Việc hoàng thượng hạ khẩu dụ khiển trách Vô Ưu công chúa, phạt nàng bổng lộc nửa năm và việc Hoài vương tuyển phi nạp thiếp hoàn toàn chẳng gây ra sóng gió gì1quá lớn, đơn giản vì trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chẳng qua hoàng thượng làm lấy lệ mà thôi. Năm xưa hoàng thượng là người như thế nào, ai ai trong Kinh8thành cũng đều biết.
Nếu ông ta thật sự không muốn cho Hoài vương nạp phi, thật sự muốn phạt Vô Ưu công chúa thì chắc chắn sẽ không có thái độ như vậy. Thế2là, dưới sự ngầm đồng ý của hoàng thượng, cả Kinh thành đều mong chờ đến ngày sinh thần của Hoài vương, xem xem rốt cuộc danh phận Hoài vương phi này sẽ rơi4vào con gái nhà ai?
Chớp mắt đã đến ngày sinh thần của Hoài vương. Từ khi chuyện này được truyền ra ngoài đến nay, Hoài vương đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của toàn Kinh thành.
Mặc dù ngoài mặt thì có vẻ như Vô Ưu công chúa chỉ gửi thiệp mời các khuê tú đại gia tộc trong Kinh, nhưng trên thực tế, không cần nghĩ cũng biết, người đến hôm nay tuyệt đối không chỉ mấy khuê tú được mời thôi đâu.
Tất cả các nhà có con trai đều mang theo con trai cùng đến Hoài Vương Phủ chúc mừng, một là thay mặt gia tộc chúc mừng sinh thần Hoài vương, hai là để bảo vệ đóa hoa nhà mình, ba là thuận tiện ngắm mỹ nữ tìm hoa thơm.
Ai nấy đều tính toán kĩ càng hết rồi, cho dù Hoài vương thật lòng muốn chọn phi nạp thiếp trong ngày sinh thần hôm nay, nhưng hắn cũng không thể chọn hết tất cả thiếu nữ ở đây chứ? Lần này Vô Ưu công chúa chơi lớn rồi, gần như một lưới gom hết thiếu nữ quyền quý trong Kinh thành về đây, tính ra cũng lời cho đám công tử chưa cưới vợ là bọn họ.
Mới sáng sớm, cửa chính Hoài Vương Phủ đã mở lớn. Nói chung, Hoài Vương Phủ cũng không có gì thay đổi lắm so với ngày thường, ngoại trừ chữ “thọ” treo trong đại sảnh thì cũng chỉ có tấm thảm đỏ tươi rực rỡ trải dài từ cổng Hoài Vương Phủ vào đến đại sảnh, tăng thêm chút màu sắc cho phủ Hoài vương lạnh lẽo mà thôi.
Cố Lăng đến rất sớm, đi cùng hắn còn có Liêu Thanh Vân, dường như hai người đến ngay lúc cửa Hoài Vương Phủ vừa mở.
Theo lý mà nói, dù là muốn đến chúc thọ nhưng Liêu Thanh Vân cũng không thể đến sớm như vậy được, nhưng hắn lại thân thiết với Cố Lăng, hơn nữa cũng có mối quan hệ hơn mức bình thường với Vô Ưu công chúa, vì vậy, hắn tranh thủ đến sớm với Cố Lăng cũng không có gì đáng trách.
Trong đại sảnh.
Nguyên Vô Ưu tiếp đón hai người, cười nói: “Đừng nói là hai người chưa ăn sáng đã chạy đến đây rồi nhé?”
Cố Lăng mỉm cười, hắn đã ăn sáng rồi, ngược lại là Thanh Vân…
Liêu Thanh Vân ho nhẹ một tiếng che đậy sự lúng túng trong lòng, hắn không muốn nói dối, nhưng hắn cũng chẳng muốn thừa nhận, chỉ đành dùng cách im lặng để đáp lời.
Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử đứng sau lưng Nguyên Vô Ưu, hai người đều lén liếc mắt nhìn Liêu Thanh Vân, bụng cười thầm. Mặc dù bọn họ không đoán nổi công chúa có suy nghĩ thế nào về Liêu Thanh Vân, nhưng công chúa thông minh như vậy, không cần bọn họ nói, người chắc chắn cũng đã biết tấm lòng của Liêu công tử rồi.
Nguyên Vô Ưu mỉm cười nói: “Vừa hay bản cung cũng đang muốn đi ăn sáng với phụ vương, hai vị đi cùng đi. Tiểu Hoa Tử, dặn dò phòng bếp đưa cơm đến đại sảnh, mời vương gia đến đại sảnh dùng cơm. Đúng rồi, đừng quên mời hai vị biểu tiểu thư đến nữa.”
“Vâng, công chúa.” Tiểu Hoa Tử mỉm cười, cung kính vâng lời.
Nghĩ đến việc công chúa muốn dùng bữa sáng trong đại sảnh mà lát nữa có thể sẽ có khách đến sớm, Cố Y Y và Cố An An không dám chậm trễ, vội vàng theo sau người mà Tiểu Hoa Tử phái đến, nhanh chóng đi đến đại sảnh. Nhìn thấy Cố Lăng và Liêu Thanh Vân ở đó, hai người liền hành lễ, chưa kịp ngồi xuống thì Hoài vương đã đến rồi.
“Bái kiến vương gia.” Tất cả mọi người đều cung kính hành lễ.
Hoài vương mỉm cười: “Ngồi đi.”
Mọi người ngồi quanh chiếc bàn tròn, đồ ăn bày la liệt trên bàn, đều được chế biến rất tinh xảo, nhưng Tiểu Lý Tử lại chỉ bưng lên cho Hoài vương một chén cháo trắng ăn kèm với một chút dưa muối, đơn giản đến mức khiến tất cả mọi người trừ Nguyên Vô Ưu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng Hoài vương vẫn điềm nhiên như không, hiển nhiên hắn đã quen rồi.
Cố An An âm thầm liếc nhìn Hoài vương, Cố Y Y lặng lẽ đánh giá Nguyên Vô Ưu, chỉ thấy nàng đang thanh nhã uống sữa dê.
Sau khi kinh ngạc, Liêu Thanh Vân lại mỉm cười. Hắn có cảm giác đây là ý kiến của Nguyên Vô Ưu. Tất cả mọi người đều cho rằng có bệnh thì nên bồi bổ, nhưng thật ra, ăn uống thanh đạm chút mới không khiến cơ thể yếu đuối mệt mỏi thêm.
Sau khi ăn sáng xong, mọi người ngồi chơi trong đình hóng gió trong viện.
Đầu thu, thời tiết buổi sáng và tối đều đã bắt đầu lạnh, nhưng hôm nay lại là ngày nắng đẹp, ánh nắng ban mai rực rỡ tươi đẹp nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, khí lạnh cũng bị xua đi rất nhiều, không quá lạnh cũng không nắng nóng. Thời tiết như vậy thật khiến người ta dễ chịu biết bao.
Ngắm nhìn bầu trời tươi đẹp, Cố An An cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Sáng sớm thức dậy bầu trời còn âm u nhiều mây, nàng còn tưởng trời sẽ mưa nữa, không ngờ mới chốc lát mà thời tiết đã tốt lên rồi.
“Ánh ban mai như gấm.” Cố Lăng nhìn lên bầu trời, khen tiết trời thật đẹp.
“Tỷ, tỷ có cảm thấy bình minh hôm nay đẹp hơn ngày thường không? Hay là tỷ vẽ lại tặng vương gia làm quà mừng thọ đi?” Cố An An càng nghĩ càng thấy biện pháp này rất hay.
Cố Y Y bật cười: “An An, tỷ đã chuẩn bị quà cho vương gia rồi.”
Cố An An tiếc rẻ nói: “Đúng vậy.” Không biết có phải vì trước đây nàng không để ý quan sát không, nàng cảm thấy bình minh hôm nay tuyệt đẹp.
Cố Y Y xoay người cầm lấy cuộn tranh trên tay tì nữ, nhún gối hành lễ với Hoài vương nói: “Chút tài mọn của Y Y, chúc vương gia phúc thọ an khang, sống lâu trăm tuổi.”
“Phiền Thất biểu muội cực khổ rồi, bản vương rất cảm kích.” Hoài vương ôn hòa nói.
Tiểu Lý Tử bước lên mở bức tranh ra. Đó là một bức “Hạc chúc thọ” sinh động trên giấy, nét vẽ tinh tế và tỉ mỉ. Người vẽ tranh hẳn đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Nguyên Vô Ưu rất tán thưởng, quả không hổ là khuê nữ do đại gia tộc dốc lòng dạy dỗ. Kỹ thuật vẽ này đủ để khiến các họa gia cấp đại sư đời sau cảm thấy xấu hổ ấy chứ.
Mặc dù nàng không lên tiếng nhưng mọi người đều nhìn thấy sự khen ngợi bộc lộ rõ ràng trong đáy mắt Nguyên Vô Ưu, trong lòng họ bắt đầu thương cảm. Ai ai cũng biết từ năm bảy tuổi, Vô Ưu công chúa đã bị nhốt trong lãnh cung, đương nhiên không ai dạy dỗ nàng cầm kì thi họa cả.
Nguyên Vô Ưu hoàn hồn. Nhìn ánh mắt khác lạ của mọi người, nàng nghĩ ngợi một lát, bật cười khanh khách.
Hoài vương nhìn thấy nàng bật cười thì suy nghĩ chợt thay đổi, lặng lẽ lắc đầu. Hắn suy nghĩ hạn hẹp quá rồi, nàng đâu cần những thứ này đâu chứ?
Nhìn nụ cười của nàng, khóe môi Liêu Thanh Vân cũng nhếch lên một nụ cười: “Bức tranh của Thất tiểu thư quả tuyệt diệu vô song.”
Cố Y Y nhún gối hành lễ: “Cảm ơn Liêu đại ca khen ngợi.” Chần chờ một lát, nàng lại thoải mái hành lễ với Nguyên Vô Ưu, thật lòng cảm ơn nói: “Tạ công chúa khen ngợi.”
Nụ cười của Nguyên Vô Ưu càng sâu thêm. Cố Thất tiểu thư này khiến nàng nhớ đến Chiêu Bình công chúa, bọn họ là cùng một loại người, chỉ có điều tính cách hơi khác nhau một chút. Nếu Chiêu Bình công chúa thẳng thắn kiêu ngạo, thì Cố Y Y lại hướng nội ôn hòa.
“Ngắm bức tranh của Thất tiểu thư, bản công chúa mới hiểu vì sao ban nãy Bát tiểu thư lại nuối tiếc như thế.”
Cố An An ngẩn người. Nàng không ngờ Vô Ưu công chúa sẽ nói những lời như vậy.
Nguyên Vô Ưu nhìn Hoài vương: “Phụ vương, Vô Ưu muốn mượn hoa hiến Phật.”