Diệp Vô Thần nâng bức tranh lên, sau nhẹ giọng hỏi:
– Hoa tiểu thư, không biết bức “Tịnh Đế Liên Hoa” này có may mắn giành được sự xem trọng của nàng hay không? Tranh đẹp xứng giai nhân, nếu Hoa tiểu thư không chê họa kỹ vụng về của tại hạ thì mong hãy nhận lấy biểu lộ một phần tâm ý của ta. Nếu bức tranh này thực khó lọt vào mắt Hoa tiểu thư, vậy bức tranh này cũng mất đi ý nghĩa tồn tại của nó, thiêu hủy cũng chẳng sao.
Ánh mắt mọi người dáo dác rơi lên người Hoa Thủy Nhu, một vài công tử trẻ tuổi càng thừa thời cơ không chút che giấu thưởng thức nàng, càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp tuyệt trần, nhưng nghĩ đến Lâm Khiếu, lại nghĩ đến Diệp Vô Thần, bọn họ chỉ có thể ngán ngẩm. Vô luận là diện mạo, gia thế, tài hoa… Họ đều xa không thể bằng, hoặc cũng chỉ có kỳ tài ngút trời như vậy mới có thể xứng với mỹ nhân thiên tiên như thế. Mà nữ tử trẻ tuổi lại thuần một màu hâm mộ thậm chí ghen tỵ. Song song được Lâm, Diệp hai người ái mộ, thậm chí rơi vào tranh đấu gay gắt, họ làm sao có thể không ước ao. Mà đối với một ít văn nhân yêu vẽ như mạng mà nói, họ hầu hết đều là kinh hồn bạt vía, lúc này cũng bất chấp hôn ước gì đó giữa Lâm gia và Hoa gia, chỉ e Hoa Thủy Nhu không đáp ứng. Nếu như vậy, họ sẽ trơ mắt nhìn một bức thần tác tuyệt thế như vậy bị hủy đi. Điều này so với việc giết họ còn khiến họ khó chịu hơn.
– Thần Nhi, nó ưng con gái của Hoa gia? –Vương Văn Thù nhẹ giọng nói.
– Xem là là như thế rồi. Con gái của Hoa gia quốc sắc thiên hương, Thần Nhi thích nàng chẳng qua cũng là bình thường thôi. Nói ra, Thần Nhi cũng không nhỏ nữa rồi. –Diệp Uy mỉm cười nói, đối với hành động của Diệp Vô Thần không hề có bất cứ ý quở trách nào. Ngược lại… Nếu hắn thật sự có thể cướp lấy nàng dâu vốn dĩ thuộc về Lâm gia, không nói kết thân với Hoa gia, mà vẻn vẹn chỉ là tưởng tưởng đến vẻ mặt của Lâm gia lúc ấy thì đã sung sướng không thôi. Hơn nữa, Hoa Chấn Thiên chỉ có một con gái như vậy, vả lại sủng ái có thừa, nếu ai lấy được con gái của y, hoàn toàn ý nghĩa cho tương lai sẽ kế thừa cả Hoa gia. Cho nên, Diệp gia y năm ấy hao hết tâm tư muốn để Hoa Chấn Thiên gả con gái cho Vô Thần, lại bị cự tuyệt hết lần này tới lần khác. Bởi vì Diệp Vô Thần khi đó thật sự vô dụng không chịu nổi. Đừng nói là Hoa gia, mãi đến năm Vô Thần mười sáu tuổi, đều vẫn chưa có một người nào tới cửa cầu thân, khi Vương Văn Thù mặt dày chủ động nhắc tới muốn kết thông gia với vương gia quý tộc nọ, thì đối thủ luôn sẽ tìm một cái cớ rẽ sang đề tài khác, thậm chí bỏ trốn mất dạng.
Chỉ là, với tính cách nói một không hai của Hoa Chấn Thiên, muốn khiến y thay đổi hôn ước với Lâm gia vốn dĩ là không có khả năng. Diệp Uy thầm nghĩ.
– Tiểu thư Hoa gia này vừa trông đã khiến cho người ta yêu thích, nếu Thần Nhi thật sự thích, nhất định phải giúp nó bắt tới tay.
-…. –Diệp Uy bị mấy lời này của thê tử oanh động cho không nhẹ, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Diệp Thủy Dao không nói một lời nghe họ nói chuyện với nhau, ánh mắt tương tự cũng rơi lên người Hoa Thủy Nhu, chỉ là trong lòng không biết làm sao, bỗng có chút không thoải mái. Về phần nguyên nhân… nàng không biết.
Hoa Thủy Nhu từ khi sinh ra tới nay có thể nói là lần đầu tiên bị nhiều người chăm chú đến như thế, trong lúc bối rối tim đập như hươu chạy, hận không thể lập tức trốn đi. Qua khá lâu, Hoa Chấn Thiên rốt cuộc mở miệng:
– Con gái ngoan, bức tranh này con muốn hay không muốn, con phải nói thật đó.
– Con…
Tuy rằng tính tình Hoa Thủy Nhu mềm mỏng như nước, nhưng tuyệt không phải người tâm tư đơn thuần như trang giấy trắng. Nàng biết, mình đã có hôn ước thì phải một lòng với phu quân tương lai của mình, bất kể mình thích bức tranh đó cỡ nào, muốn bức tranh đó nhường nào, dưới trường hợp này mình đều phải nói không.
Vì thế nàng ngẩng đầu lên, vừa muốn mở miệng, bỗng đối mắt với Diệp Vô Thần. Nụ cười trên mặt hắn là nhu hòa như vậy, từng tí từng chút xóa đi sự khẩn trương trong lòng nàng, mà ánh mắt hắn lại dịu dàng và thâm thúy như thế, phảng phất như mang theo một lực hấp dẫn trí mạng lôi kéo trái tim và tất cả lực chú ý của nàng, khiến nàng muốn lún sâu vào trong đó, trầm mê vào trong đó.
Từ “Không” sắp thoát ra khỏi miệng kia bỗng không thể phát ra, nàng cố gắng thế nào cũng không thể nói ra. Mà trái tim nàng cũng bắt đầu càng lúc càng nhanh…
– Muốn bức tranh này không? –Hắn lại hỏi một tiếng, nhẹ nhàng, dịu dàng như gió. Nguồn truyện: Truyện FULL
– Thiếp… muốn nó.
Khóe miệng Diệp Vô Thần lộ ra vẻ tươi cười, hài lòng gật đầu. Mà lúc này, một tiếng hót lanh lảnh phá tan cơn trầm mặc, chú chim xanh trên bờ vai Hoa Thủy Nhu giương cánh bay lên không trung, bay về phía Diệp Vô Thần, sau đó đáp xuống cánh tay trái hắn vừa giơ lên, vui sướng hót to. Diệp Vô Thần cuộn tròn bức tranh đưa đến móng của nó. Con chim xanh dùng hai móng của nó quắp chặt lấy, sau đó lại hót lanh lảnh một tiếng giương cánh bay về, bay lên người Hoa Thủy Nhu, bức tranh kia cũng rơi vào trong tay nàng.
Từng đôi mắt lại trợn to lần nữa… Kinh ngạc tán thán, cực kỳ hâm mộ, không dám tin… Một màn này tuyệt không có khả năng được đạo diễn trước, hiện giờ lại chân chân thật thật bày ra trước mắt. Chim xanh trao tình ý, một màn khó có thể tin lại bày ra tự nhiên như thế, phảng phất như là ý nguyện và an bài của ông trời, lại như ngay cả chú chim xanh này đều đọc hiểu cõi lòng họ, muốn dùng lực lượng của mình kết liền cành cho họ.
Bức tranh trong tay, Hoa Thủy Nhu vẫn chưa tỉnh lại trong sợ ngơ ngẩn. Một màn ngày hôm nay, cả đời nàng đừng mơ quên đi nổi. Mà nàng đến tận bây giờ cũng không biết lúc nãy mình vì sao lại ma xui quỷ khiến đáp ứng, đó hoàn toàn là vô ý thức bật ra những gì mình muốn, tất cả suy nghĩ, cố kỵ trong khoảnh khắc đó hoàn toàn biến mất vô tung.
Trên dưới cả Lâm gia sắc mặt đều trở nên xanh mét, ánh mắt nhìn về phía Hoa Thủy Nhu tràn đầy vẻ giận dữ. Lại nghe Hoa Chấn Thiên cười ha ha như rồ dại:
– Ta biết con gái ngoan sẽ thích bức tranh này, nói chi ngay cả người không biết thưởng thức tranh như ta đều cảm thấy bức tranh này không tệ, con gái ta nếu không thích mới lạ đấy. Có điều con chim này là sao thế? Chẳng nhẽ cũng thích bức tranh này, không thể chờ nổi lao tới cướp?
Y còn không ý thức được rằng, ba chữ ngắn ngủi của Hoa Thủy Nhu, hoàn toàn chẳng khác nào hung hăng đập một gậy lên cả Lâm gia, đánh bọn họ nghẹn khuất trực muốn hộc máu. Dưới loại tình cảnh này lại bắt phải vì thể diện của Lâm gia mà cố nén nhịn. Bởi vì Lâm Khiếu từng rất sảng khoái nói:
– Nàng dẫu sao cũng chưa phải người của Lâm gia ta, ai ai đều có quyền theo đuổi!
Từng thấy tự bạt tai mình, chưa từng thấy bạt vang dội đến thế. Lâm Khiếu vốn tưởng rằng với tính cách của Hoa Thủy Nhu nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng nào ngờ lại thật sự đáp ứng. Cõi lòng hắn như bị khoét mấy đao, đau đến độ run rẩy một hồi.
Chỉ là không ai chú ý được rằng, Diệp Vô Thần lúc này tuy trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng đôi mắt lại nhắm tịt.
Khi hắn mở mắt ra, cảm giác mê muội lúc nãy rốt cuộc đã biến mất vô tung.
Đây là một loại lực lượng tên “Linh Hồn”, thuộc một trong mười đại trật tự nguyên tố (Trật tự nguyên tố bao gồm bảy đại tự nhiên nguyên tố và ba đại vận mệnh nguyên tố. Bảy đại tự nhiên nguyên tố là: Thủy, Hỏa, Phong, Lôi, Thổ, Quang Minh, Hắc Ám. Ba đại vận mệnh nguyên tố là: Sinh Mệnh, Tử Vong, Linh Hồn). Linh hồn lực là một loại lực lượng nguyên tố thần kỳ nhất, khó xuất hiện nhất, cũng khó sử dụng và thao túng nhất. Hắn từng nghĩ mình nếu đã loáng thoáng có được năng lực “dự cảm”, chứng minh linh hồn lực của mình là bẩm sinh mở ra, lúc trước cũng từng thử dùng qua vài lần. Mà hôm nay là lần đầu tiên hắn chính thức sử dụng, khiến Hoa Thủy Nhu kêu lên một tiếng trong lòng muốn, sau đó lại cho chim xanh một lời linh hồn ám thị.
Nhưng, vẻn vẹn chỉ sử dụng linh hồn ám thị đơn giản nhất với Hoa Thủy Nhu và chim xanh không có bất kỳ thực lực nào đã khiến hắn hoa mắt mê muội một hồi, gần như té xỉu ngay đương trường. Hắn thầm than: xem ra, lực lượng này về sau vẫn ít dùng thì tốt hơn. Sử dụng với người hơi có chút thực lực chẳng những không có kết quả, ngược lại sẽ tự thương đến mình.