NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Nàng Sói Và Chàng Thợ Săn

Chương 16: Những người bạn

Tác giả: Koa Koa
Ads Top

“Edward. Thiên sứ nhỏ bé nào vậy? Đừng nói đó là khẩu vị của cậu đấy nhé. Nhỏ xíu vậy sao?”

Zig chọc ghẹo khi thấy cô gái nhỏ bé xinh như búp bê đứng sau Edward. Còn Edward thì lắc đầu cười cười, anh khoác vai Tom nói.

“Tom, đây là Zig, Lord, Autumn, Kate, Elis, Mun, Philip, họ là bạn tôi. Các cậu đây là Tom, người quen của tôi.” Edward giới thiệu từng người một.

“Wow! Chào em, cô bé xinh xắn.” Zig chủ động đưa tay ra bắt tay trước sau đó lần lượt tới những người khác.

“Chào các anh chị.” Tom một tay cầm kẹo, ôm bó hoa mỉm cười, tay kia cũng đưa ra bắt tay với bọn họ.

Chào hỏi nhau xong Lord quay sang Edward cười cười nói nhỏ.

“Oh! Cô bé này ở đâu ra vậy, từ nhà quý tộc nào à? Dễ thương thật đấy.”

“Cô ấy là em của bạn quen biết xa của tôi đến đây, cậu ấy có việc rồi nên nhờ tôi trông giúp con bé.” Edward tự bịa ra chuyện, nhìn Tom cười rồi trả lời.

“Edward cô bé thật đáng yêu, có thể cho em không? Muốn có một cô em xinh xắn thế này quá.” Kate lên tiếng.

“Em hỏi ý em ấy xem.” Edward nói với Kate rồi nhìn Tom nhướng mày cười.

“Cô bé, em bao nhiêu tuổi vậy? Thật là giống búp bê sứ. Dễ thương quá trời.” – Elis.

“Em 18 ạ.” Tom trả lời tỉnh bơ, tiếp theo là một loạt bộ mặt và biểu hiện ngạc nhiên của đám người khiến Tom buồn cười, cô che miệng lại và cười mỉm. Dường như người mới quen nào cũng lầm tưởng về số tuổi của cô hết. Lúc trước cô cũng có hơi tự ti vì mình nhìn nhỏ hơn bạn cùng tuổi. Nhưng giờ thì cô cảm thấy điều này cũng tốt thôi vì cô sẽ trẻ lâu hơn bọn họ một chút.

“Tôi không tin đâu. Nhìn em thế nào cũng cỡ 13 – 14 tuổi thôi.” – Lord nghi hoặc.

“Tôi đồng ý với anh ấy.” Philip bĩu mỗi.

“Edward anh nói đi. Em nghĩ cô gái nhỏ như vậy phải gọi em bằng anh mới đúng chứ.” – Mun.

“Well, xin lỗi mọi người nhưng con bé nói thật đấy.” Edward nhoẻn miệng cười.

“Wut? Không thể nào.” Cả đám đồng thanh trừ Tom và Edward.

“Autumn, Philip, Mun các chú nên gọi cô ấy bằng chị đi.” Edward cười cười.

“Sao cũng được,… Chị dâu.” Autumn nhếch môi nhìn Edward châm chọc khiến Edward chột dạ mà quay đầu sang hướng khác ho khan một tiếng.

“Vậy Tom cậu hẳn là đã được Edward dẫn đi tham quan rồi đúng không? Có muốn đến địa đạo của bọn mình không?” – Kate, cô nàng tóc vàng lên tiếng.

“Được sao? Cám ơn cậu.” Tom hưng phấn không thôi cùng Edward và đám bạn anh ta đi đến nơi mà bọn họ làm căn cứ.

“Nói này Tom, ở đây có Lord là lớn tuổi nhất, sau đó đến Zig với Edward, tớ, Elis bằng tuổi cậu, còn ba nhóc kia thì mới 16 thôi.” Kate khoác tay Tom vừa đi vừa nói.

“Ồ vậy à, vậy các cậu đều là thợ săn sao?” Tom cũng nhanh chóng bắt kịp sự cởi mở của Kate.

“À không, tớ và Elis chỉ đi theo chơi thôi, Elis là chị của Mun, tớ là Em của Zig.”

“Wow, vậy à.”

“Ừa! Vậy cậu là gì của James?”

“James là ai?”

“Edward đó, trời ạ cậu không biết sao? Anh ấy là Edward James”

“Ồ, giờ tớ mới biết.”

“Cậu làm sao biết về anh ấy nhiều bằng tớ.” Kate lúc này vẻ mặt cười mỉm, trông có vẻ khá hạnh phúc.

“Vậy cậu là gì của anh ấy?”

“Chúng tớ là người quen thôi.” Do Edward ngu ngốc vẫn chưa chịu thổ lộ với cô nữa nên cô chỉ có thể nói vậy.

“Thật không?” Có vẻ từ “Chị dâu” mà lúc nãy Autumn trêu Edward đã khiến cô nàng này có chút hoang mang vì cô cũng thích Edward, vậy mà đùng một cái từ đâu xuất hiện một cô gái lạ bên cạnh anh ta, không hoang mang mới lạ.

“Thật.”

“Ồ! Vậy cậu có biết bí mật nào của anh ấy không?” Elis chen vào

“Bí mật hả? Để xem….”

Trong khi các cô gái đang nói chuyện cười đùa ở phía trước thì ở phía sau Edward cùng các chàng trai cũng không khác gì mấy.

“Edward tôi không biết là cậu có người quen nào có cô em gái xinh đến vậy đấy. Làm mai cho tôi đi.” Lord cười cười khoác vai Edward.

“Tôi không nghĩ cô ấy sẽ chịu anh đâu.” Edward trề môi cười.

“Sao vậy? Có người trong mộng rồi à?”

“Ừa.” Edward nhìn Tom bằng ánh mắt dịu dàng.

“Gã nào vậy, tôi tin chắc tôi đẹp trai hơn gã ấy đấy, và có lẽ em ấy sẽ bị hấp dẫn bởi tôi, haha.”

“Anh tự tin gớm nhỉ.” Edward châm chọc:”Sao anh không tự đi hỏi em ấy thử xem.”

“Được đấy, đêm nay tôi sẽ mời cô bé nhảy.” Nghe đến đây Edward cảm thấy không được thoải mái cho lắm, có lẽ anh không thích có người đàn ông khác ở bên cạnh Tom nhỏ bé.

“Được thôi, tôi cũng sẽ mời cô bé thử xem sao.”Edward lại cười đắc ý.

Bọn họ ghé vào một khu chợ mua bánh mì để ăn trưa và thực phẩm để nấu cho buổi tối rồi lại đi tiếp.

“Tada, tuyệt không hả, cô bé khăn đỏ? Chào mừng em đến với căn cứ của bọn anh.” Lord nói.

“Wow, nhà trên cây sao? Đấy là các anh tự làm hết hả? Tuyệt thật” Tom ngạc nhiên không thôi, ở làng cô cũng có một cái nhưng không hoành tráng to lớn được như vầy.

“Tất nhiên rồi, bọn này làm mà.” Mun vênh mặt.

“Được rồi vào trong thôi, các nàng.” Philip lên tiếng.

Bước vào trong, điều đầu tiên Tom thấy làm một cây piano cũ ở giữa nhà, xung quanh nhà là bàn ghế, còn có một cái võng, trên trần là những thứ như Mặt Trăng hay Mặt Trời reo lơ lửng cô có thấy qua trên sách, còn có những ngôi sao, những bình thủy tinh chứa đất và cây trồng. Trên vách treo một cây guitar và một bộ violin cùng vài bức tranh gần đó, còn có cả đầu mấy con thú hoang, vừa nhìn qua Tom đã mém hốt hoảng khi thấy đầu của một con sói được gắn vào một miếng gỗ và treo trên đó, cô nhận ra được đây là loài sói hoang, không phải người sói nhưng cô vẫn cảm thấy khiếp đảm. Edward không khó nhận ra sự sợ hãi của Tom, anh vội bước đến kéo cô đi lên một tầng khác.

“Đừng nhìn nữa, đi thôi.”

Mọi người thấy lạ nhưng nghĩ lại một cô bé như Tom sợ những cái đầu thú này cũng chẳng có gì lạ, bọn con gái ở đây nhìn quen rồi nhưng Tom thì khác.

“Anh có vẻ không thích hợp với chị ấy rồi, Lord thân mến.” Autumn đi ngang qua Lord cười chọc ghẹo vì vốn dĩ mấy cái đầu thú đó là ý kiến của Lord.

“Được rồi lo việc của nhóc đi. Các cô cậu nấu nướng gì cho buổi trưa đi tôi với Edward sẽ tiếp khách, ok?”

“Đi tán gái thì nói đại đi.” Elis cười cười. Trong khi Lord chạy đến bên Tom nói:”Sao em không cởi áo khoác ra nhỉ?”.

“Ah, tôi quên.” Nói rồi Tom cởi áo khoác ra.

“Đưa đây anh đem máng lên cho”

“Vậy cám ơn anh.”

Phía trên là những phòng nhỏ khác, gồm phòng làm việc hay họp nhóm, phòng nghỉ, phòng ăn, phòng sách và trên cùng là một miếng ván to trên ngọn cây.

“Có phải mọi người hay ngồi ở đây ngắm cảnh không?” Tom thắc mắc.

“Ừa.” Edward xoa đầu Tom.

“Đúng rồi cô bé, cảnh trên này rất tuyệt, đây là ý tưởng của tôi đó, em thấy sao?” Lord chen vào phá ngang khung cảnh lãng mạn của hai người….

“Đẹp lắm ạ.” Tom cười cười.

Sau khi Tom tham quan hết tất cả thì mọi người đều cùng nhau dùng bữa trưa tại phòng ăn và sau đó ngồi chơi ở căn phòng có cây piano hình hộp chữ nhật cũ cổ điển, cây đàn còn có vài phím bị chùng xuống có lẽ là do đã quá cũ rồi nên phím đàn vài chỗ cũng bị tróc mảng bọc để lộ ra miếng gỗ bên trong. Thế là Edward quyết định sẽ chơi một bản nhạc với mục đích là trổ tài, khoe mẽ với Tom. Có lẽ cô nàng sẽ mê tít khi nhìn anh lướt tay trên phím đàn thôi.

Edward lấy tấm phũ trên phím đàn ra sau đó ngồi vào ghế và đánh khúc nhạc nhẹ nhàng nhưng nghe rất rung động lòng người. Ngón tay dài uyển chuyển lã lướt trên dãy phím đàn trắng đen xen kẽ. Âm thanh từng cung bậc trầm ấm vang lên bao trọn lấy cả không gian xung quanh bọn họ.

“Anh Edward đó là bài gì vậy? Nghe hay quá đi.” Kate lên tiếng hỏi. Edward vừa tính nói rằng anh không nhớ thì một giọng nói trong trẻo vang lên.

“A time for us.” Tom nhìn vào cây đàn piano.

“Em biết bài này sao?” Edward ngạc nhiên. Anh nhìn Tom đứng dậy đi đến chỗ treo mấy cây đàn. Đây là bản nhạc lúc nhỏ mẹ thường chơi cho anh nghe nhưng anh chẳng biết tên của nó là gì cả. Không ngờ Tom lại biết.

“Vâng! Tôi có thể mượn cái này không?” Tom chỉ vào cây violin treo trên vách.

“Ồ được chứ cô bé, để anh lấy cho.” Lord mỉm cười đi đến với lấy cây violin đưa cho Tom. “Cám ơn anh.” Tom mỉm cười với Lord một cái làm anh say mê, cô bước đến bên cạnh cây piano nói với Edward:

“Anh có thể đệm lại bài lúc nãy cho tôi không?” mặt Tom háo hức hẳn ra.

“Hả? À được chứ. Tôi không biết em có thể chơi đàn violin đấy.”

“Anh cứ thử đi rồi biết.” Tom nhún vai. Edward nhướng mày bĩu môi:” Okay!” Nói rồi anh bắt đầu lướt ngón tay trên những phím đàn đánh khúc dạo đầu, Tom cũng bắt đầu kéo violin.

(vid mang tính tượng trưng:3. Nghe rồi tưởng tượng đi nào các độc giả của ta.)

Tiếng dương cầm trầm ấm cùng tiếng vĩ cầm du dương, hòa lại làm một, bản tình ca được hai người tạo nên từ những nhạc cụ cổ điển, âm thanh ngân vang lọt ra khuôn cửa sổ bây ra ngoài đến những phố phường, làm cho bao người say mê. Tiếng piano khiến họ nhớ đến anh chàng thợ làm bánh ở gần cuối con đường Valley gần trung tâm thị trấn, chàng trai Edward – người chơi dương cầm hay nhất nhì của vùng. Nhưng họ lại thắc mắc tiếng vĩ cầm làm rung động lòng người ấy là của ai, âm thanh ngọt ngào này họ chưa bao giờ được thưởng thức, thật kì diệu.

Kết thúc bản nhạc cũng là lúc Edward và Tom nhận được những tràn vỗ tay từ những người bạn của họ, sau đó là những tiếng kêu gọi từ phía bên ngoài cửa sổ vọng vào.

“Này Edward! Chơi hay lắm, nhưng ai chơi vĩ cầm vậy?” Một trong số những người dân gần đó lên tiếng.

“Là cô bé sáng nay đi cùng cháu đã chơi vĩ cầm, cám ơn lời khen của bác.”

“Cô bé dễ thương đấy à? Thật là giỏi.” Một người khác gần đó nói. Lúc này Tom mới nhú đầu ra dõng dạc nói.

“Cháu cám ơn ạ, chúc bác một ngày tốt lành.” Tom cười tươi như hoa. Người đàn bà phía dưới gật đầu sau đó nói với bạn của bà ấy:”không biết con nhà ai mà đáng yêu quá.”

“Ừa! Sáng nay tôi mới thấy thằng bé Edward tặng hoa cho con bé ở khuôn viên, không biết hai đứa có phải tình nhân không. Nếu phải thì phải nói là đẹp đôi quá trời.”

“Ừ! Tôi cũng thấy vậy….”

—–

“Tom bản nhạc khi nãy nghe lãng mạn quá nhưng tớ lại cảm giác có chút gì đó buồn bã.” Elis nói lên cảm nhận của mình.

“Thật ra đây là bài nhạc của một câu chuyện buồn.” Tom nói.

“Kể đi, tớ rất muốn nghe đấy.”

“Edward anh biết bản nhạc này vậy hẳn là anh cũng biết câu chuyện của nó đúng không? Tôi nghĩ anh nên kể đi” Tom quay sang hỏi Edward.

“Ồ không, tôi nghĩ em kể sẽ hay hơn vì tôi chẳng biết rõ về câu chuyện này lắm.”

“Em đi ngủ đây, em không có hứng nghe mấy câu chuyện tình cảm sến súa đâu.” Autumn bĩu mỗi.

“Em cũng vậy”. Philip cũng lăn ra chiếc sofa gần đó mà ngủ, Autumn thì nằm trên võng.

“Vậy à. Được rồi… vậy thì…. Câu chuyện bắt đầu tại thành Verona, hai dòng họ nhà Montague và nhà Capulet có mối hận thù lâu đời. Romeo, con trai họ Montague và Juliet, con gái họ Capulet đã yêu nhau say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên tại buổi dạ tiệc tổ chức tại nhà Capulet, do là dạ tiệc hoá trang nên Romeo mới có thể trà trộn vào trong đó. Tình yêu đầu đầu đã dẫn lối cho đôi trai gái này đến nhà thờ nhờ tu sĩ Friar Laurence để bí mật làm lễ cưới.”

“Wow, can đảm đấy.” Mun nói.

“Aw! Ước gì tớ được như họ.”Kate mơ mộng.

“Rồi cậu sẽ hối hận khi đã nói vậy” câu nói của Tom khiến Edward phì cười. Tom vẫn tiếp tục kể.

“Đột nhiên xảy ra một sự việc: do xung khắc, anh họ của Juliet là Tybalt đã giết chết người bạn rất thân của Romeo là Mercutio. Để trả thù cho bạn, Romeo đã đâm chết Tybalt. Mối thù giữa hai dòng họ càng trở nên sâu nặng. Vì tội giết người nên Romeo bị trục xuất khỏi Verona và bị đi đày biệt xứ. Tưởng như mối tình của Romeo và Juliet bị tan vỡ khi Romeo đi rồi, Juliet bị cha mẹ ép gả cho Bá tước Paris. Juliet cầu cứu sự giúp đỡ của tu sĩ Laurence. Tu sĩ cho nàng uống một liều thuốc ngủ, uống vào sẽ như người đã chết, thuốc có tác dụng trong vòng 24 tiếng. Tu sĩ sẽ báo cho Romeo đến hầm mộ cứu nàng trốn khỏi thành Verona.”

“Đám cưới giữa Juliet và Paris trở thành đám tang. Xác Juliet được đưa xuống hầm mộ. Tu sĩ chưa kịp báo cho Romeo thì từ chỗ bị lưu đày nghe tin Juliet chết, Romeo đau đớn trốn về Verona. Trên đường về chàng kịp mua một liều thuốc cực độc dành cho mình. Tại nghĩa địa, gặp Paris đến viếng Juliet, Romeo đâm chết Paris rồi uống thuốc độc tự tử theo người mình yêu. Romeo vừa gục xuống thì thuốc của Juliet hết hiệu nghiệm. Nàng tỉnh dậy và nhìn thấy xác Romeo bên cạnh đã chết, Juliet rút dao tự vẫn.

Do cái chết tang thương của Time và Juliet đã thức tỉnh hai dòng họ. Bên xác hai người, hai dòng họ đã quên mối thù truyền kiếp và bắt tay nhau đoàn tụ, nhưng câu chuyện tình yêu ấy vẫn mãi sẽ là nỗi đau rất lớn trong lòng những người biết đến họ. Đó chỉ là cốt truyện thôi.”

“Well, đúng là tớ nên rút lại câu nói khi nãy” Kate vừa nói xong thì cả bọn lăn ra cười.

“Nghe có vẻ hay đấy, có viết thành sách không? Tớ muốn đọc quá.” cô nàng ngồi cạnh Kate đôi mắt sáng ngời rạo rực hỏi han về câu chuyện lãng mạn kia.

“Chuyện tình Romeo và Juliet, tớ khuyên cậu nếu không muốn sưng mắt thì đừng nên đọc. Nó sẽ vắt kiệt nước mắt của cậu.”

“Gì ghê vậy, nhưng tớ vẫn muốn xem thử.”

“Tùy cậu, dù sao nó cũng là một tác phẩm kinh điển. Đáng để xem! Vì có điều không biết nó có thực hay không thôi.” Tom nhún vai.

“Mẹ ơi! Cậu khóc đấy à Philip? Thật không vậy?” Tiếng nói của Autumn làm mọi người quay lại nhìn vào Philip đang thút thít trên bộ sofa và sau đó lại là một tràn tiếng cười.

“Thôi nào, em chỉ là không kìm được, em đã đọc cái đó rồi, chỉ là liên tưởng một chút thôi…..”

Buổi chiều Tom và Edward leo lên “sân thượng” ngắm cảnh. Những người khác đều đã đi làm việc của họ, lễ mà! Ai cũng bận bịu cho việc ăn mặc tối nay.

“Em học đàn violin ở đâu vậy?” Đây là điêu mà Edward thắc mắc nãy giờ.

“Từ một người bạn.” Tom mỉm cười. Thật ra lúc còn nhỏ cô từng thấy Lissa chơi vĩ cầm và rồi cô thích thú từ đó, cô nằng nặc đòi Lissa dạy cho chơi vĩ cầm. Lissa còn bảo cô ấy biết chơi cả dương cầm và ghi-ta nữa nhưng vì không đủ tiền để mua một chiếc dương cầm, còn ghi-ta thì quá to so với Tom nên cô chỉ có thể học vĩ cầm.

“Vậy à, em chơi giỏi đấy.”

“Cám ơn anh. Anh cũng chơi piano hay lắm.”

“Cám ơn.”

“Bình thường anh đều ở đây sao?”

“Không, chỉ những ngày vui thế này bọn tôi mới tụ tập lại thôi. Và… một vài bữa họp.”

“À, vui thật đấy.”

“Tom này… tôi muốn nói là tôi th…”

“Này hai bạn trẻ, xuống ăn chiều nào.” Giọng nói của Lord làm cắt ngang câu nói của Edward.

“Xuống ngay đây.” Edward nói với Lord.

“Edward lúc nãy anh nói gì vậy?”

“Tôi sẽ nói sau, bây giờ thì đi ăn nào.”

Trên bàn ăn bày ra toàn món ngon trong đó có thịt bò và cả thịt gà làm Tom thích chết được nhưng cô vẫn điềm đạm mà ăn. Thấy vậy Edward ngồi cạnh Tom cúi xuống nói nhỏ với cô:” Tôi nhớ lần trước nướng thịt em ăn dữ dội lắm mà.”

“Kệ tôi. Lo phần của anh đi.” Tom lườm Edward rồi nói nhỏ lại với anh. Lord thấy hai bạn trẻ cứ rù rì với nhau thì ngứa mắt. Anh lấy ra một chai rượu nho rót vào ly mời mọi người nhằm phân tán cuộc nói chuyện ngầm của hai bạn trẻ kia.

“Cái quái…! Anh lấy ở đâu ra vậy?”

“Im nào, đây là phần thưởng cho các cô cậu ngày hôm nay.” Anh mở nắp chai rượu ra rồi rót ra li cho mỗi người. Cuối cùng anh đưa ly rượu của mình đến trước mặt Tom, miệng cười quyến rũ.

“Nào Tom, uống với anh một ly nhé.”

“Hả! Tôi…không uống được đâu.” Tom cười trừ. Lời mời của Lord khiến Tom nhớ đến sự việc cô uống say sau đó… với Edward làm cô sinh ác cảm với rượu.

“Sao vậy, chỉ một chút thôi, không say đâu mà.” Lord nài nỉ.

“Sao vậy Tom? Chỉ là rượu nho thôi mà, nếu có say đi nữa thì lát tôi sẽ đưa em về, yên tâm đi.” Edward cười nhoẻn miệng, nhếch nhếch mày lên xuống. Tom đá chân Edward một cái trong khi miệng vẫn cười và nói:”Cám ơn lòng tốt của anh.”

“Không có gì.” Edward làm như không có chuyện gì, tươi cười với Tom.

“Vậy thì Tom uống với anh nhé.” Lord vẫn chưa bỏ cuộc.

“Đùa thôi, cô ấy không uống được đâu, cô ấy có “ác cảm” với rượu. Để tôi uống thay.” Tom nhẹ người khi nghe Edward nói vậy, nhưng cô vẫn cười nhẹ nhàng với Edward một cái che đi ánh mắt cô đang trừng anh.

“Vậy à, thế thì… nào..” cả hai nâng ly và uống một hơi.

Sau khi bữa tiệc kết thúc mọi người ai nấy đều lo về nhà chuẩn bị cho lễ hội.

“Tom, tính mặc vậy đi luôn hả?” Kate lên tiếng hỏi.

“Có sao không?”

“Không không, chỉ là cậu đã mặc nó từ sáng đến giờ rồi.”

“À! biết làm sao giờ? Tớ giờ chẳng còn bộ đồ nào cả.” Tom cười trừ.

“Hành lý cậu đâu? Đừng nói là bị cướp nha.”

“Hành lý?….. À anh hai tớ xách theo bên người rồi.”

“Uầy! Thế thì chịu, thôi..hẹn gặp cậu tối nay nhé.”

“Ừa, hẹn gặp cậu tối nay.” nói xong Kate quay sang nhìn Edward rồi cười:”Hẹn gặp anh tối nay.”

“Ừ” Edward cũng cười lại với cô.

“Hình như Kate thích anh phải không?”

“Ừ. Sao em biết?”

“Nhìn ánh mắt và cử chỉ của cô ấy thì nhận ra ngay thôi.”

“Vậy sao?”

“Ừm. Không biết sẽ thế nào nếu cô ấy biết được chuyện giữa chúng ta nhỉ?”

“Trừ phi em nói ra, em ấy sẽ không biết. Mà nếu biết rồi cũng chẳng sao. Cùng lắm khóc lóc vài ngày rồi thôi. Tôi cũng chẳng quan tâm lắm… thôi về nhà nào.”

Trước bao con mắt kinh ngạc của người quen, người thân, Edward dắt Tom về nhà mình một cách thản nhiên. Nhà anh ở phía sau tiệm bánh, ngôi nhà này có vẻ lớn hơn gấp hai lần so với nhà bà. Cửa tiệm sang trọng cũng khá rộng lớn, lại có nhiều khách mà hôm nay lại là lễ nên khách đặc biệt đông.

Edward dắt tay Tom luồn lách qua hàng người đến bên trong quầy bán bánh, anh mỉm cười gật đầu với hai cô cậu bán hàng đang trố mắt nhìn anh rồi mở ra cánh cửa gần đó dắt Tom vào trong. Ngay khi bước vào trong, Tom cảm thấy không còn mùi người vật lẫn lộn nữa mà là mùi bánh thơm lừng dễ chịu, Tom lại nổi lên sự thèm thuồng ăn vặt.

“Em có muốn tắm không?”

“Muốn nhưng tôi không có đồ để thay.”

“Ngồi đây chờ tôi chút.”

Xong Edward vừa chạy đi để lại Tom ngồi một mình trên sofa thì có một người phụ nữ bưng một khay bánh đi ra từ phòng bếp gần đó, bà ấy ngạc nhiên nhìn Tom trong khi chân vẫn đang đi nhanh đến cánh cửa.

“A! Chào bác, cháu…cháu là Tom, bạn của Edward.” Tom giật mình đứng dậy.

“Ồ, chào mừng cháu đến đây… cháu có thể mở cửa giúp ta không?” Người phụ nữ mỉm cười với Tom.

“A…Dạ để cháu…” Tom lật đật chạy đến mở cửa cho người phụ nữ ấy mang bánh ra ngoài xong một lát thì bà ấy bước vào đóng cửa lại rồi mỉm cười với Tom.

“Chào cháu. Ta là Waynee, mẹ của nhóc Edward. Mà hình như ta chưa thấy qua cô bé xinh xắn như cháu bao giờ nhỉ?”

“À cháu ở… ở vùng khác đến ạ.” Tom xém chút nói ra tên vùng của mình.

“Ờmmm… vùng nào nhỉ?” Waynee ngồi mang trà và bánh ra cho Tom rồi ngồi xuống đối diện với cô. Mặt bà ấy có vẻ như không khó mà còn rất nhiệt tình, điều này khiến Tom thoải mái một chút nhưng câu hỏi của bà chợt làm Tom bối rối.

“Mẹ!” Tom đang luống cuống không biết phải trả lời thế nào thì Edward bước ra từ dãy hành lang.

Bình luận
Ads Footer