NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 102: Tâm tư của bà uông

Tác giả: Ngạn Thiến
Chọn tập
Ads Top

“Cô yêu Uông Hạo Thiên sao?” “Vì sao tôi phải trả lời? Rốt cuộc cô là ai hả?”

“Tôi không yêu anh ấy.”

“Thật vậy chứ?”

“Đúng vậy.”

“Thế có nghĩa là cô ở cùng anh ấy chỉ vì tiền?”

“Đúng vậy, tôi đã có người yêu rồi.”

Nghe xong đoạn đối thoại này, sắc mặt Uông Hạo Thiên trở nên xanh mét. Người phụ nữ chết tiệt này, lại dám nói cô đã có người yêu, là ai? Hoàng Thiên Tứ sao? Tuy rằng rất tức giận nhưng mà anh vẫn rất tỉnh táo, tính tình của cô anh vô cùng hiểu. Cho dù là yêu, cô cũng sẽ không nói, huống chi là nói với Daisy. Kết quả như vậy anh sớm đã biết, chính là không hiểu Daisy muốn làm gì.

“Hạo Thiên, thế nào, anh cũng nghe được rồi chứ? Cô ấy không yêu anh.” Daisy đắc ý nói.

“Vì sao lại đi tìm cô ấy?” Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm.

“Đương nhiên là vì đáp án này. Còn muốn nhìn xem người phụ nữ anh yêu có bộ dạng như thế nào.” Daisy lắc lắc cây bút ghi âm trong tay.

“Vậy em thấy được không?”

“Thấy được, tuy rằng không phải thật hiểu biết, nhưng mà có một điểm chúng em giống nhau.”

“Là điểm nào?”

“Chúng em đều là học sinh. Thì ra Hạo Thiên thích nữ sinh đơn thuần, em cũng rất đơn thuần. Hơn nữa, cô ấy nói cô ấy đã có người yêu, chỉ là vì tiền mới ở cùng một chỗ với anh. Hiện tại anh hẳn là nên hết hi vọng và lấy em được rồi chứ.” Cô tràn đầy tự tin nói.

“Daisy, em không hiểu phụ nữ, càng không hiểu cô ấy, phụ nữ đều là khẩu thị tâm phi. Cô ấy chẳng qua là tự ti, cho rằng mình không xứng với anh, cho rằng loại người có thân phận giống như anh sẽ không cưới cô ấy. Hơn nữa, bởi vì cô ấy cũng xác định không dám hi vọng người đàn ông lăng nhăng như anh sẽ yêu cô ấy, cho nên mới nói như vậy.” Uông Hạo Thiên nhìn cô, bản thân anh hiểu rất rõ Thích Vi Vi.

“Em không biết, cũng không cần biết anh nói có đúng hay không. Dù sao em thích anh, coi như là vì cha em cũng được, em nhất định phải gả cho anh bởi vì người ông ấy yêu thích nhất chính là anh.” Daisy trực tiếp nói.

“Em không cần biết nhưng mà anh cũng thẳng thắn nói cho em biết, anh sẽ không cưới em.” Uông Hạo Thiên nhìn cô, ánh mắt không mang theo một tia tình cảm nào.

“Vì sao? Bởi vì cô ấy sao?” Daisy không hiểu “Nếu anh thật sự thích cô ấy như vậy, em sẽ không hạn chế quan hệ của anh cùng cô ấy. Em cũng sẽ không ghen tị.”

“Daisy!” Uông Hạo Thiên lớn tiếng quát “Em sẽ không ghen tị, sẽ không ghen, đó là em. Nhưng mà cô ấy không giống thế, nếu anh cưới em, cô ấy sẽ đau lòng, cô ấy sẽ khổ sở. Anh yêu cô ấy cho nên anh không thể để cho cô ấy đau lòng, khổ sở, hiểu không?”

“Không hiểu. Em đều không so đo, cô ấy còn so đo cái gì? Anh không thể để cho cô ấy đau lòng, vậy anh liền nhẫn tâm để cho em đau lòng sao?” Daisy cũng nhìn anh.

“Cái này không giống nhau, em đau lòng anh sẽ thương tiếc, nhưng mà cô ấy đau lòng trái tim anh cũng sẽ đau, em hiểu được sự khác biệt ở đây không?” Uông Hạo Thiên thật sự không biết nên giải thích cùng cô như thế nào.

“Không hiểu.” Daisy nhìn chằm chằm anh, anh không phải là không muốn lấy mình thôi sao.

“Anh không có biện pháp nói rõ ràng cho em.” Uông Hạo Thiên buông tha cho việc giải thích cùng cô “Em chỉ cần hiểu rõ một việc là đủ rồi, cho dù anh bị mẹ giam cầm ở Mỹ mãi mãi, cho dù cả đời anh không kết hôn, anh cũng sẽ không cưới em.” Anh không muốn nói những lời tuyệt tình này. Nhưng mà anh nhất định phải làm như vậy, cần phải tổn thương cô mới có thể khiến cô suy nghĩ cẩn thận.

“Em thật sự kém như vậy sao?” Daisy rất khổ sở, rất tủi thân nhìn anh.

“Em không kém, em rất tốt, hơn nữa còn rất vĩ đại. Nhưng mà trong lòng anh, em chỉ là em gái, một người em gái đáng yêu mà thôi. Em muốn cái gì anh cũng đều không chút do dự mà cho em. Ngoại trừ kết hôn, em tự mình nghĩ cẩn thận đi, anh cũng không muốn nói nhiều. Cho dù chú Mạch Lâm có hỏi anh, anh cũng sẽ nói như vậy. Em đi ra ngoài đi.” Uông Hạo Thiên nhắm măt lại nằm ở trên giường. Daisy nhìn anh, cưới mình thật sự khiến cho anh thống khổ như thế sao. Chẳng lẽ anh thật sự không yêu mình sao, cô bức hôn như vậy có phải rất đê tiện không. Vẻ mặt ảm đạm đi xuống lầu.

“Daisy, làm sao vậy?” Bà Uông kéo cô qua, thời điểm đi lên vẫn là vẻ mặt vui vẻ, bây giờ sao vẻ mặt lại thương tâm như vậy.

“Mẹ, Hạo Thiên nói anh ấy không yêu con, sẽ không lấy con.” Daisy nói, đôi mắt đỏ hoe, lớn thế này đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bị tổn thương.

“Đừng khóc, nói cho mẹ, nếu thật sự không phải Hạo Thiên con sẽ không lấy chồng sao. Con và nó đều là con mẹ. Tuy rằng khi còn nhỏ, mẹ hi vọng hai đứa chân chính trở thành người một nhà, nhưng mà mẹ không hi vọng bất kỳ ai trong hai đứa bị thương tổn.” Bà Uông ôm cô vào trong lòng.

“Mẹ, tuy rằng con yêu Hạo Thiên nhưng mà nếu anh ấy không yêu con, con sẽ không ép anh ấy. Có điều là cha của con làm sao bây giờ? Ông ấy rất mong đợi hôn lễ của chúng con, con không biết nên giải thích với ông ấy như thế nào.” Daisy nhìn bà nói.

“Nếu chỉ là vì lo cho cha con, vậy mẹ có biện pháp.” Bà Uông bỗng nhiên nói, biện pháp này bà suy nghĩ kỹ từ lâu chẳng qua là mãi không có cơ hội nói ra.

“Biện pháp gì?” Daisy nhìn bà.

“Diễn kịch. Con cùng Hạo Thiên giả vờ kết hôn khiến cho cha con có thể yên tâm. Con đồng ý phối hợp không?” Bà Uông hỏi, kỳ thật bà cũng là có tâm tư riêng, cần phải trợ giúp con của mình.

“Con đồng ý, con vô cùng đồng ý.” Cô gật gật đầu, chỉ cần cha có thể an tâm, hơn nữa đây cũng là một cơ hội, nói không chừng từ từ Hạo Thiên sẽ cảm thấy mình tốt.

“Tốt lắm. Trước tiên con đi thăm cha con đi, mẹ cùng Hạo Thiên nói chuyện.” Trong lòng Bà Uông thầm thở phào, nếu như thế sự tình có thể giải quyết toàn vẹn.

“Vâng.” Cô gật đầu.

Trong phòng.

“Con trai, mẹ muốn nói chuyện với con.” Trong tay Bà Uông bưng đĩa hoa quả, đi vào.

“Mẹ, con không có gì để nói với mẹ. Tốt nhất mẹ khỏi mở miệng tôn quý của mẹ đi, con sẽ không thay đổi ý kiến.” Uông Hạo Thiên trực tiếp quay lưng đi.

“Con trai, từ lúc nào lại đối với mẹ lạnh nhạt như thế. Nhìn thấy con chịu uất ức trong lòng mẹ sẽ dễ chịu sao?” Bà Uông ngồi vào bên cạnh anh, anh làm sao biết nỗi khổ trong lòng bà.

“Mẹ không dễ chịu vì sao còn làm như vậy?” Uông Hạo Thiên ngay lập tức xoay người lại nhìn chằm chằm bà. “Con không hiểu vì sao mẹ giúp Daisy như thế, tình nguyện hy sinh hạnh phúc của chính con ruột mình, thậm chí không ngại giam cầm con.”

“Không vì sao cả. Bởi vì mẹ yêu con, cũng yêu con bé, nếu con cưới nó, chúng ta không phải sẽ chân chính trở thành người một nhà sao. Như vậy cả con và Daisy đều ở bên cạnh mẹ.” Ánh mắt Bà Uông chợt hiện một chút trốn tránh.

“Thật là nguyên nhân này sao?” Ánh mắt anh sắc bén nhìn chằm chằm bà.

“Tất nhiên rồi, nếu không con cho là …là cái gì?” Ánh mắt Bà Uông nhìn lơ xung quanh.

Uông Hạo Thiên vừa nhìn đã biết bà đang nói dối, tính tình mẹ anh anh hiểu rất rõ, anh quyết định thử một chút: “Mẹ, mẹ có biết mấy ngày nay, mỗi ngày con đều suy nghĩ gì không?”

“Nghĩ cái gì?” Bà lặng đi một chút.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer