– Chuyện của ta, rất quan trọng!
Cổ kiếm bay ra khỏi vỏ phát ra tiếng rồng ngâm, xẹt qua da đầu Phong Phi Vân, cắt đứt hai sợi tóc. Phong Phi Vân đứng lại ngay, sống lưng lạnh toát, mồ hôi thấm ướt áo.
Cổ kiếm tự động bay về vỏ kiếm.
Phong Phi Vân không bước ra thêm bước nữa, không ngờ Hiên Viên Nhất Nhất mà giận thì bá đạo như nữ ma.
– Được rồi, đi đi.
Cuối cùng Phong Phi Vân không dến gặp Cửu Thiên Yên Vũ, hắn theo Hiên Viên Nhất Nhất trở về cổ kiếm trai.
Hiên Viên Nhất Nhất hỏi:
– Ngươi thật sự quen một vị thánh linh Đế gia?
Hiên Viên Nhất Nhất chớp chớp mắt, trong mắt chứa mong đợi, đôi mắt sáng như sao.
Phong Phi Vân không giải thích nhiều, trực tiếp lấy ra Đế Thánh bội, quan tài hoàng thạch. Nắp quan tài mở, thánh quang mông lung tràn ra. Một xác ướp cổ rách nát nằm trong thánh quang, toát ra khí thánh linh cực kỳ khổng lồ.
Phong Phi Vân nói:
– Đây là thi cốt của Đế Trủng, tiên hiền Đế gia. Ta đã hứa với tiền bối sẽ đưa xác về Đế gia, thánh nữ điện hạ đã là người của Đế gia thì ta giao lại chuyện này cho thánh nữ, xem như hoàn thành dặn dò cuối cùng của tiền bối.
Đây là tổ tiên của Đế gia.
Hiên Viên Nhất Nhất quỳ lạy hướng Đế Trủng nằm trong quan tài hoàng thạch, nàng rất kích động. Đây là di thể của tổ tiên lưu lạc bên bên ngoài ức vạn năm bây giờ trở về.
– Vị thánh linh ra tay trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là tổ sư? Người còn ý niệm bất diệt?
Mỗi người đều có tổ tiên, tôn kính với tổ tiên cũng là kính trọng sinh mệnh của mình.
Phong Phi Vân kể rõ từ đầu đến cuối cho Hiên Viên Nhất Nhất nghe, nàng có tư cách biết mọi thứ, hắn không giấu diếm điều gì.
– Lúc trước điều khiển Đế Trủng tiền bối chiến đấu trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh không phải bất kính với lão nhân gia, hy vọng thánh nữ điện hạ hiểu cho.
Hiên Viên Nhất Nhất đứng dậy, thướt tha yêu kiều.
Hiên Viên Nhất Nhất nói:
– Ngươi đã tu luyện đại diễn thuật, trong người có thánh linh nội đan, tổ tiên xem như là một nửa sư phụ của ngươi. Ngươi điều khiển tổ tiên chiến đấu vốn là vì nhân loại, dù tổ tiên còn ý chí bất diệt cũng sẽ cảm kích ngươi, không trách tội ngươi. Tổ tiên đã nhờ ngươi đưa về nhà vậy ngươi nên hoàn thành nhiệm vụ.
Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:
– Tại sao vậy?
Hiên Viên Nhất Nhất trả lời:
– Vì chỉ có có ngươi điểu khiển được di thể của tổ tiên, hội luận đạo vạn tộc cần có lực lượng này. Sau hội luận đạo vạn tộc ta sẽ tự mình mang ngươi về Đế gia.
Phong Phi Vân gật đầu, đang định đóng nắp quan tài đột nhiên lòng nổi lên cảnh sát, lông tơ dựng đứng. Cánh tay Phong Phi Vân ôm cổ thiên nga, đè Hiên Viên Nhất Nhất vào quan tài hoàng thạch.
– Phong Phi Vân . . . Ngươi . . .!
Mắt Hiên Viên Nhất Nhất chứa tức giận định đánh ra kiếm quyết phản kích.
Ầm!
Phong Phi Vân cũng nhảy vào quan tài hoàng thạch, hai tay từ sau lưng ôm thân thể ngọc ngà. Đôi tay Phong Phi Vân như kiềm sắt giam cầm Hiên Viên Nhất Nhất.
Hiên Viên Nhất Nhất càng tức giận, cổ kiếm rung rinh.
Đột nhiên bên trên giáng xuống lực lượng mạnh mẽ đánh vào lưng Phong Phi Vân sau đó va chạm vào lưng Hiên Viên Nhất Nhất.
Hiên Viên Nhất Nhất như bị tia chớp đánh trúng, phun ngụm máu, rơi xuống dưới quan tài hoàng thạch.
Không gian trong quan tài hoàng thạch rất lớn, khắp nơi là xiềng xích, rậm rạp như một tòa địa ngục quỷ cung.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai người bị lực lượng mạnh mẽ oanh kích, đụng gãy mấy trăm sợi xích, tiếp tục chìm xuống.
Phong Phi Vân chịu lực lượng nặng nề hơn Hiên Viên Nhất Nhất, lưng máu me be bét, cột sống suýt gãy, linh hồn suýt bị đánh tan.
– Hừm! Trốn vào trong quan tài? Tự tìm đường chết. Bây giờ các ngươi có muốn trốn cũng không thoát được, quan tài sẽ là nơi chôn xác của các ngươi!
Một bóng người toàn thân tỏa ánh sáng đen bay vào quan tài hoàng thạch. Bóng người như lửa ma màu đen xuyên qua các sợi xích sắt, thanh âm cực kỳ chói tai, cảm giác lạnh thấu xương.
Phong Phi Vân, Hiên Viên Nhất Nhất ổn định thân thể, đứng trên một sợi xích.
Có Phong Phi Vân ở bên trên chặn lại lực lượng của người này, Hiên Viên Nhất Nhất không bị thương quá nặng.
Mới rồi Phong Phi Vân phát hiện có người đánh lén, dùng luân hồi tật tốc có thể né qua, nhưng Hiên Viên Nhất Nhất chết chắc. Phong Phi Vân đành chui vào quan tài hoàng thạch, cứng rắn đỡ đòn của đối phương mới giữ được hai mạng sống.
Phong Phi Vân lau máu dính khóe môi, nhìn bóng đen bên trên.
Phong Phi Vân lạnh lùng cười:
– Giả thần giả quỷ, ngươi không dám gặp người bằng bộ mặt thật? Ngươi là thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành đúng không?
Bóng đen cười khẩy nói:
– Thật là hậu sinh khả uý.
Ánh sáng đen thu vào cơ thể, thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành hiện hình. Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành đứng trên xích sắt như thiên thần nhìn xuống Phong Phi Vân, Hiên Viên Nhất Nhất.
Hiên Viên Nhất Nhất hỏi:
– Đúng là là ngươi, tại sao ngươi muốn giết chúng ta?
Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành chắp hai tay sau lưng, đi trên sợi xích to, gã tựa như vô thượng phán quán quyết định sống chết.
Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành lạnh lùng cười:
– Mục tiêu của ta là Phong Phi Vân, ngươi chưa đủ tư cách làm ta ra tay. Nhưng ngươi đã biết thân phận của ta, cũng phải chết.
Hiên Viên Nhất Nhất nói:
– Nếu ta gặp nguy hiểm thì thánh thần sẽ biết, tuy ngươi mạnh nhưng thánh thần có thể cách xa ức vạn dặm búng tay giết ngươi.
Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành khinh thường cười:
– Hiện tại Thủy Nguyệt thánh thần đang đấu pháp với một tồn tại cường đại, không rảnh quan tâm sự sống chết của ngươi.
Phong Phi Vân nói:
– Thánh nữ điện hạ đừng nói nhiều với hắn, đó là kẻ ẩn núp vực ngoại, hôm nay hoặc hắn chết hoặc chúng ta tiêu.
Ánh mắt thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành sắc bén trừng Phong Phi Vân:
– Ngươi biết quá nhiều!
Ầm!
Khí thế ngập trời phát ra từ người thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành, mây lửa bốc cháy quanh thân. Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành chỉ vào Phong Phi Vân.
Một chỉ chứa ma lực, như tiên nhân chỉ đường điểm vào người Phong Phi Vân. Không gian và thời gian ngừng lại.
Tất cả đạo tắc chứa trong cái chỉ này, không thể tránh né.
Lực lượng quá mạnh, thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành lĩnh ngộ đạo thánh linh sâu sắc hơn Phong Phi Vân.
– Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành chắc chắn là bán thánh.
May mắn Phong Phi Vân đã cầm Đế Thánh bội trong tay, giờ tới lúc sử dụng nó. Khí thánh linh rót vào Đế Thánh bội.
Trong Đế Thánh bội phát ra lực lượng thánh linh, tỏa sáng rực rỡ như vầng trăng bay lên, đánh thủng một lỗ lực lượng ngón tay thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành, ánh sáng bay trở về.
Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành chẳng những không giật mình còn rất mừng rỡ:
– Một nửa thánh linh dụng cụ!
Cánh tay thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành hiện ra một vòng bảo ấn di chuyển hai loại lực lượng trái ngược.
– Hỗn loạn chi thủ!
Hư không võ nát, các bàn tay bay hướng Đế Thánh bội, muốn cướp ngọc bội.
Thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành thi triển một chiêu diệu thuật, chuyên môn cướp linh khí chiến binh của người ta.
Vù vù vù vù vù!
Ngón tay Hiên Viên Nhất Nhất bắt ấn kiếm quyết, cổ kiếm bay ra từ sau lưng nàng. Cổ kiếm như sao băng đâm vào trán thành chủ thứ bốn Hỗn Độn thành.