NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm

Quyển 4 – Chương 22-2: Ngoại truyện 1(tiếp)

Tác giả: Ninh Hàng Nhất
Chọn tập
Ads Top

Ôn Diên lòng nóng như lửa đốt, cô cẩn thận cân nhắc thêm vài phút nữa, phát hiện chỉ có tự mình đến công ty thuyết phục chồng, sau đó mới có thể cùng anh thuyết phục con trai.

Không có nhiều thời gian suy nghĩ, Ôn Diên lập tức đi thang máy xuống lầu, mở cửa ô tô ở bãi đỗ xe ra, chạy như bay đến công ty của chồng.

Mười lăm phút sau, Ôn Diên chạy tới văn phòng của chồng cô để tìm anh.

“Sao em lại tới đây?” Mặt Hàn Dực lộ vẻ giận dữ: “Hôm nay em định làm tới cùng có đúng không?”

“Anh không suy nghĩ cho anh, nhưng con trai của anh mà anh cũng mặc kệ sao?”

“Nhưng em muốn anh làm sao mà tin vào cái suy đoán không có đầu đuôi đấy được cơ chứ? Thật là nực cười!”

“Cái gì mà không có đầu đuôi? Dường như những điều Chu Linh mơ thấy đều linh nghiệm hết rồi! Rốt cuộc anh muốn thế nào mới tin đây?”

“Tất cả đều linh nghiệm sao? Cô ta còn mơ thấy thứ gì nữa?” Hàn Dực không kiên nhẫn hỏi.

“Cô ấy mơ thấy chồng cô ấy đi công tác, mơ thấy buổi chiều em gọi điện thoại cho cô ấy, mơ thấy hôm nay em đánh vỡ một cái bình hoa màu xanh, còn mơ thấy cô ấy đã chết, cuối cùng là một trận động đất xảy ra!”

“Chờ một chút, em nói cô ta mơ thấy mình đã chết? Điều này có vấn đề.”

“Cái gì?”

“Trên thực tế, hiện tại Chu Linh vẫn sống rất tốt, không phải sao? Cô ta cũng chưa chết. Em còn nói tất cả giấc mơ của cô ta đều linh nghiệm?”

“Có lẽ… Không phải chuyện nào cũng chuẩn như vậy… Thế nhưng…” Ôn Diên phát hiện mình không có cách nào tự bào chữa.

“Được rồi, Ôn Diên, đừng có làm phiền anh nữa, anh còn rất nhiều chuyện bận rộn. Chúng ta cũng không còn là trẻ con nữa rồi.” Sau khi nói xong Hàn Dực liền cầm một chồng tài liệu rời khỏi văn phòng.

Ôn Diên cảm thấy hết cách, cô đơn độc đi ra khỏi công ty của chồng. Cô không biết tiếp theo nên làm cái gì.

Sau khi ở trong ô tô thêm vài phút đồng hồ nữa, Ôn Diên cảm thấy bây giờ chỉ còn cách đến nhà của Chu Linh, hỏi lại rõ ràng mọi chuyện, trừ cách đó ra cô không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.

Chỉ mất mười phút đồng hồ, Ôn Diên đã lái xe đến trước nhà Chu Linh, đây là một góc có chút vắng vẻ so với khu thành thị.

Ngay tại lúc Ôn Diên đang cân nhắc xem nên dừng xe ở chỗ nào, cô phát hiện một người phụ nữ đeo ví da đi từ trong tòa nhà ra – đó chính là Chu Linh. Rất rõ ràng, cô ấy là muốn đến một nơi an toàn để lánh nạn.

Ôn Diên nhìn thấy bóng lưng vội vã rời đi của Chu Linh, đang định kéo cửa kính xe xuống để gọi cô ấy, đột nhiên – một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.

Cô nghĩ rằng, có một cách để chồng cô có thể tin đây là sự thật – chỉ cần Chu linh chết đi là có thể chứng minh câu chuyện thứ tư cũng linh nghiệm, như thế anh ấy sẽ không còn lý do gì để không tin những chuyện phát sinh sau đó nữa.

Ý nghĩ này khiến não Ôn Diên ứ máu, nhưng cô biết, cô không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Cô nhìn xung quanh, đây là một con đường nhỏ yên tĩnh, không có cửa hàng, cũng không có người đi đường.

Ôn Diên quyết định chắc chắn, bỗng nhiên nhấn thật mạnh chân ga phóng xe về phía Chu Linh, lúc xe hơi cách Chu Linh chỉ còn hai mét, Chu Linh liền cảm thấy không đúng, cô ấy quay đầu lại, thấy Ôn Diên ở trong xe.

Nhưng đã muộn, Chu Linh đáng thương thậm chí còn chưa kịp kêu thành tiếng thì đã bị đâm bay xa năm mét, cô ấy ngã sấp xuống đất, máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng.

Ôn Diên hốt hoảng nhìn thấy thi thể Chu Linh qua cửa sổ xe, cô lập tức rời khỏi hiện trường – theo cô đoán, không có ai nhìn thấy vụ tai nạn xe cộ này.

Ôn Diên lái xe một mạch về nhà, ở bãi đỗ xe kiểm tra đầu xe – không có dấu vết va chạm, cô nhẹ nhàng thở hắt ra.

Không có thời gian dừng lại. Cô nhìn đồng hồ, đã 5 giờ 10 phút.

Ôn Diên ngồi taxi đi tới hiện trường vụ tai nạn vừa rồi, con đường nhỏ kia đã đầy xe cứu hộ, xe cảnh sát cùng dân chúng vây xem chật như nêm cối, cô biết – thi thể Chu Linh đã bị phát hiện rồi.

Ôn Diên lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của chồng, điện thoại vừa thông, cô giả bộ kinh ngạc, giọng nói đầy nghẹn ngào: “Hàn Dực? Anh không tin có chuyện gì vừa xảy ra đâu! Ôi trời ơi!”

“Sao thế?”

“Vừa rồi em đi ngang qua nhà Chu Linh, vậy mà phát hiện dưới nhà cô ấy có đầy người, còn có xe cảnh sát và xe cấp cứu… Em chen vào để nhìn, trời ạ! Là Chu Linh! Cô ấy đã chết!”

“Cái gì! Điều em nói là sự thật?”

“Anh lập tức lái xe tới nhìn đi! Bây giờ cảnh sát đang xử lý hiện trường.”

Hàn Dực trầm mặc vài phút: “Em chờ anh, anh lập tức tới ngay!”

Mười phút sau, Hàn Dực mở cửa xe công ty vừa tới hiện trường, đúng lúc anh thấy cảnh sát đưa thi thể Chu Linh đặt vào xe cấp cứu.

“Trời ạ, thật sự xảy ra rồi! Cô ấy chết như thế nào vậy?” Hàn Dực hoàn toàn không thể tin được tất cả mọi chuyện.

“Có lẽ là tai nạn xe cộ, em không dám chắc.” Ôn Diên chảy nước mắt nói.

“Em vừa mới nói… Cô ấy đoán được mình sẽ chết trong mộng?”

“Đúng! Đây là câu chuyện thứ tư cô ấy mơ thấy, cũng đã linh nghiệm! Tiếp theo…”

“… Em nói là, trận động đất kia? Chẳng lẽ… Thật sự sắp xảy ra?”

“Anh đừng tự lừa gạt mình nữa, chẳng nhẽ đây còn là trùng hợp sao?”

Hàn Dực cau mày nghĩ một lúc, lớn tiếng nói: “Chúng ta không thể mạo hiểm, phải đi đón con trai ngay lập tức!”

“Đúng vậy, ngay bây giờ! Anh nói gì với công ty?”

“Anh lập tức gọi điện thoại xin nghỉ!” Hàn Dực lấy điện thoại di động ra gọi cho cấp trên ở công ty nói bệnh viêm ruột cấp tính của anh tái phát.

“Chúng ta nhanh chóng đến trường của Hàn Minh!” Hàn Dực nhìn đồng hồ đeo tay, đã sáu giờ, anh gầm lên: “Trận động đất trong giấc mơ của Chu Linh xảy ra lúc mấy giờ? Bảy giờ sao?”

“Đúng! Chúng ta nhanh lên!” Ôn Diên hét lớn.

Hai người tranh thủ thời gian ngồi vào xe hơi, phóng như bay đến trường học của con trai – đó là một trường học xây ở ngoại ô thành phố, nhanh nhất cũng phải nửa tiếng.

Sau khi vượt qua ba cái đèn đỏ liên tiếp, vợ chồng Hàn Dực cũng đã đến trường học của con trai, hai người bọn họ phát hiện Hàn Minh đang đánh cầu ở sân thể dục.

Hàn Minh trông thấy cả cha lẫn mẹ đều tới thì kinh ngạc hỏi: “Cha, mẹ, sao hai người…”

“Không có thời gian giải thích! Đi thôi!” Hàn Dực cùng Ôn Diên kéo con trai đi, những người khác trên sân tập thì trợn mắt há hốc mồm nhìn ba người một nhà đang hoảng hốt lo sợ.

Sau khi Hàn Dực cố gắng viện một lý do tùy tiện với bảo vệ trường học thì liền kéo con trai lên xe, phóng nhanh về phía ô đất trống ở vùng ngoại ô.

Hiển nhiên Hàn Minh đã bị những hành động của cha mẹ dọa sợ, cậu không hiểu hỏi: “Hai người có thể nói cho con biết, có chuyện gì xảy ra không?”

“Đừng nói chuyện! Lát nữa sẽ biết ngay thôi!” Ôn Diên ôm lấy con trai.

Xe dừng lại ở một bãi đất trống rộng lớn, Hàn Dực ngắm nhìn bốn phía – phát hiện không có bất kỳ tòa nhà nào có thể sụp đổ. Anh mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn đồng hồ một lần nữa, đã 6 giờ 55 phút.

Ba người cùng không nói một câu ngồi trong xe, dường như đang đợi trời cao xét xử.

Hàn Minh nghĩ trong lòng, đây là một ngày quỷ dị nhất trong đời cậu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng, bảy giờ đã đến.

Dường như Ôn Diên cùng Hàn Dực đều rất căng thẳng, bọn họ hoảng sợ quan sát sự thay đổi của bốn phía xung quanh.

Nhưng 5 phút trôi qua, vẫn sóng yên biển lặng.

Ôn Diên không nhịn được nữa, cô bắt lấy cánh tay Hàn Dực: “Chẳng lẽ… sẽ không xảy ra sao?”

Hàn Dực đang chuẩn bị quay đầu nói gì đó, đột nhiên cảm giác mặt đất rung động mãnh liệt, ngay sau đó truyền đến những tiếng vang ầm ầm – động đất thật sự xảy ra!

Tuy đã sớm chuẩn bị, nhưng Ôn Diên vẫn cực kỳ hoảng sợ, cô ôm lấy con trai hét lớn – đây là lần đầu tiên bọn họ trải qua động đất.

Nhưng đại khái chỉ có mười mấy giây, động đất liền ngừng lại – dường như trận động đất “to lớn” trong miệng Chu Linh cũng không hề mãnh liệt như trong tưởng tượng.

Hàn Dực và Ôn Diên vẫn ở trong trạng thái lo lắng, bọn họ không thể xác định động đất đã thật sự kết thúc hay chưa.

Ngược lại Hàn Minh lại hưng phấn: “Cha, mẹ! Hai người thật sự là thần, vậy mà lại có thể đoán trước động đất.”

Nửa tiếng sau, cuối cùng Hàn Dực phán đoán động đất đã kết thúc – cái này nhiều nhất cũng chỉ được coi là một trận động đất cỡ trung, cũng không gây ra bất cứ tai nạn gì.

Hàn Dực thở dài: “Xem ra, tuy Chu Linh tiên đoán chuẩn xác, nhưng lại nói quá phóng đại, chỉ là một trận sợ bóng sợ gió.”

“Mẹ, sao hai người lại biết sẽ có động đất?” Hàn Minh hỏi.

“Trở về rồi nói.” Trong nháy mắt đột nhiên Ôn Diên cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Ăn tối xong về đến nhà, Ôn Diên phát hiện ngoại trừ mấy cái chén, cái bình bị vỡ ra thì trong nhà cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.

Hàn Minh vẫn không ngừng hỏi bí mật “tiên đoán động đất”, Ôn Diên một câu cũng không muốn nói, tắm rửa xong rồi ngủ sớm.

Nằm ở trên giường, Ôn Diên cảm thấy có cái gì đó chắn trước ngực. Bây giờ cô đã bắt đầu sợ – trời ạ, vậy mà cô giết người rồi! Hơn nữa còn là bạn của cô!

Tuy Chu Linh cũng không phải bạn bè có quan hệ cực tốt, mặc dù để cứu người nhà của mình, thế nhưng, cô ấy thực sự cũng chết quá oan – nhất là khi sau khi cô biết thì ra cơn động đất này cũng không gây ra ảnh hưởng quá lớn.

Ôn Diên nằm trên giường run lẩy bẩy: Nếu cảnh sát phát hiện hung thủ là cô thì sao? Lúc ấy thật sự không có người nhìn thấy? Không để lại manh mối gì? Ôn Diên hối hận vì hành động xúc động lúc ấy của chính mình.

Cuối cùng, cô bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ một chút: Cảnh sát không có lý do gì để hoài nghi cô – chuyện trước khi Chu Linh chết có gọi điện cho cô trừ người trong nhà hẳn là không còn ai biết; hơn nữa, coi như cảnh sát điều tra ra cô đâm chết Chu Linh, cũng có thể giải thích đây là một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, không có người nào có chứng cứ chứng minh là cô cố ý giết người – động cơ đó, sẽ không có bất kỳ ai biết.

Nghĩ tới điều này, Ôn Diên cảm giác khá hơn nhiều, cô chuẩn bị ngủ, hôm nay thật sự đã giày vò đủ rồi.

Đúng lúc này, Ôn Diên nghe được tiếng chuông cửa truyền đến từ phòng khách, cô giống như một chú chim sợ cành cong lập tức ngồi dậy.

Hàn Dực mở cửa, đứng ở cửa là hai cảnh sát đang mặc đồng phục.

“Đây là nhà của Ôn Diên sao?” Người cảnh sát cao hơn hỏi.

“Đúng vậy, các anh…” Hàn Dực cảm thấy không lành.

Ôn Diên đã mặc quần áo tử tế đi ra phòng khách, một cảnh sát khác có làn da ngăm đen nhìn thấy cô, hỏi: “Cô chính là Ôn Diên?”

Ôn Diên ra vẻ rất tỉnh táo nói: “Là tôi, các anh có chuyện gì không?”

“Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan tới vụ tai nạn xe cộ chiều hôm nay, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.” Người cảnh sát cao hơn xuất trình giấy chứng nhận ra.

“Cái gì?” Tim Ôn Diên đập loạn không ngừng, cô không nghĩ nhanh như vậy mà cảnh sát đã tìm tới cửa.

“Ôn Diên, em…” Hàn Dực giống như đã hiểu ra cái gì đó.

Ôn Diên không còn lựa chọn nào khác, cô bị cưỡng chế đưa đến Cục cảnh sát.

Ở phòng tra hỏi, người cảnh sát cao hơn đi thẳng vào vấn đề: “Buổi chiều hôm nay tại đường Tây Hoàn có xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, người chết là ai, cô có biết không?”

Ôn Diên cố giả vờ bình tĩnh gật đầu: “Là bạn tốt Chu Linh của tôi, tại sao các anh… nghi ngờ tôi lái xe đâm cô ấy?” Ôn Diên suýt chút nữa nói thành “Sao các anh lại biết là tôi lái xe đâm cô ấy?”

Người cảnh sát cao hơn không để ý đến câu hỏi của cô, anh ta hỏi: “Tại sao cô biết cô ấy xảy ra tai nạn xe cộ?”

“Sau khi rời khỏi công ty của chồng tôi, tôi đi dạo một mình trên đường, đúng lúc đi đến gần nhà Chu Linh liền thấy rất nhiều người cùng xe cộ đang vây xem, tôi chen vào thì nhận ra là cô ấy.”

“Cô có thể nhìn ra cô ấy bị xe gì đâm chết không?”

“Tôi không biết. Nhưng tôi có thể khẳng định rằng lúc ấy tôi không lái xe.”

Người cảnh sát cao hơn nhìn Ôn Diên một cái, ánh mắt kia khiến cô không rét mà run: “Chúng tôi nhận được cuộc báo án vào lúc 5 giờ 5 phút, ai có thể chứng minh trước đó cô không lái xe?”

“Ừm… Để tôi nghĩ lại, có lẽ…”

“Được rồi, đừng giả vờ nữa.” Người cảnh sát cao hơn nhìn thẳng vào mắt cô: “Buổi chiều chúng tôi đã điều tra những đồng nghiệp trong công ty chồng cô, trong đó có ba người đều nói đã tận mắt thấy cô lái xe tới cổng công ty lúc bốn giờ hơn, mười phút sau cô lái xe rời đi, cô còn nói lúc đó cô không lái xe?”

Đột nhiên đầu Ôn Diên giống như vừa bị một thứ gì đó đánh trúng, cứ vang lên ong ong.

“Cô còn không có ý định nói thật sao?”

“Được rồi, tôi thừa nhận, lúc ấy tôi có lái xe, là tôi đâm cô ấy. Nhưng không phải tôi cố ý! Lúc đầu tôi định đến nhà cô ấy tìm cô ấy, nhưng sau đó tôi lại thấy cô ấy trên đường, tôi muốn lái xe tới gọi cô ấy, không nghĩ rằng… Tôi nhất thời bối rối, lại đạp sai chân ga… Anh biết đấy, tôi không thường xuyên lái xe, kỹ thuật lái xe của tôi cũng không tốt.”

“Nói dối không tệ, dường như tôi sắp tin rồi đấy.” Viên cảnh sát cao hơn cười lạnh nói.

“Thưa anh,” Đột nhiên Ôn Diên nghiêm mặt nói, “Anh không có lý do gì để tin những lời tôi nói không phải sự thật, anh có bằng chứng chứng minh tôi cố ý đâm cô ấy sao?”

“Đương nhiên tôi có, tôi biết cô sẽ nói như vậy mà.” Người cảnh sát cao hơn lấy một cái quyển sổ màu nâu nhỏ trong túi tài liệu ra, đưa cho Ôn Diên: “Cô xem cái này đi.”

Ôn Diên nhận lấy quyển sổ, đây là một cuốn sổ rất phổ thông, cô lật vài trang phía trước ra, nhìn một cái liền biết đây là nét chữ của Chu Linh.

Quyển sổ này mới viết được vài trang, đa số là để viết những thứ chuẩn bị để khỏi quên. Ôn Diên lật mấy trang về sau, phát hiện có một trang viết như thế này:

“Đêm qua, tôi mơ một cơn ác mộng, những việc xảy ra trong mộng vậy mà đều được tái hiện vào ngày hôm nay! Đầu tiên là Trương Nguyên (chồng của Chu Linh) được cử đến Quảng Châu họp, sau đó đúng hai giờ chiều Ôn Diên gọi điện thoại tới, những điều này đều giống như đúc trong mơ! Tôi còn mơ tới một trận động đất rồi cuối cùng chính tôi sẽ chết, trời ạ! Những điều này đều sẽ xảy ra sao?”

“Sau khi Ôn Diên gọi điện thoại tới, tôi đã nói những việc này cho cô ấy, cô ấy an ủi tôi, tôi cảm giác đã khá lên nhiều. Nhưng sau khi cúp điện thoại, tôi vẫn cảm thấy rất bất an, luôn có cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Tôi nằm trên giường hồi tưởng lại những nội dung ở trong mơ – rốt cuộc tôi sẽ chết như thế nào?”

“Cuối cùng, tôi nhớ tới một số chi tiết. Tuy tôi không nhớ rõ mình chết như thế nào, nhưng lại nhớ trước khi chết tôi đã nhìn thấy một người – là Ôn Diên! Trời ạ! Lại là cô ấy! Bây giờ tôi đã nhớ rõ, sau khi nhìn thấy mặt của Ôn Diên ở trong mộng, tôi liền nằm trên mặt đất, máu tươi chảy xuống từ khóe miệng.”

“Tôi rất sợ, tôi không biết cái chết của tôi có liên quan gì tới cô ấy, chẳng lẽ cô ấy giết tôi? Nhưng cô ấy làm vậy vì điều gì? Sao cô ấy lại giết tôi? Tôi càng nghĩ càng sợ, cuối cùng nhớ đến việc có thể cô ấy sẽ tới nhà tìm tôi – tuy nhiên tôi cho rằng cô ấy hoàn toàn không có lý do để giết tôi, nhưng trực giác nói cho tôi biết, những điều tôi nhìn thấy trong mộng hoàn toàn đúng! Đây không phải lần đầu tiên nữa rồi!”

“Cuối cùng, tôi quyết định rời khỏi nhà, để tránh Ôn Diên tới nhà tìm tôi, cũng để trốn tránh trận động đất này, tôi nhất định phải đến một nơi an toàn.”

Ôn Diên đọc xong, cô ngây ngốc ngồi đó, không nói gì.

“Cô không nghĩ tới, Chu Linh dự cảm cô sẽ giết cô ấy, cho nên liền viết lên quyển sổ này, lúc chúng tôi đang kiểm tra di vật của cô ấy thì liền phát hiện ra nó.”

Cuối cùng thần kinh Ôn Diên cũng sụp đổ, cô lớn tiếng khóc lên: “Là tôi giết cô ấy! Để cho chồng cùng con trai tin lời tiên đoán của cô ấy là thật, để có thể tránh được trận động đất này, tôi… Chỉ là một ý nghĩ sai lầm, đã đâm chết cô ấy… Giống hệt như lời tiên đoán đó!”

“Những lời này cứ giữ lên tòa án đi.” Người cảnh sát cao hơn nói với hai viên cảnh sát đứng bên cạnh: “Dẫn cô ta đi.”

Sau khi Ôn Diên bị đưa đi, người cảnh sát da ngăm đen vẫn luôn ngồi bên cạnh người cảnh sát cao hơn liền nói: “Thưa sếp, vụ án này thực sự được phá quá đẹp! Thực ra, những điều viết trong quyển sổ đó không thể coi như bằng chứng được – nhưng cô ta lại thừa nhận… Trong số tất cả những vụ án mà chúng ta từng phá được, đây là vụ án quỷ dị nhất! Chúng ta phá án mấy chục năm cũng chưa từng gặp qua chuyện như thế này bao giờ, trên thế giới này thật sự có loại tiên đoán trong mơ sao?”

Nhưng người cảnh sát cao hơn lại không nói gì, dường như thân thể của anh ta đang run lẩy bẩy.

“Sếp, anh sao vậy? Không thoải mái sao?” Cảnh sát da ngăm đen hỏi.

Người cảnh sát cao hơn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh ta tràn ngập sự sợ hãi: “Linh nghiệm rồi… Tất cả đều linh nghiệm.”

“Cái gì?”

Người cảnh sát cao hơn lấy một tờ giấy từ trong túi quần ra, đưa cho trợ thủ của anh ta: “Thực ra, tờ giấy người phụ nữ kia vừa đọc không phải tờ cuối cùng, đây mới là nó.”

Viên cảnh sát da ngăm đen nghi ngờ nhận lấy tờ giấy đã được xé ra từ trong cuốn sổ, bên trên viết là:

“Trong mơ tôi đã thấy một việc, tôi không nói với Ôn Diên, là bởi vì tôi cảm thấy rất kì quái – vì sao tôi lại mơ thấy cô ấy bị cảnh sát bắt, sau đó nhốt lại? Cái này có liên quan gì đó tới việc tôi mơ thấy mặt cô ấy sao? Nhưng càng đáng sợ hơn chính là – sau khi cô ấy bị bắt không bao lâu, thì trận động đất kia mới chính thức bùng phát! Trận động đất bảy giờ này chỉ mới là bắt đầu, buổi tối hôm nay, trận động đất chân chính mới xuất hiện, cả thành phố đều bị hủy diệt! Tôi nhất định phải rời đi ngay lập tức…”

“Đây là sự thực sao? Chẳng lẽ…. Mọi chuyện còn chưa kết thúc?” Viên cảnh sát da ngăm đen nhìn cấp trên.

“Chúng ta nên làm gì? Người cảnh sát cao hơn run rẩy nói.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer