NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Em Là Nhà

Chương 50

Tác giả: Lan Rùa
Chọn tập
Ads Top

Hai đứa nói chuyện mãi, xong nó đi làm, mình thơ thẩn một lúc rồi ra tiệm, tỉa tót tóc tai, làm xoăn tý dưới đuôi cho điệu.

Về quán, mới một giờ chiều, hôm nay sao thời gian trôi chậm vậy nhỉ, hồi hộp quá cơ, rõ ràng hôm qua còn vênh mặt lên từ chối người ta, tôi bận, không đi, hôm nay thế nào lóng nga lóng ngóng, điên mất.

Tiếp khách, đắp mặt nạ, dưỡng ẩm da, xem hài, đọc truyện…

Lên gác xép thay váy, xong xuôi mới có năm rưỡi, lâu vãi cả chưởng.

Đầu óc mình mông lung mộng mị, lúc thì chạy ra ban công ngó ngó, lúc lại chạy vào nhà soi gương.

Công nhận, cứ như là thiết kế riêng cho mình hay sao ý nhỉ?

Của mình, hơi bự nên nếu lựa chọn áo quần không cẩn thận là sẽ thành lẳng lơ ngay, váy này được cái xẻ đúng chỗ cần xẻ, ôm đúng chỗ cần ôm, nhìn nửa kín nửa hở, sexy chết đi được.

Xịt chút nước hoa Pháp nữa nào, thơm quá, hàng khuyến mại thôi mà cũng sịn thật đấy. Ban đầu rất nhẹ, nhưng về sau, càng ngửi càng thơm, càng ngửi càng mê…giống như một người nào đó!!!

Lại nghĩ tới hắn rồi, bực quá, mình không thể bỏ hắn ra khỏi đầu một chút được hay sao?

Mà trông mình kìa, rực rỡ lộng lẫy quá thể đáng, mặc như này ngộ nhỡ người ta cho rằng mình rất mong ngóng đi xem phim thì sao?

Đúng là thế, nhưng để hắn biết, ngượng lắm.

Có khi mặc quần bò áo sơ mi lại hợp hơn nhỉ?

Nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định, thay ra, phải thay ra thôi!

Mình tự ngắm lại mình lần nữa, tiếc nuối vén tóc, định kéo khoá mới giật nảy khi phát hiện cánh cửa phản chiếu qua tấm gương, vẫn còn mở.

Và…còn có ai đó, đang đứng tựa vào tường, hai tay nhàn nhã khoanh trước ngực, ánh mắt ôn nhu nồng nàn, mình cảm thấy như mình sắp bị thiêu cháy tới nơi rồi.

Lại một lần nữa, ước chi có một cái lỗ để chui xuống.

Mình và hắn, cứ đơ như thế, cho tới khi hắn khẽ ho khan, đến bên kéo tay mình, dịu dàng bảo.

-“Đi thôi em!”

Đó, mỗi thế thôi đó, rồi nắm mỗi cái tay, thế mà cũng đủ khiến mình tim đập chân run, quên béng mất một đống suy nghĩ ban nãy, má hồng, ngượng ngùng lẽo đẽo theo hắn.

Rạp nhìn cũng lịch sự, phim này nghe nói gây tranh cãi nhiều lắm, người thích thì khen hết lời, kẻ ghét thì ném đá không tiếc tay.

Nói chung mình cũng không đủ khả năng đánh giá bộ phim, căn bản cứ có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình ấy, rất mất tự nhiên, mà cũng không dám quay sang nhìn lại, đâm ra mắt thì dán vào màn hình lớn nhưng hồn thì bay tận đâu đâu rồi.

Điều duy nhất mình nhớ được là cuối phim, nhân vật nam chính đứng trên mỏm đá, nhìn ra biển rồi hét thật to.

“Hoàng Thị Mơ, anh yêu em! Anh mãi yêu em!”

Chẳng hiểu sao lúc đó lại bật cười ha hả, rồi lần lượt bị mọi người xung quanh nhìn rất kì thị. Lúc sau mới biết thì ra là chị Mơ chị ấy chết rất thương tâm, cảnh đó diễn tả tâm trạng đau đớn tột độ của anh Mận, mình đúng là hớ nặng.

Mình sau đấy chỉ muốn chuồn thật nhanh nên vội vã tìm dép. Tính mình xưa nay vẫn vậy, cứ ngồi lâu mà đi dép cao gót là phải tháo ra cho thoải mái.

Quái lạ, chả nhẽ có người ghét mình quá nên thó mất một chiếc rồi à? Mãi không thấy.

Loay hoay khổ sở, lúc ngó lên mới phát hiện người trước mặt cười tủm tỉm, rồi không nói không rằng, cúi xuống, cẩn thận xỏ chiếc dép còn lại cho mình.

Giây phút ấy, xao xuyến ngọt ngào khó tả.

Người đàn ông này, từng hành động, từng cử chỉ, đều khiến mình si mê tới điên dại. Nếu ví người ta như một cái hố thì mình mỗi lúc lún một sâu rồi, có lẽ chẳng kịp quay đầu nữa.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer