Hai chữ Thanh Đế run run, chấn động mấy ngọn núi lớn ở cổ địa Thần tộc, vạn cây rung chuyển, trăm hoa rơi rụng tung bay lấp lánh đầy trời.
Bên ngoài đại trận, mấy người Hắc Hoàng, Bàng Bác, Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy… đều ngẩn người một trận, bọn họ tự nhiên nghe được thanh âm già nua kia, tất cả đều nhìn chằm chằm vào cây Thanh Liên trong tay Diệp Phàm.
Nó cũng không cao, chỉ dài hom nửa thước, chỉ có ba phiến lá, rễ cây trong sáng, phiến lá non nớt, xanh tươi ướt át, tràn ra hỗn độn khí, có một loại sinh cơ bừng bừng.
Bọn họ sớm nghe nói tới thần diệu của cây Thanh Liên này: Diệp Phàm liều mạng huyết chiến với chí tôn có thể sống sót, ngoại trừ công lao của cô bé ra, cây Thanh Liên này cũng phát huy ra tác dụng trọng yếu của nó.
Đây vốn là một gốc cây Thanh Liên trong Khổ Hải của Diệp Phàm, có đủ loại thần kỳ, có thể giúp cho Khổ Hải khô cạn của Thánh thể đại thành sống lại, mà ở trong thân thể các Thánh thể khác lại không hề phát hiện có dạng cây cùng loại như thế.
Diệp Phàm cũng từng phỏng đoán lai lịch của nó, mục tiêu đã chỉ thẳng tới Thanh Đế, nhưng lúc này chính tai nghe nói, vẫn là trong lòng chấn động mãnh liệt không thôi.
– Hóa hình tái sinh?
Trong đại trận, ánh mắt Diệp Phàm sáng rực nhìn chằm chằm vào cây Thanh Liên trong tay mình, nghĩ tới rất nhiều chuyện cũ.
Thanh Đế từng lưu lại có tâm tạng, hóa thành sát khí, chỉ để lại tinh khí tràn đầy có thể lưu lại cho hậu nhân. Năm đó hắn từng dựa vào miếng đồng xanh mà thu được tinh huyết của Thanh Đế.
Sau lại, theo tu vi của hắn dần dần tăng mạnh, trong Khổ Hải của hắn đản sinh ra một gốc cây Thanh Liên, rất nhỏ nhưng rất không tầm thường, được sương mù hỗn độn lượn lờ bao phủ.
Ở thời điếm đó, hắn nghĩ rằng đây là dị tượng Luân Hải độc đáo của Thánh thể, mãi đến sau này, theo tu vi của hắn từ từ thâm hậu, hiếu biết càng nhiều, mới biết là có rất nhiều điều kỳ quái.
– Không có khả nặng là Thanh Đế chân chính chứ?
Diệp Phàm lẩm bẩm nói. Quả thật hắn có điếm không tin, bằng không sử dụng một vị Đại đế làm như binh khí, thật sự là đại bất kính rồi.
– Cùng mạch cùng nguyên cùng một thể Thanh Liên!
Trong động cổ Thần tộc, thanh âm già nua kia tràn ngập khiếp sợ, trên mặt rậm rạp đầy nếp nhăn, trên đầu chỉ có mẩy chục cọng tóc còn chưa rụng, già nua không còn bộ dáng.
– Lão tổ! Ngài thức tỉnh rồi!
Trước ngọn núi cụt, bên ngoài động cổ, mấy người thủ hộ ở chỗ này đều rúng động: vị lão tổ này đã mấy ngàn năm cũng không hề nhúc nhích một chút nào, rất nhiều hậu bối trong tộc đều cho rằng lão đã tọa hóa. Không nghĩ tới hôm nay không chỉ có mở mắt mà lại còn miệng phun chân ngôn.
Điều này đối với Thần tộc mà nói, là một bộ cổ sử còn sống, lão sống qua quá nhiều năm tháng, thông hiểu rất nhiều chuyện.
Ánh mắt trong Thần động kia ảm đạm xuống, nhưng cặp mắt đó cũng không hề khép lại, mà nhìn xuyên qua hư không, chăm chú nhìn cây Thanh Liên bên trong đại trận kia.
Trong lòng Diệp Phàm sau khi xuất hiện gợn sóng ngắn ngủi, liền rất nhanh bình tĩnh lại. Kết quả này hắn sớm đã dự đoán, ngày nay cũng chỉ là chứng thật từ trong miệng người khác mà thôi.
Hắn tiếp tục phá trận, cây Thanh Liên cao nửa thước trong tay không có phát ra pháp tắc khủng bố, cũng không có dao động thần năng ngập trời gì, nhưng lại có thể ngăn cản tất cả kiếm quang.
Nó không khi dễ mềm yếu, không sợ hãi cứng rắn, nó sẽ không phá hủy người khác, cũng không cho phép những người khác chém vào nó, liền làm tan rã tất cả kiếm quang.
Mọi người hít một hơi khí lạnh, cây này thật đúng là nghịch thiên, là xứng với cái tên dị bảo chí tôn. Có nó ở đây, có thể phá tan các loại thần quang công phạt, bẩm sinh bất bại.
– Thật tà môn! Trong cơ thể hắn như thế nào lại sinh ra một dấu hiệu của Thanh Đe! Bổn hoàng vì sao không có vận may tốt như vậy chứ!
Hắc Hoàng bất bình tức giận nói.
– Nghịch thiên mà! Loại bảo bối này quá khó có được. Không biết Thanh Đế có linh thiêng hay không, đến lúc đó nếu tính sổ với chúng ta thì thật chịu không nổi đâu!
Dã nhân cặp mắt lóe sáng thở dài nói.
Con mắt Yêu Tôn của Bàng Bác ngay mi tâm mở ra, quan sát cây Thanh Liên, hắn sinh ra một loại cảm ứng đặc biệt, Yêu đế tâm kinh trong cơ thể tự chủ vận chuyển. Hắn khẽ thở dài:
– Thật sự là Thanh Đế hay sao?
“Ầm!”
Diệp Phàm đi nhanh đi trước, kiếm quang, biển thần lực, Thần liên trật tự các thứ đều không thể ngăn cản bước chân hắn. Hắn không ngừng phá trận, dọa khiếp chư hùng Thần tộc tất cả đều biến sắc.
Đã bao nhiêu năm qua, hoàn toàn không có người nào có thể xông qua được, hôm nay Thánh thể Diệp Phàm xông thẳng vào đại trận, một mình xâm nhập tới chỗ sâu trong tổ địa Thần tộc.
Loại uy thế này, loại chiến lực không thể ngăn cản này, khiến mọi người kinh sợ.
Hiển nhiên, cây Thanh Liên kia phát huy tác dụng thật lớn, tổ khí chí tôn của Thần chủ lưu lại quét xuống hào quang đều bị nó làm tiêu tan, bằng không Diệp Phàm tất nhiên khó có thể dễ dàng như vậy, mà ít ra phải trả cái giá bằng máu.
“Ầm!”
Đột nhiên, trống rỗng xuất hiện một biến thần lực bao bọc quanh một thanh thần kiếm, rực rỡ loá mắt, buông xuống vạn đạo thác nước hỗn độn, toàn cảnh chấn nhiếp thế gian.
Khí tức bàng bạc như tinh hà vỡ ra khiếp người như vậy, ngay cả chư hùng bên ngoài đại trận đều sắc mặt tái nhợt, loại lực lượng này thật đáng sợ, Diệp Phàm ở bên trong đang lắc lư dữ dội.
– Cô phụ ta hẳn không có việc gì chứ?
Cơ Thành Đạo chau mày nói, tuy rằng biết Diệp Phàm cường đại, nhưng dù sao hắn đã mất đi một thân lực lượng pháp tắc.
– Yên tâm đi! Thánh thể sau khi thân thể trở thành Chuẩn đế, thế gian này Thần liên trật tự có thể đả thương hắn không nhiều lắm, vả lại có cây Thanh Đế Liên kia nơi tay, gặp phải Hoàng khí cũng có thể tự bảo vệ mình!
Đông Phương Dã an ủi nói.
Thế nhưng, lần này bị bao vây chính là bảy ngày, Diệp Phàm không có di chuyển, hắn cảm giác hơi có sai lầm, địa phương này sẽ hỏng mất. Dưới đại trận thiêu đốt, cả viên cổ tinh đều có thể bị hại lây.
Hắn là tới cứu người, chứ không phải tới hủy diệt, ngoài ra đám người Lý Hắc Thủy cũng ở bên ngoài, thật nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mọi người đều khó chạy thoát.
Đây là một loại giằng co khẩn trương, thanh thần kiếm trong biển thần lực này cảm ứng được Thanh Liên tồn tại, buông xuống vạn đạo thác nước hỗn độn cuồn cuộn ập xuống phía nó.
Thế nhưng, Thanh Đế Liên phi thường khủng bố, cứ đơn giản toàn bộ hấp thu sạch sẽ, bảy ngày nay cuồn cuộn không dứt, cũng không thể làm cho nó bành trướng nổ tung.
– Hỗn Độn Thanh Liên danh bất hư truyền, ngươi đến tột cùng là một hạt giống tiên trong hỗn độn trước khai thiên lập địa sinh ra, hay là sinh cơ tái hiện hóa hình từ cái đỉnh đồng xanh vậy?
Trong Thần kiếm truyền ra một đạo thanh âm, hiển nhiên là Thần linh trong tổ khí Thần tộc lên tiếng!
“Ầm!”
Cuối cùng, biển thần lực kia biến mất, Thần liên trật tự rút đi, thần kiếm bay vọt lên trời cao, biến mất không thấy.
Từ đó cả tòa đại trận tự động mở ra, không còn tiếp tục ngăn cản con đường phía trước của Diệp Phàm. Bởi vì, kiện Thần khí kia đã cảm ứng được, nhóm người Diệp Phàm này không phải tới giết người, thậm chí nó hiếu biết tiền căn hậu quả, nên không hề tiếp tục làm khó dễ.
Trận văn biến mất, Diệp Phàm đi vào trước mấy ngọn núi lớn.
Mọi người Thần tộc đều biến sắc, đại trận cũng không thể ngăn cản được bước chân của Diệp Phàm, nhưng lại đi thẳng vào tổ địa trọng yếu nhất của Thần tộc. Đương kim thiên hạ, thật sự đã không có bao nhiêu người có thể chế hành hắn.
Phía sau, mấy người Bàng Bác, Đông Phương Dã, Lệ Thiên… cùng theo vào, đi nhanh tới.
Cơ Thành Đạo nắm chặt nắm tay, nếu như có thể tìm được phụ thân thì tốt quá, người một nhà được đoàn tụ. Thần Tôn thật đáng giận, Thái thượng trưởng lão hội cũng vậy, hắn cảm thấy nhất định phải đá vào mông bọn họ.
Hôm nay, có thể có kết quả này, tất cả đều là kết quả của cô phụ hắn cường thế. Nếu không phải là Chuẩn đế, Thần Tôn khẳng định sẽ không đáp ứng, vẫn như cũ sẽ bày ra bộ dáng Lão Tử đệ nhất thiên hạ kia, mà bọn họ cũng không có cách nào đi vào được trọng địa của Thần tộc.
– Ngươi quả nhiên rất mạnh! Cường đại đến ngoài dự đoán của mọi người!
Một lão nhân đi ra, thần sắc lạnh nhạt, không có một chút biếu tình.
– Nương của ta đâu?
Cơ Thành Đạo nôn nóng lên tiếng. Đã qua bao nhiêu năm, ly biệt khi còn bé, rốt cục hắn rất mong ước gặp lại khuôn mặt từ ái kia.
– Đang tĩnh tu ở tổ địa Thần tộc, tuy nhiên các ngươi muốn gặp cũng không dễ dàng như vậy. Có mấy người trong tộc ta muốn thỉnh giáo!
– Không thành vấn đề!
Diệp Phàm gật đầu đáp ứng.
Nghe hắn lên tiếng, mọi người Thần tộc đều lộ vẻ mặt không dễ xem lắm, trong đó một người nói:
– Lão tổ muốn tự mình gặp ngươi, trong chốc lát luận đạo với ngươi, mà chúng ta muốn lãnh giáo với những người kia, cùng cấp chiến một trận!
– Đồng ý!
Hắc Hoàng là kẻ đầu tiên đứng ra. Ngay khoảnh khắc trận kỳ ghim khắp hư không, bay phất phới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
– Không thành vấn đề!
Ngay mi tâm Bàng Bác lấp lánh hào quang, Yêu Đế Cửu Trảm gần như phải nấu chảy hòa tan làm một thể, cả người hắn có thể chém phá vạn vật càn khôn.
Lệ Thiên với Yến Nhất Tịch sư huynh đệ lại càng trực tiếp hơn, lập tức liền tế ra Thần nữ đế lô. Khiến một đám người Thần tộc mắt trợn trắng, những người này như thế nào một người so với một người càng biến thái hơn.
– Còn có ta!
Dã nhân cũng đến đây, tay trái tối đen như mực, tay phải sáng rực như mặt trời, dĩ nhiên là cùng xuất ra Thái Ầm và Thái Dương thần chưởng, hắn kế thừa y bát của Nhân Ma lão gia.
– Còn không thì, Tiểu Diệp Tử đưa cây Thanh Liên kia cho ta mượn, như thế nào ta cũng phải qua lại cùng bọn họ mấy chiêu chứ!
Lý Hắc Thủy có điếm khó khăn nói, trong những người này hắn là yếu nhất.
– Không cần đâu! Vậy là đủ rồi, không cần nhiều người như vậy!
Người của Thần tộc vội vàng kêu ngừng lại. Cảm thấy những người này như thế nào đều tà khí như vậy chứ!?
Hai trận quyết đấu nối tiếp, Thần tộc quyết đoán dừng lại giữa trận chiến kịch liệt. Đám người này thật hết biết nói gì: con chó đen kia trực tiếp bày ra một tòa đại trận, trong đó lại tản phát ra có khí tức Đại đế cổ. Thế này còn làm sao mà đánh?
Bỏ qua nó, kết quả Bàng Bác phát huy Yêu Đế Cửu Trảm đến mức siêu cường nhất, cả vật thể hắn phát sáng, triệu tập ra một mảng phù văn Đại đế phức tạp, trấn áp cả nơi đây.
Hiển nhiên, đây là cộng minh với cây Thanh Liên trong tay Diệp Phàm kia gây nên, làm cho một đám người Thần tộc mặt mày lập tức trắng bệch.
Trận thứ ba, nhìn thấy hai huynh đệ Lệ Thiên vừa lên liền tế ra Thần lô Chuẩn đế, người của Thần tộc lên sân đấu kia tự nhiên tái mặt, rồi trực tiếp bỏ dở không đối đầu nữa.
Đây đều là người nào vậy, một đám biến thái như thế nào tập trung cùng một chỗ? Chư hùng Thần tộc oán thầm, bất bình tức giận.
Tuy nhiên thông qua hai trận quyết đấu, đám người Bàng Bác cũng rúng động thật sâu sắc: Thần tộc quả nhiên không thẹn với cái tên này, mỗi người đều như Thần, thực lực siêu cường, cao thủ nhiều như mây, có hạng người thông thiên động địa.
Cũng chính là chủ lực mạnh nhất của Thiên Đình đến đây, đổi lại các thế lực lớn khác tới nơi này thuần túy là số phận bị ngược đãi.
Không hổ là lộ nhân mã của tộc đàn mạnh nhất của Nhân tộc năm đó tách đi ra ngoài tự lập làm một tộc. Bọn họ cảm thán trong lòng, nhưng những lời này cũng không dám nói ra ở nơi này, Thần tộc là tự phụ mà kiêu ngạo, tối kỵ bị người vạch rõ ngọn nguồn của họ.
Một con đường cũ xưa uốn lượn, xuyên qua mấy ngọn núi lớn, đi thẳng tới trước ngọn núi cụt kia, chỗ mặt cắt giống như núi lửa đang hoạt động cuồn cuộn phun trào khí tường hòa ra phía ngoài, lưu quang đầy màu sắc vô cùng sáng lạn.
Trên ngọn núi cụt còn có một cái động cổ, đoàn người Diệp Phàm bọn họ dọc theo đường mòn leo lên tới nơi, đi vào trước động, ở trong này gặp được một lão nhân.
Lão thật sự rất già nua, nếp nhăn chồng chất, sắp che lấp cặp mắt, trên đầu chỉ có chừng năm mươi sợi tóc, khô vàng không ánh sáng, nhưng ngoan cường không chịu rụng xuống.
về phần nửa người dưới của lão lại khiến người ta khiếp sợ, không ngờ lại hoàn toàn hóa đá rồi, không còn thân thể máu thịt, giống như là… thân thể Thánh Linh!
Trong Thần động, tràn ngập hỗn độn khí, lão nhân cười cười, nếp nhăn trên mặt gấp khúc, thoạt nhìn thực dọa người, trong miệng sớm không còn một cái răng nào, lời nói rất yếu ớt.
– Các ngươi nhìn thấy bộ dáng của ta cảm thấy rất kỳ quái phải không? Không có cách nào, vì để sống lâu một ít năm, chỉ noi theo một loại pháp trường sinh của chí tôn cổ đại, nên thành phế nhân!
Lão nhân thực trực tiếp, đi lên liền điếm ra nghi vấn trong lòng đoàn người Diệp Phàm, khiến trong lòng mấy người đều chấn động mãnh liệt không thôi. Lão nhân này sống năm tháng quá dài lâu, thực dọa người, không ngờ lại biết pháp trường sinh của chí tôn cổ đại.
– Ở thế gian này người từng yết kiến Thanh Đế có lẽ chỉ còn lại có ta còn sống mà thôi!
Lão nhân vừa nói ra câu thứ hai lập tức chấn cho mọi người lảo đảo một cái. Không phải không nghĩ tới lão sống lâu dài, nhưng lại dài lâu như vậy, quá mức khiếp người.