Đúng vậy, hoàn toàn không nhìn thấy ánh sáng gì.
Trình Mục Vân đột nhiên buông tay ra, cả người Ôn Hàn giống như bị đập nát, không còn nhìn được gì nữa. Mạnh Lương Xuyên đứng ở gần nhìn thấy rõ ràng phương thức ra tay của anh, vô ý thức sờ sau cổ mình.
Muốn thử sao, có điên mới muốn thử.
Trình Mục Vân vừa đi, Chu Khắc khoanh hai tay trước ngực, đứng ngay ở cửa phòng, ngăn Mạnh Lương Xuyên lại, “Vừa rồi tôi nhìn thấy cũng không nhiều hơn anh đâu.”
Mạnh Lương Xuyên cười tủm tỉm, “Đừng như vậy mà anh bạn của tôi, tôi phải mất rất nhiều tiền và thời gian mới được các anh.”
“Cho nên bây giờ anh tự cho mình là người thông minh sao?”
Mạnh Lương Xuyên tức đến muốn đấm tường, người bên cạnh người đàn ông kia quả nhiên không phải hiền lành.
“Đêm đó ở rừng cây, tôi đã cứu anh, anh biết không?”
Mạnh Lương Xuyên sửng sốt, hắn thế nhưng không cảm giác được mình từng bị nguy hiểm tới tính mạng.
Thật ra Chu Khắc rất có hứng thú với biểu tình phong phú trên khuôn mặt của người đàn ông có vóc dáng thấp bé này, khó có khi có chút kiên trì mà tiếp tục nói cho hắn biết, “Đương nhiên, tôi không cần anh cảm tạ tôi cứu anh một mạng đâu. Đêm đó anh không bị bọn chó ngao cắn đứt cái cổ hẳn là phải tắm rửa thay quần áo thành kính ở trong điện thờ tụng kinh nửa tháng đi, mà không phải là ở đây gây rối cản trở quấy rầy chúng tôi.”
Nói đến đây chính anh ta cũng cảm thấy phiền não.
Trong đầu Chu Khắc bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh người đàn ông đeo mắt kính nhân từ nói, “Nhịp nhàng, làm việc phải nhịp nhàng.” Ánh mắt anh ta bỗng nhiên sáng rực, thừa dịp Mạnh Lương Xuyên còn đang cười ha hả, một cước đưa hắn vào bên trong.
Hai người đụng phải cánh cửa sắt khiến bụi bay mịt mù.
Một lần nữa tỉnh lại, bên tai tiếng vó ngựa nhỏ nhưng có quy tắc. Bụng Ôn Hàn như bị chiếc búa tạ gõ vào vậy, cô vừa đau lại vừa đói, từng cơn ợ chua tới không ngừng, cả người cô đau đớn, muốn giãy giụa, muốn mở rộng tay chân ra nhưng lại không làm gì được.
Mí mắt cũng dính chặt vào nhau, không tài nào mà mở mắt ra được.
Bản thân Ôn Hàn vẫn đang cố dừng sức mở đôi mắt của mình, chờ cho đến khi nhờ ánh sáng nhìn rõ đường đi, rút cuộc cô mới có chút mờ mịt phát hiện ra mình bị xem như hàng hóa, vắt ngang trên lưng ngựa, căn bản là không động đậy được, tay chân đều bị trói chặt.
Trước mắt có đôi giày quân đội màu đen quen thuộc, đang đi bên cạnh ngựa, cô nỗ lực ngẩng đầu lên.
Vì hành động này của cô mà Trình Mục Vân, người đang dẫn ngựa vượt qua rừng rậm, phát hiện ra, quay đầu lại nhìn cô một lần, ánh mắt của anh lạnh lẽo.
“Anh muốn làm gì?” Cô há hốc miệng, cố gắng hỏi.
Trình Mục Vân dường như không muốn nói chuyện với cô, xa xa bầu trời đêm truyền đến một tiếng rít chói tai. Ở giữa bát ngát mênh mông lại càng vang xa hơn.
Cứ đi không ngừng nghỉ về phía trước như vậy, chẳng biết đây thuộc đất nước nào, chẳng biết ở đây là đâu, chẳng biết là mấy giờ, anh và cô càng đi càng thấy tối tăm. Cô càng nghĩ càng khiến cả người lạnh lẽo, hàm răng run rẩy, không nhịn được mà run lập cập, sắp phá vỡ giới hạn của cô rồi.
“Anh muốn mang em đi đâu?”
“Đồ bịp bợm, anh mang tội giết người.”
“Tôi tại sao lại muốn quen biết anh cơ chứ.”
Cô bắt đầu hỏi từng vấn đề, càng lúc càng nhỏ dần, giống như dùng hết sức để nói với mong muốn phát tiết sự hoảng sợ và bất lực của mình. Sau đó giọng nói càng lúc càng yếu dần. Trong ngọn núi tuyết này Ôn Hàn lại ăn mặc đơn giản chỉ có một chiếc áo khoác, bây giờ cô đã tiêu hao hết tất cả sức lực và hơi ấm rồi.
Nơi này là nơi nào?
Đang đi gần tới núi tuyết sao?
Sao lại lạnh như vậy?
Cô nhắm chặt hai mắt, hoảng hốt, cảm giác như thân thể này không giống với của mình nữa, như đang đứng trong tuyết nhìn về phía đống lửa ở xa vậy, trong ảo giác của cô thì chính bản thân Ôn Hàn bị té ngã không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn cố liều mạng chạy về phía trước.
Trình Mục Vân kiên quyết không trả lời bất kỳ câu hỏi nào, khi trời vừa sáng mới khiêng cả người cô ném xuống ngựa, ôm tới một đống cỏ khô, lúc này cô bị đông lạnh cứng người đã mất đi ý thức.
Anh ngồi xổm xuống tháo dây trói tay và chân cô ra, xoa bóp cho đến khi cô thoải mái hơn mới thôi.
“Thật đúng là cô nhóc lớn lên ở miền nhiệt đới.” Từ trong cổ họng của anh tràn ra tiếng cười, “Làm sao lại sợ lạnh đến như thế cơ chứ?”
Anh cảm giác được cô nếu không khôi phục lại nhiệt độ cơ thể thì nhất định cô sẽ chết rét.
Vì vậy anh bắt đầu cởi quần áo của chính mình, rồi lại kéo chiếc khóa áo khoác của cô, cởi từng chiếc cúc áo sơ mi ở bên trong, còn cả đồ lót cũng cởi ra, để cho bộ ngực mềm mại cùng với nửa người trên dựa vào lòng anh, ngay cả trái tim đang đập đều đều kia cũng áp lên trái tim anh.
Sau đó dùng áo khoác bọc cô lại như một đứa bé quấn lấy người anh.
“Anh có một người em trai, là một tên nghiện rượu, bên cạnh cậu ấy luôn có một bình rượu mạnh nhất của Rusia, thích hợp với em bây giờ.” Anh nhẹ giọng nói, nhìn Ôn Hàn đã hôn mê. Giấc ngủ của cô không được yên bình, cô liên tục nói mớ, “Đáng tiếc anh rất tuân thủ luật giới, không uống được đồ này.”
Ôn Hàn đã rơi vào hôn mê.Con người khi đã tới cảnh giới cuối cùng của sự chịu lạnh, tự nhiên sẽ thấy cả người nóng lên, giống như đang đi trong biển lửa vậy.
Ôn Hàn không biết đã đọc được lý giải này từ đâu, chỉ là trong giấc mộng, nhiều lần không đi ra được khỏi biển lửa này, miệng khô lưỡi khô, muốn uống nước. Sau đó Ôn Hàn thậm chí đã không cảm thấy vừa nóng vừa lạnh nữa, cảm giác như mình đã được hưởng thụ nhiệt độ của bốn mùa vậy, giống như mùa xuân ấm áp nơi cõi phật.
Cô bị ánh mặt trời sớm mai làm chói mắt nên tỉnh lại.
Cảm giác được lòng bàn tay thô ráp ngang hông mình, không ngừng vuốt ve, nhiều lần di chuyển trên khắp làn da của cô. Sau chút hoảng hốt ban đầu, cô bỗng nhiên bừng tỉnh, là anh.
Cơ thể cô căng thẳng ngay lập tức, muốn đẩy anh ra.
“Có phải là hối hận rồi hay không, vì đã không nghe lời anh?”
Cô nheo mắt lại, muốn nói, nhưng cơ thể yếu đến mức không nói ra được gì. Phản ứng cơ thể của cô bây giờ chủ yếu là do thay đổi môi trường sống, trải qua một ngày thân thể và tinh thần đều không an ổn, gần như đã tới mức giới hạn cuối cùng của cô. Ôn Hàn chợt nghe thấy anh nói tiếp, “Bức vẽ trên tay em đã bắt đầu phai màu rồi, anh dẫn em đi vẽ hoàn thiện lại mấy hoa văn kia.”
Cô nhíu mày, “Không cần.”
Anh cười, đưa tay chạm vào nơi nào đó.
Cô nhịn không được, rên lên bằng giọng mũi, nhưng lại làm cho nhiệt huyết trong anh sôi trào.
Cảm giác được cô sau khi hôn mà đã kiệt sức, anh mới cố gắng đẩy cô đến cao triều, cấp tốc đi ra.
Trình Mục Vân mở mắt, nhìn thân thể gầy yếu nằm trên cỏ, mái tóc đen quấn trên cánh tay cô, không biết là do mồ hôi hay do sương sớm dính vào, khắc chế khát vọng đang mãnh liệt dâng trào trong thân thể. Sau đó nhịn không được mà thấp giọng cười, chậm rãi kéo khóa quần, một lần nữa buộc chặt lại đai lưng.
Từng giọt mồ hôi từ ngực cô chảy xuống, dưới ánh mặt trời hiện ra sáng bóng.
Trình Mục Vân lấy túi du lịch trên lưng ngựa xuống, tìm một quần áo sạch sẽ ra thay, còn một bộ quần áo để cô thay vào sau khi vận động. Anh rất kiên trì giúp cô mặc quần áo, cầm chân của cô gác lên đùi mình, chỉ chốc lát sau đã giúp cô mặc xong, sửa sang lại một chút, lại để cô nằm trên cỏ.
Sau đó từ trong túi du lịch lấy ra một ống tiêm và một chai thủy tinh nhỏ, nhanh chóng thay đổi mũi kim, tiêm vào cánh tay cô.
Ôn Hàn cố gắng giãy ra, mơ hồ nhìn lên khuôn mặt anh, “Anh… anh tiêm cái gì?…”
Anh nhẹ giọng cười, dùng tiếng Trung nói với cô, “Là ma túy hoặc thuốc bổ, em thích cái nào hơn?”
Những gì người đàn ông này nói, vĩnh viễn đều nằm ngoài ý muốn của cô.
Cô đã không còn sức lực đâu mà đoán được câu nào của anh là thật, câu nào là giả.
Sau đó anh để lại cô lại giữa rừng, một mình rời đi.
Đến khi anh trở về đã là buổi trưa của ngày hôm sau, cô ngoại trừ ngủ, cũng không có cảm giác khó chịu gì, lúc này mới mơ hồ đoán dược cứ vài ngày anh lại tiêm cho cô một ống thuốc bổ.
Đoạn hành trình bắt đầu trong cảm giác khó hiểu, lại mài mòn ý thức của cô, ngày đó sau khi cô hôn mê, Trình Mục Vân say sưa dùng sự vui vẻ hoan ái cùng cô để xua đi hàn khí trong người cô, sau khi cô có chút sức lực cố gắng để hồi phục sức khỏe lại thì bắt đầu đưa cô đi tiếp. Cô lúc đầu còn có chút kháng cự, từ từ cũng không còn muốn chống cự nữa.
Thậm chí nếu gặp phải dòng suối, bị anh cởi hết quần áo tắm rửa cho, cô cũng không còn phản kháng nữa.
“Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn.” Buổi tối ngày thứ ba anh nói cho cô biết, “Nepal là nước lớn nhất của thế giới có rất nhiều người bị mất tích, nơi này lại là vùng núi, có rất nhiều người dân ở những vùng quanh đây bị chết bởi vì thú rừng tấn công.”
Khi đó cô đang cầm dao của anh, nhắm ngay trái tim của anh, muốn uy hiếp anh phải thả mình ra.
Anh bây giờ đã không còn tức giận như lúc ở thành phố nữa, có vẻ chả biết làm sao mà nói với cô, “Em sẽ không nói được tiếng của nơi này, sẽ không tự bảo vệ mình, thậm chí ngay cả phương hướng đều không biết rõ, giết anh không phải là ý hay đâu.”
Hai tay cầm dao của cô run không ngừng, nghe anh nói như vậy lại càng hoảng sợ hơn, khuôn mặt cô bởi vì khó chịu mà còn chịu lạnh kém, tức giận đến mức đỏ bừng.
Trình Mục Vân tựa người trên cây khô, đưa mắt thưởng thức lồng ngực phập phồng lên xuống của cô vì đang tức giận.
“Đến cuối cùng là anh muốn làm gì?” Ôn Hàn chậm rãi để dao xuống, cố gắng để điều hòa hơi thở, thật sự là phải chịu khuất phục trước những gì anh nói. “Tại sao muốn dẫn em tới đây?” Muốn chạy trốn cũng không chạy thoát được, nghĩ rằng uy hiếp được nhưng đều rất khó khăn, lại làm cho cô càng tuyệt vọng hơn, khiến cho cô chua xót chịu đựng không được.
Mà tất cả vấn đề của cô không nhận được bất cứ câu trả lời nào từ anh.