Hắn cười cười nói:
– Nếu như ta đi, Thủy Nguyệt thánh nữđại danh đỉnh định bị sói tha đi thì làm sao bây giờ?
Hiên Viên Nhất Nhất hít vào một hơi thật sâu, phật quang trên người bắt đầu tràn ra ngoài, toàn thân đều là linh mang sáng lạng, sau đó lại chậm rãi mở mắt, trong con mắt xinh đẹp nhiều thêm vài phần tinh thần, thân thể chậm rãi ngồi thẳng, như cũ là rất bình tĩnh, nói:
– Ngươi biết vốn nơi này không có sói!
– Người có lúc cũng có thể biến thành sói!
Phong Phi Vân cười cười, chợt lại nói:
– Chỉđùa một chút mà thôi, Thánh nữđại nhân nhưng ngàn vạn lần đừng coi là thật!
Hiên Viên Nhất Nhất vươn ra một cái ngọc thủ mảnh khảnh, nhẹ nhàng sờ sờ bạch y nho bào trên người, chân mày khẽ nhíu một cái.
– Đó là nho bào mà lúc ta từng tu đạo ở Vạn Tượng tháp lĩnh được, chưa bao giờ mặc qua, Thánh nữđại nhân không cần phải lo lắng dính vào đen đủi của bán yêu.
Phong Phi Vân chỉ là tự mình uống rượu.
Hiên Viên Nhất Nhất buông lỏng ngón tay ra, nói:
– Đa tạ!
Sắc mặt của nàng rất trắng bệch, bị thương rất nặng, mặc dùăn vào một viên Kim Tàm phật đan cũng không thểđể cho thương thế của nàng khỏi hẳn, vẻn vẹn chỉ là làm cho nàng tỉnh lại, muốn khôi phục tu vi thì phải xem chính nàng.
Phong Phi Vân ngồi dưới đất, lồng ngực rộng rãi, lưng thẳng tắp, trên mặt mang theo nụ cười ánh dương quang, một đôi ánh mắt khẽ phát ra hồng quang tràn đầy mị lực mê người, nói:
– Ngươi tu luyện chính là Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển, lấy tâm nhập đạo, lấy kiếm hành đạo, lấy ý hội đạo, ngươi đánh một trận với những tiên hiền kia của yêu tộc, mạnh mẽ sử dụng Thánh Tính áo nghĩa của kiếm điển, mặc dùđem những tiên hiền yêu tộc kia đánh lui nhưng mà chính mình cũng bị kiếm khí gây thương tích.
Hiên Viên Nhất Nhất mắt sáng răng trắng, lẳng lặng ngồi ở chỗđó, thân thể giống như là cổ tùng, không nhúc nhích, nói:
– Làm sao ngươi biết bên trong Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển có Thánh Tính áo nghĩa thiên, một thiên chương này là tuyệt quyển, chỉ có Thủy Nguyệt thánh nữ mỗi một thời đại bước vào Vũ Hóa cảnh mới có thể tu luyện, ta cũng chỉ là nghe lúc Thánh Thần giảng đạo cóđề cập tới, cũng không chân chính tu luyện.
Phong Phi Vân cười mà không cho ý kiến, nói:
– Nàng vì sao lại muốn các ngươi đạt tới Vũ Hóa cảnh mới có thể bắt đầu tu luyện?
Lông mày của Hiên Viên Nhất Nhất hơi nhíu, cảm thấy Phong Phi Vân đối với Thánh Thần rất không kính trọng, trong lòng có chút không vui, nhưng mà vẫn bình tĩnh nói:
– Lúc Thánh Thần truyền đạo đã từng nói, Thánh Tính áo nghĩa cao thâm mạc trắc, chỉ cóđạt tới Vũ Hóa cảnh tu mới tốt nhất, tu vi không đạt tới Vũ Hóa cảnh mà mạnh mẽ tu luyện thì ngược lại bất loại đối với chính mình.
Phong Phi Vân cười mỉa mai, nói:
– Chỉ là nói bậy nói bạ, đây bất quá chỉ là nàng lừa gạt các ngươi mà thôi, sợ các ngươi vượt xa nàng, Thánh Tính là trụ cột của Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển, tựa nhưđan điền của tu sĩ, linh hạch của linh thú, bổn nguyên của thi quỷ, càng sớm tu luyện thì càng có lợi, chỉ có Thánh Tính thông đạt, Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển mới có thể tu luyện nhanh hơn.
– Không thể nào!
Hiên Viên Nhất Nhất quả quyết bác bỏ lời nói của Phong Phi Vân, tiên nhan trở nên rất lạnh lùng, nói:
– Không cho ngươi vũ nhục Thánh Thần, tâm cảnh tu vi của Thánh Thần không phải là ngươi có thể lý giải, đại công vô tư, cứu tế thiên hạ, nếu như nàng đã nói trước tu luyện Thánh Tính sẽ có lợi đối với chúng ta thì nàng nhất định sẽ truyền cho chúng ta.
Phong Phi Vân biết Thủy Nguyệt Đình ở trong mắt nàng khẳng định so với thần linh còn phải thần thánh hơn, tranh luận với nàng chắc chắn không có nửa phần kết quả, cho nên liền nói:
– Thương thế trên người của ngươi đã chạm đến tâm mạch, nếu muốn khôi phục thương thế nhất định phải tu luyện Thánh Tính áo nghĩa thiên, nếu không tính mạng của ngươi nhiều nhất chỉ còn ba tháng.
Hiên Viên Nhất Nhất đối với tình huống thân thể của mình so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn, rất hiển nhiên ở trong lúc chính mình hôn mê, đối phương đã giúp nàng kiểm tra thương thế.
Nàng thông minh tuyệt đỉnh, tâm trí siêu phàm, nói:
– Ngươi biết Thánh Tính áo nghĩa thiên?
Phong Phi Vân ngẩng đầu lên, uống một hớp, cười nói:
– Nếu như ngươi muốn học, bản thân ta có thể dạy ngươi.
Trong lòng Hiên Viên Nhất Nhất tràn đầy nghi ngờ, nàng tuyệt không tin Phong Phi Vân sẽ biết Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển, đây làđiển tịch vô thượng của Thủy Nguyệt thiên cảnh, chỉ có Thủy Nguyệt thánh nữ của mỗi một thời đại mới có thể tu luyện, không thể nào truyền ra ngoài.
Khóe miệng của Phong Phi Vân khẽ giương lên, nói:
– Nghĩ thần thông, tu thần thông, không rõ thánh tính, một chữ cũng không biết, “Văn tính” của người liền chính là “Thánh tính” của người, thánh tính của người không chỗ nào không thông, thông quá khứ, thông hiện tại, thông tương lai, thông nóng lạnh, thông động tĩnh, thông thập phương thế giới, thông vô lượng vi trần, thánh tính không có chỗ nào là không thông, thuận nghịch đều thuận tiện…
Phong Phi Vân tựa nhưđang trình bày đại đạo, từng câu Thánh Tính áo nghĩa từ trong miệng của hắn nói ra.
Lúc Hiên Viên Nhất Nhất nghe được câu thứ nhất liền không kìm lòng được mà bị hấp dẫn, cả người giống như hóa đáđắm chìm ở trong Thánh tính áo nghĩa, trong thân thể có từng vòng bạch sắc lưu quang đang vận hành.
Phong Phi Vân khẽ liếc nàng một cái, biết nàng đã bắt đầu tham ngộ Thánh tính, liền tiếp tục nói:
– Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển nguyên ởĐạo gia, dung nhập vào Phật gia đạo lý, tập hợp chỗ mạnh của hai nhà, Đạo gia tam gia xen lẫn làm một, Phật gia thập nhị ngũ hành dung hợp làm một, chữ “nhất” này chính làđạo “hư vô”, ở trong Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển, chữ “nhất” chính là “thánh tính”.
– Như thế nào là “nhất”.
Hiên Viên Nhất Nhất chủđộng hỏi, đắm chìm ở trong tu luyện, toàn thân đều là thánh quang, trong mỗi một sợi tóc đều chứa bạch mang.
Phong Phi Vân nói:
– Nhìn không tới, nghe không ra, đánh không được, ba cái này không thể không thuận, cố gắng kết hợp mà thành nhất, trước tiên có nhất, lấy nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, thánh tính đại thừa.
Ngộ tính của Hiên Viên Nhất Nhất không hề dưới Phong Phi Vân, thiên tư tuyệt đỉnh, hơn nữa đối với Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển có lý giải độc đáo, thông qua khẩu quyết của Phong Phi Vân, nàng cũng tìm ra được cái “nhất” kia trong thánh tính.
Lý giải của Phong Phi Vân đối với Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển cũng không quá nhiều, Thánh Tính áo nghĩa cũng vẻn vẹn chỉ là lật qua xem một lần, sau khi nói ra những thứ này liền ngậm miệng không nói nữa, để cho Hiên Viên Nhất Nhất tự hành đi cảm ngộ tồn tại của Thánh tính.
– Oanh long!
Một phiến mây đen tịch quyển đến bên trong một phiến thành vực này, có từng đạo hắc sắc thân ảnh bay vào trong đình viện, trên thân âm khí phần phật, thân thể bịáo bào màu đen bao lấy.
– Phác đằng!
Hỏa diễm trước người Phong Phi Vân hơi hơi nghiêng sang, hỏa diễm nhảy lên cực nhanh.
Phong Phi Vân ngồi ở dưới đất, ánh mắt liếc một cái, lạnh lùng nói:
– Nguyên lai là bốn vị tiền bối của Âm Gian giới, không thấy t thánh nữđang ở chỗ này tĩnh tâm tu luyện sao, nếu như các ngươi quấy rầy nàng tu luyện, sợ là sẽ phải giao ra cái giá thảm trọng.