Cả thế giới tan biến khi tôi và Leo thầm thì trong một góc toa điện ngầm đông như nêm, uốn lượn dưới lòng đất từ Brooklyn xuyên qua Manhattan và quay trở lại Queens. Hành trình của chúng tôi trôi qua thật nhanh y như cảm giác thường có khi bao giờ lượt về cũng nhanh hơn lượt đi – và thậm chí còn nhanh hơn nữa bởi nỗi lo sợ cùng khao khát.
Tôi biết mình đang hành động sai lầm, yếu đuối, thiếu tự vệ, nhưng tôi vẫn không sao dừng lại được, kích động nỗi phẫn nộ của mình với một danh sách những trách móc nặng nề: Andy không hiểu cảm giác của tôi. Thậm chí tệ hơn, anh còn không buồn cố gắng để hiểu cảm giác của tôi. Anh đã rời bỏ tôi đêm qua. Anh không hề gọi cho tôi hôm nay và dịu bớt thái độ của anh chút nào. Anh là người đã vạch ra giới hạn. Anh là người dường như quan tâm đến gia đình anh, quê hương, công việc, và mọi thứ anh muốn hơn là quan tâm đến tôi. Nhưng có lẽ quan trọng nhất, bao quát trên mọi điều khác, anh không phải là Leo. Anh không phải là người chẳng giống bất kỳ ai, kể từ ngày gặp gỡ đã có thể làm cho tôi rối tung đảo lộn hoàn toàn – dù tốt đẹp hay tồi tệ hơn.
Vậy nên chúng tôi ở đây. Quay trở lại cảm giác chúng tôi đã buông lơi trên chuyến bay đêm đó, ngón tay đan vào nhau đầy khao khát. Tôi không chắc chuyện gì sẽ nảy nở từ đây, nhưng tôi biết rõ rằng tôi sẽ sống thật với chính mình, với Andy, và với Leo. Tôi sẽ đi theo trái tim, dù rằng nó mách lối tới chốn nao. Tôi nợ bản thân mình điều đó. Tôi nợ tất cả mọi người điều đó.
Khi tàu tới điểm dừng gần khu nhà Leo, chúng tôi vai kề vai bước đi trên sân ga tráng xi măng, một nơi tôi còn nhớ rõ như in. Máu chảy rần rật trong tôi, nhưng tôi cảm thấy bình yên lạ thường. Trời đêm nay thật phong quang đẹp đẽ, giá chẳng phải ở chốn thị thành thì hẳn đã có thể thấy muôn triệu ánh sao lung linh, và khi chúng tôi bước xuống bậc tam cấp, lại thêm biết bao kỷ niệm về những đêm y như đêm nay ùa về trong tôi. Tôi có thể nói rằng Leo cũng đang nghĩ về những năm tháng đó, khi anh cầm tay tôi kéo tôi bước ra khỏi nhà ga với một động tác đầy vẻ quyến rũ. Cả hai chúng tôi lặng thinh cho tới khi rẽ vào khu nhà anh và anh hỏi tôi có lạnh không.
“Không đâu,” tôi nói, nhận ra mình đang run – nhưng không phải vì lạnh.
Leo liếc nhìn sang phía tôi, rồi cầm lấy tay tôi, ngay khi đó điện thoại của tôi reo, rung lên trong túi áo khoác, lần đầu tiên trong suốt cả ngày. Hai chúng tôi vờ như không nghe thấy, rảo bước nhanh hơn, hầu như thể bước chân vội vàng của chúng tôi có thể xua tiếng chuông đi. Cuối cùng điện thoại tắt thật, nhưng thêm vài bước nữa, nó lại reo, chẳng hiểu vì sao có vẻ như kêu to hơn, dồn dập hơn. Tôi thả tay anh ra, thọc tay vào túi lấy điện thoại, vừa hy vọng vừa lo sợ rằng đó là Andy.
Nếu em đi, đừng quay về, tôi như nghe giọng anh nói. Tôi nín thở khi nhận ra tên Suzanne sáng lên trên màn hình điện thoại, cảm thấy cùng lúc tràn ngập cả sự nhẹ nhõm lẫn thất vọng. Leo lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, thế nên tôi quyết định không trả lời, thay vì đó trượt lại chiếc di động vào lại trong túi và cũng giữ yên bàn tay mình trong đó luôn.
Lúc này chúng tôi chỉ còn vài bước nữa là tới tam cấp lên sảnh, đột nhiên một cơn sóng cồn của cảm giác tội lỗi dừng chân tôi lại. Leo dừng bước bên tôi, nhìn sâu vào mắt tôi, và nói, “Gì thế em?”
Tôi nhún vai khẽ mỉm cười với anh, như thể tôi không có câu trả lời. Nhưng thực tình điều tôi đang nghĩ là: ước gì mình có thể làm ngưng đọng khoảnh khắc này, bằng cách nào đó trì hoãn quyết định cuối cùng của tôi, và cứ lơ lửng mãi ở đây trong thế cân bằng giữa hai địa điểm, hai thế giới, hai người yêu.
Chúng tôi bước lên bậc tam cấp, và tôi đứng sau Leo khi anh mở khóa cửa. Khi vào đến bên trong, mùi hương thân thuộc của quá khứ lại tấn công tôi dồn dập. Lòng tôi quặn lên, hệt như cái đêm khi vụ án ngã ngũ, đêm đầu tiên chúng tôi bên nhau ấy, cảm giác chếnh choáng y như vậy, dù rằng chẳng hề uống rượu. Bất cứ điều gì, mọi điều, đều có thể xảy ra. Một chuyện gì đó ắt sẽ xảy đến. Tôi đặt thiết bị chụp ảnh và túi xách xuống lối vào phòng khách, Leo cũng làm như vậy với chiếc túi của anh. Chúng tôi lặng lẽ bước lại bên trường kỷ, nhưng không ngồi. Thay vì đó, Leo quẳng chùm chìa khóa của anh lên mặt bàn nước và với tay bật một ngọn đèn nhỏ đặt ở cuối bàn tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt nhòa. Leo liếc nhìn đồng hồ đeo tay và nói, “Chỗ đặt trước của chúng ta còn hai mươi lăm phút nữa.”
“Ở đâu?” tôi hỏi, mặc dù chuyện đó thực sự không quan trọng.
“Một quán Ý nho nhỏ. Không xa đây lắm,” anh ngập ngừng, gần như căng thẳng. “Nhưng chúng ta phải nhanh mới kịp… hoặc là anh có thể gọi hẹn lại muộn hơn một chút?”
Vì lý do gì đó, sự căng thẳng của Leo khiến tôi bình tâm lại, và trong khi cởi áo khoác, phủ nó lên tay ghế, tôi liều lĩnh nói điều tôi biết chắc anh muốn tôi sẽ nói, “Em không muốn đi đâu cả.”
Anh nói, “Anh cũng thế,” và rồi vươn người, chìa bàn tay mong mỏi tay tôi. Tôi đặt tay lên tay anh và ngã vào lòng anh, hai tay tôi ôm vòng lấy anh. Đôi vai anh, ngực anh, cánh tay anh – mọi nơi đều cảm giác thật ấm áp, vững vàng, mạnh mẽ – thậm chí còn hơn cả trong trí nhớ tôi. Tôi nhắm mắt khi chúng tôi ghì xiết lấy nhau và rồi chầm chậm lắc lư theo tiếng nhạc tưởng tượng – một bản ballad u buồn day dứt, thứ nhạc có thể khiến ta vô tình bật khóc ngay cả khi ta không hề muốn vậy.
Anh thì thầm tên tôi. Tôi cũng khẽ gọi tên anh, đôi mắt chứa chan.
“Anh đã đuổi theo em trong mọi giấc mơ bao năm giờ, Ellie,” anh nói. Chính là như thế. Nếu lời ấy thốt ra từ ai đó khác thì hẳn sẽ nghe giả tạo. Nhưng từ Leo, Những lời ấy là áng chân tình trong bản ballad đậm chất sử thi của riêng chúng tôi, viết lên từ đáy con tim.
Chuyện này đang thực sự diễn ra đấy chứ? Tôi băn khoăn và rồi đặt câu hỏi đó với anh.
Leo gật đầu, thì thào, “Phải.”
Tôi nghĩ về Andy – tất nhiên tôi nghĩ về Andy – nhưng tôi vẫn chầm chậm ngước đầu lên, ngay khi cảm thấy Leo đang cúi xuống. Gương mặt chúng tôi nghiêng nghiêng đụng chạm nhẹ nhàng. Chúng tôi áp má lên má, rồi mũi lên má, rồi mũi lên mũi. Tôi ngồi thật yên, lắng nghe tiếng thở của anh, cả hai chúng tôi cùng hổn hển. Dường như một lúc rất lâu trôi qua trước khi bờ môi dưới của anh lướt qua môi trên của tôi, và chúng tôi khẽ điều chỉnh lần cuối, giờ đây miệng chúng tôi sáp hẳn vào nhau, môi chúng tôi hé mở. Rồi, khi chúng tôi làm điều phi tưởng khôn cưỡng ấy, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, và mọi thứ và mọi người bên ngoài căn hộ nhỏ xíu ở Queens này đều biến tan tất thảy. Chỉ còn lại hai chúng tôi níu giữ một điều gì tôi khó gọi được tên.
Cho đến khi điện thoại tôi reo lần nữa.
Tiếng chuông khiến tôi giật nảy người như thể có giọng nói thực trong phòng. Giọng nói của Andy. Nhưng khi đút tay vào túi áo khoác, tôi lại thấy tên Suzanne, và một tin nhắn tích dấu khẩn cấp. Vì lý do gì đó, tôi hoảng sợ, tưởng tượng có chuyện xảy ra với bố, hình dung ra rõ rành rành dòng chữ: Bố chết. Thay vì đó, tôi đọc được yêu cầu của bà chị: Gọi chị ngay. Tôi kéo xuống, chờ đợi có thêm điều gì, nhưng tất cả tin nhắn chỉ có vậy.
“Mọi chuyện ổn chứ?” Leo hỏi, liếc xuống điện thoại của tôi và rồi nhanh chóng quay đi, như thể anh biết rằng dù trong điện thoại có đề cập đến điều gì thì cũng không phải chuyện của anh. Dù thế nào cũng không.
Tôi gập điện thoại lại và lắp bắp, “Em… Em không biết.”
“Andy?” Leo nói.
Tôi chùn lại, lòng nhói cảm giác tội lỗi khi ngập ngừng lên tiếng, “Không. Chị em. Em nghĩ… Em nghĩ có lẽ em nên gọi lại cho chị ấy… Em xin lỗi…”
“Không sao,” Leo nói, xoa xoa lên cằm và lùi lại hai bước. “Anh sẽ ở… loanh quanh thôi.” Anh chỉ về phía phòng ngủ. Và rồi quay người bước khỏi gian khách. Tôi cố cưỡng lại khao khát theo chân anh, mong mỏi đến kinh khủng được ngồi trên giường anh, quan sát anh ngắm nhìn mình.
Tôi hít thở sâu vài hơi và thả người xuống trường kỷ, ấn phím gọi nhanh số của Suzanne, thầm nghĩ khoảnh khắc đó có thể bị gián đoạn, nhưng cảm xúc thì còn nguyên.
Chị tôi trả lời ngay ở lần đỗ chuông đầu tiên và nói chính xác điều tôi biết chị sẽ dùng để bắt đầu câu chuyện. “Em đang ở đâu?”
“Em đang ở New York,” tôi nói, dấy lên cảm giác lảng tránh mà tôi không hề có trong những khoảnh khắc trước khi hôn Leo.
“Chỗ nào?”
“Queens,” tôi đáp với vẻ có lỗi.
“Ellen. Em ở chỗ nào?” chị gặng hỏi.
“Em đang ở nhà Leo… Bọn em vừa về sau buổi chụp hình… Nhớ chuyện đó chứ? Ở Coney Island ấy?” tôi nói, tự hỏi tại sao mình không thẳng thắn hơn với chị – một người luôn ở bên cạnh tôi. Ngay cả trước khi có chuyện để cần người bên cạnh.
“Chuyện gì rồi?” chị nói, giờ thì rõ ràng là đang khích động. “Không có gì,” tôi nói, nhưng giọng tôi cho thấy mọi thứ đã xa hơn thế, vậy nên chị bật tiếp ngay lập tức.
“Em đã hôn anh ta?” chị nói, nghe quá lỗ mãng, cho dù đó là Suzanne.
Tôi ngần ngừ, để chị tự cảm nhận qua sự im lặng của tôi. Chị hiểu, và rồi tiếp, “Em đã… ngủ với anh ta?”
“Không,” tôi nói với giọng không có vẻ gì là oan uổng hẳn rằng bởi ý nghĩ đó đã lướt qua đầu tôi nhiều hơn một lần trong mấy giờ qua, thậm chí là mấy phút, mấy giây liền đây.
“Nhưng em đã hôn anh ta?” chị nói.
“Phải,” tôi nói – và có điều gì đó trong lời xác thực xướng to lên ấy khiến mọi điều trở nên rất thật. Những cảm nhận của tôi cho Leo. Sự không chung thủy của tôi với chồng. Cuộc hôn nhân của tôi còn tồn tại đó.
“Em cần phải rời khỏi đó,” chị nói, giọng tràn ngập lo lắng và khẩn khoản. “Rời khỏi đó ngay tức khắc.”
“Suzanne… không đâu,” tôi nói.
Chị chậc lưỡi rồi nói, “Em sẽ hối tiếc đấy.”
“Có thể là không.”
“Sẽ có đấy, Ellen… Chúa ơi, chị không muốn em phải hối tiếc. Chị không muốn em phải ân hận.”
Tôi đang nghĩ rằng điều duy nhất mà tôi tiếc nuối về khoảnh khắc này là tôi đã gọi lại cho chị – hay là rằng từ đầu tôi đã có một chiếc di động, nhưng tôi nói, “Andy và em đã cãi nhau kịch liệt tối qua. Mọi thứ quá bầy nhuầy.”
“Okay. Chị biết chuyện đó thế nào,” chị nói, ít nhất là giả vờ kiên nhẫn, “nhưng em đang… làm mọi thứ tệ đi quá đáng đấy.”
Điều đó, tôi không thể chối. Thay vào đó, tôi viện đến một lý cớ trẻ con. “Anh ấy rời bỏ em,” tôi nói. “Đêm qua. Chắc hẳn anh ấy đã sang nhà cô em gái…”
Suzanne cắt lời. “Không. Cậu ấy không sang nhà em gái. Cậu ấy tới khách sạn… và gọi điện cho chị gái của em.”
Tôi chớp mắt, rồi nhìn chằm chặp vào ngọn đèn đỏ đục cho tới khi tôi nhìn tấy những chấm bi lốm đốm trên bức tường trắng phía bên trên. “Anh ấy đã gọi cho chị?” cuối cùng tôi thốt lên.
Suzanne bảo đúng thế, sáng nay từ khách sạn Ritz, và rồi lại gọi lại, khoảng ba mươi phút trước. Giọng chị như nhòa dần khi tôi tưởng tượng ra chị sẽ chốt câu – trong khi em đang hôn Leo.
“Anh ấy nói gì?” tôi hỏi, cảm thấy đau khổ, tê dại.
“Cậu ấy buồn lắm, Ell. Cậu ấy sợ, và cậu ấy muốn nói chuyện với em.” Có chút gì như lên án thoảng trong giọng chị, nhưng chủ yếu là lo lắng – và cả phần nào buồn bã.
“Không, anh ấy không muốn đâu. Anh ấy không gọi cho em. Không một lần.”
“Ừ, cậu ấy đau khổ, Ell… cậu ấy thực sự đau khổ… và lo sợ.”
“Anh ấy nói với chị thế?”
“Ừ. Đại loại vậy.”
“Chị đã nói gì với anh ấy?” tôi hỏi, không chắc muốn nghe điều gì từ chị.
“Chị bảo cậu ấy đừng lo lắng… rằng thì em lên New York vì công việc thôi – không phải vì Leo đâu – và rằng cậu ấy phải tin em chứ.”
Tôi nhìn xuống đôi giày vẫn còn dính bẩn vì mưa, tự hỏi liệu chuyện có thành ra như thế này nếu Andy không bỏ đi, không để lại mẩu giấy nhắn trên quầy bếp. Đây là một kết quả được tiên liệu? Hay không phải vậy?
“Được rồi,” Suzanne nói. “Chị không nói rằng Andy hoàn hảo. Còn xa lắm. Và em biết chị cảm thấy thế nào về cái trò nhảm nhí ưa điều khiển, thích làm trung tâm của Margot rồi đấy. Và, Chúa ơi, chị vẫn không thể tin nổi cô ta đã không nói với em chuyện Leo cố tìm gặp em… Nhưng…”
“Nhưng sao?” tôi hỏi.
“Nhưng họ là gia đình của em. Và em thật may mắn khi có… một gia đình.”
Tôi nghĩ về bố, về sự thu mình của bố trong cuộc đời và trong đám con cái của Sharon. Rồi tôi nghĩ về Vince – chuyện anh ta từ chối hứa hẹn với chị gái mình ra sao và đó chắc hẳn là một miền đất sống hết sức mệt nhọc đến thế nào. Và, tất nhiên, tôi nghĩ về mẹ. Tôi luôn nghĩ về mẹ.
“Chị cũng là gia đình em mà,” tôi nói, bất thần cảm thấy có lỗi.
“Chị biết,” chị nói. “Và em là gia đình chị. Nhưng thôi nào, Ell. Em biết ý chị mà… Họ là một gia đình Norman Rockwell (1) thực thụ mà. Và họ gắn bó cùng em trong mọi thứ. Họ xem em như một người trong số họ. Em thuộc về họ.”
Tôi nhắm mắt, nghĩ đến khi ông Graham nâng cốc chúc mừng tôi trong ngày cưới, nói những lời ám ảnh ấy. Nghĩ đến chuyện Stella đã đối xử với tôi như con gái ra sao và Margot đã xem tôi như chị em gái thế nào – thậm chí trước cả khi tôi cưới Andy.
“Em có thực sự muốn vứt bỏ tất cả điều đó?” Suzanne hỏi, giọng nhẹ nhàng và cẩn trọng như người mẹ. “Em có muốn thôi Andy?”
“Em không biết,” tôi nói, tính thực tế của vấn đề này đang dần thấm thía, trở nên khắc nghiệt, đáng sợ. Và lúc này tôi không muốn quyết định điều gì dựa trên nỗi sợ hãi.
Một phút im lặng trôi qua và rồi Suzanne lên tiếng, “Chị có thể hỏi em một câu không?”
“Tất nhiên rồi,” tôi nói.
Suzanne im lặng rồi tiếp tục, “Em có yêu cậu ấy?”
Tôi không chắc ý chị là ai – Andy hay Leo – nhưng dù thế nào, tôi trả lời chị rằng có, tôi yêu.
“Vậy thì đừng làm thế,” chị nói, rõ ràng là đang ám chỉ Andy.
“Suzanne,” tôi nói, nhìn qua phòng khách về phía Leo đang chờ. “Không đơn giản thế đâu.”
“Có, có đấy,” chị nói, cắt ngang lời tôi. “Nghe này, chuyện có vậy thôi. Mọi thứ thực sự giản đơn như thế.”
(1) Norman Rockwell (1894 – 1978) là một họa sĩ vẽ tranh minh họa nổi tiếng người Mỹ. Ông đã vẽ bộ tranh Gia đình Norman Rockwell, nội dung chủ đạo là ca ngợi sự ấm áp sum vầy của đời sống gia đình Mỹ.