NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Diễm Quỷ

Chương 10

Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ
Ads Top

Đại hàn, gà mới sinh, chim dữ lệ tật, trong lòng thủy trạch kiên cố. Giang Nam tiểu thành nhất quán ấm áp như xuân cũng bắt đầu có hoa tuyết rơi, Diễm quỷ không biết từ đâu lấy ra một cái áo choàng bông mới, bọc Nam Phong lại đủ béo thêm một vòng. Nhìn dáng vẻ hắn lung lay lúc lắc đạp lên băng mỏng đi về phía trước, hơi nóng màu trắng luồn ra từ khe cửa sổ nhà bên đường lượn lờ bên cạnh hắn, rất giống một cái bánh chưng lớn.

Tang Mạch thì lại vẫn ăn mặc mỏng manh, trường bào liễu lăng trắng thuần như trước, trên vạt áo thêu hoa văn mây cuộn, tay áo rộng thùng thình vẫn kéo trên mặt đất, che đậy thân thể chồng chất vết thương của hắn, càng phát ra vẻ mờ ảo.

Nam Phong đến bản thân còn không chiếu cố được, lo lắng tới mức vành mắt cũng đỏ, mấy lần muốn cởi bộ đồ mới của mình ra cho biểu ca mặc, Tang Mạch lại cài chặt áo giúp hắn, một tay chọc mạnh vào trước ngực hắn, như người cha nghiêm khắc thế nhưng lại không nhịn được lộ ra vài phần sủng nịch “Đợi thương thế của ngươi khỏi hẵng ồn ào tiếp.”

Mặt Nam Phong nhăn chặt, lập tức đau đến không nói nên lời.

Buổi tối, gió bắc lớn tới mức có thể thổi bay người ta, Diễm quỷ bay nhảy trên mái hiên đầu tường lướt nhẹ tới mức giống như một phiến lá bị gió cuốn.

Không Hoa nói “Sắp cuối tháng rồi, cẩn thận Phệ tâm phát tác, đau không về nhà được.”

Tang Mạch đáp nhạt nhẽo “Không phải có ngươi theo ta sao?”

Chân không ngừng nghỉ, nhảy thẳng một mạch ra cửa thành, đi qua lớp lớp bóng cây, rốt cuộc dừng bước trước một thôn trang nhỏ ở ngoại ô.

“Lại là cố nhân của ta?” Minh chủ quần áo màu đen như là muốn tan vào trong bóng đêm, hơi nhướn đuôi lông mày, hăng hái đặt câu hỏi.

Các nhà trong thôn đều đã yên giấc, lác đác vài tiếng chó sủa quanh quẩn trong cái thôn nhỏ có núi vây quanh ba mặt, vài bóng đen vặn vẹo vội vã vọt đi sau khi hai người vào thôn, mơ hồ còn có thể thấy rõ đường nét của chúng, tai hình tam giác dài nhọn cùng cái đuôi dài xù xì.

Đường nhìn của Diễm quỷ dừng lại ở trước từng cánh cửa một, dường như đang tìm gì đó: “Đi gặp hoàng tẩu của ngươi.”

Từ cửa thôn đi vào, hai nhân ảnh một trắng một đen xẹt qua song cửa từng nhà, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà tranh đổ nát ở cuối thôn. Hàng rào vây quanh nhà đã đổ hơn phân nửa, chẳng còn tác dụng gì, không phòng được tập kích. Nóc nhà tranh cũng sụp một góc, làm cho người ta không khỏi lo lắng, đầu xuân năm sau, căn nhà tranh cực kỳ rách nát này liệu có thể chịu được qua mấy ngày mấy đêm mưa phùn liên miên không?

Người trong nhà còn chưa ngủ, đứng ở ngoài cửa có thể nghe được tiếng ho khan của nàng một cách rõ ràng, trận này nối trận khác, như là muốn ho ra cả tim phổi. Tới sau đó, yếu ớt tới mức chỉ nghe được tiếng thở dốc hồng hộc ở cổ họng.

Tang Mạch tiến tới đẩy cửa phòng ra, trong phòng đơn sơ tới hầu như chỉ còn lại bốn bức tường, một nông phụ đang hấp hối năm trên cái đệm rơm, trên người chỉ đắp một cái ruột chăn bông rách, bàn tay gắt gao đè lấy ngực gầy tới mức như chỉ còn khung xương. Theo ngực phập phồng lên xuống, cái chuông kim sắc đeo trên cổ tay phát ra tiếng vang thanh thúy, tiếng chuông lọt vào tay như trăm quỷ khóc lóc ban đêm, thôi tâm liệt phế.

“Là nàng?” Không Hoa nhớ tới người mới trở thành quả phụ từng gặp qua hôm Đông chí kia.

Tang Mạch gật đầu, quỳ một gối xuống ôm nữ nhân đó vào lòng. Không Hoa lúc này mới phát hiện, bụng nàng hơi nhô lên, đang mang thai, không khỏi tiếp tục nhíu mày, nữ nhân này…

Diễm quỷ không rảnh bận tâm vẻ mặt hắn, gương mặt bình tĩnh, đốt lên một ngọn lửa ở đống rơm bên cạnh, trong căn nhà tranh lạnh như hầm băng nhất thời phát ra vài phần sáng sủa. Như là cảm thấy sự ấm áp, nông phụ không ho khan nữa, hướng vào trong lòng Tang Mạch, ôm bụng lẳng lặng ngủ. Hỏa quang đỏ rực chiếu rọi mặt nàng, để gương mặt tái nhợt tiều tụy có thêm vài phần sinh khí. Kỳ thực nàng còn trẻ, tóc bên thái dương còn đen, từ giữa lông mày hơi nhíu có thể thấy được sự dịu dàng của nàng, nếu sinh dưỡng trong nhà phú quý nhất định sẽ được nhận muôn vàn sủng ái, tất cả yêu thương, chứ không giống như bây giờ, khuôn mặt không phấn son sớm đã khắc sâu vết tích tang thương.

Một tay ôm nàng, một tay lấy từ trong ngực ra mấy gói thuốc, ngón tay điểm họa vài cái, trước mặt Tang Mạch liền hiện ra một cái lò sắc thuốc. Không Hoa thấy tay hắn làm việc bất tiện, liền nhặt gói thuốc dưới đất lên, ngồi đối diện hắn, bắt đầu sắc thuốc. Thục địa, sơn thù du, hoàng cầm, mạch đông, a giao, ngũ vị tử… là phương thuốc an thai. Hiển nhiên diễm quỷ có chuẩn bị mà đến.

“Ngươi quan tâm nàng?”

Tang Mạch nhìn hắn một cái, Không Hoa đối hắn cười cười “Ngươi nói rồi, nàng là hoàng tẩu của ta.”

Tang Mạch lại cúi đầu.

Đống lửa ‘lép bép’ lay động, hai người không đối thoại nữa, khói thuốc mềm mại ngăn cách ở giữa, không ai thấy rõ người còn lại, chỉ ngửi thấy vị đạo đắng chát xông vào mũi.

Tang Mạch rời đi trước lúc gà gáy, trước khi đi không quên thay nữ nhân mệnh khổ dựng lại hàng rào đổ. Sau đó, mỗi đêm Tang Mạch đều tới thăm nàng, mang theo dược liệu, thức ăn và mấy là bùa.

Không Hoa nhìn mấy lá bùa quỷ họa giống như đồ chơi này nói “Mệnh nàng đã định là không có con rồi, mấy thứ này không có tác dụng đâu.”

Tnag Mạch chỉ trầm mặc ôm nữ nhân đang ngủ say, lấy từ dưới gối ra một cái lược gẫy răng chải lại mái tóc rối cho nàng.

Không Hoa lắc đầu, đem bùa dính vào trên xà nhà, xoay người lại nhìn một chút Diễm quỷ khuôn mặt trầm tĩnh, thi tiếp ba phần lực, lấy ngón tay chấp bút vẽ lên xà nhà một bức minh văn (chữ khắc trên vật) ‘muôn đời như ý’.

Hồi lâu, nước thuốc trong bình sôi lên ‘xì xèo’, nữ nhân không ho khan nữa, phía sau tĩnh đến quái dị, Không Hoa chậm rãi quay đầu lại, thấy cặp mắt màu tro của Tang mạch, xám mênh mông, không nhìn ra bất cứ tâm tình gì. Đường nhìn rơi xuống nông phụ trong lòng hắn, nệm rơm đã bị tiên huyết nhuộm thành một mảng đỏ tươi rõ ràng, nổi bật tới chói mắt.

‘Đinh linh, đinh linh…’ Oán linh buộc trên cổ tay nữ tử nhẹ nhàng rung động, Diễm quỷ hao tổn tâm cơ đổi lấy pháp khí quỷ giới chung quy cũng không thể bảo vệ an khang cho đôi mẫu tử này.

Từ hôm Đông chí, thấy nàng đưa ma cho vong phu đã nhìn ra cả đời này nàng bi thảm, khi còn bé thì tang cha, lớn thì tang chồng, bơ vơ không nơi nương tựa , bạc mệnh thọ đoản. Trên Sổ sinh tử, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, dù là thượng đế cũng không cứu được nàng.

“Nhân quả luân hồi, báo ứng chính xác, dù là ngươi nợ nàng, coi như cũng đã tận lực.” Không Hoa nghĩ cái lí do này uổng phí tới buồn cười, thế nhưng giờ khắc này lại nói không được lời nào khác, chỉ đem chén nước trong đưa tới bên miệng hắn.

Tối nay, không trăng, Phệ tâm tiếp tục phát tác trong cơ thể, mồ hôi trên trán chảy xuống như suối, phút chốc thấm ướt tóc mai. Thế nhưng Tang Mạch nghiêng đầu, hơi giật mình nhìn hắc y nam tử trước mặt, thần tình chưa bao giờ đau thương như lúc này “Nàng là muội muội của ta.”

Như còn nhớ rõ năm đó lúc vào cung, tuổi còn nhỏ, không quá bảy tuổi, muội muội ruột cùng cha cùng mẹ còn nhỏ hơn, vừa mới đầy năm tuổi, khuê danh gọi là Tiểu Nhu. Mắt như điểm nước sơn, sở sở động lòng người, phụ thân nói nàng lớn lên cực kỳ giống mẫu thân. Tang Mạch đối với ký ức về mẫu thân chỉ lưu lại một cái ôm ấm áp cùng hình ảnh quan tài đen sẫm, không giống Tiểu Nhu. Tiểu Nhu thích ồn ào, Tiểu Nhu thích cười, thích nhào vào lòng hắn nũng nịu đòi một đóa hồng hoa đầu cành.

Sau đó, mẹ kế vào cửa, phụ thân nhu nhược càng lúc càng không giống người đứng đầu một nhà, Tiểu Nhu trong một đêm từ trên mây rơi xuống. Bởi vì khuôn mặt cực kỳ giống mẫu thân đã mất, phụ thân thậm chí không dám tới gần nàng. Bị mẹ kế ghen ghét làm khó, Tiểu Nhu sợ tới mức ban đêm trốn trong lòng hắn len lén khóc. Hắn vì nàng mà hái hết hồng hoa đầu cành, cài vào trong tóc nàng, kẹp vào trên áo nàng, đeo trên cổ tay nàng… Một nữ oa nho nhỏ trang phẫn cả người hồng y nhưng chỉ đem đôi mắt đen mở lớn hơn nữa, trên gương mặt mũm mĩm khó khăn lắm mới làm ra được một nụ cười nao núng. Nếu nói năm đó từng có gì lo lắng, thì đó chính là Tiểu Nhu, huynh trưởng thương nàng tới tận xương thành tâm muốn gả nàng cho một người có cuộc sống an ổn, nhưng khi đó, đến chính hắn tương lai cũng không biết ở nơi nào.

Lòng bàn tay ai đó áp lên khuôn mặt hắn, lau khô gò má ướt át. Tang Mạch nói “Là mồ hôi, ngươi đừng đa nghi.”

Người nọ lại đưa mặt sát vào một chút, dán lên đuôi tóc hắn, khí tức nóng rực trong ngực bao phủ lên đau đớn băng lãnh toàn thân hắn. Nữ nhân trong lòng bình thản nhắm mắt, như là đang ngủ. Tang Mạch vuốt ve gương mặt nàng, ngón tay vì đau đớn mà run rẩy “Lần tiếp theo ta thấy nàng, nàng đã là một đại cô nương rồi.”

Nàng chính là như vậy sở sở động lòng người, giông như một nụ hoa thược dược đợi ngày bừng nở, ai oán khinh sầu giữa mi mục được miêu tả thành vẻ đẹp Tây tử (Tây Thi), trong kinh thành sự hiền thục dịu dàng của nàng được truyền rộng. Khi đó, nàng cũng đang là như thế này ước mơ hồn nhiên đợi ngày được gả, so với hiện giờ còn thêm một phần ngượng ngùng, thiếu vài phần khốn khó.

Tang Mạch để nữ tử đã chết nằm thẳng trên nệm rơm, đầu ngón tay biến thành một họa bút đắc tâm ứng thủ (muốn gì được nấy), cắn răng run rẩy vì nàng họa một đôi lông mày viễn sơn. Hồng đậm dần hiện lên trên đôi môi tái nhợt, khóe miệng nữ tử hơi có vẻ cười duyên. Tựa hồ còn thiếu cái gì, Tang Mạch hơi giật mình nhìn nàng, nhất thời ngừng tay. Không Hoa thấy thế, từ trong tay áo hóa ra một đóa bỉ ngạn hoa cài vào tóc nữ tử. Trong nháy mắt, dường như có ma lực, dung nhan người chết ảm đạm nhất thời sinh ra màu sắc rực rỡ, mơ hồ có thể thấy được phong tư năm xưa nổi danh khắp kinh đô.

Đem một tay gắt gao bó gối, Tang Mạch kinh ngạc nhìn muội muội đã qua đời, một lát mới nói “Sau đó, nàng được gả cho thái tử Tắc Chiêu.”

Thái tử triền miên trên giường bệnh, thời gian không còn nhiều. Không biết là ai sàm ngôn, nói cần biện pháp dân gian là xung hỉ, chưa biết chừng có thể lưu lại huyết mạch. Cũng chỉ có người hám lợi đen lòng như phụ thân và mẹ kế mới có hy vọng xa vời mờ ảo như vậy, lại dùng trăm phương ngàn kế đem Tiểu Nhu đẩy tới bên cạnh Tắc Chiêu mấy năm qua chưa từng xuống giường đi một bước kia.

Thái tử đại hôn, cả nước cùng vui. Đội ngũ đón dâu kéo dài vạn dặm trong kinh đô, phượng liễn của thái tử phi kim quang rạng rỡ, hoa lệ không ai bì nổi. Sa liêm khẽ động, huynh trưởng chen chúc trong đám người chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ chói hơi nhếch lên dưới hỉ khăn, trên cổ tay trắng như bạch ngọc còn tô điểm một đóa hồng hoa.

“Nghĩ đi nghĩ lại, gả cho Tắc Chiêu cũng rất tốt, chí ít không có ai khi dễ nàng nữa, coi như là một chỗ dựa vững chắc.” Tang Mạch rốt cuộc quay đầu lại, thản nhiên nói với Không Hoa. Trên trán hắn nổi gân xanh, trên cái cổ trần trụi lộ ra ngoài áo lại nổi lên vết máu.

Còn lâu mới tới bình minh, đau đớn càng lúc càng kịch liệt đem Diễm quỷ khí tức yếu ớt hoàn toàn phá hủy. Không Hoa nắm thân thể căng cứng của hắn, cúi đầu đưa giải dược vào miệng hắn.

Tang Mạch không như mọi khi ngoan ngoãn tiếp nhận, mà giãy dụa lắc đầu tránh né “Là lỗi của ta.”

Hắn cố chấp nhắm chặt mắt, đau đớn của Phệ tâm khiến hắn hoàn toàn rơi vào dằn vặt của quá khứ “Sau khi Tắc Chiêu chết, nàng xuống tóc xuất gia, cũng không đeo hồng hoa được nữa. Nàng vốn có thể là mẫu nghi thiên hạ! Nhưng ta lại giúp ngươi độc chết Tắc Chiêu… Là ta khiến nàng ba trăm năm qua đời đời không nơi nương tựa, kiếp này còn không được hạnh phúc… Là ta hủy nàng… Ta hủy chính muội muội ruột của mình, người thân duy nhất của ta!”

Tim bị nắm chặt, cũng không phải bởi vì nữ tử vận mệnh nhiều trắc trở, mà là Diễm quỷ trước mặt bi thương không dứt này. Không Hoa đem thân thể liên tục giãy dụa của hắn gắt gao kéo vào trong lòng, đầu vai một trận đau đớn sắc nhọn, là Diễm quỷ cắn hắn “Đều không phải lỗi của ngươi, Tắc Chiêu đã định trước là không được làm hoàng đế rồi.”

Không biết hắn có nghe không, chỉ cảm thấy răng càng cắm sâu, đau tới toản tâm liệt cốt. Chăm chú mà ôm lấy Tang Mạch nhận hết đau đớn dày vò, Minh chủ trong địa phủ vô ái vô dục thấy mũi cay cay, lần đầu tiên cảm thấy muốn rơi lệ “Là ta mắc nợ ngươi.”

“Ôm ta.” Tang Mạch nói, ngữ khí lơ lửng tới mức như một tiếng thở dài.

***

Không biết đọc đến đây có bạn nào có “dự cảm” k :-” Nhưng chương sau chính là H, và để cho cảm-xúc nó được tươi mới, sẽ post chương 12 tối nay (ngay sau Sa lậu :”>)

Mồ hôi tẩy đi tầng tầng phấn trắng đắp trên mặt, mặt nạ minh diễm mà Diễm quỷ hao hết tâm tư để vẽ nứt ra không biết bao nhiêu đường, lộ ra chân thực đã sụp đổ. Đuôi lông mày không đầy phong tình, sự quyến rũ phóng túng trong đồng tử xám tro không còn sót lại chút gì. Khóe miệng không cong lên được, cũng không làm được dáng vẻ kiêu ngạo đầy châm chọc khiêu khích, không thể lấy hàm răng sắc nhọn ra để che giấu đau đớn khổ sở trong lòng nữa.

Không Hoa dùng ống tay áo tinh tế lau mặt hắn, bột phấn loang lổ trên tay áo đen như mực không nhiễm phong trần, dường như đó là mảnh vụn của thời gian ba trăm năm. Tử Hi không còn, Tắc Minh không còn, đến Tắc Hân, Tiểu Nhu của năm xưa cũng không còn, chuyện cũ xa xăm đã sớm trở thành khói bụi trong lịch sử, Sở sử cũng bất quá là vài trang tuyên bố hời hợt. Tất cả mọi người đều đã quên, chỉ riêng Diễm quỷ là còn nhớ kỹ, tâm tâm niệm niệm ép mình không được phép quên, cho dù là một phiến lá thu từ trên cây rơi xuống cũng không thể nhớ sai dáng dấp của nó. Hắn cố chấp mà đem bản thân giam cầm trong một niên đại từ lâu đã không còn tồn tại, một mình nhận hết tất cả thị thị phi phi đã mất.

Tàn trang bong ra từng mảng, Diễm quỷ trước mặt người khác kiêu ngạo vô lễ hành vi phóng đãng lại có một gương mặt thanh tú của một học sinh rụt rè đứng trước thánh nhân, có điều thích hợp nhất là ở giữa rừng trúc âm u đàm văn chử trà điều cầm dịch kỳ, chứ không phải là bồi hồi trên thế gian chịu đủ đè nén. Không Hoa nâng mặt hắn lên, hôn lên đôi môi đã hơi tái, dùng đầu lưỡi kiên trì tách mở khớp hàm cắn chặt, cẩn thận tỉ mỉ liếm qua mỗi chỗ trong khoang miệng. Người trong lòng không chống cự như mọi khi, chỉ nhu thuận tiếp thu, trúc trắc mà an tĩnh, nhu thuận tới gần như chết lặng. Môi lưỡi chạm vào nhau, trong miệng tràn đầy tư vị cay đắng, càng hôn vào sâu bên trong thì càng thấy lòng chua xót, thân thể khắc sâu hoài niệm về thứ gì đó, nhưng đáy lòng trống rỗng tới mức chỉ có thể nhờ vào đôi môi trằn trọc cùng đầu lưỡi quấn lấy nhau để cầu sự thỏa mãn trong chốc lát.

Tang Mạch, Tang Mạch, Sở thị hoàng triều không quay trở lại nữa, Tử Hi, Tắc Chiêu, Tắc Hân, Tiểu Nhu… ai cũng không quay về là người trong quá khứ nữa. Thù hận cũng được, ân tình cũng được, ai phụ ai, ai nợ ai, tất cả đều quy tội vào ai… Chỉ có mình ngươi nhớ kỹ, đau khổ dây dưa đi đi lại lại, nhưng sẽ không có ai tới giúp ngươi biện giải rõ ràng, thống khổ vì chờ đợi qua năm tháng thê lương cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Ngón tay mơn trớn đôi môi vô luận hôn thế nào cũng không thể hiện ra chút huyết sắc của hắn, Không Hoa thấy được sự ưu thương trong đôi mắt màu xám “Tang Mạch, ta muốn nhớ ra ngươi.”

Nhớ ra ngươi năm xưa, năm xưa trúc mã chi nghị (trúc mã như trong ‘thanh mai trúc mã’), năm xưa làm bạn gắn bó, thậm chí cả năm xưa bằng mặt mà không bằng lòng, năm xưa mưu tính đáng ghê tởm. Không thể chỉ có mình ngươi lưu lại đây, để ngươi một mình gánh vác tất cả yêu hận, nhận tất cả trách phạt, chịu tất cả tịch mịch. Chí ít có một người như vậy có thể cùng ngươi, cùng ngươi nhớ lại hồi ức từ trước, cùng ngươi bước chân lên mỗi chỗ trước kia đi qua, cùng ngươi đàm luận về mỗi người mỗi vật mà ngươi nhớ kỹ, để ngươi không phải cô đơn, không phải tịch mịch, không phải một mình. Quan trọng hơn là… Tang Mạch, ta muốn nhìn thấy nụ cười chân chính của ngươi.

Tang Mạch cúi đầu, trầm mặc vươn tay vòng qua cổ Không Hoa, vạt áo bị kéo ra, trước ngực xích lõa dường như sợ lạnh dính chặt vào người Không Hoa, như đang tìm chút an ủi. Không Hoa yêu thương hôn lên khóe môi hắn, vô số nụ hôn khẽ từ cái trán tới bên tai. Tang Mạch không nhịn được nhắm mắt quay đầu né tránh, Không Hoa ngậm lấy vành tai hắn vào trong miệng mút liếm, mãi đến khi hắn không nhịn được nhíu mày: “Tang Mạch, nhìn ta…”

Diễm quỷ cố chấp không chịu mở mắt, Không Hoa một lần lại một lần hôn lên khóe mắt hắn, cảm thụ lông mi hắn rung động. Đầu lưỡi đi thẳng xuống, trong hỏa quang, từng vết máu lượn vòng quanh trên da thịt trắng nõn. Không Hoa dùng răng cắn xương quai xanh, đầu ngón tay dọc theo vết tích đỏ tươi vuốt ve hắn đủ kiểu. Thân thể dưới ngón tay run rẩy, đau đớn của Phệ tâm khiến cho hắn căng thẳng không muốn thả lỏng, xúc giác mẫn cảm lại khiến hắn vì được người khác vuốt ve mà đạt được khoái cảm, thống khổ cùng khoái cảm trộn lẫn vào nhau trên gương mặt tái nhợt của Diễm quỷ, đôi môi mím lại sắp thành một đường thẳng. Không Hoa thình lình cắn vào điểm nho nhỏ nhô lên trên ngực hắn.

“A…” Tang Mạch trước sau vẫn lặng im rốt cuộc thở dốc vì kinh ngạc, từ giữa hai hàm răng cắn chặt phát ra một tiếng rên rỉ.

Lúc này Không Hoa mới thỏa mãn ngẩng đầu, chạm nhẹ vào môi hắn một chút, sau đó đem nhũ châu từ lâu đã sung huyết đứng thẳng ngậm vào miệng, dùng đầu lưỡi ấn vào nhũ tiêm mẫn cảm. Thân thể bên dưới bắt đầu giãy dụa chống cự, Diễm quỷ cau chặt mày sắp cắn rách môi. Tóc dài hắc sắc rơi tán loạn trước ngực, vết thương đỏ tươi trải rộng toàn thân giống như dây thừng trói buộc thân thể tái nhợt gầy yếu, ba sắc màu trắng đỏ đen đối lập cường liệt, hai nhũ châu nho nhỏ như hoa nở trên ngực run rẩy sợ hãi, dưới hỏa quang đỏ rực, nhũ tiêm ướt át tản mát ra vẻ sáng bóng nhàn nhạt, mê hoặc cực kỳ. Không Hoa không nhịn được tiếp tục cúi đầu đem hai khối nhũ châu mút lấy.

Khoái cảm bốc lên từ trong đau đớn, tiếng mút ‘sách sách’ rõ ràng truyền vào trong màng nhĩ, dụ dỗ thân thể vì tinh khí yếu dần mà càng thêm mẫn cảm bắt đầu khát vọng được vuốt ve càng nhiều hơn. Tang Mạch khó chịu muốn tránh né kháng cự, kích thích lớn hơn nữa thình lình xảy ra, xông mạnh lên não. Hạ thể bị nắm lấy, ngón tay thon dài mang đến ôn độ nóng rực hầu như muốn áp đảo đau đớn của Phệ tâm. Theo tốc độ ma xát tăng dần, từng đợt khoái cảm từ dưới bụng thăng lên, không ngừng lan tràn tới tứ chi bách hài.

“A…ưm… ngươi… buông, buông tay…” Tiếp tục rên rỉ không ngừng nổi, phát ra từ trong miệng. Tang Mạch đong đưa đầu, cấp bách muốn thoát ra khỏi dục vọng tràn đầy không có chừng mực, lại như bị hãm trong vực sâu khoái cảm không thể cứu chuộc. Rất khó chịu, vô luận quá khứ từng trải qua bao lần da thịt kề cận, như trước vẫn thấy khó chịu, cứ như vậy không mảnh vải che thân nằm trước mặt nam nhân, yếu đuối, giãy dụa, dục vọng… Tất cả đều không nơi che dấu.

“Tang Mạch, Tang Mạch…” Nam nhân mà hắn vốn nên trốn tránh thật xa kia thì thào gọi tên hắn, ngón tay y mang theo chút nhiệt ẩm ướt đang khó khăn xuyên vào đằng sau thăm dò.

“Ư…” Ngón tay thâm nhập mang đến đầy đau đớn, đau, lập tức khiến hắn dừng động dậy. Trên môi có gì đó ẩm ẩm, là nụ hôn của y.

Không Hoa vẫn rất ôn nhu, cẩn thận tới mức Tang Mạch có cảm giác nhầm lẫn rằng mình là thứ gì đó được nâng trên tay mà cưng chiều. Sở Tắc Quân, kỳ thực ngươi cũng là một người rất ôn nhu, cười lên mi nhãn thấp thấp, khóe miệng hơi cong, phát quan buộc cao như vậy, một thân hắc y phiêu phiêu, giống người trong mộng mà hoài xuân nữ tử ngày nhớ đêm mong.

Một ngón, hai ngón… Thân thể bắt đầu thích ứng, ngón tay vào trong cơ thể chầm chậm tăng lên, nhiệt ý cũng dần nổi lên “Ưm… được, được rồi… không đau nữa…a…”

Ngón tay chậm rãi rút ra, vô số nụ hôn lại lần nữa ùn ùn kéo tới. Tang Mạch nghiêng đầu sang một bên, hai mắt nhắm chặt. Kỳ thực vẫn đang đau, chỉ là không chịu nổi hắn săn sóc như vậy, còn tiếp tục hôn ngọt ngào như thế, chắc sẽ thực sự coi ảo giác là thật.

Tấn vương Sở Tắc Quân, Minh chủ Không Hoa, bản thân cũng không phân biệt rõ rốt cuộc ai là ai. Chỉ biết sau ba trăm năm lần thứ hai ở trước song cửa thấy hai thân ảnh nói chuyện với nhau thật vui, thì bên tai vẫn như cũ là câu nói đau thấu tim kia “Tang Mạch, vì sao ngươi không phải là hắn.”

Sở Tắc Quân, ngươi yêu Tắc Hân như vậy. Ngươi đem thiên hạ cho hắn, nhưng hắn thành thân lập hậu; ngươi vì củng cố ngôi vị hoàng đế cho hắn mà dùng trăm phương ngàn kế, cuộc sống hàng ngày chẳng được an ổn, hắn lại tụ tập quần thần muốn đưa ngươi vào thiên lao; ngươi vì thiên hạ của hắn đánh đông dẹp bắc, nam chinh bắc chiến, trong mắt hắn thì chỉ có ái phi của hắn. Từ đầu tới cuối, hắn chỉ coi ngươi là hoàng đệ, coi là loạn thần tặc tử, coi là kẻ thù không đội trời chung, ngươi còn yêu hắn yêu tới thắm thiết như vậy, hy vọng xa vời một ngày nào đó hắn sẽ đối với ngươi tốt hơn ái phi của hắn một chút. Sở Tắc Quân, kỳ thực ngươi còn đáng thương hơn.

Tính khí (này là cái ấy-ấy) thật lớn mang theo nhiệt độ cao đâm vào trong cơ thể, đau đớn dường như có thể đem thân xác tươi sống xé thành vài miếng. Tang Mạch giơ cánh tay mình lên cắn vào đó, nhưng không cách nào giảm đi nửa phần đau đớn. Cánh tay bị kéo ra, lại là hôn, trán áp vào nhau có thể cảm thấy nhiệt ý của y, mồ hôi hòa quyện cùng một chỗ, phân không rõ là thống khổ của ai. Đầu lưỡi bị y ngậm lấy, thân thể bị ép tới sắp không thở nổi. Quá khứ nhiều năm như vậy, đau đớn lúc làm tình vẫn như là lần đầu tiên.

Từ lâu đã không nhớ rõ rốt cuộc là hôm nào, chỉ nhớ rõ đó là một ngày hoàng đạo tốt lành mọi việc thuận lợi, bởi vì, hôm đó là ngày Tắc Hân đăng cơ xưng đế lập hậu. Theo gia pháp tổ tông, Tắc Hân mà ngươi một tay bồi dưỡng sắc phong một hậu hai phi, hoàng hậu là nữ nhi của danh môn Lý thị, nhị vị quý phi còn lại là một đôi tỷ muội sinh đôi, Nga Hoàng Nữ Anh cùng chung một phu quân, thiên hạ đều ca tụng, chỉ có ngươi từ đầu tới cuối mặt vẫn âm trầm. Buổi tối hôm đó ngươi uống say khướt, ném vỡ hết tất cả những thứ có thể ném trong phòng. Ngươi nói, Tang Mạch ta thích hắn; ngươi hỏi, Tang Mạch, vì sao hắn phụ ta… Đó là lần đầu tiên, ta thấy trong mắt ngươi thứ gì đó giống nước mắt, nhưng ngươi lại không nhìn thấy thân thể bị làm nhục của ta.

(Nga Hoàng và Nữ Anh là hai chị em gái, con vua Nghiêu, sau cùng được gả cho Thuấn)

Trong lúc tính sự kịch liệt, Diễm quỷ trước sau vẫn nhắm hai mắt chịu đựng một cách bị động. Thân thể đã gần tới không thể gần hơn, tâm linh thì lại càng trống trải tới phát đau. Không Hoa hết lần này tới lần khác hôn lên mặt hắn, đem mặt y vùi vào cổ hắn, không ngừng thở dài: “Tang Mạch, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Tang Mạch vẫn không đáp, thuận theo mà bám lấy vai hắn, theo tiết tấu luật động của hắn. Không Hoa ôm hắn càng chặt hơn, hận không thể cứ như vậy đem hắn khảm vào trong cốt nhục “Tang Mạch, Tang Mạch, mở mắt nhìn ta…”

Y không ngừng ở bên tai kêu gọi, gọi tên của hắn, hỏi hắn đang suy nghĩ cái gì. Tang Mạch mở mắt, nhìn gương mặt quen thuộc, bất giác ngẩn ngơ “Nhớ về ngươi.”

Nhớ ngươi năm xưa đối với ta thật tốt, trong lãnh cung vắng vẻ, ngươi là chỗ dựa duy nhất của ta; nhớ tình yêu của ngươi với Tắc Hân, yêu tới sơn băng địa liệt, hủy thiên diệt địa. Hoàng hậu của hắn một năm sau khi sắc phong mắc bạo bệnh mà chết, ai cũng biết là ngươi làm, nhưng cũng không ai dám mở miệng, từ đó hắn không lập hậu nữa, trừ ngươi ra, không ai có thể cùng hắn sóng vai; có lần hắn đã nghĩ muốn tiêu diệt thế lực của ngươi đem ngươi đày ra biên cương, ngươi đem tất cả những người có tham dự chu di cửu tộc lại buông tha mình hắn, thậm chí một câu trách hỏi cũng chưa từng có; ngươi yêu hắn như vậy, yêu tới mức không dám coi thường sự cự tuyệt của hắn, bị hắn phẫn nộ đẩy ra xong, chỉ có thể trở về phủ ôm ta hết lần này tới lần khác thổ lộ đau thương: Tang Mạch, vì sao ngươi không phải là hắn?

Ngươi vì hắn mà vui, vì hắn mà giận, vì cùng ở chung với hắn mà học cách ôn nhu, học cách nhân nhượng, thậm chí học cả cách làm nũng. Ta hầu như không tìm thấy hắc y thiếu niên tay cầm chủy thủ trong lãnh cung kia nữa. Thế nhưng, ngươi có biết hay không, ngươi khổ sở có thể nói với ta, nhưng ta khổ sở thì có thể nói với ai?

“Nhìn ta, Tang Mạch…” Hắn mở to hai mắt nói liên miên ra bi thương của mình, Không Hoa nhìn đôi mắt xám tro kia, lùi thẳng lưng về phía sau, sau đó dùng lực đẩy về phía trước, đem tính khí vùi thật sâu vào trong tiểu huyệt chặt chẽ.

“A…” Tang Mạch cau mày kêu lên đau đớn.

Không Hoa nắm tay hắn, ngón tay xen vào giữa khe hở, cố ý cài vào mười ngón tay hắn. Một tay chế trụ cằm hắn, chớp cũng không chớp nhìn vào vào trong đôi mắt hoang mang của hắn “Tang Mạch, nhìn ta, ta là Không Hoa.”

Tang Mạch chỉ kinh ngạc nhìn y, sau đó không nói gì mà tránh né đi.

Lúc khoái cảm trong cơ thể tới đỉnh điểm, Không Hoa bất y bất nhiêu (không khoan dung không tha thứ) mà hôn Tang Mạch. Trong nháy mắt đó, tâm đố kị bắt rễ sinh trưởng trong tim, hắn đố kị Sở Tắc Quân, cái người không nhớ rõ kiếp trước.

“Ta cũng có một muội muội, là ruột thịt thân thích của ta.” Nữ tử kiêu căng quấn trong áo lông cáo nghiêng mặt cười, một tay chỉ vào đuôi mắt phải của mình “Xem nè, chỗ này của ta có nốt ruồi, còn nàng không có.”

Ống tay áo bào trắng thật dài của Tang Mạch bay bay trong gió lạnh, tóc đen được buộc lên tùy tiện “Đó là ‘lệ chí’, ai cũng nói nữ tử có lệ chí đường đời sẽ nhiều ngang trái, nương nương ngài lại là ngoại lệ.”

(‘Lệ’ là nước mắt còn ‘chí’ là nốt ruồi, vì nốt ruồi ở khóe mắt trông giống nước mắt, nhưng nói chung là đẹp :”>)

Trang phi cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc nói “Đúng vậy, ta cũng thấy quái dị.”

Rồi lại chuyển sang cười hỉ hả “Hồi trước có một lần, ta dùng phấn che đi cái nốt ruồi này, đứng cùng một chỗ với muội muội ta, đến mẫu thân cũng không phân biệt được.”

Tang Mạch và nàng cùng nhau cười, vươn tay đẩy mai hoa trâm bên mai lên cho nàng. Nàng không khỏi buông mắt cảm thán “Đáng tiếc ta chỉ có một muội muội, nếu có thể có một đệ đệ như ngươi thì thật là tốt.” Giữa lông mày không khỏi hiện ra vài phần tiếc hận.

Tang Mạch không khỏi mỉm cười, nhướn lông mày nói “Ta cũng muốn có một tỷ tỷ làm quý phi, có thể làm quốc cữu cũng uy phong.”

“A, vài ngày không gặp càng thêm ba hoa rồi.” Trang phi làm bộ muốn đánh, lại như sực nhớ ra điều gì, quay mặt sang hiếu kỳ hỏi “Lúc trước ngươi không như thế này, suốt ngày nếu không phải nghiêm mặt thì cũng là làm ra dáng vẻ đáng ghét khiến người ta không nhìn nổi, sao mấy ngày nay lại như đổi tính vậy? Gặp được ai sao?”

Tang Mạch không ngờ nàng lại hỏi vậy, nhất thời cứng họng, không biết nên đáp lại thế nào. May mà Trang phi cũng không hề để ý, tiếp tực hồi ức về muội muội mà trước kia nàng hiếm khi nhắc tới “Nàng nhu thuận hơn ta, nữ công cũng giỏi hơn, còn có thể làm thơ, họa tranh, khiêu vũ lại càng đẹp, đến nhạc sư giỏi nhất trong kinh thành cũng khen ngợi nàng. Cha mẹ càng yêu mến nàng, thường nói, đáng tiếc lại đầu thai vào một nhà nghèo như chúng ta, nếu gửi hồn tới thế gia giàu sang, chưa biết chừng có thể làm hoàng hậu.”

“Muội muội này của ta ý mà, đối nhân xử thế cũng tốt, trong nhà phàm là có cái gì tốt đều không tranh với ta, cha mẹ khen nàng, bảo ta vô ý không biết nhường nhịn. Ha ha, cái vòng vàng mà Tam lang nhặt được trong miếu là hai tỷ muội ta thay phiên mang, hôm đó vốn nên đeo ở trên tay nàng, là ta cố chấp bảo nàng nhường ta…”

Tang Mạch ngồi ở một bên, lẳng lặng nghe nàng nói. Trên trời không biết tự lúc nào đã có hoa tuyết rơi, chúng sinh phàm trần dưới chân đều vội vàng chen chúc chạy tới mái hiên ven đường, làm cho nhớ tới vãng sinh u hồn xếp hàng trước cầu Nại Hà “Vị kia chính là Hoa quý phi?”

Trang phi nhẹ nhàng gật đầu “Chúng ta cùng nhau vào cung, mặc trang phục giống nhau. Tiến cung xong đến tòa nhà cũng đối mặt nhau, đẩy cửa sổ ra là có thể thấy tình hình bên kia. Sau đó, có chuyện tiểu cung nữ mới tới nhận nhầm người vào nhầm cửa đấy.”

Tang Mạch nói “Như vậy rất tốt, cho nhau một chỗ để dựa vào. Người ta ước còn không được.”

Ai ngờ Trang phi lại nói “Phát chán ý. Suốt ngày thấy khuôn mặt đó, lúc trang điểm thay y phục cũng thấy, soi gương cũng thấy, mở cửa liếc mắt cũng thấy, mỗi ngày từ lúc mở mắt tới tối muộn đi ngủ, thấy nhiều nhất chính là khuôn mặt đó, mặc xiêm y cũng giống nhau. Nhìn hơn hai mươi năm, ha hả… đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ chán.”

Nàng nhìn về phía xa, khẩu khí không biết tự bao giờ đã biến từ nhẹ nhàng thành u buồn, trong băng tuyết ngập trời, trâm cài hồng bảo thạch trên tóc tỏa ra ánh sáng ngọc, màu đỏ như máu điểm tô cho mái tóc đen nhánh, có vẻ đặc biệt lóa mắt.

Tang Mạch yên lặng đứng dậy rời đi, đi tới ven đường lại xoay đầu nhìn, nàng vẫn ngồi trên mái nhà cong cong, dưới áo lông cáo bạch sắc lộ ra mép váy màu sắc diễm lệ. Có thể là bởi vì ánh chiều tà xa xa mà màu sắc bất giác có chút cũ kỹ cùng ảm đạm.

Có tiếng tiêu truyền ra từ tửu lâu, nức nức nở nở, dường như có ai đang khóc.

Dọc đường chậm rãi kéo tay áo đi về phía trước, những người xa lạ cùng đường đều vì gió tuyết lớn dần mà bước nhanh hơn, từ từ tiêu thất ở tiền phương.

Hoa tuyết mang theo hàn ý băng lãnh xoay tròn bao quanh đập vào mắt, Tang Mạch phải nheo mắt lại mới có thể từ trong màn tuyết trắng xóa nhìn thấy cái thân ảnh hắc sắc một cách đột ngột kia. Tóc đen, con ngươi đen, y phục đen. Một màu đen như mực, màu sắc dày đặc cho dù dốc hết nước Vong Xuyên cũng không hóa ra được. Còn cách vài bước, đã có thể thấy trên hắc quan cao cao của y khảm bảo thạch màu đen sáng rực rỡ, lấp lánh y như đôi mắt sâu không đáy của y. Tang Mạch dừng bước, hơi ngẩng đầu lên nhìn y, thình lình gió tuyết đập vào mặt, mờ cả mắt. Muốn đưa tay lên dụi, có người đã sớm nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng vuốt ve bên khóe mắt hắn, ngón tay áp trên mặt lại còn mang theo chút ấm áp.

“Tuyết rơi, mặc thêm nhiều y phục một chút.”

Cũng không nhìn lại bản thân xem, lúc này trên người chẳng phải chỉ có một bộ hắc bào? Tang Mạch nhếch môi cười “Ngươi có từng thấy con quỷ nào bọc áo bông dày ra ngoài chưa?”

Vậy nên Không Hoa chỉ có thể bất đắc dĩ mà kéo hắn sát vào mình một chút “Chỉ có Nam Phong mới bận tâm chuyện ngươi có sắp đóng băng hay không.”

Tang Mạch nghe được hai chữ ‘Nam Phong’, phẫn nộ hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.

Bên đường không ngừng có người đi lại vội vã lướt qua, lúc đầu Diễm quỷ không được tự nhiên liên tục hướng sang bên cạnh, muốn kéo dãn khoảng cách giữa hai người, tiếc rằng Không Hoa đã siết lấy cổ tay hắn, luôn luôn bị kéo trở lại. Sau đó, thấy người qua đường vội vàng chạy đi căn bản không để ý tới hắn, Không Hoa thẳng thắn quấn quanh eo hắn, kéo hắn vào lòng. Độ ấm sau lưng khiến thân thể cả ngày trong gió lạnh sinh ra sự khác thường, Tang Mạch không an phận mà giãy dụa, lại nghe Không Hao nói bên tai “Phía trươc có một ngõ nhỏ, vào đó tránh gió được không?”

Cánh tay bên hông chậm rãi trượt xuống, ngón tay ở giữa bắp đùi cấp tốc vẽ một vòng, Tang Mạch cứng đờ, nghe được tiếng cười trầm thấp của y.

Trong gió tuyết, hai người sóng vai mà đi, bước chân không nhanh không chậm, hoa tuyết rơi đầy vai.

Tang Mạch nói “Ngươi biết đó, ta là diễm quỷ, buổi tối hôm đó… chỉ cần là một nam nhân, ta đều có thể…”

Không Hoa nói “Ta biết.”

Sau đó, Tang Mạch lại nói “Ngươi đứng ở đó đợi ta bao lâu rồi?”

Không Hoa đáp “Từ lúc ngươi ra khỏi cửa.”

Nam Phong tìm được việc ở nhà Trương viên ngoại trong thành, dạy tiểu công tử nhà ông đọc sách, sống cũng an nhàn, chỉ là thường không quay về nhà được. Trong đại trạch Tấn vương phủ trống trải chỉ còn lại hai người một đen một trắng, vào đông, ban đêm càng có vẻ vắng lặng. Không Hoa một tay chống má, hăng hái dạt dào nhìn Tang Mạch “Lúc này ngươi không lo hắn bị nữ quỷ lừa đi sao?”

Tang Mạch ngồi đối diện liếc liếc y, thản nhiên bóc vỏ hạt hạch đào trong tay “Không phải ngươi cũng đã phái dạ nha đi theo sao?”

Không Hoa cười mà không đáp, Diễm quỷ này, ngoài miệng nói ra nhẹ nhàng thoải mái, kì thực, trong y sam của Nam Phong khâu kín bùa chẳng biết hắn lấy ở đâu ra, hoàng biểu chỉ, chu sa ấn, đừng nói là quỷ mị tầm thường, cho dù là tinh quái tu luyện ngàn năm trong núi, muốn tới gần Nam Phong, cũng phải tốn công phu một phen. Lúc Nam Phong đi, hắn còn giả bộ không thèm để ý, đến một câu “Đi đường cẩn thận” cùng lười nói, kỳ thực người lưu ý tới an nguy của Nam Phong nhất chính là hắn.

Tang Mạch thấy nụ cười kỳ quái của y, vội quay đầu bĩu môi “Từ trước ta nợ hắn.” Cũng không muốn nhiều lời.

Không Hoa không miễn cưỡng hắn, nhấc bầu rượu sứ trắng trong noãn lô ra rót đầy chung rượu trước mặt hắn “Ta chưa từng đơn độc đối ẩm với ai, ngươi là người đầu tiên.”

Tang Mạch nâng chung rượu lên, uống một hơi cạn sạch, noãn lô bên cạnh đỏ au, khuôn mặt tái nhợt chợt nổi lên vài phần noãn sắc “Cùng đối ẩm với ta có nhiều người lắm, ngươi không phải người đầu tiên.”

“Vậy nói một chút về những người đó xem, biết đâu ta có thể nói cho ngươi hiện tại bọn họ ở phương nào.” Tửu dịch trong suốt dài dài mảnh mảnh từ miệng bình chảy xuống, đụng vào chén sứ lại phát sinh âm hưởng róc rách êm dịu. Nam nhân ngồi đối diện đặc biệt bình thản, tóc dài hắc sắc buộc đơn giản sau lưng, một vài sợi rơi xuống trên trán, thoáng che đôi mắt hẹp dài lợi hại kia, đến một thân hắc y tử khí thâm trầm cũng bị mùi rượu ấm áp hòa tan, lần đầu thấy hình dạng của hoa văn tối màu trên vạt áo y rõ ràng như vậy, hóa ra là mây cuộn, giống trên vạt áo mình như đúc.

Khóe mắt rời sang bồn thủy tiên trên giá hoa, cũng là y mua về, lúc đầu trông như một củ tỏi, hiện giờ lá xanh đã mọc dài, đỉnh có hoa nhị vàng cánh trắng, một chậu hoa nho nhỏ, mùi thơm bay khắp phòng, vị đạo thanh đạm lãnh liệt tiến vào mũi, tâm thần cũng ngoài ý muốn trở nên an bình.

Tang Mạch ăn hạch đào trong đĩa, trong đôi mắt màu xám chợt sáng lên “Ngươi không nói ta cũng biết bọn họ ở đâu.”

Không Hoa nâng chén kính hắn, Diễm quỷ bắt đầu ba hoa. Cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, vài quan viên trong triều phải thân cận mà thôi, uống thì là rượu Hoa điêu thượng hạng, nói thì là mấy lời khách sáo không tới nơi tới chốn. Trong lúc đưa chén đổi chung, bất tri bất giác trên mặt lại nóng lên, lại tập trung nhìn vào người khác, cũng đều đã đỏ tới tận mang tai nhìn như Quan Công. Vội vàng lấy đồ trong tay áo ra, hoặc là ngân phiếu hoặc là đồ cổ hoặc là châu bảo, có lúc còn có thể sớm an bài vài mỹ cơ ở bên ngoài, luôn hợp với tâm tư đối phương, bên kia cũng ỡm ờ mà nhận. Sau đó, càng có thêm nhiều người nịnh bợ hắn, ngân phiếu, đồ cổ, châu bảo, mỹ cơ… nhịn không được trong lòng âm thầm cười, thật là, những thứ này đâu hợp tâm tư hắn?

Nói một lúc, mấy chén rượu ấm đã vào bụng, thần sắc Tang Mạch càng lộ vẻ an nhàn, Không Hoa cười hỏi “Những mỹ cơ đó ngươi nhận sao?”

“Nhận chứ.” Diễm quỷ liếc sang, khóe miệng cắn mép chén cong lên lộ răng “Chọn mấy người đẹp nhất đưa vào trong cung.”

“Khi đó, ngay tại chỗ này.” Hắn gõ cái bàn trước mặt, lại chỉ chỉ giữa phòng, trong mắt lướt qua vài vệt tiếu ý giả dối “Mặt của ngươi cũng đen lại.”

Quả nhiên, trong tâm câu chuyện vòng vèo cuối cùng lại lại trở về vị cựu chủ nhân của tòa nhà này, giống như làm thế nào cũng không tránh khỏi kiếp nạn. Chỉ là không biết bởi vì ánh sáng nến quá mơ màng hay là mùi hương thủy tiên tràn ngập phòng, đêm đông lạnh lẽo, bên ngoài hoa tuyết bay bay, Tang Mạch ở bên cạnh noãn lô uống từng ngụm nhỏ rượu ấm, hiếm khi tâm bình khí hòa, trong giọng nói thậm chí mang theo chút ý trêu đùa “Kỳ thực, nhân duyên của ngươi cũng không tốt. Ngươi suốt ngày chiếm lấy Tắc Hân, trong hậu cung mà nhắc tới Tấn vương Tắc Quân thì kiểu gì cũng nghiến răng nghiến lợi. Đi một vòng quanh Ngự hoa viên, có thể nghe được không dưới hai mười lần câu ‘Sở Tắc Quân sẽ không được chết tử tế’. Rảnh rỗi không có việc gì chạy đi nghe một chút cũng rất hay. Ha hả…”

Không Hoa cúi đầu uống rượu, nói “Có ngươi ở đây là tốt rồi.”

“Lúc trước ngươi cũng nói như vậy.” Khóe miệng Tang Mạch cong cong, cúi đầu thưởng thức chung rượu trống không trong tay “Nếu ngươi không nói như vậy, ta cũng sẽ không theo ngươi.”

Không Hoa nhìn theo xuống tay hắn, sợi tóc hạ xuống giữa trán che khuất hoàn toàn hai mắt “Vậy lần này thì sao, ngươi còn định tin tưởng ta không?”

Trong phòng bỗng nhiên tĩnh lặng xuống, Không Hoa thấy ngón tay vuốt ve chén rượu của hắn ngừng lại ở miệng chén.

‘Cộc cộc’ vài tiếng nhẹ vang lên truyền tới từ ngoài cửa.

“Có khách đến.” Tang Mạch ngẩng mặt lên, giơ tay đem chén đặt lại trên bàn, lúc thu hồi ngón tay thì lại không cẩn thận mà kéo theo cả cái chén, nhìn thấy nó lăn khỏi mặt bàn, lại luống cuống tay chân đỡ lấy, ‘Choang ——” một tiếng, chén rượu nho nhỏ vẫn rơi xuống đất vỡ thành bốn mảnh.

Cùng lúc đó, Không Hoa phẩy nhẹ tay áo, cửa phòng tự động mở ra, cuồng phong tế tuyết cuốn vào. Ngòai cửa viện, một lão phụ còng lưng đứng an tĩnh, cũng mang hà bí, phượng trâm địch quan, trang phục cáo mệnh “Con ta nói, sẽ tới đây đón ta.”

***

Trang phục của bà lão dư lày

Hà bí là cái dải xanh xanh có hoa văn trên áo đó, nó giống như cái khăn, được choàng vào như thế này chứ không phải được may liền vào áo.

Trâm phượng thì chắc biết rồi ha, địch quan là cái mũ kia.

Còn “cáo mệnh” là để chỉ những phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến.

Bình luận
Ads Footer