Roẹt roẹt!
Bộ hắc y trên người nàng bị xé toạc một miếng, để vai của nàng bị lộ ra.
Hỗn đản này quả nhiên là cầm thú, Kỷ Thương Nguyệt ra sức giãy dụa, sau đó kinh hãi kêu lên, giằng co lăn lộn cùng với Phong Phi Vân thành một cục.
Động tác càng lúc càng lớn, thiếu chút nữa khiến cho giường gỗ đều bị gẫy gục.
– Tốt lắm, đã đi rồi!
Sau một hồi lâu, Phong Phi Vân bỗng nhiên ngừng lại, đẩy hai chân ngọc nhẵn nhụi của Kỷ Thương Nguyệt ra. Trên mặt của hắn vẫn còn hằn hai dấu chân, chính là bị Kỷ Thương Nguyệt đạp.
Kỷ Thương Nguyệt đương nhiên cũng là nữ nhân thông minh, biết Phong Phi Vân khẳng định là phát hiện vừa rồi bên ngoài có người đang nhìn, cho nên mới đột nhiên làm khó dễ đối với mình. Hiện nay người kia đã đi, Phong Phi Vân tự nhiên cũng liền buông nàng ra.
– Kỳ quái, rốt cuộc là người ở đâu tới, vì sao lại đến đây rồi liền rời đi nhanh như vậy ?
Trong lòng Phong Phi Vân tràn ngập tò mò, hắn liếc mắt nhìn Kỷ Thương Nguyệt, bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn lau đi hai vết bàn chân trên mặt, lúc này mới đi xuống giường, rồi mở cửa sổ ra.
Hắn nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong màn đêm hoàn toàn sâu thẳm cũng không có một bóng người nào.
Hưu!
Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, trong lòng Phong Phi Vân có hơi trĩu xuống. Hình như có cảm giác nên bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy phòng đã có thêm một người.
Phong Phi Vân có nhãn lực kinh người như thế nào, nhưng mà cũng vẻn vẹn chỉ là thấy được một bóng dáng đen đen. Người này trực tiếp bắt Kỷ Thương Nguyệt, “Xoạt” một tiếng, liền đánh vỡ nóc nhà mà đạp không bay đi.
Tốc độ thật nhanh, tu vi thật cao!
Đây tựa hồ không phải là một người, ít nhất trên người hắn không có khí tức của người !
– Các hạ cũng không nói đạo nghĩa, tối nay chính là ngày ta động phòng. Không có nữ nhân, ta biết động phòng như thế nào?
Phong Phi Vân cũng không yếu thế chút nào, cũng biến thành một đạo tàn ảnh mà đuổi theo.
– Tiểu tử, chuyện vui của các ngươi ta đều xem ra cực kì rõ ràng, cũng dám cưỡi Tử Linh Tử của Kỷ gia, ngươi coi như là có khí phách. Lão phu không có hứng thú đối với nữ nhân, chỉ cảm thấy hứng thú đối với “Mộ Phủ Tẩy Tủy Kinh” và Lưỡng Nghi Dị Hình Dị.
Phong Phi Vân truy theo lên trên nóc nhà. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên màn trời mây đen cuồn cuộn, càng để lâu càng dầy. Có một cái thú trảo thật lớn lúc ẩn lúc hiện trong mây đen, mà Kỷ Thương Nguyệt liền bị thủ trảo kia cầm ở trong tay, rồi bị tầng mây nuốt chửng.
– Là Sát Hành Vân!
Mao Ô Quy thò đầu ra từ trong vạt áo của Phong Phi Vân. Lão lộ ra nửa đầu nhìn chăm chú trên màn trời, sau đó lại thụt vào để dấu đi, sợ bị Sát Hành Vân phát hiện.
Trên bầu trời, sát khí bức người, những tầng mây mù đen sì chồng chất lên nhau, hóa thành những quả núi ma quái.
Một cái thủ trảo thật lớn như ẩn như hiện ở trong tầng mây, nhìn cực kì rung động lòng người. Một cỗ khí thế vô hình khổng lồ kia bao trùm cả Hoàng Phong Lĩnh, kìm nén mãnh thú không dám tru lên, hung cầm nín tiếng hót dài.
Tất cả đạo tặc đều bị kinh động mà vọt ra. Có người bị tình trạng khác thường trên bầu trời làm kinh sợ, có kẻ thì mặt đen lại, sắc mặt nặng trĩu trầm trọng.
– Có người bắt đi mỹ nhân tuyệt sắc kia.
Phong Phi Vân đứng ở nóc nhà, rống lớn một tiếng.
– Rầm!
Một tòa nhà gỗ bị hất bay, Nhị đương gia vai vác Cự Phủ bay ra, hét lớn:
– Ai? Ai lớn gan như vậy… Ách…
Âm thanh của hắn bất chợt dừng lại, một đôi mắt to như quả chuông đồng nhìn chăm chú cự trảo trên màn trời. Hắn vẻn vẹn chỉ là nhìn thoáng qua, rồi một câu nói đều cũng không nói ra được.
Cường giả đến mức như Sát Hành Vân này thật sự rất đáng sợ, tuyệt đối là loại người đứng ở vị trí tối cao nhất của Tu Tiên Giới tại Thần Tấn Vương Triều. Coi như Hoàng Phong Lĩnh che giấu một chút cường giả tuyệt đỉnh, nhưng mà chỉ sợ khi so sánh cùng Sát Hành Vân thì vẫn còn kém không ít.
– Giao hai nữ nhân kia ra đây, nếu không chỉ trong khoảnh khắc, ta khiến cho nơi này hóa thành một mảnh tử địa.
Âm thanh Sát Hành Vân từ trên trời giáng xuống, vang dội mà thô bạo, tựa như thiên thần đang hạ chỉ.
Đám đạo tặc vốn hung ác đều bị hắn làm cho kinh động sợ hãi, không người nào dám ra tay đối với hắn. Nhưng mà Phong Phi Vân lại không sợ hãi chút nào. Mao Ô Quy nói qua, nếu như để cho Quý gia tỷ muội rơi vào trong tay Sát Hành Vân, đó là hẳn phải chết không nghi ngờ.
Tình huống như thế, hắn tuyệt không cho phép phát sinh.
– Cũng dám uy hiếp đạo tặc Hoàng Phong ta, muốn chết!
Phong Phi Vân một cước đạp trên nóc nhà, đánh ra một tảng lớn linh khí. Thân thể bay vọt lên xuyên thẳng đến trời cao, không ngờ lại muốn đánh một trận cùng Sát Hành Vân.
– Hưu!
Cả bầu trời đều bị mây đen bao trùm, duy có một đạo linh quang xông thẳng lên cao, khí thế có một không hai.
Tất cả đạo tặc đều bị dũng khí của Phong Phi Vân làm rung động, cũng dám đi đánh nhau cùng kẻ nguy hiểm như thế. Tên Phong Đại Ngưu này thật sự có can đảm lớn và quyết đoán. Có điều như thế cũng đúng, tối nay đúng là đến phiên hắn có đêm thần tiên cùng với tuyệt sắc giai nhân. Nhưng mà hiện tại tuyệt sắc giai nhân lại bị người ta bắt đi, bất cứ một người nam nhân nào chỉ sợ đều phải tức tối mà chửi má nó.
Lực lượng của Sát Hành Vân thật sự quá cường đại, mặc dù đám đạo tặc đều bội phục dũng khí của Phong Đại Ngưu, nhưng mà lại cũng biết thế này chẳng qua chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa. Đối phương chỉ cần nhẹ nhàng phẩy tay một cái, là có thể nghiền nát hắn.
– Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Quả nhiên không ngoài dự liệu. Cái thủ trảo cực lớn trên màn trời kia trực tiếp chụp Phong Đại Ngưu bay đi ra ngoài, tựa như đánh bay một con ruồi.
– Cũng dám ra tay đối với lão phu, một trảo này là có thể diệt ngươi mười lần.
Sát Hành Vân cực kì tự tin rằng một trảo vừa rồi kia của mình là đủ để nện cho tu sĩ Thần Cơ đỉnh cao thành ra muôn vàn khối huyết nhục, huống chi chỉ là một tu sĩ Tiên Căn đỉnh cao.
– Chết tiệt! Chớ nói mạnh miệng! Các huynh đệ, gia hỏa này căn bản không có vài phần khí lực, chỉ là đang phô trương thanh thế thôi.
Phong Phi Vân đứng lên từ trên mặt đất, phủi chỗ bùn đất khắp người rụng trên mặt đất, âm thanh giống như chuông lớn. Hắn đón nhận một trảo vừa rồi của Sát Hành Vân mà lại tịnh không hề bị thương.
Đám đạo tặc đều là dụi dụi mắt vài lần, sau đó lại nhìn về hướng cự trảo trên màn trời kia. Thì ra chỉ là một món đồ để phô trương thanh thế.
– Chết tiệt, dám đến Hoàng Phong Lĩnh chúng ta để giương oai. Các huynh đệ mở Minh Nha Đại Trận ra, chúng ta làm gỏi hắn.
Nhị đương gia huy động cái búa lớn, đứng ở trên đỉnh một khối đá lớn. Sau đó đột nhiên quăng lưỡi búa to cầm trong tay đi ra ngoài, nện vào trong một cái hồ lớn giữa dãy núi.