NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Thiên Linh Cái

Chương 6: Túp lều trên đồi và lỗ chui chó

Tác giả: Trương Thanh Thùy
Ads Top

Theo lời thầy Hai Tưng, Phê đợi chiều tối, xách giỏ nhựa đựng ít đồ cúng và cả phong bì dầy tiền, quảy giỏ tiến từ nhà mình đến sườn đồi có lều thầy ở trên cao.

Trời sầm tối nhanh. Phê bình thản đi. Với Phê, đời, người, có quá nhiều thứ đáng sợ rồi, nếu cứ thêm những thứ mà mình không thấy vẫn sợ thì thật không thể nào sống thanh thản, nên, Phê chẳng thấy sợ gì… Từ chỗ Phê sang chỗ thầy Hai Tưng mất khoảng gần hai chục phút đi bộ, cũng không nhiều nhặn gì so với quãng chạy của những ngày còn con gái cùng Tho thả trên đồi cỏ, sao nay Phê thấy mệt thế này?

Đốm đèn đỏ lập lòe từ túp lều của thầy Hai Tưng hắt ra hiu hắt phía trên cao. Phê hít sâu, thở hắt ra rồi dấn bước nhanh thêm chút nữa. Có tiếng loẹt xoẹt nhồn nhột chạy ngang chân Phê. Phê không giật mình, không sợ hãi, chỉ hơi vội vàng nhìn xuống chân mình. Con chuột đồng to bằng vế chân giơ cặp mắt đen láy của nó nhìn Phê chằm chằm. Phê thở cái khì, bực mình ngay chính với thứ quá bé nhỏ ấy – thứ bé nhỏ không đủ để cản đường phê. Rồi, Phê ngẩng lên, đi tiếp.

Mụ câm đứng sát Phê ngay khi Phê vừa ngẩng lên nhìn, sát đến độ gần như chạm vào được mặt nhau. Phê giật bắn mình, nhảy thối lui một bước, loạng choạng.

– Bà… bà làm tui giật mình! – Phê nói, có vẻ bực mình thật sự.

Mụ câm nhìn Phê chặp rồi lừ mắt, chỉ tay về phía hông túp lều. Phê nhìn theo tay mụ câm chỉ, không thấy gì, nên không hiểu ý mụ chỉ gì.

– Tui không hiểu! Bà muốn gì? – Phê hỏi.

– Tới chỗ đó! – Bà câm hốt nhiên trả lời.

Phê lại lần nữa giật mình, ú ớ nhìn mụ một chặp rồi xòa ra, cười khùng khục.

– Thì ra bà không câm!

Mụ câm lừ mắt nhìn Phê. Phê vẫn cười:

– Đừng có dọa tui bằng cái nhìn đó, không được đâu!

Mụ câm nhìn Phê, vô hồn, quay lưng đi thẳng về hướng ban nãy mụ vừa chỉ Phê. Phê dấn bước đi theo sát sau mụ.

– Sao bà có thể im lặng lâu vậy? Tại sao phải giả bộ là mình bị câm?

Mụ câm lầm lũi đi, không trả lời. Phê vẫn ngoan cố:

– Im lặng đâu phải là cách hay…

Mụ câm dừng lại ngay chỗ hàng rào bên hông túp lều của thầy Hai Tưng, chỉ vào một lỗ chó nhỏ nhỏ phía dưới hàng rào:

– Chui qua đi!

Phê tròn mắt nhìn mụ câm, ngơ ngác:

– Cái gì? Chui qua? – Phê lắc đầu nguầy nguậy – Đừng hòng!

Mụ câm giơ tay, giựt mảnh chiếc giỏ nhựa đựng lễ cúng trên tay Phê:

– Chui qua đi! Nếu không thì về đi!

° ° °

Phê bực bội phủi phủi mớ đất bám ở phần ngực áo mình, quơ tay ra sau lưng lần tìm vết rách do gai kẽm hàng rào cấu vào xé rách lúc Phê chui qua. Thấy mình y chang con chó trốn tội ăn vụng, tức không chịu được!

– Cô Tư hả? Vô đi! – Giọng thầy Hai Tưng đều đều trầm ấm vang lên.

Phê ngẩng đầu lên, lại thấy mụ câm đứng ngay sát trước mình từ bao giờ, chìa giỏ nhựa ngược trả lại cho Phê. Phê giằng chiếc giỏ, hậm hực bước thẳng vô cửa lều đang he hé mở.

Ba cái bóng đèn quả ớt trên bàn thờ yếu ớt hắt mảng đó rộng khắp gian phòng. Phê không thấy tối vì đã quen với bóng tối ở ngoài trời từ nãy tới giờ, chậm rãi bước vào trong. Không khí âm u, ngột ngạt, mùi tanh tửi bốc lên khiến Phê thoáng rùng mình. Thầy Hai Tưng ngồi ở góc tối gian phòng, ngoắc tay:

– Vô trong này, cô Tư!

Phê lừng khừng, bắt đầu cảm giác thấy sợ – mà, Phê thật không biết mình đang sợ gì nữa – run run bước chậm rãi tiến về phía thầy Hai Tưng đang ngồi. Thầy Hai Tưng cười mà Phê không thể thấy, có lẽ vì Phê đang cắm cái nhìn của mình xuống đất, không dám ngẩng lên nhìn thầy.

– Cái gì trong đó? – Thầy Hai Tưng trỏ tay vô giỏ nhựa trên tay Phê, hỏi.

– Dạ… chút lễ cúng thầy!

– Bày đặt làm chi? Tính thầy sao, ai cũng biết, hổng lẽ cô Tư không biết?

– Dạ, con biết! Ai cũng biết thầy tấm lòng bao la, cứu người giúp người không phải để nhận lễ. Nhưng, nếu con tới mà không đem lễ, con thiệt thấy xấu hổ…

– Thôi được rồi, cô Tư có lòng thì thầy cũng xin nhận! Cô để đó đi! Mà… có thịt thà gì trong đó không? Thầy ăn lạt…

Phê lật đật lắc:

– Dạ không, thầy! Con biết thầy ăn lạt, chỉ toàn là bánh trái thôi, thầy!

– Ờ, vậy thầy nhận! Cảm ơn cô Tư!

Lúc Phê đang để giỏ xách lên bàn, thầy Hai Tưng gọi lớn ra ngoài:

– Bà! Bà ơi!

Mụ câm lừ lừ tiến vô trong, nhìn thầy Hai Tưng và Phê đăm đăm, không nói, cũng chẳng có ý tỏ vẻ kiêng dè thầy.

– Tui tiếp cô Tư, đừng có ai vô làm phiền, nghen! – Những từ đừng ai làm phiền được thầy Hai Tưng nhấn rất mạnh.

Mụ câm khịt mũi, không trả lời, quay trở ra. Cánh cửa vốn ọp ẹo nay như muốn leo khỏi bản lề sau cái dập đánh sầm của mụ. Phê ngoái ra nhìn. Bất thình lình, bàn tay thầy Hai Tưng lạnh cóng chộp về phía Phê…

° ° °

Phê giật nảy người, quay ngoắc lại. Thầy Hai Tưng đã đứng cạnh Phê tự lúc nào. Sao, thầy và con mụ câm đi theo hầu thầy cứ như mèo, cứ như ma quỷ, làm gì cũng không phát ra tiếng động, cũng chẳng tạo gió hay cảm giác gì với người xung quanh? Thầy Hai Tưng thả tay Phê ra, từ tốn:

– Tui làm cô Tư giật mình hả? Tính biểu cô Tư đừng để ý tới bà đó làm gì thôi!

Phê ngượng ngập với cái suy nghĩ vừa thoáng qua ban nãy của mình, lắc đầu, ấp úng:

– Dạ không, thầy…

Thầy Hai Tưng giơ cánh tay của mình lên, chìa về phía Phê một chiếc áo bà ba đỏ, nói:

– Thay áo đi, cô Tư. Sạch sẽ để thầy làm lễ…

– Ủa, sao phải…

– Không ai nói với cô Tư hả? Thầy luyện Thiên Linh cái, thầy cúng âm binh trong nhà thầy, dơ dáy vầy, sao cúng kiếng được, cô Tư?

– Nếu sợ dơ sao thầy…

Thầy Hai Tưng nhìn Phê, cái nhìn vô hồn, vô cảm, lạnh lùng đến sởn gai ốc:

– Cô hỏi chuyện chui qua cái lỗ hả?

Phê ngập ngừng gật, thật sự bắt đầu sợ mình làm phật ý thầy. Thầy Hai Tưng nhẹ nhàng cười:

– Luật của đạo này nó vậy, cô Tư!

Phê không dám hỏi thêm gì, cũng không dám tỏ thái độ không vừa lòng với tất cả những gì mình nhận được từ ngay ở dưới chân đồi lên lều thầy. Phê ngó quanh tìm chỗ thay áo. Thầy Hai Tưng nói nhanh:

– Cô Tư cứ thay đi, không có ai đâu mà ngại…

Bình luận
Ads Footer