Diệp Mặc đành phải bất đắc dĩ nói:
– Chị cậu hiện đang bế quan tu luyện, ở môn phái là không thể tùy ý đi ra ngoài. Đôi khi thậm chí tu luyện một hai hoặc mười năm cũng có khả năng đấy, cho nên cậu cũng không cần đợi chị cậu. Hơn nữa, cho dù cậu muốn giúp chị cậu, cậu cho rằng ở lại thôn Thạch Phượng có thể luyện thành võ công tuyệt thế ư?
Vốn thời điểm Diệp Mặc nói nửa câu đầu, Thạch Thiết còn muốn xen vào, nhưng Diệp Mặc nói ra nửa câu sau, cậu ta lập tức chỉ biết Diệp Mặc nói rất đúng.
– Tôi tên là Diệp Mặc, là bạn của chị cậu, nếu cậu muốn học võ, tôi có thể dạy cậu.
Diệp Mặc ngẫm lại một đống công pháp cổ võ trên người mình, tùy tiện lấy ra một vài cuốn đưa cho Thạch Thiết là được.
Thạch Thiết nghe xong lời Diệp Mặc thật ra hơi sửng sốt, nhưng cậu ta rất nhạy bén, lập tức kịp phản ứng, quỳ rạp xuống đất nói:
– Sư phụ, con nguyện ý học, con muốn học. Con biết học võ rất khổ, nhưng con tuyệt đối không sợ chịu khổ.
Thạch Thiết mặc dù chưa học qua cổ võ, cũng chưa có tiếp xúc qua người như thế, nhưng cậu ở ngoài nhiều năm như vậy, cũng đã được nghe nói một ít lời đồn về cổ võ, cũng biết Thiên Địa Huyền Hoàng thuyết pháp. Thấy Diệp Mặc buổi sáng không hiểu ra sao cả liền biến mất, cậu biết Diệp Mặc nhất định là một người rất lợi hại.
Diệp Mặc lắc lắc đầu nói:
– Cậu đứng lên trước, rồi đưa tay đặt vào trong dụng cụ kiểm tra này của tôi.
Dụng cụ kiểm tra mà Diệp Mặc lấy ra này là Vân Tử Y giao cho hắn, hiện tại hắn lấy ra thí nghiệm tư chất của Thạch Thiết.
– Phong linh căn?
Diệp Mặc nhìn trên mặt dụng cụ hiển thị tư chất linh căn liền hoảng sợ, hắn không thể tưởng được linh căn của Thạch Thiết lại nghịch thiên như vậy.
Loại linh căn này mà học cổ võ thì thật là đáng tiếc, Diệp Mặc trầm mặc lại, có nên dạy cậu ta tu chân hay không?
Thấy Diệp Mặc sau khi kiểm tra chính mình một chút, liền không nói thêm gì. Thạch Thiết có chút bất an nhìn Diệp Mặc, cậu ta không biết người bạn này của chị có chịu nhận cậu ta làm đồ đệ hay không.
Trầm mặc thật lâu sau, Diệp Mặc mới thở dài nhìn chằm chằm Thạch Thiết nói:
– Tôi có hai loại công pháp, một loại chính là công pháp cổ võ mà mọi người thường nói. Nếu cậu nguyện ý học, tôi có thể cho cậu nguyên bộ công pháp Thiên cấp tức cấp bậc cao nhất Thần Châu. Cậu thậm chí có thể tu luyện thành đệ nhất Thần Châu. Còn một loại khác, chính là loại công pháp mà tôi hiện tại đang học, tuy nhiên không phải cổ võ, cậu muốn học loại nào?
Diệp Mặc cũng không nói đến tu chân nghịch thiên, cũng không có nói tu luyện cổ võ không bằng tu chân, hắn muốn cho Thạch Thiết lựa chọn. Nếu Thạch Thiết học cổ võ, hắn sẽ không thu nhận cậu ta làm đệ tử. Nhiều nhất thì cho cậu ta chút tài nguyên tu luyện, nhưng nếu Thạch Thiết lựa chọn tu chân. Lập tức liền nhận cậu làm đồ đệ.
Thạch Thiết gần như không hề do dự liền quỳ rạp xuống đất nói:
– Sư phụ, con muốn học thứ mà người đã học.
Diệp Mặc cũng thầm khen Thạch Thiết rất thông minh, thứ mình tu luyện đương nhiên là tốt nhất, không tốt hắn có thể tu luyện sao? Tuy nhiên Diệp Mặc không biết Thạch Thiết trong lòng cũng nghĩ như vậy, nếu làm đồ đệ của sư phụ, như vậy muốn học thì đương nhiên phải học thứ sư phụ học được rồi.
– Được, cậu đứng lên trước đi.
Diệp Mặc sau khi bảo Thạch Thiết đứng lên. Liền nói:
– Thứ mà tôi tu luyện là nghịch thiên, so với cổ võ còn mạnh hơn hơn rất nhiều. Nhưng nguy hiểm cũng rất lớn, dưới tình huống thực lực của cậu không đạt tới, mà một khi có người biết được cậu tu luyện không phải cổ võ mà là một loại công pháp khác, như vậy thần chết của cậu đã đến. Cho nên, tu luyện thứ tôi dạy, điều kiện tiên quyết thứ nhất chính là giữ bí mật, cậu có thể làm được hay không?
– Có thể làm được.
Thạch Thiết hận không thể lập tức học được bản lĩnh lợi hại nhất, sau đó đi giúp chị mình.
Diệp Mặc gật gật đầu,
– Được. Thứ tôi dạy cho cậu là ‘Hồng Mông tạo hóa quyết” cậu nhớ cho kĩ…
Diệp Mặc đem ‘Hồng Mông tạo hóa quyết’ đến công pháp Trúc Cơ kỳ đều dạy cho Thạch Thiết, sau đó cẩn thận giải thích cho cậu ta lại một lần, lúc này mới lấy ra một quyển công pháp Huyền cấp bình thường đưa cho Thạch Thiết. Sau đó dặn dò cậu ta trên cơ bản phải tu luyện bản công pháp phổ thông này mới có thể ngầm tu luyện ‘Hồng Mông tạo hóa quyết’.
Sau khi dặn dò Thạch Thiết xong, Diệp Mặc mới viết một bức thư lưu lại cho Thạch Thiết, nói cho cậu ta biết trước tiên ở thôn Thạch Phượng tu luyện. Nếu tu luyện tới trình độ nhất định, mà thiếu tài nguyên có thể mang theo bức thư này tới Hàng Thủy Thành tìm người của ‘Thần thương hội’, bảo người của ‘Thần thương hội’ dẫn cậu ta đi tìm Vân Tử Y.
…
Vốn nghĩ sau khi tới thôn Thạch Phượng, Diệp Mặc là không có ý định đi Hàm Thông Thành nữa. Nhưng nghĩ đến tên Mạc Hữu Thâm kia đang còn ở Hàm Thông Thành, Diệp Mặc trong lòng đã muốn đi giáo huấn y một chút. Người này chẳng những tính kế với Mục Tiểu Vận. Còn dám tính kế đến trên đầu của hắn.
Đối với Diệp Mặc mà nói, trong lòng của hắn và Mạc Hữu Thâm không có tình anh em gì, nếu Mạc Hữu Thâm không tính kế với Mục Tiểu Vận, không làm ra nhiều sự tình như vậy, hắn còn chẳng thèm đi quản y, thậm chí ngẫu nhiên cũng có thể trợ giúp y một chút. Nhưng tên Mạc Hữu Thâm này tìm đến trên đầu của hắn, kia cũng đừng trách hắn trả đòn, thậm chí một kiếm giết chết cũng có khả năng đấy.
Hàm Thông Thành không lớn bằng Hàng Thủy Thành, nhưng người lui tới đây cũng không ít. Đường phố hai bên chẳng những có phần đông thương gia, hơn nữa còn có rất nhiều người bán hàng rong bày biện hàng vỉa hè.
Vừa đến Hàm Thông Thành, thần thức Diệp Mặc lập tức liền quét đi ra ngoài, trước tiên hắn liền phát hiện Mạc Hữu Thâm, tuy nhiên lúc này Mạc Hữu Thâm đang có chút khẩn trương nhìn chung quanh. Diệp Mặc trong lòng cười lạnh một tiếng, lập tức muốn qua đó.
Chỉ là khi hắn quay đầu lại, lại thấy một gian hàng coi bói. Bên trái viết ‘Biết quá khứ tương lai” bên phải viết ‘Tính nhân gian phúc họa ” còn có một bức hoành phi, lại chỉ có hai chữ ‘Dịch thiên’.
Chủ nhân coi bói là một lão đạo nhìn không ra tuổi, một bộ dạng tiên phong đạo cốt. Diệp Mặc khẽ mỉm cười, thật đúng là khắp nơi đều có người như thế nha.
Diệp Mặc vừa muốn rời đi, nhưng chợt nhớ tới đại sư Thiên Dịch mà Ly Thành nói tới kia, hai chữ ‘Dịch thiên’ này đảo lại không phải là thiên dịch sao? Chẳng lẽ thật là cái lão đạo sĩ rất lợi hại kia ư?
Sau khi biết vị đạo sĩ này có thể là đại sư Thiên Dịch, Diệp Mặc không thèm để ý tới Mạc Hữu Thâm nữa, mà trực tiếp chen đến trước sạp coi bói. Hắn muốn hỏi hai chuyện, thứ nhất chính là Tiểu Vận đã đi đâu, thứ hai là đi ra ngoài như thế nào. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Đạo sĩ xem tướng vừa mới đoán chữ cho một người xong, đã nhìn thấy Diệp Mặc. Diệp Mặc rõ ràng chú ý tới, thời điểm ánh mắt ông ta nhìn thấy hắn bỗng co rút lại một chút, tuy nhiên lập tức liền híp mắt nói:
– Cô bé họ Mục cuối cùng đã tìm được cậu rồi, tuy nhiên, ôi…
Nghe xong những lời này, Diệp Mặc trong lòng rung mạnh, hắn chen chúc đến nơi đây còn chưa nói một chữ, lão đạo này liền biết mình có quan hệ với Mục Tiểu Vận rồi, trên thế giới này chẳng lẽ thật sự có người như thế tồn tại?
Diệp Mặc trong lòng bắt đầu đập loạn thình thịch, hắn không biết lão đạo có biết mình là tái sinh hay không?
Tuy nhiên không đợi Diệp Mặc hỏi lão đạo này, lão đạo này liền khoát tay nói với Diệp Mặc:
– Cậu không cần hỏi tôi những thứ khác, cậu muốn hỏi hai chuyện kia tôi cũng không có cách nào trả lời cậu. Hôm nay sạp tôi bày ra chỉ đến đây thôi, tôi muốn dọn sạp rồi, các vị muốn xem tướng lần sau lại đến nha.
Diệp Mặc hoàn toàn phục lão đạo này, hắn đương nhiên sẽ không để lão đạo này rời đi, vội vàng ngăn lại lão đạo này
– Đại sư Thiên Dịch, Ly Thành tiền bối giới thiệu tôi tới tìm ông, chẳng lẽ ông không nể mặt mũi sao?
Ly Thành căn bản cũng không nói Diệp Mặc đến tìm Thiên Dịch, nhưng hiện tại Diệp Mặc chỉ cần có một chút cơ hội liền sẽ không bỏ qua, tung tích Tiểu Vận với hắn mà nói rất quan trọng.
Lão đạo này lắc lắc đầu, nói:
– Thằng bé kia, chỉ biết gây phiền toái cho tôi, được rồi, gặp mặt là duyên phận, hôm nay tôi sẽ giúp cậu xem một chút.
Diệp Mặc nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng là giữ được lão đạo này lưu lại. Tuy nhiên Ly Thành đã hơn một trăm tuổi rồi, ở trước mặt lão không ngờ là thằng bé, đây cũng quá buồn cười một chút.
Sau khi Thiên Dịch bảo Diệp Mặc ngồi xuống, lấy ra một bát quái, cũng không hỏi Diệp Mặc muốn xem gì, chỉ nhìn nhìn tướng mạo Diệp Mặc, mà bắt đầu suy diễn lên.
Nhưng ông ta suy diễn chỉ trong chốc lát, liền đứng lên giống như đã gặp quỷ, ông ta ngơ ngác nhìn Diệp Mặc sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói:
– Ngoại trừ thế giới hỗn độn, trên đời này thậm chí có thứ tôi coi không ra vận mệnh, không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng…
Diệp Mặc nghi hoặc nhìn đại sư Thiên Dịch hỏi một chút:
– Đại sư Thiên Dịch, rốt cuộc là cái gì không có khả năng?
Nhưng đại sư Thiên Dịch dường như không nghe được Diệp Mặc đang nói chuyện, ông ta lập tức thu hồi đồ vật đơn giản, xoay người liền trốn vào đám người, không ngờ ngay cả nhìn Diệp Mặc cũng không nhìn.
Diệp Mặc vội vàng muốn ngăn cản ông ta, nhưng lại phát hiện lão đạo này chui vào đám người, bảy vòng tám vòng liền biến mất không thấy gì nữa. Diệp Mặc dùng thần thức lập tức quét ra ngoài, nhưng hắn không ngờ kinh hãi phát hiện, ngay cả thần trí của hắn cũng không có cách nào quét đến lão đạo này.
Hắn nhíu nhíu mày, đi đến ngồi lên chỗ đại sư Thiên Dịch vừa ngồi xuống kia, đại sư Thiên Dịch nói ngoại trừ thế giới hỗn độn là có ý gì?
Diệp Mặc suy nghĩ thật lâu, trong lòng bỗng nhiên cả kinh, chẳng lẽ là bởi vì chính mình chiếm được thế giới trong trang giấy vàng? Không gian bên trong thế giới trong trang giấy vàng đúng là giống thế giới hỗn độn.