NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Hồ Sinh Tử

Chương 61

Tác giả: Sái Tuấn
Ads Top

Mùa hè cuối cùng trước kỳ thi đại học.

Các bạn cùng lớp đua nhau đi học thêm hoặc mời gia sư đến tận nhà dạy, thành tích học tập của Thân Mẫn rất tốt nên cũng không tự làm khó bản thân. Mỗi tuần cô gặp Tư Vọng một lần, cậu luôn hỏi thăm tin tức của bố cô. Điều nằm ngoài dự đoán của mọi người là, sau ngày 19 tháng 6 đó, cả mùa hè đều bình an vô sự, bố cô cũng không còn ra ngoài đi lung tung nữa, mỗi ngày đều dậy sớm tập thể dục trên sân khu, về nhà cũng luyện viết bút lông, có lúc còn uống trà nói chuyện với các đồng nghiệp cũ, giống y hệt như các đảng viên khác, quan tâm đến những chuyện lớn của quốc gia, hết đọc tờ “Tin tức tham khảo” lại đến tờ “Thời báo toàn cầu”.

Thân Mẫn thích Tư Vọng.

Cô luôn lấy lý do cảm ơn cậu đã cứu bố về để mời cậu ăn canh cay, có lúc còn chủ động mua vé mời cậu đi xem phim. Không ngờ cô bé xinh đẹp đáng yêu này lại là fan cuồng của phim kinh dị, đến cả những bộ phim tình tiết ngớ ngẩn nực cười trong nước sản xuất cũng khiến cô ré lên thất thanh rồi cuộn mình chui vào người Tư Vọng. Khi ở trong phòng chiếu tối tăm, cô ôm chặt lấy cánh tay cậu như dây leo, mái tóc xòa trên mặt cậu thiếu niên, tình tứ khiến cho người ta phải nổi da gà.

Sau buổi chiếu phim, Thân Mẫn mời cậu ăn kem, cô nhỏ nhẹ: “Bố tôi nói cậu không phải là linh hồn.”

“Xin lỗi, tôi đã lừa hai người, tôi tên là Tư Vọng, Tư trong tư lệnh, Vọng trong thiêu vọng”.

“Rốt cuộc tôi nên tin câu nào của cậu đây?”

“Câu nào cũng đừng tin.”

“Lừa đảo!”

Nói thì nói vậy, nhưng cô vẫn dựa vào sát hơn, Tư Vọng né ra nửa bước: “Nhưng nếu tôi là linh hồn thật thì sao?”

“Tôi không sợ.”

“Nên về nhà sớm một chút.”

“Ngày mai bố tôi muốn đến viện kiểm sát tham dự hội nghị cán bộ về hưu, cậu đến nhà tôi chơi nhé.”

Cô nói câu này ra, gương mặt đỏ bừng, đây là lần đầu tiên cô mời nam sinh tới chơi nhà.

Ngày hôm sau, Thân Mẫn trang điểm đặc biệt xinh đẹp, mặc chiếc váy ngắn màu hồng phấn, mái tóc đã được chăm sóc cẩn thận, thêm hai năm nữa chắc chắn sẽ thành một mĩ nhân.

Tư Vọng đến cực kỳ đúng giờ.

Cô lấy ra rất nhiều đồ ăn ngon, khiến cậu bối rối thấp thỏm, không dám nhìn vào mắt cô.

“Trong trường chắc là có nhiều nữ sinh thích cậu lắm nhỉ?”

“Không có đâu.”

Từ khi sự việc về Tư Vọng và cô giáo Âu Dương truyền ra ngoài, không còn nữ sinh nào chủ động bắt chuyện với cậu nữa, nam sinh thì lại càng nhìn cậu bằng ánh mắt đố kị và chế nhạo.

“Cậu lại nói dối rồi!” Thân Mẫn kéo cậu đứng lên khỏi ghế sofa, “Cậu không đi xem nhà tôi một chút sao?”

Cậu đang nhìn đăm đăm vào di ảnh của Thân Minh trong phòng khách.

“Tôi chưa bao giờ gặp anh trai.”

Thân Mẫn lộ ra nét mặt u buồn, cậu ho khan hai tiếng: “Anh trai cậu luôn luôn ở bên cậu.”

“Thật không? Ý cậu là hồn ma phải không? Tôi không sợ đâu.”

“Nếu như thật sự không có ma quỷ – vậy thật tốt biết bao! Tiểu Mẫn, để tôi làm anh trai cậu nhé.”

“Tại sao?” Cô nhíu mày ngài: “Cậu chỉ hơn tôi có một ngày thôi mà.”

“Để tôi bảo vệ cậu nhé.”

“Tôi không cần.”

Cô bé nhào tới ôm lấy cánh tay cậu, Tư Vọng không nói tiếng nào lẳng lặng bước ra cửa lớn, hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi nên đi rồi! Mẹ tôi đang đợi tôi về ăn cơm.”

“Tuần sau tôi lại mời cậu ăn canh cay nữa nha.”

“Sau này không nên gặp nhau nữa thì hơn.”

Cậu kiên quyết tuyệt tình nói ra những lời ấy, mặt Thân Mẫn trắng bệch: “Tại sao?”

“Xin lỗi, tôi vẫn còn việc quan trọng chưa hoàn thành.”

“Rốt cuộc cậu có bí mật gì?” Cô vươn tay túm lấy vai cậu, “Tư Vọng!”

Tư Vọng vội thoát ra khỏi cô, nhanh chóng xông ra cầu thang, nhìn xuống rừng trúc đào xum xuê dưới vườn hoa tiểu khu, cậu khẽ đáp: “Giết người.”

Bình luận
Ads Footer