“Ông hài lòng với chuyến bay chứ, thưa ông Gamble?” Cort đang định gật đầu thì dòng hành khách xuống máy bay chợt khựng lại ở phía trước vì một khách thương tật gặp trục trặc với chiếc xe lăn của mình. “Vâng, cảm ơn cô”.
“Rất mừng là đã tìm được một chỗ cho ông vào những phút cuối”. Cô tiếp viên hàng không thân thiện đưa mắt nhìn xuống, và khi ngước lên nụ cười chuyên nghiệp của cô trở nên chân thành hơn. “Ông đến thăm New Orleans nhân dịp lễ hội Mardi Gras hay ông là người ở đây vậy?”
“Tôi là dân ở đây”. Ông nhìn lại dòng người, rồi xem đồng hồ. Đã ba lần ông gắng gọi cho Jean-Del khi chuyển sân bay ở Atlanta nhưng chỉ nghe hộp thư thoại trả lời.
Ông không tính gọi điện về nhà cho đến khi nắm chắc được các sự kiện về vụ cháy và cái chết của Marc. Ông biết mẹ ông hẳn sẽ nói gì.
“Hai tuần nữa tôi sẽ quay về đây cho một kỳ nghỉ hai ngày”, Cô tiếp viên tâm sự, vừa đưa mấy đầu móng tay được chăm chút kỹ gãi nhẹ lên tay áo ông. “Thật tuyệt vời nếu có ai đó đưa tôi đi xem thành phố đây, hay đi ăn tối…?”
Lời mời gọi rụt rè khiến ông đưa mắt nhìn cô thoải mái hơn. Một cô gái tóc vàng, hàm răng trắng muốt, bộ ngực cao quá hoàn hảo để có thể coi là thực, nhưng cô ta có một giọng nói thật dễ thương và làn da rám nắng tuyệt vời. Dáng cô ta cũng thon gọn, như kiểu người ông thích. Theo cái cách mà cô ta đưa mắt nhìn ông thì cầm chắc cô nàng sẽ bỏ qua rất nhanh các thắng cảnh danh lam cùng bữa ăn tối mà hướng thẳng đến nơi nào có chiếc giường gần nhất.
Cort chưa bao giờ gặp khó khăn trong việc tìm các quí cô nóng bỏng như vậy nhưng gần đây ông có phần mệt mỏi với họ. “Sẽ có cả nửa triệu đàn ông trong thành phố vào tuần tới”. Ông nói với cô ta khi dòng người lại bắt đầu chuyển động và ông cũng bước theo với mớ hành lý xách tay. “Thế nào cô chẳng tìm ra một mối hẹn hò”.
Khi xuống khu chờ lấy hành lý để nhận lại vali quần áo, Cort đi ngang trước một màn hình TV công cộng và nghe được đoạn cuối bản tin nóng từ một đài truyền hình địa phương, “…cuối cùng cũng đã khẳng định nạn nhân là ông Marc LeClare, bốn mươi bảy tuổi, ứng viên thống đốc thuộc đảng Dân chủ. Ông Marc LeClare, một nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân và cộng đồng cư dân địa phương, vốn được coi là có nhiều khả năng thắng cử vào vị trí trên”. Phát thanh viên thể hiện vẻ tư lự đầy thông cảm trước khi tiếp tục. “Người sống sót và là nhân chứng của vụ án mạng, một phụ nữ trẻ” – một bức ảnh nhỏ hơi mờ hiện ra trên màn hình cạnh phát thanh viên – “hiện còn chưa được cơ quan thẩm quyền xác nhận nhân thân. Mục tin tức sẽ tiếp tục đem đến cho quí vị các thông tin mới nhất ngay khi được cập nhật”.
Không thể là cô ta được. Cort lại gần bấm nút chuyển sang một kênh truyền hình địa phương khác và xem một phóng sự khác về vụ giết người. Lần này bản tin cho thấy hình ảnh em trai ông cùng cô bạn đồng sự đang đưa một cô gái tóc đỏ có khuôn mặt trắng xanh ra khỏi thang máy tại trụ sở cảnh sát. Jean-Del tỏ ra hung bạo, cả Terri – kẻ thoáng làm dấy lên mối lo ngại trong đầu Cort – cũng vậy. Khi nhân chứng ngẩng đầu đưa ánh mắt vô hồn nhìn về phía máy quay, Cort thầm thốt lên, đó chính là cô ta – Sable, cô bạn gái thời đi học của Jean-Del. Làm thế quái nào mà cô ta lại dây vào chuyện này nhỉ? Ông tiếp tục dõi theo đến cảnh Sable bị tay phóng viên xô đẩy và đụng đầu khi ngã xuống. Ánh mắt hung bạo trên mặt cậu em trai khiến ông vớ lấy cái xách và chạy ngay đến chỗ chiếc máy điện thoại gần nhất, có điều lần này ông gọi điện trực tiếp đến cơ quan.
“Thật hỗn loạn”, Nhân viên điều tra của ông nói sau khi lược qua những gì mình biết về vụ đốt nhà. “Chúng tôi đang chờ báo cáo kết quả giám định pháp y về ông LeClare. Cô gái tóc đỏ hầu như đã biến mất trước khi việc thu thập hồ sơ được tiến hành”.
Terri Vincent đã không hé một lời về chuyện nhân chứng từng là cô bạn ngày nào của Jean-Del. Hẳn cô ta đã biết diều đó. Jean-Del không thuộc loại giấu giếm đồng sự những chuyện như vậy. Tại sao cô ta không báo lại cho Cort. Đây có thể là điều đầu tiên ông sẽ mắng cô khi đến đó.
“Vật đã được dùng để đốt nhà là gì?”
“Các chai bom xăng”. Nhân viên điều tra đáp, nhắc đến một dạng bom xăng tự chế rất đặc biệt. “Chúng tôi phát hiện một chai còn nguyên, giống hệt những chai đã được dùng để đốt bến thuyền tháng trước và cơ sở chế biến thủy sản hồi tháng mười hai”.
Cort suy nghĩ về kẻ dốt nhà hàng loạt từng là cơn dịch đầy tai họa cho ngành công nghiệp đánh bắt thương mại của LeClare. Từ những lời đe dọa mà LeClare nhận được, cơ quan của Cort gần như tin chắc rằng có một nhóm độc lập các ngư dân bất mãn đã chủ trương đốt phá cơ ngơi tài sản của ông – một nhóm ngư dân người Cajun, cùng dòng tộc như Sable Duchesne. Đây là sự ngẫu nhiên, hay có thể Sable còn lý do gì khác để có mặt ở đó.
“Hãy cho ai đó đến lấy hành lý của tôi tại sân bay. Tôi sẽ để thẻ hành lý tại quầy giải đáp thông tin ở đó”.
Cort rút từ ví tấm vé đỗ xe dài hạn.
“Ông cần đi đâu vậy, sếp?”
“Vào thành phố”.
***
Sable biết thời điểm Jean-Del bước ra khỏi phòng khám và thư giãn một cách vô thức trong một thoáng trước khi tập trung vào việc thuyết phục nhân viên phòng cấp cứu rằng nàng hoàn tàn không có ý định ngất trở lại. Chiếc xe đẩy lăn bánh đưa nàng rời khỏi phòng khám đi vào hành lang. Qua câu chuyện giữa người nữ y tá và cô hộ lý nàng biết họ đang đưa mình đi chụp X quang và từ đó sẽ đưa nàng về phòng điều trị.
“Cô ta bị sao vậy?” Nàng nghe một giọng nữ trẻ hỏi sau khi được đẩy vào một căn phòng rất lạnh.
“Không rõ lắm. Bị chấn thương ở đầu, tôi nghĩ vậy”. Cô hộ lý đã nhận nàng từ phòng cấp cứu chỉ nhận được lệnh chuyển nàng vào phòng X quang. “Chị có cần bệnh án của cô ấy không?”
“Không, cứ để nó đấy. Mười phút nữa tôi phải lo cho một ca mổ xương chậu. Tôi phải làm nhanh cho xong chỗ này đã”. Có vật gì đó nhẹ nhàng nhưng chắc chắn đai vòng quanh cổ nàng. “Hãy giúp tôi nhấc cô ấy”.
Nàng vẫn mềm rũ khi họ nâng mình lên và xoay xở đặt nàng lên bàn khám, mắt vẫn nhắm nghiền khi họ sắp xếp máy soi và các bản phim chụp quanh mình. Chỉ khi cô y tá đã bước ra ngoài nàng mới hơi hé mắt để nhìn quang cảnh trong phòng. Một nam kỹ thuật viên trẻ tuổi đang đứng trước tấm vách ngăn bảo vệ gần một bảng điều khiển trông rất phức tạp. Cô hộ lý cũng đã ra ngoài và cũng không thấy bóng dáng Jean-Del đâu cả.
Giờ mình có thể ngưng giả bộ được rồi,
Nàng quan sát anh nhân viên kỹ thuật trẻ làm việc. Anh ta xoay các núm, nhấn các nút bấm, và thiết bị chạy rì rì. Anh bước lại để thay các bản kim loại và mỉm cười với nàng. “Này, cô gái, cô cảm thấy thế nào?”
“Đầu tôi đau quá”. Nàng thú nhận.
“Tôi hiểu”. Có tiếng chuông báo, anh ta kiểm tra và thở dài. “Nghe này cưng, tôi có việc gấp phải xuống ngay dưới kia không thể trì hoãn. Cô cứ nằm yên cho thật thoải mái, tôi sẽ quay lại ngay, được chứ?” Khi nàng gật đầu anh hơi mỉm cười và đẩy vội một chiếc máy nhỏ trên bánh xe ra khỏi căn phòng.
Sable cuộn tròn người và quấn chặt quanh mình tấm vải mỏng. Cả tấm vải lẫn chiếc áo bệnh nhân nàng mặc đều quá mỏng không cách nào dủ cho nàng khỏi rét run. Từng phút trôi qua, việc anh nhân viên chưa quay lại khiến nàng bồn chồn lo lắng.
Hay anh ta quên mình ở đây rồi?
Cuối cùng nàng ngồi dậy, trèo ra khỏi bàn và đi ra xem chuyện gì đã giữ chân anh nhân viên kỹ thuật. Nàng đến cửa khi nó vừa mở ra và chỉ kịp nép mình ngay phía sau cánh cửa.
Một người đàn ông thấp trông gân guốc đội chiếc mũ cứng màu vàng bước vào và đi thẳng đến bên bàn. Nàng không nhìn thấy mặt người kia nhưng cảm thấy có một mùi quen kỳ lạ. Mùi của cá… lẫn mùi xăng.
Chính là hắn!
Nàng xoay người qua cánh cửa và chạy thẳng về hướng gian phòng lớn. Bên ngoài cả hai phía đều không có ai, và nàng lao như bay vào một căn phòng không bảng hiệu ở một bên phòng lớn. Hóa ra đó là một phòng vật liệu hậu cần với rất nhiều xe đẩy chất đầy vải trải giường.
Mình phải làm gì bây giờ?
Nàng không thể ở lại đó. Nàng phải thoát ra. Nàng cần có quần áo.
Một giỏ áo choàng trắng treo trên tường phòng chứa, nàng giật lấy một cái và suýt kêu thét lên khi phát hiện ra cơ thể bất động của anh nhân viên kỹ thuật X quang. Lòng trắng trong mắt anh ta vằn máu, hàm anh ta thõng xuống cùng những vết tím bầm quanh cổ.
Anh ta đã bị siết cổ chết.
Dạ dày Sable quặn thắt khi nàng đưa tay kiểm tra mạch của anh ta và thấy nó đã tắt hẳn. Nàng đưa ánh mắt hoang dã nhìn ra cửa. Liệu hắn có quay lại đây không? Liệu hắn có đến tìm nàng, ngay ở chỗ này?
Cần phải tìm Jean-Del ngay.
Nàng đến bên cánh cửa và nhẹ nhàng đẩy hé ra chút xíu. Mùi tanh cá và mùi xăng ập vào mũi, và nàng nhìn thấy lưng gã đàn ông nọ chỉ cách mình vài tấc. Gã vẫn đội chiếc mũ cứng màu vàng. Gã đứng đó, ngay bên phải phòng kho, và chờ đợi.
Đợi để kiếm nàng.
Sable kéo lại mấy chiếc áo choàng trắng để che đi thi thể anh nhân viên kỹ thuật rồi lục lọi lấy ra từ giỏ đồ dơ một chiếc quần giải phẫu lốm đốm những vết máu khô. Sau khi mặc nó vào và gắng nhét vạt áo choàng bệnh nhân của mình bên trong, nàng mặc thêm chiếc áo choàng trắng lấy xuống khi nãy. Nàng tìm nhanh trên các giá thấy một cái mũ bịt tóc và một đôi ủng cao su mềm và dùng luôn để che đi mái tóc và đôi chân. Nàng thầm cầu nguyện khi vớ lấy một chiếc xe thùng chở đẩy các tấm vải sạch và dùng nó đẩy cửa đi ra. Gã đàn ông bước tránh sang bên, vừa đưa mắt nhìn nàng nhưng nàng đã cúi đầu quay lưng lại. “Xin lỗi”.
Nàng đẩy chiếc xe về phía đại sảnh hướng về phía có tấm bảng ghi chữ LỐI RA màu đỏ.
Chỉ còn vài bước nữa.
“Này, khoan này, đợi một chút”.
Liếc nhìn lại qua vai nàng nhìn thấy gã đang chạy đuổi theo mình. Trong cơn liều lĩnh tuyệt vọng nàng quay ngoặt chiếc xe lao thẳng nó vào người gã và đâm bổ về phía các bậc thang. Nàng vội vã lao xuống tầng dưới và đâm thẳng vào một khu vực dành riêng. Thậm chí nàng không dám dừng lại cầu cứu, gã có thể bắt kịp bất cứ lúc nào.
Nàng phải thoát ngay khỏi nơi này.
Chiếc áo choàng trắng khiến nàng lẫn vào đám hộ lý, bác sĩ mà nàng vượt qua khi chạy theo các bảng hướng dẫn đưa đến chỗ cầu thang máy. Không ai nói gì với nàng hoặc dõi theo cách nàng chạy vào cầu thang máy hay thử ngăn cản khi nàng ra khỏi bệnh viện.
Trong một thoáng nàng đứng bên ngoài và nghĩ đến Jean-Del đang ở trong phòng cấp cứu chờ mình, rồi qua cặp kính nàng nhìn thấy gã đàn ông đội mũ vàng ra khỏi thang máy. Ánh mắt gã quét qua khuôn mặt mọi người trong đại sảnh. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy rõ mặt gã, và nàng nhận ra gã. Chính là Billy Tibbideau, một trong những người làm công cho Caine Gantry. Caine từng chiến đấu bằng mọi cách để bảo vệ quyền đánh cá thương mại phía ngoài khu cửa sông, còn Marc LeClare đang sở hữu một trong những công ty đánh cá thương mại lớn nhất tiểu bang.
Billy dợm bước tiến ra lối vào cổng trước. Nàng cần phải tìm cho được Jean-Del. Sable vội vã chạy xuống lối vào khu cấp cứu nhưng chợt phải dừng chân vì một chiếc sedan vừa dừng ngay phía trước chắn ngang dường. Ông lão lái xe bước ra đi lại phía nàng, vừa tựa người nặng nề lên chiếc gậy chống cầm bên tay phải. Tay trái ông ta quấn trong một tấm khăn ăn đầy máu.
“Ông bị sao thế?”
“Một con chó hoang khốn kiếp cắn”, ông ta đáp, vừa cau mày giận dữ nhìn về phía chiếc sedan. “Tôi để chìa khóa xe trong ổ cắm – cô đưa nó vào chỗ đỗ giùm. Tôi sắp xỉu mất”. Không nói gì thêm ông ta khập khễnh bước vào trong bệnh viện.
Sable liếc nhìn qua vai và thấy Billy đã bước ra ngoài. Không còn thời gian nữa. Nàng chạy quành qua phía hông xe và mở bật cánh cửa bên người lái.
***
“Sớm nay Cortland đã trở về từ Biloxi đấy”, Elizabet Gamble nói với bà quản gia Mae Wallace trong khi đang xem xét cách trang trí hoa mới trong phòng ăn, vừa cố uốn lại chiếc lá dương xỉ bướng bỉnh phía sau một bông hồng đã nở. “Bà không quên xếp thêm một chỗ cho nó trong bữa ăn tối nay dấy chứ?”
“Vâng, thưa bà”. Mae đi lại kéo tấm màn sa tanh màu thanh thiên. “Trông có vẻ như trời sắp mưa đấy”.
“Chẳng thà mưa bây giờ còn hơn để đến cuối tuần”. Elizabet hơi nhíu mày trong cái bóng mình phản chiếu mờ mờ trên bề mặt chiếc bàn dài bằng gỗ dái ngựa có trong nhà bà từ thời cách mạng Pháp. Không có vật gì đặt sai chỗ, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp nhưng dù sao bà vẫn nhấc cặp kính đeo trên dây quanh cổ để tự mình kiểm tra lại. “Hoặc là tôi đã có thêm hai cặp lông mày khác, hoặc là phải đánh bóng lại chiếc bàn này, Mae”.
Bà quản gia cười nhẹ. “Chắc chắn phải đánh bóng lại chiếc bàn, thưa bà”.
Có tiếng chuông diện thoại trong bếp reo, Mae xin lỗi để ra nghe. Bà ta quay lại sau đó một thoáng. “Có cô Moriah Navarre đến thăm bà”.
“Tôi sẽ tiếp cô ấy trong thư viện. Nhân tiện nhớ gọi điện cho cửa hàng hoa để đảm bảo có đủ hoa tươi cho bữa tiệc nhé. Tôi không muốn phải chạy đôn đáo tìm kiếm vào giờ chót đâu”. Elizabet cầm bản kế hoạch để trên bàn. Quá nhiều việc phải làm mà thời gian chuẩn bị chỉ còn có vài ngày, “Ồ, nhớ cho tôi biết khi nào thì bên dịch vụ chiêu đãi sẽ bày bàn, chúng ta cần thêm một bàn cho các món buffet nguội đấy”.
Tuần lễ của ngày hội lớn nhất New Orleans trong năm gần như đã đến sát bên, nhưng Elizabet Gamble cũng đã quá quen với những thách thức kiểu này, từ dạ tiệc mà ông Louis chồng bà tổ chức hàng năm tại nhà hàng của mình dành cho khách hàng đến Lễ hội Trắng Đen (‘Noir et Blanc Gala’ trong nguyên bản – ND) là sự kiện xã hội quan trọng nhất trong sổ lịch gia đình. Từ khi đảm nhận vai trò nữ chủ nhân thay mẹ hai mươi lăm năm trước, Elizabet đã theo đúng truyền thống và tổ chức được những buổi chiêu đãi cực kỳ trang trọng và hoàn hảo vào các dịp lễ hội theo mùa. Truyền thống là điều tuyệt diệu nhưng để theo kịp nó vài năm gần đây bà đã cảm thấy có phần mỏi mệt.
Chắc mình đã quá già để xoay xở nổi với những sự kiện như lễ hội Mardi Gras này.
Khi bước vào thư viện của chồng, lần thứ một nghìn bà Elizabet lại ao ước giá như mình cũng có được một đứa con gái. Wendy, cô con dâu của bà, cũng có thể tiếp nhận các nghĩa vụ gia đình ấy, nhưng cô ta cùng với Evan khăng khăng việc sẽ về sống ở một trại nuôi gia súc tít tắp tận vùng miền trung của xứ Montana. Elizabet còn có hai gã con trai để gả bán, và một khi Jean-Delano an vị cùng Moriah, bà có thể chuyển giao ngọn đuốc truyền thống vào tay cô ấy.
Giờ mình chỉ có thể thuyết phục nó cầu hôn cô gái này. Bà biết thằng con trai mình bướng bỉnh đến mức nào, nhưng cũng chẳng hại gì nếu bỏ nhỏ một lời gợi ý nhẹ nhàng. Việc thông báo hôn nhân vào dịp lễ hội trong năm thế này hẳn sẽ là một điểm nhấn tuyệt vời trong bữa tiệc liên hoan. Một khi anh chàng đã lập gia đình, bà và Moriah sẽ tìm cách kéo anh ta ra khỏi ngành cảnh sát để chuyển sang một nghề không cần mang theo vũ khí lúc đi làm.
Bà nhấc máy trên bàn làm việc của chồng. “Moriah đấy hả, cháu có khỏe không? Cháu đến thật đúng lúc, bác cũng đang nghĩ đến cháu đấy”. Mùi rượu mạnh khiến bà hơi nhíu mày, bà mở một ngăn kéo bàn, nơi chồng bà để lại một chai cô nhắc cùng một chiếc ly miệng hẹp. Bà nén tiếng thớ dài – Louis đã hứa với bà và bác sĩ của mình là sẽ bỏ rượu – và đóng ngăn kéo lại.
“Bác đã tính kêu cháu và Jean-Delano lại ăn tối tuần này, tối nay hai đưa có bận không? Cort cũng sắp ghé nhà sớm, chúng ta sẽ có một cuộc liên hoan nhỏ trước lễ hội”.
“Bác Elizabet, rất tiếc là cháu không thể. Vừa xảy ra một chuyện khủng khiếp”. Giọng Moriah nghe khàn khàn và thiểu não khác hẳn ngày thường. “Marc LeClare vừa bị giết sáng nay”.
Bà lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế của chồng, không nói được một lời trong khi Moriah kể lại những chi tiết kinh hoàng về những gì đã xảy ra. Elizabet nghĩ đến Marc, người bạn từ thời để chỏm của chồng mình và hình dung tin này sẽ tàn phá Louis tới mức nào khi đến tai ông. Những giọt lệ tràn ra làm cay mắt bà khi nghe Moriah kể về tình cảnh rối loạn của Laure LeClare cũng như sự riết róng của giới báo chí. Giọng cô gái nhỏ dần và Elizabet như chợt tỉnh. “Bác sẽ gọi điện cho Louis, chúng ta sẽ đem đồ ăn từ nhà hàng ở đó lại cho Laure. Cháu ở lại bên bà ấy được chứ? Bác không nghĩ bà ấy có bà con thân thích nào trong thành phố”.
“Vâng, cháu sẽ ở đó”. Moriah thở dài. “Cháu đã cố tìm Jean-Del nhưng người ta nói anh ấy đang ở bệnh viện với một phụ nữ được tìm thấy cùng với Marc”.
“Một phụ nữ ư?”Elizabet nhăn trán. “Ai thế? Tại sao cô ta lại vào bệnh viện?”
“Cô ấy bị thương hay bị làm sao đấy, cháu không chắc lắm. Ít phút nữa họ sẽ có cuộc họp báo về cô ta trên vô tuyến truyền hình”. Một giọng nói không hối hả chợt vang lên trong loa, Moriah nói, “Cháu phải đi đây, Laure đang gọi cháu. Bác cũng mau đến đó chứ?”
“Ừ. Cố làm cho bà ấy khuây khỏa, và nhớ đừng nói gì với đám phóng viên. Bác sẽ sớm gặp lại cháu”. Elizabet chuyển kênh gọi và quay số điện thoại nhà hàng của chồng. “Philipe hả? Anh có thể bảo chồng tôi nghe máy được không?” Bà lắng nghe một thoáng trong khi người phụ trách ở đầu dây bên kia giải thích rằng Louis đang giám sát việc tiếp nhận một lô hàng lớn. “Thôi được, vậy bảo ông ta gọi lại cho tôi càng sớm càng tốt nhé. Có chuyện cực kỳ quan trọng”.
Bà rút cái ly miệng hẹp đã được dùng từ ngăn kéo của Louis rồi đi lại chỗ bật TV. Ông trưởng phòng cảnh sát điều tra hình sự đang có mặt ở đó và đưa ra các thông báo cho giới truyền thông. Bà không ưa George Pellerin, một người xuất thân từ thành phố New York và không mấy được tôn trọng do cách xử lý vụ việc liên quan đến tầng lớp dân chúng Creole. Bà mời ông ta đến dự các buổi họp mặt quan trọng của mình chỉ do chiều theo ý con trai. Bà chỉ mong thuyết phục được Jean-Del rời bỏ lực lượng cảnh sát để kiếm một nghề an toàn hơn, càng sớm càng tốt. Trước lúc đó thì làm vừa lòng ai cũng được.
“Isabel Marie Duchesne hiện đã được đưa vào bệnh viện để điều trị chấn thương ở đầu”, viên đại úy đang nói. “Lúc này chúng tôi chưa có thông tin cập nhật nào về tình trạng của cô ta”.
“Cô ấy đã làm gì ở gian nhà kho, thưa đại úy?” Một phóng viên hỏi. “Cô ấy có dây dưa gì với Marc LeClare không?”
Pellerin đỏ mặt. “Cô Duchesne là nhân chứng của một vụ việc đang được điều tra, đó là tất cả những gì tôi có thể thông báo cho quí vị vào lúc này”.
Cặp kính dày cộm rơi khỏi bàn tay vô tri giác của bà đập xuống sàn gỗ cứng. Isabel Marie Duchesne.Sau bao lời bà từng thành tâm cầu nguyện với hi vọng sẽ không bao giờ còn phải nghe lại cái tên ấy nữa.
Elizabet nhìn lên một hốc tối trên tường vốn được Louis làm để phô bày vật mà ông coi là của gia truyền quí báu nhất của họ – một hộp vuông nhỏ trong đó nữ chúa đầu tiên của gia tộc đã đem theo mình món hồi môn từ Paris. Gia tộc nhà Elizabet lần ngược dòng dõi đến Jean Baptiste Le Moyene xứ Bienville, người sáng lập và xây dựng New Orleans của vua Louis XV. Cũng vì lẽ trên bà luôn coi niềm tự hào của chồng bà về người nữ tổ “trong hộp” không mấy rõ ràng. Bà ta thực ra không khá gì hơn một con điếm bán mình cho một đám cưới để đổi lấy món hồi môn thảm hại cùng một chuyến hành hương miễn phí đến Hoa Kỳ. Hệt như Isabel Duchesne ngày nào từng lợi dụng Jean-Delano để mong đổi phận cho mình.
Không thể để nó gây hại cho con trai ta thêm lần nữa.
Hoảng loạn, Elizabet trở lại bàn và quay lại số gọi đến nhà hàng. Các ngón tay run rẩy khiến bà phải quay đến hai lần. “Philipe hả? Tôi không quan tâm đến số hàng mới nhận. Bảo chồng tôi đến máy điện thoại ngay. Phải, cực kỳ khẩn cấp”.
***
Không chịu nổi cảnh thảnh thơi ngồi đợi, Jean-Del đi ra phía cửa sổ gần hành lang khu cấp cứu để nhìn xem dòng người xuôi ngược bên ngoài. Nếu trường hợp Sable được chấp nhận anh có thể bố trí một nhân viên có vũ trang phía ngoài phòng cô. Khốn khổ, chắc anh phải tự mình canh gác – có thể khi tỉnh lại cô ta sẽ có cảm giác thoải mái hơn khi nói chuyện với anh.
“Anh đã đưa vợ vào trong kia phải không?” Một giọng nói dịu dàng hỏi. Jean-Del quay lại và thấy một phụ nữ trung niên đang đứng cạnh mình. Bà ta bận bộ quần áo mặc ở nhà xoàng xĩnh nhưng nụ cười rất dễ cảm tình. Cuối cùng anh cũng hiểu ra – bà ta nghĩ Sable là vợ anh.
Có gì đó quặn lên trong lòng anh. “Không, bác ơi. Cô ấy… chỉ là bạn”.
“Anh đừng lo, đây là một bệnh viện tốt”. Bà ta gật đầu về phía các phòng điều trị. “Chồng tôi đang ở trong ấy. Ông ấy đã ăn quá nhiệt tình vào bữa ăn trưa, sau đó thấy đau ở ngực”.
Giọng nói nghe vui vẻ nhưng anh nhận ra vẻ lo lắng trong ánh mắt bà ta. “Chắc cũng không có gì nghiêm trọng đâu”.
“Có lẽ do chứng khó tiêu, nhiều khả năng là thế. Ông ấy luôn lên án ớt và hành, bao giờ cũng vậy”. Bà ta bật cười với chính mình. “Tôi luôn nhắc ông ấy đừng ăn quá nhiều và quá nhanh như thế, nhưng ông ấy có thèm nghe đâu”.
Anh thoáng mỉm cười. “Thật khó khăn cho đức ông chồng khi có bà vợ làm bếp quá ngon”.
“Tôi đoán là cô gái của anh bị va đập đầu mạnh lắm”. Bà ta nheo mắt. “Chắc cả hai cùng bị tai nạn?”
“Không phải, bác ơi, cô ấy bị té ngã”. Anh nhìn về phía sau qua cửa sổ. “Cháu đã gắng đỡ cô ấy, nhưng không kịp”. Tất cả những gì anh gắng làm dường như chỉ là cố giữ để cô không lọt khỏi các ngón tay anh.
Cô hộ lý xướng một cái tên, và người phụ nữ vỗ vai anh. “Đến lượt tôi dấy. Đừng bực bội, con trai. Hãy chịu khó chăm sóc, cô ấy sẽ khỏe thôi”. Bà ta đến bên cô hộ lý, sau đó bật cười và theo bước cô ta đi vào phòng điều trị.
Jean-Del hướng sự chú ý sang một bóng áo choàng bệnh viện đang đối thoại với một ông lão phía bên ngoài. Đó là một phụ nữ đang quay lưng lại phía anh. Một ngón gió thổi qua để lộ ra một khoảnh tóc của cô ta đỏ như ngọn lửa tối.
Không thể thế được…
Anh nguyền rủa trong khi chạy ra cổng nhưng người lái chiếc xe sedan lại đang chắn ngang phía trước anh.
“Chạy đi đâu mà như ma đuổi thế hả?”
“Xin lỗi”. Jean-Del phải dừng lại khá lâu để trấn yên ông già trước khi thoát ra để chạy tiếp.
Sable đã ngồi sau tay lái chiếc sedan và đang lui xe ra. Cô ta không chỉ qua mặt anh mà thậm chí còn có thể cho anh ngã lật gọng.
Jean-Del có thể gọi điện về đồn và giải thích bằng cách nào mà nữ nhân chứng cho cái chết của Marc LeClare đã xoáy được một chiếc xe, và anh chờ được hỗ trợ. Hoặc anh phải tự mình bắt cô ta lại.
Anh thậm chí còn không có thời gian nghĩ về chuyện đó.
Một phút sau Jean-Del đã bắt kịp Sable trên xa lộ nhưng giữ khoảng cách ba chiếc xe để nàng không nhận ra. Anh biết nàng đang chạy đi đâu – về Atchafalaya, như nàng từng làm trong đêm vũ hội hôm nào. Chỉ có điều lần này nàng đã sai lầm nghiêm trọng. Sable hẳn vẫn coi anh như một gã trai si tình không nhìn thấy được gì xung quanh nàng cả. Nàng không hiểu rằng suốt mười năm qua anh đã va chạm với đủ kiểu giết chóc và phá hoại. Việc truy tìm lũ giết người đã thay đổi anh, loại bỏ đi lòng thương hại nơi anh, biến anh thành một kẻ săn tìm mang dòng máu lạnh.
Nàng có thể chạy đi bất kỳ đâu nhưng chẳng có nơi nào trên thế gian này có thể giúp nàng trốn khỏi anh được nữa.
Terri lặng lẽ nhận những lời dự báo dai dẳng từ Pellerin và chỉ lên tiếng khi cần phải trả lời. Cũng như khi họp báo, câu chuyện không xuôi chảy chủ yếu vì vẫn chưa ai tiếp xúc được với Jean-Del và bệnh viện cũng chưa gọi lại để thông báo về chẩn đoán bệnh trạng của Sable.
“Tôi không quan tâm chuyện óc có tràn ra qua tai cô ta hay không”. Viên đại úy cao giọng vào khúc cuối chuỗi ngôn từ nóng nảy của mình. “Hãy bám lấy bệnh viện Mercy, bảo họ gắn bất cứ thứ phương tiện cấp cứu gì lên đầu cô ta cũng được, rồi đưa cô ấy về đây để thẩm vấn. Giữ cô ta trong phòng giam có bảo vệ cho đến khi có được hồ sơ về LeClare, và không một ai – kể cả cô ta – được quyền trao đổi với báo đài trừ khi đã thông qua tôi. Tôi muốn bản đánh máy báo cáo diễn tiến đầy đủ sự vụ trên bàn tôi sau hai giờ nữa. Cô thấy đã rõ ràng chưa, trung úy?”
Terri những muốn bắt Jean-Del phải làm bản báo cáo này nếu có thể lôi tay anh ta khỏi nữ nhân chứng đủ lâu để dành cho việc đánh máy. Anh ta còn nợ cô chuyện này. “Vâng, thưa ông”.
Điện thoại của Pellerin reo đến lần thứ năm kể từ lúc Terri bước vào phòng, và ông ta đưa mắt nhìn nó với vẻ khó chịu. “Thôi, ra ngoài đi”.
Terri ra khỏi đồn và đi về phía chiếc xe của mình, vừa đi vừa châm một điếu thuốc. Cô đã gắng thử bỏ thuốc lần nữa dạo đầu năm nhưng việc từ bỏ làn khói nicotine như biến cô thành một con ngốc, và cô hình dung mình đang mang lại một ân huệ cho thế giới bằng cách chờ đến khi kỳ nghỉ phép diễn ra. Còn hiện giờ cô chưa thể đếm ngược thời gian cho đến khi làm rõ được vụ LeClare, hi vọng cũng chóng thôi, một khi Sable bắt đầu chịu nhớ ra vài điều gì đấy. Và khi đó rất có thể Terri sẽ tìm ra được một tay đồng sự mới. Vĩnh biệt kỳ hè. Cô hít một hơi sâu rồi thả làn khói cay sè ra khỏi phổi trong một hơi thở dài. Thực tình cô cần phải bỏ thuốc, và bỏ sớm. Hi vọng cô ta cũng xứng đáng với điều đó, Jean-Del.
“Terri”.
Cô quay phắt lại, những tưởng sẽ nhìn thấy anh bạn đồng sự của mình. “Làm thế quái nào mà…” Cô im bặt khi bắt gặp ánh mắt màu lục thay vì màu lam. Mọi bức tường cảm xúc trong cô như sụp xuống. “Nhanh vậy sao”. Cách đó vài bước có mấy cảnh sát đang đứng tán chuyện phía trước lối cổng chính, cô kéo một hơi nữa làm đỏ sáng đầu ngọn thuốc. “Rồi ông cũng đã thu xếp được một chuyến bay phù hợp cho mình, đúng không?” Sếp cứu hỏa Cortland Gamble trông vẫn như mọi khi – khẩn trương, tao nhã, hơi bực bội. Ông ta cao hơn Jean-Del vài phân, ngực hơi rộng hơn và có mái tóc nâu thay vì đen, bằng không có thể coi như người anh em sinh đôi của Jean-Del.
Tất cả, ngoại trừ vẻ mặt và cái miệng, vẻ mặt nói lên rằng ông ta sẵn sàng ăn gỏi sống các nữ thám tử thông minh. Cái miệng cho biết ông ta sẽ bắt đầu từ ngón chân cái và cứ thế nhai ngược lên.
Hãy quên cái miệng của ông ta đi.
“Lại đây”. Ông ta nắm lấy cánh tay cô và đưa đi quanh phía bên của tòa nhà, ra ngoài tầm nghe. “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thằng em tôi đang ở chỗ quái nào thế?”
“Cẩn thận với cái áo của tôi. Nó vừa được giặt khô đấy”. Cô gỡ mình ra khỏi bàn tay giữ của ông. “Jean-Del đang ở bệnh viện, dán cao cho nữ nhân chứng của chúng tôi”. Cô liếc nhìn đồng hồ. “Dầu sao tôi cũng vẫn nhắn tin cho anh ấy suốt ngày. Sao không để tôi bảo anh ấy gọi cho ông ngay khi quay trở lại?”
“Sao cô không cùng đi với nó?”
“Vì chúng tôi có dính liền bụng với nhau đâu”. Cô đã nhận quá nhiều chuyện phiền toái từ Jean-Del trong vụ này, và cô không muốn nhận thêm từ ông anh trai của anh ta nữa. “Nhưng nếu ông thấy có gì rắc rối trong việc chúng tôi xử lý vụ này, thưa sếp, ông có thể nói chuyện trực tiếp với đại úy Pellerin”. Không kìm nổi, cô rít thêm một hơi thuốc và thả một hơi khói vào mặt ông ta.
“Tôi sẽ làm thế”. Cort giật lấy điều thuốc từ tay cô, thả xuống đất và dí nó dưới gót giày mình. “Còn người phụ nữ ấy, Isabel Duchesne, cô ta đã nói những gì?”
“Cô ta nói cô ta không thể nhớ rõ mọi chuyện”. Cô những muốn châm một điếu khác, nhưng chắc ông ta sẽ xé toạc cả bao thuốc và bắt buộc cô phải thụi ông ta mất. “Rõ ràng là cô ta đang gắng bảo vệ mình, hoặc bảo vệ LeClare. Tôi đoán cô ta là mèo của ông ấy”.
“Cứt”.
Cô nhướng mày. “Ông hôn mẹ cũng bằng cái miệng đó sao?”
Ông đưa mắt nhìn quanh một thoáng tưởng như lòng kiên nhẫn mình cần đang ẩn nấp quanh đâu đó. “Tôi cần những thông tin cập nhật về tất cả những gì mà các vị đã thu thập được”.
“Còn tôi, tôi cần một chiếc Maserati, màu đỏ anh dào với nhiều chi tiết bằng vàng. Đó sẽ là một sự bảo đảm để giữ chân tôi”. Cảm thấy mình hơi ngu ngốc, cô đi băng ngang ông ta, hướng thẳng về bãi đỗ xe, về phía phương tiện vượt thoát nhanh nhất của mình.
Ông ta bám theo cô. “Chẳng có gì đáng cười cả, Terri”.
“Này, sếp tôi đã bám theo nhằng nhằng như một vết xăm xấu xí trên da đây, em trai ông thì như đang sắp phá tan con đường công danh của chính gã, còn tôi thì đang có một nhân chứng bị thương cần thẩm vấn và một vụ án cần giải quyết. Tin tôi đi, đây không phải là cái túi chứa đủ thứ chuyện tào lao của ngày hôm nay đâu”. Cô kéo chùm chìa khóa xe từ túi quần và khua rổn rảng cho đến khi mở được cánh cửa phía tay lái của xe mình.
“Tôi cần biết chuyện gì đang xảy ra”.
“Ông có thể nói chuyện với trung sĩ trực. Tôi quá bận để có thể giữ tay ông ngay bây giờ và cho ông biết rằng ông em trai bé nhỏ của ông vẫn ổn”. Khi cô mở cửa, ông đưa một tay ra và đóng sầm nó lại. “Em trai tôi sẽ không dính dáng gì với con bé Isabel Duchesne ấy”.
Terri nhướng mày. “Tin sốt dẻo cho ông đây: tôi đã gắng ngăn cản ông em ông khi đào xới vụ này, nhưng anh ấy không muốn nghe. Jean-Del muốn tận tai nghe những chuyện rác rưởi này từ Isabel Duchesne, và có vẻ như anh ta vẫn giữ nguyên quan điểm ấy. Nhưng nếu ông nghĩ mình có thể kéo anh ấy ra thì hãy thử đi”.
“Tôi sẽ nhận hồ sơ vụ án khi chuyển đến tổ điều tra hỏa hoạn bên này, dầu sao đó cũng là thẩm quyền của chúng tôi”.
“Vậy cứ làm thế đi”. Chuông điện thoại reo trong xe, và cô đẩy ông sang bên để mở cửa xe và trả lời máy. “Vincent nghe đây”.
Cô lắng nghe người ở đầu dây bên kia thông báo các tin cuối từ bệnh viện, vừa nhắm nghiền mắt, những mong có thể dập đầu vào đâu đó. Rất tiếc, Jean-Del, tôi đã gắng làm tất cả những gì có thể.
“Tôi hiểu. Hãy báo cáo cho đại úy Pellerin, nói với ông ấy tôi nghĩ chúng ta cần phát lệnh tạm giữ đối với Duchesne. Phải. Hãy thông báo thường xuyên cho tôi”.
“Jean-Del phải không?”
“Một dạng như vậy. Một kỹ thuật viên được tìm thấy đã bị bóp cổ chết ở bệnh viện Mercy. Anh ta đã chụp X quang cho nhân chứng của chúng ta, người mới đây vừa được nhìn thấy đang lái xe trốn khỏi bệnh viện trên một chiếc xe đánh cắp”. Cô gặp ánh mắt nhìn của Cort. “Em ông đang đuổi theo cô ấy”.
***
Cecilia Tibbideau nghe tiếng dập phía cửa trước của chiếc xe mooc dùng làm nhà đi động và đưa mắt nhìn quanh gian bếp nhỏ bé sạch sẽ trước khi bỏ giỏ đồ giặt xuống. “Billy hả?” Cô chà bàn tay vào phía trước chiếc tạp dề. “Anh phải không?”
“Đồ chó cái khốn kiếp”. Tiếng bước chân gã huỳnh hụych đi vào bếp. Khuôn mặt mỏng của gã đẫm mồ hôi bóng loáng, trên tay xách theo nửa hộp sáu lon bia và một cái chai bọc giấy nâu. “Lấy cái ly coi, Cee”.
Cô bước ra phòng ngoài với lấy xuống cái ly ưa thích của chồng, một ly vại gã xoáy được tại một quán bia trong vùng. Cô kiểm tra để tin rằng cái ly vẫn sạch trước khi đặt nó lên bàn trước mặt gã.
“Anh đang vội sao, cưng?” Đôi khi gã không quá say xỉn nếu ăn món gì đó trước. “Em vẫn giữ đồ ăn trong lò…”
“Câm mồm”. Gã mở chai, dốc chỗ rượu whiskey vào chiếc cốc vại rồi đập mạnh cái chai xuống mặt bàn.
Cecilia không ngờ gã về nhà muộn thế. Gã bảo có việc phải làm cả buổi sáng hôm nay nhưng muốn bữa ăn tối vẫn nóng và sẵn sàng trên bàn vào lúc năm giờ. Hiện đã quá bảy giờ rồi. Trên mặt gã vẫn còn những vết thâm tím mới, và môi dưới gã cũng bị dập. Caine Gantry đã nện gã.
Gã bắt gặp ánh mắt nhìn của cô. Mắt gã đỏ ngầu, một bên có vẻ như bắt đầu sưng lên. “Mày nhìn cái gì?”
“Có nhìn gì đâu, Billy”. Cô cúi mặt. “Em rất tiếc”.
“Mày tiếc hả. Phải, mày nói đúng, mày đang rất tiếc”. Gã dưa mắt nhìn quanh gian bếp rồi xỉa vào giỏ quần áo ướt. Giọng gã chợt trở nên nhỏ nhẹ. “Mày vẫn còn chưa làm cho xong công việc của mình phải không?”
Cecilia nhìn xuống những ngón tay đan nhau của mình. “Đấy là mẻ cuối cùng. Mưa ập xuống trước khi xong kịp”.
Gã khịt mũi và uống thêm ngụm nữa. “Chắc mày lại chỉ ngồi lê xem các trò chơi trên truyền hình suốt ngày”.
“Không có đâu, anh. Em lau bếp, giật đồ và chuẩn bị bữa tối”. Nếu có xem trên TV bản tin chiều chắc gã đã phát điên và quăng vỡ luôn chiếc máy thu hình rồi.
Billy không to lớn nhưng gã có thể chuyển động rất nhanh khi muốn. Gã đã đứng vụt lên và nắm chặt hai vai Cecilia trước khi cô kịp chớp mắt. “Đừng có mà dối tao”.
“TV bị hỏng”. Cô nép người tránh hơi thở nóng hực của gã. Gã chưa bao giờ đánh cô, nhưng hôm nay gã có gì đó khác thường, một vẻ gì đó thật đáng sợ trong mắt gã. “Em không xem được”.
“Nhưng mày muốn có một cái khác, đúng không? “Gã đập mạnh tay lên chiếc tủ lạnh. “Một cái to hơn, tốt hơn?”
“Không, em không muốn thế, thực dấy, Billy”. Cô cảm thấy khó thở, bị ép giữa thân xác nặng nề của gã và cánh cửa phẳng. “Em không thích TV”.
“Kiếm việc gì đó hay hơn mà làm”. Mắt gã nhíu lại. “Mày vẫn chuyện trò với con ngỗng cái nhà bên kia hả?”
Cô lắc đầu.
“Tốt nhất là như thế”.
Billy ghét Lilah, cô láng giềng kế bên, nhưng không phải vì chuyện cô ta là kẻ yêu đương đồng tính. Cecilia nghi chồng minh đã mấy lần ve vãn cố ta và cô ta đã thẳng tay cự tuyệt.
Có thể tình dục làm gã dịu xuống chăng. “Hay để em thử làm cho anh thấy thoải mái hơn, cưng?” Cô liếm môi, một động tác mà gã thích cô làm.
“Hừ, đang muốn hả?” Gã nhìn lên ngực cô. “Chẳng bao giờ là đủ với tao”.
Cô không thích làm tình với gã, nhưng thế còn hơn cứ phải thấp thỏm suốt đêm.
Gã nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt thay dổi. “Tao không đủ thời gian”. Gã buông cô ra, đi về phía giường ngủ, sau đó bước ra với một khẩu súng săn và hộp đạn. “Tao đi săn đây, sẽ về muộn hơn”.
Gã đã không đi săn từ nhiều năm nay. “Vâng”.
“Đừng có mà hờn dỗi”. Gã đưa tay tốc váy và chộp vào phần dưới người cô. “Tao sẽ lo cho mày vụ này sau”.
Khi gã chồng đã rời khỏi chiếc xe mooc, Cecilia vẫn ngồi yên bất động. Chỉ khi nghe tiếng xe gã lăn bánh trên đường cô mới đưa tay kéo vạt váy xuống và để cho những giọt nước mắt tràn ra. Cô cảm thấy ghê tởm khi gã động chạm mình như vậy – như với một con đĩ thay vì với vợ mình.
“Cecile?”
Giọng nói của Lilah khiến cô vớ vội chiếc tạp dề lau mặt. “Đợi một chút”. Cô không mở tấm màn che cửa. “Chị cần gì không?”
“Chị nghe tiếng Billy la hét”. Một phụ nữ tóc vàng ngực to hiện ra từ dưới chiếc ô của mình. “Nó đánh em hả?”
“Không, em đã nói hắn không đánh em. Hắn chưa bao giờ đánh em”.
Lilah bước đến gần, gấp ô lại và mở cửa bước vào. Dưới chiếc áo khoác ngoài cô ta bận một trong những bộ đồ nghề làm việc rực rỡ của mình – chiếc váy mini màu cam ôm chặt lấy những đường cong khêu gợi của thân hình – khiến Cecilia phải chớp mắt. “Chị nghe tiếng lúc hắn chạy ngang qua sân. Em phải tránh xa thằng cha khốn kiếp ấy thôi, cô bé”.
Tránh xa Billy Tibbideau? Cô gần như bật cười ra tiếng. Cô không có một gia đình để trở về, đã từ bỏ trường học từ năm mười sáu tuổi, và đâu có ai cần đến cô. Billy là tất cả những gì cô có.
“Chị có thể giúp em tìm việc làm”. Cô hàng xóm nhấc vạt váy xẻ sâu khoe ra món đồ lót bên dưới. “Hàng thuê của Bartholomew đấy”.
Lilah biễu diễn mỗi tuần năm tối tại Quán vũ thoát y Bart, nhưng cô ta vốn có một thân hình tuyệt mỹ và hoàn toàn thoải mái khi khoe nó ra. Cecilia trái lại thậm chí còn không thích thay đồ dưới ánh đèn. “Cảm ơn, nhưng em đâu có thể làm được những gì như chị”.
Cô hàng xóm đảo tròn mắt.”Em sẽ phục vụ bàn, cưng ơi, chứ đâu có nhảy thoát y”.
Lilah tiếp tục nói về chuyện việc làm nhưng Cecilia không thể chú tâm vào những gì cô ta nói. Cô vẫn nghĩ hoài về việc Billy mang theo khẩu súng săn ra xe. “Cảm ơn chị, nhưng em không sao mà”, cô cắt ngang lời người hàng xóm và mở tấm mành cửa. “Xin lỗi chị, em còn mấy việc phải làm ngay”.
Lilah vừa đi Cecilia liền đến bên máy điện thoại. Cô gọi cho Caine và báo lại chuyện Billy đã ra ngoài để đi săn. Caine hẳn phải biết chính xác chồng cô đang muốn săn bắn thứ gì.
***
Sable không giảm tốc dộ cho đến khi chuyển sang một nhánh đường nhỏ hơn chạy về phía vùng cửa sông, tận lúc ấy nàng vẫn còn chưa hết run rẩy.
Sao hắn có thể tìm ra mình nhanh thế chứ?
Jean-Del đã yêu cầu nhân viên bộ phận cấp cứu không được cho bất kỳ ai biết tin nàng đang ở đấy. Kẻ giết Marc hẳn đã bám theo nàng từ chỗ đám cháy đến đồn cảnh sát rồi từ đó lần theo đến tận bệnh viện. Hoặc một tay cớm nào đó đã cho gã biết phải tìm nàng ở đâu.
Gã đã siết cổ người kỹ thuật viên trẻ tuổi để biết đường tìm đến chỗ nàng. Gã còn có thể làm những gì tiếp nữa?
Giờ nàng đã lấy trộm đựợc một chiếc xe, nàng phải chạy thật nhanh và phải cẩn thận khi đi chuyển. Nếu cảnh sát phát hiện, nếu Jean-Del bắt kịp, nàng sẽ không còn cơ hội nào để chạy thoát. Và trước tiên nàng cần phải gặp được Caine.
Caine Gantry có nhiều chuyện phải trả lời nàng.
Lối rẽ vào bến tàu của Gantry được đánh dấu bằng một biển báo viết tay rõ ràng tại điểm cắt với một con đường nhỏ bụi bặm. Khi rẽ vào nàng thoảng nghe có tiếng máy tàu chen lẫn tiếng người la hét. Các chiếc thuyền của Caine đã trở về từ một chuyến đi biển dài ngày, nghĩa là toàn bộ thủy thủ đoàn hẳn đang ở trên cảng để bốc dỡ những mẻ cá đánh bắt được cùng với bất kỳ hành khách nào họ đã mang theo suốt dọc hải trình. Hôm nay là thứ hai đầu tuần nên ở đó chắc không có nhiều các du khách muốn theo đi đánh cá.
Khi tắt đèn pha và lái dọc ven bờ để dừng xe cách bến tàu khoảng vài trăm thước, nàng thấy bóng một người đàn ông to lớn đứng cuối cầu tàu đang lôi một khoang lưới căng trĩu treo lơ lửng dưới một cần cẩu trên cảng sang phía trên một chiếc thuyền thuê lớn. Ông ta điều chỉnh cho lưới hạ thấp xuống chính giữa khoang gỗvuông và mở lưới. Tiếng những con hàu đập vào mặt gỗ nghe loảng xoảng như tiếng đĩa vỡ.
Ông ấy sẽ không thể làm gì ta trước mặt đám người của mình, nàng tự nhủ khi rời xe đi về phía cảng. Sau tất cả những gì bố Remy đã làm cho ông ấy, ông ấy sẽ không dám làm gì hại ta đâu.
“Tôi đưa hắn đi quanh khu vực ngon ăn đó gần chỗ của Darel, và chính ở đấy tôi lại nghe thấy cái tiếng lao xao nọ”, Tag McGee, một trong những tay lão làng của nhóm ngư dân đang kể cho mọi người về một mẻ lưới. Những người Cajun làm cho Gantry khô khẳng, phong trần vì sóng gió ấy cả đời sống trên sóng nước, khi không săn bắn hay chài lưới thường họ cũng chỉ nói về chuyện đó. “Bữa ấy là một đêm rằm, tôi bảo tay Mẽo ấy chắc đó là hồn ma các nô lệ da đen chết đuối ở nhánh sông thời chiến tranh xâm lược của miền Bắc đấy. Thế là hắn bảo, ‘Có lẽ chúng ta nên về thôi, đánh bắt được chừng này là quá đủ rồi.’” Cả đám cười ran về chuyện đó. Caine hỏi nhỏ một câu và lão già đưa tay lên. “Tôi mới chỉ cho hắn thấy đó chỉ là đám cá trống đang khua động dưới nước thôi, thưa sếp”. Tag lắc đầu bực bội. “Hắn còn ra vẻ nói không nên đánh bắt kiểu tận diệt nữa chứ”.
“Ông vẫn thường nhát ma khách hàng của mình như vậy sao, ông Tag McGee?” Sable từ tốn lên tiếng khiến mọi người chợt dừng tay trong một thoáng và nhìn cả về phía nàng. “Lẽ ra ông phải biết xấu hổ chứ”.
Caine quay sang phía nàng, nhưng với ánh mặt trời dọi từ đằng sau, khuôn mặt ông vẫn nằm trong bóng tối.
“Xin chào cô Duchesne”. Tag hắng giọng, vừa đưa mắt nhìn từ nàng sang sếp, rồi phất tay về phía đám người của mình. “Các anh cho mấy cái xe đẩy này vào nhà kho đi”.
Mọi người chợt bận rộn trở lại ngoại trừ Caine gần như dứng lặng nhìn Sable chậm rãi băng qua quãng trống đi đến chỗ chiếc thuyền. Ông chỉ lên tiếng khi nàng chợt ngập ngừng dừng lại cách thuyền vài bước. “Tôi tưởng cô đang ở trong bệnh viện với một vết thương khủng khiếp trên đầu chứ?”
“Cũng không đến nỗi”. Nàng đưa mắt nhìn cái xẻng cán ngắn ông cầm trên tay. “Ông có nghe gì về đám cháy không?”
“Radio, TV nói khắp về chuyện đó”. Ông quăng chiếc xẻng vào đống hàu và nhấc càng chiếc xe dẩy. Các bắp cơ nổi cuộn trên cánh tay khi ông đẩy chiếc xe nặng trịch đi qua cạnh nàng nhẹ như đẩy chiếc xe nôi. “Cả tiểu bang này ai mà không biết. Hãy về nhà đi, Isabel”.
Isabel theo chân ông ta đi vào kho chứa, nơi mọi người đang rửa sạch cá và hàu trước khi cho vào các khoang trữ lạnh lớn. Caine đưa chiếc xe đẩy đến bên một ngôi nhà dựng sơ sài, ở đó có một người đang đặt mấy tấm lưới thép lên phía trên một hầm lò đầy than đỏ. Sau khi dùng vòi xịt rửa sạch hàu trong khoang chiếc xe đẩy, Caine bắt đầu xúc hàu đổ lên tấm lưới thép. Nước nhỏ giọt từ vỏ hàu khiến than kêu xèo xèo và hơi nước từ hầm lò bốc lên ngùn ngụt. “Caine, chúng ta cần nói chuyện”.
“Không, chẳng có gì cần nói cả”, ông đưa tay quệt mồ hôi ngang mày và đưa mắt nhìn đường viền cây cối đằng xa. “Hãy đến chỗ ông Remy di, ông ấy đang rất lo lắng về cô đấy”.
“Chuyện này rất quan trọng”.
“Tôi còn có cả một đội quân cần phải nuôi ăn”. Ông quay lại xúc hàu tươi lên tấm lưới thép rồi lấy vài tấm bao bố từ một xô nước biển phủ lên đống hàu. “Mười phút nữa thì trở chúng lại”, ông dặn người đàn ông đang trông coi lò rồi thúc mạnh chiếc xe đẩy sang bên đi vòng qua Sable.
Nàng ngăn ông lại bằng một câu hỏi duy nhất. “Sáng nay ông đã có mặt trong thành phố phải không, Caine?”
Có tiếng động nhẹ đâu đó trong đám bụi cây.
Caine đưa mắt nhìn xa về hướng dầm lầy trước khi quay lại phía nàng. “Về nhà đi, Isabel”, giọng ông phẳng lạnh, hệt như ánh nhìn từ đôi mắt đen của ông.
“Không, tôi sẽ không đi đâu cả”. Nhờ ánh sáng trên khuôn mặt ông nàng có thể nhìn thấy sự thay đổi trong đôi mắt ấy. “Cho đến khi biết được ông đã làm gì sáng nay”.
“Tôi đã làm gì ư?” Ông đến bên nàng và nắm lấy cánh tay nàng, rất chặt. “Cô hãy lại đây”. Ông dẫn nàng lại chỗ nhà kho và chỉ tay vào các ngăn trữ lạnh lớn. “Cô có nhìn thấy những thứ này không? Tôi phải trả tiền cho tất cả những thứ đó, và mọi thứ cần để lắp lên các tàu đánh cá nữa, cho suốt năm năm tới. Giờ họ còn buộc tôi phải mua từng cái giấy chủ quyền cho mỗi con tàu. Phần lớn các cơ sở nhỏ quanh đây đã phải dẹp tiệm vì không làm được thế”. Ông buông tay nàng. “Tôi không làm chuyện đó, Isabel. Chính LeClare đã làm chuyện đó, với chúng tôi”.
Nàng biết lập luận xưa cũ đó. Các luật lệ mới yêu cầu ngư dân đánh bắt hàu phải làm lạnh sản phẩm gần như ngay sau khi đánh bắt để tránh bị nhiễm khuẩn. Điều kiện cấp giấy phép hành nghề cũng khắt khe hơn trước. Và Marc là một trong những người đề xuất các thay đổi ấy. “Việc đó cũng chỉ để giúp mọi người đỡ bị bệnh thôi, Caine”, nàng nhắc ông.
“LeClare và đám người loại đó chẳng vẫn đánh bắt từ những vùng biển nơi nước thải đổ ra đấy sao?” Ông gầm gừ. “Chẳng ai phạt vạ họ vì tội khai thác hàu từ nước rác thải ra của thành phố cả. Chẳng ai kết tội họ đã làm cho mọi người mắc bệnh hết”.
“Ông cũng biết chính quyền đang đóng cửa các vùng biển đó mà”. Nàng cảm thấy trong bóng đêm cánh đàn ông đang tụ tập dần quanh họ, nhưng quyết không để họ de dọa mình. Là con gái của Remy Duchesne, Sable biết phần lớn bọn họ ngay từ khi nàng vừa chập chững biết đi. “Billy đã có mặt tại căn nhà đó, đúng không?”
“Tôi đã đuổi việc hắn rồi”. Ông trả lời, vẻ mặt thay đổi, kiểu né tránh. “Cô phải tự đi mà hỏi xem nó đã ở đâu thôi”.
“Có phải hắn làm chuyện đó theo lệnh của ông không? Có phải ông đã cho người phóng hỏa cơ ngơi nhà Marc?” Cơn giận dữ trên mặt vừa hơi lắng đi khi ông ta đưa mắt nhìn xuống chân nàng chợt bùng trở lại. “Chỉ có những ngọn lửa do tôi đốt lên là được giấu kỹ thôi, thưa cô”. Ông dài giọng, vừa lướt mấy đầu ngón tay chai sần của mình dọc theo đường cong trên má nàng. “Và chúng cháy rất lâu rồi”.
Nàng biết ông ta đang làm gì – không thể đe dọa nàng bằng tính khí hoang dại của mình, ông ta quay lại với những chuyện khác mà bản thân vốn nổi tiếng. Hilaire từng kể những chuyện về gu phụ nữ của Caine, chuyện đôi khi ông ta đưa một lúc hai cô về nhà để khỏi phải đi ra đến hai lần, nhưng Sable hầu như không tin vào chuyện đó. Nàng chỉ nhớ về một gã trai rụt rè, yên lặng từng làm việc cho cha nàng. Gã trai đó đã lớn lên, nàng hiểu, vừa nuốt khan một cách khó nhọc trong khi bị ông ta nắm lấy tóc và siết chặt giữa mấy ngón tay mình. Có lẽ tính cách của ông ta cũng chưa từng được ai hiểu hết. “Tôi không quan tâm chuyên đó”.
Ông mỉm cười cúi xuống, tay giữ chặt tóc nàng trong khi nàng bước lùi lại.
“Cô không quan tâm sao, Isabel?” Ông thở câu hỏi đó lên trán nàng trong khi ngón tay cái vuốt ve mơn trớn môi dưới của nàng một cách cay độc. Khi nàng mở miệng để trả lời, ông đẩy ngón tay lượn vòng vào đó, chạm lên đầu những chiếc răng của nàng. “Lúc này cô không thấy nóng bỏng hơn chút nào sao?” Vài gã đàn ông bật cười khoái trá.
Nàng phớt lờ màn biểu lộ bản năng tình dục hiển nhiên ấy và tập trung vào ắnh mắt ông ta. Nàng biết ông đang đóng một màn kịch – có đúng vậy không? Nàng ngoảnh đầu sang bên để tránh ngón tay đang dò dẫm. “Sao ông muốn vội né tránh mặt tôi như vậy?”
“Cô không quan tâm mà?” Ông hạ một tay lên vai nàng và đặt tay kia lên chỗ tim nàng. “Vậy sao cô run rẩy, cô bé?” Ông day lòng bàn tay rắn chắc của mình trên khuôn ngực đầy đặn của nàng. “Đầu vú cô cứng đấy. Cô lạnh sao?”
“Không”. Nỗi xấu hổ chứ không phải sự thèm muốn khiến nàng run rẩy. Nàng không muốn Caine nhưng không thể ngăn cơ thể mình phản ứng trước sự kích thích nọ. “Tôi chỉ thấy tức giận”.
“Giận tôi ư?” Ông vòng tay giữ gáy nàng và nâng cằm nàng lên cho một nụ hôn thoáng nhẹ trên môi nàng. “Hay giận chính mình? Có thể lũ trai thành phố đã không dạy cô cho phải cách”.
Nỗi sợ hãi nhói lên trong bụng khi nàng chợt nhớ đến điều mà ai đó đã từng nói với nàng. “Nếu trở thành thống đốc Marc sẽ đưa ra những luật lệ mới để thuê được nhiều hơn các ngư dân và thợ săn nhằm chấm dứt việc khai thác bất hợp pháp cũng như nạn buôn lậu. Việc này sẽ tổn hại cho công chuyện làm ăn của cô và bạn bè cô. Cô phải biết điều đó”.
“Giờ thì ông ta chẳng làm gì được nữa. Hãy chạy đi, Isabel”.
Nàng những muốn hét lên và cào vào mặt ông ta. “Tôi không bao giờ nghĩ ông sẽ nối theo con đường của cha mình như vậy, Caine”.
Nàng chợt nhớ lại lúc vấp ngã trên thi thể của Marc, nhớ chỗ máu me bê bết trên hai tay mình, “Ông đã giết ông ấy phải không, Caine?”
“Không, nhưng tôi mừng vì ông ta đã chết”. Giờ tay ông vẫn dặt trên vạt chiếc áo choàng trắng nàng lấy từ bệnh viện, song chẳng còn chút gì cảm giác quyến rũ. “Cô có còn muốn nói gì nữa trước khi để tôi quăng xuống sông không?”
“Các người thật khốn khổ”. Nàng đưa mắt nhìn đám đông của ông ta đang lặng lẽ đứng nhìn mọi sự. Vẻ dửng dưng của họ khiến nàng bất bình phẫn nộ. “Các người không biết họ sẽ làm gì ư? Marc LeClare là người có thế lực. Cảnh sát sẽ đến đây lùng bắt Billy, bất kỳ ai che chở hắn ta cũng sẽ đi tù, kể cả ông chủ ngu ngốc của các anh ở đây nữa. Rồi ai sẽ chu toàn cho vợ con các anh đây?”
Tiếng thì thầm giân dữ lan trong đám người. Caine không ưa điều đó. “Tốt nhất cô hãy lo chuyện ai sẽ săn sóc cho cô lúc này đi, thưa cô”.
Có bóng người rời khỏi hàng cây và ánh kim loại nhoáng lên khi ai đó chĩa súng vào đầu Caine. “Đủ rồi đấy”. Jean-Del lên tiếng. “Buông cô ấy ra”.
Người đàn ông Cajun to lớn từ từ buông tay khỏi chiếc áo choàng trắng. “Hay lắm, đây là đêm tái hợp chăng?”
Sable chong mắt nhìn Jean-Del, bị giằng xé giữa nỗi sợ hãi và cảm giác được giải thoát. Làm sao anh ta biết nàng đi đâu? Liệu anh ta có đưa nàng thoát khỏi chỗ này?
“Lại đây, Sable”. Jean-Del vẫn giữ nòng súng bất động. “Nhanh lên”.
Đám đông bước tới, làm thành một bức tường dày sau lưng Sable và Caine. Nàng ngoái nhìn và thấy những con dao xẻ hàu loang loáng trong các bàn tay nắm chặt. “Mọi chuyện chưa xong đâu, Caine. Tôi sẽ nói với họ”.
“Cứ việc nói, Isabel”. Người đàn ông to lớn đẩy nhẹ nàng về phía Jean-Del. “Nhưng trước hết hãy đưa anh bạn cảnh sát của cô đi xa khỏi đây khi còn chưa xảy ra kết cục như từng có với cha cô ngày trước”.
Moriah nhìn Laure nức nở trên vai Elizabet Gamble. Cô những mong mình cũng có thể làm như vậy, song cơn giận cùng cảm giác có lỗi theo kiểu nào đó khiến cô như tê liệt tự bên trong. Cô đã cố làm tất cả những gì có thể cho Laure khi gặp bà ta ở đồn cảnh sát, nhưng việc nhìn thấy Isabel Duchesne đã khiến Moriah gần như á khẩu hoàn toàn.
Tất nhiên Laure sùng bái chồng mình, và bà ta gần như kiệt quệ. Moriah biết lẽ ra cô phải nói gì đó, thể hiện vài lời chia buồn, thay vì vậy cô băn khoăn lưỡng lự gắng không nghĩ về Isabel Duchesne, về chuyện bằng cách nào mà cô ta quen với Marc LeClare.
Nhưng không được, đương nhiên. Cô chưa bao giờ quên hẳn Sable. Hình ảnh cô gái nhỏ rụt rè trong bộ áo váy đăng ten rẻ tiền vẫn ám ảnh cô bao năm tháng. Moriah đã gọi điện cho mẹ, nhưng bà ta đã ra ngoài mua sắm, vì vậy cô buộc phải lái xe đưa bà Laure về. Người duy nhất cô có thể gọi điện là Elizabet Gamble, một trong số bạn bè thân thiết nhất của Laure. Bà ta đã đến và giờ đang chia sẻ sự cảm thông, an ủi, điều mà Moriah không làm được. Cô rất mừng là Elizabet và Louis đã đến, và chưa bao giờ Moriah thấy mình vô dụng đến thế, trong suốt cuộc đời.
Một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai cô. “Sao chúng ta không xuống bếp đi, để các bà ấy có chút thời gian trò chuyện?”Louis Gamble nói khẽ.
Moriah gật dầu và theo ông chồng bà Elizabet rời khỏi phòng khách băng qua đại sảnh đi xuống gian bếp mờ tối. Bà Laure đã cho mấy người hầu đang hoảng sợ về nghỉ sớm nhưng đầu bếp cũng đã để lại trên quầy các thức ăn nguội hợp khẩu cùng với pho mai và bánh mỳ lát.
Các hộp chứa thức ăn làm sẵn của nhà hàng Louis xếp thành chồng ngay ngắn cạnh chồng đĩa đựng bánh kẹp.
Thức ăn đám ma, mẹ Moriah gọi chúng như vậy. Mọi người thích có gì đó để gặm nhấm khi một ai đó chết. Điều ấy khiến người ta dễ chịu hơn.
Bụng cô thắt lại khi rời mắt khỏi chiếc khăn trải bàn sang trọng. “Cháu không ăn gì đâu, bác Louis”.
“Cô ngồi xuống đây”. Ông đưa cô đến bên ghế, sau đó cởi áo khoác và xắn tay áo lên. Không như các con trai, Louis Gamble là một người đàn ông thấp đệm, chắc nịch chẳng quan tâm gì đến mái tóc bạc đang thưa dần cũng như số cân thừa đang tích lũy. Ông đi lại trong phòng với sự tự tin của một người cả đời lo chuyện bếp núc, và chỉ vài phút sau một ấm trà nóng cùng đĩa bánh bơ giòn đã xuất hiện trên bàn.
Moriah nhận ly trà ông rót cho mình và gắng nở một nụ cười biết ơn. Cô cảm thấy lạnh, lạnh đến mức cô hẳn sẽ không ngạc nhiên nếu nhìn thấy hơi nước đóng băng khi bốc lên từ ly trà giữa lòng bàn tay mình. “Cảm ơn bác”.
Khi thấy cô không cho thêm gì vào trà, ông đưa tay đổ hai thìa đường vào ly của cô. “Như thế sẽ ngon hơn”, ông quả quyết, vừa quấy đường trong ly. “Hình như cháu đang nghĩ về chuyện vừa xảy ra ở đồn cảnh sát?”
Moriah lịch sự nhấp một ngụm nước trà quá ngọt. “Họ muốn lấy lời khai về chuyện gì đó, nhưng bà Laure quá xúc động nên chẳng nói được gì. Xung quanh đầy phóng viên. Họ như phát điên lên khi nhìn thấy cô gái ấy”.
Việc nhìn thấy Sable khiến cô bị sốc, song cũng không sốc bằng khi thấy vòng tay Jean-Del ôm lấy cô ta. Trong một thoáng cô thấy như bọn họ đều ngược thời gian trở về cái đêm vũ hội ngày xưa, chỉ có điều Jean-Del cũng có mặt ở đó và đã nhìn thấy những gì mà Moriah và đám bạn đã làm.
Cô ta có nhớ mình không nhỉ? Sẽ ra sao nếu cô ta kể cho anh ấy biết?
“Tôi nghĩ chắc mai họ sẽ cử ai đó tới nhà để nói chuyện với Laure”. Louis xoa trán. “Cô ở lại đây với bà ấy được không ?”
“Tất nhiên rồi”. Dầu cảm thấy thế nào thì cũng không thể để cho người đàn bà tội nghiệp ấy ở lại một mình. “Cháu sẽ ở lại đây với bà ấy, chắc chắn sáng mai mẹ cháu cũng đến nữa”. Tay cô lại bắt đầu run, và cô đặt vội ly trà xuống.
Ông nhìn đôi tay cô. “Tôi có thể bảo Eliza ở lại với cô”.
“Không cần, sẽ không có chuyện gì đâu”. Cô bắt gặp ánh nhìn trìu mến của Louis. “Bác Louis, bác còn nhớ cô Sable Duchesne không?”
“Tất nhiên tôi nhớ chứ”. Ông suy nghĩ trong một thoáng. “Cô cũng biết cô ấy mà, đúng không? Hồi ở Tulane?”
Không biết ông sẽ nói gì nếu được biết cô và lũ bạn từng hành hạ tả tơi cô gái ấy ra sao?
“Cháu nhớ cô ấy cũng đã từng hò hẹn với anh Jean-Del”. Moriah nói, gắng giữ vẻ mặt thật bình thản. “Cháu nghĩ họ đã chia tay ngay trước ngày anh ấy tốt nghiệp”. Vì những chuyện mà bọn cháu đã làm. “Cháu cũng không biết rõ về cô ấy lắm”.
“Nó là một cô bé rất dễ thương. Kỳ lạ là Marc lại chưa bao giờ nói với bác về cô ấy”. Louis cầm một miếng bánh bơ giòn và lơ đễnh bóp vụn trong chiếc khăn ăn của mình. “Jean-Del sẽ lo cho nó”.
Moriah không dành cho Jean-Del một ý nghĩ nào kể từ lúc Laure gọi cho cô từ đồn cảnh sát. Khi cô trung úy cho biết Jean-Del sẽ chịu trách nhiệm diều tra vụ này, Moriah vẫn chưa nhập tâm được ý đó bởi đang sốc về cái chết của Marc. Sự hoài nghi, nỗi khổ sở trong lòng dưa cô đến với cảm giác bẽ bàng và giận dữ. Jean-Del hẳn đang tra vấn Sable Duchesne khi cô đến gặp anh để cùng đi ăn trưa. Terri Vincent chắc chắn tuy đã biết nhưng chẳng thở ra với cô một lời nào về chuyện đó.
Khi còn hò hẹn với Sable ở trường dại học, Jean-Del chẳng bao giờ để mắt đến Moriah. Anh chàng đã say cuồng trong mối tình cùng cô gái Cajun, và ai ai cũng biết điều đó. Đặc biệt là Moriah.
Mọi ý nghĩ của cô lúc ấy đều dành cho bà Laure tội nghiệp, cho đến khi cô nhìn thấy Jean-Del và Sable từ cầu thang máy đi ra. Cô đã trông thấy ánh mắt của Jean-Del khi nhìn cô gái ấy.
Đó cũng là lý do chính khiến Moriah đã không suy nghĩ về Jean-Del. Jean-Del chưa một lần nhìn cô với ánh mắt như vậy.
***
Elizabet Gamble lặng lẽ đi vào bếp. “Tôi đã đưa Laure vào nằm trong phòng nghỉ. Hy vọng bà ấy có thể ngủ được vài giờ”. Bà bắt đầu dọn dẹp thức ăn trên bàn. “Moriah, cháu ở lại đây đêm nay với bà ấy được không? Sáng sớm mai bác sẽ đến đây ngay”.
Moriah gật đầu khi đứng lên và đến cạnh bàn để giúp bà. “Cảm ơn vì bác đã tới”.
“Bác rất mừng là cháu đã gọi điện đến”. Elizabet hôn nhẹ lên trán cô trước khi quay sang ông chồng. “Ông có thể đi lấy và đưa xe lại gần đây không, Louis? Moriah và tôi sẽ dọn dẹp ở đây một chút”.
Ông chồng bà ôm chào Moriah thật trìu mến và đi ra khỏi bếp.
Nụ cười của bà Elizabet vụt tắt ngay khi ông chồng bà đã rời khỏi tầm nghe. “Cháu có nghe về cô gái người ta tìm thấy cùng với Marc không?”
“Isabel Duchesne”. Moriah chụp nhanh phần đỉnh của một chồng đồ hộp. “Cháu đã thấy cô ta ở đồn cảnh sát”.
“Tại sao Marc lại dây dưa với con bé đó nhỉ?”
Moriah thực tình không yêu thương gì Sable, nhưng mẹ của Jean-Del thì căm ghét cô ta. Những gì mà đám bạn anh ta làm mười năm trước suy cho cùng chỉ có lợi cho Elizabet. Ôi, tất nhiên bà đã không ra mặt bảo bọn họ hành hạ cô ta như vậy, nhưng đã hả hê biết chừng nào khi thấy mối tình giữa Sable và Jean-Del tan vỡ. Moriah và đám bạn cô đã hiểu ra mọi chuyện từ vụ ấy.
“Cháu không biết”. Cô cầm một nắm bánh qui nhét vào chiếc túi nhựa, và phần lớn bánh bị vỡ khi cô làm chuyện đó. “Người ta đồn cô ta dan díu với ông ấy”.
“Có chuyện gì mà người ta không nói, nhưng bác biết Marc”. Elizabet đập mạnh một cuộn giấy lên mặt quầy. “Ông ấy chưa bao giờ phản bội vợ”.
Moriah thở dài. “Bác tin chắc vào điều ấy chứ?”
“Bác tin chắc, như tin vào cháu vậy, cưng à”. Người đàn bà lớn tuổi đặt tay quanh vai cô. “Giờ thì tùy thuộc vào chúng ta và bạn bè của Laure để bảo đảm mọi người biết rằng đó là sự thực. Chúng ta có thể làm được điều đó, đúng không?”
“Đúng”. Nhưng đó đâu phải là tất cả sự thực.
***
Jean-Del vẫn đứng bất động trong khi Sable rời khỏi bến tàu đi về phía anh. Gantry và người của ông ta không có hành động gì để đuổi theo nhưng anh vẫn thận trọng, đặc biệt với những con dao mà họ có. Anh cũng không ưa cả cái cách mà tay Cajun to lớn – và cả đám bọn họ – nhìn Sable. Gantry hẳn là kẻ rắc rối nhất.
Khi Sable vừa đến trong tầm tay, Jean-Del kéo mạnh nàng sát vào mình. Một tay giữ quanh eo nàng, anh kéo nhanh nàng vào chỗ tối, khuất mọi tầm nhìn.
“Jean-Del, tôi…”
“Im đi”.
Tuy có vài tiếng càu nhàu giận dữ, cánh ngư dân cũng tản ra và quay về với công việc của mình. Gantry vẫn đứng chỗ bến tàu dõi mắt nhìn theo hướng họ đi.
Sable đẩy vào cánh tay Jean-Del, gắng tách mình ra. “Tôi không…”
“Tôi bảo im ngay mà”. Anh dẫn nàng vòng qua các bụi rậm đi ra một con đường lầy lội, một tay vẫn giữ chặt sau gáy nàng.
Nàng không cưỡng lại tuy bước đi vội vã của anh và mặt đường nhấp nhô khiến nàng bị vấp đôi lần. Khi đã tin chắc không còn ai đuổi theo, anh nhét khẩu súng vào bao súng máng trên vai song vẫn để hở nắp phòng khi lại cần đến. Chiếc xe của người đàn ông nọ vẫn ở tại nơi nàng để lại, chìa khóa vẫn nằm trong ổ khởi động. Anh đẩy nàng vượt qua nó để đi đến chiếc xe của mình.
Sable dừng lại bên cửa phía người lái. Nàng nhìn chăm xuống đất, đôi vai như trĩu xuống. “Xin lỗi”.
“Ông ta có đánh cô không?” Anh hỏi, vừa nhìn khắp người nàng. Dưới ánh sáng từ phía bến tàu anh vẵn chưa nhìn thấy vết thương nào ở nàng, nhưng nơi ấy tối mù và anh muốn biết chắc.
Nàng lắc đầu.
“Tốt lắm”.
Anh đẩy mạnh nàng sát vào thành xe, ép một chân vào giữa hai đùi nàng, ghim nàng vào đó bằng trọng lượng của mình. Tay nàng kẹt giữa thân thể hai người, một tỳ lên ngực anh, tay kia áp giữa hông anh và bụng mình. Cũng chẳng sao – nàng chẳng còn cần đến tay mình trong những phút giây tiếp đó. Anh nắm tóc đẩy đầu nàng ra sau, nhanh đến nỗi nàng chỉ còn biết thở dồn.
Thế cùng tốt – anh những muốn nàng hé miệng đợi chờ anh. Anh nghĩ những nụ hôn hẳn sẽ tốt hơn là siết cổ nàng, và đúng vậy. Tốt hơn nhiều. Đôi môi nàng vẫn chín mọng và mềm mại như anh còn nhớ, và không tỏ ra một sự kháng cự nào.
Jean-Del không thể chịu đựng thêm, dầu một giây nào nữa. Sau cả mười năm không biết những gì đã xảy đến với nàng, cùng mọi chuyện mà hôm nay nàng đã đẩy anh vào, rồi cánh Gantry trùm lên người nàng nữa.
Biết bao là chuyện.
Miệng anh cảm nhận đôi môi ngọt và lạnh của nàng mím chặt.
Jean-Del cảm thấy các ngón tay nàng quặp vào áo anh trong khi anh giữ tay trên đỉnh đầu nàng để hướng mặt nàng đối diện với mặt mình. Sự thất vọng, cơn giận dữ và nỗi lo sợ khiến anh trở nên thô bạo, và anh cảm nhận vị máu của nàng trên lưỡi mình trong khi nàng vẫn không có động tác gì cưỡng lại. Nàng lặng lẽ chấp nhận mọi hành động của anh, và sự cam thuận lặng câm ấy thổi bùng nỗi khát khao trong anh lên đến tột đỉnh điên dại.
Rồi nàng rên lên dưới đôi môi anh và gần như đẩy anh vượt qua giới hạn ấy.
Jean-Del biết chỉ cần ba giây anh có thể cưỡi lên nàng trên băng ghế xe. Và anh có thể vùi phần cơ thểnóng cứng của mình vào nàng, điên cuồng đưa vào nàng nguồn nhiệt êm ả của mình cho đến khi nàng quấn xiết quanh anh, rên rỉ tên anh. Rồi anh những muốn lật nàng xuống và làm lại, từ phía sau. Hẳn nàng sẽ không kháng cự. Nàng cũng đã gần như hoàn toàn tan chảy, bên anh.
Anh lần tay xuống và xòe bàn tay mơn trớn đầy thỏa mãn bầu ngực nặng của nàng. Anh những muốn xóa tan đi mọi dấu vết đụng chạm của Gantry, từng phân một. Cái cách mà nàng ưỡn cong người run rẩy dưới thân anh khi được vuốt ve khiến anh càng áp chặt hơn đôi môi mình lên khuôn miệng ấy. Nàng cũng khát khao điều đó, giống như mình.
Rồi nàng chợt kêu lên – một âm thanh mới chẳng liên quan gì với nỗi khát khao, với dục tình hay với bất cứ thứ gì được gọi là sự sợ hãi. Nó nhói lên và gầm rít trong đầu anh khiến anh dứt vội khỏi môi nàng.
“Jean-Del”. Nàng ngước nhìn anh bằng đôi mắt mở to với hàng mi cong ướt. Bàn tay nàng lần tới và đặt lên tay anh, và anh bắt đầu cảm nhận được nhịp đập điên cuồng nơi trái tim nàng.
“Đừng, tôi không muốn”. Ôi, nhưng anh muốn. Anh những muốn tràn ngập trong nàng, tràn ngập trên người nàng. Anh tấn người ép nàng vào xe, gắng tìm cách chế ngự.
Có tiếng Caine Gantry chửi rửa gì đó bằng tiếng Pháp vẳng lại từ phía bến tàu.
Anh cũng chẳng tử tế gì hơn thằng chó đẻ người Cajun ấy khi không còn làm chủ được mình như vậy. Vừa tự rủa mình, Jean-Del vừa đẩy Sable sang bên và giật mạnh cửa xe. “Vào đi”.
Nàng ngồi vào chỗ ghế khách trong khi anh ngồi vào sau tay lái và khởi động máy. Anh cảm thấy sự né tránh của nàng trong dáng vẻ khoanh tay ôm ngực co người nép vào cửa xe, cách thật xa mình. Anh cảm nhận được cả sự run rẩy của nàng nữa. Rồi nàng làm một việc khiến anh những muốn kéo nàng vào lòng và ôm chặt thêm lần nữa.
Nàng chìa hai cổ tay ra.
Anh kéo cần số chuyển sang số lùi. “Tôi đâu có định bắt cô”.
Nàng từ từ buông tay xuống vạt áo. “Nhưng tôi đang chạy trốn. Tôi đã ăn cắp một chiếc xe”. Có vẻ như nàng đang thuyết phục anh rằng mình không phải là người đáng tin cậy.
“Cô tưởng chiếc xe bị đánh cắp có thể đưa cô thoát khỏi vụ này sao?” Anh lui xe cho đến một chỗ đủ rộng rồi xoay vòng chữ U hướng về phía đường lớn. Anh lặng yên cho đến khi tâm trạng nóng nảy dịu dần xuống rồi đưa mắt nhìn nàng. “Tôi muốn biết chuyện giữa cô và Marc”.
“Anh cũng chẳng tin dâu”.
“Thì cứ thử xem”.
“Thôi được”. Nàng đưa mắt xa vắng nhìn màn đêm bên ngoài. “Mẹ tôi đã chết bốn tháng trước đây, bị ung thư xương”.
Đây là một trong những điều anh ít chờ đợi nhất trong những lời nàng nói. Khi cùng học ở trường nàng ít khi nhắc đến cha mẹ mình nhưng anh có cảm giác họ luôn gần gũi. Nàng chẳng bao giờ cho anh biết gần gũi đến mức nào, song nàng luôn tỏ ra kín đáo. “Tôi rất tiếc”.
“Tôi từng làm cho Dịch vụ Gia đình ở Shreveport nhưng đã thôi việc về nhà để chăm sóc cho bà ấy”. Nàng dịch khỏi cửa xe, ngồi ngay ngắn lại và tóc nàng vương nhẹ trên mặt anh. “Cách đây vài tuần Marc đã gọi điện đến khi biết tin mẹ tôi qua đời. Đầu tiên chúng tôi chỉ chuyện trò qua điện thoại, nhưng rồi bố Remy thuyết phục tôi đi gặp ông ấy. Tôi rất ngại, vì ông ta đang tranh cử ghế thống đốc nhưng ông ấy chẳng lo lắng gì về chuyện đó”. Giọng nàng trở nên trìu mến. “Ông ấy rất dễ thương, lịch sự và quan tâm đến tôi. Chúng tôi trở nên tâm đầu ý hợp ngay”.
Những hình ảnh tưởng tượng về Marc cùng với Sable hiện lên trong óc anh. Marc, với bàn tay trên người Sable. Vuốt ve nàng. Hôn nàng. Còn hơn cả khi nhìn thấy Gantry làm những điều tương tự. Anh siết chặt vào tay lái cho đến khi có tiếng lắc rắc vang lên từ lớp vỏ nhựa cứng. “Vậy là cô hẹn hò với ông ấy”.
“Không hẳn thế. Hôm nay chỉ là lần thứ hai chúng tôi gặp nhau”. Nàng nhìn xuống tay mình. “Nghĩa là lẽ ra đã gặp, hôm nay”.
Jean-Del những muốn đấm tung cánh cửa chắn gió. “Hay đây là một cuộc tình sét đánh từ cái nhìn dầu tiên?”
“Đúng thế, giữa mẹ tôi và ông ấy”. Nàng vén tóc trên mặt và nhìn sang anh. “Marc LeClare không phải là tình nhân của tôi. Ông ấy là cha đẻ của tôi”.
***
Bằng cách nào đó Isabel đã thoát khỏi tay Billy tại bệnh viện, nhưng gã biết nàng sẽ chạy đi đâu. Ông già vẫn sống chỗ chiếc lều nơi mẹ cô ta bán mồi câu cá – xuôi trên đường gần cơ sở của Gantry.
Điều đó vô cùng thuận lợi.
Billy hình dung mình sẽ giải quyết sòng phẳng vởi Caine trước, sau đó tính đến cô gái. Gã càng thấy may mắn hơn khi luồn qua các bụi cây nhìn ra phía bến tàu và thấy Isabel đứng đó đang ngang nhiên gây sự với sếp mình trước một cả đám thợ.
“Mày đây rồi”. Gã đổi vị trí, hơi bước về phía trước và nép sau một bụi cây rậm để ẩn mình tốt hơn. “Mày đang tìm tao sao, đồ thỏ con? Tao đã đến đây”.
Gã lắng nghe nàng nói, và đầu óc trở nên lùng bùng khi nghe nàng nhắc đến tên mình. Những điều được nói ra chứng tỏ Isabel đã nhìn thấy mặt gã, và cô ta biết gã là người đã phóng hỏa.
Vì chuyện đó, con chó đẻ này phải chết là cái chắc. Nhưng mặt khác Caine lại làm cho gã ngạc nhiên. Ông ấy lẽ ra có thể kể lại cho cô nàng nghe mọi chuyện, song tất cả những gì mà ông ta nói chỉ là chuyện đã đuổi việc Billy. Có thể gã đã nhầm về ông ta. Có thể sếp gã cuối cùng cũng đã hiểu rằng ở đây điều gì là quan trọng nhất – sự trung thành với những người đồng cảnh như mình còn cao hơn mọi thứ.
“Đến lúc rồi đây”. Billy nhắm súng vào cô gái, nhưng Caine đã đi chuyển vào vị trí giữa gã và Isabel. “Hãy nhích cái thân đồ sộ sang bên đi nào”.
Lần đầu tiên từ sáng sớm hôm nay gã cảm thấy dễ chịu. Khi mọi việc xong xuôi chắc gã có thể thu xếp ổn thỏa với Caine. Họ sẽ cùng ngồi lại và xóa tan đi mọi mối bất đồng. Những gì mà Billy làm suy cho cùng cũng là điều mà Caine muốn gã làm. Lần này thực hiện hơi luộm thuộm, nhưng mọi sự sẽ thay đổi. Giờ gã đã có rất nhiều tiền. Mẹ kiếp, thậm chí gã có thể hùn một ít tiền vào chuyện làm ăn cùng với Gantry.
“Công ty Gantry và Tibbideau”, Gã thì thầm, vừa thử hình dung. “Không, Tibbideau và Gantry nghe thuận hơn”
Billy quá thoải mái nên đã không nhận ra tay cớm cho đến khi anh ta chĩa súng vào đầu Caine. Cảm giác phởn phơ của gã vụt biến mất, và gã nâng súng tính làm một phát thật gọn vào tay cớm. Thằng chó đẻ láu cá nấp quá kỹ trong các bụi cây khiến gã không hề nhận thấy. Trong một thoáng lơ mơ Billy đưa mắt tìm lại Isabel nhưng cô ta đã biến mất vào bóng đêm cùng tay cớm. Một thoáng sau gã nghe có tiếng động cơ xe vang lên gần đó.
Điều may mắn là chỉ có một con đường để rời xa nơi ấy.
***
“Chúng tôi sẽ làm tất cả để sớm tìm lại xe cho ông”. Terri Vincent nói với ông già giận dữ sau khi kết thúc cuộc thẩm vấn. Từ lối mô tả tuyệt vời của ông ta có thể thấy rằng nhân chứng vừa biến mất chính là kẻ đã lấy trộm chiếc xe của ông. “Giờ ông hãy nghỉ ngơi đi và lo cho cái tay của mình một chút”.
“Tôi sẽ về nhà bắn chết con chó đã cắn mình”. Ông ta khẳng định. “Còn cô phải bắt lấy con bé lấy trộm xe tôi khóa cổ nó ngay vào nhà đá, rõ chưa? Rồi vứt chìa đi!” Ông ta chẳng hiểu gì về mức nhiệt tâm hạn hẹp mà cô sẽ dành ra để làm chuyện đó. “Vâng, thưa ông”.
Sau khi nói chuyện với viên bác sĩ đã chữa cho Sable Duchesne và cô y tá gần như hoảng loạn khi phát hiện xác của nhân viên X-quang, cô rời bệnh viện Mercy và lái xe về Phòng điều tra trọng án nằm trên đại lộ Tulane. Tuy tòa nhà đóng cửa vào buổi chiều tối nhưng nhân viên bảo vệ đã cho cô vào qua cổng chính và chỉ dẫn cho cô ra phía sau để đến nhà xác.
Terri rất ghét nhà xác. Do vẫn hít thở qua mũi nên cô không thể tránh được cái mùi khó chịu của xác chết cũng như các hóa chất dùng bảo quản chúng. Tuy nhiên cô không dị ứng với vị chủ nhân đang điều hành nơi ấy. “Xin chào, bác sĩ”.
Grayson Huitt rời mắt khỏi một vết rạch dài ông ta vừa xẻ dọc giữa phần thân trên của của một xác phụ nữ trung niên và ngước nhìn lên. Nụ cười rộng miệng hiện ra trên khuôn mặt đẹp trai của ông ta sau tấm nhựa trong che mặt. “Chào thám tử Vincent”. Ông luôn thốt ra câu chào ấy theo cung cách như cô là một siêu người mẫu cỡ Pamela Anderson vậy. “Lâu lắm rồi chẳng thấy tăm hơi. Điều gì đã đưa cô đến khu phố quạnh hiu này thế?”
“Tối nay thì chẳng có gì cả. Gray, chỉ vài câu hôi thôi”. Cô hất đầu về phía chiếc bàn mổ. “Ông có thể cho tôi vài phút được không?”
Grayson đẩy cao tấm nhựa trong che mặt để lộ ra một khuôn mặt dễ coi kiểu truyền thống với món tóc vàng như nắng cháy bao quanh. Nụ cười của ông càng rộng hơn. “Ý cô là cuối cùng thì cô cũng mời tôi đi ăn tối và sau đó là một đêm vui vẻ thoải mái miễn phí cùng cô?”
“Vào một buổi tối bận rộn cho công việc thì không thưa bác sĩ. Hãy chộp tôi vào một dịp nghỉ cuối tuần nhé”. Mùi formalin khiến cô bật ho. “Có thể về phòng ông được chứ?”
“Đám cảnh sát các người trông thế mà yếu đuối” Ông quay đầu lại gọi to. “Lawrence?”Một nhân viên kỹ thuật thấp béo râu ria thò đầu qua cửa nhìn họ. “Hãy làm tiếp với bà Maynard dùm tôi nhé”.
Grayson cởi bỏ áo choàng, găng tay, rửa tay nhanh tại chiếc bồn cạnh bàn rồi chỉ tay đưa nàng đến văn phòng mình. “Cô dùng chút cà phê chứ?” Ông ta bận một chiếc áo thun nhạc hội với chiếc quần jeans màu xanh đều ôm rất sát và hợp với thân hình thể thao hoàn hảo của mình. “Tôi vừa mới pha một ít khi nãy, hiệu Yama Mama Java, nhập khẩu từ đâu đó rất nóng bỏng và gợi cảm đấy”.
“Tôi vừa mới uống xong, cảm ơn”. Cô áp một tay lên bụng như để nhấn mạnh.
Ông ta ngồi vào bàn, đẩy sang bên một chồng hồ sơ báo cáo và một bình ngâm chứa một quả cầu mắt đang lượn lờ bên trong. “Vậy là chưa có dịp vui vầy với cô trên bàn làm việc của tôi – nhân tiện, lời mời ấy vẫn để ngỏ vô thời hạn nhé – vậy tôi còn có thể làm được gì cho cô tối nay đây?”
Cô gắng không nhìn vào quả cầu mắt nọ. “Gray, bao giờ ông mổ khám nghiệm tử thi cho Marc LeClare xong?”
“Tôi đã làm xong chuyện đó khi vừa đến đây. Lệnh từ trên. Tôi đang định gọi lại để báo cáo”. Khi cô buông mình xuống chiếc ghế đôi diện bàn ông ta, Gray lục tìm trong đống giấy tờ kéo ra một tập hồ sơ. “Marcus Aurelius LeClare, bốn mươi bảy tuổi, bà vợ đã nhận diện nhờ một vết chàm bên hông. Thật đáng tiếc, tôi đã tính bầu cho ông ta đấy”. Ông ngước nhìn lên. “Cô cần biết gì?”
“Mọi chuyện”.
“Thôi được, xem nào. Cơ thể có nhiều mảnh vụn, vết tro gỗ, các mảnh kính găm vào người – có vẻ như ngay từ hiện trường. Nhiều chỗ cháy thành than hoàn toàn, mô cơ bị hủy rộng trên đầu, thân và tứ chi.”
“Nghĩa là ông ta bị thiêu chết?”
“Ồ, không. Việc kiểm tra phát hiện có vết nứt vỡ tại xương chẩm – vùng bị thương bao trùm khắp phần sau gáy. Tụ huyết, vỡ xương chẩm, tổn thương mô não”.
Mớ thuật ngữ y khoa khiến cô bối rối. “Nếu dịch ra thì nghĩa là sao?”
“Có ai đó đập nhiều lần vào gáy cho đến khi ông ta phọt óc chết. Cô tự xem đi”. Ông chìa cho cô tấm ảnh pháp y chụp phần gáy của Marc LeClare cho thấy rõ xương sọ vỡ để lộ phần não trắng.
“Lạy Chúa Jesus”.
“Cả Mary và thánh Joseph nữa”. Ông đồng ý. “Độ sâu của vết thương cho thấy nguyên nhân thương tích là nhiều cú đánh dưới một góc chín mươi dộ từ phía sau nạn nhân. Dựa theo các vết nứt trên trán có thể nói kẻ sát nhân đã đánh khi ông ta đang dứng, sau đó còn đánh tiếp rất nhiều khi ông ta đã ngã xuống sàn. Tôi đã kiểm tra phổi nạn nhân, hoàn toàn không có dấu hiệu sặc khói”. Ông xếp lại các bức ảnh. “Nguyên nhân chính thức của cái chết là tổn thương cơ học do bị đánh, không phải do bị đốt cháy”.
Terri day lên đôi mắt mệt mỏi của mình. “Có ai đó đã đập vào đầu ông ấy, rồi phóng hỏa đốt nhà”.
“Có lẽ thế. Thời điểm chết sáng mai tôi mới có thể cho cô biết được”. Ông nhăn mặt. “Có điều đây là một vụ giết người, không còn nghi ngờ gì nữa”.
Cô thử đợi xem ông ta còn có thể cho biết gì hơn, nhưng rồi cũng chủ động hỏi, “Ông có nhận thấy điều gì khác lạ không?”
Ông suy ngẫm ý đó. “Cô nói thế thì tôi cũng thấy có chuyện này”. Ông lật nhanh các hồ sơ, dừng lại đọc một thoáng. “Phải rồi, tôi đã nhặt ra cả tá vụn gỗ từ óc ông ấy và gởi sang Viện khoa học hình sự để phân tích. Đừng trích dẫn lời tôi, nhưng chúng có vẻ như là gỗ thông thì phải”.
“Có thể chúng dính vào đấy từ sàn nhà không?”
Gray lắc đầu. “Quá sâu và không đúng vào phía đầu bên ấy. Ông ấy bị ngã dập mặt xuống trước”.
“Vậy là chúng phát xuất từ vũ khí của kẻ giết người – có thể là bất kỳ thứ gì, từ chiếc gậy đánh bóng chày đến cái chân bàn”. Cô ngẫm nghĩ. “Theo ông nó to cỡ nào?”
“Xét theo vết thương thì bằng cỡ cái gậy bóng chày, chiều rộng có thể nhỏ hơn một chút”. Grayson đóng tập hồ sơ lại. “Đám cháy kéo dài bao lâu?”
“Tôi không biết, có thể khoảng ba mươi đến bốn lăm phút. Người ta đã dập được, nhưng căn nhà đã cháy rụi”. Cô chợt nhận thấy vẻ thay đổi trên nét mặt ông ta.“Sao?”
Ông gõ nhẹ ngón tay lên miệng. “Dầu là gì thì vật đã được dùng để đập ông ta đến chết phải khá nặng và khá chắc. Nếu kẻ giết người bỏ nó lại hiện trường thì chắc nó cháy cũng chậm hơn cái xác. Vật chứng có thể vẫn còn ở đó”.
Terri những muốn về nhà đi ngủ và nghỉ luôn vài tuần, nhưng rồi khi chuẩn bị đi cô tự nhủ phải cố ghé thêm một nơi nữa. “Cảm ơn, Gray. Tôi nợ ông đấy”.
“Tôi đâu cần những lời nguyện cầu chay tịnh ấy, hay cô xách một va li toàn đồ tắm ít vải đi Cancun cùng tôi một chuyến còn hơn”. Ông vòng quanh bàn và búng nhẹ lên đầu mũi Terri.