NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Bạn Cùng Giường Trái Tính

Chương 12

Tác giả: Jennifer Crusie
Ads Top

Bữa tối cuối cùng

Họ đến nhà hàng muộn, khi Kent, Melisande và Welch đã yên vị. Tess có thể trông thấy họ từ cổng, một chính phủ tí hon với sự ngạo mạn và đặc quyền, cô nghĩ về việc cô muốn tỏ ra thô lỗ thế nào nhưng sự thô lỗ sẽ không hiệu quả. Nick đã dạy cô vài điều. Khéo léo. Ngoại giao. Luồn lách. Cô sẽ vui thích những trò hài kịch ngay tức thì với Welch và rồi tấn công ông ta khi ông ta đã ăn no nê – chỉ như là mang heo tới lò mổ.

“Nếu em muốn cư xử tốt cả tối nay, em cần uống,” Tess nói.

“Tôi cũng thế,” Park nói sau lưng họ, Tess quay lại và thấy Gina đang đứng ngây ra cạnh anh ta, đôi mắt cô đỏ rần vì khóc, khuôn mặt cô chùng xuống bởi sự sợ hãi.

“Gina?” cô nói. “Cậu ổn chứ?”

“Mình ổn,” Gina nói. “Hoàn toàn ổn. Mọi thứ sẽ ổn. Mình đã sẵn sàng gặp bố mẹ Park. Thật đấy. Mình ổn.”

“Tôi thì không,” Park nói. “Lấy rượu cho tôi. Chúng tôi đi tắc xi, nên nồng độ cồn không là vấn đề.”

“Gina, bồ ơi?” Tess hỏi.

“Mình ổn,” Gina lại nói. “Mình có thể nhai kẹo cao su không?”

“Không,” Tess nói.

“Ôi, chết tiệt thật,”

Sự sắp xếp chỗ ngồi có thể tốt hơn, Nick nghĩ khi anh quan sát. Thế nào đó mà họ lại được sắp xếp với ông bà Patterson ở một cạnh của chiếc bàn vuông lớn, chằm chằm nhìn qua Park và Gina phía bên kia, Welch ở cạnh bên, anh cùng Tess ở phía còn lại. Park nhăn mặt dưới ánh nhìn đăm đăm của ông bố như một kẻ có tội trong Ngày Phán Xét với vài điều cần giải thích về người phụ nữ vô thần nhỏ bé kề bên anh, người rõ ràng là không phải kiểu Radcliffe, trong khi Gina ngồi, choáng váng bởi nỗi khiếp sợ, đối diện với Melinsade, người phụ nữ chưa từng thích thú và thường kinh hoảng. Và hiển nhiên, Melisande chưa từng kinh hoảng nhiều như lúc này. Nick gọi bồi bàn trong sự tuyệt vọng.

“Mang rượu,” Nick bảo. “Loại nào cũng được. Ngay bây giờ.”

“Vâng, thưa ngài,” người bồi nói.

Kent Patterson mím môi mỉm cười. “Loại Chateau Rothschild, Dennis.”

“Vâng, thưa ngài,”

Kent Patterson cầm thực đơn. “Tôi sẽ gọi cho tất cả chúng ta.” Ông không thấy Welch đảo mắt khi ông bắt đầu. “Chúng ta sẽ bắt đầu với súp bí ngô và gravlax,” ông nói, thoải mái khi sử dụng quyền hành. “Sau đó là pho mát dê và rau diếp quăn. Nó rất ngon. Hiếm có, thật tình. Rồi đến vịt Muscovy, và tráng miệng với kem brulee.”

“Vâng, thưa ngài,” Dennis nói với Kent.

“Thịt bò,” Welch nói. “Tái. Khoai tây nướng. Và rượu đỏ.”

“Ngài Henderson sẽ không hài lòng,” Tess bảo ông ta.

“Henderson sẽ không biết,” Welch bảo cô. “Trừ khi cô phản bội tôi.”

“Tôi nên làm thế vì lợi ích của ngài,” Tess nói. “Ai đó nên nói sự thật và cứu ngài khỏi chính mình.”

Welch có vẻ giật mình bởi giọng điệu của cô, nhưng rồi Kent nói chuyện với ông ta và ông ta nhìn đi nơi khác.

“Chuyện gì vậy?” Nick thầm thì với cô khi Dennis mang rượu đến.

“Bữa tiệc tối đến từ địa ngục,” Tess nói. “Có lẽ bây giờ anh muốn đi đấy. Nó sẽ trở nên tồi tệ.”

Kent quay đầu khỏi Welch và bắt lấy ánh nhìn của cậu con trai run rẩy của mình. Ông cầm ly lên trong sự ghê tởm và uống rượu của ông ta.

Melisande nhìn xuống Gina từ cái mũi dài của mình mà không chớp mắt và uống rượu của bà ta.

Gina run một cách rõ rệt và uống rượu của cô.

Park thở dài và uống rượu của anh.

Tess nhìn Nick, và cả hai người uống rượu của mình.

“Park kể cho tôi cô là một người Dân chủ,” Kent nói với Tess. “Điều đó ắt là gây ra vài cuộc chuyện trò thú vị với Nick.”

“Ồ, một vài,” Tess nói.

“Lũ Dân chủ,” Welch khịt mũi, nhưng ông ta nhìn Tess với cùng sự chú ý say sưa mà ông ta luôn dành cho cô, duy chỉ lần này có chút cảnh giác hơn thường lệ.

Kent mỉm cười với Tess ra vẻ bề trên. “Vậy đúng thật là quan điểm chính trị tạo ra những bạn cùng giường trái tính (bedfellows)?”

“Thật tình, Kent,” Melisande nói với sự khó chịu lạnh lùng.

“Bedpersons,” Park nói, và mọi người nhìn anh ta chằm chằm.

“Cái gì?” Kent hỏi.

“Bedpersons,” Park nói lại. “Tess sẽ thích ‘bedpersons’ hơn. Cụm từ không phân biệt giới tính.”

“Đừng khờ thế,” Keny nói, và Park ửng đỏ.

“Anh ấy không khờ,” Tess nói, bị tấn công bởi sự sâu sắc liệu có thể có trong não anh ta không. “Anh ấy nói đúng. Tôi thích ‘bedpersons’ hơn,” cô nói dối.

“Mớ rác đúng đắn khôn ngoan,” Welch nói, nhưng giọng ông ta nghe quẫn trí.

“Không có nhiều sức thuyết phục ở đây,” Tess nói. “Ông lại thay đổi quan điểm? Lần nữa à?”

“Cái gì?” Welch nói, và giờ thì sự cảnh giác rõ rành rành.

“Bedpersons? Kỳ cục làm sao,” Melisande nói, và rồi bà đăm đăm nhìn Gina như thể cô là người có tội.

“Tôi nghĩ mình thích loại rượu khác,” Nick nói, lờ đi chai rượu trên bàn trong nỗ lực làm sao lãng Melisande. “Bồi bàn?”

Một người bồi bàn khác mang thêm rượu và khúm núm, trong khi Dennis điều hành việc phân phối món gravlax, sắp xếp nó như thể nó là rau và cá, thay vì chỉ là cá.

Tess nhìn xuống đĩa của mình. “Món gì thế này? Từ tên gọi, tôi đã nghĩ nó sẽ là đất nhồi.”

“Cá hồi nấu rượu,” Nick nói.

Tess nhìn miếng cá hồng tưới dầu trong sự chán ghét. “Nếu em có ra ngoài ăn với anh lần nữa, chúng ta sẽ tới Burger King.”

“Kể cho ta về cô, cô DaCosta,” Melisande nói với Gina khi món cá hồi đã được thay thế bằng súp bí ngô. Bà ta đã chờ cho tới khi Gina đang hớp món súp để hỏi, và Gina giật mình đến nỗi làm rơi cái thìa vào trong bát và bắn tung tóe lên lớp khăn trải bàn màu đào.

“Ôi, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi,” Gina túm lấy khăn ăn để chùi, và Park chặn tay cô bằng tay mình rồi mỉm cười với cô.

“Gina rất tài năng,” Tess nói. “Cô ấy có giọng ca tuyệt vời.”

“Opera?” Melisande hỏi một cách mượt mà.

“Không,” Park nói. “Hài kịch.”

Gina mỉm cười không chút thần sắc với anh.

Nick cầm đĩa bánh mỳ và đưa nó xuống dưới mũi Melisande. “Bác thêm bánh mỳ không?”

“Không,” bà nói ngắn gọn, và trở lại với Gina. “Vậy cô đã học ở đâu. Có khi chúng ta học cùng trường.”

“Trường phổ thông Brush,” Gina khổ sở nói. “Nó ở Euclid. Cleveland.”

“Không, không, cô gái, ý ta là trường đại học,” Melisande nói.

“Thử món súp bí đi bà Patterson,” Tess nói. “Nó rất đậm đà.”

“Cháu không học đại học,” Gina nói. “Thậm chí cháu chưa tốt nghiệp phổ thông. Cháu đã gia nhập một công ty biểu diễn là Oklahoma! khi cháu mười sáu tuổi, và cháu đã làm việc đó trong mười tám năm.”

“A, cô là người hát đồng ca,” Melisande nói, hài lòng vì thể hiện quan điểm của mình.

“Vâng,” Gina nói, và uống hết rượu trong ly của mình.

Park bắt đầu có vệt màu hồng kỳ cục trên làn da rám nắng của anh. “Mẹ à, con không nghĩ – ”

“Mẹ đã kể cho con là mẹ đã gặp Susan Vandervalk ở Cape chưa, Park?” Melisande nói. “Con bé luôn hỏi về con. Nó vừa lấy bằng thạc sĩ, và hiện giờ đang làm việc tình nguyện ở bảo tàng nghệ thuật. Một cô gái đáng yêu. Con nên gọi cho con bé. Nhớ các con đã vui vẻ thế nào trong mùa hè ấy ở Paris không?”

“Không,” Park nói,và Melisande chớp mắt, trong khi Welch nghẹn rượu và rồi nhăn nhở nhìn Park trong sự đánh giá cao.

Tess hất cái dĩa của cô lên sàn và kéo ống tay áo Nick khi cô cúi xuống nhặt nó.

“Sao?” anh nói khi cả hai người họ đều ở dưới mép bàn. Giọng anh nghe vừa bị bức bối vừa khó chịu.

“Có lẽ anh muốn thông báo công khai rằng chúng ta chia tay bây giờ, bởi vì em sẽ giết bà ta trước món tráng miệng và đó sẽ là cách anh không bị liên quan,” Tess nói, và Nick nao núng ở từ “chia tay”.

“Chờ chút,” anh nói.

Tess lắc đầu. “Em biết đấy không phải là việc người lớn nên làm, nhưng mụ phù thủy này đang đòi nó.”

“Anh đồng ý,” Nick nói. “Nhưng gượm chút đã. Em sẽ chỉ khiến Gina xấu hổ hơn nếu em làm gì đấy. Việc này không thể tiếp diễn mãi. Anh nghĩ Gina và Park có ý nghĩ thích hợp rồi. Uống rượu đi.”

“Không đủ cồn trên thế gian này,” Tess nói.

“Và chúng ta sẽ không chia tay,” Nick tiếp tục. “Anh ghét cái áo chết tiệt đó, nhưng chúng ta sẽ không chia tay vì nó. Em có thể mặc bao tải và tro tàn nếu em muốn, nhưng chúng ta sẽ ở bên nhau.”

“Không chỉ về cái áo. Có nhiều vấn đề hơn.”

Họ nghe thấy Melisande nói, “Thật tình, các cháu, bồi bàn sẽ lo cái dĩa.”

Cả hai người quay đầu lại và thấy người bồi bàn đang nhìn xuống họ.”

“Bồi bàn sẽ lo cái dĩa, Tess,” Nick nói, và ánh mắt anh nhìn cô.

“Dĩ nhiên rồi, em quê làm sao,” Tess nói, rồi hai người ngồi thẳng lại trên ghế.

“Thêm rượu,” Nick nói với bồi bàn. “Mang tới.”

Khi món súp được mang đi, tất cả họ ngồi trong sự chếnh choáng của men rượu nhưng cũng không đủ cắt đứt sự căng thẳng. Một con dao rựa cũng không thể cắt được sự căng thẳng, Tess quyết định. Có lẽ một cái cưa. Có lẽ nếu Dennis thò mặt ra trong chiếc mũ bảo hiểm khúc côn cầu và…

Dennis thò mặt ra với món pho mát dê.

“A, pho mát dê,” Kent nói khi đĩa sa lát được đặt trước mặt mình.

“Pho mát dê,” Tess nói, tập trung vào nó qua tình trạng mơ màng vì rượu của mình. “Tôi ghét món này. Gia đình tôi đã từng sống ở một khu dân cư nhỏ, và tôi đã phải vắt sữa dê để làm món này. Mọi người sẽ không tin – ”

Nick lanh lẹ đá vào mắt cá chân cô, và cô nhận ra mình đang huyên thuyên và ngậm miệng trước khi cô nhớ rằng từ giờ cô sẽ huyên thuyên bất cứ khi nào cô cảm thấy thích. Cô mở miệng để hỏi Welch xem liệu ông có nhớ món pho mát dê không, nhưng khựng lại khi Melisande Patterson ngắt lời cô.

“Dê?” Melisande nhìn Tess với sự ghê rợn chếnh choáng đến nỗi Tess tự hỏi liệu đây có phải lần đầu tiên Melisande nhận ra rằng pho mát dê không chỉ xuất hiện một cách kỳ diệu từ mớ rau diếp bao quanh nó. “Cô có dê?”

“Dĩ nhiên, dê. Melisande,” Kent nói bực bội.

Melisande quay qua bắn đôi mắt đen vào ông, và Nick ngay tức khắc ngăn chặn bà. “À này, bác Kent, có gì mới không?”

“Vui làm sao nếu cháu hỏi,” Melisande nói, chặn ngược lại. “Chúng ta mới vừa có một bữa tối thú vị với nhà Whitneys. Cháu có nhớ nhà Whitneys không, Nick? Cháu và Park đã hẹn hò với hai cô con gái nhà họ hồi đại học. Bea và Bunny. Nhớ không?”

“Một cách sinh động,” Nick nói trong khi Tess nghẹn rượu.

Melisande chạy đều đặn sự tán thành của mình. “Park đã rất nghiêm túc với Bunny. Con bé hỏi về con đấy, Park. Con bé vẫn hoàn toàn đáng yêu. Con nên gọi cho nó.”

“Không,” Park nói thẳng qua ly rượu của mình, và Melisande ngập ngừng.

“Mọi người biết không, tôi đang thật sự thích bữa tối này,” Welch nói.

“Chờ một chút, chuyện đó thật không?” Tess hỏi Nick khi cô đã lau miệng. “Có thật họ được gọi là Bea và Bunny?” (Bee và Bunny – Ong và Thỏ)

“Cô thấy chuyện đó có gì thú vị à, cô Newhart?” Giọng Melisande lạnh lùng.

“Tôi thấy chuyện đó điên rồ,” Tess nói.

“Tôi không hiểu,” Gina nói, chăm chú nhìn họ khi cô nâng ly.

“Tôi tin là cô DaCosta đây đã đủ rượu rồi,” Melisande nói.

Gina chớp mắt nhìn bà.

“Có lẽ cô chưa từng uống rượu,” Melisande tiếp tục. “Tôi chắc rằng Dennis có thể tìm được thứ gì đó cô thích hơn. Có lẽ là bia chăng?”

Màu đỏ trên da Park biến thành nâu sẫm. “Thế là đủ rồi, mẹ à.”

Gina uống hết ly của mình.

“Cô ấy là người Ý,” Tess bảo Melisande. “Họ phát minh ra rượu. Và họ không bao giờ đặt tên ai là Thỏ và Ong.”

“Bunny và Bea,” Melisande chữa lại, đầu bà chỉ khẽ lảo đảo vì rượu.

“Bà nghĩ đó là sự cải thiện sao?” Tess nói.

“Đây là món pho mát dê tuyệt vời,” Nick nói.

“Thêm rượu,” Dina nói trong sự tuyệt vọng.

“Cô đúng là người Ý làm sao, cô gái,” Melisande nói.

“ Mẹ, ” Park bực bội nói.

“Nghe này, bà – ” Tess bắt đầu, và lúc đó Nick thả cái dĩa của anh khỏi bàn rồi kéo cô xuống dưới mép bàn với anh.

“Đừng làm thế,” anh thì thào. “Anh biết bà ấy thật ghê rợn, nhưng đừng làm thế.”

“Tại sao bà ta là người duy nhất được bất lịch sự thế?” Tess hỏi. “Vứt thứ văn minh rác rưởi xuống địa ngục cho rồi. Em sẽ thách thức bà ta.”

“Không,” Nick nói, và rồi Melisande nói, “Các cháu, bồi bàn sẽ lấy dĩa.”

“Cảm ơn Chúa, anh là một đứa trẻ mồ côi,” Tess nói.

“Cảm ơn Chúa chúng ta đã say hoặc là chúng ta sẽ phải tự sát,” Nick thầm thì lại. “Nghe này, anh yêu em.”

“Gì?” Tess nói.

“Anh yêu em,” Nick nói. “Anh không biết chuyện gì sẽ diễn ra ở đây, nhưng anh yêu em. Anh biết em định làm gì đó, và anh không quan tâm. Anh yêu em.”

“Hãy nói với em là lũ con chúng ta không phải học bơi,” Tess nói.

Nick lúng túng. “Em muốn chúng chết đuối à?”

“Các cháu,” Melisande lại nói, và Tess đẩy mình thẳng lại, sử dụng cạnh bàn làm đòn bẩy.

“Coi này,” cô nói. “Chúng tôi đang bàn bạc dưới này. Cái dĩa chỉ là cái cớ thôi, được chưa? Nó là một mẹo. Chấp nhận đi.”

Rồi cô cúi xuống với Nick.

“Rất lễ độ,” anh nói. “Anh nghĩ chúng ta đã bị gạch tên trong danh sách gửi thiệp Giáng sinh của họ rồi.”

“Ồ, chết thật,” Tess nói, và cả hai người bật cười. Rồi Tess nhớ tới Welch và ngừng lại. “Không vui đâu. Chuyện này kinh khủng.”

“Sao?” Nick nói.

“Các cháu!” Melisande nói, và họ ngồi thẳng lại, hai người bối rối và một người khổ sở.

Món vịt trứ danh được mang ra hộ tống bởi ba cọng măng tây, hai mảnh cà rốt và một củ khoai tây đầy đặn. Welch nhìn đĩa của những người khác, khịt mũi và cắt miếng thịt bò của mình.

“Anh có cho rằng Dennis đã nếm qua các đĩa rồi không?” Tess hỏi Nick. “Hình như em mất vài cọng rau.”

“Nó đây này,” Nick nói. “Đây là cách nấu thượng hạng. Thử không soi mói nó đi.”

“Em ghét cuộc sống này,” Tess nói.

Nick nhướng mày, lúng túng. “Vì món rau?”

“Không,” Tess nói. “Em nhớ màu sắc. Em ghét trắng đen. Và em ghét đống quần áo mới đó. Và em ghét cái nhà hàng ngu ngốc này.”

Nick đặt dĩa xuống. “Được,” anh nói, chậm rãi. “Em thích gì?”

“Anh,” Tess nói. “Em yêu anh. Và em sẽ phá hủy cuộc đời anh.”

Nick chớp mắt. “Không đâu trừ khi em bỏ anh.”

Tess thả dĩa và lại kéo anh xuống dưới bàn. “Em có thể ngăn cuốn sách,” cô nói và quan sát Nick trong khi anh nhắm mắt lại.

“Nói xem,” anh nói, mắt vẫn nhắm.

“Welch là Lanny,” Tess nói. “Ông ta đã viết câu chuyện cổ tích từ lúc đầu. Ông ta phản đối chiến tranh. Ông ta sẽ tự giễu chính mình.”

Nick mở mắt. “Chuyện đó chưa chắc ngăn được cuốn sách.”

Tess gật đầu. “Có chứ. Hãy nghĩ về lòng kiêu hãnh của ông ta.”

Nick cứng hàm. “Ngay bây giờ anh quá bối rối để nghĩ về chuyện này. Hãy tạm dừng chuyện săn đuổi này ở đây. Có điều gì anh có thể nói sẽ làm em dừng chuyện này không? Anh biết việc này quan trọng với em, anh rất hiểu, nhưng đây là vai trò cộng sự của anh. Anh cần nó, Tess.”

Tess nhìn anh và thấy ham muốn trong mắt anh, nhưng cô cũng nhìn thấy sức mạnh và lòng khoan dung ở đó. Anh đã cứu Angela, kiếm khóa cho những cánh cửa, lo việc cho Gina, giúp Tess có một cơ hội ở Decker và anh yêu cô trong niềm hạnh phúc vô bờ với cả thân thể và tâm hồn, và giờ đây cô sẽ phá hủy những hi vọng của anh. Và… và trong lúc đó cô sẽ mất anh. Cô sẽ không có anh mãi mãi. Ý nghĩ về cuộc sống không có Nick quá sức lạnh lẽo và quá lớn để hấp thụ được mà không khiến cô quay cuồng. “Anh có thể ngăn em,” cô thầm thì.

“Tuyệt,” anh nói, rõ ràng nhẹ nhõm. “Anh phải làm gì?”

“Nói với em rằng anh sẽ bỏ em,” Tess nói, và hàm Nick há ra. “Việc này quan trọng với em,” cô tiếp tục. “Nhưng em không bao giờ muốn xa anh một ngày nào khác. Em yêu anh. Nếu anh bảo em rằng chuyện này sẽ khiến chúng ta chia tay, em sẽ không làm thế.”

Nick ấp tay lên má cô. “Anh sẽ không bao giờ nói thế. Anh sẽ không bao giờ làm thế. Anh yêu em. Vai trò cộng sự là quan trọng, nhưng anh sẽ không bao giờ – ”

“Anh không biết đâu,” Tess nói, đột nhiên chắc chắn về điều cô đang làm. “Anh sẽ bực tức, dầu sao chăng nữa anh sẽ nghĩ về chuyện này. Nó có thể kết thúc chuyện chúng ta.”

“Không,” Nick lại bắt đầu, và rồi Melisande nói. “Các cháu.”

“Em sẽ không làm thế,” Tess nói, và ngồi thẳng lên ghế.

“Các cháu khiếm nhã quá chừng,” Melisande nói khi Nick ngồi thẳng lên, nhưng Nick lờ bà đi và đối mặt với Welch.

“Vậy Tess vừa bảo tôi rằng ông là Lanny,” anh nói với người đàn ông lớn tuổi. “Thật hay ho về câu chuyện cổ tích ông đã viết. Ông định giải thích chuyện đó thế nào vậy?”

Đầu Welch giật lên rõ ràng và rồi nhìn Tess.

Nhưng Tess chằm chằm nhìn Nick. “Anh điên à?”

“Hiển nhiên.” Nick ngồi dựa vào ghế. “Nhưng giờ anh không bực tức với ai ngoài bản thân mình.”

“Chúa ơi, em yêu anh,” Tess nói.

“Tất cả chuyện này là về cái gì?” Kent nói, lúng túng và không hài lòng.

Tess quay lại với Welch. “Ông đã thế nào, Lanny?” cô hỏi.

Bỗng nhiên Welch thoải mái, và trông rất nhẹ nhõm đến nỗi Tess tự hỏi liệu ông ta có vui mừng vì ông ta đã bị tìm ra không. “Ta không nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ hiểu ra,” ông nói với cô. “Cô từng sắc sảo hơn nhiều.”

“Ông từng cao hơn nhiều,” Tess nói lại.

Welch khịt mũi. “Không, cô từng nhỏ bé hơn nhiều.”

“Tóc ông màu nâu và ông không béo,” Tess kết thúc.

“Thật tình, Tess,” Kent nói. “Chuyện đó không – ”

“Ta không béo,” Welch ngắt lời ông ta.

“Có đấy,” Tess nói. “Ông đã thay đổi. Tưởng tượng xem bao nhiêu người sẽ thấy thú vị.”

“Không nhiều,” Welch nói.

“Có dám mạo hiểm không?” Tess nói. “Nên làm vài câu chuyện thú vị trong chiến dịch vận động của ông.”

“Ta không cần phải mạo hiểm. Ta có công việc mới,” Welch thông báo, và Tess chớp mắt vì sự đổi hướng thình lình của cuộc đối thoại. “Ta ở trong ban điều hành Decker Academy. Đã nghe chưa?”

Tess choáng váng không nói năng gì được.

“Đã nghĩ cô biết,” Welch nói một cách tự mãn. “Hiểu rằng bọn ta sẽ bầu chọn các hợp đồng dạy học vào ngày mai.Chỉ cần một người không bầu là khỏi thuê.”

“Ha, ông là đồ con hoang,” Tess nói với lòng cam chịu và thán phục ngang nhau.

“ Tess, ” Kent nói. “Nick, thật tình – ”

“Chiếu tướng,” Welch nghỉ lưng trên ghế.

Tess khoanh tay. “Tôi rút hồ sơ. Quỷ tha ma bắt ông đi.”

Welch gặp ánh mắt cô và rồi gật đầu. “Ta đã nghĩ rằng đó là điều cô sẽ làm.” Ông nhún vai. “Vậy, cứ đi thẳng,” ông ta nói. “Cứ việc.”

“Ông biết đấy, tôi đã yêu ông,” Tess bảo ông ta, và đôi mắt Kent bắn khỏi đầu. “Ông đã là mọi thứ đối với tôi. Ông đã dạy tôi mọi thứ. Ông đã dạy tôi rằng tôi là ai.”

Welch lắc đầu. “Không, ta không làm. Cô luôn luôn biết mình là ai. Ta chỉ thúc đẩy khi cô cần.”

“Khi ông viết cuốn sách chết tiệt ấy, tôi đã nghĩ rằng ông sẽ phá hủy mọi thứ,” Tess nói. “Tôi vẫn phát điên vì nó. Tôi vẫn ghét việc ông đã làm nó.”

“À há, ta đã e ngại việc ấy,” Welch nói. “Suýt đau tim khi ta thấy ảnh cô trên báo với Jamieson trong nhà hát opera. Và rồi tấm hình trong văn phòng cậu ta.” Ông cười. “Giống như nhìn thấy ma. Quá khứ trở về ám ảnh ta. Tessie Newhart.”

“Tôi đã thắc mắc về chuyện đó,” Tess nói. “Có vẻ quá sức trùng hợp để ông tình cờ mời tôi tới buổi đọc sách ấy. Vậy ông đã thấy tấm ảnh và rồi qua Nick kiếm tôi.” Cô ngẫm nghĩ và rồi gật đầu. “Không tệ đâu. Rất Lanny.” Cô nghiêng đầu nhìn ông ta. “Ông biết không, tôi lại thích ông nữa. Thậm chí suốt mấy tuần qua trong khi tôi phát điên đến chết với ông, tôi vẫn thích ông. Lanny vẫn ở đâu đó trong con người ông.”

“Hắn xuống địa ngục rồi,” Welch noi. “Thôi nào, nhóc, chúng ta hãy cho qua chuyện này. Cứ đi đường mình.”

Tess quay qua Nick, và Nick nhún vai. “Làm đi,” anh nói. “Dù sao em cũng sẽ làm.”

“Chuyện quái gì đang diễn ra đây?” Keny hỏi.

Tess nhìn Welch ngồi đối diện, tìm kiếm Lanny và không hề thấy. Welch đúng. Ông ấy đi rồi, quá khứ đã đi rồi, và tất cả những gì cô có là hiện tại. Hiện tại và Nick. Nhưng cô cũng có tất cả những bài học Lanny đã dạy cô – gồm cả bài học về việc không đấu tranh trừ khi nguyên nhân đủ mạnh và có thể chịu đựng sự thua cuộc sẽ đến.

“Không có gì hết,” Tess nói. “Hoàn toàn không.”

“Gà con,” Welch nói.

“Không,” Tess nói. “Có những nguyên nhân đáng để người ta hi sinh vì nó. Chuyện này không có. Ông chỉ việc vui mừng vì có luật sư giỏi nhất thành phố làm việc cho ông.”

“Sao, cảm ơn, Tess,” Kent nói, ấm áp hơn với cô.

“Không phải ông. Nick.” Tess nói.

“Hả, thật tình, Tess,” Kent nói, lại lạnh lùng. “Tôi là luật sư của Norbert.”

“Không. Ông bị sa thải,” Welch nói với ông ta.

“ Sao? ” Tess nói. “Sau khi tôi vừa – ”

“Đây là lỗi của cô ta,” Kent nói với Nick, trỏ ngón tay về phía Tess. “Cô ta hoàn toàn không đủ tư cách và cháu biết thế. Cháu – ”

“Tess và cháu sẽ kết hôn,” Nick nói đều đều. “Nên hãy cẩn thận về những gì bác nói về cô ấy.”

“Ôi, thật là, Nick,” Melisande nói, chất cồn làm giọng bà lớn hơn. “Chuyện này ra ngoài giới hạn đủ rồi. Đừng có đề nghị ngu ngốc thế. Người phụ nữ này có thể thật sự đã trói buộc cháu vào chuyện đó.” Bà vẩy tay trước mặt cô. “Và rồi cháu sẽ khó lòng phá vỡ lời hứa.”

“Cậu ấy nghiêm túc, Mẹ à,” Park nói. “Và con cũng vậy.” Anh hít một hơi thở sâu. “Con sẽ kết hôn với Gina – nếu cô ấy đồng ý.”

Gina kêu nho nhỏ cạnh anh và chộp lấy mép bàn.

“À há, chuyện đó ổn đấy,” Kent nói, nghe như tiếng hí của một con ngựa hai tuổi.

“Con sẽ không lấy con ả này,” Melisande vỗ mặt con trai mình, sự chua cay trong giọng bà ta làm mọi người lạnh gáy ngoại trừ Tess, cô đập tay lên bàn khiến những món đồ nhảy lên.

“Nghe này, quý bà,” cô bảo Melisande. “Tôi đã có một buổi tối cằng thẳng ở đây, và tôi sẽ không lãng phí thời gian. Bà đã hơn một lần tấn công bạn tôi, và sẽ có hậu quả đấy.”

“Mẹ, dừng lại đi,” Park nói. “Ý con là, dừng ngay.”

Melisande tựa cằm lên bàn tay đang lắc lư và trừng trừng nhìn Park, đầu bà ta đu đưa và lảo đảo như một con rắn. “Những bà vú tốt nhất. Nhưng trường học tốt nhất. Những trường đại học tốt nhất.”

“Ba trong số chúng trước khi con học năm thứ hai,” Park nói. “Mẹ chưa bao giờ từng nghĩ rằng có lẽ – ”

Melisande thình lình ngồi thẳng dậy và chỉ một móng tay cắt tỉa đẹp đẽ vào Park. “Con sẽ không lấy một con ả người Ý rẻ tiền, và đó là kết thúc vấn đề.”

“Ôi, không,” Gina rên rỉ yếu ớt. Park ném khăn ăn của mình xuống và nhìn mẹ mình một cách ngang hàng. “Con sẽ lấy Gina. Nếu mẹ bắt con chọn giữa cô ấy và mẹ, con sẽ chọn Gina. Và nếu mẹ định nói một lời lăng mạ cô ấy nữa, nếu mẹ đề cập đến cô ấy với bất kỳ biểu hiện nào ngoài sự tôn trọng, con sẽ không bao giờ nói chuyện với mẹ nữa.”

Miệng Melisande há ra.

“Con có ý đó,” Park nói. “Đừng ép con. Con yêu cô ấy, và con sẽ lấy cô ấy, và đó là tất cả.”

“Đừng nực cười,” Kent bắt đầu. “Mày không thể – ”

“Và đó cũng là rắc rối dành cho bố,” Park bảo ông ta.

Kent biến thành màu tía trong cơn phẫn nộ.

“Tốt cho cậu, nhóc,” Welch nói. “Ta đã không biết cậu có thể làm thế.”

“Vậy thì mày không còn là con tao nữa,” Kent nói. “Tao từ mày, đồ mất dạy vô ơn bạc nghĩa.” Ông ta chuyển cái nhìn trừng trừng sang Nick. “Và mày bị sa thải. Cả hai đứa mày đều bị sa thải.”

“ Ôi, Chúa ơi, ” Gina nói.

Rồi cô cúi đầu xuống dưới bàn và nôn thốc.

Toàn bộ những người còn lại đông cứng, và ngay cả Dennis cũng đột nhiên có vẻ bối rối.

“À, bồi?” Nick gọi. “Lần này không phải dĩa đâu.”

“Im đi,” Tess nói, gắng nhìn dưới bàn xem Gina có ổn không.

“Họ nhanh như quỷ khi vấn đề là dĩa,” Nick nói.

“Gina? Em yêu?” Park cũng cúi đầu xuống.

Welch nhấn khăn ăn của mình trong ly rồi cúi xuống đưa cho Gina. “Đừng lo, nhóc,” họ nghe ông nói. “Họ phục vụ những thứ đắt tiền tởm lợm ở đây. Điều thông mình nhất cô có thể làm là bỏ nó ra.”

“Giày của tôi,” Melisande nói trong cơn sốc. “Chúng là đồ Manolo Blahnik, và cô ta… cô ta…”

“Tôi đã bảo bà là sẽ có hậu quả mà,” Tess nói.

Nick xoay xở đẩy cả bốn người họ ra khỏi cửa và vào trong tắc xi trước khi có đổ máu.

“Em không tin nổi,” Gina nói khi Park kéo cô lên lòng anh để lấy chỗ cho Tess và Nick trên ghế sau xe. “Em không tin nổi. Em đã nôn vào giày mẹ anh ở The Levee. Ôi, Chúa tôi, tôi muốn chết.”

Tess vỗ tay Gina, và Nick đưa cho bác tài địa chỉ của Park.

“Em đã phá hủy cuộc đời anh,” Gina nói với Park khi người lái xe đã đi. Đầu cô thả lên vai anh trong cơn chếnh choáng. “Em đã phá hủy cuộc đời anh mãi mãi.”

Park ngẫm nghĩ. “Như thế nào?”

“Em đã làm anh xấu hổ trong nhà hàng đó,” Gina rên rỉ.

“Nói đúng ra, cho đến khi cô quay lại bữa ăn của mình, cô là người điềm tĩnh nhất trong số chúng ta,” Nick nói. “Cô chắc chắn là người duy nhất trong số chúng ta không gây xấu hổ.”

“Họ sẽ không bao giờ để anh vào đó lần nữa,” Gina nức nở.

“Với giá cả ở đó, ai thèm quan tâm?” Tess nói.

“Và bố mẹ anh sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa,” Gina rền rĩ.

“Kiếm cho cô ấy viên kim cương lớn nhất ở Riverbend,” Tess bảo Park. “Anh sẽ không có cách nào trả nổi cái đó, nhưng ít nhất anh có thể chỉ cho cô ấy thấy lòng ngưỡng mộ của anh.”

“Không vui đâu,” Gina nói. “Thật kinh khủng.”

“Không kinh khủng đến thế,” Park nói. “Dù sao đi nữa, họ chưa bao giờ ưa anh lắm. Và hãy đối mặt với chuyện này, anh là con trai duy nhất của họ. Họ sẽ phải bảo anh quay lại. Họ không có lựa chọn khác.”

“Họ không xứng đáng với anh,” Gina nói.

“Ồ, anh không biết – ” Park bắt đầu.

“Không,” Tess nói. “Cô ấy đúng đấy. Họ không xứng đáng. Và tôi cũng nợ anh một lời xin lỗi. Tôi xin lỗi vì tôi đã quá khó chịu. Mặc dù anh cũng đáng bị vài thứ trong đó vì đã phản bội Gina, đồ lươn lẹo.”

“Anh ấy không phải đồ lươn lẹo,” Gina nói, lảo đảo dựa lên vai anh. “Anh ấy là người đàn ông vô thừa nhận tuyệt vời nhất, sâu sắc nhất, đáng yêu nhất trên thế gian này, và mình yêu anh ấy.” Cô ngước nhìn anh trong ánh sáng lờ mờ của chiếc xe. “Và mình đã nôn vào đôi giày của mẹ anh ấy,” cô rền rĩ. Đầu cô nặng như đá trên vai anh.

“Cậu thấy đấy, cô ấy không phải là người uống giỏi,” Nick nói sau một lát suy nghĩ. Tess trừng trừng nhìn anh và anh nhún vai.

“Tớ nghĩ cô ấy hoàn hảo,” Park nói. “Tớ không xứng với cô ấy.”

“Ồ, không, anh có chứ, anh có chứ.” Gina ngửng đầu và chăm chú nhìn ánh mắt Park. “Nhưng em không xứng với anh.”

“Mình sẽ mất món vịt Muscovy của mình nếu chuyện này không sớm lắng xuống,” Tess nói. “Vì Chúa lòng lành, Gina, tất cả những gì cậu đã làm là thổi tắt bữa tối đó. Có chết ai đâu. Cho qua đi.”

Gina rên rỉ và đặt đầu trở lại vai Park.

“Gina? Em yêu?” Park nói, lo lắng, và Gina vẫy tay, chỉ vừa vặn còn tỉnh táo khi chiếc xe chạy chậm lại tới điểm đỗ trước tòa nhà nơi Park ở. “Giờ bọn tớ đi đây,” anh bảo Nick. “Chúa ơi, quả là một buổi tối kinh khủng.”

“Tớ biết,” Nick nói an ủi. “Nhưng nó qua rồi. Và không ai trong số những người phiền phức ấy sẽ nói chuyện với chúng ta nữa, nên chúng ta sẽ không bao giờ phải có lại đâu.”

“Có lý,” Park nói. Anh rời khỏi xe và giúp Gina. “Em ổn không?” anh hỏi cô.

“Không,” Tess trả lời trước khi Gina có thể nói. “Tôi đang rất bối rối.”

“Cô ấy là vấn đề của tớ,” Nick nói với Park. “Đưa vấn đề của cậu lên gác và mang cà phê cho cô ấy.”

“Ngày mai chúng ta sẽ cùng ăn sáng trước khi các anh đi làm,” Tess nói. “Bánh kếp. Cái đó tốt đấy. Nó có thể làm tôi vui lên. Cùng với hồ đào.”

Gina rên.

“Việc nào?” Nick nói. “Bọn anh vừa bị sa thải.”

“Đúng rồi. Em quên. Xin lỗi,” Tess nói. “Em vô tình.”

Park thở dài. “Sao không? Tám giờ sáng mai. Ăn sáng ở River Inn, và sau đó chúng ta có thể đến dọn bàn.”

“Cậu biết không,” Nick bảo Park. “chúng ta không hoàn toàn bị phiền phức đâu. Chúng ta có thể tự mình hợp tác với nhau. Chết tiệt, dù sao đi nữa, chúng ta đã làm mọi việc.”

Park gật đầu. “Tớ đã nghĩ về chuyện đó trước đây – ”

“River Inn. Các anh không thể đến một nơi không khoe khoang đắt đỏ à?” Tess hỏi.

“Không,” Park buồn bã nói. “Tôi là sản phẩm của sự giáo dục của mình.”

“Ồ,” Tess cau mày. “Xin lỗi. Tôi lại vô tình nữa. Bởi vì tôi đang say.”

“Không sao,” Park nói. “Tôi cũng say, nên không đau đớn đâu.” Anh cúi xuống hôn gò má Tess, và Gina lảo đảo một cách nguy hiểm dựa vào anh khi anh di chuyển. “Giữ vững nào, em yêu,” anh nói với Gina khi giữ chặt cô.

“Anh là người tốt, Park,” Tess nói. “Tôi tha thứ cho anh về vụ Tess Chân-Thật.”

“Cảm ơn,” Park nói. “Tôi tha thứ cho cô về vụ khu-ổ-chuột.”

“Tôi thích hai người khi hai người chiến đấu với nhau hơn,” Nick nói. “Kiểu này đến ghê, và tôi đã bắt đầu buồn nôn rồi.”

Khi chiếc xe đi tiếp, Tess đặt đầu lên vai Nick. “Anh biết không, bây giờ anh thất nghiệp rồi, em nên bắt đầu tìm một nơi ở khác. Anh không thể giữ em lâu hơn nữa, và em sẽ không làm việc ở Decker, điều đó là chắc chắn.”

“Được,” Nick nói. “Chúng ta hãy kết hôn trong khi em tìm.”

Tess nâng đầu khỏi vai anh. “Hôn nhân à? Em không thể. Em yêu anh, nhưng em không thể.”

“Sao không? Nếu cảm thấy có tội đã phá hoại sự nghiệp của anh, bỏ nó đi. Anh càng nghĩ càng thấy là anh đã có một sự nghiệp cần bị phá hoại. Ý nghĩ không làm việc cho Kent Patterson nữa là một sự khích lệ lạ lùng.”

“Không phải,” cô nói. “Ích kỷ thôi. Nếu em lấy anh, em sẽ sống trong Lâu đài Pha lê và mặc đồ của người khác.” Cô lắc đầu. “Không có gì là em. Em yêu anh. Em đã gắng hi sinh cho sự nghiệp của anh. Chỉ là em không thể chịu nổi cuộc sống của anh.”

“Anh biết,” Nick nói. “Em hãy bảo anh. Anh có thể thích nghi. Em có thể giữ trang phục của mình. Em có thể sơn ngôi nhà màu đỏ. Bất cứ điều gì để có được em.”

“Anh không cần phải thích nghi. Em chỉ sợ hôn nhân thôi. Anh vẫn có thể có em.” Tess tựa đầu lên ghế. “Thực ra, anh đã có em rồi.”

“Không,” Nick nói. “Anh muốn hợp thức hóa.”

“Anh đang say. Anh không muốn hợp thức hóa. Anh là đàn ông. Suy nghĩ chút đi.”

Chiếc xe dừng lại trước nhà Nick, anh cúi xuống trả tiền cho bác tài trước khi mở cửa bước ra. Anh nắm tay Tess để giúp cô ra ngoài và rồi đưa cô tới cửa, cánh tay anh ôm chặt quanh vai cô. “Đến sáng chúng ta sẽ nói về chuyện đó.”

“Em không làm tốt lắm nhỉ?” Tess nói, trong khi anh mở cửa trước. “Welch sẽ vẫn xuất bản cuốn sách đáng ghét ấy. Và anh không có việc. Và em cũng vậy, vì Welch sẽ nhấn chìm em với Decker.” Sau đó cô rạng rỡ. “Nhưng mặt khác, em vẫn có cái áo vét của em.”

“Đến sáng,” Nick lặp lại, và dịu dàng đẩy cô vào trong nhà trước khi anh theo cô.

Quán River Inn đang đầy ắp những con người vui vẻ, tươi cười khi người bồi bàn chỉ cho Nick một chiếc bàn sáng hôm sau. Nick lờ đờ nhìn qua vành kính tối màu của mình, cau mày, và đeo lại nó.

“Cà phê,” anh bảo người bồi bàn. “Thật đậm.”

“Vâng, thưa ngài,” người bồi nói.

“Nhanh lên,” Nick nói, tập trung giữ đầu mình khỏi nổ tung trong khi anh chờ chất cà-phê-in và dịu dần.

Park và Gina chiếm hai chiếc ghế đối diện anh ngay khi người bồi bàn mang tách cà phê của anh ra.

“Sao lại đeo kính đen?” Park hỏi.

“Bởi vì tớ có dư vị từ địa ngục, và ánh nắng khiến não tớ rung rinh.” Nick cầm tách cà phê và nhấm nháp cẩn thận.

“Tess đâu?” Gina xoay đầu xung quanh như một chú chim hiếu động, rạng rỡ và hào hứng một cách căng thẳng khi thưởng thức buổi sáng. Quá rạng rỡ và hào hứng. Nụ cười của cô trông như kéo đến tận mang tai.

“Sao cô lại không bị đau đầu nhỉ?” Nick càu nhàu với cô.

“Bởi vì cô ấy lại nôn nữa khi bọn tớ vô nhà,” Park nói. “Tớ nghĩ cô ấy đã mất mọi thứ cô ấy ăn trong cả tháng rồi. Dứt khoát không còn tí cồn nào. Không còn gì khiến cô ấy mệt cả. Người phụ nữ thông mình. Thế bữa sáng thế nào?”

“Này,” Nick cau có nhìn anh. “Cậu đã làm gì – nôn cùng cô ấy à?”

“Tớ á? Ồ, tớ không bao giờ có những dư vị cả.” Park cầm tờ thực đơn. “Crepe. Sốt anh đào nghe thế nào, Gina?”

“Chờ một phút,” Nick giơ tay. “Tớ người khỏe ở quanh đây. Tớ không uống rượu, hút thuốc, dậy muộn hoặc là đi quanh với những phụ nữ lạ. Thế mà tại làm sao cậu thì ổn còn tớ choáng váng hả?”

“Thiếu thực hành,” Park nói. “Cậu không thể chỉ nhảy vào một đêm trác táng và rồi mong đợi bình thường vào buổi sáng. Mất nhiều năm. À này, Tess là người lạ mà.”

“Cô ấy không phải,” Gina nói từ dưới tờ thực đơn.

“Lạ theo cách hay,” Park sửa lại. “Nhưng em sẽ phải thừa nhận cô ấy khác biệt.”

“Thật thế,” Gina nói. Cô chăm chú nhìn Park một cách cẩn trọng qua mép tờ thực đơn. “Thế nếu em lấy bánh quế cùng với sốt việt quất? Sau đó anh có thể lấy một ít của em và em sẽ lấy một ít crepe của anh?”

“Tuyệt,” Park nói, và Gina đặt tờ thực đơn xuống, mỉm cười e thẹn với anh.

Nick rên rỉ. “Mới sáng sớm mà các cậu đã thế rồi, tình yêu trẻ. Bớt chút đi.”

“Ê, bọn tớ đã phải chịu cậu với Tess trong nhiều tuần,” Park nói. “À này, Tess đâu?”

“Ở quầy sách kế bên, đang tranh cãi với người bán hàng.” Nick nâng kính lên, gắng tìm cô qua ánh nắng đã tràn qua nhà hàng. “Tớ không biết cô ấy đang làm gì. Tớ bỏ lại cô ấy bởi vì tớ cần cà phê.”

“Về ý tưởng cộng tác mới – ” Park bắt đầu và sau đó ngưng lại khi Tess thả mình lên chiếc ghế cạnh Nick.

“Nhiệm vụ hoàn thành,” Tess nói. “Thế sáng nay các cậu thế nào? Vẫn đính hôn chứ?”

Gina cứng lại và nhìn cô với sự nặng nề được bao phủ bởi nỗi thất vọng.

“Dĩ nhiên chúng tôi vẫn đính hôn,” Park nói.

Miệng Gina há mở và cô quay đầu nhìn anh. “Anh có ý đó?”

Anh nhìn cô trong sự ngạc nhiên. “Dĩ nhiên anh có ý đó. Sao anh lại đổi ý?”

Gina chớp mắt và nuốt xuống. “À, anh đã say khi anh hỏi em. Và rồi em đã nôn trong nhà hành đắt giá nhất thành phố trước mặt bố mẹ anh và một nửa xã hội Riverbend. Và – ”

“Giờ anh tỉnh táo,” Park nói. “Em sẽ lấy anh chứ?”

“Vâng,” Gina nói yếu ớt.

“Tốt,” Park nói. “Hãy gọi đồ ăn đi.”

Gina đặt tay lên cánh tay anh. “Anh không quan tâm đến chuyện anh sẽ không bao giờ có thể trở lại The Levee nữa à?”

Park vỗ vỗ tay cô. “Gina, The Levee cần chúng ta hơn chúng ta cần họ. Chúng ta có thể quanh lại bất cứ lúc nào.”

“Chúng ta?” Gina nói.

“Chúng ta,” Park nói. “Em sẽ khiến anh cầu hôn lại sao?”

“Chắc rồi,” Gina nói. “Em đang có khoảng thời gian khó khăn để đón nhận chuyện này.” Cô đăm đăm nhìn anh trong nỗi hồ nghi dần biến mất và rồi cô bắt đầu mỉm cười qua những giọt nước mắt. “Có lẽ đêm qua không phải là đêm tồi tệ nhất trong cuộc đời em.”

“À, cá nhân tớ thích tối qua vô cùng,” Tess nói. “Đấy là lý do tớ vừa gửi một món quà cảm ơn cho gia đình Patterson.”

Nick nhìn cô một cách nghi ngờ qua gọng kính. “Em đã làm gì?”

“Em gửi cho họ một lịch đặt dài hạn rất hay ho,” Tess nói. “Đưa thẳng tới cửa nhà họ mỗi tuần.” Cô mỉm cười. “Trong năm năm tới.”

“Lịch đặt dài hạn cho cái gì?” Nick hỏi, khá chắc chắn rằng anh không muốn biết.

“Tờ Thông tin nội địa,” Tess nói.

(National Enquirer –là một tờ báo lá cải của Mỹ chuyên viết về những tin tức, chuyện tầm phào và tội ác có tiếng, thành lập năm 1926)

“Ôi, không,” Nick nói.

“Em đã nghĩ về tờ Sun,” Tess tiếp tục. “bởi vì nó có câu chuyện trang bìa đáng yêu về người ngoài hành tinh có đứa con của Elvis trong mục Dừng-và-Đi ở Minnesota, nhưng em quyết định rằng Melisande sẽ thích câu chuyện về Roseanne Arnold có cặp đùi hút mỡ đơn giản là lời đồn ác ý hơn. Tuy nhiên, vụ Liz là sự thật – ”

“Cô đã gửi cho mẹ tôi lịch đặt năm năm của tờ Thông tin nội địa?” Park nói.

“Ừm, Park, tôi phải làm,” Tess nói. “Bất kỳ kẻ ngốc nào cũng biết Elvis chưa từng ở Minnesota. Và tôi muốn mẹ anh biết rõ nhất.”

“Hãy để tôi mua bữa sáng cho cô,” Park nói. “Cô đã nói nó sẽ đưa đến tận cửa?”

“Mỗi tuần,” Tess nói. “Và anh biết không, tôi hồ nghi về việc bà ấy có thể hủy bỏ nó. Tôi hiểu rằng vô cùng khó khăn để dìm tờ Thông tin nội địa.”

“Hãy để tôi mua cả bữa trưa cho cô nữa.”

***

“Ngài Patterson đã yêu cầu tôi làm thư ký của ông ta,” Christine nói với Nick khi bốn người họ đến văn phòng. “Anh bị sa thải rồi?”

“Có chuyện gì với cô không nếu tôi nghỉ?” Nick hỏi, bực bội.

“Không,” Christine nói.

Nick từ bỏ. “Phải, tôi đã bị sa thải.”

“Nhưng là lỗi của tôi,” Tess nói.

“Vậy bây giờ chúng ta sẽ làm việc ở đâu?” Christine hỏi Nick.

Nick chớp mắt. “Cô sẽ đi với tôi?”

“Tôi đã mất nhiều thời gian để huấn luyện anh,” Christine nói. “Ngoài ra, Ngài Patterson là người bất tài.” Cô chăm chú nhìn Park. “Không phải chủ ý cá nhân.”

“Không sao,” Park nói. “Tôi biết ông ấy bất tài. Ông ấy cũng đã sa thải tôi.”

Christine hoàn toàn điềm tĩnh với tin đó.

“Coi này, có lẽ nếu em nói chuyện với ông ta – ” Tess bắt đầu, và cả Nick lẫn Park đều nói. “ Không. ”

Ngay lúc ấy Kent bước ra khỏi văn phòng ông ta, Welch theo sau.

“Bọn cháu sắp rời khỏi,” Nick bảo Kent. “Bọn cháu sẽ đi ngay khi bọn cháu – ”

“Không, đừng quá hấp tấp,” Kent nói.

“Hấp tấp?” Tess nói, bực bội, nhưng Nick giơ bàn tay ngang miệng cô trước khi cô có thể nói tiếp.

“Suy nghĩ tốt đấy,” Welch bảo Nick. “Đấy là lý do ta muốn cậu là luật sư của ta. Cậu hãy tiếp tục nó.” Ông quay lại với Kent. “Ta có ý đó. Cách duy nhất để hãng luật của ông lo cuốn sách này là nếu Jamieson và con trai ông phụ trách. Ta không muốn ông xớ rớ đến vấn đề của ta. Hiểu chưa?”

“Xin chào?” Nick và Park trao đổi với nhau một cái nhìn. Rồi anh mỉm cười thân thiện với Welch. “À, sẽ thật là tốt cho tôi, nhưng chúng tôi đã bị sa thải rồi. Xin lỗi.”

“Chờ chút – ” Kent bắt đầu.

Welch nhăn nhở nhìn Nick. “Nghĩ về việc tự thành lập một nơi riêng hả?”

“Hẳn rồi,” Nick nói, và Park gật đầu.

“Bây giờ không cần thế nữa,” Kent nói. “Bác đã để rượu nói tối qua, nhưng bác đủ lớn để nhận ra lỗi lầm của mình. Cháu không bị sa thải.” Ông liếc nhìn con. “Cả hai đứa bay.”

“Con sẽ lấy Gina,” Park nói. “Chấp nhận hoặc đuổi việc con lần nữa.”

Kent mỉm cười nhăn nhúm với Gina. “Chào mừng đến với gia đình, con yêu,” ông nói mà rõ ràng là không chút hăng hái nào.

“Cảm ơn bác,” Gina nói, và nắm tay Park.

“Ừm, đó là sự khởi đầu,” Park nói với bố mình. “Bố có thể ấm áp hơn.”

“Và giờ là Nicholas,” Kent nói, quay qua Nick và anh nói, “Không.”

“Không?” Tess hỏi, nhưng lần này Kent đi trước cô.

“Cháu muốn gì?” ông nói một cách cứng rắn.

“Cộng sự,” Nick nói. “Cháu xứng đáng. Hãy đưa cho cháu.”

“Đây là một hãng luật gia đình, con trai…” Kent nói.

“Vậy hãy nhận nuôi cháu,” Nick nói. “Bởi vì cháu sẽ không tiếp tục nếu không có nó.”

“Và con sẽ đi với cậu ấy,” Park nói. “Chúa biết, dù sao con chưa từng làm việc mà không có cậu ấy.”

Welch nhìn Tess. “Cô thích chuyện này?”

Tess nhún vai. “Bình thường. Tôi vẫn không vui về cuốn sách chết dẫm ấy.”

“Nó là cuốn sách hay,” Welch nói.

“Nó là cuốn sách dối trá,” Tess nói.

“Cô nương trẻ à, đó không phải là cách nói chuyện với người lớn tuổi hơn mình,” Kent nói.

“Đó không phải là cách nói chuyện với vợ tôi,” Nick nói cùng lúc khi Welch nói, “Im đi, Patterson.”

Kent trừng trừng nhìn Tess nhưng cố gắng để làm dịu đi sự ghê tởm trong giọng mình. “Nếu cô kết hôn với một thành viên của hãng luật này, cô sẽ phải làm gì đó để mà trưởng thành lên.”

“Không, cô ấy không cần,” Nick nói. “Cô ấy luôn luôn là chính mình. Và một cách chính xác thì, cô ấy không kết hôn với một thành viên của hãng luật này. Cô ấy sẽ kết hôn với cháu, và cháu vẫn đang bị sa thải.”

“Không,” Khuôn mặt Kent nhăn nhúm bởi nỗi đau trong một chốc, rồi ông nói, “Bác sẽ thảo văn kiện về vấn đề cộng sự trong chiều nay.”

“Được rồi,” Nick nói. Rồi anh quay qua Tess. “Đừng quấy rầy khách hàng lớn nhất của anh nữa.”

“Thu lại đi, Jamieson,” Welch nói. “Ta không thuê cậu để bảo vệ ta khỏi cô ấy.”

“Ông nên đổi ý,” Nick nói. “Cô ấy ngoan cố như quỷ ấy.”

“Mình sẽ kết hôn,” Gina bỗng nhiên nói, nỗi sửng sốt nằm trong giọng cô.

“Mình thì không,” Tess nói.

“Có chứ,” Nick nói. “Người duy nhất ngoan cố hơn em là anh. Ngoài ra, anh vừa trở thành cộng sự, nên bây giờ anh có thể tập trung toàn bộ vào cuộc hôn nhân này.”

“Đừng đánh cuộc vào nó,” Tess nói.

Welch nhìn cả hai người họ và rồi bật cười.

Tess chuyển sự chú ý trở lại ông. “Tôi muốn nói chuyện với ông.” Cô kéo ông ra chỗ khác, cách xa mọi người.

“Nếu cô định la hét với ta về cuốn sách, quên đi,” Welch nói. “Ta thích nó như thế.”

Tess đặt tay lên hông và giận dữ nhìn ông. “Cuốn sách đó là một đống rác, Lanny.”

Welch nhắm mắt lại và rồi, sau một lúc, mở ra và tươi cười nhìn cô. “Hai mươi tám năm mà dường như mới chỉ hôm qua. Chết tiết, chú nhớ cháu.”

“Sao?” Nỗi ngạc nhiên khiến cơn giận của cô biến mất. “Ông không chú ý gì hết. Tôi vừa lăng mạ ông.”

“Hai mươi tám năm trước chú đã bị mắc kẹt ở vùng đó, ráng tìm ra lý do tại sao mọi thứ bỗng nhiên nghe đều ngu ngốc điên rồ cả,” Welch nói với cô. “Ở đó có Daniel, khệnh khạng đi quanh như một đấng tiên tri già nua trong Kinh thánh, và ông ta luôn luôn quả quyết rằng ông ta biết những gì mình nói. Và Elise.” Một nụ cười làm dịu vẻ mặt Welch. “Mẹ cháu là một điều khác, Tessie. Đòi hỏi bình đẳng giới và tình yêu phóng túng. Người phụ nữ quỷ quái, Elise.”

Tess chớp mắt, và Welch quay trở lại mặt đất.

“Nhưng chú đã không thể chịu thêm nữa,” ông bảo cô. “Tất cả cái trò quyền-lực-hòa-bình-và-tình-yêu đó. Nghe thì hay đấy, nhưng chú biết nó đã không làm được gì, và cũng sẽ không làm được gì. Tất cả trò đó bắt đầu nghe như mớ rác, nhưng mọi người đều tin nó, và chết tiệt chứ, chú mới hai sáu. Chú biết gì?”

“Chú đã biết mọi thứ,” Tess nói, giật mình. “Cháu đã nghĩ chú là Chúa.”

“Và rồi một ngày,” Welch nói, “Chú đang ngồi trầm tư, cố gắng tìm ra lý do chú đã quá bứt rứt, và cháu ló ra với mái tóc nghênh ngang và đôi mắt đen. Cháu đã nói, ‘Trò chìa-má-kia-ra là đống rác, Lanny,’ giống như cháu đã làm bây giờ, và chú đã biết là cháu đúng. Cháu là người duy nhất trong toàn bộ nơi đó đã có một đầu mối.”

“Và đó là lúc chú đã dạy cháu chiến đấu như thế nào,” Tess nói, nhớ lại. Đột nhiên có một khối nghẹn trong cổ cô. “Và rồi chú đã bỏ cháu đi.” Cô hoảng sợ khi nghe thấy giọng mình run run.

Trông Welch giật mình bởi nỗi xúc động trong giọng cô. “Chú đã phải làm thế,” ông nói. “Cháu đã chỉ cho chú con đường thoát ra.”

“ Cháu đã làm thế?” Tess nuốt khối u trong cổ cô xuống. “Không. Không, chỉ là chú đã buồn chán và bỏ đi.”

“Không,” Welch nói. “Chú đã sáng suốt và bỏ đi. Điều duy nhất chú hối hận là đã không đem cháu đi cùng với chú.”

“Chết tiệt,” Tess nhắm mắt. “Thật đáng ghét, cháu mong chú đã làm thế.”

Welch khịt mũi. “Ừ. Mẹ cháu sẽ không thể chợp mắt nếu chú bắt cóc cháu. Chắc chắn.”

“Chắc hẳn bà sẽ không chú ý,” Tess nói. “Cháu không thể tin chú đã bỏ đi vì một điều cháu đã nói.”

“Cháu là một viên đá mài, Tessie,” Welch nói. “Chú đã luôn biết điều gì đó đúng hay sai một khi chú đã được nổi lên nhờ cháu.”

“Cháu mới tám tuổi,” Tess nói, chết lặng.

“Ừ, và cháu vẫn thông minh hơn những người quanh cháu,” Welch nói. “Đó là lý do chú đã theo dấu Jamieson. Chú muốn nghe cháu cười cuốn sách đáng ghét ấy với chú. Sự công nhận.” Ông khịt mũi trong sự khinh thường. “Chú đã nghĩ bây giờ cháu sẽ hiểu được, nhưng chú sai rồi. Chú không bao giờ nên bỏ cháu lại với cha mẹ cháu. Họ đã đảo lộn cháu tốt đấy.”

“Không, họ không làm thế.” Tess đăm đăm nhìn ông và rồi dịu lại. “Được, hãy thử lại. Cuốn sách của chú không phải là đống rác. Nó chỉ quá đơn giản.”

“Chú sẽ không viết lại cuốn sách ấy,” Welch nói. “Chú đã mệt mỏi với nghề viết rồi. Chú sẽ làm chính trị.”

“Ô, có một sự ngạc nhiên đây.” Tess đặt tay lên hông và cau mày nhìn ông, và rồi ông nhăn nhở với cô. “Thôi đi,” cô nói. “Cháu không còn tám tuổi, vì vậy đừng có lên mặt dạy đời với cháu nữa. Đây là thỏa thuận.”

“Không có thỏa thuận nào cả,” Welch nói.

“Chú hãy nghĩ lại về cuốn sách đó và làm nó cân bằng – ”

“Nó là sự trào phúng, chết tiệt. Nó sẽ không cân bằng,” Welch ngắt lời.

“ – và cháu sẽ tham gia vận động cho chú.”

“Cái gì?”

Tess tươi cười trước biểu hiện sửng sốt của Welch. “À, ai đó sẽ phải trông chừng cho chú, và rõ ràng là Henderson không thể luôn luôn nhìn đến chú. Tối qua chú đã ăn thịt bò. Chú cần cháu, Lanny. Sửa lại cuốn sách đó, và cháu sẽ giúp chú không trở thành Jesse Helm của Kentucky.”

Trông Welch lặng người.

“Cháu là viên đá mài của chú, Lanny,” Tess nói. “Chú đã nói thế. Tất cả chúng ta đã làm những điều đúng đắn trong mùa hè đó. Và cháu sẽ nói thẳng với chú rằng, cuốn sách ấy quá thành kiến. Trào phúng hay không, nó đều như thế, Lanny. Chú sẽ sửa nó.”

“Không,” Welch nói, nhưng giọng ông trầm ngâm.

“Thôi nào, Lanny,” Tess nói. “Nghĩ xem chúng ta sẽ vui đến chừng nào với chính trị. Và cháu đã học nhiều từ Nick. Cháu có thể thật sự có ích. Chú cần cháu. Và cháu có nhiều thời gian vì bây giờ cháu sẽ không dạy ở Decker. Cháu sẽ cần làm việc các buổi chiều ở Quỹ, nhưng những dịp cuối tuần là của chú.”

“Jamieson có lẽ sẽ nói điều gì đấy về chuyện đó,” Welch gắt gỏng. “Và cháu biết quá rõ là cháu đã có việc ở Decker.”

“Cháu nghĩ mình thích chính trị hơn.”

“Không,” Welch nói. “Chúa ơi, không. Chú nài nỉ cháu nhận việc ở Decker.”

“Thế còn về cuốn sách?” Tess nói, và Welch nhắm mắt một lát trong sự thua cuộc.

“Chúng ta sẽ nói về nó,” cuối cùng ông nói, và Tess nghiêng người hôn má ông.

“Cháu yêu chú, Lanny,” cô nói. “Cháu thật lòng vui mừng vì chú lại tìm thấy cháu lần nữa. Và từ giờ trở đi, cháu sẽ lo cho chú.”

“Ôi, Chúa ơi, không,” Welch lại nói.

“Christine, đặt nhà thờ,” Nick nói mà không rời mắt khỏi Tess khi cô đang diễn thuyết với Welch. “Tôi sẽ kết hôn trong hai tuần tới.”

“Anh sẽ mất nhiều thời gian hơn để nói chuyện với cô ấy về nó.” Christine cầm tập tốc ký lên. “Để sáu tuần.”

“Hãy tổ chức thật sang trọng.” Nick khoanh tay và, lờ Christine đi, quan sát Tess tranh luận với Welch. “Có thể tổ chức một đám cưới lớn và mời tất cả mọi người. Sẽ tốt cho hãng.”

“Tess sẽ muốn một đám cưới nhỏ.” Christine viết khi cô nói. “Bên ngoài nhà anh, không phải ở nhà thờ.”

“Đồ ăn đẹp mắt,” Nick nói. “Vòi phun sâm banh. Trang trí nhiều kiểu.”

“Tess thích đồ Trung Hoa,” Christine nói. “Ruợu trắng. Bánh fortune cookies.”

“Và một dàn nhạc.”

“Nó sẽ không vừa nhà anh. Có thể là tam tấu nhạc cổ điển.”

Christine nhìn Tess. “Không. Tess sẽ thích nhạc jazz hơn.”

Nick nhìn bộ phận phía dưới Tess đột nhiên cong lên khi cô cúi xuống hôn má Welch. “Đặt một váy cưới nữa. Một chiếc kiểu ôm. Không váy phồng.”

“Tess sẽ muốn tự tìm một chiếc cho mình.” Christine nghĩ một chút và viết một chú ý khác. “Có một cửa hàng trang phục cũ ở phố Hai mươi.”

Thình lình Nick chuyển sự chú ý của mình sang người thư ký. “Cô đã biết tất cả rồi?” anh hỏi.

“Phải,” Christine nói trầm lặng. “Anh có thể dựa vào tôi.”

Nick bắn cho cô một cái nhìn nghi ngờ, nhưng khi cô chằm chằm nhìn lại anh mà không bộc lộ chút cảm xúc nào, anh đưa mắt trở lại Tess.

“Đây sẽ là một đám cưới tuyệt vời,” anh nói.

Bình luận
Ads Footer