NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.
Ads Top

Lysander tới giải cứu

Như thường lệ, Charlie không hề nghĩ gì tới cuộc vật lộn tiến về phía trước. Chu du với một người khổng lồ vô hình không dễ như nó từng ao ước. Ngài Otus hẳn là rất dũng cảm, nhưng một cuộc hành trình đi gặp người vợ mà ngài tin là đã chết xem ra làm nhụt chí ngài. Nếu mà ngài biết mình sẽ bay qua chín trăm năm, thay vì hai mươi năm, thì chắc chắn ngài sẽ không đồng ý đi chút nào. Trong khi đi, ngài cứ luôn luôn hỏi chừng Charlie để cho chắc. Những cú nảy xóc cực kỳ khó chịu đối với người khổng lồ.

“Chúng ta tới chưa?” ngài Otus hỏi. “Chân ta đang trôi vắt trên đầu ta này. Khổ thân ta, Charlie. Mang chúng ta xuống đất, mau.”

“Im lặng, ngài Otus,” Charlie đáp, như thể nó đang nói chuyện với một đứa trẻ.

“Chừng nào chúng ta sẽ tới? Chúng ta có quá trễ đến nỗi không gặp được Amoret?” giọng của người khổng lồ run rẩy, vỡ ra khi một cú giật lộn phèo của thời gian xoáy họ đi xuống vùn vụt.

“Con nghĩ chúng ta tới rồi,” Charlie nói, khi chân nó cày vô mặt đất.

Khi người khổng lồ đáp xuống một giây sau, bằng một tiếng rầm đinh tai.

“Khổ thân ta!” ngài Otus thét khi đôi chân vô hình của ngài xuyên thủng những tấm ván sàn.

Lập tức tiếng quát tháo liên hồi nổi lên sau cú đáp ấy rồi một giọng gào tướng. “Nó ở đây! Nó đây!”

“Đâu? Đâu?” những giọng khác lao nhao.

Charlie thấy mình đứng trên sân khấu của Nhà Nguyện Cổ, trợn mắt dòm một đám đông sát khí đằng đằng. Nó mừng húm là mình vô hình. Mụ Tilpin dí bộ mặt của mụ sát ngay mặt nó. “Mày ở đó hả, thằng kia?” mụ cố đục vô ngực Charlie, nhưng nó né qua kịp thời.

“Ta đang ở đâu?” người khổng lồ gầm lên. “Chân ta tiêu rồi.”

“Chúng bị kẹt trong ván sàn,” Charlie thì thào. “Rút chúng ra đi, ngài Otus.”

Có tiếng lắc rắc, và dằm gỗ bay tung tóe khi ngài Otus nhấc bàn chân khổng lồ qua ván sàn. “ÁÁÁÁ!” ngài thét.

“Có hai đứa!” một mụ già đứng đầu đám đông chỉ Charlie. Những lọn tóc đỏ choe chóe của mụ trông kệch cỡm hết sức khi ôm lấy một bộ mặt già cóc cáy như vậy. “Ta thấy chúng rồi kìa. Một tên là người khổng lồ.”

“Người khổng lồ?” mụ Tilpin thét, lùi bắn lại.

“Dolores có thị giác thứ hai,” một tên bự phành phành nói bên trong cái mũ lên bó sát đầu màu đen, chỉ còn chừa khuôn mặt.

Đứng ngay đằng sau gã mũ trùm hở mặt đó, Charlie thoắt chợt thấy người mà nó nhận ra, nhưng những biến cố vụt diễn ra quá nhanh khiến nó không thể nhớ ra tên của người đàn ông đó.

“Vợ ta ở đâu?” người khổng lồ ai oán. “Amoret ở đâu?”

“Amoret?” mụ Tilpin quay qua đám đông. “Hỡi chiến hữu, tên khổng lồ này là tù nhân của cái bóng.”

Đám đông tràn tới trước và bắt đầu leo lên sân khấu. Charlie tóm lấy bàn tay của người khổng lồ, kéo ngài tới tấm phông màu xanh lá cây ở cuối sân khấu.

“Đó! Đó!” mụ Dolores thét, ngón tay đeo găng màu đen của mụ chỉ theo Charlie khi nó kéo người khổng lồ về phía cánh cửa ở bên hông sân khấu.

Đám đông áp sát. Tiếng nguyền rủa lỗ mãng, gằn giọng đong đầy không gian khi hàng tá thân hình cao lớn bao quanh lấy Charlie và người khổng lồ.

“Có nhiều quái vật trong thế giới của con quá, Charlie nhóc,” người khổng lồ nói, “Nhưng chúng sẽ không bắt được chúng ta đâu.” Đoạn ngài giơ chân lên, đạp hai gã đàn ông ngã ngửa ra đất.

Những kẻ khác lùi dạt lại, trợn mắt kinh hoàng nhìn đôi vai của người khổng lồ, bởi vì con trăn đã làm cho chính nó hiện hình. Nó quăng đầu về phía đám đông, cái miệng há ra để lộ những cái nanh chết chóc sáng bóng.

“Dolores, làm gì đi!” mụ Tilpin thét lệnh.

Khi mụ già Dolores thò tay vô túi áo của mụ, Charlie nghe thấy có tiếng trống giục. Lớn dần lớn dần cho tới khi tiếng trống tràn ngập nhà nguyện. Đám đông nhớn nhác nhìn quanh, cố xem coi tiếng trống xuất phát từ đâu. Nhưng không gì làm xao nhãng mụ Dolores. Giơ lên một cái giắng ná nhỏ bằng bạc lên, mụ bắn hòn đá thẳng vô trán người khổng lồ. Ngài rống lên đổ sập xuống đất.

“Ngài Otus, con xin lỗi. Con xin lỗi đã mang ngài về đây,” Charlie kêu lên, khụy xuống bên cạnh người khổng lồ. Con trăn đau khổ quấn quanh Charlie như thể để an ủi nó. Quá trễ, Charlie nhận ra con trăn đang hiện hình. Nó đinh ninh chờ những ngón tay nhọn sắc của mụ Tilpin túm lấy cổ mình. Nhưng không thấy gì chạm đến nó.

Charlie ngước nhìn lên. Đám đông đang rút lui, đàn ông và đàn bà té dúi dụi vào nhau trong khi quýnh quáng rời sân khấu. Ngay cả mụ Tilpin cũng đang lùi xuống những bậc thang. Mắt mụ dán tịt vô bức tường đằng sau Charlie, mặt mụ rúm lại sợ hãi. Theo ánh mắt mụ, Charlie nhìn ra đằng sau và thấy một hàng âm binh, khấu nửa chừng trong một màn sương loáy xoáy. Gương mặt họ không hiện ra, nhưng những cánh tay nâu của họ lại rất rõ. Mỗi bàn tay đều cầm một con dao dài, sáng loáng.

“Lysander!” Charlie mừng rỡ.

“Tất nhiên rổi!” Lysander sải bước đi qua cửa sân khấu. Anh khoát một tay thành hình vòng cung cao quá đầu và chỉ đám đông.

Những tổ tiên tâm linh của Lysander, vũ khí giương cao tiến tới mụ Tilpin và đồng bọn ác ôn của mụ. Nhiều kẻ trong bọn chúng đưa tay lên bịt tai vì tiếng trống quá ầm. Chúng xô đẩy nhau và kêu la chen chúc ra cánh cửa mở thông ra đường Piminy. Và khi chúng lọt ra được, thì rõ hơn cả tiếng trống, tiếng chân chúng được nghe thấy chạy rầm rập trên con phố.

Người khổng lồ rên rỉ.

“Cái gì thế?” Lysander trố mắt nhìn xuống sàn sân khấu.

“Một người khổng lồ,” Charlie nói. “Ngài còn sống. Cảm ơn Lysander. Cảm ơn. Cảm ơn, anh đã cứu bọn em.”

“Một người khổng lồ,” Lysander lặp lại. “Anh lại tưởng là Billy.”

“Billy,” Charlie thở dài. “Nó không về đâu.”

Lysander nhìn Charlie không tin nổi và rồi, sau khi xem xét sàn sân khấu nơi có tiếng rên rỉ phát ra, anh nói, “Tốt hơn tụi mình đem người khổng lồ ra khỏi đây đã. Anh bảo đảm họ có thể nhìn thấy ngài, cho dù anh không thấy.” Anh vẫy những tổ tiên tâm linh của mình.

Những hình nhân tựa hồn ma cao to hạ dao xuống, giắt vô dây thắt lưng sáng bóng của họ. Charlie đứng dậy khi họ tiến về phía nó. Có bảy người cả thảy, những hình hài đen sậm thoắt hiện ra rồi lại ẩn vào làn sương mù dường như đồng hành với họ. Họ cúi xuống và nâng người khổng lồ lên vai, dễ dàng như thể ngài là một cái bao tải không. Ít ra Charlie cũng đoán chắc được người khổng lồ ở đâu, nhờ vào tiếng rên của ngài vọng ra từ đâu đó phía trên đường.

Lysander dẫn đường qua cánh cửa và đi vòng ra đằng sau nhà nguyện. Charlie đi cuối cùng, với con trăn vắt quanh cổ. Nó ngoái nhìn nhà nguyện một cái thật nhanh trước khi đóng cửa lại. Bức tranh xứ Badlock nằm ngửa ra sàn, phơi mặt lên trần nhà. Thừa biết cái đồ quỷ đó có thể gây nên tai họa gì, Charlie chỉ muốn phá hủy nó cho rồi. Nhưng chợt nó lại nhớ đến Billy.

Charlie đóng sầm cửa nhà nguyện lại và lao vù vô ngõ hẻm. Nó dường như không thể tin vô mắt mình. Chiếc xe moóc của Ông cậu Paton đang đậu trong một không gian mà không một chiếc xe moóc nào có thể đậu được. May thay, cánh cửa đôi của thùng xe kề ngay sát cạnh tường chỗ khung cửa nhà nguyện và các vị tổ tiên không khó khăn gì trong việc đặt người khổng lồ vô sàn xe. Khi công việc hoàn tất những hình hài cao lớn từ từ tan đi. Lysander cúi chào về hướng của họ và đóng cửa chiếc xe moóc lại.

“Ông cậu Paton, ông đến đây hồi nào vậy?” Charlie vụng về leo lên ngồi cạnh ông, ông né xa con trăn rồi nổ máy.

“Cách đây một giờ,” Ông cậu Paton trả lời. “Con không cần nói cho ta biết con đã ở đâu.”

Lysander nhảy vô ngồi cạnh Charlie. “Chúng tra đi, ông Yewbeam!”

Họ phóng tới đầu con hẻm và rẽ vô một con đường mà sẽ đưa họ về đường Filbert.

“Billy bé bỏng có bị làm sao không?” Ông cậu Paton hỏi trong khi lái xe, có vẻ hơi nhanh, dọc theo đường Công Viên. “Nó gây ra tiếng động ghê dữ à.”

“Không phải Billy đâu,” Charlie nói.

“Không phải?” Ông cậu Paton liếc nhìn Charlie. “Chứ là ai?”

Charlie lưỡng lự và Lysander thông báo, “Thưa ông Yewbeam, ông có một người rất to lớn ở trong thùng xe của ông.

“CÁI GÌ?” bàn chân của ông cậu Paton dằn mạnh bàn thắng và tất cả mọi người chúi nhủi về trước, hoảng hồn vía.

Một tiếng rên xóc óc từ sau xe vọng lên, và một giọng trầm bổng than van. “Ối ối ối, cái máy quái đản này đang ăn thịt ta hay sao?”

“Người to lớn đó to lớn cỡ nào?” Ông cậu Paton hạ thấp giọng hỏi. “Phải chúng ta đang nói tới người khổng lồ không?”

“Ngài ấy không hẳn là người khổng lồ,” Charlie nói. “Chỉ cao chừng hai mét rưỡi hay ba mét thôi.”

Ông cậu Paton thở dài. “Cho phép ta hỏi tại sao ngài ấy lại ở đây được không?”

“Ngài từ xứ Badlock,” Charlie bảo với ông cậu nó. “Ngài là tổ tiên của con, và cả của ông nữa. Con phải cứu ngài ấy, Ông cậu Paton.”

“Dĩ nhiên là con phải vậy rồi,” Ông cậu Paton nói với vẻ mệt mỏi. “Và cho phép ta hỏi thêm nữa, con định sẽ làm gì với một người cao lớn cỡ đó, ở lạc thời đại của mình những chín trăm năm?”

Charlie nhăn mặt. Nó không làm sao bắt mình trả lời với ông cậu rằng nó đã lên kế hoạch sẽ đưa ngài Otus tới Lâu Đài Gương. Nó biết việc đó nghe rất lố bịch.

Lysander chồm tới trước, lẳng lặng nói, “Người khổng lồ hiện thời vô hình, thưa ông Yewbeam.”

“Ồ tuyệt vời.” Ông cậu Paton liếc nhìn con trăn xanh da trời. “Theo ta nghĩ thì việc đó sẽ dàn xếp ổn thỏa tất tật mọi thứ thì phải?” ông nhấn mạnh bàn chân vô bộ tăng tốc và họ phóng vút tới đường Filbert, thắng lại đánh két bên ngoài nhà số 9.

Charlie không biết phải làm gì tiếp theo. Ông cậu nó ngồi nguyên bên tay lái, gãi đầu và lộ vẻ căng thẳng.

“Để con gọi gia đình chú Brown.” Charlie chạy bay qua nhà số 12 và giải thích tình huống với gia đình nhà Brown.

Ông cậu Paton cuối cùng cũng nhổm dậy và ra đứng với Lysander, anh đã mở cửa thùng xe. Người khổng lồ đã im re.

Cô và chú Brown băng vèo qua đường, theo sau là Benjamin, Charlie và Hạt Đậu. Tất cả họ bu quanh đằng sau chiếc xe moóc, Hạt Đậu sủa nhặng sủa xị.

“Thú vị làm sao!” chú Brown ngó vô chiếc xe moóc, vô tình đặt tay trúng bàn chân của người khổng lồ. “Ú! Ngài ấy đấy.”

“Charlie, mở cửa trước nhanh lên,” Ông cậu Paton ra lệnh.

Charlie vọt lẹ lên những bậc cấp và mở cửa ra, gọi om xòm. “Chào bà nội bà ngoại, tụi con sắp mang một tấm thảm vô đây.” Khi nó ngó lại thì thấy Lysander và Ông cậu Paton và gia đình cô Brown đang khiêng người khổng lồ, quấn trong tấm thảm trải sàn xe, đang đi về hướng nhà.

Với rất nhiều tiếng hự và hộc, tấm thảm được khiêng lên những bậc cấp, lách vô hành lang, ở đó nó được đặt, hơi nhanh, ình xuống sàn. Nghe một tiếng bịch và một giọng dưới nền nhà than thở, “Ôi chao ôi! Hãy kết thúc đi, ta van các người.”

Charlie cập rập đóng cửa trước lại và để cho con trăn trườn vô trong tấm thảm quấn người khổng lồ. Ngoại Maisie hiện ra nơi cửa bếp reo lên. “Con đây rồi, Charlie. Ta thấy ông cậu con đã tìm thấy con rồi. Ta thắc mắc đã có chuyện quái quỷ gì xảy ra không biết.”

Charlie cười lỏn lẻn với bà. “Xin lỗi, ngoại Maisie. Để con khiêng cái này lên.”

“Tấm thảm gì mà rách nát thế này,” bà bảo, trước khi ai đó kịp ngăn trở thì bà đã đá cho nó một cú.

Một tiếng rên thống thiết phọt ra từ tấm thảm đẩy và lùi tọt vô trong bếp. “Có người ở trong đó,” bà kêu lên.

Tất cả theo bà vô bếp. Charlie đỡ bà ngồi xuống và Ông cậu Paton đặt ấm nước. Hạt Đậu chui xuống gầm bàn và tất cả mọi người vây quanh ngoại Maisie. Không ai biết chuyện gì để nói với và, vì vậy Charlie ngồi xuống bên bà và bắt đầu kể từ đầu. Khi nó kể xong, ngoại Maisie thở hắt ra một hơi rõ sâu và nói, “Ôi, con nên làm gì đó về người đàn ông tội nghiệp này đi. Một phút nữa bà Bone sẽ về ăn trưa đó.”

Mọi người quyết định là Charlie nên nói chuyện với ngài Otus. Người khổng lồ có thể sẽ không hoảng sợ nếu có người mà ngài biết giải thích mọi việc với ngài.

“Sẽ thuận lợi hơn rất nhiều nếu người đàn ông này được nhìn thấy,” chú Brown nói.

“Không phải với bà chị của tôi sắp về,” Ông cậu Paton bảo chú.

Mãi cho tới lúc mở cửa ra thì họ mới nhận biết được rằng con trăn xanh da trời đã tự quyết định lấy tất cả. Và, đang đứng kia là người khổng lồ, hữu hình đến từng sợi lông, từng sợi tóc, từng sợi râu. Con trăn quấn lả lơi quanh cổ ngài.

“Charlie,” ngài Otus thét vang. “Cái nơi này có cung cách gì thế hả?”

Charlie nhẹ cả người khi thấy ngài Otus đứng lên, nhưng lại nhói lo lắng với vết bầm tím ở trán của ngài. “Chúng ta lên lầu chứ ạ, thưa ngài?” nó nói. “Con có điều muốn nói với ngài, và ở đây có lẽ chúng ta không an toàn đâu.”

Người khổng lồ ngó lom lom những bức hình lồng khung treo trên tường bên cạnh đầu của ngài, nhìn bóng đèn hành lang trong cái chụp thủy tinh ố bẩn của nó. “Ừ, phải, phải,” ngài lầm bầm. “Ở đây rất lạ, Charlie.”

Và rồi thì Hạt Đậu xồ ra khỏi nhà bếp, vẫy đuôi rối rít, người khổng lồ toét ra cười hài lòng. “Chúng ta lại gặp nhau, chó nhỉ,” ngài nói, cúi xuống vuốt Hạt Đậu. “Chó tốt. Tốt nhất trong tất cả chó.”

Hạt Đậu liếm bàn tay to oành đó và sủa khoái chí.

Cô Brown thò đầu qua cửa và nói. “Cả nhà cô về đây, Charlie. Cô chắc chắn cháu phải thu xếp bộn đấy. Rất hân hạnh được gặp ngài, ngài Yewbeam.”

Người khổng lồ nghiêng đầu.

“Hân hạnh gặp ngài,” chú Brown nói, rồi bất giác, không hiểu chú nghĩ thế nào mà lại kiễng chân đi rón rén ra cửa. “Về thôi, Ben.”

Benjamin đứng ngay ra nhìn vẻ mặt mỉm cười của người khổng lồ. “Chào.”

“Chào,” người khổng lồ lặp lại.

“Cháu cũng nên về đây,” Lysander nói, chìa tay ra với người khổng lồ. “Vô cùng hân hạnh gặp ngài, thưa ngài.”

Ngài Otus trịnh trọng bắt tay Lysander, nói, “Cháu là một anh chàng hùng mạnh. Ta biết điều này. Ta cảm ơn cháu.”

Khi Lysander và gia đình Brown đã về cả, Charlie dẫn người khổng lồ lên lầu. Ông cậu Paton đề nghị phòng của ông an toàn hơn phòng của Charlie, vì nó tránh được sự rình rập của nội Bone.

Ngài Otus cúi đầu chui qua rầm đỡ cửa và thả người xuống chiếc giường phủ đầy giấy tờ với báo của Ông cậu Paton. Ngài Otus dường như không để ý, cũng không quan tâm đến tiếng cọt kẹt do cái giường phát ra như thể có tới năm sáu dây lò xo bị gẫy.

“Con phạm sai lầm rồi, đúng không Charlie nhóc?” người khổng lồ nói.

“Xin lỗi.” Charlie dọn một ít giấy và ngồi xuống kế bên ông tổ của mình.

“Ta sẽ không bao giờ gặp lại vợ ta ư?” người khổng lồ hỏi bằng giọng thê lương.

“Con hy vọng là có.” Charlie mỉm cười khích lệ. “Vấn đề là con buộc phải trở về đây trước đã, bởi vì bức tranh xứ Badlock ở đây và tài phép của con là: đi vô tranh ảnh.”

“Không có bức tranh nào của vợ ta cả,” ngài Otus nói.

“Không… nhưng mà… con nghĩ con đã gặp bà rồi.”

“Con…!” nét mặt người khổng lồ dí sát vô nét mặt Charlie. Bàn tay to bè của ngài túm lấy vai nó. “Sao việc đó có thể được?”

“Lâu đài nơi bà ấy chết rơi xuống,” ngài Otus lẩm bẩm, hầu như với riêng mình. “Tuyết do thầy pháp tạo ra, nhưng mà tuyết đến quá trễ.”

“Quá trễ để cứu họ,” Charlie công nhận. “Nhưng đó là một bùa chú diệu kỳ phát huy tác dụng, bởi vì bây giờ những bức tường đó giống như thủy tinh, mà chúng cũng là gương. Có lẽ ngài chưa thấy tấm gương là gì.” Nó chỉ tấm gương trên bàn chải tóc của Ông cậu Paton, và người khổng lồ thấy hình bóng mình phản chiếu trong đó, mỉm cười nói. “À, gương đây!”

“Khi con đi tới lâu đài,” Charlie nói tiếp, “Có một bức tường chỉ cho con thấy một bức tranh thời gian, không phải bức tranh vẽ, mà nó giống như một ký ức, giống như những bức tường lưu giữ ký ức về những con người đã sống ở đó. Con đã trông thấy một gia đình: ngài Amadis và vợ con của ngài cùng một phụ nữ rất đẹp, tóc đen…”

“Đúng, đúng…” ngài Otus thốt lên.

“Và họ gọi bà là Amoret.”

“Con trông thấy bà ấy… thật?”

“Bà đã nói chuyện với con.” Charlie nhìn xoáy vô vẻ mặt ngờ vực của người khổng lồ. “Con đã đi vô đó.”

“Con đi… vô đó?” Người khổng lồ ngẩng đầu lên ngó đăm đăm trần nhà. Rồi ngài nhìn quanh tới những kệ sách, những bức ảnh và tờ lịch. Ngài nhìn bàn viết của Ông cậu Paton, với những hũ đựng bít mực và bút chì, xem ra ngài không hề ngạc nhiên về bất kỳ món nào trong những thứ đó. “Vậy là con có thể đưa ta đi?”

“Con nghĩ là con có thể, với sự trợ giúp của Claerwen. Rốt cuộc thì nó cũng là một cây đũa phép của thầy pháp. Thầy pháp đã dùng nó để gọi tuyết, con nghĩ vậy.”

Người khổng lồ đứng lên và những thanh lò xo giường nảy tưng về lại chỗ cũ. “Khi nào chúng ta đi?” ngài hỏi.

“Ừm… con chưa hỏi ông cậu của con. Việc đó tùy ông ấy tính ạ.”

Vừa lúc Ông cậu Paton mở cửa ra và nói, “Chúng ta có khách.”

Bà Kettle, cầm theo một cái giỏ to đùng, chen qua ông cậu bước vô phòng. Bà hơi giật mình khi thấy gương mặt của người khổng lồ ở xa tít bên trên mặt bà, và người khổng lồ bắt buộc phải ngồi xuống trở lại.

“Tôi vô cùng hạnh phúc được gặp ngài, thưa ngài Yewbeam.” Bà chìa tay ra. Người khổng lồ nắm lấy và hơi khom về phía trước, cúi đầu như thể thực hiện một động tác nhún chào nếu ngài đang đứng.

“Tên tôi là bà Kettle,” bà thợ rèn tiếp, “và tôi chăm sóc… à, cậu chàng đây rồi.” Bà ngó con trăn xanh da trời, đã cuộn núi trên một đống quần áo của Ông cậu Paton. “Đến đây, Solomon cưng, hãy về nhà thôi.”

“Một con rắn phi thường,” ngài Otus nhận xét khi bà Kettle cầm cái giỏ tiến tới con trăn.

“Tôi không muốn nó rơi vào những bàn tay xấu,” bà Kettle nói, giúp con trăn trườn vô cái giỏ. “Rồi.” Bà đậy nắp giỏ lại và mỉm cười hết lượt với mọi người. “Chà, đây là một sự kiện có một không hai, và tôi hạnh phúc vô ngần khi được dự phần vào. Có tin tốt mà ta nghĩ là Lysander chưa nói cho cưng biết, Charlie nhỉ?”

Charlie nhún vai.

“Ờ, ta nghĩ đúng là chưa mà. Ta đã tưởng tượng ra ở đây bận rộn đến nỗi Lysander chưa báo tin được cho cưng.” Bà liếc nhìn người khổng lồ. “Thế này, Gabriel Silk đã thu thập được rất nhiều chữ ký cho bản kiến nghị mở lại quán cà phê Thú Kiểng, chắc chắn là gia đình Onimous sẽ thành công.”

Thay vì nở một nụ cười tươi rói với bà thì Charlie đột nhiên đứng dậy, vỗ tay vô trán, kêu lên, “Á, không. Cháu nhớ ra rồi.”

“Con nhớ ra cái gì?” Ông cậu Paton đi vô hẳn trong phòng và đóng cửa lại.

Người khổng lồ lo lắng ngó Charlie chằm chặp khi nó bước tới cửa sổ. “Norton Cross, người gác cửa của quán cà phê Thú Kiểng,” Charlie nói. “Con đã thấy hắn ở trong Nhà Nguyện Cổ. Chắc chắn hắn là một trong những kẻ đi theo cái bóng. Có lẽ chính hắn là kẻ đã gây ra tai nạn cho gia đình Onimous.”

“Thế thì chúng ta sẽ bảo đảm không cho hắn quay trở lại đó nữa, cưng,” bà Kettle nói điềm tĩnh.

“Con không hiểu,” Charlie nắm chặt chùm tóc rối của nó. “Con đã bảo cụ Bittermouse liên lạc với Norton để hắn ta sửa cánh cửa nhà cho cụ ấy. Vậy là con đã đưa cụ ấy vô vòng nguy hiểm.”

“Cụ ta đã gặp nguy rồi, Charlie,” bà Kettle nói. “Nhưng chúng ta sẽ bảo đảm an toàn cho cụ ta. Đừng quá lo lắng kẻo nổ tung cái đầu cưng ra. Cưng đã làm đủ phần của cưng rồi.” Bà mỉm cười với người khổng lồ, đang ngồi bất động, ánh mắt xa xăm. “Tôi không có ý khiếm nhã, thưa ngài Yewbeam, nhưng tôi chắc chắn Charlie đang lập kế hoạch cho ngài.”

“Dạ phải,” Charlie lầm bầm.

“Thế kế hoạch là gì, cưng? Cưng cho ta biết bí mật được chứ?”

“Ừm…” Charlie bắt đầu.

Người khổng lồ nói. “Nó sẽ đưa ta đi gặp vợ ta.”

Bà Kettle không hề tỏ ý ngạc nhiên lấy một tẹo nào. “Tuyệt,” bà nói. “Tôi xin cáo từ đây và để cho mọi người tính toán lo liệu các thứ. Chúc may mắn, tất cả mọi người.” Bà lướt ra, đóng cửa lại rất khẽ đằng sau.

Rủi cái, Ông cậu Paton choáng sốc đến nỗi ông lảo đảo tới một cái ghế và ngồi phịch xuống. “Ta có tin vào tai mình không đó, Charlie? Con đã nói với ngài Yewbeam đây rằng con sẽ đưa ngài đi gặp vợ của ngài à?

“Xin lỗi con không kể trước,” Charlie nói.

“Nhưng…” Ông cậu Paton nhìn người khổng lồ và lắc đầu.

Charlie cảm thấy thoái chí và bất lực. Phải mất mấy giây nó mới nhận ra người khổng lồ đang nói. Giọng trầm sâu của ngài Otus Yewbeam len vô phòng khẽ đến nỗi mà Charlie và ông cậu nó tưởng như họ đang nghe giọng nói từ một thế giới khác.

“Ta biết những gì chờ đợi ta, ông à. Ta biết ngọn lửa đó rất hung tàn và ta biết rằng Amoret đã chết thảm. Ta biết điều này đã nhiều năm rồi. Ta đã nghĩ về nó mỗi ngày kể từ khi ta biết được thực chất của việc vợ ta qua đời – hàng ngày khi ta sống trong cái địa ngục ấy, bởi vì xứ Badlock là một địa ngục, các bạn của ta à. Và ta cảm ơn con, với lòng chân thành nhất, Charlie à, đã mang ta ra khỏi đó. Có lẽ ta không ước ao chết ở đó. Ta biết kết cục của ta sẽ thế nào nếu ta ở bên vợ của ta, nhưng một ngày, một giờ, một phút ở bên bà ấy, hay một thoáng thôi, cũng sẽ đủ để xóa sạch tất cả ký ức của những năm đắng cay đó. Cho nên ta năn nỉ ông, ông Paton, Ông cậu cảu Charlie, làm ơn giúp Charlie mang ta đến với vợ ta.”

Ồn cậu Paton nãy giờ nhìn người khổng lồ như thể ngộ ra một khám phá gì đó vô cùng sửng sốt. “Rất hân hạnh,” ông nói.

Bỗng một tiếng rầm rung chuyển từ bên dưới khi cửa trước mở tung, và một giọng la như bóp họng. “THẾ THÌ NÓ ĐU RỒI? Ta nghe bạn bè ta ở đường Piminy thông báo rằng rất có thể có một tên khổng lồ ở trong nhà của ta.”

“Nội Bone!” Charlie lí nhí.

“Nghe tiếng nói đã thấy xấu xa,” người khổng lồ nhận xét.

“Cực kỳ xấu xa,” Ông cậu Paton đồng ý. “Nhưng đừng để điều đó làm ngài lo lắng. Hãy ở đây với Charlie. Để tôi ra xử lý việc này.”

Ông cậu Paton ròi phòng và gọi. “Chào buổi chiều, Grizelda. Bà lại càu nhàu nữa à?”

“Tất nhiên.” Mụ ngó trừng trừng lên ông em, nét mặt xoăn lại những đường nét ác nghiệt. “Nó đâu rồi?”

“NÓ? NÓ?” Ông cậu Paton quát, đi xuống lầu. “Không có NÓ nào ở đây hết, trừ khi bà muốn hối tiếc không kịp.”

Nội Bone dậm chân. “Đừng cố tỏ ra khôn lỏi, Paton. Ta sẽ không cho nó ở trong nhà của ta.”

“Nhà của bà ư, Grizelda?” Ông cậu Paton hẩy vô ngực mụ. “Nhà của bà? Một nửa là của tôi, và tôi sẽ không để bà chõ mũi vô việc của tôi.”

“Đừng làm thế!” nội Bone thấy mình bị xô lùi trở lại hành lang khi Ông cậu Paton cứ thọc, thọc mụ.

“Thôi ngay!” mụ rống rít.

Họ đã tới tầng hầm và, trong nháy mắt, Ông cậu Paton mở cửa đẩy mụ vô. Mụ trượt xuống hai bậc thang đầu tiên, cố giữ thăng bằng, miệng thét “C-Ứ-U T-AA!”

Ông cậu Paton đóng sầm cửa lại. Khi không có sẵn chìa khóa, ông lẹ làng kéo cái tủ đựng ly chén bằng gỗ sồi thật nặng chẹn trước cửa.

“Gì thế?” ngoại Maisie hỏi, cảnh giác nhìn Ông cậu Paton.

“Tôi tạm thời phải nhốt bà chị của tôi lại,” Ông cậu Paton bảo bà. “Đừng lo, bà Maisie. Bà ta sẽ hết hơi sau một phút đấy mà. Chúng ta có một cuộc hành trình dài ở phía trước, cho nên tôi muốn bảo đảm chắc chắn Grizelda ở đó cho tới khi chúng tôi trở về.”

“Ông định đưa…?” ngoại Maisie ngập ngừng, ngước nhìn lên lầu. “Đưa ngài Yewbeam kia đi?”

“Đúng thế. Chúng tôi sẽ đưa ông ấy đi nơi khác, an toàn hơn.”

“Vậy là tôi mừng lắm. Tôi cứ lo sốt vó về ngài ấy. Nhưng tôi tưởng Billy bé bỏng trở về chứ. Nó vẫn còn… ở đó à?”

“Vẫn còn, bà Maisie.” Ông cậu Paton nhăn mặt. “Mà tôi không biết phải cứu nó ra bằng cách nào.”

“Nhưng kiểu gì cũng phải đưa nó ra,” bà nghiêm sắc mặt.

Ánh sáng đang rời bầu trời. Chẳng mấy chốc đã sụp tối. Ông cậu Paton quyết định ông sẽ phải đi dập tắt đèn đường nếu không thì người khổng lồ sẽ gây quá nhiều chú ý khi ngài rời khỏi nhà.

Người khổng lồ kiên nhẫn chờ trên giường của Ông cậu Paton. Ngài đã nín thinh với một nụ cười bí hiểm thoáng nơi khóe miệng. Ngài đang nghĩ về quá khứ chăng? Charlie tự hỏi. Hay là ngài đang tưởng tượng khi ngài gặp lại bà Amoret? Căn nhà im lìm. Nội Bone đã thôi la hét, đúng như Ông cậu tiên đoán.

Khi ngôi sao đầu tiên hiện ra, Ông cậu Paton đội cái mũ phớt mềm vô, bước xuống lầu và đi ra đường. Đặt bàn tay lên cột đèn, ông lẩm nhẩm, “Cứ để nó xảy ra, nhưng mà làm ơn thật êm vào.”

Một tiếng “bốp” nhỏ xíu, đèn đường phụt tắt và cái mũ phớt của Ông cậu Paton phủ đầy bụi bạc. “Cảm ơn nhiều,” ông nói, mặc dù không rõ ông cảm ơn ai hay cảm ơn cái gì. Ông lột mũ và phủi vụn thủy tinh xuống đường.

Nhìn từ cửa sổ, Charlie thấy ông cậu mở hai cánh cửa sau của chiếc xe moóc và trải tấm thảm vô chỗ cũ dưới sàn xe.

“Đến lúc đi rồi,” Charlie bảo người khổng lồ.

Ngài Otus đứng lên, duỗi cánh tay, gõ gõ khớp bàn tay lên trần nhà. Ngài cười và bảo, “Đây là ngôi nhà không bao giờ thích hợp với ta, Charlie Bone.”

“Vâng ạ. Người ta không làm nhà cho người khổng lồ nữa.”

“Họ đã bao giờ làm đâu,” ngài Otus bảo.

Bước chân nặng nề của người khổng lồ đặt thịch, thịch xuống mặt cầu thang khi ngài theo Charlie xuống lầu. Ngoại Maisie trao cho ngài một hộp đồ ăn và ngài nhận lấy với một cái cúi đầu cảm tạ.

“Chúc may mắn, ngài Yewbeam,” bà nói. “Tôi ước gì chúng ta có thể nói chuyện với nhau thêm một chút thời gian nữa.”

“Ta đồng ý, thưa quý bà,” ngài Otus nói, cắp hộp đồ ăn dưới cánh tay. “Bà rất rộng lòng.” Ngài cầm lấy tay bà và đặt một nụ hôn lên đó.

“Hào hiệp quá,” ngoại Maisie nói, đỏ mặt lên vui sướng.

“Nhanh lên,” Ông cậu Paton gọi.

Ngài Otus bước xuống bậc cấp và rồi đứng trên vỉa hè, tròn mắt nhìn xe cộ qua lại, nhìn đèn đường và những ngôi nhà sáng choang. Một chiếc máy bay vù ngang qua đầu, đuôi nó nhấp nháy đèn giữa những vì sao.

“Ố,” người khổng lồ thở hốc. “Một thế giới mới với những điều kỳ thú làm sao. Ta ước gì ta biết nó nhiều hơn.”

Charlie đỡ lấy hộp đồ ăn và cất nó ở phía sau thùng xe. “Đến lúc đi rồi, ngài Otus,” nó nói khẽ. “Con e rằng chúng ta sẽ phải đi trong cỗ máy này lần nữa.”

“Ta không sợ đâu.” Người khổng lồ bước sải một bước rộng vô thùng xe và Charlie đóng các cánh cửa xe lại. Ông cậu Paton nổ máy và Charlie leo lên ngồi bên cạnh ông.

Ngoại Maisie đứng ở cửa vẫy tay chào như thể bà sẽ không bao giờ gặp lại họ lần nữa. Nhưng lòng tự tin của Charlie không hề lay chuyển cho tới khi họ lái xe ra khỏi thành phố, bươn vào màn đêm. Bỗng dưng một giọng nói trong đầu nó bắt đầu nghi vấn, “Ngộ nhỡ mình thất bại? Nếu như thế thì sao?”

Bình luận
Ads Footer