NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Ông Xã Là Trung Khuyển

Chương 70: Người phát ngôn

Tác giả: Thập Vĩ Thố
Chọn tập
Ads Top

Chuyển ngữ: Gà – LQĐ

Đuôi lông mày Miêu Miêu nhướng lên, không hề che dấu nội tâm của mình.

“Sao Diêu Giai vẫn có thể tồn tại trong giới giải trí nhỉ?”

Vấn đề này làm sao Trịnh Thâm biết được, chỉ cười nói: “Tính cách cô ta thế này sớm muộn gì cũng xong đời.”

Miêu Miêu gật đầu, đồng ý: “Đúng đó, nếu là nữ thần của Hạ Uyển Lâm chắc chắn sẽ không thế này.”

“Ai vậy?”

“Chu Thiến đó.”

Trịnh Thâm bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ… Không biết.”

Miêu Miêu: “…”

Vứt những người không liên quan này ra sau đầu, Trịnh Thâm ôm cô gái của mình vào lòng: “Hôm nay không cần trở về trường à?”

Thời khoá biểu của cô đôi khi không có lớp, nhưng anh thì luôn có họp hành, vì vậy, nếu không phải là cần thiết Trịnh Thâm cũng không muốn cho nhân viên đi họp.

“Hôm nay không có.” Miêu Miêu ngoan ngoãn gật đầu.

“Vậy chúng ta đi mua thức ăn đi, hôm nay ở nhà nấu cơm ăn.”

“Dạ.”

Lần đầu tiên Miêu Miêu đi chợ ở thành phố Bắc Kinh này, còn Trịnh Thâm đã đến vô số lần.

Bọn họ đến chợ nông sản ở gần đại học A, bên trong vô cùng náo nhiệt, có lẽ vẫn còn dư âm của năm mới, bên trong có không ít thị dân đang lắc lư.

Trịnh Thâm và cô về nhà thay quần áo rồi mới ra ngoài, anh mà mặc tây trang đi chợ thì thật không ổn.

Quen thuộc dắt cô đi vào trong.

“Đi mua thịt trước, có một chỗ khá ngon, đến nổi mấy bà cô bà dì đi đón cháu ngoại về rồi chạy đến mua thì đã không còn gì luôn.”

Còn khoảng năm mét, Trịnh Thâm mỉm cười nói với lên: “Lão Từ! Ba cân xương!”

“Có liền!”

Miêu Miêu tặc lưỡi, thật quen thuộc.

Lúc bọn họ đi qua thì người ta đã băm xương xong, nói: “Tiểu Trịnh gần đây làm gì thế? Đã mấy ngày không gặp rồi.”

“Bận thôi à, tôi cũng cần phải nuôi gia đình nữa.”

Lúc ông chủ kia kiểm tra lại bao thì nhìn thấy Miêu Miêu, hé miệng, mỉm cười: “Ồ, đây chính là vợ bảo bối của cậu đấy à ~ “

Trịnh Thâm cầm tiền trên tay đưa cho ông, chờ đối phương thối xong mới xách xương lên.

“Thế nào?” Quơ quơ đôi tay đang nắm của hai người.

“Cô bé, tiểu Trịnh là người tốt, phải đối xử tốt với nó đấy.”

Miêu Miêu cười gật đầu, trong lòng lại nghĩ, trông cô không thể khiến người ta yên tâm sao? Luôn có người bảo cô phải đối xử tốt với Trịnh Thâm.

Trịnh Thâm nói với ông thêm hai câu mới đi đến chỗ dì bán rau, Miêu Miêu nhìn anh ngồi xổm xuống đất thảo luận với người ta về hai miếng gừng.

Ngay cả như vậy Trịnh Thâm vẫn rất lôi cuốn, lúc anh mặc tây trang ngồi trong phòng làm việc cũng vô cùng có khí phách, khi đó quả thật là cực kỳ có vẻ chính nhi bát kinh [1] của cấp trên.

[1] chính nhi bát kinh: nghiêm túc, đứng đắn.

Nhưng khi anh đi chợ nông sản, lúc ngồi xổm xuống đất lảm nhảm với người ta về một miếng gừng, khi ấy anh như là một người đàn ông bình thường nhất trên thế gian này.

“Vậy được, tôi mua miếng lớn này, dì đừng lừa tôi đấy.”

“Đại Thâm tử, tôi lừa cậu khi nào chưa? Thằng nhóc này… Bé con, cháu mau quản lý thằng nhóc này đi.”

Bỗng nhiên lửa lan đến người mình, Miêu Miêu đang xem cuộc vui bỗng hơi ngẩn ra.

“Dạ?”

Dì kia cười to: “Thằng nhóc cậu rất biết chọn vợ đấy.”

Trịnh Thâm đắc ý, như khoe đồ ăn, đứng lên, vươn bàn tay sạch sẽ kia ra, cầm lấy bàn tay bé nhỏ như củ hành của Miêu Miêu.

“Anh rất quen thuộc chỗ này.”

“Đương nhiên, trước kia ở thành phố W còn quen thuộc hơn, còn rất hay đến nhà dì bán gà ở đó nữa. Bên này gà không ngon bằng, thịt không thơm…”

Miêu Miêu nhào vào lòng anh, cười híp mắt: “Anh, em yêu anh quá.”

Cô vừa phát hiện, trong cuộc sống củi gạo dầu muối này không phải lúc nào cũng chỉ cần tình yêu, còn có thể mang đến cả những dịu dàng nữa, đây là điều mà Miêu Tranh và mẹ cô không thể dạy cho cô.

“Em nói cái chi?!”

Anh quýnh lên nên bật thốt ra tiếng địa phương, suýt nữa không tin vào tai mình, Miêu Miêu của anh nói… yêu anh sao?

Một tay ôm người vào sát eo, tay kia dùng sức, nâng người ta lên, nhấc chân bỏ chạy.

“Á! Anh làm gì thế?!”

“Anh muốn hôn em!”

“…”

Từ lúc trở về từ Trịnh thị, Diêu Giai đã vô cùng mong đợi nhận được lời mời hợp tác, cho dù không phải là lời mời hợp tác, lời mời thầm kín cũng được.

Vậy mà cô ta chờ rồi chờ, thật sự chờ không nổi.

“Không phải chứ? Trịnh thị không muốn để tôi làm người đại diện sao? Trông chướng mắt quá hả?” Diêu Giai chần chừ hỏi.

Quản lý cau mày: “Không phải đâu, với độ nổi bây giờ của Giai Giai em vẫn còn dư dả để làm đại sứ cho Trịnh thị đấy!”

Diêu Giai không nghĩ ra nguyên do, số trên danh thiếp của Trịnh Thâm này là của trợ lý, hoản toàn không phải của chính chủ!

“Cho nên rốt cuộc Trịnh Thâm có ý gì?!”

Vấn đề này không làm Diêu Giai bối rối lâu, bởi vì ngày thứ hai đã lên trang đầu.

#Chu Thiến, Kha Dịch Từ trở thành người phát ngôn cho Tinh Không#

“Mạng lưới mua sắm Tinh Không” khí thế ngất trời gần đây của Trịnh thị lần nữa được lên hot search, người đại diện có một nam một nữ, một Thiên vương, một Ảnh hậu.

Mấy năm nay Kha thiên vương nhận không ít lời mời làm phát ngôn, Tinh Không tốn thêm chút tiền cũng đúng quy cách thôi, ngược lại Chu Thiến này…

Mọi người đều biết tuổi của Chu ảnh hậu không lớn lắm, giải thưởng điện ảnh cũng đã nắm trong tay, từ mười sáu tuổi ngây ngô xuất đạo, sau khi một lần được giải, từ đó quay phim nào cũng đều cầm được giải thưởng.

Hơn nữa Ảnh hậu này không phải là loại nữ minh tinh không gánh nổi rating, thỉnh thoảng cô cũng sẽ nhận quay vài bộ phim truyền hình, đều sẽ bùng nổ khắp đại giang nam bắc.

Cho nên ảnh hưởng của Chu ảnh hậu người người đều thấy.

Thế mà Ảnh hậu này lại chưa từng tiếp nhận một lời mời quảng cáo nào, chỉ quay vài quảng cáo công ích thôi.

Vì vậy tác động khi Chu ảnh hậu đảm nhiệm vị trí người phát ngôn Tinh Không của Trịnh thị có thể nói là rất lớn, trong lúc nhất thời weibo không ngừng search Tinh Không, Chu Thiến.

“Chu ảnh hậu…” Quản lý lẩm bẩm.

“Sao thế?” Diêu Giai tiếp tục hóa trang cho mình, sau đó muốn đi gặp đạo diễn, tranh thủ giành một vai cho mình.

Quản lý nhìn về phía Diêu Giai: “Giai Giai, người phát ngôn cho mua sắm Tinh Không là Chu Thiến.”

“Cái gì?!” Bánh phấn rơi xuống mặt đất vỡ nát, Diêu Giai không thèm để ý, gắt gao nhìn chằm chằm quản lý.

Quản lý bị ánh mắt cô ta nhìn trừng trừng thì nuốt nước bọt, lặp lại lần nữa.

Diêu Giai đột nhiên ngồi phịch xuống ghế, nói đến Chu Thiến thì hai người cũng có nguồn cội sâu xa.

Năm đó các cô là người mới trong cùng công ty, đương nhiên có quan hệ cạnh tranh, hai người cùng đóng phim, một sản xuất nhỏ, một sản xuất lớn.

Bộ có nhà đầu tư nhỏ chính là Chu Thiến, còn đầu tư lớn chính là Diêu Giai, chẳng qua Chu Thiến đóng vai chính, Diêu Giai đóng nữ số ba.

Lúc ấy tất cả mọi người đều xem trọng Diêu Giai, nói cô ta đường làm quan rộng mở, sau đó đắc tội với hầu hết người mới trong công ty, còn Chu Thiến chỉ một lần đã được phong hậu.

Diêu Giai, một chút bọt nước cũng không có.

Cô không ưa Chu Thiến được người thổi phồng lên, ban đầu còn đâm cô ấy một đợt, cho đến khi Chu Thiến giải hợp đồng với công ty, còn huyên náo rất lớn.

Sau đó cô ta mới biết Chu Thiến là thiên kim nhà giàu, giá trị con người và bối cảnh tương đối đáng sợ, cô ta không dám ngồi ở giới điện ảnh truyền hình nữa, nên vòng qua tạp kỹ.

Dần dần cũng xem như có chút danh tiếng, mà Chu Thiến… càng ngày càng cao không thể leo tới.

Diêu Giai vốn sợ, chỉ sợ cô ấy chèn ép mình, nhưng cho đến bây giờ khi đối phương nhìn thấy cô ta đều chẳng thèm liếc mắt, cũng đã ném ra sau đầu.

Thoáng chốc đã nhiều năm như vậy, Chu Thiến đã đảm nhận vai trò người phát ngôn cho mua sắm Tinh Không, tàn nhẫn ngăn cản cô ta.

Nhưng nói cô ấy còn ghi hận Diêu Giai thì không có đạo lý, dựa vào sức ảnh hưởng của cô ấy, nếu muốn đánh áp Diêu Giai, khẳng định cô ta không thể tồn tại đến bây giờ.

“Chu Thiến muốn lập gia đình?” Diêu Giai nghi ngờ lên tiếng.

“Không thể nào, nhiều năm như vậy cô ta còn thiếu người theo đuổi sao? Trước mắt Trịnh thị đang hot, chắc chắn có nội tình.”

Diêu Giai không lên tiếng, trong lòng cũng hoài nghi, người đàn ông như Trịnh Thâm vậy, Chu Thiến có ý cũng đúng.

Vào lúc này Trịnh thị đang có cuộc họp.

“Cô ấy thật sự không đặt ra những điều kiện khác?” Nhậm Thiệu là nhân viên chủ chốt của Trịnh thị, Trịnh Thâm phải trả giá rất cao để chiêu mộ anh ta vào, thực lực số một.

“Không có, mời là nhận ngay.”

Ngón tay Nhậm Thiệu xoa cằm, nhìn về phía Trịnh Thâm: “Sếp, thật sự không phải là thân thích của anh đấy chứ?”

Trịnh Thâm: “… Cô ta nhận là được rồi, chúng ta nên bàn bạc về mục tiêu kế tiếp, hiện nay lưu lượng Tinh Không đã tạm ổn, có thể cất nhắc hạng mục kế tiếp rồi.”

Gì mà Chu Thiến hay không Chu Thiến, lấy tiền làm việc, nhận cứ dựa theo hợp đồng thôi.

Lâm Phóng yếu ớt nói: “Sếp… Hạng mục sau của chúng ta tên gì?”

“Ngân Hà!”

Lâm Phóng: “…” Sếp à! Đừng để lòi trình độ văn hóa ra lộ liễu như vậy được không! Anh có thể nào lười thêm chút nữa không hả?!

Tinh Không, Ngân Hà… Người ta là không gian à?

Trịnh Thâm muốn khởi động hạng mục mới, nhưng Miêu Miêu đi học, nên không thể tiếp tục đến công ty giúp anh.

Buổi chiều Trịnh Thâm nói đi họp tối nay mới về nhà, nên Miêu Miêu tự mình nấu cơm.

Chờ Trịnh Thâm trở về đã nhìn thấy thức ăn nóng hổi, cảm động hận không thể ôm cô hôn tới tấp.

Về phần tại sao không thành công? Đương nhiên là Miêu Miêu đẩy anh ra!

“Một, hai, ba…”

Ăn cơm tối xong, Miêu Miêu luyện yoga ở phòng khách, trước đây cô quá mập, cho nên chưa từng kéo cơ, luyện tập đến dáng vẻ như hiện nay, cũng rất hao tâm tốn sức.

Trịnh Thâm ngồi bên cạnh, ôm gối ôm, nhìn cô một lát muốn vo thành một cục, một hồi lại muốn kéo mình căng ra.

Mỗi động tác Miêu Miêu hạ xuống, Trịnh Thâm đều cảm thấy lộp bộp.

Cô cố gắng luyện tập giạng thẳng chân, dáng vẻ Trịnh Thâm sợ hết hồn hết vía khiến cô rất buồn cười.

“Anh, anh làm gì thế?”

Trịnh Thâm tới đứng bên cạnh cô, cẩn thận vươn bàn tay, thử kiểm tra tính đâm một chút vào đùi cô.

“Không có… bị hỏng chứ?”

Miêu Miêu: “… Anh, cái này rất nhiều người có thể làm được, không khó.”

“Đau không?”

“Không đau.”

Tai anh hơi giật, rõ ràng không tin.

“Đúng rồi, sức anh lớn, giúp em đè xuống một chút.”

“Đừng chứ, tại sao phải đè xuống.”

“Ai dô anh đè đi, luyện yoga mới có lợi!”

Trịnh Thâm chỉ đành phải đưa hai tay ra, cẩn thận đụng khẽ.

“Anh! Anh dùng sức đi!”

Trịnh Thâm nâng tay lên lần nữa, cắn răng, nhẹ nhàng đè một chút.

“Nặng thêm xíu nữa đi.”

“Không được không được, anh làm không được đâu.” Trịnh Thâm nhìn cô ra mồ hôi mà thấy đau lòng.

“Thật không sao mà! Nhanh đi!”

Trịnh Thâm bất đắc dĩ, vươn tay lần nữa, trong lòng còn run sợ hơn Miêu Miêu, chỉ sợ đè ra xui xẻo gì đó.

“Đúng, đúng! Chính là như vậy.”

“Lại dùng sức một chút ~ “

“Ừ đấy ~ chính là như vậy, đủ rồi đủ rồi, ừm ~ “

Kêu kêu mãi, vào tai Trịnh Thâm chợt thay đổi ý vị ~

Tai anh đỏ bừng, nhiệt độ từ dưới chui lên, mồ hôi hột lăn trên trán càng ngày càng nhiều, còn mệt mỏi hơn so với Miêu Miêu.

“Xong rồi xong rồi.” Cô mới vừa thu chân, chợt bị người làm ngã nhào vào nệm yoga.

Ánh mắt người nọ như sói, chăm chú nhìn cô, mồ hôi hột theo hai má chảy vào áo sơ mi đã cởi ra hai nút, hầu kết giật nhẹ.

Nơi da thịt chạm nhau, nhiệt độ nóng bừng.

Cánh mũi đang lúc thở ra hơi nóng phả vào mặt cô, hơi thở mập mờ vừa chạm vào chợt bốc cháy.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer