NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 46: Tôi xuất viện, người nào đó lại nhập viện?

Tác giả: Hồng Cửu
Chọn tập
Ads Top

Convert:Ngocquynh520

Dịch lại: Heidi

Ở bệnh viện ba ngày, tôi xuất viện. Qua hai ngày nữa thì Hạ Tu về nước.

Chuyện lúc ở bệnh viện tôi chủ động làm ra nụ hôn mập mờ với Hạ Tu, tôi thấy rất đáng xấu hổ đành chọn lựa chính sách trốn tránh bằng cách gây mê toàn bộ tinh thần, nếu vô tình nhìn thấy hay nghe được các chữ, các từ liên quan đến “hôn” hoặc là các âm tương tự, tôi đều cúi đầu giả bộ làm đà điểu không nhìn thấy hoặc giả vờ điếc.

Hạ Tu đã nhìn ra, tôi chính là chơi xỏ lá, đang trốn tránh vấn đề nam nữ giữa chúng tôi, anh cũng không quá ép buộc tôi, trước lúc về nước chỉ dặn dò tôi hai điểm. Một, vẫn là lải nhải mấy lời nhàm chán đó, cách Đỗ Thăng và những người bên cạnh anh ta xa một chút, ngoài ra không được cho người khác biết là anh đã dặn dò tôi như thế. Hai, anh chờ tôi, chờ tôi về nước, chờ tôi chấp nhận anh.

Nhìn chiếc phi cơ có chứa Hạ Tu bay lên không trung, tôi hỏi Tô: “Trường của chúng ta có thể kéo dài thời hạn tốt nghiệp không?”

Hạ Tu xác thực không có ép tôi nhưng anh gây cho tôi nhiều áp lực. Anh nói, chờ tôi về nước, chờ tôi chấp nhận anh.

Anh không ép tôi phải tỏ thái độ rõ ràng, căn bản chính là cự tuyệt tôi cho anh câu trả lời phủ định. Cho nên anh thà chờ đợi, chờ tôi cho anh câu trả lời khẳng định, nếu không thì thà cứ duy trì tình trạng mập mờ như vậy cũng không đi tiếp nhận câu trả lời phủ định trong lòng của tôi.

Tôi rất muốn biết anh dặn dò tôi điều thứ nhất rốt cuộc là vì cái gì. Tôi cảm thấy được bên trong nhất định có chuyện, Hạ Tu là một người đàn ông có phong độ, anh sẽ không bởi vì ghen tỵ nên ra lệnh cho tôi cách xa Đỗ Thăng, huống chi anh bảo tôi cách xa không chỉ có mỗi Đỗ Thăng.

Sau đó Tô lại nói với tôi ngày kỷ niệm thành lập trường Đỗ Thăng cư nhiên không xuất hiện, khiến cho các giáo viên, sinh viên trong trường muốn diện kiến ‘tiên dung’ ( dung mạo của thần tiên) bị thất vọng cực độ, thiếu chút nữa là khởi nghĩa vũ trang mắng hiệu trưởng té tát là kẻ lừa gạt vô tình, lừa gạt tình cảm, nhiệt tình, chân tình của tất cả mọi người.

Tôi nỗ lực làm cho bản thân mình tỏ ra thờ ơ với mọi chuyện một chút, không cho là đúng một chút, xem thường một chút, như không có chuyện gì xảy ra một chút, sau đó hỏi Tô: ” Sao Đỗ Thăng lại không đi tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường? Anh ta cư xử như vậy cũng tương đương với việc thất tín bội ước rồi.”

Tô nói: “Ann, người khác ai cũng không biết nguyên nhân, nhưng tớ lại biết đó! Bởi vì tớ là Nữ vương Internet vạn năng – không gì không biết – không gì không làm được – không chỗ nào không có mặt- không chỗ nào không hiển linh, bản lĩnh cao cường. Chẳng phải cậu đã cắt đứt mối quan hệ, vạch rõ giới hạn với anh ta rồi ư, còn quan tâm chuyện của anh ta làm gì?”

Tôi một bên bị chấn kinh với việc Tô tự đặt cho mình một danh hiệu với chùm định ngữ dài dằng dặc như vậy mà khuôn mặt lại không biết xấu hổ và càng trơ tráo khi không biết mắc cỡ, một bên tôi lại cất lên giọng nói không đứt quãng – không đứt hơi nói với Tô: “Cậu ngay cả bạn trai của mình cũng đem đi chia sẻ với người khác lại rất vui vẻ hài lòng mà dâng lên, cái loại chuyện ly kỳ kinh hãi thế tục từ ngàn xưa chưa từng có này thì thỉnh thoảng tớ không để ý đến, không đặt trong lòng lắm mà quan tâm một chút xíu tới cuộc sống sinh hoạt của bạn trai tớ hình như không phải là chuyện khiến người ta trố mắt hoặc là cứng họng chứ?”

Tô nghe tôi nói hết lời, thở mạnh ra một hơi, trợn to hai mắt nói với tôi: “Ann, cậu là người bị bệnh nặng mới khỏi sao? Làm sao cậu có thể nói một câu liền một hơi như thế? Tớ còn thay cậu đứt hơi! Bây giờ đầu cậu có choáng váng không? Cần gọi xe cứu thương đi bệnh viện hít thở oxi rồi hãy về không?”

Tôi lườm Tô một cái nói với cô ấy: “Đừng câu khách nữa, nói mau đi, tại sao Đỗ Thăng không đi tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường, anh ta không sợ lưu lại tiếng xấu bị nguyền rủa cả đời à.”

Tô nói: “Đỗ Thăng nhập viện rồi. Ngày tớ giúp cậu làm thủ tục xuất viện, về tới nhà cảm thấy rất nhàm chán, không bằng đi dò thám cơ sở dữ liệu của bệnh viện xem có trò gì chơi không, kết quả bị tớ phát hiện, ngay đêm đó lúc cậu và anh trai đang bày tỏ tình cảm thì Đỗ Thăng đại gia bị nhập viện, nguyên nhân phát bệnh, ngộ độc rượu. Ann, tớ dùng móng chân suy nghĩ một chút, chắc là anh ta mượn rượu tiêu sầu nên tiêu luôn đó.”

Trong lòng tôi bắt đầu rối loạn lung tung. Tôi cố gắng trấn định hỏi Tô: “Kết quả việc cậu dùng đầu óc suy nghĩ là gì?”

Tô trả lời tôi: “Tôi dùng đầu óc suy nghĩ một chút, quyết định phê chuẩn ý tưởng của móng chân, nhất định là anh ta mượn rượu tiêu sầu nên tiêu luôn.”

Tôi nói: “Tô, cậu có biết đầu óc và chân của người khác dùng như thế nào hay không? Với người khác, đầu óc là đầu óc, dùng cho suy tư; chân là chân, dùng để xuất ra mồ hôi phóng ra mùi hôi. Còn cậu thì sao, đầu óc cùng chân là đồng giá, chân có thể dùng để suy nghĩ, đầu óc lại có thể xuất ra mồ hôi phóng mùi hôi thối. Người kì diệu, người kì diệu a!”

Tô hỏi ngược lại tôi: “Chẳng lẽ đầu óc của cậu không ra mồ hôi?”

Tôi nói: “Ra chứ, nhưng mà hai chúng ta khác nhau, tôi là đổ mồ thơm tho, còn cậu thì là thứ mồ hôi thúi muốn chết.”

Tô hung tàn nhào về phía tôi, trong miệng kêu to “Dời núi lấp biển”. Trên mặt tôi giăng đầy tình cảm mãnh liệt làm ra vẻ kinh hồn hoảng sợ để làm thỏa mãn tên yêu quái đến từ Đài Loan luôn si mê chiêu “Dời núi lấp biển” này, đồng thời trái tim như bị treo ở trước ngực lên không được xuống lại không xong, cả người rối ren đứng ngồi không yên.

Trong đêm khuya trằn trọc lăn qua lăn lại nhiều lần, tôi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ. Tiếp đó ở trong đêm sâu tĩnh mịch tôi nghe thấy chính mình bình tĩnh chống đỡ và dây thần kinh lạnh lùng kia “ Pằng” một tiếng nổ tung đứt đoạn. Thế là trong đêm sâu cô đơn đen kịt ấy, ‘lý trí’ của tôi rốt cuộc cũng yếu ớt giơ cờ trắng đầu hàng ‘tình cảm’. Tôi rốt cuộc cũng phải thừa nhận, Tôi- rất lo lắng cho Đỗ Thăng.

Buổi sáng lúc dậy sớm chuẩn bị đi học, Tô vừa ngẩng đầu liền làm một vẻ mặt khoa trương như thấy quỷ chết nói với tôi: “Ann, cậu là gấu trúc biến thành phải không? Hay là đêm hôm qua cậu bị biến thành gấu trúc bây giờ còn chưa có hoàn toàn khôi phục lại?”

Tôi đến phòng vệ sinh soi gương một chút, vốn còn muốn dữ dội dìm nhiệt huyết trào dâng của Tô xuống nhưng khi nhìn thẳng vào nữ quỷ trong gương kia tôi bèn lập tức ngừng công kích.

Tôi quả nhiên cực kỳ giống – gấu mèo.

Tôi buồn bã ủ rũ cùng Tô ra khỏi nhà, lúc sắp đến trường học Tô móc trong túi ra một tờ giấy, vỗ vào tay tôi nói: “Muốn đi thì đi đi, đừng lấy sự tự hành hạ mình thành thói quen tìm vui hàng ngày, tớ nhìn không nổi nữa.”

Tô nói xong thì sải bước bỏ rơi tôi đi về phía trước. Tôi cúi đầu nhìn tờ giấy ở trong tay, trên đó viết số phòng của bệnh viện.

Phòng bệnh này là của ai, không cần nói cũng biết.

Đối với Tô trong sự ầm ĩ lại có sự tỉ mỉ quan tâm im ắng, tôi có chút cảm động đến nỗi muốn từ trong đôi mắt hướng ra phía ngoài phun mồ hôi. Nhìn bóng lưng Tô nhảy lộc cộc đi về phía trước, tôi ngoại trừ tràn đầy sự biết ơn, chỉ biết hướng về phía cô ấy hô to một câu: “Tô, tớ không ở bên cạnh cậu, cậu hãy về nhà đi chớ đi học nữa, cậu có thể hiểu mọi người nói gì sao?”

Tôi thấy hình như Tô lao về phía trước lảo đảo một chút thiếu điều bị mắc kẹt, sau đó xoay người thật nhanh lại nói nhép một câu: “You, sha da po!” Sau đó lại xoay người nhảy lộc cộc tiếp tục đi về phía trước.

Tôi đứng ở nơi đó ngây người một lúc lâu, rốt cuộc cũng thông suốt được câu “You, sha da po” là có ý gì.

You, shut up!

Sau khi hiểu được tôi lại không còn gì để nói, tôi chỉ có thể đối diện với bóng dáng Tô như mắt của con rùa con đã đi xa hoặc đổi lại một cách ví von khác là bóng dáng lớn như hạt đậu xanh cảm thán một câu: You, hai wo sou mai nei ma ni! (You, have so many money! = cậu, thật có nhiều tiền ( tài) rồi!)*( chọc Tô rất có ‘tài’, cách phát âm hơi tương tự của từ tiếng Trung để nói tiếng Anh.)

Trong tay tôi siết chặt mảnh giấy Tô lưu lại cho tôi, tờ giấy đó giống như sợi dây thừng kéo co, mà tôi cứ giằng co mãi chầm chậm đi như không có mục đích, trong lòng có hai Nhậm Phẩm kéo qua kéo lại đánh nhau.

Nhậm Phẩm A nói: Nhậm Phẩm không nên đi bệnh viện, Nhậm Phẩm cùng Đỗ Thăng đã chia tay rồi. Nhậm Phẩm cùng Đỗ Thăng không nên dây dưa.

Nhậm Phẩm B nói: Nhậm Phẩm A nha, cậu không có sự đồng tình và nhân tính! Người kia là bởi vì nhìn thấy Nhậm Phẩm cùng người đàn ông khác chơi trò kiss bị kích động mới đi uống rượu, uống đến nỗi bị trúng độc nằm viện, Nhậm Phẩm tại sao lại không thể đi thăm anh ta một chút!

Nhậm Phẩm A nói: Tôi nhổ vào! Vậy lúc Nhậm Phẩm làm phẫu thuật kia, đồ đểu họ Đỗ kia đang ở chỗ nào? Anh ta đang ôm mỹ nhân đương nhiên là vui mừng ung dung tự tại! Lúc Nhậm Phẩm nằm ở kí túc xá chảy rất nhiều máu, tên đó lại đang ở nơi nào? Anh ta cũng lại đang ôm mỹ nhân đương nhiên là vui mừng ung dung tự tại! Nhậm Phẩm nếu như có cốt khí thì không nên đi thăm anh ta! Người đàn ông này sống hay chết đều không có quan hệ với cô ấy!

Nhậm Phẩm B nói: Tôi nhổ trả lại cho cậu! Nhậm Phẩm nằm viện cũng không thông báo cho anh ta biết, không chừng biết rồi còn có thể thay đổi chút tình trạng hiện nay! Là chính cô ấy nhất định muốn có cốt khí một mình gánh chịu tất cả. Rất nhiều sự bi thảm không hẳn là do số mệnh gia tăng ở trên người của bạn, chỉ là bản thân mình thương tiếc mình quá mức mà thôi, giọt nước mắt bi quan liền dần dần làm chìm ngập sức sống lạc quan. Sự bi thảm là kết quả sự khảo nghiệm của con người đối với số mệnh chủ động khuất phục. Nhậm Phẩm nên tích cực đối mặt với quá khứ, đối mặt với Đỗ Thăng, đối mặt với những chuyện mà cô ấy đang gắng hết sức muốn né tránh, có hiểu lầm phải đi tháo gỡ, có lời khó giải thích phải đi hỏi rõ ràng, nếu mang theo nghi vấn mà sống tiếp thì Nhậm Phẩm không thể nào chân chính quên đi Đỗ Thăng được, cả đời này của cô ấy đều sẽ bởi vì sự nghi ngờ trong lòng mà nhớ mãi không quên người đàn ông trong quá khứ kia!

Nhậm Phẩm A: Bất kể nói thế nào, Nhậm Phẩm đã đáp ứng Hạ Tu không được đến gần Đỗ Thăng!

Nhậm Phẩm B: Lúc Nhậm Phẩm xuất ngoại còn hứa với người khóc lóc rối tinh rối mù lên là Cố Thiến rằng đợi đến Mỹ ngày ngày sẽ gọi điện thoại cho cô ấy, kết quả thì sao, cũng không phải ngày ngày đều gọi nha, Cố Thiến đã nói gì rồi, Cố Thiến nói Nhậm Phẩm là kẻ tội ác tày trời, nói lời không giữ lấy lời, lời nói ra lại không làm được nên kéo ra ngoài xử bắn!

Nhậm Phẩm A không lên tiếng nữa. Nhậm Phẩm B đã chiếm được thế thượng phong giành thắng lợi. Bản thân Nhậm Phẩm tức là tôi. Cuối cùng sau khi thở dài một hơi quyết định đi bệnh viện gặp tên Đỗ Thăng xấu xa kia.

Ở trên đường tôi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vừa rồi lúc đấu tranh tư tưởng, hình như có nhắc tới Cố Thiến, và chuyện tôi đã từng cam kết với Cố tổ tông! Hình như đã hơn 2 tuần rồi chưa điện thoại cho cô ấy, đổ mồ hôi hột!

Tôi chột dạ móc điện thoại ra bấm số của Cố Thiến, âm thanh reng reng một cái, trong nháy mắt điện thoại được nối máy ngay, cơn gầm rú điên cuồng của Bạo lực nữ vương từ bên kia bờ đại dương đánh úp tới, Cố tổ tông đối với kẻ hèn mọn này lớn tiếng mắng nhiếc: “Nhậm Phẩm, ngươi tội ác tày trời nói lời không giữ lấy lời, nói ra mà không làm nên kéo ra ngoài xử bắn đi thôi!”

Trên trán tôi lặng lẽ rỉ ra vô số giọt mồ hôi, sau đó lại dưới ánh nắng mặt trời tươi đẹp, lặng lẽ bốc hơi hết.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer