NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Khiêu Vũ Với Quỷ

Chương 6

Tác giả: Keri Arthur
Ads Top

Bóng tối trong phòng cô ngập tràn hơi hướng ma quỷ, những sinh vật không hình thù đang mỉa mai và đe dọa sự an toàn của bóng đêm. Nikki nuốt nước bọt rồi chậm rãi mò dưới gối. Ngón tay cô chạm vào lưỡi con dao bạc cũ cô giấu dưới đó, và một ngọn lửa lạnh lướt qua da. Ma quỷ chạy trốn và căn phòng trở lại là của cô.

Hơi xoay người, cô bật đèn ngủ. Ánh đèn nhợt nhạt trải khắp phòng, nhưng không xua được nỗi sợ ăn sâu., vững chắc như hòn đá dưới đáy bụng. Nếu Jasper vẫn ám ảnh cô trong mờ và dùng những hình ảnh đó chế nhạo cô, liệu hắn có làm được gì hơn thế? Liệu hắn có bằng cách nào đó điều khiển được cô?

Cô nâng con dao đang nắm chặt trong tay. Ánh đèn phản chiếu sáng rực trên bề mặt hơi xỉn. Nó là một loại dao cũ cô tìm thấy trong một hàng đồ cũ một thời gian trước. Cô không biết con dao thật ra có bao nhiêu phần bạc, và không biết nó làm được gì để chống lại Jasper. Nhưng nó vẫn mang lại cảm giác dễ chịu kì lạ khi cô đặt dưới gối vào ban đêm. Cô nhìn kĩ bóng đen vẫn còn lảng vảng ở góc phố xa xa. Không nghi ngờ gì nữa, việc cầm con dao có thể xua ma quỷ chạy xa. Nó cũng đẩy được những lời thì thầm của Jasper ra khỏi đầu cô.

Rùng mình, cô đứng lên và rón rén đi chân trần qua sàng nhà đầy bụi để kéo rèm lên. Ánh chiều ta đang nhạt dần xiên vào phòng, xua tan bóng tối và những phần giấc mơ còn cố nán lại.

Những đám may nặng trĩu báo hiệu một đêm vô cùng khó chịu. Gió xoay xỏa cây sồi gần đấy, đập cánh cây và ô kính và đuổi các bóng đen chạy trên đường đi phía dưới. Dòng người mặc áo mưa hối hả đi qua, cố về nhà trước khi mưa xuống.

Cô khoanh tay và dựa vào khung cửa. Nếu Jasper quả thật là ma cà rồng, như Michael khẳng định, tại sao hắn có thể tung ảo ảnh vào đầu cô trong ngày? Chẳng phải ma cà rồng chỉ như xác chết dưới ánh sáng mặt trời hay sao?

Có lẽ nên đến thư viện để tìm hiểu thêm về ma cà rồng. Kiến thức của cô và ma cà rồng hầu như thu thập từ phim ảnh. Toàn những điều vớ vẫn, nếu Michael được coi là đáng tin.

Tay cô nổi da gà gì cơn lạnh trong không khí hơn là vì nỗi sợ dính chặt như tảng đá dưới đáy bụng. Cô quay ra và nhặt lấy cái áo khoác. Ngay lúc này cô cần một tách cà phê để tự làm ấm mình.

Cô đi ra bếp, bật đèn trên đường đi lên. Đêm nay không cần quan tâm đến hóa đơn điện thoại. Cô pha cà phê rồi dựa và ghế, lười biếng nhìn cặp vợ chồng già kì cục chạy bộ qua. Đèn đường bên ngoài đã sắp tắt. Cô phải chuẩn bị thôi – nếu không sẽ lại đi làm muộn nữa.

Tóc gáy cô nhói lên một lời cảnh báo. Vừa mỉm cười cô với lấy cái điện thoại. “Chào anh, Jake”.

“Cô đừng làm vậy nữa. Anh khí chịu đấy”.

Tiếng ồn xung quanh cho cô biết anh đang gọi từ trong ô tô. Cô nhíu mày và liếc đồng hồ. Gần sáu giờ, anh chắc đang trên đường về. Điều gì quan trọng đến mức anh không thể chờ đến khi về nhà?

“Này, đấy là một trong những lí do anh thuê em, không phải à?”.

“Phải. Nhưng anh vẫn khó chịu”.

Giọng anh ám chỉ rằng anh vừa trải qua một ngày không hay ho gì. “Sao vậy”, cô đùa, “Mary lại dọa li dị anh à?”.

“Tệ hơn. Monica Trevgard vừa biến mất khỏi nhà xác”.

Nikki nhắm mắt và cố nén xuống một cơn hoảng loạn đang vỡ òa. Giờ điều không thể đã xảy ra, cô còn biết làm gì nữa bây giờ?

“Em nghe thấy anh không Nikki? Anh bảo là…”.

“Em nghe rồi.” Cô lấy một tay dụi mắt. Họ phải ngăn chặn Monica, tất nhiên rồi. Nhưng một ma cà rồng mới sẽ đi đâu?

Về nhà.

Suy nghĩ của Michael cắt qua đầu cô, sắc nhọn cùng cơn giận. Dù anh có quyền giận, cô bỗng thấy vui khi suy nghĩ của anh có vẻ từ rất xa. Monica đang xổ lồng vì cô đã không chịu tin. Nhưng dù biết sự thật, liệu cô có đứng ra và để anh cắt đầu con bé không? Cô rùng mình và cô dứt hình ảnh đó khỏi đầu.

Tại sao về nhà? Cô hỏi trong cơn bối rồi.

Bởi vì nó phải về… Nó phải giết.

Một cơn ớn lạnh chạy qua tâm hồn cô. Không phải bí mật gì việc Monica ghét bố mình. Trevgard đang gặp nguy hiểm.

“Em còn đang nghe anh nói không, Nik?”.

Giọng Jake làm cô giật mình. Cô nắm chặt điện thoại. “Vẫn còn. Chúng ta có rắc rối to đây”.

“Anh cho là không gì bằng đối phó với mấy nhân viên pháp lí”.

“Sai rồi” Cô lại dụi mắt, hi vọng cơn nhức mỏi mắt không có nghĩa là cơn đau đầu hôm qua đang quay lại. “Giờ anh đang ở đâu?”.

“Góc phố Jackson và Pacific”.

“Vậy thì anh ghé qua chỗ em đón em đi. Chúng ta sẽ đi đến nhà Trevgard. Em sẽ giải thích khi ta đến đó”.

Nikki, không!

Cô mặc kệ Michael và dập máy. Cô uống vội tách cà phê bằng vài ngụm nóng bỏng cổ, rồi đi về phía phòng ngủ để mặc quần áo.

Khỉ thật, cô kia, chờ tôi. Cô không biết…

Đấy là trách nhiệm của tôi, cô nhắc anh và nhanh chóng buộc hai lưỡi dao mới xuống dưới cổ tay.

Đừng đi một mình. Đợi tôi.

Không.

Cô nhặt áo khoác trên ghế, lấy chìa khóa và một chiếc đèn pin nhỏ. Đứng ngoài của chính, cô chần chừ rồi quay lại phòng ngủ. Lục vội hộp nữ trang, cô tìm thấy mấy chiếc vọng và cây thánh giá bàng bạc nhỏ của Tommy tặng cô từ ngày xưa. Kí ức cay đắng tràn về, nhưng cô gạt đi và đeo sợi dây qua cổ. Cô không biết một cây thánh giá có thể bảo vệ cô khỏi ma cà rồng không, nhưng cũng như với con dao lúc trước, cô thấy an toàn khi bề mặt lạnh giá của nó ép vào da.

Chiếc Mercedes bạc bóng loáng của Jake vừa tới khi cô bước ra ngoài.

“Cái quái gì đang diễn ra đây?”. Anh càu nhàu ngay khi cô ngồi vào ghế phía trước. “Tại sao chúng ta phải đến chỗ Trevgard ngay?”.

Cô nhăn mặt. Làm thế nào người ta nói chuyện sáng suốt khi đề cập chủ đề ma cà rồng? “Em bỏ sót một số chi tiết về Monica khi chúng ta nói chuyện tối qua”.

“Như cái gì?”. Ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy sự bức tức.

Cô ngần ngừ, rồi nhún vai. Có lẽ nói thẳng là cách tốt nhất. “Cảnh sát có nói nguyên nhân cái chết của Monica khi họ thẩm vẫn Trevgard không?”.

“Không”.

“Nó chết do mất máu”.

Anh ném cho cô một cái nhìn sửng sốt. “Bọn điên cắt người nó hả?”.

“Không. Thật ra người nó gần như không có dấu vết nào”.

“Nikki…”.

Không nên tránh né chủ đề này nữa. “Nó chỉ có hai vết trên người. Một vết cắt trên cổ tay trông như đã nhiều ngày và gần lành”.

“Rồi sao?”. Anh giục, khi cô chần chừ.

“Hai vết chích nhỏ trên cổ”. Cô liếc sang và bắt gặp cái nhìn khó hiểu của anh. Chắc hẳn cô đã nhìn Michael hệt như thế.

“Có phải anh nên nhận ra điều gì có ý nghĩa trong câu nói đó không?”.

“Nghĩ đi, Jake. Mất máu… vết chích?”.

“Ừm…”.

Chiếc xe chệch tay lái khi anh giật mình kinh ngạc. Rủa thầm, Jake cố nắm vững lại tay lái rồi đánh xe vào lề đường.

“Nào”, anh nói, phanh lại trước khi quay sang nhìn cô. “Có phải cô đang định bảo anh là Monica bị ma cà rồng giết không?”.

“Đúng thế”.

“Ma cà rồng?”. Anh nhìn cô đăm đăm. “Cô thực sự tin là Monica bị giết bởi một con ma cà rồng?”

.

“Vâng. Em nhìn thấy cái xác, Jake ạ. Ngoài hai vết chích, vết thương duy nhất đã được nhiều ngày và gần lành. Không có chút máu nào, bên trong hay bên ngoài xác”.

Anh khịt mũi. “Giác quan thứ sáu của cô còn cho biết người ta có bao nhiêu máu trong người à? Cho anh nghĩ chút đi, Nik”.

Cô cười nhạt. “Nếu anh không tin em thì gọi cho bạn anh ở nhà xác đi”.

Anh lấy điện thoại. Cô nhìn ra cửa, đợi đèn chuyển màu. Họ cần đi ngay nếu vẫn còn muốn cứu Trevgard khỏi cơn giận của con gái lão.

“Họ không có cơ hội nào để khám nghiệm tử thi”, Jake nói, khi anh tắt máy.

“Em sợ đấy chưa phải là kết thúc đâu”.

“Còn gì nữa?”.

Cô gật đầu. “Những người chết biết đi”.

“Như là, thây ma hả?”.

Dù giọng anh trống trơn, cô vẫn nhìn thấy sự ngờ vực trong mắt. “Như thế đấy. Em nghĩ có ít nhất hai con đang chạy rong”.

“Cô có vừa hút tài mà hay cái gì không?”.

“Anh biết là em không hút nhiều năm rồi, Jake. Em cũng chưa điên đâu”.

Anh lắc đầu. “Anh có thể tin vào tâm năng. Có thể cả ma và người ngoài hành tinh. Nhưng ma cà rồng? Thây ma? Không đời nào, Nik.”

Làm sao cô thuyết phục được anh? Anh phải được chuẩn bị sẵn sàng cho những thứ họ sắp đối mặt ở nhà Trevgard tối nay. Nhưng nếu cô không thấy cái xác vô hồn của Monica tối qua, có lẽ cô cũng chẵng tin vào điều đó.

“Trước đây anh đã từng tin vào linh cảm của em, Jake. Làm ơn hãy tin em thêm một lần nữa”.

Anh bồn chồn xoa gáy. “Nhưng Dracula chỉ là một quyển tiểu thuyết. Còn thây ma… anh biết vài người dân đảo Polynedi thề thốt là chúng có tồn tại, nhưng đây là Lyndhurst”.

“Vậy làm sao anh giải thích việc xác Monica không còn chút máu nào?”.

“Không có bằng chứng nào để chứng minh cho câu chuyện của cô, Nik à. Mà làm thế quái nào anh biết được? Nhưng chắc chắn không phải là ma cà rồng. Không phải”.

“Không có cách lí giải nào hợp lí cả”.

“Ma cà rồng không phải là thứ anh gọi là hợp lí. Khỉ thật, với những gì chúng ta biết, có một thằng điên thích rút hết máu ra khỏi người nạn nhân”.

Một lời miêu tả khá chính xác về gã tình nhân của Monica. “Rồi làm sao anh giải thích xác Monica đi ra khỏi nhà xác tối nay?”.

“Anh không biết”. Nét mặt anh nghiêm lại khi nhìn cô. “Nhưng không thể do ma cà rồng”.

Cô không thể nói gì khiến anh tin được điều ngược lại. Anh phải tự nhìn thấy. “Được rồi, nhưng chúng ta vẫn phải đến nhà Trevgard”.

“Tại sao?”.

“Con bé ghét bố nó, Jake. Trevgard có lẽ là người duy nhất trong thành phố không biết điều đó. Em có cảm giác rất xấu rằng đêm nay là thời điểm ân đền oán trả”.

“Trevgard có vệ sĩ khắp tòa nhà”. Jake thì thầm, nhưng cũng sang số ô tô và phóng vọt đi.

Cô thở phào. Có thể anh không tin cô, nhưng ít nhất anh tin vào bản năng của cô. Cô chỉ hi vọng họ sẽ không đến quá muộn.

“Cô chắc không mang súng hả?” lúc sau Jake hỏi.

Cô lắc đầu “Em biết sẽ không có ích gì đâu. Nó đang được khóa kĩ ở nhà. Với lại, đạn không giết được ma cà rồng”.

“Phải giết bằng cách chặt đầu”, anh nói giọng dữ dằn. “Thế anh bạn trai đâu rồi?”.

“Michael không phải bạn trai em”. Và sẽ không bao giờ là bạn trai em. Anh ta có quá nhiều bí mật, là một kẻ quá ưa thích sự cô đơn. Và cực kì, cực kì giống Tommy.

“Xét theo sự hấp dẫn hóa học thì có đấy. Anh ta đâu rồi?”.

Cô nhún vai. “Em không biết”.

Nhưng anh ở không xa. Nơi nào đó, bằng cách nào đó, anh đang tìm theo dấu cô, giận điên lên vì cô không chịu đợi.

“Kể ra cũng kì cục, anh ta chỉ xuất hiện ban đêm”. Jake nhìn cô mỉa mai. “Đừng có nói anh ta cũng là ma cà rồng đấy nhé”.

“Chắc không đâu”. Nhưng miền tăm tối trong tâm hồn anh vẫn ám ảnh cô, và cô không dừng được cơn rùng mình.

Họ mất mười phút để đến nhà Trevgard. Jake rẽ vào lối đi rồi dừng lại. Nikki cắn môi rồi xem xét cánh cổng tối thui phía trước họ.

“Không đèn”, Jake bình luận, ghét mắt nhìn qua cửa kính xe.

“Không lính canh” Cô chăm chăm nhìn tòa nhà tối tăm. “Em có linh cảm rất xấu”.

Cô ước gì Jake sẽ quay xe và lái đi, trước khi quá muộn. Nhưng là lỗi của cô mà Monica được thả ra. Giá mà cô để mặc Michael làm theo cách của anh đêm qua… Ý nghĩ làm cô lạnh người. Không, cô không có sự lựa chọn nào đêm qua, giờ cũng không có. Jake không thể đi vào một mình và cảnh sát không có chút khái niệm nào về thứ họ phải chống lại. Kể cả nếu cô nói họ cũng sẽ không bao giờ tin.

“Em nghĩ chúng ta nên kiểm tra xem”, cô nói khẽ.

Anh gật đầu. “Đeo găng tay vào. Chúng ta không muốn cảnh sát thấy dấu vân tay của mình nếu mọi chuyện diễn biến xấu ở trong kia”.

Cô lôi đôi găng tay, đeo vào rồi chậm rãi ra khỏi xe. Tiếng động cơ chạy rì rì không ảnh hưởng mấy đến tấm màn im lặng trùm lên bóng đêm. Jake nhét khẩu súng vào bao rồi đeo vào sườn. Cô làm theo, năng lượng lách tách ở đầu ngón tay, sẵn sàng để sử dụng.

Jake gõ nhẹ lên tấm kính của trạm canh gác. “Có ai ở nhà không?”.

Không ai trả lời. Gió trườn trong bóng đêm, lay động đám cây gần đó. Người lính canh đâu rồi? Liệu anh ta đã nghe thấy tiếng kêu cứu đau đớn của Trevgard chưa, nếu anh ta chạy đi rồi, tại sao đèn phía trước không bật?

Jake huých cô rồi chỉ sang bên trái. Cô gật đầu và thận trọng đi vòng quanh ngôi nhà, mọi giác quan căng ra để cảm nhận những chuyển động nhỏ nhất. Nhưng không có chút dấu hiệu sự sống hay hoạt động nào. Cô tìm thấy nhưng nó bị khóa.

Vài giây sau, Jake bắt kịp cô.

“Cổng bị khóa rồi”.

“Cửa này cũng thế. Có nên phá cửa vào không?”.

“Phá cửa này hay cổng đều được”. Anh nhún vai nhìn cô. “Anh bắt đầu đồng ý với linh cảm xấu của cô. Anh không nghĩ là chúng ta có thể chờ cảnh sát đến”.

Cô gật đầu, nhắm thẳng vào cánh cửa và tung ra một đòn năng lượng. Bản lề vỡ vụn.

“Ngón này có ích thật đấy” Jake nói. “Nhưng nếu cô biết cách gây ít tiếng động hơn thì tốt”.

“Xin lỗi. Tại em căng thẳng quá”. Cô nhún vai và vẫy anh vào trước. Dù sao anh cũng có súng.

Anh ngập ngừng bước vào. “Anh không nhìn thấy gì cả. Đi tìm đèn pin rồi xem thế nào”.

Cô nhào tới trước và tóm lấy tay anh. “Đừng. Đèn ô tô Monica có thể lờ đi nếu xe không lại gần nhà quá. Đèn ở đây là chuyện khác”.

Nhưng nếu Monica quả thật là một con ma cà rồng, liệu nó có cảm thấy họ không? Không biết phim ảnh phản ánh sự thật được đến mức nào? Cô thả tay anh ra. “Em có một cái đèn pin”.

Dù chỉ nhỉnh hơn bàn tay chút xíu, chiếc đèn cung cấp đủ ánh sáng để thấy tại sao không ai rầy rà gì khi họ phá cửa. Anh lính canh ở ngay đó, chết cứng.

Nikki đưa Jake cái đèn và cho tay vào túi để giấu đi cơn run bất ngờ.

“Nếu đây là tác phẩm của Monica thì hẳn nó phải là một con nhóc cuồng nộ lắm”. Anh nói rồi quỳ xuống cạnh cái xác.

Anh di đèn đến cổ người lính gác – hay đúng ra là phần cổ còn lại. Cô nuốt nước bọt rồi quay đi.

“Không đủ máu” Jake lẩm bẩm. “Với một vết thương sâu thế này, đáng lẽ phải có nhiều máu hơn”.

Mồ hôi đầm đìa trên trán cô. “Monica là ma cà rồng, phải nhớ điều đó”.

“Hoặc một kẻ cực kì rồ dại”. Anh đứng lên, mặt tái mét. “Tốt hơn là mình nên đi theo con bé ngay nếu còn muốn ngăn chặn. Nó chưa thể chạy quá xa đâu”.

Cô lùi lại phía cửa, xem xét bóng tối tĩnh lặng. Jake nhấn một cái nút phía trước ghế người lính gác, và cánh cổng khổng lồ mở ra êm như ru. Khốn kiếp! Làm như thể chào đón lắm.

Nếu người lính gác thực sự là một dấu hiệu, tòa biệt thự này đã trở thành địa ngục cho những người ở trong.

Họ lại vào chiếc Mercedes và lái đi mà không bật đèn lên. Bóng đêm khép lại quanh họ, im lìm và ngột ngạt.

Qua tán cây, ngọn đèn vàng nhấp nháy như ánh sao từ một cửa sổ tầng trên. Phần còn lại của tòa biệt thự tối om.

“Người quản gia sống ở đầu kia”, cô nói. “Ta có nên ra sau đó kiểm tra trước không?”.

“Sau những gì nó làm với người lính gác, anh nghĩ là nên. Rõ ràng là đêm nay nó không kén chọn lắm”. Anh dừng xe và nhìn cô cương quyết. “Anh cũng sẽ gọi cảnh sát”.

“Tốt”. Sau khi tìm thấy người lính gác, họ không còn sự lựa chọn nào cả. Cô bước ra khỏi xe. Không gì chuyển động. Đêm rất yên và không khí hứa hẹn một cơn mưa. Các tâm giác của cô không tìm thấy dấu vết nào của sự sống, kể cả trong khu nhà của người quản gia. Nếu Trevgard còn ở đây, lão ta cũng không còn sống.

“Lão ta không có ở đây đâu”, một giọng nói dịu dàng cất lên đằng sau cô. “Hai người phục vụ nằm chết cứng trong nhà”.

Nikki giật nảy mình và chới với. Michael đứng cách cô không xa, tay khoanh trước ngực và nhìn thẳng vào cô.

“Tại sao em không chờ tôi như yêu cầu?”. Giọng anh trống trơn, không có sự giận dự cô cảm thấy trong suy nghĩ, nhưng càng trở nên đáng sợ hơn vì sự trống rỗng đó

.

“Đây là lỗi của tôi, và là chuyện tôi phải giải quyết”. Cô nhìn anh bối rối. Bóng tối lay động trong mắt anh, trở nên mạnh mẽ hơn. Không biết anh khác với kẻ anh đang săn lùng thế nào?

Jake lại gần và bỗng dưng Nikki mừng vì anh ở đó. Dù cô không tin là anh có thể bảo vệ nếu Michael tấn công.

“Michael” – Jake nói – giọng sắc sảo một cách đáng ngạc nhiên “Vui vì có anh tham gia cùng”.

Anh dừng lại cạnh cô, gần đến nỗi chạm vào vai. Nikki tự hỏi không biết anh có cảm nhận được sự không chắc chắn của cô về Michael không.

“Tôi cô đến đây nhanh hết mức có thể. Nhưng vẫn không đủ nhanh, tôi sợ là thế”.

Jake hầu như không nhìn vào ngôi nhà. “Nếu có thể biết Monica có ở trong hay không thì tốt”.

Mặt Michael vô cảm. “Nó không ở đâu lúc này đâu. Tôi cảm nhận được”.

Jake nhướng mày. “Như thế nào?”.

“Nikki không phải là người duy nhất có tâm năng”.

“Thật ư? Những khả năng đó có khiến anh đi nhanh hơn ô tô không? Bởi vì chắc chắn anh không lái xe đến”.

“Tôi không lái xe”. Giọng Michael thoáng chút khó chịu. “Tôi cũng không ở bay. Chúng ta đang mất thời gian ở đây. Cuộc đi săn của Monica chỉ mới bắt đầu thôi. Chúng ta phải ngăn chặn nó”.

Nikki vén lọn tóc vướng vào mắt. “Để ngăn chặn được thì phải tìm thấy nó. Trừ khi anh có cách nào để tìm dấu, tôi phải đi vào nhà để tìm thứ gì của nó”.

“Tôi lần được dấu” Michael lưỡng lự, rồi nhíu mày. “Nếu em vào nhà, nó sẽ biết. Đấy là nhà nó, nơi nó sống gần hết cuộc đời. Nó vẫn còn nhiều mối liên hệ với ngôi nhà”.

“Một kẻ nữa tin vào ma cà rồng”, Jake lẩm bẩm.

Nikki tảng lờ anh. “Có đúng là một con ma cà rồng không thể bước qua cửa nếu không được mời không?”.

Michael gật đầu. “Đúng, nhưng luật đó không có tác dụng nếu đấy là nhà của chính nó”.

“Ồ, ra thế”.

Cô lo lắng nhìn tòa biệt thự. Monica phải bị chặn lại trước khi nó giết thêm người. Nếu nó không ở đây, họ phải đi tìm nó. Có nghĩa là cô phải đi vào và trộm lấy cái gì vẫn còn giữ một chút hồn của con bé. Cô không tin là Trevgard sẽ cho họ mượn thêm cái vòng tay nào nữa.

Cô cho tay vào túi và nhìn Jake. “Làm đi cho xong”.

Họ đi tới phía kia của ngôi nhà. Jake bước lên bậc thang và thận trọng tiến đến cửa bên ngách. Có gì đó rung rinh qua đầu cô, một bóng ma của đêm tối, của cái chết. Cô ngắm nghía ô cửa sổ sáng trưng trên đầu họ.

Những ngươi phục vụ chết cách đây chưa lâu.

Cô nhìn Michael kinh ngạc. Làm sao anh biết?

Tôi ngửi thấy mùi máu.

Mắt anh như bể sâu đầy đá lạnh buốt, xô bóng tối qua đầu cô. Lảo đảo, cô vịn lấy tay anh. Một luồng điện chạy qua ngón tay và một màn sương phủ kín tầm nhìn của cô. Bỗng nhiên, tâm trí họ hòa hợp và trong một khoảnh khắc trở thành một. Cô nhìn thấy xác chết trong căn phòng phía trên, cảm thấy hơi lạnh trong da thịt họ, nếm được vũng máu đen ngọt – bụng cô lộn tùng phèo. Cô run tẩy, tái nhợt đi.

Michael phá vỡ sự kết nối giữa họ. Cô loạng choạng lùi xa anh, một tay giữ cổ họng. Trời ơi, khả năng đó là cái gì vậy?

“Đừng bao giờ làm thế nữa, Nikki”. Giọng anh rất nhẹ, nhưng có cả ngạc nhiên lẫn giận dữ trong vẻ mặt. “Quá nguy hiểm cho em”.

Anh không giải thích nó xảy ra thế nào hay tại sao nguy hiểm, nhưng cô không dám hỏi. Điều gì đó mách bảo cô rằng cô sẽ không thích câu trả lời.

“Cửa khóa rồi”, Jake nói vào khoảng không.

Cô đi ra xa khỏi Michael, tung một cú năng lượng. Cửa bật mở và Jake tròn mắt kinh ngạc.

Cô nhún vai để trả lời và đi lên bậc thang. Hơi ấm luồn qua chân khi anh dừng lại trước cánh cửa mở toang. Ánh sáng dọi xuống bậc thang từ phía cửa của căn phòng, nhưng phần còn lại của tòa nhà là vùng đất của những bóng đen bí ẩn.

Jake bật đèn pin và chiếu từ phải sáng trái, tìm kiếm trong bóng đêm.

“Không có gì”, giọng anh gấp gáp như thể anh cũng cảm thấy chết chóc đang đợi. “Anh nghĩ chắc mình nên lên gác xem sao”.

Cô chống lại sự nôn nao trào lên trong bụng. Trên gác là người chết đang chờ và cô thực sự không muốn phải đối mặt lần nữa. “Em sẽ theo sau anh”.

“Tôi không vào trong được”, Michael lặng lẽ nói. “Trong khi hai người có thể đưa ra những lí do hợp lí để vào đây thì tôi không có lí do nào cả. Tôi sẽ đợi ở đây và chờ Monica”.

Jake giục cô. Cô lưỡng lự, ngoái lại nhìn Michael. “Nếu nó tránh anh thì sao?”.

“Tôi sẽ báo cho em”. Anh đáp lại. “Tôi muốn em ra nhanh. Nhớ là nó nhanh hơn một con rắn chuông và giết người giỏi gấp hai lần”.

“Cám ơn. Tôi thực sự cần biết điều đó”.

Anh nhún vai. Mắt anh đáng sợ y như ngôi nhà. “Đi đi. Cẩn thận đấy”.

Sau một giây chần chừ, cô đi qua cửa theo Jake. Họ trèo lên cầu thang. Trên cùng có vài xác chết.

“Khốn kiếp”, Jake chửi thề và dừng lại ở cửa căn phòng đầu tiên.

Dù đã được cảnh báo bởi hình ảnh cô nhìn qua suy nghĩ của Michael, bụng cô vẫn cồn cào. Xác chết là một đống bầy nhầy da thịt không còn nhận ra được. Máu vãi khắp nơi. Nếu không phải vì một chút hơi người vương ra, người ta dễ dàng tưởng là có đứa trẻ nào đã nghịch ngợm đổ tung một thùng sơn đỏ.

“Monica rõ ràng muốn đòi nợ máu đây” Jake đi thêm vài bước vào phòng. “Kể cả với ma cà rồng, nó quá lộn xộn”.

Nikki lườm anh. Nụ cười mỉa mai nửa miệng của anh nói rằng anh chỉ đang cô làm tình huống dể thở hơn. Nói rằng anh vẫn không chịu tin Monica là ma cà rồng. Anh đi vòng qua đống đồ tanh bành và cúi xuống chỗ thân thể còn lại của người quản gia. Tại sao, cô không biết. Rõ ràng ông ta không còn cơ hội sống sót nào.

Lấy một thanh gỗ đi.

Cô nhíu mày. Tại sao tôi phải làm thế?

Gỗ, Nikki. Giọng của Michael khá cục cằn. Ở dạng nào cũng giết được mà cà rồng.

Cô nhặt một cái chân ghế gãy. Có lẽ hơi dày nhưng khá nhọn ở một đầu. Cô loạng choạng và suýt làm rơi nó. Ý nghĩ đó ở đâu ra không biết?

Giữ nó. Em không có cách nào tự vệ nếu Monica tấn công đâu.

Tôi chạy.

Nó nhanh như gió.

Cô giữ chặt cái chân ghế. Jake đứng dậy sau khi xem xét xác người quản gia, mặt anh tái mét.

“Ừm, nếu nó dùng dao để làm nên đống lộn xộng này thì không hề có bằng chứng nào”. Anh vuốt tóc. “Cảnh sát sẽ thích thú lắm đây”.

“Chúng ta phải ngăn nó, Jake, không phải cảnh sát”. Cô lại gần hai cái xác. “Họ sẽ không hiểu thứ họ phải đối mặt đâu”.

“Nikki, chúng ta cũng không chắc thứ chúng ta đang đối mặt”.

Cô nhún vai. Nếu mấy cái xác này không thuyết phục anh thì chẳng có gì làm được.

“Chúng ta cần phải đi tìm cái gì còn chút hồn của Monica”.

“Nên ra khỏi đây trước khi cảnh sát và Trevgard tới”. Jake chu chát nói. “Nếu không sẽ phải trả giá rất đắt”.

“Đặc biệt là khi lão ta khám phá ra cô con gái bé bỏng quý báu đã trở tành kẻ giết người độc ác”.

“Không có bằng chứng nào chứng tỏ là Monica giết, Nik. Nhớ lấy”. Anh xua cô ra ngoài cửa. “Nếu anh nhớ đúng thì phòng ngủ nằm ở phía kia nhà”.

Cô đi theo anh xuống cầu thang, mừng vì được ra khỏi căn phòng và mùi ghê tởm của xác chết.

Monica đang lảng vảng quanh đây. Michael khẽ nhắc. Nó đang đi thẳng đến ngôi nhà.

Anh chặn nó lại được không?

Nếu em muốn tôi hi sinh Trevgard. Lão ta đang lùi xe vào đường đi.

Khốn kiếp. Nikki xoa thái dương. Đúng những thứ họ cần. Để mắt đến Trevgard nhé. Tôi sẽ lấy những thứ cần thiết và đi khỏi đây.

Nhanh lên Nikki. Em không có nhiều thời gian đâu.

Jake chạm vào tay khiến cô giật mình.

“Cô ổn chứ hả”.

Cô liếm môi và gật đầu. “Monica đang đến đây”.

Cũng may anh không tra hỏi sự chắc chắn của cô. Làm sao cô giải thích về mối liên kết giữa cô và Michael, khi trong suốt thời gian Jake biết cô, cô chưa bao giờ làm gì được nhiều hơn là đọc một từ hay một cảm xúc thoáng qua ở anh?

“Nếu con bé lại gần, anh sẽ bắn hay đầu nó”. Jake gầm gừ, lên cò súng.

“Cảnh sát sẽ thích thế lắm đấy”. Và rất có khả năng Jake sẽ không bao giờ gặp nó. Nếu những gì Michael nói về tốc độ của nó là thật.

“Mặc kệ bọn cảnh sát. Con bé này quậy quá rồi”.

“Tưởng anh bảo không có bằng chứng gì nó là thủ phạm cơ mà”.

Anh lườn cô. “Nhưng không có nghĩa anh nghĩ nó vô tội”.

Nếu những gì cô nghe được từ đường phố là đúng, Monica đã không vô tội một thời gian dài rồi.

Ánh đèn pin rất mờ, hầu như không xuyên qua được bóng tối. Cô bật đèn lên khi họ đi qua từng phòng, biết là không phải lo bị phát hiện. Trevgard sẽ biết có điều không hay, người lính gác chết và cổng mở toang đủ để cảnh báo. Monica sẽ cảm nhận được họ. Ít nhất ánh đèn cũng xua bóng tối, làm ngôi nhà trông đỡ ghê sợ hơn.

Họ nhanh chóng đi một vòng quanh ngôi nhà và đi lên tầng trên. Nikki vào căn phòng đầu tiên. Chắn hẳn là phòng Monica – không thể tưởng tượng cảnh Trevgard ở trong phòng có giấy dán tường hoa.

Monica đang tới rất nhanh. Em muốn làm gì thì làm ngay đi.

Trevgard? Cô giơ tay ra, úp bàn tay xuống và đi qua bàn trang điểm, cố tìm phản ứng từ đống nữ trang vương vãi trong đó.

Bất tỉnh nhưng an toàn. Nó vào nhà rồi, Nikki. Chạy đi.

Cô không thể. Cho đến khi cô tìm được cái gì để lần theo vết Monica.

Em sẽ không còn cần cái gì nếu em không ra khỏi đây!

Cô mặc kệ anh. Bàn tay cô râm ran khi đi quan giường. Cô quỳ xuống, nhìn vào gầm giường. Có gì lấp lánh trong bóng tối. Cô với ra tóm lấy một sợi dây chuyền từ mặt đất bụi bặm, Rồi cô đứng lên nhìn Jake.

“Em có thứ em cần đây rồi, nhưng Monica đang ở trong nhà”.

“Thế thì đi thôi”. Anh giơ súng lên và dẫn đường quay lại hành lang.

Nó đang ở gần cầu thang – đi lên. Nikki, ra ngoài. Ra ngoài ngay.

Bằng cách nào? Cô hét lên. Cầu thang là lối ra duy nhất.

Cửa sổ – đập vỡ một cái, cẩn thận! Nó đang…

Cô cắt Michael ra khỏi tâm trí và xoay một vòng. Một hình dáng mảnh khảnh hiện ra ngay sau cô. Ánh mắt gặp nhau và Nikki lùi lại. Mặt Monica đầy máu, môi mím lại thành một đường chỉ giận dữ. Nhưng mắt là đáng sợ nhất. Ánh xanh sáng đã mất hết mọi vết tích của tính người.

Jake chữi thề và nổ súng. Nhanh hơn gió, nhanh hơn đạn, Monica biến mất.

Rồi hiện ra sau Jake.

“Cẩn thận!” Nikki gào lên, xô anh khỏi tầm với của Monica.

Súng cướp cò khi anh ngã, đạn làm vỡ một tấm gương ở cuối phòng.

Con bé rít lên và tung đòn vào Nikki. Cú đánh xô cô ngã nghiêng về một bên. Cô bị đập mạnh vào tường, nghẹn thở. Chớp chớp cho nước mắt khỏi chảy ra, cô lúc lắc đầu và gượng ngồi dậy.

Monica chồm đến. Nikki vung cái chân ghế lên. Con bé vặn khỏi cú đánh và đưa tay lên che mặt. Cạnh sắt đập vào tay nó. Hét lên giận dữ, Monica lại chồm lên. Sức nặng của nó như hàng tấn gạch đè Nikki xuống. Hàm răng sắc như dao lấp loáng trong bóng tối, hơi thở của nó hôi thối, đầy mùi chết chóc.

Vừa thở hồng hộc, Nikki vừa cố túm lấy cánh tay nó, cố gắng giữ con bé đang gầm gừ, vặn vẹo khỏi cổ cô. Năng lượng búng cháy trong thân thể. Cô tung cú đòn hất Monica ra xa. Mềm dẻo như mèo, nó đáp xuống bằng chân và ngay lập tức vùng lên.

Nikki bò tránh ra và cố tập hợp một lượng năng lượng mới. Nhưng con bé ngừng lại, mắt bỗng nhiên lơ đãng. Như thể nó đang lắng nghe ai đó.

Jasper, Nikki nghĩ với một cơn rùng mình. Một thoáng hờn dỗi trên mặt Monica. Một sự nhắc nhở lạ lùng rằng, dù đã trở thành cái gì nó vẫn chỉ là một con bé mười sáu tuổi.

Với một cơn gầm gừ giận dữ nữa, Monica quay đi và nhảy đến bên Jake. Cả hai vật lộn dữ dội.

Nikki tung vào con bé một luồng năng lượng nữa, đẩy nó xuống cầu thang, xa khỏi Jake. Monica gầm lên rồi biến mất.

Báo động chạy qua Nikki. Cô xoay người, tung mình rơi xuống gần tường. Đạp tấm thảm cuộn trọn lại, cô nhặt lại thanh gỗ trong một chuyển động mau lẹ, và tung cú đánh vào phần da thịt đang hiện lên.

Thanh gỗ xiên vào bụng Monica. Nó co rúm lại đau đớn rồi biến mất. Thanh gỗ đẫm máu rơi xuống sàn. Nikki nhặt lấy rồi chạy tới phía Jake.

“Không sao”. Anh phều phào. “Nó chém vào tay anh. Đi ra khỏi đây thôi”.

Cô xốc anh lên bằng cánh ta lành lặn. không khí quanh họ cháy lên với sự giận dữ. Monica vẫn còn gần đây, nhìn họ rút lui.

Nhưng nó không tấn công. Một dấu hiệu cực xấu là Jasper đang dự tính thứ khác cho họ

Bình luận
Ads Footer