NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Cửu Biện Liên

Quyển 8 – Chương 17: Thân thể của Tham Lang

Tác giả: Cữu Vĩ Huyền Miêu
Chọn tập
Ads Top

Tôi nghĩ, những lần trước khi cha của Tần Long đến đây, đều là để treo những tấm ảnh mới nhất của hai mẹ con Tần Long lên vách động, điều này đã được xác minh dựa theo những gì mà Mã Phúc đã nói; chỉ là ông ấy lại không ngờ rằng “Vùng đất Tiêu Dao” lại xuất hiện một con quái vật dã man tàn bạo đến vậy, còn vì nó mà chết thê thảm, xương cốt không còn.

Tần Long không kiềm được nữa, bắt đầu khóc nức nở, càng khóc càng đau lòng.

Tất cả mọi người đều vô cùng đồng tình nhìn cậu, nhưng lại không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể lẳng lặng đứng yên đó.

Một lúc sau, Huyền Kỳ thấy cậu khóc làm hại đến vết thương ngay bụng, đau đến mồ hôi chảy ròng ròng, không nhịn được nói: “Cậu nén bi thương đi, đừng đau lòng quá.”

Tần Long lúc này mới dần bình tĩnh trở lại, xoa xoa nước mắt nói: “Tham Lang, Vu Dương, hai người giết tôi đi.”

Tham Lang và Vu Dương nhìn nhau, không đáp lại.

“Tần Long, anh đừng lo lắng, vết thương đã ngừng chảy máu rồi, một lúc nữa sẽ tốt thôi.” Diệu Diệu thử an ủi cậu.

Tần Long nhìn cô ấy, khẽ mỉm cười: “Đây mới là lúc nghiêm trọng nhất. Điều quan trọng bây giờ là phải tìm được đường ra ngoài, mà với tình trạng của tôi bây giờ, tuyệt đối sẽ trở thành gánh nặng, vết thương ngừng chảy máu thì sao chứ, cuối cùng thì cũng sẽ chết. Mọi người xem như giúp tôi, tôi không muốn thối rữa đến chết đâu, cho tôi chết nhẹ nhàng đi.”

Huyền Kỳ không cách nào chấp nhận cách nói của cậu: “Đừng nói thế, chúng tôi sẽ đưa cậu ra ngoài, Lưu Hà nhất định có cách, có phải không Tham Lang?”

Tham Lang sửng sốt, không nói gì.

Huyền Kỳ thấy thế, lại quay đầu hỏi Vu Dương: “Có phải không, Vu Dương? Lưu Hà chắc chắn có cách mà.”

Vu Dương cũng không nói một lời.

“Thẩm Thiên Huy, anh nói xem có phải không?” Huyền Kỳ hơi nóng nảy, chuyển sang Thẩm Thiên Huy.

Thẩm Thiên Huy khẽ thở dài, vỗ vỗ vai cậu.

“Tôi biết, vô dụng thôi.” Tần Long cười cười nói “Tham Lang, mới vừa rồi anh nói, nếu không bị thối rữa mà chết thì vết thương sẽ biến mất, thân thể sẽ nguyên vẹn, đúng không?”

“Cậu…” Tham Lang dường như đã hiểu.

“Có đúng không?” Tần Long lại hỏi.

Tham Lang chần chừ một chút, gật đầu.

“Thật tốt quá.” Tần Long nói “Không phải anh cần thân thể à? Nếu không chê, cứ dùng của tôi đi.”

Lần này, sự im lặng kéo dài suốt năm phút.

“Tôi nghĩ, dù tôi có chết, tôi cũng không thể gặp được cha mình.” Tần Long yếu ớt nói: “Tôi đã làm nhiều chuyện ác, nhất định sẽ phải rơi vào địa ngục A Tỳ*. May là thân thể này cũng không tồi, còn có thể chất đặc biệt của người cá, thay vì tiêu hủy nó, chẳng bằng có thể sử dụng. Như vậy, ít ra có thể giảm bớt tội lỗi của tôi…. Cho dù không thể giảm bớt, cũng có thể khiến lòng tôi thanh thản một chút.”

(* Địa ngục A Tỳ: Hay còn gọi là địa ngục Huyết Trì, là tầng thứ 13 trong 18 tầng địa ngục, được xem là tầng có hình phạt nặng nhất)

Cậu dừng một chút lại nói tiếp: “Cho dù tôi có thể ra ngoài, Lưu Hà có thể trị khỏi hay không vẫn chưa thể xác định được, huống chi, điều mà cô ấy coi trọng nhất bây giờ là chế thuốc giải cho Vu Dương chứ không phải là nghiên cứu cách trị cho tôi. Chẳng lẽ mọi người lại đành lòng trơ mắt nhìn tôi thối rữa dần rồi chết sao?”

Thẩm Thiên Huy lại thở dài, quay đầu đi chỗ khác.

Tham Lang nói với Vu Dương: “Anh làm đi, nếu tôi ra tay thì sẽ có vết thương vừa lớn vừa xấu.”

Vu Dương không nói tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tần Long, muốn nói lại thôi.

Tần Long nhìn thẳng anh: “Tôi nghĩ kĩ rồi, anh ra tay đi, tôi chỉ xin mọi người một chuyện, đừng nói cho mẹ tôi biết.”

Diệu Diệu không nhịn được nữa, khóc nấc lên, vẻ mặt Huyền Kỳ muốn khóc mà khóc không được.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho bà ấy biết.” Tham Lang đồng ý.

Tần Long cảm kích nói “Cám ơn”, sau đó nhắm mắt lại.

“Tham Lang, Thẩm Thiên Huy, hai người chuẩn bị xong chưa.” Thấy Tần Long đã quyết, Vu Dương cũng không do dự nữa, chỉ bảo hai người một tiếng, sau đó trong tay lập tức xuất hiện một luồng ánh sáng màu vàng nhạt.

Anh đưa tay, vỗ mạnh vào ngực Tần Long, Tần Long kêu lên một tiếng, sau đó lập tức gục đầu xuống.

Vài giây sau, một hồn phách hơi mờ chậm rãi bay ra, hồn phách kia chăm chú nhìn xuống bên dưới, cứ như đã thấy một điều gì rất đáng sợ, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

“Có lẽ những gì cậu ấy thấy bây giờ chính là tình cảnh của địa ngục.” Thẩm Thiên Huy khẽ nói.

Lúc này, Tham Lang thấy hồn phách của Tần Long đã bay ra, động tác nhanh chóng nhảy ra khỏi thân thể tôi, nhập vào thân thể của Tần Long.

“Aizz, anh ra tay thật độc ác, tâm mạch gì cũng cắt đứt hết rồi.” Vừa nhập vào, anh ta đã che ngực nói.

Vu Dương không đáp, nói với Thẩm Thiên Huy: “Dẫn hồn phách của Thanh Loan trở về.”

Thẩm Thiên Huy lấy một tờ giấy vàng và đốt cháy rồi sau đó thả lên vai của thân thể tôi. Tôi nhìn thấy ánh lửa sáng ngời kia, lực chú ý lập tức tập trung về phía đó, trong đầu trống rỗng, trước mắt tối sầm.

Trong lúc hoảng hốt, tôi cảm thấy toàn thân không còn sức lực, mỗi đốt ngón tay, mỗi tấc da thịt, không nơi nào là không cảm thấy đau nhức.

“Thanh Loan, Thanh Loan, tỉnh lại.” Có người vỗ vỗ mặt tôi.

Tôi khó khăn mở mắt ra, trong đầu trống không, mắt còn hơi mờ, chỉ thấy vài bóng người hơi đung đưa trước mắt.

“Thuốc, lấy thuốc trị thương Lưu Hà đưa.” Tôi rốt cuộc nghe rõ, người nói chuyện là Vu Dương “Cho cô ấy ăn vào đi, sau đó đỡ cô ấy dậy vận động tay chân và các đốt ngón tay, nếu không máu không lưu thông được sẽ phiền lắm.”

Một lúc sau, miệng tôi được nhét vào một viên thuốc, sau đó tôi được dìu đứng lên.

Trước mắt dần rõ ràng, tôi cũng dần nhớ lại tất cả mọi chuyện.

Theo bản năng tôi quay đầu nhìn, phát hiện hồn phách của Tần Long đã bắt đầu bay lên, trên mặt vẫn là vẻ sợ hãi nhưng không hề có ý giãy dụa; vừa thấy tôi, cậu lại hơi mỉm cười.

“Thanh Loan, nếu như có kiếp sau, nhất định tôi sẽ đến tìm chị.” Trong đầu tôi vang lên một câu như thế.

Thấy cậu bay lên cao như khinh khí cầu, trong lòng tôi như có vô vàn cảm xúc, thấy cậu phải trả giá vì tất cả mọi chuyện như thế nào khiến tôi cảm thấy đồng tình, nghĩ đến Tần Lan, không hiểu sao tôi lại cảm thấy đau lòng.

“Nếu cô vẫn còn sống, e rằng cậu ta không cách nào có thể gặp lại được cô.” Vu Dương ở bên cạnh lạnh nhạt nói.

Sao cơ? Bị anh nghe được rồi ư? Rõ ràng chỉ mình tôi nghe thấy những lời này thôi mà, không thể nào, anh lại đang đọc suy nghĩ của tôi nữa rồi à?

Vu Dương liếc tôi một cái, xoay người nhìn quanh sơn động.

Mà thân thể Tần Long đang ngồi trên ghế đá kia, vết thương nơi bụng đang lành lại một cách nhanh chóng, chỉ mới mấy phút, vết thương đã biến mất không còn tung tích, Tham Lang, Huyền Kỳ và Diệu Diệu thấy thế cũng chậc lưỡi cảm thán.

Sau đó, Huyền Kỳ và Diệu Diệu một trái một phải đỡ tôi đi tới đi lui trong sơn động, đi được hai bước, chợt thấy sâu bên trong còn có một cái động khác. Nếu như bây giờ chúng tôi đang ở “Phòng khách” thì cái động kia rõ ràng là một gian “Phòng ngủ”. Bên trong cũng có không ít Huỳnh Hỏa châu, trên tường treo vài tấm hình của Tần Lan. Trên đất, ngoài một cái giường đá thì không còn thứ gì khác. “Hình như cha của Tần Long rất thương hai mẹ con họ.” Huyền Kỳ nhìn xung quanh.

Tham Lang thò đầu vào hỏi: “Có phát hiện con đường nào không?”

Bây giờ anh ta đang dùng thân thể của Tần Long, có vẻ còn chưa quen, động tác rất cứng nhắc, phải đi tới đi lui hoạt động tay chân.

Diệu Diệu lắc đầu, hỏi tôi: “Chị à, có thấy đỡ hơn chưa?”

Tôi gật đầu. Sau khi uống thuốc, cảm giác đau nhức đã giảm bớt, cứ đi từ từ thì cảm thấy tay chân vốn lạnh lẽo chết lặng cũng dần ấm áp trở lại, không còn cứng đờ nữa.

“Diệu Diệu, cô sang đây nhìn này.” Thẩm Thiên Huy ở bên ngoài dường như phát hiện điều gì, gọi Diệu Diệu.

“Tìm được đường ra à?” Diệu Diệu buông tôi ra, chạy đến.

Mọi người nghe thấy thế cũng vội vàng xúm lại, thấy Thẩm Thiên Huy đang ngồi ở một chỗ, chỉ chỉ: “Diệu Diệu, đây có phải ổ khóa không?”

Nghe thấy thế, tôi mới phát hiện, trong một góc của động có một cái lỗ hình nửa vòng tròn vô cùng bình thường, bên cạnh còn có một cái lỗ chữ nhật, giống hệt như những lỗ đã thấy chỗ đá Phong Cố.

Diệu Diệu nhìn một lúc rồi khẳng định: “Là ổ khóa.”

Sau đó, cô lấy dụng cụ ra, đặt viên giao châu vào trong cái lỗ hình nửa vòng tròn, rồi bắt đầu mở khóa.

Không ngờ, khi vừa đâm công cụ vào ổ khóa, cô ấy lại nghi ngờ “Ủa” lên một tiếng.

“Sao vậy?” Mọi người đều căng thẳng, mặt Huyền Kỳ lập tức biến sắc.

“Khóa hư, hoặc là cửa đã được mở ra.” Diệu Diệu ngẩng đầu nói.

Nơi này không lớn, đồ cũng rất ít, nhìn vào là thấy tất cả, từ lúc đi vào đến bây giờ, tôi không hề nhìn thấy cửa hay bất cứ thứ gì tương tự.

Huyền Kỳ đứng lên, đi quanh sơn động: “Có một cái cửa à?”

Diệu Diệu cũng đứng lên: “Có lẽ là bị cái gì đó chặn lại, hoặc là phải mở một cơ quan gì đó mới được.”

Thẩm Thiên Huy nghe vậy, đứng lên đi vòng quanh sơn động: “Bất kể khóa có hư không, trước hết phải tìm được cửa đã. Mau, cùng nhau tìm đi, sờ trên vách đá, chuyển động cái bàn cái ghế một chút, tốt nhất là sờ luôn mấy tấm hình.”

Mọi người luống cuống tay chân làm nhưng vách tường, bàn đá ghế đá đều bị dời khỏi vị trí ban đầu, Vu Dương thậm chí còn lấy hết mấy khung hình xuống, ngay cả mấy viên Huỳnh Hỏa châu trên tường cũng đều bị chuyển dời, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

“Vào trong xem thử.” Tôi nhớ đến “Phòng ngủ” ở bên trong.

“Ở đó có ít đồ hơn, chẳng có gì cả, chưa kể cái giường lớn như thế, làm sao mà dời được.” Huyền Kỳ cảm thấy cửa ra không thể nào ở trong “Phòng ngủ” được.

“Cứ đi xem thử đi.” Thẩm Thiên Huy nói rồi trực tiếp đi vào, cẩn thận ấn ấn mấy cái trên vách tường, nhưng một lúc sau cũng chẳng có phát hiện gì.

Anh ta suy nghĩ một chút, nhìn nhìn cái giường lớn ở giữa: “Vu Dương, giúp tôi, chúng ta thử xem.”

Vốn cho là cái giường lớn như thế chắc phải nặng hơn mấy cái bàn cái ghế bên ngoài nhiều, không thể nhúc nhích được, không ngờ, hai người bọn họ vừa kéo một cái, cái giường đã bị xê dịch qua một bên, mà bên dưới mặt đất, là một cái cửa động hình tròn tối om, vài tảng đá vụn rơi lả tả xuống dưới.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer