảy ra, tôi yêu Andy. Tôi sẽ luôn yêu Andy.