NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Truyện Ma 12 Cung Hoàng Đạo

Chương 8

Tác giả: Vô Danh
Ads Top

“Người đàn bà chết mất rồi!”

Cái tin đó nhanh chóng lan khắp trường Twenty Stars,mọi người ùa ngay xuống phòng mĩ thuật để xem có chuyện gì xảy ra…

Các thầy mang cái khung tranh ra…..

Nó…chỉ còn là 1 tờ giấy được sơn màu đen…còn hình ảnh người phụ nữ bên trong đã biến mất tăm…

Mọi người sợ hãi nhìn nhau….

_Đêm qua có bảo vệ trực đêm mà?Ông ta đâu!?-thầy hiệu trưởng hỏi.

_Thưa thầy…ông ta…biến mất rồi!

Ai đó đã trả lời thầy như thế.Sau đó thì cảnh sát ập tới xem xét hiện trường…Trong quá trình điều tra,bổng mọi người nghe trên trần nhà có tiếng động lạ… 1 cái xác đàn ông còn nguyên bộ đồng phục bảo an từ trên trần nhà rơi xuống…Ông ta là người bảo vệ trực tối qua…Và ông ta chết do bị siết cổ!

________o0o________

“Có người nhìn thấy Người đàn bà chết đang đêm xuất hiện trên trần nhà…Sợ thật,…bức tranh đó bị ma nhập hả?…Có thể…là con ma trong trường mình…Đừng nói bậy,nó sẽ ám cậu đấy!….”

Vụ án bức tranh Người đàn bà chết làm cả trường xôn xao mãi không yên…Ai cũng sợ bức tranh này,họ đề nghị trường huỷ nó đi nhưng thầy hiệu trưởng chỉ gật đầu cho qua và bức tranh trống rỗng đó vẫn còn ở phòng mĩ thuật…

Người đàn bà chết đang ở quanh quất đâu đó trong trường…

Một buổi tối nọ,khi trong trường không còn 1 bóng người…

Bạch Dương và vài đứa bạn quậy phá của mình đang ở trước cổng trường.Đứa này đạp lên vai đứa kia để leo vào trong…hình như chúng sắp làm chuyện gì mờ ám.Chật vật 1 hồi,chúng cũng vào được bên trong.

Sân trường lúc này chẳng khác nào khu nhà ở bỏ hoang….

_Tụi mình có 3 đứa,3 đứa sẽ đi đến 3 chổ khác nhau.Nhớ là lựa chổ nào…bị đồn là có ma đấy nhá!-Bạch Dương cười bí hiểm nhìn 2 đứa kia.

_Trò này…tụi tao thấy không nên chơi!

_Tụi bây nhát quá!Người ta đồn thổi chứ không có ma cỏ gì đâu mà sợ.

_Tao…tao sẽ tới nhà vệ sinh,thằng kia tới chổ hồ bơi,còn mày…

_Tao sẽ tới phòng mĩ thuật!Ha ha ha-Bạch Dương cười đắc chí.

Phòng mĩ thuật ẩn mình dưới bóng cây me già,im lặng và âm u đến đáng sợ…Hình như người ta quên khoá cửa,…cũng phải thôi,ai cũng lánh xa cái chổ này cả!

Bạch Dương lần mò đẩy cửa bước vào…Nó mò mẩm mãi mới tìm được công tắc điện.

Cả căn phòng bừng sáng sau tiếng “cách” của cái công tắc.Bạch Dương nhìn xung quanh,không có gì cả.Nó thở phào nhẹ nhỏm,tung tăng lại gần cái khung tranh đen kịt của Người đàn bà chết…

_Thì ra chỉ là tin đồn nhảm!-Bạch Dương vịn tay lên khung tranh.

Bổng nó cảm thấy sau lưng nhồn nhột,có cái gì giống như nhúm lông gà đang quét lên lưng nó….1 mái tóc dài phủ lên vai…rồi lên cả phần mặt…Bạch Dương cảm thấy sau gáy mình lành lạnh,nó run cầm cập quay mặt lại nhìn cái vật dang ở phía sau mình…Một cái đầu người gớm ghiếc treo lơ lửng trước mặt Bạch Dương…

Bạch Dương hoảng sợ bỏ chạy về phía cầu thang,nó leo lên tấng trên để thoát thân.Bạch Dương trốn vào 1 góc phòng học,mặt tím ngắt,nó ôm ngực thở hồng hộc..

Có tiếng gì đó ngoài cầu thang…mỗi lúc 1 gần….

Người đàn bá chết đang bò lên lầu…Nó là 1 con quỷ gớm ghiếc với cái đầu bù xù tóc tai,gương mặt trắng bệch,đôi mắt đỏ ngầu như máu và chỉ có 1 nửa thân trên…Nó không có chân!Con quỷ đó dùng 2 tay kéo lê cái thân người thiếu mất 1 phần lên từng bậc cầu thang…Nó gây ra những tiếng động quái dị như con rắn khổng lồ đang bò lết…

Bạch Dương nghe rõ cả tiếng bình bịch của quả tim trong lòng ngực,nó lắm lét nhìn về phía cầu thang…Dưới ánh trăng,1 mái tóc đen bồm xồm lộ ra sau bức tường gạch trắng….Rồi 1 gương mặt kinh tởm xuất hiện…Người đàn bà chết đã đến!Dưới ánh trăng,nó không khác gì 1 cái sọ người đang di chuyển…

Nó đang tìm Bạch Dương….

AAAAAAAAA……..!!!!!

Tiếng kêu la thảm thiết làm 2 thằng bạn quậy phá của Tiểu Bạch chạy vội ra dãy lầu gần phòng mĩ thuật.Chúng nhìn thấy Bạch Dương nằm sóng soài dưới nền xi-măng,từ lớp áo thun,máu tươi chảy ra ướt cả 1 khoảng sân…Và chúng nó bắt gặp trên lầu….1 người phụ nữ có dung nhan xác chết đang nhìn chăm chăm cái thây máu me bên dưới

PHAN 9

________o0o________

“BẠCH DƯƠNG CHẾT RỒI!?”

Mã Mã há hốc mồm khi nghe tin đó.

_Ừ,nó chết gần phòng mĩ thuật.-Sư Tử nói.

“Ha..ha…ha…ha ha…”

Tiếng cười rúc rích làm Sư Tử và Nhân Mã giật mình.Thì ra là Kim Ngưu,thằng bé đầu muỗng dừa với cái thân hình ốm yếu đang khẽ run lên vì vui sướng.

_Là mẹ!Mẹ đã trả thù cho mình!Mẹ…mẹ đã sống lại!Ha ha ha…-Ngưu Ngưu cười như hoá dại.

Sư Tử và Nhân Mã chỉ biết tròn mắt nhìn nhau…

Giờ ra chơi,Mã Mã gặn hỏi Sư Tử về hoàn cảnh của Ngưu Ngưu,vì cô thấy 2 người hay đi chung với nhau.

Ngưu Ngưu đang sống với ông bà ngoại,khi cậu ta còn nhỏ,người cha bỏ đi làm ăn xa rồi biệt tích luôn từ đó.Người mẹ côi cút đưa con về nhà mình nuôi nấng…Sau đó,nghe đâu mẹ cậu ngoại tình với 1 người đàn ông khác…Nhưng ông ta là 1 kẻ lừa dối…Hắn gạt hết tài sản và nhan sắc của người đàn bà nhẹ dạ rồi biến đi không nói 1 lời…Mẹ Kim Ngưu đau buồn tự vẫn,để lại đứa con thơ cho ông bà ngoại….

Khi nhìn thấy bức tranh Người đàn bà chết,Ngưu Ngưu đã khóc như mưa,…Vì…nó giống y hệt người mẹ quá cố của cậu ta…Ngày nào,Kim Ngưu cũng phải ghé qua phòng mĩ thuật ít nhất 1 lần để được gặp “mẹ”.

Cậu ta từng tâm sự với Sư Tử rằng cậu muốn người mẹ trong tranh có thể bước ra gặp cậu dù chỉ 1 lần…Và bây giờ thì Người đàn bà chết đã sống lại thật…

________o0o________

Đêm hôm đó tại nhà Nhân Mã…

Nhạc chuông bài On the Floor làm Mã Mã đang gà gật trên bàn giật mình bật dậy.

“A lô,Mã Mã hả?Cậu đi cùng mình đến trướng được không?”-là giọng của Sư Tử.

“Đến trường!!!?Đến trường…giờ này ư?”

“Chuyện gấp lắm!Kim Ngưu…nó nói nó muốn…gặp “mẹ”!Phải tới ngăn cái thằng đần ấy lại,không thì nó chết mất!”

“Được rồi,đợi mình ở công viên nhé!”

Sư Tử và Nhân Mã gặp nhau ở công viên rồi cùng đạp xe tới trường….Trước cổng trường trung học Twenty Stars là cái xe đạp lùn màu đỏ chót của Kim Ngưu…Đến trễ 1 bước rồi,cái thằng đần đó đã leo vào trong tìm..”mẹ”!

Mồ hôi của Kim Ngưu làm ướt cả cây đèn pin trong tay,cậu bước từng bước chân gấp gáp đền phòng mĩ thuật.

“Mẹ ơi,con nhất định phải gặp được mẹ!”

Kim Ngưu bước vào phòng mĩ thuật…

“Cách”-cả căn phòng lập tức sáng bừng lên.

_Mẹ ơi,mẹ ở đâu?

Ngưu Ngưu tìm kiếm xung quanh phòng,không có ai cả.

Trên trần nhà..có cái gì đang di chuyển….

…1 mái tóc dài phủ xuống mặt Kim Ngưu…Người đàn bà chết….nó đang treo cái đầu của mình trên trần nhà…

Á!-Kim Ngưu hét lên,té khuỵ xuống đất.

Người đàn bà chết cũng thả người xuống sàn nhà…Nó lê bộ tóc dài loà xoà của mình đến gần Kim Ngưu…Ngưu Ngưu sợ hãi lùi ra xa…

“Sợ?…Tại sao lại sợ….Chẳng phải mày muốn gặp mẹ sao?”

1 giọng nói the thé khó nghe vang lên văng vẳng đâu đây…..

Người đàn bà chết mỗi lúc mỗi đến gần hơn…..

“Mẹ của mày…chẳng phải rất giống bức tranh đó sao?…Đây là điều ước của mày….Tại sao mày lại sợ…?”

Ngưu kinh hãi nhìn 2 con mắt trũng sâu,thâm quầng trên gương mặt trắng bệch của Người đàn bà chết.Thật sự,trong tranh nó rất giống mẹ cậu.Nhưng bây giờ nó là 1 con quỷ gớm ghiếc chỉ biết giết người…

_Không!Không!Không phải mẹ!Không phải mẹ!

Kim Ngưu hét lên rồi vùng chạy khỏi phòng mĩ thuật…Người đàn bà chết đuổi theo,nó bò bằng 2 tay trên trần nhà…Và nó di chuyển rất nhanh!

“…Điều ước đã được thực hiện…Và bây giờ đến phiên mày phải trả giá…”

Tiếng hét của Kim Ngưu làm Sư Tử và Nhân Mã lạnh cả người.Cả 2 tức tốc chạy ngay đến phòng mĩ thuật,nhưng không tìm thấy gì cả.Sư Tử đề nghị chia là 2 phía,mỗi người tìm 1 hướng khác cho nhanh.

Sư Tử đến chổ hành lang nối từ phòng mĩ thuật đến cầu thang thì nghe tiếng la hét của Kim Ngưu…Và…cũng nhìn thấy con quái vật đang bám trên trần nhà…Nghe tiếng người,con quái vật khẽ quay mặt lại…

Gương mặt kinh tởm đó làm Sư Tử hoảng sợ chợt lùi lại.

_Sư Tử!Cứu mình với!

Người đàn bà chết không để ý đến kẻ phía sau.Mái tóc của nó bổng kéo dài ra,cuốn lấy người của Ngưu Ngưu lôi lên cầu thang…Ngưu Ngưu đưa đôi mắt hoảng loạn của mình nhìn Sư Tử cầu cứu.Miệng cậu bị nhét đầy bởi tóc,chỉ có thể rên lên ư ử…

Con quái vật lôi Ngưu Ngưu đi rất nhanh,Sư Tử không suy nghĩ nhiều,lập tức đuổi theo.Sư Tử tóm được 1 chân của Ngưu Ngưu kéo lại…Nhưng con quái vật khoẻ hơn cậu tưởng,cả người Ngưu Ngưu bị nó lôi tuốt lên cầu thang…Sư Tử chỉ giữ lại được chiếc giày của Ngưu…

“Rầm”-cửa cầu thang bổng dưng kéo sầm lại.

_Mở ra!Mở ra mau,đồ khốn kiếp!

Sư Tử vừa đập cửa vừa kêu…

Trên lầu không còn tiếng động gì cả…

Đúng lúc đó thì Mã Mã trở lại tìm Sư Tử…Chỉ thấy cậu ta cằm 1 chiếc giày,đang ngồi phịch dưới cầu thang.

_Có chuyện gì vậy?-Nhân Mã hỏi.

_Kim Ngưu…mất rồi!

________o0o________

Sáng hôm sau…người ta tìm thấy 1 cậu bé nằm gục chết trong nhà vệ sinh của tầng 3 dãy lầu B….Cậu ta bị siết cổ!…Cũng trong sáng hôm đó…Người đàn bà chết đã trở lại trong tranh…Nhưng nó không nhắm mắt nữa!…Nó mở đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn trân trân vào người đối diện!

Bức tranh sau đó bị thiêu huỷ…Còn Kim Ngưu thì được đưa về nhà an táng…Cuối cùng thì cậu ta cũng thật sự gặp được mẹ mình!

Đây là phần ngoại truyện của series Ngôi trường của những lời nguyền,nói về mùa hè của nhân vật Xử Nữ khi tạm chia tay trường trung học Twenty stars….Ai là mem Xử Nữ nhớ vào coi nha!

PHẦN 10 :KÌ NGHỈ KINH HOÀNG

Xử Nữ kéo lê chiếc va-li nẳng trịch lên toa xe lửa.Vừa chạm được vào băng ghế gần cửa sổ,cô đặt phịch mông xuống thở phảo nhẹ nhỏm.Xử Nữ nhìn quanh,tuy là mùa hè nhưng chuyến xe lửa về Sơn Lâm có vẻ hơi hiu quạnh.Cũng không có gì là lạ,vì vùng Sơn Lâm vốn rất hoang sơ,hẻo lánh,không kể đến vùng ngoại ô,cả trung tâm thành phố cũng chỉ là 1 khoảng đất nhỏ rộng bằng vài khu phố tại cái nơi sầm uất này gộp lại.

Xe lửa bắt đầu lê bánh…Xử Nữ nhìn từng hàng cây lướt qua trước mặt…

“Tạm thời nên tránh xa đô thị rông lớn này cho tâm hồn thanh thản…”

________o0o________

Xử Nữ dừng chân tại 1 ngôi nhà gổ nhỏ nhắn,xinh xắn nhưng có vẻ âm u,bề bộn.Cây cỏ xung quanh chết khô gần hết,hàng rào loang lổ rêu phong còn bên trong nhà,nhìn qua mấy ô cửa sổ mở toang hoác với những tấm màn che lùm xùm thì chỉ thấy 1 mùi ẩm thấp khó chịu xộc qua lỗ mũi khiến người ta buồn ói.

“Sao mình phải ở suốt 1 tuần tại cái nơi bẩn thỉu này chứ?”-Xử Nữ tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy ngôi nhà.

Đúng lúc đó thì cái điện thoại trong ví cô kêu lên “tút tút”….

“A lô,Xử Nữ hả con,con đến căn nhà nghỉ mới ở Sơn Lâm chưa?”

“Rồi mẹ ạ,nó chẳng khác nào nhà hoang.Sao bố mẹ không chọn căn nào tốt hơn?”

“Nó hơi cũ và lụp xụp nhưng rất rẻ con ạ!Chính bố mẹ cũng không ngờ người chủ thầu căn nhà này lại chịu trả với giá rẻ mạc như thế.”

“Vậy bố mẹ định cho con 1 mình dọc dẹp cái nơi này à?”

“Con cứ ở trước vài ngày,ít hôm nữa bố mẹ sẽ lên cùng con!”

“Tít…tít…tít…….”

Xử Nữ bực dộc lục túi lấy khoá mở cửa.Lạy Chúa,kì nghỉ hè của cô sẽ phải dành 1 tuần ở nơi gớm ghiếc này sao?

_Này cháu ơi!

1 ông lão ăn mặc kiểu nông dân đứng bên hàng rào gọi Xử Nữ.

_Cháu định ở lại ngôi nhà này à?

Xử Nữ ngẩn mặt lên và bắt gặp thái độ kì lạ của ông lão ấy.Hình như ông ta dò hỏi,nhưng trong dò hỏi lại có vẻ e dé,ái ngại…

_Vâng,bố mẹ cháu mua ngôi nhà này để nghỉ hè ông ạ!

Xử Nữ đút chìa khoá vào ổ,cái chìa không vừa vặn lắm nên cố ra sức vặn liên tục làm nắm đắm cửa kêu lên cành cạch,tưởng như sắp sứt ra ngoài đến nơi.

_Nhưng như thế thì có sao không hả ông?

_À…ờ…chỉ là…cháu phải cẩn thận!

_Cẩn thận gì ạ?-Xử Nữ cuối cùng cũng mở được cánh cửa cứng đầu,cô lau mồ hôi tráng và kéo cái va-li vào trong.

_Không có gì,chỉ là…ngôi nhà này hơi cũ nên…cháu phải cẩn thận!

Ông lão nói xong thì vội vàng bỏ đi ngay,Xử Nữ cảm thấy ông già này thật cổ quái làm sao.Nhưng thái độ kì quặc của ông già cũng không làm cô khó chịu bằng cái mớ hổn độn,bừa bãi trong căn nhà tối tăm,ẩm thấp này!

________o0o________

Tiểu Nữ mất cả buổi sáng để dọn dẹp căn nhà,bây giờ thì nó trông khá hơn trước rất nhiều.

Mặt trời ngã bóng về Tây,đồng hồ cho biết đã hơn 5 giờ rưỡi chiều.Xử Nữ ngồi phịch xuống bộ sô-pha vừa lau chùi kĩ lưỡng ngã lưng 1 lát.Chợt cô nhớ đến cái máy ảnh chụp lấy liền trong va-li.

Lâu rồi Xử Nữ không dùng đến nó,kể từ sau vụ của Thiên Yết,nó dường như chỉ có 1 vị trí duy nhất là trong túi đồ du lịch của gia đình.

_Phải chụp 1 bô kỉ niệm chứ!

Xử Nữ lấy cái máy ảnh ra rồi hí hửng mang nó đến trước tấm gương trong nhà tắm.Cô vừa cưới thật tươi vừa đưa ống kính lên…

“Phụt!”-ánh đèn Flash nhá lên.

Xử Nữ đưa tay hứng dưới khe trả hình nhưng mãi cũng chẳng thấy tấm ảnh nào chui ra.

_Kì thật,nó hỏng rồi sao!?-Xử Nữ nhăn mặt vỗ vỗ cái máy ảnh-Đúng là xui xẻo!

Tiểu Nữ bực mình vứt cái máy ảnh lên ghế sô-pha rồi bỏ vào mang va-li quần áo vào phòng ngủ.

Sau khi Xử Nữ đi mất bóng,cái máy ảnh mới kêu lên rè rè rồi nhả ảnh ra…Tấm ảnh nhẹ tênh rớt xuống gầm sô-pha…Trong ảnh là gương mặt Xử Nữ đang cười rất tươi…Nhưng….phía sau còn có 1 gương mặt khác.

…1 bóng người mặt bộ váy trắng kiểu của thập niên 80 đứng lù lù sau lưng Xử Nữ…Mái tóc dài hơi rối phủ kín 2 bên mặt…Chỉ chừa lại hốc mắt trũng sâu,thâm quầng với con ngươi trợn tròn,trắng dạ…Cái nhìn đầy oán hận chọc vào sống lưng kẻ ngây ngô trong hình…

Bình luận
Ads Footer