NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Long Lâu Yêu Quật

Chương 7: Vọng long mê quan

Tác giả: Bắc Lĩnh Quỷ Đạo
Ads Top

Quả không hổ danh là tay lão luyện, gặp biến cố lớn cũng không hề sợ hãi, Sói con chẳng do dự chút nào giơ tay tóm lấy cổ của hắc hung, ra sức bóp thật mạnh, dùng hai khuỷu tay ép chặt cổ của hắc hung xuống phía dưới nách. Nếu là lúc bình thường thì đòn đánh đẹp mắt này đã có thể kẹp gẫy được xương cổ của đối phương, nhưng lúc này khi gặp phải đối thủ có cái cổ rắn chắc như gốc cây cổ thụ thì Sói con lại chẳng làm được gì!

Ngay lập tức Lâm Nam đã chạy đến bên cạnh Sói con, nhanh chóng thò tay ra xoa một thứ gì đó lên cổ của hăc hung. Chi nghe thấy rắc một tiếng, xương cổ của hắc hung đã bị Sói con bẻ gẫy vụn, khiến đầu hắn gục hẳn xuống, mềm oặt không động đậy!

Lâm Nam giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Sói con quả thật lợi hại! Vụ này nếu để tôi làm một mình thì còn lâu mới xong, cậu đúng là chuyên gia trộm mộ, vừa ra tay đã đánh ngay vào chỗ chí mạng yếu nhất của hắc hung, thật quá giỏi! Từ giờ về sau hãy đi cùng tôi đi!”

Sói con cười ha ha, không để ý tới anh ta.

Bị dọa một trận như vậy, nhân lúc mọi người đang lấy lại hơi, tôi bèn hỏi Lâm Nam: “Bây giờ anh đã thừa nhận mình là tên trộm mộ rồi sao? Anh không phải là chuyên gia thám hiểm cao thượng lắm hay sao? Vừa nãy ở trong tay anh là cái gì? Tại sao lại không chia cho tôi một ít?” Lâm Nam ngượng ngùng đáp: “Trộm mộ hay thám hiểm thì về cơ bản cũng như nhau, chỉ là cách gọi khác nhau mà thôi, việc gì phải để ý kĩ quá! Thứ lúc nãy tôi cầm trong tay là “nhuyễn thi hương” (ND: mùi hương làm mềm xác chết), là do tôi tự chế ra theo công thức thời xưa chuyên dùng để làm mềm hóa các xác chết cổ. Tôi cũng chẳng có nhiều, đưa cho cô chỉ sợ cô cũng không biết dùng, bởi vậy tôi mới giữ lại cho mình đây chứ!”

Chỗ mà lúc nãy hắc hung từ đó chui ra giờ đã mở rộng sang hai bên, từng đợt hài cốt ầm ầm bị hút vào trong đó, một luồng khí mờ mịt chầm chậm bay lên, dưới ánh đèn chiếu vào có bảy màu sặc sỡ, vô cùng đẹp mắt. Từ trong ánh hào quang đó có ngựa xe náo nhiệt, cờ bay phấp phới, vô số cung điện, nữ quan, giáp sĩ, quan lại lần lượt hiện ra. Cùng với tiếng nhạc thánh thót, một vị tiên nữ giơ cánh tay ngọc ngà về phía tôi lúc đó đang đứng ngẩn người. Vị tiên nữ đó khẽ vẫy vẫy tay như có ý mời gọi, tôi bất giác cũng đưa tay ra, mơ mơ hổ hổ muốn nắm lấy tay của vị tiên nữ đó.

Khi tôi còn đang mơ màng muốn nắm lấy tay của tiên nữ đó thì đột nhiên bên cạnh lại xuất hiện một bàn tay khác đập mạnh vào mu bày tay của tôi. Tôi đau quá kêu lên một tiếng, không chịu được bèn ngồi thụp xuống, ngước mắt nhìn lên, thì ra là Lâm Nam đã ra tay đánh tôi, nhưng anh ta không thèm nhìn tôi một cái mà sắc mặt lại xanh xám, đang trừng mắt nhìn vào đám sương khói dày đặc.

Tôi đã tỉnh táo trở lại, giờ mới nhận ra rằng chúng tôi vẫn đang đứng bên mép huyệt mộ. Trong khi những đám mây màu sắc sặc sỡ đang cuồn cuộn bay lên thì đám hài cốt dưới đó ngày càng tách rời nhau ra. Những ảo ảnh dày đặc kia cũng chuyển động không ngừng bên trên huyệt mộ, diện tích của huyệt mộ ngày càng lớn, không ngừng mở rộng về phía trong. Tôi chợt thây băn khoăn, cảnh tượng này giống như là đang chiếu lại một bộ phim tài liệu, lẽ nào có điểm mấu chốt gì ở đây?

Đang lúc vội vàng không kịp suy nghĩ gì nhiều, tôi chỉ ghi nhớ qua loa cũng đã phần nào nắm được vân đề. Đoàn quân Tây chinh bị vây hãm ở khe núi vàng này, được ai đó bí mật dùng tiên đan cứu giúp, cuộc chiến tranh lập quốc đã giết hại hàng trăm nghìn tù binh chiến tranh ớ xung quanh, cuối cùng từ trong tiếng nhạc tiên thánh thót có một giọng nam đọc lên mấy lần: ‘Côn Luân tiềm hành vọng long ảnh xứ, bách chiết nghịch xuyên lục long xung nhật, đại vương sắc lệnh bàng sơn khai huyệt, hợp tam thế, thống nhất tam giới vi nhất chân, nạp quan cửu, tự ảnh châu vu thánh tháp, hưởng quốc vạn thế hưởng quốc vạn thế, vạn vạn thế!’ (ND: Đi ngầm trong núi Côn Lôn tìm nơi có bóng rồng, một trăm lần rẽ đi ngược dòng sông tìm nơi có sáu con rồng hướng đến mặt trời, nhà vua ra sắc lệnh đào huyệt mộ bên cạnh núi, thông nhất ba thế giới: trời, đất và nhân gian làm một, nhập quan chín lần, cúng tế ngọc ảnh ở thánh tháp, đất nước sẽ tồn tại muôn đời).

Mọi người ai cũng nhìn rất rõ, cùng ra sức suy nghĩ. Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Căn cứ theo những hình ảnh mà tôi vừa nhìn thấy thì thời xưa nơi đây là một mỏ vàng. Đoàn quân Tây chinh của nhà Hán sau khi tới đây không biết vì lý do gì đã bị rơi vào đường cụt, khi đó đã được một sức mạnh thần bí nào đó cứu giúp. Vậy là các võ tướng trong đoàn quân đó đã dựa vào vũ lực đê xây dựng nên một đất nước, bảo vệ mỏ vàng và sức mạnh thần bí đó không để người khác phát hiện. Còn về ‘vọng long ảnh’ trong câu Côn Luân tiềm hành vọng long ảnh xứ’, tôi đã từng nghe Sói con nói đây là một kết cấu phong thủy cực tốt. Lẽ nào vị võ tướng này đã phát hiện ra đây là đầu nguồn của long mạch dưới chân núi Côn Luân nên mới hạ lệnh đào núi xây lăng mộ, an táng bản thân mình ở nơi ‘vọng long ảnh’ này, hi vọng có thể hưởng phúc muôn đời. Còn về câu ‘hợp tam thế thống tam giới vi nhất chân, nạp quan cửu, tự ảnh châu vu thánh tháp’ thì tôi chưa rõ lắm.”

Lâm Nam bèn tiếp lời: “Cô nói rất chính xác, câu ‘hạp tam thế, thông tam giới’ này là cách nói về việc nhìn nhận thế giới xung quanh của người xưa. Tam thế bao gồm kiếp trước, kiếp này và kiếp sau, còn tam giới là để chỉ thiên đường, nhân gian và địa ngục, gọi chung là tam giới… Kiểu phong thủy ‘vọng long ảnh’ này đúng là bắt buộc phải tập hợp cả tam thế và tam giới trong lăng mộ mới có thể phát huy được tác dụng tôt nhât. Còn hai câu ‘nạp quan cửu, tự ảnh châu vu thánh tháp’ tôi không hiểu được tại sao lại phải ‘nạp quan cửu’, lẽ nào bên trong có chín cô quan tài ư? Có chín người được chôn ở trong đó hay sao? Còn câu ‘tự ảnh châu vu thánh tháp’ ở phía sau thì lại đơn giản hơn nhiều. Đất nước này từ lâu đã không còn nữa, chúng ta có lấy đi ảnh châu gì đó dùng để tế lễ thì cũng không coi là phạm pháp nữa. Ha ha, vốn không biết báu vật quý giá nhất trong cung điện dưới đất này là gì, giờ đây đã biết được đây chính là mục tiêu lớn nhất rồi!”

“Căn cứ theo kết cấu phong thủy của ‘vọng long ảnh’ thì cả tam thế và tam giới được tập hợp lại trong lăng mộ đều chì chung một biểu tượng. Dòng long mạch chảy ngược vây quanh vùng đất này, hướng về long ảnh của chính mình. ‘Long ảnh’ này cũng giống như ‘long vựng’ trong kết câu ‘thủy long vựng’, yêu cầu hết sức nghiêm ngặt.” Lâm Nam tiếp tục giải thích.

“Cả hai kết cấu phong thủy ‘thủy long vựng’ và ‘vọng long ảnh’ tôi đều mới chỉ nghe nói qua một lần, là những kết cấu phong thủy cực kì tôt, rất khó tìm được. Lâm Nam, lẽ nào anh đã từng nhìn thây rồi sao?” Tôi có chút nghi ngờ hỏi anh ta. Lâm Nam lần này không nói khoác nữa, thành thât trả lời: “Chưa, tôi cũng chưa từng nhìn thây. Tôi chỉ nghe các bậc cao niên kể lại, ‘long vựng’ trong ‘thủy long vựng’ là để chỉ trên thế đất xuất hiện ánh sáng cẩu vồng, hàng nghìn năm cũng không tắt, còn ‘long ảnh’ trong ‘vọng long ảnh’ lại là để chỉ mạch núi trong ngoài đôi xứng, ám chi những hang động bên trong thật giả hợp thành một thể thông nhất. Có lẽ bây giờ chúng ta đang ớ trong chính ‘long ảnh’ này! Hư hư thực thực, vừa thật lại vừa ảo. Bây giờ chỉ cần tìm được nơi mà vọng long ảnh đang hướng tới là chỗ nào, tôi tin chắc rằng có thể phá giải được bí mật của cung điện dưới đất này!”

Lâm Nam tiếp tục nói: “Bây giờ điều có thể xác định được là mộ táng trong ‘vọng long ảnh’ rất có khả năng là chín cỗ quan tài, chín thi thể, ngoài ra còn có một ngọn tháp đê cúng tế ảnh châu. Trong hoàn cảnh hư hư thực thực thế này cô tuyệt đôì đừng có đánh mất hổn nữa. Lúc nãy cô giơ tay ra như thế rất nguy hiểm, một khi đã rơi vào vòng xoáy ảo này thì muôn thoát ra cũng không được nữa đâu!”

Tôi thây hơi xấu hổ bèn đáp: “Tôi sẽ không như vậy nữa. Sói con, hai người các cậu cũng phải chú ý đây!” Lâm Nam khẽ cười liếc nhìn tôi một cái, không nói gì nữa.

Chúng tôi bao vây xung quanh huyệt mộ, chưa nghĩ ra biện pháp gì, làm sao lại có thể không tìm được đường đi chứ?

Trong ngõ cụt ngoài cửa động còn có một tên bánh chưng ngoại quổc không rõ lai lịch, đang ngồi ngẩn ngơ ở đó nữa!

Trong sự yên lặng tuyệt đối, chúng tôi đứng nhìn ánh cầu vồng ngũ sắc không nói năng gì.

Tôi càng lúc càng thây kì lạ, ở một nơi mục nát như huyệt mộ này tại sao lại có thể phát ra ánh sáng cầu vổng ngũ sắc đẹp đến như vậy? Còn những hài côt chất đống dưới hố kia liệu có phải là dựa vào ánh sáng cầu vồng ngũ sắc để che giâu một bí mật nào đó? Liệu có thể có điều huyền diệu gì ở đây chăng? Sau khi nhìn thêm một lúc nữa, tôi bèn nói với Lâm Nam: “Lủc nãy anh giẫm lên cái gì mới bị hút xuông dưới huyệt mộ này vậy? Còn nữa, tôi cảm thây những hài cốt này nằm chất đông ở đây có chút kì quặc, anh có nhìn ra hay không?”

Lâm Nam gật gật đầu nói: “Lúc nãy tôi giẫm lên một hòn đá nhỏ hình vuông, vừa giẫm vào liền mở ra bôn phía. Lúc đó tôi cảm thây không ổn, bởi vậy mới kêu mọi người dừng lại. Từ nãy đến giờ tôi dùng đèn chiếu vào chỗ hắc hung bay ra, chỗ hài cốt đặt ở đó có vẻ ngay ngắn hơn bình thường, cũng hơi ẩm ướt nữa. Bộ hài cốt mà nó ném lên để đánh cô thậm chí còn chưa mục nát hoàn toàn. Chờ chút, đấy đểu là xương chân và xương tay của người mà! Thì ra chân tay bị chặt đứt của những người lột da nằm trên mặt đất kia đều chất đống ờ đây! Ồ, lẽ nào huyệt mộ này chỉ nhằm mục đích chống đỡ một mái vòm nào đó chăng?”

“Rất có khả năng như vậy, mà không chỉ ở đây thôi đâu anh nhìn lại những cái bóng nằm giữa đông hài cốt kia mà xem, ngoài phần bị chúng ta giẫm lên thì những cái bóng khác giống y như một con đường nhỏ ngoằn ngoèo, nằm xuyên giữa đống hài cốt vậy.” Tôi nhắc nhở Lâm Nam, thật ra tôi đã nhìn ra rồi, huyệt mộ này chỉ là do Lâm Nam và tôi may mắn đã giẫm đúng vào trung tâm của đống hài cốt, chỉ cẩn lệch sang một chút là sẽ rơi xuống dưới! Cái hố lớn này tôi thấy càng giống một tòa lầu cao đại điện, từng đống hài cốt mọc lên như rừng, bên dưới nằm giữa những đông hài cốt đó là con đường nhỏ ngoằn ngoèo. Nếu không bị ánh sáng cẩu vổng ngũ sắc làm cho lóa mắt thì tôi sớm đã nhìn ra rồi.

Lâm Nam không cần tôi phải nói nhiều, đã nhanh chóng phát hiện ra điểm huyền diệu này, ánh mắt sáng bừng lên nhìn theo hướng con đường nhỏ ngoằn ngoèo đen thăm thẳm, đảo qua đảo lại giữa đám hài cốt,cuối cùng dừng lại ơ một bóng đen hình tròn phía bên tay trái. Sau một hổi im lặng ghi nhó, Lâm Nam nói với chúng tôi: “Chúng ta tiếp tục đi thôi, tôi đã nhìn kĩ lộ trình rồi, bí mật nhất định nằm phía dưới này!”

Chúng tôi dùng dây thừng để trèo xuống bên dưói hố, lẩn lượt từng người một. Mùi mục rữa quả thật không thể nào chịu nổi nữa, mọi người nhanh chóng lây mặt nạ dưỡng khí ra đeo vào.

Chúng tôi xem xét những bức tường xác chết ở hai bên thây chúng được đúc bằng gang tạo thành những cái khung bốn cạnh, những xác chết bên dưới đều được xếp đặt rất ngay ngắn, càng lên cao thì càng xếp lung tung hỗn loạn. Những chiếc khung bằng gang to nhỏ khác nhau tạo nên những tòa lầu bằng xác chết có hình dáng kì quái khác nhau, đứng từ giữa tòa lầu này với tòa lầu khác nhìn ra, thây phần lớn vẫn chưa đổ sụp, tầng tầng lớp lớp, thật là kì vĩ!

Căn cứ theo lộ trình mà Lâm Nam đã ghi nhớ lúc trước, chúng tôi hết rẽ bên nọ lại vòng bên kia giữa các tòa lẩu xác chết. Tôi thầm trách bản thân mình chẳng ra gì, tuy cùng Lâm Nam đi xuống nhưng dường như lại có ý dựa dẫm vào anh ta, không tự mình ghi nhớ phương hướng, bây giờ chỉ có thể máy móc bước theo ánh đèn soi đường của Lâm Nam ớ phía trước, chỉ sợ đi lạc mất anh ta.

Kết cấu ‘vọng long ảnh’ làm thế nào để hợp nhất tam thế và tam giới lại làm một được? Tôi vừa đi vừa nghĩ, chúi cỗ quan tài, nếu lần lượt tượng trưng cho kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, thiên đường, nhân gian, địa ngục thì cũng mới là sáu cỗ, còn ba cỗ nữa là cái gì mới được chứ? Cứ coi “thống hợp nhất chân” là một cỗ thì vẫn còn thiếu hai cỗ nữa!

Còn cả chữ “vọng” này nữa, nếu cái có thể nhìn thây được là long ảnh của chính bán thân mình thì khả năng rất lón là nên quay đầu lại nhìn, khi cái bóng và thực thể hư hư thực thực luôn lượn giao nhau ờ một nơi không phải hư cũng không phải thực, nơi nàỵ liệu có phải là đầu rồng? Liệu có phải là nơi cúng tế ảnh châu, chôn cất quan tài?

Đang mải suy nghĩ thì đầu tôi đập vào lưng một người, chính là Lâm Nam đang đi phía trước tôi. Anh ta dừng lại nhìn về đằng trước rồi nói: “Đã đến cỗ quan tài đầu tiên rồi!”

Nghe thấy quan tài đã xuất hiện, tôi và các đội viên đều thấy khá hưng phấn, đi lâu như vậy rồi, những thứ đã nhìn thây hoặc nghe thây đều là “bánh chưng” ngoại quốc, hắc hung, lỗ huyệt, cẩu vồng, cuối cùng cũng đã thấy quan tài xuất hiện, cảm giác xúc động giông như được gặp diễn viên chính vậy. Mọi người đều muôn chen lên phía trước để xem rốt cuộc như thếnào.

Lâm Nam không hề có ý định nhường đường, chỉ nghiêng người để tôi nhìn một cái rồi nói: “Cỗ quan tài này có chút cổ quái, chặn ngay ở cửa vào lăng mộ. Tạm thời chưa tính đến câu ‘nạp quan cửu…’ liệu có phải đúng là để nói có chín cỗ quan tài hay không thì cỗ quan tài này cung nên ở trong lăng mộ chứ không nên xuất hiện trong lỗ huyệt, huống hồ lỗ huyệt này rất có khả năng chì là dùng những thi thể tuẫn táng để bàv trận mà thôi.”

Tôi nhìn theo hướng mà Lâm Nam vừa nghiêng người tránh sang một bên, chi nhìn thây một cỗ quan tài, mà nói chính xác thỉ chỉ là cỗ quách bên ngoài quan tài đang chặn ở giữa đường, cao chừng một mét rưỡi, còn dài bao nhiêu thì không nhìn thấy được bởi một nửa cỗ quách cắm nghiêng vào phần chân đáy của tòa tháp bằng xác chết, cỗ quách được làm từ chất liệu rất mịn và nhẵn, không nhìn rõ là kim loại hay là gỗ, hoa văn chạm khắc bên trên chỉ đơn giản là vài chữ Hồi giáo.

Ánh đèn pin chiếu trên cỗ quách không đủ sáng, Lâm Nam bèn lại gần một chút để nhìn cho rõ, thò một ngón tay ra khẽ sờ vào cỗ quách rồi nói: “Đây là chất liệu gì vậy nhỉ. Tôi đã vào nhiều ngôi mộ cổ như vậy rổi mà chưa từng nhìn thây loại quách này! Ai dà, không hay rồi!” Chưa nói dứt lời, ngón tay đeo găng mỏng của Lâm Nam đã bị dính chặt vào cỗ quách. Giữa cỗ quách đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy ốc, sống động như một cái miệng lớn muôn nuổt chửng Lâm Nam vào trong!

Trong lúc luông cuống, Lâm Nam tiện tay rút ra từ bên cạnh một đoạn xương đùi dài đập vào cỗ quách, không hề có một âm thanh nào vang lên, đoạn xương đùi đó lập tức đập vào bên trong cỗ quách, không hề gặp phải bất kì kháng lực nào, rồi rơi xuống nền đất, còn vòng xoắn trôn ốc trên cỗ quách mở ra ngày càng sâu. Nếu còn không cắt bỏ găng tay thì cả người sẽ bị hút vào trong đó!

Tôi vội vàng nghiêng người lách qua, kêu to: “Gập ngón tay lại!” Sau đó dùng con dao ngắn trong tay chặt xuống, chặt đứt đoạn ngón của chiếc găng tay. Còn cỗ quách sau khi nuốt đoạn găng tay rỗng vào thì lập tức bình tĩnh trở lại- Lâm Nam và tôi cùng nhau chịu đựng trong khoảng không gian chật hẹp, thở phào nhẹ nhõm. Tôi bèn trách anh ta: “Sao anh lại không cẩn thận như vậy, còn nói người khác không được sờ mó lung tung! Chúng ta đều đã biết đây là kết cấu phong thủy ‘vọng long ảnh’ rồi, nó coi trọng nhất là mối quan hệ giữa hư và thực, giữa ảnh và thân. Anh cần phải biết, đây chỉ là một cỗ quan tài giả th

Bình luận
Ads Footer