NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Cám Dỗ Chí Mạng

Chương 44: Phật trở về với Phật (4)

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Chọn tập
Ads Top

Biểu tình của Trần Uyên lúc này chính là cảm thấy rất…. rất thú vị…

Hắn khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Ôn Hàn tiểu thư, tổ chức không có nội gián,Trình Mục Vân chính là người đã từng lãnh đạo tổ chức cùng với Phó Nhất Minh là người lãnh đạo hiện tại, đều khẳng định với mọi người rằng không có nội gián.”

Ôn Hàn nhìn thằng Trần Uyên, “Không, anh ấy chính là đang tìm nội gián.”

Bởi vì cảm xúc phập phồng nên Ôn Hàn thở hắt không ngừng. Cô sống chết nhìn chằm chằm vào Trình Gia.

Ai cũng không thể thoát…

Trần Uyên mỉm cười, “Phải không? Cô tin tưởng không bị sự tưởng tượng của chính mình lừa gạt chứ? Cô yêu anh ấy như vậy, cho nên hi vọng Trình Mục Vân là anh hùng. Vì vậy cô đang tạo ra trong lòng mình hình tượng của một vị anh hùng sao?”

“Không, không phải…”

“Cô đang ảo giác rằng anh ta vì thâm cừu đại hận mà đi từ Nepal đến Ấn Độ, vì anh em vào sinh ra tử 10 năm trước mà tìm kiếm kẻ nội gián nằm vùng sao?”

“Không, không phải ảo giác của tôi.”

“Cô bị anh ta bắt cóc, lại còn muốn đem anh ta trở thành người hùng sao?” Trần Uyên tháo kính mắt xuống, buồn cười lắc đầu, “Ôn Hàn tiểu thư, cô giống như đang có hội chứng Stockholm thì phải? Cô quả thật là trường hợp bị thuần dưỡng thành công nhất.”

Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến,đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của “nạn nhân” hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua. Hệ thống quản lý dữ liệu bắt cóc của FBI ước tính ít nhất tám phần trăm nạn nhân có biểu hiện của hội chứng Stockholm.

“Không phải là tôi tưởng tượng. Là Trình Mục Vân tự mình nói.” Ôn Hàn kích động đứng dậy.

Mọi người nơi này đều biết, Trần Uyên bởi vì tố giác Trình Mục Vân dùng hình phạt riêng để tìm ra kẻ nội gián mà bị cấp trên xử phạt. Mười mấy năm nằm vùng bên người Trình Mục Vân không có được công lao gì, cuối cùng còn bị xử phạt, đổi lại cho dù bất cứ ai đi nữa cũng không thể vui vẻ cho được…

Có điều khẩu khí thật sự là không tốt…

Vị cảnh sát kia nghe không nổi nữa, ho khan hai tiếng, “Trần Uyên, để cho tôi hỏi cô ấy cho. Cậu đối mặt với loại vấn đề này quá mẫn cảm rồi.” Trần Uyên cười lanh, nhún vai,cũng không nói gì nữa.

Vị cảnh sát kia ho nhẹ hai tiếng, “Ôn Hàn tiểu thư, có lẽ cô không biết, không chỉ Trình Mục Vân chính miệng phủ nhận không có nội gián, mà ngay cả Phó Nhất Minh cũng có một bản báo cáo, giải trình với tất cả mọi người rằng trong tổ chức không có nội gián. Tôi nghĩ, cô có thể là hiểu lầm rồi.”

Ôn Hàn bị nghẹn không nói ra lời, “Các anh… các anh phải tin tôi, tôi sẽ không lừ các anh.”

Vị cảnh sát này cũng không có hòa ái dễ gần như vậy, trả lời một cách lạnh nhạt, “Cô cho rằng chúng tôi sẽ phủ nhận khẩu cung của hai người người lãnh đạo sao, còn có khẩu cùng của cảnh sát Mạnh Lương Xuyên này nữa, mà lại lựa chọn tin tưởng một mình cô sao?”

Ôn Hàn chỉ có thể nhìn Mạnh Lương Xuyên, “Anh có biết đúng không? Mạnh Lương Xuyên, anh chắc chắn là biết mà? Đúng không?”

“…” Ôn Hàn bất lực nhìn mọi người…

Trình Gia cũng vẫn vẻ mặt vô tội như cũ, nở nụ cười thật có lỗi với Ôn Hàn.

Tứ cố vô thân… Trình Mục Vân, lúc trươc khi anh rời khỏi Moscow có phải cũng có loại cảm giác này hay không?

Không ai có thể tin tưởng? Không có có thể nói hết?

Cả người Ôn Hàn như nhũn ra, run lẩy bẩy không ngừng, nhưng rất nhanh cô đã nắm chặt tay mình, dưới ánh đèn nhắm mắt lại cố gắng làm cho bản thân phải bình tĩnh, thật bình tĩnh.

Thẩm vấn rất nhanh đã kết thúc.

Ôn Hàn chỉ có thể phối hợp mà nói dối cùng với bọn họ, trả lời mấy chục vấn đề, đều là những vấn đề có liên quan tới những thành viên trong tổ chức.

Trong quá trình trả lời cô cũng hiểu được vì sao mà Trình Mục Vân vẫn luôn giấu diếm mọi điều với cô, chỉ là dụng tâm lương khổ, phải bảo trì thế giới sạch sẽ của cô, những bí mật đó phải bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, mới có thể an toàn trở lại thế giới ban đầu mà cô đang sống…

“Được rồi, Ôn Hàn tiểu thư.” Vị cảnh sát kia cười cười vỗ bả vải của cô, “Người của chúng tôi sẽ đưa cô trở lại nơi cô muốn đi, bởi vì cô dùng hộ chiếu giả để vào Ấn Độ cho nên chúng tôi cần vài ngày để chuẩn bị thủ tục đưa cô về nước. Cô cứ yên tâm, xét theo mối quan hệ giữa cô và Trình Mục Vân, cho dù anh ta đã… Chúng tôi cũng sẽ cam đoan với cô rằng cô và người thân của cô ở Moscow đều được an toàn.”

Ôn Hàn không nói được một lười, cô vẫn nhìn chằm chằm Trình Gia ngoài cửa sổ.

Đến tận bây giờ, cho tới ngày hôm nay, những người nên loại trừ đã loại trừ, chỉ có cô ta…

“Cô có yêu cầu gì không? Chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của cô, dù sao…” Vị cảnh sát kia cười cười, “Nếu cô thật sự bị Trình Mục Vân bắt cóc, chúng tôi cũng đồng ý bồi thường cho cô…”

“Không có, không phải, tôi là bạn gái của anh ấy, là tôi tự nguyện cùng anh ấy tới nơi này…” Ôn Hàn nhẹ giọng trả lời, “Không phải là bắt cóc.”

Vị cảnh sát kia gật đầu cười, “Vậy là tốt nhất.”

“Nhưng tôi có hai điều điện..” Ôn Hàn tiếp tục nói, “Thứ nhất, cảnh sát Trần Uyên của các người công khai vũ nhục tôi, nói rằng tôi bị bắt cóc còn mơ tưởng, bị hội chứng stockholm, tôi hi vọng các anh có biện pháp xử phạt đối với anh ta, một người cảnh sát có tố chất như vậy khiến cho tôi đối với những người làm cảnh sát như các anh không có sự tín nhiệm cũng như không có cảm giác an toàn. Tôi tuy rằng chỉ là một công dân Nga, nhưng tôi cũng là người mà các anh phải bảo vệ, không phải sao?”

Vị cảnh sát kia giật mình, cười khổ, “Được tôi sẽ báo cáo chi tiết lên cấp trên, về phần xử phạt thì cần phải do cấp trên quyết định như thế nào?”

“Thứ hai, mấy ngày nay tôi ở Ấn Độ, cần cảnh sát Mạnh Lương Xuyên làm bạn cùng. Dù sao tôi ở đây cũng không có bạn bè thân thích gì, vẫn là Trình Mục Vân… tôi có thể nói là phụ nữ góa chồng không?”

“Chỉ cần cô đồng ý, tôi hoàn toàn không có ý kiến gì.”

Ôn Hàn gật đầu, nhẹ giọng nói, “Là góa phụ của người đã từng là lãnh đạo của tổ chức hành động Moscow, tôi cần phải có người làm bạn với tôi vượt qua mấy ngày gian nan nhất này. Trong số các anh tôi chỉ tin tưởng anh ta.”

Vị cảnh sát kia phải xấu hổ ho khan, “Cái này.. tôi cần trưng cầu ý kiến bản thân cảnh sát Mạnh Lương Xuyên…”

“Không thể cưỡng chế hạ lệnh sao? Anh không phải cấp trên của anh ta sao?”

“Tuy rằng không phải cấp trên trực thuộc, nhưng trên nguyên tắc, có thể hạ lệnh.”

“Vậy xin anh hãy cưỡng chế hạ lệnh đi.” Giọng nói của cô càng lúc càng nhẹ, giống như có thể té xỉu bất cứ lúc nào..

Thật sự là đáng thương…

Vị cảnh sát kia nhìn mà cũng không đành lòng, phân phó người đi kêu Mạnh Lương Xuyên, truyền đạt lại mệnh lệnh.

Sau đó một vài phút vị cảnh sát kia nhận được điện thoại báo cáo khám nghiệm tử thi, những thi thể đó… thật sự có của Trình Mục Vân và Phó Nhất Minh… Vị cảnh sát kia nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ôn Hàn, im lặng ngắt điện thoại, cũng không có nói cho cô biết tin này.

Chờ cho cô gái bình thường này trở về Moscow, cô ấy sẽ hoàn toàn không có bất cứ mối liên hệ nào nữa với tổ chức,cũng không có cơ hội tiếp xúc với những người như bọn họ…

Về việc Trình Mục Vân gặp chuyện không may ngoài ý muốn.. coi như là một bí mất, vĩnh viễn bị che giấu đi.

Ôn Hàn nhìn thấy ánh mắt của vị cảnh sát kia, giật mình, “Còn có vấn đề vì cần hỏi nữa sao?”

Vị cảnh sát kia cười càng hòa nhã hơn, “Không có, cô đã được tự do, Ôn Hàn tiểu thư.”

Thần kinh luôn căng thẳng của Ôn Hàn rút cuộc cũng được thả lỏng, áo sơ mi phía sau lưng hoàn toàn ướt đẫm.

Phải biết rằng vừa rồi cô đã sợ như thế nào, mỗi một câu nói đều như khiêu chiến với cực hạn của cô. Cùng với vị cảnh sát xa lạ này nói chuyện, bị thẩm vấn, chịu đưa ra nghi vấn, còn có đưa ra nhiều yêu cầu như vậy… cho dù chỉ có một phút này thôi nhưng khi cô nhớ lại cũng không dám tin rằng những điều này là do chính cô nói ra.

Là tên của anh đã giúp đỡ chống đỡ.

Không nghĩ rằng cuối cùng lại là chờ đợi, chờ bị trục xuất quay về Mosocw, hoàn toàn thoát khỏi hoàn cảnh cuộc sống của anh.. không nghĩ cũng không muốn bản thân cô khi trở lại thì hoàn toàn không có gì, không tìm thấy thế giới của Trình Mục Vân đâu nữa.

Khi Ôn Hàn rời đi, không chỉ có Mạnh Lương Xuyên làm bạn, mà còn có thêm một chiếc xe.

Đây là chiếc xe mấy ngày nay đã làm bạn với cô, đưa cô đi du ngoạn khắp Ấn Độ. Ôn Hàn ngồi bên cạnh ghế lái, đã không còn cái cảnh cửa kính bị che rèm đen nữa nên bây giờ cô có thể đưa mắt ra ngắm nhìn cảnh đêm ở bên ngoài.

Cho đến khi ghế lái có người mở cửa xe ngồi xuống.

Mạnh Lương Xuyên ngồi xuống, đưa mắt nhìn Ôn Hàn, “Cô thật sự là làm cho tôi kinh ngạc, thế nhưng còn có thể hòa nhau một ván, còn có thể để cho tôi ngồi bên cạnh cô như thế này.”

“Anh vì cái gì… vì cái gì không chịu thừa nhận rằng anh ấy đang tìm nội gián chứ?” Ôn Hàn trực tiếp đặt câu hỏi, tuy rằng cô không biết Trình Mục Vân cùng Mạnh Lương Xuyên vì sao lúc đó lại xuất hiện cùng nhau, nhưng cô cảm thấy Mạnh Lương Xuyên nhất định biết chuyện này, “Vì cái gì? Anh có biết hay không, anh ấy loại bỏ từng người đều rất khó khăn, thật vất vả chỉ còn một người…”

Mạnh Lương Xuyên đạp chân ga, lái xe rời khỏi nơi mà chính bản thân mình đã hai lần bị thẩm vấn này.

Không bao lâu, liền nhìn thấy được vườn hoa hướng dương. Xe đột nhiên dừng ở đó. Mạnh Lương Xuyên ý bảo Ôn Hàn xuống xe.

Hai người bỏ lại chiếc xe kia, đi bộ dọc theo vườn hoa hướng dương về phía trang viên. Mạnh Lương Xuyên tìm nửa ngày trong túi mới tìm ra được nửa điếu thuốc, châm lửa hút, “Một mình tìm nội gián là trái quy định, nhưng lại liên tiếp chết nhiều người như vậy, càng không thể nói ra được, nếu không Trình Mục Vân nhất định sẽ bị thẩm vấn, sau đó sẽ là đền mạng. Mặc kệ anh ấy đã chết hay còn sống, tôi cũng không muốn anh ấy phải gánh lấy tội danh này.”

“Nhưng bây giờ chỉ còn lại Trình Gia. Đến bây giờ khả năng cô ta là nội gián rất lớn đúng không?”

“Tôi không rõ ràng lắm, không biết mà cũng đoán không được, chỉ có Trình Mục Vân mới biết bản thân đang dùng phương pháp loại trừ nào, còn có tiêu chuẩn phán quyết cuối cùng như thế nào, ai cũng không biết được.”

Ôn Hàn dừng lại.

“Làm sao vậy?” Mạnh Lương Xuyên nhún vai, “Tôi nói đều là thật. Trình Mục Vân cũng không nói cho tôi biết, anh ấy không muốn tin tưởng bất cứ ai. Anh ấy cũng chưa xác định được, một người ngoài như tôi làm sao mà biết được.”

“Nhưng…” Ôn Hàn hít sâu, bắt buộc chính mình mới có thể nói ra, “Nếu anh ấy đã chết… vậy liền buông tha cho kẻ nội gián kia sao?”

Nếu là anh ấy đã chết sao? Không phải nếu… mà là anh ấy đã chết..

Mạnh Lương Xuyên nghĩ đến báo cáo khám nghiệm tử thi vừa rồi liền trầm mặc, không biết nên nói như thế nào. Vừa rồi vị cảnh sát mà anh ta quen biết kia đã bảo anh ta cố gắng giữ bí mật, dù sao chết hoặc không chết, về sau Ôn Hàn cũng không tìm được người xác nhận. Nhưng không nói cho cô gái này biết có phải là quá tàn nhẫn hay không?

Ôn Hàn lắc đầu, chính mình phủ định lời nói vừa rồi của chính mình, “Anh ấy không chút đúng không?”

Mạnh Lương Xuyên vẫn im lặng như cũ.

“Không sao…. Anh không nói cũng không sao.” Ôn Hàn hít sâu một hơi, “Anh cho dù có nói anh ấy đã chết, tôi cũng sẽ không tin.”

Dưới ánh trắng, vườn hoa hướng dương nhìn không chói mắt như ban ngày. Những phiến lá hoa hướng dương đung đưa theo gió, những bông hoa hướng dương giống như hàng ngàn chiếc đĩa lớn nghiêng xuống cùng xuống một hướng, như là nhìn xuống cái gì vậy…

Không gian này có chút kỳ lạ…

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer