NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người

Chương 6

Tác giả: Cố Tây Tước
Ads Top

6.1

Sau khi kết hôn vấn đề đầu tiên Diêu Viễn hỏi đại thần là: “Nếu như, em là nói nếu như, hôm đó em đào hôn, liệu có phải sẽ chết không toàn thây không?”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Không”

Vừa định thở phào một hơi, đối phương lập tức nói nốt nửa câu sau, “Sẽ bị thủ thi.”

Diêu Viễn lúc đó xác định người này… Tuyệt đối không phải chính nhân quân tử gì, có thủ đoạn nào tàn nhẫn hơn so với thủ thi không? Có không??? Không những là chết không toàn thây, còn là phục bên xác người ta, sống lại một lần giết một lần, vạn kiếp bất phục!!

May mắn, Diêu Viễn khi đó nghĩ , may mà kết hôn .

Diêu mỹ nhân ngây thơ một chút cũng không ý thức được, đây chính là kết quả người ta muốn, cô “cam tâm tình nguyện” mà gả cho hắn.

Diêu Viễn, không, Nhược Vi Quân Cố gả cho Quân Lâm Thiên Hạ xong, trên đầu mọc thêm một cái danh hiệu: Quân Lâm Thiên Hạ phu nhân. Cách xưng hô này khiến cô đi trên đường thường bị nhòm ngó, sau đó cảm thán một câu “Hóa ra đó là vợ bang chủ Thiên Hạ Bang”..v..v…

Diêu Viễn cảm thấy do bởi người nào đó sức ảnh hưởng quá mạnh, khiến cảm giác tồn tại của cô càng ngày càng yếu, chính là giống như con cái của quan lại nhà quyền quý, thường bị nói là con của ai ai ai đó, không có bản thân. Diêu Viễn rốt cuộc cũng có ngày được thể nghiệm làm… người nhà của quý nhân … thật rất có cảm giác được này mất nọ.

Cô cũng coi như là một cao thủ mãn cấp có được không?

Mặc dù so với người nào đó mà nói kỹ thuật kém một chút, trang bị kém rất nhiều, tiền… Thôi, cùng người ta ganh đua so sánh gì gì đó là chuyện vô nghĩa nhất!

Diêu Viễn chớp chớp mắt, tiếp tục thao tác Nhược Vi Quân Cố bào thương (chạy nhiệm vụ kiếm tiền), bởi sính lễ cô đều cho vào bang phái hết rồi.

Á Tế Á: “Quân tỷ tỷ đang bào thương à? Không phải tỷ phu trong truyền thuyết đã đem tất cả tiền chuyển hết cho tỷ quản sao? Thế nào lại thiếu tiền được? !”

Diêu Viễn thở dài, tiêu tiền của người khác tay bị nhũn, “Đây là hai việc khác nhau, ta chỉ giúp hắn quản tiền thôi.”

Á Tế Á: “Quân tỷ, tỷ không phải vẫn luôn muốn dựa hơi đại gia sao? Giờ túm được rồi lại không dựa là thế nào?”

Diêu Viễn lần nữa thở dài, đại gia này cũng đại gia quá, dựa hơi rất có áp lực tâm lý, hơn nữa chủ yếu là người nọ tuyệt đối không phải là loại lương thiện gì, cứ cảm thấy chỉ cần bước sai một bước chính là con đường không có lối về, đang cần kiệm dễ xa xỉ, đang xa xỉ cần kiệm trở lại rất khó.

Không được bao lâu trong bang lại có người hỏi cô tại sao phải bào thương? Diêu Viễn cũng lười giải thích , liền nói là chạy cho vui.

Quân Lâm Thiên Hạ: “Đang bào thương?”

Nhược Vi Quân Cố: “Vâng… Chạy chơi.”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Chơi chán rồi có muốn đi đánh phó bản không?”

Nhược Vi Quân Cố: “… Được”

Đúng là chán rồi, Diêu Viễn đối với nhiệm vụ kiếm tiền không có gì mới mẻ trước giờ cũng không mấy hứng thú.

Điểm tốt nhất sau khi kết hôn chính là kỹ năng truyền tống giữa phu thê, không cần tọa độ, không cần chạy, chỉ cần click vào “Truyền tống tới bên trượng phu / thê tử” là trong nháy mắt đã di động đến bên nửa kia rồi.

Lúc Nhược Vi Quân Cố truyền tống đến chỗ Quân Lâm Thiên Hạ đã có mấy người ở đó sẵn, bao gồm cả chị họ Thủy Thượng Tiên, còn có Hoa Khai.

Có một sự kiện cần nhắc tới một chút, chính là sau khi Diêu Viễn kết hôn cùng Quân Lâm Thiên Hạ, Thiên Hạ Bang cũng cùng Bách Hoa Đường bọn họ kết thành đồng minh. Người của Bách Hoa Đường đương nhiên là vui vẻ phát điên, ngoại trừ Diêu Viễn- nhân vật đã được thẩm thấu quá triệt để.

Hoa Khai: “Tiểu Quân đến rồi? Hehe, ta nằm mơ cũng không nghĩ đến có thể cùng các đại cao thủ trên bảng xếp hạng đi đánh phó bản, thật kích động! Có thể giống trong truyền thuyết giết một lèo thẳng đến Boss không?”

Nhược Vi Quân Cố: “Không.”

Boss cao cấp trong phó bản mà cứ để người chơi muốn giết lúc nào là giết lúc ấy thì đại biểu điều gì? Đại biểu trò chơi này đóng cửa nhịn cơm được rồi.

Hoa nở: “Hoang tưởng tí cũng tốt mà!”

Nhược Vi Quân Cố: “À, cũng đúng.” Hoang tưởng không có gì là không thể .

Đội ngũ thành lập, Bách Hoa Đường ba người cùng với Quân Lâm Thiên Hạ, Ngạo Thị Thương Khung, Hùng Ưng Nhất Hiệu, Lạc Hà Mãn Thiên.

Lạc Hà Mãn Thiên: “Vị này chính là Quân Lâm phu nhân sao?”

Ngạo Thị Thương Khung: “Tẩu tử, giới thiệu cho người, Lạc Hà là một người bạn cũ, hiện là bang chủ phu nhân của Vân Hải Bang.”

Vân Hải Bang Diêu Viễn cũng từng nghe nói qua, cũng là một đại bang phái.

Nhược Vi Quân Cố: “Xin chào”

Lạc Hà Mãn Thiên: “Xin chào, ta cứ luôn nghĩ Quân Lâm sẽ không kết hôn cơ, không ngờ… Tóm lại rất vui được gặp cô, nghe nói trong hiện thực cũng là đại mỹ nữ, ai, mỹ nữ lúc nào mà chẳng tương đối nổi tiếng đây”

Diêu Viễn nghe xong theo bản năng nhíu mày.

Thủy thượng tiên: “Em gái tôi tâm hồn cũng rất đẹp có được không?”

Hùng Ưng số 1: “Tẩu tử kỹ thuật cũng thực OK.”

Lạc Hà Mãn Thiên: “Các người sao vậy, ta đâu nói tiểu Nhược không tốt.”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Vào phó bản đi.”

Lãnh đạo lên tiếng, những người còn lại đều không nhiều lời nữa mà vào phó bản, Nhược Vi Quân Cố lập tức nhận được tin nhắn riêng của lãnh đạo: “Lạc Hà Mãn Thiên là Thương Khung mang đến .”

Một câu không đầu không đuôi, giống trần thuật lại giống giải thích, ‘không liên quan gì đến anh’, Diêu Viễn đọc xong đột nhiên bật cười .

Anh thực nhạy cảm, cô cũng không nghĩ lung tung gì, chẳng qua người khác vừa gặp đã gọi mình là đại mỹ nữ, cô có chút bài xích, dù sao người bình thường đều không hi vọng người khác chỉ quan tâm tới vẻ bề ngoài của mình mà.

Nội tâm gì gì đó so ra vẫn quan trọng hơn.

Diêu Viễn mới đầu xác thực không nghĩ lung tung, sau đó lúc đánh bản sao cuối cùng lại thành nghĩ lung tung. Mà cũng không thể không nghĩ lung tung được, Lạc Hà Mãn Thiên kia là mục sư, chịu trách nhiệm trị liệu cho mọi người, nhưng cô ta một đường gần như đều chỉ lo cho Quân Lâm Thiên Hạ … mà Quân Lâm Thiên Hạ là ai chứ? Cả sever anh ta chính là nhân vật máu trâu nhất.

Người có ý kiến đầu tiên không phải Diêu Viễn, mà là người có thanh máu HP báo nguy, Diêu Hân Nhiên, “Ta nói này đại tỷ, ngươi cũng giúp ta thêm ít máu đi!”

Lạc Hà Mãn Thiên: “Sorry, vừa rồi không chú ý, lập tức thêm đây”

Sau đó sự việc tương tự lại phát sinh một lần, nhưng người kêu là Hùng Ưng Nhất Hiệu.

Diêu Viễn nghĩ thầm may mà kỹ thuật của cô cũng thật sự tính OK, không phải mất mặt hô cứu mạng, đến lúc trước khi vào ải cuối cùng PK với Boss, Quân Lâm Thiên Hạ đứng lại.

Quân Lâm Thiên Hạ: “Lạc Hà Mãn Thiên, cô hoặc là nghiêm túc phối hợp, hoặc là thoát ra luôn đi.”

Kênh đội ngũ rơi vào yên lặng.

Lạc Hà Mãn Thiên: “Xin lỗi, Quân Lâm, sau này ta sẽ chú ý .”

Chị họ Diêu Hân Nhiên gửi tin nhắn riêng: “Em có cảm thấy cô ta thích Quân Lâm Thiên Hạ không?”

Diêu Viễn nghĩ thầm, mọi người chắc đều cảm giác được đi? Có điều cô không quen bàn luận thị phi, cho nên không tiếp lời, Diêu Hân Nhiên lại gửi đến: “Nhưng mà Quân Lâm Thiên Hạ này thật ác liệt! Hoặc là phối hợp, hoặc là cút! Ha ha, vui không? Chị nhìn còn thấy sướng, đang cùng Hoa Khai nói nếu Lạc Hà Mãn Thiên không biết điều như vậy, ngươi bảo Quân Lâm Thiên Hạ trực tiếp thịt cô ta luôn đi, chết trong tay người mình ái mộ là ngược nhất đấy.”

Diêu Viễn toát mồ hôi.

Một giây sau Quân Lâm Thiên Hạ cũng gửi tin nhắn riêng tới, “Đừng nghĩ nhiều.”

Cô sao lại nghĩ nhiều được, cô ta thích anh, anh thích… người khác, thì người khác kia cũng không thể đi so đo với tất cả những người thích anh chứ? Như vậy quá nhỏ nhen, cho nên Diêu Viễn rộng lượng trả lời một câu, thậm chí còn mang chút tính chất an ủi, “Được hoan nghênh, rất tốt .”

Chưa được bao lâu, Ngạo Thị Thương Khung nhắn: “Xin lỗi tẩu tử! Ta tưởng Lạc Hà đã hết hy vọng với Quân Lâm rồi, cho nên mới đáp ứng cho cô ấy cùng đi phó bản, thực ra cô ấy vốn là người trong bang , sau đó… ặc, tóm lại bang chủ đại nhân ngoại trừ người thì tuyệt không có ai khác đâu!”

Nhược Vi Quân Cố: “Ngươi đừng kích động như vậy”

Ngạo Thị Thương Khung: “Tẩu tử, ta không kích động trượng phu nhà người sẽ đem ta bầm thây vạn đoạn , hậu quả rất nghiêm trọng!”

Diêu Viễn toát mồ hôi, “Được rồi được rồi, ta tin mà.”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Đánh xong Boss cuối này dẫn em đi Vô Tà Sơn chơi nhé?”

Vô tà sơn?

Đại thần, anh đối với thánh địa hẹn hò của Thịnh Thế thiên vị biết nhường nào.

Tuy rằng bối cảnh trong Thịnh Thế được đồ họa rất xa hoa, Diêu Viễn bình thường cũng rất thích cưỡi Tảo Hồng Mã đi dạo vòng vòng, nhưng mà…

Nhược Vi Quân Cố: “Không đi được không? Em muốn xem phim.”

Quân Lâm Thiên Hạ: “À, vậy đợi lát nữa cùng xem phim”

Diêu Viễn kinh ngạc, người kia tiện nói: “Em muốn xem phim gì? Anh cũng bật, coi như cùng xem”

Diêu Viễn: “…”

Vừa định thở phào, luôn là như vậy, vừa định thở phào một cái liền trúng ngay một chưởng trời giáng , Quân Lâm Thiên Hạ: “Có muốn dùng webcam với anh không?”

Nhược Vi Quân Cố: “Dạ?”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Đùa thôi.”

Còn không đợi Diêu Viễn hoàn hồn sau hai ba đợt sóng triều liên tiếp, Ngạo Thị Thương Khung đã nhắn: “Đúng rồi tẩu tử, ta đã nói với người là lão Đại rất đẹp trai chưa? Thật đấy, đẹp lắm luôn!”

Câu nói cuối cùng này Diêu Viễn mãi vẫn không phân tích được là người nào đó bày mưu đặt kế, hay là Ngạo Thị Thương Khung thật sự “Đúng rồi” đột nhiên nghĩ ra?

Nói tóm lại, cùng đại thần “Võng luyến” thật hao tổn tinh thần.

Trong tiềm thức Diêu Viễn nhận định mình đây là đang yêu đương. (yêu đương trên mạng cũng là yêu đương).

6.2

Sau khi boss cuối ngã xuống, “bàn tay vàng” Ngạo Thị Thương Khung đi lên sờ soạng thi thể, lấy được trang bị không hẳn tốt nhưng cũng không tầm thường, ba bên phân chia, cũng có thể nói là hai bên, bởi vì Thiên Hạ Bang nhận được gì đều tặng hết cho tẩu tử đang ở Bách Hoa Đường, Ngạo Thị Thương Khung lúc đem đồ gửi cho Nhược Vi Quân Cố còn nói thêm một câu, “Đại tẩu, trong này ta gói cả quà cưới hôm rồi chưa kịp tặng, chúc ngươi cùng bang chủ nhà chúng ta tân hôn vui vẻ ha.”

Còn có vụ này nữa?

Nhược Vi Quân Cố: “Không sao đâu , không tặng cũng không vấn đề gì .”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Em nhận đi, lễ nhẹ ý nghĩa nặng.”

Ngạo Thị Thương Khung trợn ngược mắt nhìn hai chữ “Lễ nhẹ”, nhẹ chỗ nào ? !!!

Diêu Viễn thì nhìn chằm chằm ba chữ “Ý nghĩa nặng”, mỗ bang chủ, anh nhất định phải tích cực nhắc đi nhắc lại như vậy sao?

Đây mới thật sự là hạ gục nhanh tiêu diệt gọn, lại còn là một mũi tên giết hai con chim.

Hệ thống thông báo: Lạc Hà Mãn Thiên thoát khỏi đội ngũ.

Ặc, ba con…

Đánh xong phó bản đã qua chín giờ, chờ xem phim nữa thì phỏng chừng cũng phải mười một giờ, Diêu Viễn nói muốn logout, những người còn lại đều tỏ vẻ sao sớm vậy? Mới chập tối mà!

Nhược Vi Quân Cố: “Sáng mai có lớp, phải dậy sớm.”

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Đại tẩu thật sự là giảng viên đại học hả? Ta mới năm hai, cảm giác có chút… Hehe, cho tới hiện tại cũng chưa từng cùng cô giáo chơi điện tử bao giờ.”

Hoa Khai: “Tiểu Quân là giáo viên sao? Còn là giảng viên đại học? Toát hết cả mồ hôi, giờ ta mới biết đấy! Tiên Tiên ngươi nói ngươi mới hai bảy một nhành hoa? Vậy em ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Thủy Thượng Tiên: “Nhỏ hơn ta hai tuổi”

Ngạo Thị Thương Khung: “Hai lăm à, ừ ừ, vậy nhỏ hơn bang chủ nhà chúng ta ba tuổi.”

Thủy Thượng Tiên: “Hả? Quân Lâm bang chủ 28 à, thế là đang trong kỳ tráng niên* đấy.”

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Phụt!”

Ngạo Thị Thương Khung: “Ha ha đúng vậy, chính là đang trong cái kỳ đó.”

Nhược Vi Quân Cố: “Ta chuẩn bị logout, mọi người cứ từ từ trò chuyện.”

Cảm thấy mặt nóng ran, chủ đề như vậy thật sự là… Mà mỗ bang chủ vừa rồi thế nhưng lại không mở miệng ngăn cản, anh không phải luôn thuận trẫm thì sống chống trẫm thì chết sao? Một giây sau Ngạo Thị Thương Khung gửi một tin nhắn riêng đến: “Tẩu tử, ta bị người đàn ông của người chém chết, cầu an ủi!”

“…”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Mai phải dậy sớm, em xem xong phim thì ngủ luôn đi.”

Giết người xong vừa quay đầu đã dịu dàng bảo bạn ngủ sớm gì gì đó … Diêu Viễn đột nhiên thấy mỗ bang chủ cũng thật đáng yêu, ô, hóa ra cô cũng có mặt tà ác này sao?

Nhược Vi Quân Cố: “Vâng, anh cũng thế nhé.”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Tuần sau anh đến Giang Nính công tác.”

Diêu Viễn chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, không có nhìn lầm, Giang Nính, không phải là … tim lại đập thình thình.

Quân Lâm Thiên Hạ: “Có thể sẽ ở lại một đêm, em có muốn gặp mặt không?”

Bỗng nhiên nghĩ đến đoạn “Trong kỳ tráng niên” vừa rồi, Diêu Viễn quyết đoán nói: “Em là người truyền thống!”

Quân Lâm Thiên Hạ: “…”

Lần đầu tiên thấy Quân Lâm Thiên Hạ im lặng tuyệt đối, sau đó Diêu Viễn phản ứng lại, xấu hổ muốn chết! Lúc này tiếng chuông điện thoại từ bên cạnh vang lên, cô không nhìn kỹ tên người gọi đã nhấc máy, “Xin chào”

“Xin chào” Giọng nam đầy từ tính, có chút quen tai, Diêu Viễn nhìn trân trân vào màn hình máy tính, đầu óc vẫn cảm thấy mơ hồ, người ở đầu dây bên kia lại lên tiếng, trong giọng nói đầy ý cười, “Ta còn đang nghĩ xem câu đầu tiên em sẽ nói với anh là gì? ‘Xin chào’, rất tốt .”

“…”

“Nhận được điện thoại của anh rất bất ngờ sao?” thanh âm khêu gợi không nhanh không chậm.

“Khụ, cũng bình thường”

“Bình thường là tốt rồi.” từng chữ từng chữ chậm rãi nhả ra… đang quyến rũ người khác sao?!

Diêu Viễn nhẹ giọng hỏi: “Anh có việc gì à?”

“Không có” Anh nói, “Chẳng qua muốn gọi điện cho em, anh muốn làm vậy lâu rồi. Còn nữa, tuần sau anh đến Giang Nính, muốn gặp nhau hay không cho em quyết định.”

“…”

“Được rồi, em đi xem phim đi.”

Thế này thì còn xem xét gì nữa??

Anh nói tạm biệt, cô vâng một tiếng, điện thoại đã cúp rồi N phút sau Diêu Viễn vẫn còn ở trước máy tính ngây người ra.

Hôm sau Diêu Viễn mang hai mắt thâm quầng ngồi xe buýt đi làm, vừa ngồi xuống thím bên cạnh đã nhìn cô bảo: “Cô gái, cháu mặc ngược áo khoác rồi.”

Diêu Viễn cởi áo ra mặc lại xong, người ngồi sau lại vỗ nhẹ lên vai cô, Diêu Viễn quay đầu, đối phương liền nói: “Diêu Viễn, đúng là cậu rồi” Người đàn ông diện mạo nhã nhặn cười, “Mình vừa rồi còn không dám nhận, cậu cắt tóc, nhìn qua… Thay đổi không ít.”

“À, ừ” Từ khi đi du học cô vẫn luôn để tóc ngắn cho tiện.

Đối phương hỏi: “Cậu về nước khi nào vậy? Bây giờ đang làm ở đâu?”

Diêu Viễn kể qua một chút, người kia cười nói: “Về trường cũ công tác à, cũng tốt .”

“Ừ, cũng bình thường ấy mà” Diêu Viễn đột nhiên nghĩ đến câu kia hôm qua người nào đó nói “Bình thường là tốt rồi” thì không khỏi lắc lắc đầu, tối qua đã nghĩ cả đêm rồi giờ còn nghĩ, đúng là muốn chết mà.

Đối phương lại tiếp: “Cậu vẫn hay ngồi xe này à? Sao mình không gặp được bao giờ?”

Diêu Viễn thực ra không thích cùng người khác nói chuyện trên xe buýt lắm, nhưng đã gặp phải bạn học cũ rồi, lờ đi cũng không được, đành phải câu được câu mất trả lời, về phần trước đây tại sao không đụng mặt, thì bởi đây cũng là lần đầu tiên cô đi xe này, bình thường đều đi bộ đến trường, đằng nào đi lại cũng chỉ mất gần hai mươi phút, coi như rèn luyện thân thể thôi.

Diêu Viễn đến nơi trước, trước khi xuống xe đối phương hỏi số điện thoại, khi ra nước ngoài cô đã đổi một lần, về lại đổi, hiện tại có thể liên hệ với cô chỉ có người thân cùng mấy đứa bạn cùng phòng hồi đại học, còn có… Quân Lâm Thiên Hạ.

Diêu Viễn xuống xe rồi vẫn thấy bạn học cũ Trần Đông Dương ở cửa sổ vẫy nhẹ tay chào. Vào trường rồi cô mới đột nhiên nhớ ra, người này hình như đã từng có scandal với cô thì phải! Nghe nói trước đây cô thường ngồi bên sân bóng rổ dõi theo nam sinh chói mắt nhất, sinh động nhất dẫn bóng lên rổ, nam sinh kia chính là Trần Đông Dương.

Thêm lần nữa cảm thán YY** không có gì là không thể, cô chỉ nhìn quả bóng thôi mà, xem trận bóng rổ không nhìn quả bóng thì nhìn cái gì? Thế nào lại đồn thành cô nhìn mặt người cầm bóng được vậy?

Kỳ thật nếu đếm kỹ, từ nhỏ đến lớn việc Diêu Viễn trở thành trung tâm phân phối dưa lê không thiếu, mỹ nữ thì nhiều thị phi mà.

Diêu Viễn tóm lại cảm thấy, cô đó giờ đều là “Nằm cũng trúng đạn”.

Diêu Viễn nhận được điện thoại của chị họ khi đang đi trong vườn trường, cô mở miệng trước hỏi: “Em nói em chưa yêu đương bao giờ chẳng ai tin đúng không?”

“Chị tin.” Trả lời qua quýt rồi Diêu Hân Nhiên bắt đầu nói đến việc của mình, “Đêm qua bang chúng ta cùng Thiên Hạ Bang buôn dưa khí thế ngất trời trên kênh đồng minh, em ngủ sớm thật là đáng tiếc.”

Làm ơn đi, đêm qua cô tỉnh như sáo có được không?

Diêu Hân Nhiên tiếp: “Người Thiên Hạ Bang đều biết em ở Giang Nính rồi, sau đó nói chuyện rất vui, còn phát hiện ra không ít người cũng đang ở đây, thế là có người liền đề nghị sang tuần tổ chức offline, thật là kích động phải không?!!”

Trước không nói tới Diêu Viễn một chút cũng không kích động, mà “Giang Nính” “sang tuần” “offline” này cùng với “Giang Nính” “tuần sau” “gặp nhau” của người nào đó là không mưu mà hợp sao? Hay là ngấm ngầm động tay động chân đây? Thật sự cần phải tỉ mỉ xem xét .

“Ai đề nghị vậy?”

“Bạn trên mạng đó.”

“Bạn trên mạng nào?”

“Tẩu Na Thị Na, tiểu tử nhiệt tình tăng vọt, hành trình một ngày du lịch Giang Nính cũng sắp xếp xong hết rồi, đầu tiên tập hợp ở đài phun nước quảng trường Vạn Đạt, sau đó đi ăn rồi đi dạo vườn thực vật, tiếp theo tới bờ biển xem hải đăng, chỗ chúng ta khi còn bé thường đi nhặt vỏ sò ấy, tiếp nữa ăn tối xong đi hát Karaoke, cuối cùng là đi dạo chợ đêm.”

“…”

“Nhưng bang chủ nhà họ, cũng chính là phu quân Quân Lâm Thiên Hạ nhà em có vẻ sẽ không tham gia.”

“Anh ấy không đi?”

Hóa ra đúng là cô nghĩ nhiều rồi? Diêu Viễn có chút xấu hổ , hoài nghi người ta trong khi người ta thật sự chỉ là đến để công tác thôi.

Còn mỗ bang chủ có trong sạch hay không thì chỉ có hắn biết trời biết.

Cho nên tối hôm đó Diêu cô nương chẳng mấy khi ôm tâm lý bồi thường đăng nhập, sau đó chủ động liên hệ với Quân Lâm Thiên Hạ

“Anh có bận không?”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Không, đang chờ em.”

Nhược Vi Quân Cố: “… Đi Vô Tà Sơn nhé?”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Được.”

Sau đó gặp nhau, cưỡi chung Bạch Hổ. Vừa thưởng thức phong cảnh trên đường, Diêu Viễn vừa nghĩ thầm hình như linh thú anh đưa cô còn chưa thả ra bao giờ, lần sau thả đi, cùng anh sóng vai, tự tại giữa đất trời. Diêu Viễn trẻ người non dạ, nghĩ sao nói vậy đem ý tưởng nói ra hết, cuối cùng nhận được câu trả lời là

Quân Lâm Thiên Hạ: “Không ổn.”

Thưởng thức phong cảnh? Tự tại giữa trời đất? No no no, lão gia này chẳng qua chỉ muốn “Cưỡi chung” mà thôi.

——————————-

*Kỳ tráng niên: thời kỳ khỏe khoắn, mạnh mẽ (cả tâm lẫn sinh lý hihi :”>)

**YY: ở đây mang nghĩa hoang tưởng, tự sướng.

6.3

Diêu Viễn nhìn màn hình trước mặt, cảm thấy mình cùng Quân Lâm Thiên Hạ phát triển quan hệ thật sự là quá tốc độ , tuy rằng chỉ là trong game online, nhưng vẫn cảm thấy hiệu ứng “Cảm tình nóng lên” nhanh như hỏa tiển, ôi, đã đến mức có thể tay trong tay nhảy xuống thiên nhai rồi.

Hẹn hò xong lại bị chị họ gọi vào kênh đồng minh.

Ôn Như Ngọc: “Tẩu tử đến rồi!”

Bảo Bối Ngoan: “Đại tẩu Đại tẩu cầu ảnh chụp!”

Hoa Khai: “Đúng đấy, ta cũng chưa được xem ảnh tiểu Quân bao giờ.”

Bảo Bối Ngoan: “Lại nói, Hoa Khai tỷ tỷ lớn lên thật thanh thuần, tóc dài như vậy hâm mộ quá đi!”

Hoa Khai: “Thanh thuần hai chữ này cách ta đã rất xa rồi, về phần tóc chẳng qua cũng nhờ nuôi rất nhiều năm mà dài thôi.”

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Hôm nay quả là sảng khoái, được ngắm không ít mỹ nữ!”

Diêu Hân Nhiên bảo Diêu Viễn xem lịch sử, Diêu Viễn kéo lên nhìn nhìn, phát hiện Hoa Khai, còn có hai cô gái trong Thiên Hạ Bang đã đăng ảnh mình lên rồi.

Thủy Thượng Tiên: “Chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, bọn họ đối với em tò mò như hổ đói!”

Diêu Viễn: “…”

Có điều thành thật mà nói, bộ dạng Hoa Khai trên thực tế thục nữ hơn nhiều so với tưởng tưởng của Diêu Viễn, cô cứ luôn cho rằng cô nàng là loại nữ sinh khô cứng cơ, dù sao bình thường nói chuyện cũng đều theo kiểu “Con ranh này muốn ăn đòn à?!”…

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Một lần nữa thỏ thẻ xin xỏ ảnh ngọc của tẩu tử!”

Bảo Bối Ngoan: “Cầu ảnh chụp Đại Tẩu!”

Sau đó cả đống người cùng lên tiếng, bao gồm cả người của Bách Hoa Đường.

Thủy Điều Ca Dao: “Náo nhiệt quá, đang nói chuyện gì vậy?”

Bảo Bối Ngoan: “Thủy Điều tỷ tỷ? Đã lâu không gặp!”

Thủy Điều Ca Dao: “Ừ, gần đây tương đối bận rộn.”

Sự xuất hiện của Thủy Điều Ca Dao cuối cùng cũng khiến mọi người dời đi được chủ đề “Cầu ảnh chụp Đại Tẩu”, Diêu Viễn thở phào một hơi, sau đó nhìn Thủy Điều Ca Dao hào hứng nói mấy ngươi đang đăng ảnh à? Sau đó thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng gửi mấy tấm ảnh chụp mình lên, tấm nào tấm đó đều xinh đẹp động lòng người.

Diêu Viễn hòa vào quần chúng cùng nhau thưởng thức một phen, theo đảng này luôn là hạnh phúc mà lại không áp lực, tốt đẹp biết bao.

Trong vô số tiếng ca ngợi, Diêu Viễn lại nhìn thấy một con cá bơi ngược dòng, Tẩu Na Thị Na: “Kỳ thật ta nghĩ Đại Tẩu vẫn đẹp hơn …”

Diêu Viễn suýt nữa thì xắn tay áo đứng phắt dậy!

Hoa Khai: “Xem ra đệ nhất mỹ nhân phải thoái vị rồi .”

Lạc Thủy: “Kịch liệt cầu ảnh ngọc của tẩu tử! !”

N người lập tức phụ họa, ngay cả Thủy Điều Ca Dao cũng nói: “Hờ hờ, cùng cầu.”

Trong thái độ của Thủy Điều Ca Dao có chút bé nhỏ khiêu khích, nhưng Diêu Viễn thật sự cảm thấy “Xem ai đẹp hơn nào” cái gì gì đó thực sự là muôn phần nhàm chán, lại không phải là thi hoa hậu thế giới, thắng còn được 20 vạn đôla. (200 000$)

Hoa Khai gửi tin nhắn riêng tới: “Cô ta cũng thật là tự tin, có bản lĩnh thì đừng lấy ảnh gốc ra, tuy chị đây giờ suốt ngày lúi húi ở Khai Hoa Điếm, nhưng tốt xấu gì năm đó cũng xuất thân IT (Information Technology- công nghệ thông tin) đấy nhé, Photoshop hay không tùy tiện quét mắt một vòng là biết ngay, còn tưởng không ai phát hiện mình giở trò? Khôi hài!”

Hoa Khai: “Tiểu Quân, có muốn ta giúp người Photoshop qua ảnh chút không? Tung ra đảm bảo con ranh kia răng rơi đầy đất, hoa lệ kế nhiệm ngai vàng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân luôn!”

Nhược Vi Quân Cố: “Hữu hộ pháp, bình tĩnh.”

Hoa nở: “…”

Diêu Viễn nhìn mấy người còn đang rít gào đòi ảnh mình trên kênh đồng minh, xem ra không gửi cho có lệ là không xong , làm sao bây giờ?

Sau đó, Diêu Viễn đột nhiên đọc được một câu làm cho cô tỉnh cả người, Bảo Bối Ngoan: “Ta có thể thỏ thẻ cầu ảnh ngọc của lão Đại không?”

Nhược Vi Quân Cố: “Khụ, cùng cầu.”

Kênh tán gẫu theo quán tính trầm mặc 3 giây, thay vào đó là những hàng chấm than nhảy ra liên tục!

Bảo Bối Ngoan: “Oaoaoaoaoa!!!!!!!!!”

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Tẩu tử uy vũ!!!!!!!!”

Ôn Như Ngọc: “Tẩu tử uy vũ! Tuyệt đối uy vũ!”

Hoa Khai: “Tiểu Quân lại bán manh!” (Ý là đáng yêu)

Không phải bán manh, là bán… chồng…

Mà Quân Lâm Thiên Hạ kiệm chữ như vàng rốt cuộc cũng mở kim khẩu: “Muốn xem ảnh anh?”

Bảo Bối Ngoan: “MuốnMuốnMuốnMuốnMuốn! !”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Không hỏi mấy người.”

Diêu Viễn toát mồ hôi, trước đó chỉ là dời đi hỏa lực thôi, không nghĩ tới hậu quả, bây giờ… Cô có phải đang tìm chết hay không vậy?

Nhược Vi Quân Cố: “Cũng không phải là cưỡng ép…”

Bảo Bối Ngoan: “Nhất định phải cưỡng ép mà tẩu tử!”

Hoa Khai: “Cùng cưỡng ép.”

Bảo Bối Ngoan: “Cơ bất khả thất thời bất tái lai*, tẩu tử mạnh mẽ lên, năn nỉ tỷ đó!”

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Cùng cầu!”

Vì sao cứ có cảm giác không đúng ở đâu rồi?

Quân Lâm Thiên Hạ: “Muốn không?”

Anh nhất định phải phối hợp như vậy sao?

Quần chúng: “Tẩu tử muốn !”

Áp lực quá lớn, rốt cuộc tay cũng run rẩy đánh : “Vâng”

Đây là thời khắc mang tính lịch sử!

Trong lúc mọi người nín thở chờ đợi, Quân Lâm Thiên Hạ làm theo yêu cầu, ảnh chụp load rất chậm rãi, tất cả nhất tề đần ra.

Đó là một tấm ảnh tiểu bảo bảo tuyệt đối chưa tròn nửa tuổi, bé xíu nằm trong tã lót màu đỏ được thêu vô cùng tinh tế, vừa giống hoa lại vừa giống một loại ký hiệu. Cục cưng mở to mắt đối diện ống kính, đang thoáng toét miệng cười, mặt mày rõ ràng, sống mũi đã loáng thoáng thấy được rất cao rất thẳng, da thịt trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun… Khụ, tóm lại đứa nhỏ này nhìn qua muốn bao nhiêu xinh đẹp liền có bấy nhiêu xinh đẹp!

Bảo Bối Ngoan: “Đây là bang chủ khi còn bé sao? Oa oa oa quá đáng yêu! ! Ta chịu không nổi rồi !”

Trong khi những từ đáng yêu, dễ thương bay đầy màn hình, một đám người đã hoàn toàn quên mất thứ bọn họ muốn hẳn phải là ảnh mỗ bang chủ hiện tại, mà không phải là bức ảnh đến shota cũng không tính như vậy..

Ôn Như Ngọc thực sự thực sự rất muốn nhắc nhở bọn họ một câu: “Nguyên tắc của các ngươi đâu? !”

Diêu Viễn cũng đang sâu sắc cảm thán thật là đáng yêu quá, một giây sau đã nhận được tin nhắn riêng của người nào đó, Quân Lâm Thiên Hạ: “Anh đã phải hy sinh nhan sắc rồi, em có muốn bồi thường một chút không?”

Tính cách thì một chút cũng không đáng yêu.

Phong ba cầu ảnh chụp cứ như vậy qua đi, Diêu Viễn đem tấm ánh bé con kia lưu vào máy tính tính, nghĩ bụng sau này sinh con không biết có thể dễ thương như vậy hay không?

Đáp án dĩ nhiên là chỉ có hơn chứ không kém.

Đương nhiên đây là nói sau .

Bước vào tháng 12, thời tiết chuyển lạnh không ít, nhưng trong trò chơi trước sau vẫn nhiệt tình như lửa. Mấy ngày này bọn họ vẫn luôn bàn luận về việc offline ở Giang Nính, đối với sự kiện này mới đầu Diêu Viễn quyết định không tham gia , nhưng sau đó biết được mỗ bang chủ khéo như vậy đúng vào hôm đó cũng đến đây thì quyết đoán đi ghi danh! Không cần viện cớ từ chối hẹn hò với người kia, hai chọn một, quá rõ ràng rồi.

Diêu Viễn đi báo danh xong, Ôn Như Ngọc, Hùng Ưng Nhất Hiệu, Thủy Điều Ca Dao những người cách Giang Nính trời Nam đất Bắc cũng đều ghi danh, vì vậy lại kéo theo không ít người ở thành phố khác tới, cuối cùng chốt nhân số là 33, quy mô cũng được coi như khổng lồ.

Kỳ thật trong số này có rất nhiều người Diêu Viễn hoàn toàn không quen, đều là Thiên Hạ Bang. Trong bang ngoại trừ vài nguyên lão cô thường tiếp xúc, những người khác hầu như không nói chuyện bao giờ, phần đa là cô trở thành đề tài cho họ nói chuyện thôi.

Nhưng mà không quen cũng không sao, Bách Hoa Đường thì đều quen hết mà, lại nói, cô chủ yếu là vì trốn tránh người nào đó nên mới đi , mục đích đạt thành là được.

Muốn hỏi Diêu mỹ nhân vì sao sợ cùng Giang bang chủ gặp mặt như vậy? Chính là vấn đề về trị số chiến đấu. Trong lòng Diêu Viễn, cô tình nguyện một địch trăm còn hơn phải đấu tay đôi với người kia.

Nhưng mà đồng chí Diêu Viễn, đồng chí không cảm thấy “khéo như vậy, cùng một ngày” gì gì đó là rất đáng suy xét rất đáng cân nhắc sao?

Chân tướng quả thực là vô cùng sinh động.

Cùng Diêu Viễn báo danh, Ôn Như Ngọc lắc đầu rồi lại lắc đầu, “Giang Thiên, cậu giỏi!”

Diêu Viễn gặp lại Trần Đông Dương là ở dưới lầu nơi cô làm việc, rất ngoài ý muốn, đi lên chào hỏi, “Thật trùng hợp, lại chạm mặt rồi.”

Trần Đông Dương cười một cái, “Mình là cố ý đến tìm cậu, chờ cả nửa ngày rồi.”

Diêu Viễn kinh ngạc, “Tìm mình? Vậy sao không gọi điện thoại?” không phải đã lấy số rồi sao?

Đối phương nói: “Số cậu cho mình bị sai.”

Diêu Viễn xấu hổ, nói bất cẩn không biết người ta có tin không?

Trần Đông Dương tiếp: “Tìm chỗ ngồi đi? Mình muốn cùng cậu nói chuyện một chút.”

Diêu Viễn nghĩ thầm cô cùng Trần Đông Dương không thân chẳng thiết thì có gì để nói? Có điều vì tình nghĩa đồng học, đối phương cũng đã mở lời rồi giờ cự tuyệt thì không tốt lắm, liền gật đầu nói: “Mình bây giờ chuẩn bị đi ăn cơm, cậu ăn chưa?”

“Chưa”

Hai người cứ như vậy đi về phía cạnh căng tin trường, vào một nhà hàng nhỏ khá đặc sắc gọi hai phần cơm, hai cốc đồ uống sau đó bắt đầu nói chuyện, nhưng hầu như đều là Trần Đông Dương nói, Diêu Viễn nghe, chủ yếu là vì cô đói rồi, có cơm là cắm đầu ăn, thỉnh thoảng gật gật. Nói thì chẳng ra làm sao, mà cậu bạn học cũ này tìm cô cuối cùng là vì cơ sự gì? Thời tiết của Toronto à?

Cơm nước xong, Diêu Viễn đang muốn kêu nhân viên phục vụ lại trả tiền, người đối diện đã nhanh hơn nói mình mời, Diêu Viễn thấy cậu ta có thành ý như vậy cũng không tranh nữa, nói cám ơn.

Trần Đông Dương nói: “Đừng khách sáo. Diêu Viễn, cậu có bạn trai chưa?”

“Hả?”

“Mình nghĩ, nếu cậu chưa có bạn trai… vậy cậu thấy mình thế nào?”

Hóa ra trọng điểm đều được đặt cuối cùng ? Diêu Viễn sững sờ buột miệng nói: “Mình vừa kết hôn .”

Trần Đông Dương ngẩn ra, sau đó lông mày chậm rãi nhăn lại, mở miệng muốn nói mấy lần cuối cùng mới cười cười, “Là như vậy…”

Mà Diêu Viễn nói lời kia chẳng qua cũng chỉ là miệng nhanh hơn não, quay đầu lại trong lòng cũng kinh ngạc không thôi, xem ra việc “Kết hôn” này đối với cô quả nhiên tạo thành bóng ma không nhỏ, trong tiềm thức liền xem chính mình là phụ nữ đã lập gia đình?

Trần Đông Dương đứng dậy nói: “Thành thật xin lỗi đã quấy rầy cậu.” Sau đó hờ hững tạm biệt trước khi xoay người đi. Dường như có chút tức giận? Diêu Viễn nhìn tấm lưng kia, vốn định giải thích một chút, nhưng mà như vậy có tính là không trùng hợp thì không thành sách không? Hoặc nên nói biết thời biết thế, thuận nước đẩy thuyền, lời nói dối có thiện ý?

Lúc này tiếng chuông di động vang lên, là tin nhắn nhưng lại không có bất cứ câu chữ nào ngoài một dấu chấm hỏi.

Dãy số xa lạ , nhưng là số bản địa, Diêu Viễn nhớ ra trước khi ăn cơm Trần Đông Dương vừa lưu số điện thoại “Chính xác” của cô, liền mặc nhiên nhận định luôn là cậu ta.

Cô nghĩ ngợi một hồi rồi đáp lại: “Thật sự rất xin lỗi, mình đã có người kết giao rồi, cậu rất tốt, chơi bóng rổ lại giỏi, mình tin cậu sẽ tìm được người tốt hơn mình.”

Bên kia mãi không trả lời, Diêu Viễn nghĩ, cho dù không tin việc cô đã ‘kết hôn’ vừa rồi, hiện tại đại khái cũng hiểu rõ rồi chứ?

Khi Diêu Viễn bước ra khỏi nhà hàng thì điện thoại lại vang , là dãy số xa lạ kia, cô ấn nút nhận, bên kia nói: “Có người thổ lộ với em?”

Thanh âm rõ ràng không phải Trần Đông Dương, giọng cậu ta không trầm thấp như vậy, ngược lại lại có chút giống, giống…

“Quân Lâm Thiên Hạ?”

“Ừ”

Diêu Viễn nhìn trời.

“Có người thổ lộ với em?” Đối phương nhẹ bẫng mà lại lặp lại một lần.

Diêu Viễn vô cùng quẫn bách , “Cũng không tính là như vậy.”

“Hắn làm gì ?”

“Em không rõ.”

“Mấy tuổi?”

“Cùng tuổi với em.”

“Đẹp trai bằng anh không?”

Vị đại ca này, tôi đã nhìn thấy anh bao giờ đâu? Sức tưởng tượng có phong phú cỡ nào cũng không thể từ một tấm ảnh bé con mà ảo tưởng ra được phong tư của ngài hiện giờ được,

“Chuyện này… có thể là em nghĩ nhiều nhưng mà anh… Đang ghen đấy à?”

Bên kia khựng lại một chút, sau đó “Ừ” một tiếng, rõ ràng dứt khoát, trực tiếp công kích thần kinh đại não của Diêu mỹ nhân.

Cho dù có nghi hoặc thật thì cứ tự mình gặm nhấm là tốt rồi, hỏi ra làm quái gì vậy, xấu hổ chưa? Đỏ mặt chưa???

Giang gia hỏi: “Tối em có rảnh không?”

“Làm gì?”

“Video call”

Tại sao đi một vòng đã đến video call rồi?

Âm thanh khêu gợi bên kia nói: “Miễn cho đêm dài lắm mộng, nhìn anh xong đến liếc em cũng không muốn liếc sang ai khác nữa đâu.”

Nên nói người này không để ai vào mắt, hay là không để bốn biển năm châu vào mắt, hay là tất cả đều không để vào mắt đây?

“Quá kiêu ngạo!” Diêu Viễn nghiêm túc phê bình.

“Không, gan anh rất nhỏ.”

“…”

Trước khi cúp máy Diêu Viễn chợt nghĩ ra, vị đại thần này đang yên đang lành đổi số điện thoại làm gì? Khiến cô gặp tình huống ngượng người như vậy…

Mỗ bang chủ nói: “Tính toán về lâu về dài.”

Không phải chỉ là kết hôn trong game sao? Cũng không phải ngoài đời, để ý nhiều vậy làm gì?

Là trước đây Diêu Viễn thường nghĩ, bây giờ nhớ lại quả nhiên quá nông cạn!

Diêu Viễn cảm thấy chính mình áp lực càng lúc càng lớn rồi, từ trò chơi đến hiện thực, người nọ vượt rào sao lại tự nhiên quá vậy, thông thuận quá vậy, không do dự quá vậy??

Vừa nghĩ đến buổi tối sẽ video call liền có chút hãi hùng khiếp vía .

Nhưng mà đêm hôm đó cũng không video call được, Diêu Viễn nhận được tin nhắn người kia có một buổi xã giao không thể tránh được, phải rất muộn mới xong cho nên đừng đợi anh nữa.

Diêu Viễn đầy mặt tươi cười mà tiếc hận nói: “Không sao không sao, còn có cơ hội .”

Đối với việc trong giọng nói của cô không giấu được cảm giác như trút được gánh nặng, người đàn ông ở đầu dây bên kia chỉ cười nhẹ: “Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Thấy không sờ được , không thấy cũng thôi, cái hắn muốn , là vừa có thể nhìn thấy được lại vừa có thể sờ được kia.

Bình luận
Ads Footer