Chuyển ngữ: Gà – LQĐ
Hạ Uyển Lâm lo lắng nhìn cô.
Chẳng qua Miêu Miêu chỉ thất thần chốc lát, chớp mắt đã phục hồi lại tinh thần.
“Mình tin anh ấy.” Cô nhẹ nhàng cười, lúm đồng tiền nhỏ hiện trên gương mặt.
Giờ khắc này Hạ Uyển Lâm nghĩ đến Diệp Minh, Miêu Miêu là một cô gái tốt như vậy, nếu Trịnh Thâm phụ lòng cô, đương nhiên sẽ có những người con trai khác đến chăm sóc cô.
Nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Có chuyện gì nhớ nói cho tớ biết.”
“Ừ.”
Sự hoài nghi mờ nhạt cứ như hạt giống, khi chính cô cũng không phát hiện, đã lặng lẽ đâm chồi.
…
Hôm nay buổi chiều Trịnh Thâm đến đón cô, Miêu Miêu không nói chuyện kia, Trịnh Thâm vẫn như bình thường, hai người cùng nhau đi siêu thị mua thức ăn.
“Kỳ kinh nguyệt của em sắp đến rồi, đừng ăn quá cay.” Trịnh Thâm cười rồi đặt cá cô đã bỏ vào giỏ hàng trở lại kệ.
Miêu Miêu đỏ mặt lên, ngẩng đầu nhìn anh: “Cá hấp không cay không ngon đâu ~ “
Anh bất đắc dĩ nhìn cô: “Không được, không thể ăn cay, đau rồi lại khóc nhè.”
“Một chút, một chút thôi.” Cô chớp mắt to năn nỉ.
Trịnh Thâm đâu chịu được chiêu này: “Một chút thôi nhé?”
Dùng sức gật đầu.
Trịnh Thâm nhếch môi cười, mang theo mùi vị xấu xa: “Trong tủ lạnh còn một ít, buổi tối dùng.”
Vô tình ngăn cản cô đưa tay về phía gói to kia, Miêu Miêu trừng anh, sau đó một tay chui vào trong bàn tay rộng của anh, được bao phủ lấy thật chặt.
Cánh tay của anh rất cứng, nhưng Miêu Miêu rất thích, nó có hương vị của sự vững chãi.
Cô kéo cánh tay rắn rỏi của anh, hai người cùng nhau trở về.
Đến cửa tiểu khu, Trịnh Thâm nhìn khắp nơi thấy không có ai, ôm ngang cô lên.
Đặt trên cánh tay, như đang bồng một đứa trẻ.
“Á! Anh!”
Trịnh Thâm cười ngây ngô, cánh tay anh thật quá kiên cường, một tay đã có thể khiến Miêu Miêu không giãy giụa được, chỉ đành phải nhẹ nhàng ôm cổ anh.
Một tay anh xách một túi đồ lớn, tay kia bồng Miêu Miêu, còn có thể vừa cười vừa chạy.
“Người trẻ tuổi này…” Tiểu khu, có một đôi vợ chồng già đang dắt chó tản bộ, ông lão làm ra vẻ thật cay mắt.
Bà lão bên cạnh liếc ông, dắt chó bỏ đi.
Ông lão đuổi theo: “Sao thế? Tôi có nói gì đâu nào?”
Bà lão lạnh lùng nói: “Ông đang ghen tỵ chứ gì, trước kia cõng tôi chạy mấy bước đã mệt như chó rồi, bây giờ nhìn thanh niên người ta mạnh mẽ như vậy, ghen tỵ hử!”
“Không cay mắt hả bà?”
“Đấy là hạnh phúc, ông cho rằng ai cũng như ông à?”
Ông lão dựng râu trợn mắt, đuổi theo: “Aiz, này bà đợi tôi với…”
Hai người đi qua, bóng lưng càng lúc càng xa.
Trịnh Thâm ôm Miêu Miêu lên lầu, dừng lại ở cửa.
“Thả em xuống! Em mở cửa…” Miêu Miêu phồng má, hệt như một đứa trẻ.
Trịnh Thâm nhếch môi cười, đè cái mông nhỏ của cô lại rồi dùng sức nhấc lên.
“Ôm chắc nào!” Buông lỏng tay ra.
Miêu Miêu theo bản năng níu hai chân, ôm chặt lấy cổ anh, kêu lên: “Trịnh Thâm!”
Anh cười híp mắt, tay lấy chìa khóa, mở cửa.
Miêu Miêu nhìn ánh mắt nuông chiều của anh, đột nhiên nhục chí, khóe môi hơi cong lên.
Đây là Trịnh Thâm, một Trịnh Thâm đáng để cô tín nhiệm.
…
Trịnh Thâm và Chu Thiến đều đang nghĩ cách ngăn cản tin tức lan truyền trên mạng, Trịnh Thâm hỏi thăm vài người, quan sát Miêu Miêu hai ngày, lập tức yên tâm.
“Miêu Miêu, buổi tối anh phải tăng ca, có thể sẽ trở về rất muộn, có cần anh gọi cơm cho không?”
Trịnh Thâm vừa soạn cặp cho cô, vừa hỏi cô.
“Ờm. . . Ăn ở nhà, ại ăng ca hở?” Cô đang đánh răng, nói chuyện ngọng ngọng nghịu nghịu.
“Gần đây có một số việc.”
“Cần anh gọi đồ ăn cho em không?”
“Có!”
Miêu Miêu gật đầu, rửa miệng rồi chạy ra.
“Đi đi, đừng để bị trễ.”
Trên thực tế lúc cô đến phòng học, thầy đã bắt đầu giảng, không thể làm gì khác hơn đành lặng lẽ đi vào từ cửa sau, ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ.
Đây là lớp tự chọn, môn Miêu Miêu chọn khá khô khan, nhóm Hạ Uyển Lâm không chọn môn này.
Cầm một cây viết lên, ngón tay đang hí hoáy.
Có người vào cửa sau, từ sau lưng cô vòng qua bên tay trái ngồi xuống.
Miêu Miêu nghiêng đầu, sửng sốt.
“Đoàn Trạch?!”
Cậu mặc áo khoác màu đen, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, bên ngoài trời đông giá rét, trang phục này cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng sau khi tháo khẩu trang ra, lập tức lộ ra một gương mặt tuấn tú.
“Suỵt —— “
Cậu đưa ngón trỏ chặn môi, nghiêm túc nhìn cô, giảm thấp âm lượng: “Đến để cảm nhận cuộc sống đại học một chút.”
“À ~” Miêu Miêu đáp, nghiêng đầu nhìn thầy, tiếp tục vừa nghe giảng vừa ngoáy bút.
Thỉnh thoảng hơi thất thần, trong đầu bắt đầu nhớ Trịnh Thâm, gần đến sinh nhật hai mươi tuổi rồi… Anh đã quên thật ư?
Đoàn Trạch dựa vào ghế, nhìn cô.
Một năm rưỡi trước kia chính là như vậy, cậu ngồi bên cạnh cô, vừa bị cô chọc tức nổi trận lôi đình, vừa nghĩ cách trêu cô.
Khi đó cô còn ít nói hơn bây giờ, mỗi lần có người chọc đến cô, cô sẽ mím môi không nói lời nào.
Lần duy nhất cô phản kháng là vì cậu rút ghế ngồi của cô, xảy ra tranh chấp với Trình Tĩnh.
Cảnh đè người ngồi dưới đất kia còn rõ mồn một trước mắt, như một con mèo hoang vậy, meo meo meo.
Đoàn Trạch nằm trên bàn, mắt nhìn cô không chuyển, từ từ hốc mắt hơi ươn ướt.
Cậu chớp chớp, thu lại tâm trạng, cậu có cơ hội.
Đưa tay sờ vào tim, dường như cách quần áo thật dày chạm được vào ký tự kia, Miêu.
“Miêu Miêu.”
“Hả?”
Cô quay đầu, mặt đối diện với ánh sáng ngoài cửa sổ, ánh mắt nheo lại.
“Học đại học A thật tốt.” Vì có cậu ở đây mà.
Miêu Miêu nghĩ tâm trạng cậu chán nản, thấp giọng an ủi: “Đại học cậu đang học cũng rất tốt, hơn nữa cậu vì giấc mơ của mình mà cố gắng, tương lai vô hạn.”
Cậu cười lên, mắt như đường chỉ, có một giọt nước.
“Ừ, cố gắng.”
Cũng không biết lớp này ai nhận ra Đoàn Trạch, khi cửa sau có người vây quanh, trong lòng Miêu Miêu lộp bộp.
Lấy điện thoại di động mở diễn đàn ra, quả nhiên, có vài tấm hình, còn có một tấm lọt cả Miêu Miêu vào rồi.
“Cậu đi nhanh lên đi, thế này không đi được đâu.”
Tin tức khuếch tán ra, lại gặp tan lớp, Đoàn Trạch thật sự không đi nổi rồi.
“Được, tôi đi trước.”
Cậu không phải là người không thức thời, đứng lên, vươn tay muốn xoa tóc cô, nhưng rụt trở về.
Cậu còn chưa có tư cách.
Đoàn Trạch đi, Miêu Miêu thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu ứng phó với tin nhắn oanh tạc của nhóm Hạ Uyển Lâm, Tô San.
“Đoàn Trạch, Đoàn Trạch! Em có thể chụp một tấm được không?” Một nữ sinh ngăn cậu lại, động tác khoa trương, còn có ý đồ muốn đưa tay kéo cậu, một tay khác cầm điện thoại di động không ngừng chụp.
Hai năm qua ở bên ngoài học được cách kiềm nén tâm trạng, nhưng bản chất cậu vẫn là nam sinh luôn nói lời cay độc khiến đám nữ sinh không dám bày tỏ.
“Không rảnh.”
“Đoàn Trạch, chụp…”
“Xin tự trọng được không?” Lạnh lùng nhìn cô ta, nhanh chóng tránh ra, đuổi theo người phía sau, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng lưng.
…
“Thật không có gì mà, bạn học hồi trung học đệ nhị cấp.” Đối diện với mấy khuôn mặt phía trước, Miêu Miêu thành thật khai báo.
“Chỉ là bạn học?” Hạ Uyển Lâm bày tỏ hoài nghi.
“Ngồi cùng bàn.”
“Hít ——” Tô San suýt nữa không thở ra nổi, hít khí.
“Ngồi cùng bàn?! A! Cậu giấu kỹ thật đấy!”
“Không có… Không có giấu.”
“Cậu chưa nói!”
“Các cậu không hỏi mà!” Miêu Miêu lại tức giận.
Mấy ánh mắt u oán nhìn cô, còn Tô San, phát hiện tần số nhảy loạn của trái tim vẫn cực kỳ cao.
Đây chính là Đoàn Trạch!
Đoàn Trạch!
Miêu Miêu là bạn ngồi cùng bàn với cậu năm trung học đệ nhị cấp!
Tô San suy nghĩ một chút đám người bình thường còn chưa được ngồi cùng bàn nữa là, nhưng Miêu Miêu được…
Ông trời ơi!
“Miêu Miêu! Miêu Miêu! Bạn yêu à!”
“Gì vậy?”
“Muốn gặp anh ấy!”
Miêu Miêu: “…”
“Cầu xin cậu!”
“Không có cách liên lạc.” Cô mỉm cười.
“A a a a a a! Còn có thể gặp lại không?!”
“Có lẽ là không.”
…
Đúng vậy, quả thật Miêu Miêu cảm thấy mình cũng không gặp lại được Đoàn Trạch rồi.
Dù sao ngày nghỉ của cậu có hạn, ngày mai sẽ là lễ Giáng sinh, đoán chừng cũng sắp đến lúc người ta rời đi rồi.
Cho nên lúc Tô San, Hạ Uyển Lâm và Trình Khả Tâm bày tỏ muốn đưa cô về nhà, Miêu Miêu gật đầu đồng ý.
Vậy mà…
“Miêu Miêu!”
Lúc sắp đến tiểu khu, ba người các cô còn chưa tách ra, phía sau đã vang lên tiếng gọi.
“A! Đoàn Trạch!” Tô San thấp giọng thét chói tai, bóp thật chặt cánh tay Hạ Uyển Lâm, Hạ Uyển Lâm vì duy trì hình tượng, chỉ nhẹ nhàng ngọ nguậy một cái, lại bóp chặt Trình Khả Tâm.
Trình Khả Tâm cũng chỉ đành cố gắng nhịn xuống, dù sao bên cạnh cô là Miêu Miêu, cô còn dám bấm Miêu Miêu chắc?
“À… Bạn của cậu à.”
Miêu Miêu lúng túng gãi đầu: “Đúng rồi, bạn tớ.”
Cậu vô cùng lễ độ gật đầu với bọn họ, rồi sau đó từ trong túi xách lấy ra một cái túi quả táo tinh xảo, cười nói: “Giáng sinh vui vẻ.”
“Cái này…” Miêu Miêu lúng túng hơn, nhận không được, không nhận cũng không xong.
Trình Khả Tâm đột nhiên lớn mật một lần, ra sức đẩy Miêu Miêu, Miêu Miêu bị đẩy đành nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn nhé.”
“Đừng khách sáo.”
Giữa hai người lại im lặng, Miêu Miêu hỏi cậu: “Còn có chuyện gì sao?”
“Không có, ngày mai là lễ Giáng sinh, muốn mời cậu ăn cơm thôi.”
“Ngày mai tớ phải…”
Đoàn Trạch chặn lời cô: “Bạn bè cậu cũng có thể đi cùng, nhiều người sẽ vui hơn.”
“Được lắm được lắm, lúc nào? Ở đâu thế?” Ba người kia đâu để ý xem Miêu Miêu nói gì.
Giữa lông mày Đoàn Trạch tràn đầy vui vẻ: “Các bạn chọn đi, chiều nay tôi sẽ đến đón các bạn, một mình tôi ở thành phố Bắc Kinh, không có người quen, thật may là cậu ở đây, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Rồi sau đó không cho Miêu Miêu cơ hội nói gì: “Cứ quyết định vậy đi, đều đến nhé.”
“Được!” Ba người kia đồng thanh trả lời, vẻ mặt mừng rơn.
Miêu Miêu: “…”
…
Thật vất vả tiễn ba cô nương đang kích động đến nhảy dựng đi, Miêu Miêu tự nấu cơm cho mình, để dành cho Trịnh Thâm một ít trong nồi.
Tự hỏi buổi tối nên nói cho anh biết ngày mai sẽ đi ăn với Đoàn Trạch thế nào đây, giấm vương đó nhất định sẽ rất tức giận.
Hay là dẫn theo anh ấy cùng đi?
Đến tám giờ Trịnh Thâm mới trở về, Miêu Miêu bước lên.
“Về rồi ạ, gần đây bận lắm sao anh?”
Anh cởi áo khoác treo một bên, cúi đầu hôn cô, sau đó cười hì hì nói: “Bận lắm luôn.”
“Mau ăn cơm đi.” Miêu Miêu lườm anh.
“Anh đi tắm trước đã.” Nói xong vào nhà vệ sinh.
Hôm nay sao lại tắm trước mới ăn cơm vậy?
Trong lòng Miêu Miêu đang buồn bực, thấy quần áo bên cạnh bị rơi xuống, nên giúp anh nhặt lên.
Vậy mà mới vừa cầm quần áo lên, cả người cứng đờ, sững sờ tại chỗ.