NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Lửa Hận

Chương 11

Tác giả: Jessica Hall
Ads Top

Cort rút tập hồ sơ cũ về vụ cháy ngày xưa ở giáo xứ Crowley khi một nhân viên trong nhóm điều tra của ông ghé nhìn qua khung cửa. “Thưa chỉ huy, có một người đang chờ bên máy điện thoại, nói chỉ muốn trao đổi trực tiếp với ông”.

“Bảo họ nhắn lại đi”.

“Ông ta nói có món quà nhỏ cực kỳ hữu ích cho ông”.

Cort ngẩng đầu đáp ngay. “Tôi sẽ nghe máy. Đóng dùm cửa lại đi”. Ông nhấc máy ngay khi cửa vừa đóng và nhấn nhanh nút chờ đang nhấp nháy. “Porter hả?”

“Không phải, tôi là George, làm việc cho Ronnie”. Giọng nói nghe trơn như mỡ. “Nghe nói ông lạc mất cậu em trai. Có món gì thưởng không nếu tìm được anh ấy?”

“Còn tùy. Mà sao anh biết đó là em trai tôi”.

“Anh ta đi với cô gái tóc đỏ có hình trên các báo”.

Cort nghe tiếng ai đó cãi vã ngoài cửa. Một giọng trong đó là của Terri. “Ở đâu?”

“Thế tôi được gì chứ?”

“Một tờ năm mươi dô”.

“Ông đừng quên khoản phụ chi cho cô nàng tóc đỏ kia nữa chứ?”

Lạy Chúa, thằng con hoang này còn muốn mặc cả với ông. “Một trăm đô, hoặc tôi sẽ làm thịt ông”.

“Nào, đừng nóng nảy thế chứ”. George bật ra một tiếng cười, vẻ hồi hộp. “Em ông và cô gái ấy vào trọ ở đây hồi tối. Ronnie sẽ ở đây đến năm giờ sáng, sau đó đi lấy bánh ngọt. Tốt nhất nên đến vào lúc đó”.

Cửa phòng Cort chợt bật tung, và Terri lao vào. “Đúng, tôi sẽ ở đó”.

“Đừng quên tiền cho tôi đấy”. George gác máy.

Cô gái tóc nâu cao lớn đóng sập cửa sau lưng mình. “Tôi và ông cần nói chuyện”.

Ổng tựa người vào lưng ghế. “Không, chúng ta sẽ không nói chuyện, nhưng đừng để việc đó cản trở cô, thám tử”.

Cô sấn tới trước bàn ông, gạt sang bên một chiếc ghế ngăn đường. “Giờ tôi không còn là thám tử nữa, chỉ là một con thư ký, nhờ ông đấy”.

“Hãy nói với Pellerin chuyện đó”.

Cô quắc mắt nhìn ông tức tối. “Tôi không cần ông, đúng thế. Tôi đã tưởng ông quan tâm đến em trai mình hơn là các điều luật thổ tả ghi trong cuốn sách kia”.

“Tôi sẽ lo vụ Jean-Del”.

Cô vung tay về phía khung cửa sổ sau lưng ông. “Jean-Del đang ở đâu đó ngoài kia, và tôi tin chắc anh ta đang gặp rắc rối. Ông không thể làm tuần tự theo kiểu đánh số thế được, Cortland”.

“Nếu cô thất vọng vì bị xổng mất vụ này…”

Cô đập tay xuống bàn và cúi sát mặt ông. “Tôi không quan tâm đến vụ này. Một vụ khốn kiếp. Nhưng em ông là đồng sự, là bạn thân của tôi, và anh ấy đáng được ông quan tâm hơn thế”.

Cơn giận dữ khiến những vết màu trên da cô như thêm rám lại. Cô chẳng hề bận tâm đến chuyện trang điểm hoặc các món nữ trang, người cô tỏa ra hương vị cà phê và thuốc lá. Ông chẳng ước gì hơn là có thể đưa tay chộp lấy mái tóc nâu cắt ngắn của cô và lôi cô ra khỏi chiếc bàn.

Cảm nhận được điều đó, ông đứng lên và vớ lấy chiếc áo khoác của mình. “Tôi có vài nơi phải đi. Tôi đưa cô ra xe nhé”.

“Khốn kiếp”. Cô dợm bước lùi lại. “Ông biết anh ấy đang ở đâu”.

Cô ta mới nhạy cảm làm sao. Ông lục tìm chùm chìa khóa. “Tôi đã nói tôi sẽ lo cho nó”.

Cô chắn ngang đường ra cửa. “Jean-Del đang ở đâu?”

“Về nhà ngủ chút đi”. Đầu ông bật sang bên khi nắm tay nhỏ bé của cô chạm tới mũi ông khiến nó như muốn vỡ. Ông chụp được cú đấm thứ hai, bẻ quặt tay đẩy cô đến sát tường và ghì cô vào đấy.

Đây không phải việc ông muốn, nhưng là việc phải làm. “Tôi có thể đẩy cô xuống địa vị một con ở vì chuyện này đấy”.

Cô gằn giọng tức tối. “Đồ cạo giấy”.

Sự chán nản và những giọt máu nhỏ ra từ mũi buộc ông phải thả tay cô ra. Cô quay người đứng tựa vào tường.

“Chúc đi thành công”. Cô đưa tay quệt ngang một vết đỏ trên xương gò má. “Có thể ông sẽ còn cho tôi thấy thế này lần nữa, một khi nào đó”.

“Terri…”

Cô lắc đầu. “Chắc tôi cũng phải ẩn vào đâu đó thôi. Hẹn gặp lại, Cort”.

Ổng chưa kịp nói gì khi cô giật mạnh đấm cửa và bay khỏi phòng.

***

Sable nghe điện thoại reo nhưng không buồn nhúc nhích. Nàng nghĩ chắc mình không dậy nổi dầu có muốn đi nữa – sau lần vừa rồi không biết anh ấy có chịu bỏ vụ còng tay cho mình chưa – nhưng khi coi lại nàng thấy tay mình không còn bị khóa. Tấm nệm bị xô đi khi anh lăn mình sang bên để với tới ống nghe.

Nàng ngáp dài và nghiêng người vùi mặt vào trong gối. Lần sau mình sẽ còng tay anh ấy vào giường.

Vài phút sau có gì đó chạm vào tấm lưng trần của nàng. “Dậy mau, cưng”.

Sable cảm thấy sức nặng đè lên phần giường phía bên nàng và mở mắt. “Jean-Del”. Nàng quay lại nằm ngửa duỗi thẳng người ra và thở dài nhận thấy tay chân mình mệt rã. Anh đã mặc xong quần áo. “Mấy giờ rồi?”

“Gần sáng”. Anh nhìn về phía cửa. Anh muốn em dậy ngay, cưng. Chúng ta phải đi thôi”.

Nàng nhíu mày nhổm người lên. “Có chuyện gì sao?”

“Nhân viên của Ronnie đã mật báo về chúng ta. Họ sẽ sục đến đây ngay”. Anh đưa cho nàng chỗ quần áo lấy ở thùng chứa đồ thất lạc. “Em mặc thật nhanh vào đi”.

“Cảnh sát hả?” Cái gật đầu của anh nhanh chóng dựng nàng lên và nàng bắt đầu xỏ chân tay vào bộ quần áo cũ ấy. Chiếc quần jean quá rộng cùng chiếc áo thun quá chật đã được nàng mặc vào trong một thời gian kỷ lục trước khi tìm thấy đôi giày. “Họ đến bắt em sao?”

“Anh cần vài giờ để thu xếp mọi chuyện” Anh kiểm tra lại súng trước khi đặt vào bao súng máng dưới vai rồi đến bên đưa cho nàng một mớ tiền giấy. “Hãy đến chỗ quán cà phê Thế giới chờ ở đó cho đến lúc đám khách du lịch tràn ra. Khi nào họ ra em hãy lên xe buýt, đừng đi taxi, tới chỗ Hilaire và ở lại đó”.

“Em không rời anh đâu”.

Anh sờ tay lên má nàng. “Anh sẽ đón em mà”.

Anh rút trong túi ra một chiếc khăn lớn màu xanh dương sẫm gấp thành hình tam giác và đội lên đầu nàng. “Anh sẽ đi ra ngoài qua sảnh trước. Có một cửa hông ở cuối hành lang phía sau kia – em sẽ ra bang đường đó”. Anh hôn nhẹ lên trán nàng. “Cẩn thận nhé”.

Nàng ngồi phịch xuống mép giường. “Em không làm nổi đâu”.

“Em làm được”. Anh đến bên cửa hé nhìn ra ngoài rồi đưa tay về phía nàng. Nàng đến sát bên. “Anh sẽ đến đón em ở nhà Hilaire ngay khi có thể”. Anh siết chặt tay nàng. “Nhớ ẩn mình đi”. Anh hôn thoáng lên môi nàng và rời khỏi phòng.

Sable nhìn qua khe cửa hé thấy anh đang nói gì đó với một nữ sinh viên tóc sẫm vừa bước ra khỏi khuôn cửa cách đó hai phòng. Cô gái hẳn còn loạng choạng vì say nọ bật cười khinh khích và gật đầu rồi đi cùng anh ra phía sảnh trước.

Sable thận trọng ra khỏi phòng đi theo hướng ngược lại, về phía có cửa hông. Nàng nghe có tiếng còi hụ to dần. Mồ hôi rịn trên lưng khi nàng vượt quãng vỉa hè mấp mô băng qua đường rồi đi nhanh về phía cuối khu phố.

Một chiếc xe cảnh sát phóng ngang cạnh nàng nhưng không dừng lại.

Sable đi vào quán bar lộ thiên đầu tiên nàng gặp, nơi có vài thành viên chủ chốt tham gia diễu hành đang ngồi uống bia và nhảy múa trên nền nhạc của Jelly Roll Morton. Nàng băng ngang dám đông đến lối vào đối diện phía bên kia của tòa nhà và nhìn thấy con phố kế bên vắng ngắt.

Từ chỗ này nàng có thể nhìn thấy mặt tiền khách sạn Lagniappe, nơi Jean-Del và cô sinh viên đang bị cả chục cảnh sát và một người đàn ông mặc áo khoác của Sở Cứu hỏa New Orleans vây quanh. Nàng nhận ra người đó là Cort, anh trai Jean-Del. Họ đang đứng đối mặt nhau và to tiếng cãi vã. Chuyện chấm dứt khi cô sinh viên cúi chào và bỏ đi.

Nàng cúi đầu băng nhanh qua con phố, quay lưng về phía Jean-Del cùng đám cảnh sát đi về hướng quảng trường Jackson.

“Xe hắn không có ở đây”. Lilah thở dài khi bước xuống trước chiếc xe mooc của Cecilia và Billy. “Ta thử vào đó thật nhanh chắc cũng được”.

“Em chỉ muốn lấy lại mấy tập ảnh”. Cecilia tựa vào lưng ghế trước nhìn ra qua kính xe. “Chị ngồi lại trong xe di”.

“Không, chị sẽ đi cùng em”. Lilah mỉm cười nhìn cô gái và nhấc khẩu súng săn từ dưới sàn xe. “Đừng tỏ ra sợ hãi thế – đây là lần cuối cùng em còn phải nhìn thấy chỗ này đấy”.

Cecilia cảm thấy bất an kể từ khi rời bỏ Billy, may nhờ có Lilah giúp đỡ rất nhiều. Cả hai tính sẽ đi California, nơi Lilah nói có bà chị có thể cho ở cùng đến khi họ tìm được chỗ ở mới. Bà chị ấy có vài quầy bán hàng nhượng quyền trên bãi biên và hứa sẽ tìm việc cho cả hai người.

Có cảm giác như gánh nặng cuộc đời đã được dỡ khỏi vai cô.

Tay Cecilia run rẩy khi lấy chìa khóa mở cửa vào chiếc xe mooc. “Em thấy mình thật ngu ngốc khi muốn lấy lại mớ ảnh cũ ấy, nhưng đó là tất cả những gì của gia đình mà em còn giữ được”.

“Thế đâu phải là ngu ngốc”. Lilah theo cô bước vào trong xe và đẩy nhẹ vào lưng cô. “Sao…” Cô nhìn qua vai Cecilia và nâng súng lên.

Billy giật lấy khẩu súng. “Xin chào, các quí cô”.

***

Mánh khóe của anh tỏ ra rất hiệu quả. Với sự giúp đỡ của cô sinh viên nọ Jean-Del làm lạc hướng đám cảnh sát một khoảng thời gian đủ để Sable an toàn rời xa khách sạn. Giờ anh đang ngồi trên băng ghế sau trên xe của ông anh trai suy nghĩ xem bước hành động tiếp theo là gì.

“Cậu phải làm hồ sơ báo cáo vụ việc”.

“Terri có thể làm chuyện đó”. Jean-Del trả lời ông anh. “Em không có thời gian cho chuyện giấy tờ”.

“Cậu đang có rất nhiều thời gian đấy”. Cort liếc mắt nhìn anh qua kính chiếu hậu. “Cậu đã bị tạm đình chỉ công tác, và nguyên nhân duy nhất khiến còn chưa bị còng là vì có tôi đấy”.

Tuy đã đoán trước nhưng Jean-Del phần nào cũng cảm thấy đột ngột. “Anh muốn em phải cảm ơn sao?”

“Tôi muốn biết cậu đang tính làm cái quái gì thế”.

Thấy anh không trả lời, Cort đưa tay cào lên tóc. “Chúa ơi”.

Jean-Del không muốn nghĩ đến Sable. Việc nàng lại ở ngoài kia một mình khiến anh lo ngại. “Cha đã nói chuyện với anh về việc xem kỹ hồ sơ vụ cháy trước kia chưa?”

“Rồi, tôi đã lục nó ra tối hôm qua, khi nghe tin cậu”. Cort đưa tay lên mái tóc nâu cắt ngắn của mình. “Cậu đang lần theo một đầu mối cụt. Chẳng có kẻ đốt nhà nào chờ đến hai mươi lăm năm để hành sự tiếp cả”.

Điều đó còn phải chờ xem. “Terri có phát hiện thêm được chuyện gì mới không?”

“Terri cũng đã bị loại khỏi vụ điều tra và cũng sắp bị đình chỉ công tác”. Ông thoáng suy nghĩ. “Cậu dùng nhà cô ta đằng hồ để giấu cô gái đó, phải thế không? Cứt thật”.

Jean-Del dán mắt nhìn ra cửa sổ ngó những tòa nhà trôi tuột ra sau. Thấy Cort băng ngang không rẽ về phía đồn cảnh sát anh nhíu mày. “Anh quên là em còn phải trả lại súng và phù hiệu sao?”

“Chúng ta về nhà thôi, ở đồn bây giờ toàn đám báo chí, còn mẹ thì đang phát điên lên”.

Jean-Del không muốn đụng với mẹ lúc này. “Đưa em đến chỗ nhà hàng vậy”.

Cort liếc xéo anh. “Cha cũng không gỡ nổi cho cậu được đâu”.

“Thì anh cứ đưa đến đấy”.

Khi họ đến bên lối vào dành cho nhân viên tại nhà hàng của cha mình, Jean-Del bước ra khỏi xe của Cort và dập cửa lại. “Cảm ơn anh”.

“Này”.

Anh quay nhìn lại. “Sao?”

Jean-Del cảm thấy Cort trông có vẻ mệt mỏi. “Tôi muốn giúp cậu”.

“Vậy anh kiểm tra lại dùm mấy hồ sơ đó đi”. Jean-Del gặp ánh mắt nhìn cùa Cort. “Em cần có bằng chúng rằng có cùng một nhân vật đứng đằng sau hai vụ cháy này. Cort, hãy tìm chúng cho em”.

Anh sải bước đi vào qua cổng hậu, băng ngang mọi hoạt động náo nhiệt như tổ ong trong gian bếp khổng lồ. Cha anh đang ở phía xa chọn lựa các sọt rau và loại bỏ những thứ không đạt vào thùng rác.

Jean-Del nhận ra cũng vẻ căng thẳng và mệt mỏi ấy trên mặt cha mình. Vụ này không chỉ xẻ đời anh thành hai đoạn mà còn chia nhà anh thành mấy mảnh khác nhau. “Cha!”

Louis ngước nhìn lên và đẩy ngay một sọt ớt sang bên để đón con. “Jean-Del!”ông ôm chặt anh rồi đưa mắt nhìn qua vai anh. “Isabel dâu? Cô ấy có sao không?”

“Cô ấy ổn thôi, và đang đợi con. Cha ạ, có việc này con muốn nhờ cha”. Anh kéo ông vào trong nhà kho, tránh xa ánh mắt cùng những cặp tai tò mò của đám nhân viên và kể cho ông nghe những chuyện vừa xảy ra rồi nói. “Con muốn cha tìm gặp và hỏi chuyện ông già Remy Duchesne dùm con”.

“Người đã nuôi dạy Isabel phải không?”Louis nhíu mày. “Để làm gì?”

“Ông ấy là người duy nhất biết rõ về vụ cháy ngày xưa, khi cô ta còn là một đứa trẻ. Con muốn biết mọi chuyện về vụ đó, tất cả những gì mà ông ấy còn nhớ, ai là kẻ ông ấy nghi đã trả tiền cho Bud Gantry để phóng hỏa đốt nhà”. Jean-Del dặn cha cách đến nhà ông bà Martin. “Họ có thể giúp cha tìm ra ông ấy”.

Cha anh thở dài. “Con thực tình nghĩ ông ta sẵn lòng tiếp chuyện cha thay vì nói chuyện với con sao?”

“Vì cha đâu có ngủ với con gái ông ta!”

“Ừ, cũng có lý”. Cha anh lục ví lấy hết tiền trong đó nhét vào tay Jean-Del. “Khoan hẵng về nhà – mẹ con đang điên tiết và sọ gáo của con là mục tiêu hàng đầu của bà ấy đấy”.

“Cảm ơn cha”. Anh ôm chào cha rồi kiểm tra lại đồng hồ. “Con sẽ gọi lại cho cha”.

Sau khi gọi đến cửa hiệu của cô em họ mà không thấy trả lời, Sable ngồi bên chiếc bàn sát với máy điện thoại công cộng phía trước quán cà phê Thế giới. Trong khi chờ đợi nàng nhâm nhi ly cà phê sữa và quan sát một diễn viên kịch câm đường phố đang làm điệu bộ lau chùi một cánh cửa sổ vô hình. Các chuỗi hạt giăng đầy trên hầu khắp cây cối ở quảng trường Jackson như những vật trang trí trên các cây Giáng sinh kỳ lạ. Ánh sáng lấp lánh sặc sỡ của chúng nhắc nàng nhớ lại buổi tối vừa qua.

Jean-Delano. Nàng ấp ly cà phê giữa hai bàn tay lạnh giá. Sự mù mịt về những gì đang xảy đến với anh khiến nàng muốn bệnh.

“Gắng làm cho tốt nhé”. Một nhân viên vệ sinh đường phố đang dùng chiếc gậy nhọn thu nhặt khăn ăn, cốc nhựa và những thứ rác thải khác còn lại sau lễ hội Mardi Gras vương vãi trên lề đường nói với anh diễn viên kịch câm khi đi ngang. “Chúng ta phải gắng làm cho mọi thứ sạch bóng lên, con trai”.

Sable đến chỗ máy điện thoại công cộng và thử gọi cho cô em họ lần nữa.

Lần này Hilaire trả lời máy. “Chị đang ở đâu vậy?”

“Đang trên đường đến chỗ em đây. Có tay cớm nào lảng vảng ở đấy không? Jean-Del đã gọi cho em chưa?”

“Không. Cô cảnh sát ấy có gọi cho em hôm qua nhưng em chẳng nói gì với cô ta cả. Jean-Del không ở bên chị sao?”

“Bọn chị phải tách ra. Này Hil, chị phải trú tạm ở chỗ em cho đến khi anh ấy đến đón, được chứ?”

“Khỏi cần phải hỏi. Chị có cần em đến đón không?”

“Không, em cần ở đó nhỡ Jean-Del gọi đến. Chị sẽ đi xe buýt nên có thể hơi lâu một chút”. Nàng nhìn lại mình. “Chị cần thêm ít quần áo sạch nữa”.

“Em sẽ lo chuyện đó. Chị cẩn thận nhé”.

Sable gác máy và đem bỏ luôn ly cà phê còn gần phân nửa rồi ghé thả một tờ một đô vào chiếc giỏ gom tiền của chàng diễn viên đường phố. Khi anh ta cúi mình cảm ơn, nàng chỉ tay lên bức tường vô hình của anh ta. “Cậu còn để sót một vết bẩn đây này”.

Anh chàng mỉm cười quay lại với mớ giẻ lau vô hình của mình.

Nàng đón chuyến xe buýt chủ yếu chở các khách du lịch theo tour đi đến vịnh Atchafalaya và ngồi vào ghế thật thoải mái để sẵn sàng cho chuyến đi. Tiếng rì rì của máy xe đôi khi khiến nàng muốn thiếp đi nhưng nàng gắng bắt mình phải tỉnh táo. Khi xe rời thành phố, tim nàng như thắt lại. Nàng không muốn để Jean-Del lại đấy, chẳng muốn chút nào việc lại phải cách xa anh.

Em yêu anh, nàng nói thầm khi xe chạy ngang biển báo ngoại vi thành phố. Hãy mau đến với em, Jean-Del.

Nàng phải đi bộ khoảng một phần tư dặm (1 dặm bằng 1609 m – ND) từ bến xe đến chỗ cửa hiệu của Hilaire nhưng cũng thấy dễ chịu khi được giãn gân cốt. Mặt trời đã lên khá cao, đủ để xua tan sương sớm và khiến nàng phải cởi khỏi mình chiếc áo khoác của người lái xe tốt bụng. Nàng rảo bước nhanh hơn khi nhìn thấy tấm biển kẻ tay quen thuộc ‘CỬA HÀNG ĐỒNG QUÊ MARTIN’.

Cửa hàng có vẻ như không hoạt động dù đèn vẫn bật và cửa trước vẫn mở. Sable bước vào, hy vọng ngửi thấy hương vị cà phê quen thuộc. “Hilaire?”

Có khoảng hai chục người đang đứng rải rác bên trong. Tất cả đều yên lặng nhìn nàng. Sable quay ra cửa nhưng chưa kịp chạy đi thì ai đó đã ôm lấy nàng từ phía sau. Nàng hét lên.

Caine Gantry quay người nàng lại. “Thế là cô cũng về đến nhà rồi đấy, Isabel”.

***

Elizabet cũng đồng ý cho nữ phóng viên tờ Daily News đăng hình Laure khi cô đang phỏng vấn bà ta về vụ giết hại Marc. Dù vậy bà vẫn luôn nhẩn nha bên cạnh, sẵn sàng giúp đỡ Laure hoặc chấn chỉnh cô phóng viên nọ khi cần.

“Thưa bà LeClare, một chi nhánh của chúng tôi, đài truyền hình kênh bảy, mong nhận được ý kiến của bà cho chương trình phát thanh buổi trưa. Dân chúng New Orleans rất kính mến và tiếc thương chồng bà, và họ rất biết ơn mọi lời của bà lúc này dành cho họ. Chúng ta có thể cùng thực hiện điều đó ngay, nếu bà đồng ý”. Cô phóng viên ra hiệu cho nhân viên chụp ảnh, người đã mang theo vào cả một máy quay video.

“Tôi chưa bao giờ thấy thoải mái trước máy ghi hình”. Bà Laure nói chậm, vừa quay sang Elizabet cầu cứu. Elizabet cảm thấy tội nghiệp – bạn của bà rõ ràng không thích ý tưởng này, trong tình huống khác hẳn bà đã không cho phép làm chuyện ấy. Nhưng bà muốn Laure lên sóng để kết tội Sable Duchesne cùng các tuyên bố lố lăng của cô ta.

Cô phóng viên hướng theo ánh nhìn của bà Laure. “Bà Gamble có thể cùng tuyên bố với bà được không ạ? Tôi biết con bà ấy cũng đang bị mất tích – có thể bà ấy sẽ cho biết thêm vài chi tiết, và chúng tôi có thể hỗ trợ…?”

“Tôi thấy thoải mái hơn nếu bà cũng đồng ý thế, Elizabet”. Bà Laure công nhận.

Bà có thể thay thế Laure làm chuyện ấy. Điều đó sẽ giải quyết triệt để luôn vấn đề của bà.

“Một tuyên bố rất ngắn thôi”. Bà nói và đến ngồi cạnh Laure trong khi cô phóng viên bảo người ghi hình sắp đặt máy quay. Elizabet vén lại món tóc sau tai bà Laure rồi đưa mắt nghiêm nghị nhìn cô phóng viên. “Sẽ không có câu hỏi nào hết, cô hiểu chưa. Laure sẽ có đôi lời với công chúng, và tôi sẽ nêu ý kiến của mình”.

“Vâng, tất nhiên, thưa bác”. Cô phóng viên – biết mình sắp có được những tin tức độc quyền nóng bỏng – sẵn sàng chấp thuận ngay mọi điều kiện. Cô ra hiệucho người ghi hình rồi nói với bà Laure. “Bà LeClare, bà bắt đầu nói ngay khi nào thấy sẵn sàng nhé”.

Bà Laure gượng cười đau khổ nhìn vào ống kính ghi hình. “Gia đình tôi và bản thân tôi xin bày tỏ lòng biết ơn đối với sự cảm thông cùng những lời chia buồn đã nhận được từ dân chúng khắp New Orléans. Marc là một người chồng, một người đàn ông tuyệt vời, và tôi biết quí vị chia sẻ với chúng tôi sự mất mát ấy. Mong hãy nhớ đến chúng tôi trong những lời cầu nguyện của mình. Xin cảm ơn quí vị”.

Ống kính máy quay hơi xoay nhẹ và cô phóng viên gật dầu ra hiệu cho bà Elizabet.

“Bà Laure đã mất đi người chồng của mình, bang Louisiana đã mất đi một trong những công dân ưu tú nhất. Trong hoàn cảnh ấy, những lời cầu nguyện cũng là nơi nương náu cuối cùng của mỗi chúng ta. Con trai tôi, trung úy Jean-Delano Gamble đang điều tra vụ sát hại Marc LeClare cũng đã biến mất khi đang truy đuổi một phụ nữ trẻ tự xưng là con gái của Marc. Điều đó chắc chắn không phải là sự thực, Isabel Duchesne chỉ là một kẻ nói dối hoàn hảo, và đây cũng không phải lần đầu tiên cô ta gây sự với những người vô tội xung quanh”.

Elizabet cảm thấy Laure hơi chạm vào mình, nhưng vẫn nói tiếp. “Mười năm trước người phụ nữ trẻ này đã ngang ngược tấn công một nhóm sinh viên tại trường Đại học Tulane và vì vậy đã bị đuổi học. Qua báo chí quí vị hẳn cũng đã biết người duy nhất được phát hiện tại hiện trường vụ giết hại Marc cũng chính là cô ta. Hiện cô ta đang rủ rê con trai tôi ra vùng nhánh sông và thực tình tôi rất lo lắng cho tính mạng của con tôi”. Bà cố kềm nước mắt. “Isabel Duchesne không biết tôn trọng mọi người, và dù cô ta có khai man thế nào khi bị bắt, tôi hy vọng dân chúng New Orleans cũng không bị người phụ nữ đáng ghét đó lừa dối thêm lần nữa. Bản thân tôi sẽ không ngừng hành động cho đến khi tìm được con tôi và Isabel Duchesne bị kết án vì những tội ác của mình”. Bà gật đầu ra hiệu cho cô phóng viên.

“Thật không thể tin nổi, thưa bà Gamble”. Cô phóng viên sướng ngất. “Cả bà nữa, xin cảm ơn, bà LeClare”. Cô ta quay sang nhân viên ghi hình. “Chúng ta về trường quay thôi”.

***

“Jean-Del, tôi đã gắng ngăn cản họ nhưng Caine đã trói tôi lại ở nhà kho phía sau”. Hilaire sụt sùi ngắt quãng. “Tôi đã gọi cho anh ngay sau khi được một cô ở đây đến cởi trói dùm”.

Jean-Del nhìn vẻ sợ hãi trên gương mặt các nữ nhân viên của Hilaire. Anh nhận được điện thoại từ cô em họ Sable chỉ vài phút sau khi rời nhà hàng của ông Louis và đã phóng xe thẳng đến đây để gặp dám phụ nữ đang trong cơn hoảng sợ tập thể.

“Có ai trong các cô nghe nói họ mang cô ấy đi đâu không?” Tất cả lặng yên, nhưng một cô đưa mắt nhìn xuống. Anh đến bên cô ta. “Cô, cô tên là gì?”

“Lacelle”. Cô gái bồn chồn di chân. “Tôi không biết gì hết, thưa ông”.

“Lacy”. Hilaire lầm bầm. “Cô ta đến đây sáng nay – chắc cô ta đã nghe tôi nói chuyện với Sable”. Cô đến bên và chụp lấy hai vai cô gái. “Cô đã nói lại với John, đúng không?”

“Không, Hilaire, tôi…” Lacy ngước mắt nhìn khuôn mặt giận dữ của cô gái tóc vàng và nuốt khan. “Nhưng ông ấy bắt tôi phải nói. Ông ấy bảo họ muốn giúp chị ấy tránh xa đám cảnh sát”. Cô ta đưa ánh mắt trách móc nhìn Jean-Del.

Cô em họ của Sable lắc đầu. “Sao cô điên thế, chính Jean-Del cũng đang gắng giúp chị ấy tránh xa đám cảnh sát đấy!”

“Hilaire”. Jean-Del gắng kìm cơn giận sôi của chính mình. “Lacy, nếu Gantry là kẻ đã giết Marc, ông ta sẽ chẳng giúp đỡ gì cho Sable. Còn nếu không giết thì ông ta cũng biết ai đã làm chuyện đó, và cả hai người đang ở trong tình trạng nguy hiểm vô cùng. Cô phải nói cho tôi biết ngay họ đã đưa cô ấy đi đâu”.

Cô gái bật khóc. “Họ không ở vùng cửa sông, nhưng tôi không biết họ đi đâu. John nói Caine sẽ lo mọi chuyện”.

Hilaire kéo Lacy về phía mình. “Tôi đã gọi điện hỏi vài người quen. Các thuyền của Caine vẫn nằm ở bến và ông ấy cho mọi người nghỉ làm hôm nay”.

“Khốn kiếp”. Jean-Del cần có ai đó biết rõ về cách suy nghĩ của Gantry. “Ông Remy đang ở đâu?”

“Ông ấy vừa vào thành phố sáng nay, đi gặp cha anh”.

Jean-Del gọi đến nhà hàng và để lại tin nhắn hẹn gặp ông Louis tại đồn cánh sát rồi gởi một tin tương tựcho Terri vào máy điện thoại tự động trả lời ở nhà cô ta. Gọi xong anh kiểm tra lại đồng hồ. “Họ đi được bao lâu rồi?”

“Khoảng ba tiếng”. Hilaire buông Lacy và chạm khẽ tay anh. “Tôi giúp được gì không?”

“Hãy hỏi khắp mọi người. Tôi muốn biết Caine đã đưa cô ấy đi đâu”.

“Trung úy Gamble, có lẽ ông nên lại xem cái này”. Một cô gái gọi ra từ phía phòng sau. “Có một bà tóc bạc nào đó đang nói về ông trên TV đấy”.

Anh bước ra sau đứng xem chương trình đang phát trên màn hình một chiếc TV đen trắng rồi gắt gỏng. “Tôi phải về thành phố ngay để ngăn chuyện này lại trước khi mẹ tôi tụ tập mọi người thành những đám biểu tình”.

“Chúc bồ may mắn”. Một cô khác nói, vừa bĩu môi hất cằm về phía chiếc TV. “Người đâu mà đáng ghét thế chứ”.

Trên đường về thành phố anh điểm lại mọi tình tiết của vụ án. Gantry hẳn đã không chộp Sable nếu không có một lý do chính đáng nào đó, có thể liên quan đến chuyện ông ta bị tạm giam chẳng hạn. Linh tính mách bảo Jean-Del rằng gã Cajun to lớn nọ không phải là kẻ giết người, cả ông già Remy cũng vậy. Anh vẫn chưa có manh mối gì để trả lời câu hỏi kẻ nào đã giết Marc.

Các phóng viên và nhân viên ghi hình tràn ngập mặt trước đồn cảnh sát nên Jean-Del cố ý dừng xe ở con phố kế bên và đi vào qua cổng hậu. Ông Louis gập anh ngay bên ngoài thang máy.

“Mẹ đâu ạ?”

“Mẹ mày đang ở trên kia nói chuyện với ông đại úy”. Ông Louis thở dài. “Chắc con xem TV rồi chứ?”

“Dạ, con xem rồi”. Anh theo cha vào thang máy và nhấn ngay nút dừng khi cửa vừa khép lại. “Cha đã nói chuyện với ông Remy chưa?”

Louis gật đầu. “Ông ấy đã đọc mấy bức thư vợ mình để lại nhưng cũng không nói lại với Isabel mọi chuyện. Marc từng đính hôn với ai đó trước khi gặp bà Genevieve. Bố mẹ ông ấy đã đến gặp bà khi ông ấy hủy hôn và đe dọa buộc bà ta phải chuyển đi nơi khác sống. Marc đã quay lại cửa hiệu bán mồi câu mỗi tuần suốt mười tháng trời sau đó, năn nỉ mọi người cho biết bà ấy đã chuyển đi đâu”.

“Vậy là ông ta luôn bị ám ảnh về chuyện ấy”.

“Marc có đến tìm mẹ của Sable một ngày sau hôm xảy ra đám cháy”. Louis kể tiếp. “Hàng xóm của Ginny nghi ông là người đã thuê Bud Gantry phóng hỏa đốt nhà. Họ nói dối là bà ta đã chết”.

“Vậy là suốt ngần ấy năm trời ông ta không biết tin tức gì về bà ấy”.

Jean-Del nhấn nút khởi động. “Và khi Sable hiện ra, các ngôi nhà lại bốc cháy”.

“Cort cho biết Bud Gantry đã chết, chỉ một tháng sau khi bị tuyên án”.

Khi ra khỏi thang máy ở tầng ba, Jean-Del nhìn thấy mẹ ở khu vực chờ cùng với bà Laure và Moriah Navarre.

“Jean-Del”. Moriah trông thấy anh trước tiên và thở một hơi dài nhẹ nhõm.

“Jean-Delano”. Elizabet lườm ông chồng trước khi quay sang ôm con trai mình và chìa má cho anh. “Mẹ lo cho con quá”.

Anh bước lui lại. “Lo đến mức xuất hiện trên khắp các bản tin ở thành phố này sao, như con thấy?” Anh hất đầu về phía ô cửa sổ cùng đám phóng viên đang chen chúc đợi bên ngoài. “Việc kêu gọi lòng xót thương thực là hiệu quả. Những giọt nước mắt đáng thương nữa chứ. Mẹ đã không làm thế từ ngày con mang một điểm hai trong học bạ về nhà”.

Bà hất cằm. “Mẹ đã lo mọi chuyện để làm sao đưa được con về nhà an toàn. Giờ khi con đã cách xa được con bé ấy, con sẽ thấy…”

Lần đầu tiên trong đời Jean-Del quay lưng về phía mẹ. “Bác Laure, cháu xin lỗi về chuyện ấy. Bác và Marc không đáng bị như thế. Hãy tha lỗi cho mẹ cháu vì đã chen vào, với nhã ý…”

Bà quả phụ gắng mỉm cười. “Không việc gì phải xin lỗi bác, Jean-Delano”.

“Moriah”. Anh cầm tay cô gái. “Anh biết mẹ anh luôn muốn dẫn cho em tin nhiều chuyện về bọn anh, những chuyện mà lẽ ra anh phải đính chính lại từ lâu”.

Mắt cô thoáng mờ đi nhưng cô cũng gật đầu.

Elizabet vung tay lên. “Con định để cho con bé ấy phá hủy cả cuộc đời con một lần nữa hay sao?”

“Cô ấy là cả cuộc đời con”.

“Không, ta cấm. Ta cấm con có bất cứ quan hệ gì với con bé ấy”.

“Đây không phải là một điểm hai trong sổ học bạ của con”. Jean-Del lạnh lùng nhìn mẹ. “Con yêu Isabel và con sẽ cưới cô ấy sau khi mọi chuyện này kết thúc. Lần sau mẹ có thể thông báo thêm cho giới truyền thông cả chuyện ấy đấy”.

“Jean-Del”. Moriah đặt tay lên cánh tay anh. “Đêm hôm ấy, trước buổi dạ vũ ở Tulane, một đám bọn em đã đến chỗ nhà ngủ tập thể của Sable. Trước đó đã nhắn tin cho Sable nói có anh hẹn gặp bên ngoài. Đám con trai đã tạt nước ao vào cô ấy. Bọn em khởi xướng mọi chuyện. Sable chỉ ném bùn khi chống trả mà thôi”.

“Moriah?”

Cô quay sang mẹ anh. “Sự thật là như thế, và đó không phải là tất cả những gì bọn cháu đã làm”. Cô nhìn thẳng Jean-Del. “Bọn em đã căm ghét, đã hành hạ cô ta. Bọn em đã làm tất cả những trò gì có thể nghĩ ra chỉ để buộc cô ta phải tránh xa anh. Việc cô ấy chịu đựng lâu đến thế cũng đủ thấy cô ấy yêu anh đến mức độ nào”. Moriah bỏ chạy ra phía cửa, và bà Laure cũng xin lỗi để theo ra.

“Chúng đã làm vậy với cô ta sao?”Elizabet tỏ ra sửng sốt. “Mẹ chưa từng nghe, Jean-Del. Mẹ tưởng…”

“Vâng”. Jean-Del những muốn vung tay đấm mạnh lên tường. “Cả con cũng vậy”.

Louis choàng tay ôm bà vợ thất thần của mình. “Ta về nhà thôi, Eliza”. Ông nhìn con trai. “Mẹ yêu con, Jean-Del. Mẹ chỉ muốn bảo vệ con thôi”.

Jean-Del sẽ lo cho mẹ sau. Anh tháo chiếc phù hiệu cảnh sát và khẩu súng ra khi giáp với khuôn mặt đỏgay của đại úy Pellerin vừa hiện ra trên ngưỡng cửa phòng ông ta.

“Gamble”. Ông sếp anh trông như sắp nổ tung. “Anh phải giải thích cho tôi vài chuyện đấy”.

“Khỏi cần”. Anh đưa phù hiệu và khẩu súng cho viên đại úy. “Tôi nghỉ việc”.

***

“Đồ chó cái chúng mày nghĩ có thể thoát khỏi tay tao được sao?” Billy đi vòng quanh họ. Gã nhắm súng vào hai người và dùng mu bàn tay quệt mồ hôi trên trán. “Chúng mày đâu có thông minh như vẫn tưởng”.

Cecilia cảm thấy nền sàn xe dưới chân mình thoáng rung nhẹ rồi có vật gì đó khẽ chạm tay mình. Mấy ngón tay của Lilah khều nhẹ tay cô. Điều đó giúp cô hiểu ngay mình phải làm gì, và cô bấm nhẹ vào mu bàn tay tay Lilah.

“Billy, đây là lỗi của em”. Cô nói, vừa bước tới chắn ngang giữa chồng mình và cô bạn. “Em chỉ bảo Lilah cho đi nhờ xe xuống phố. Có chửi thì chửi em đây này. Hãy để chị ấy đi khỏi đây rồi anh muốn làm gì cũng được”.

“Cecilia, đừng làm thế”. Cô vũ nữ kêu lên giận dữ. “Hắn không dám bắn chúng mình đâu”.

“Mày nghĩ tao không dám bắn sao, đồ lừa cái”. Billy xỉa nòng súng vào cô ta. “Đàn bà lại quấn đàn bà”. Gã nện chân xuống sàn. “Đồ chó cái khốn kiếp, chúng mày sẽ bị chết thiêu ở hỏa ngục vì chuyện đó”.

“Đầu óc bã đậu của mày sao ngu thế chứ, tao chưa bao giờ chạm vào cô ấy hết!” Lilah gào lên. “Cô ấy luôn trung thành với mày, có trời biết tại sao”.

Sự chú ý của Billy lúc này dồn cả vào cô vũ nữ, và Cecilia biết rằng cô sẽ không bao giờ còn có một cơ hội nào khác nữa. Hình ảnh những lần Billy hành hạ, đe dọa, cưỡng bức nàng làm tình chợt tràn dâng trong tâm trí. Hắn đã đối xử với nàng như với một con vật, và giờ đây còn đang tính bắn chết cả hai người?

Không bao giờ. Ta sẽ không bao giờ để hắn hành hạ thêm lần nữa. Ý nghĩ đó đem lại cho cô lòng dũng cảm để co chân dồn hết sức đá mạnh vào giữa hai đùi gã.

Khi Billy rú lên khỵu xuống Lilah nhanh tay nắm lấy khẩu súng giằng mạnh khỏi tay gã. Lúc Lilah nhắm họng súng vào đầu gã, Cecilia đặt tay lên vai cô.

“Đừng, chị. Không cần đâu”. Cô cúi người ghé sát tai gã. “Billy Tibbideau, nghe rõ không? Anh không đáng giá bằng mớ thuốc súng trong viên đạn tống anh về chầu diêm vương đâu”.

Billy dùng cả hai tay giữ chặt đũng quần, sụm người xuống nôn thốc tháo ra sàn.

“Nào, Lilah”. Cecilia cầm lấy tập ảnh và đi lui về phía cửa xe mooc. “Chúng ta đi thôi”.

Cô vũ nữ thoáng do dự rồi trở ngược báng súng. “Cú này là để trả thù cho vụ cưỡng bức cô ấy mỗi đêm này”. Cô thúc báng súng vào một bên đầu gã khiến gã ngã nhào vào đám nôn mửa của chính mình.

“Hắn sẽ không còn truy đuổi mình được nữa đâu”. Lilah nhìn cô không chút ân hận.

“Vâng, em cũng nghĩ thế”,

Họ ra khỏi chiếc xe mooc và Lilah nhanh nhẹn nhét khẩu súng vào sau thùng xe. Cecilia chờ cô ta quay hẳn người lại mới đặt tay lên hai vai cô bạn và hơi ghé mặt sang. Môi chị ấy mới mềm mại làm sao, cô thầm nghĩ khi hôn Lilah. Hy vọng mình làm đúng cách.

Khi cô rời ra Lilah mở choàng mắt và đưa tay sờ lên miệng. “Cecilia, em đâu cần phải làm vậy”.

“Nhưng em cũng muốn thế”. Cecilia mỉm cười xấu hổ. “Chị cũng cần cho em biết phải làm sao chứ. Thực tình em cũng chẳng biết nó là thế nào khi cả hai đều là nữ đấy”.

“Ôi cưng ơi”, Lilah cười nắc nẻ rồi ôm nhẹ người cô và mở cửa xe bên dành cho khách ngồi. “Đi với chị, chị sẽ bày cho em mọi chuyện”.

Hai người phụ nữ đi được gần một giờ thì Billy tỉnh lại. Các chất nôn mửa nhoe nhóet trên mặt, trên ngực cùng cơn đau khủng khiếp giữa hai dùi khiến gã bật ói thêm lần nữa.

“Đồ chó cái”. Cú đá ác liệt của cô ta như muốn đoạn tuyệt với gã cùng tất cả những gì còn vấn vương ngày trước. Quần gã cũng nhoe nhóet cứt đái của chính mình. Gã trở người gắng nuốt ngược chỗ mật đắng muốn trào ra.

Gã đã suy, nhưng còn chưa sụp. Chưa đâu. Chừng nào hồi phục gã sẽ quyết lần theo họ. Gã sẽ lùng cho ra và bắt họ phải trả giá về những chuyện đã làm với gã.

Phải đánh mềm xương chúng ra, con trai. Lời cha gã vang lên trong đầu gã. Chơi cho chúng toe tóet máu me rồi lột da chúng ra, từng phân một.

Cánh cửa xe mooc khẽ mở ra rồi khép lại nhẹ nhàng sau lưng gã. Gã quay đầu nhìn lại xem đó là ai. “Nhìn xem chúng đã làm gì tôi này. Tôi phải vào bệnh viện. Hãy đưa tôi đi”.

Hai con mắt lạnh lùng quét qua người gã. “Không, Tibbideau, mối liên hệ giữa chúng ta đã kết thúc”. Bàn tay đeo găng lần vào túi chiếc áo choàng sang trọng.

“Phải đưa tôi đi ngay, hay…” Mắt gã trợn tròn khi thấy bàn tay kia lại xuất hiện. “Không, không!”

Khẩu súng không phát nổ mà rít lên hơi gió. Như tiếng rắn đuôi kêu mà giờ đây chẳng còn có nghĩa gì với gã. Cũng vô nghĩa như viên đạn khoan vào ngực gã, như búng máu trào ra từ miệng gã. Sàn nhà ấp vào mặt gã, tiếp theo sau là một sự yên lặng hoàn toàn, đầy ý nghĩa.

Lẽ ra con phải nghe lời cha, cha ơi. Billy nghĩ thầm khi họng súng hờm xuống trước mặt gã. Cha nói đúng.

Tiếng súng rít lên thêm hai lần nữa.

Bình luận
Ads Footer