Edit: Mina
“Hòa Hòa, lát nữa anh đưa em đi ăn cơm.”
“Không đi.”
Tuế Sơ khó hiểu, “Hai ngày nay em sao vậy? Mất hồn mất vía.”
“Không có gì, chỉ là làm biếng thôi.” Tuế Hòa đổi điện thoại sang bên tai khác, “Anh, đến khi nào em mới có thể nhìn thấy chị dâu vậy?”
Đã tới thành phố G hai ngày rồi, Tuế Hòa vẫn chưa được gặp cô gái khiến cho Tuế Sơ thần hồn điên đảo trong truyền thuyết kia.
“Tối nay là có thể thấy. Mấy hôm trước bên cô ấy xảy ra chút chuyện, bây giờ anh đưa em ra ngoài ăn một chút gì đó, miễn cho cơm chiều chưa tới em đã kêu đói.”
Tuế Hòa nhìn đồng hồ, vừa qua 12 giờ trưa, cô lắc đầu, nhớ tới Tuế Sơ không nhìn thấy, “Không đâu, tự em có thể chăm sóc bản thân. Anh cứ làm việc đi, không cần để ý đến em, tối nay gặp.”
“Thế cũng được, em nhớ phải ăn đấy, đừng để bị bệnh đau dạ dày.”
“Biết rồi.”
Tuế Hòa vứt di động sang một bên, nằm thẳng trên giường, chê đèn treo trên trần nhà xấu xí, lại nằm nghiêng, ôm chăn, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phong cảnh vàng tươi, lá phong thật đẹp, như là lớp vỏ được lột ra từ quả quýt, chắc hẳn đây là kiệt tác thần tiên trên trời ăn xong quả quýt ném xuống.
“Aiz…”
Cô thở dài, cuộc sống như này còn không bằng ôm Cừ Chiêu ngủ ở nhà.
Tính toán ngày tháng, cũng đã một tuần cô và Cừ Chiêu không liên lạc.
Hắn tức giận.
Nhưng Tuế Hòa cảm thấy cô cũng không sai.
Cứ mãi dung túng thì tình hình chỉ có trở nên nghiêm trọng hơn, nhất là rơi trên người Cừ Chiêu, dục vọng chiếm hữu của hắn thể hiện trong mỗi một góc sinh hoạt, Cừ Chiêu không thích cô dùng điện thoại lâu, hắn sẽ chủ động tới gần hấp dẫn lực chú ý của cô; Cừ Chiêu không thích cô nghe điện thoại quá chậm, luôn nói cô không để tâm vào hắn; Cừ Chiêu không thích cô làm lơ hắn quá ba mươi giây, ngay cả dấm chua một quyển sách cũng sẽ ăn…
Tất cả, Tuế Hòa đều biết hết, chỉ là cô không nói mà thôi.
Bởi vì cô cảm thấy những điều đó chỉ là việc nhỏ.
Nhưng khi loại dục vọng chiếm hữu này ảnh hưởng đến mối quan hệ giao tế của mình, Tuế Hòa liền biết cô không thể tiếp tục làm như không thấy.
Nếu Cừ Chiêu vẫn luôn như vậy, bọn họ sẽ không đi xa được.
Dù trong lòng nghĩ thông suốt, cũng khó tránh khỏi sẽ không thoải mái.
Gần đây Tuế Hòa sa sút ngay cả Tuế Sơ cũng có thể nhìn ra được, cô muốn Cừ Chiêu biết kiềm chế lại, nhưng không có nghĩa cô muốn hai người tiếp tục rơi vào tình trạng giằng co.
Cừ Chiêu dính người như thế, vậy mà bảy ngày trôi qua vẫn không hề nói chuyện với cô.
Ở trong mắt Tuế Hòa, Cừ Chiêu chỉ có mỗi tật xấu dục vọng chiếm hữu quá lớn mà thôi.
Không thể bởi vì một vấn đề mà phủ nhận toàn bộ những việc tốt ngày thường hắn làm.
Khi cô mệt mỏi Cừ Chiêu sẽ mát – xa cho cô; nửa đêm cô khát Cừ Chiêu sẽ xuống giường rót ly nước cho cô; khi cô đau bụng kinh nguyệt mệt nhất Cừ Chiêu sẽ chăm sóc cô; cô chỉ biết làm cơm chiên trứng mà ngoại trừ cơm chiên trứng thì món gì Cừ Chiêu cũng biết làm…
Tuế Hòa che chăn qua đầu, ngoài cửa sổ ý thu quá nồng, cô thấy quá chói mắt.
Cô nhớ Cừ Chiêu.
Tuế Hòa gặp Lương Dục – chị dâu tương lai của cô.
Có chút sai lệch trong tưởng tượng của cô về nữ cường nhân theo đuổi sự nghiệp, Lương Dục nhìn rất mềm mại, nói chuyện nhỏ nhẹ, toàn thân mềm mại.
Nho nhỏ một người, thấy thế nào cũng khiến cho người ta dâng lên ý muốn bảo vệ.
Nhìn Lương Dục quá thẹn thùng, Tuế Hòa chủ động vươn tay về phía cô ấy, “Chào chị.”
“…Chào em.” Chỉ là cái nắm tay, tai Lương Dục đã đỏ hết lên.
Tuế Hòa chưa từng nghĩ đến Tuế Sơ sẽ thích mẫu hình này.
Nhưng khi ăn cơm nhìn Tuế Sơ săn sóc Lương Dục, ngoại trừ nổi một tầng da gà cánh tay, Tuế Hòa chỉ cảm thấy bọn họ thoạt nhìn vô cùng xứng đôi.
Một bữa cơm, Tuế Hòa ăn không ra vị gì.
Cô như thể biến thành bóng đèn.
“Anh,” Tuế Hòa lau miệng, “Em đi ra ngoài đi một lát.”
Tuế Sơ nâng cằm, “Đi đi.”
Địa điểm ăn cơm là tiệm cơm Tây rất nổi tiếng ở thành phố G. Nằm giữa sườn núi, phía trước là nơi dùng cơm, phía sau là một hoa viên rộng lớn, buổi tối đèn đuốc sáng trưng, thiết kế sân thượng hình cung, đứng ở độ cao này nhìn xuống cảnh đêm, quả là đẹp có tiếng.
Tuy cảnh rất đẹp, nhưng có thể là do tâm trạng ảnh hưởng, Tuế Hòa chỉ cảm thấy cảnh đêm nơi này nhìn phồn hoa mà tịch mịch.
Cô quấn chặt áo choàng, gió đêm thổi tung mái tóc lộn xộn, cô không chải lại, chỉ lo nhìn màn hình điện thoại đang sáng… vẫn không nhận được bất cứ tin nhắn nào.
Ngay khi đến chỗ này, Tuế Hòa đã online phát trạng thái định vị, chỉ Cừ Chiêu có thể thấy được trạng thái này.
Rất kỳ lạ, rõ ràng biết ngày kia Cừ Chiêu mới rảnh rỗi, nhưng cô lại có ảo giác tối nay hắn sẽ xuất hiện trước mặt cô.
Chẳng qua hiện thực luôn không thể đúng như trong tưởng tượng.
Từ thành phố B đến thành phố G, nhanh nhất cũng phải mất hai tiếng.
Dù tính ăn cơm rất chậm cũng không lừa được chính mình.
Tuế Hòa vuốt lại mái tóc, đáy lòng mất mát, trong khoảng thời gian này cô sống không vui vẻ.
Chuyện ấu trĩ nào cô cũng làm hết, hoàn toàn không giống phong cách của cô.
Gió quá lớn, thổi khô đôi mắt, Tuế Hòa nghĩ giờ này hẳn nên để lại thế giới hai người cho Tuế Sơ, vừa chuẩn bị trở về, xoay người lại ngây ngẩn cả người.
Lối ra có một người đang đứng ở đó.
“Cậu cứ như vậy xác định tôi sẽ nhìn thấy trạng thái kia?”
————
Mọi người đừng bảo tôi tẻ nhạt!!! 【 Tiêu đề là tôi viết nhắng 】