Ánh đèn trong nhà màu vàng nhợt nhạt. Sao thưa trên nền trời nhấp nháy không ngừng…
Xích Diện Thần Long sau khi nói chuyện mãi với Gia Cát Ngọc đến đêm khuya, thì đã cùng nhau quyết định một chuyện to tát, làm rung chuyển cả võ lâm.
Trời vừa sáng tinh sương, từ Di Thế sơn trang có tám người kỵ mã được phái ra đi, để mang sáu mươi bốn cánh thiếp mời, hẹn với tất cả các nhân vật có tiếng tăm trong hai phe hắc bạch, đến ngày mồng một tháng năm, tựu tập về Di Thế sơn trang, để bình nghị về pho Lục Ngọc Di Đà.
Việc ấy gồm có hai ý nghĩa :
Đứng về Xích Diện Thần Long mà nói, là có ý công bố cho khắp thiên hạ biết, chính mình không có mục đích độc chiếm pho Lục Ngọc Di Đà, để tránh đi cái họa thiệt thân vì bảo vật đó. Riêng đối với Gia Cát Ngọc, thì chàng có ý muốn thừa cơ hội nghìn năm một thuở ấy, để tìm tung tích kẻ thù.
Tiếng ve sầu đã kêu đinh tai. Chẳng mấy chốc là tiết trời đã đến giữa mùa hạ.
Ngày hôm ấy, khi giờ dậu vừa qua, thì ở tại Thanh Long tập, một địa điểm cách Di Thế sơn trang không xa, bỗng có mười hai cỗ xe ngựa chạy đến.
Những cỗ xe ấy gọng xe sơn son đỏ tươi, bánh thếp vàng lóng lánh, màn gấm sang trọng được bỏ rủ kín mít. Vì thế, không thể nhìn thấy rõ người ngồi trong xe.
Ngay đến người đánh xe ngồi ở phía trước, cũng đội nón rơm to vành, kéo sụp đến đôi mắt nên người ngoài chỉ nhìn thấy được từ chót mũi trở xuống mà thôi.
Phía trước những cỗ xe, có một người gầy cao mặc áo tía, ngồi vũng vàng trên lưng một con tuấn mã, đôi mắt âm u lạnh lùng, hai tay thò vào hai tay áo rộng, có vẻ vô cùng thần bí.
Phía sau những cỗ xe, lại còn có hai người cỡi ngựa đi theo. Hai người ấy đều mặc áo lam. Người ở phía trái trán thấp, lưỡng huyền cao, sắc mặt tái nhợt. Người ở phía bên phải béo lùn, tỏ ra rất chậm chạp.
Ba người cỡi ngựa đi theo những cỗ xe, tuy không có hành động chi cả, nhưng nếu là người có đôi mắt sáng suốt, thì nhìn qua tất đã hiểu họ đều là những cao thủ bậc nhất trong võ lâm.
Nên biết, tại Thanh Long tập suốt mấy ngày gần đây, số nhân vật giang hồ kéo đến không phải ít. Nhưng, tất cả mọi người đều không ai hiểu được số người ấy thuộc về môn phái nào?
Bởi thế, ai nấy đều liếc mắt lén nhìn, trong lòng hết sức lấy làm kinh ngạc.
Đoàn xe sau khi tiến vào khu phố, thì người mặc áo tía cỡi ngựa đi đầu, bỗng ghì cương quay đầu ngựa lại, rồi phi nhanh đến trước một cỗ xe gò cương đứng yên, lên tiếng cung kính nói :
– Hiện đã tới Thanh Long tập rồi, xin cô nương hãy cho lịnh.
Tiếng nói vừa dứt thì từ trong xe có một giọng nói trong ngần đáp lại. Nhưng vì giong nói ấy rất khẽ, nên người đứng xa không làm sao nghe rõ được. Tuy nhiên, người áo tía liền cúi mình thi lễ, tỏ vẻ vâng lệnh, rồi đưa cao cánh tay phải lên, đè mạnh trở xuống ba lượt.
Tức thì, mười hai cỗ xe ngựa liền nhanh nhẹn gò cương đứng yên lại cả. Hai người cỡi ngựa đi theo sau, giục ngựa phi tới nhanh như chớp, khi họ còn cách xa cỗ xe đi đầu độ chừng năm bước nữa, thì cả hai người ngồi trên lưng ngựa đều nhanh nhẹn nhẹ nhàng lao mình xuống đất.
Qua hành động nhanh nhẹn và gọn gàng của họ, đã làm cho những cao thủ võ lâm lén nhìn chung quanh, đều không ngớt chắc lưỡi khen thầm.
Sau khi hai người ấy đã đứng yên trên đất, bèn vòng tay rồi đồng thanh nói :
– Xin mời cô nương bước xuống xe.
Liền đó, bức màn gấm trên cỗ xe được vén lên, làm cho tia mắt của những người chung quanh đều sáng quắc và đổ dồn về phía ấy. Tất cả mọi người đều trông thấy một cô gái mặc áo trắng, đang từ trong cỗ xe, thong thả đưa chân bước xuống.
Cô gái ấy mình liễu dịu dàng, y phục bay mùi thơm ngào ngạt. Đứng từ phía xa nhìn lại, thì trông thấy cô ta tựa hồ như một con người rất xinh đẹp, nhưng, kỳ thực thì khung mặt của cô ta đã che kính bởi một vuông lụa xanh, do đó, không ai có thể nhìn thấy chân diện mục của cô ta cả.
Lúc bấy giờ, người đánh xe ngồi ở phía trước, vẫn đang ngồi ngay nhắn như một pho tượng gỗ, mà chỉ có ba người cỡi ngựa vừa rồi, bước xuống đất hộ tống cô gái áo trắng, đi thẳng vào Thuận Hưng lâu, mà thôi.
Lúc ấy, ở trên lầu ồn ào huyên náo, nhưng khi cô gái vừa xuất hiện, thì bỗng chung quanh đều im phăng phắc. Mấy mươi tia mắt đều nhìn chòng chọc vào người cô gái để dò xét.
Giữa bầu không khí im lặng nặng nề đó, bỗng có một giọng cười ngạo nghễ thật to, nói rằng :
– Một cô gái thực xinh đẹp, chớ nói chi đến việc được hưởng những phút mê ly, mà chỉ cần cho ta được nhìn thấy tận mặt ngọc mà thôi, thì dù chết ta cũng cam lòng.
Mọi người nghe thế, đều quay đầu nhìn lại, trông thấy tại một góc phòng, có hai nhân vật võ lâm đang ngồi đối diện. Sắc mặt của họ đầy vẻ dâm tà, nụ cười trên khóe miệng vẫn còn hiện rõ.
Mọi người trông thấy thế, thì biết sẽ có nhiều việc vui nhộn xảy ra, tha hồ xem đến thỏa thích.
Quả nhiên, ba người đàn ông đi theo sau cô gái, bỗng liền sa sầm nét mặt, đinh sẽ…
Nào ngờ đâu, cô gái ấy vẫn bình tĩnh như thường, đưa tay khoát qua một lượt, rồi cất tiếng cười giòn nói :
– Được sự khen tặng như thế, tiểu nữ thực lấy làm vinh hạnh. Chẳng hay nhị vị đại anh hùng quí danh là chi, có thể nói ra cho tôi được biết, hầu có dịp mở rộng tầm mắt hay không?
– Ha ha ha. Anh em ta là Quản Kiếp và Bào Thương, được anh em trong giới giang hồ thương mến, nên tặng cho cái biệt hiệu gọi là Ngũ Lãnh song sát. Tuy hành động của chúng tôi lúc nào cũng ít nhiều khắc khe, nhưng đối với cô gái thì vẫn dịu dàng như thường. Chỉ cần hai anh em chúng ta xem hợp nhãn rồi, thì chắc chắn không khi nào lại đối xử tệ với cô đâu.
Thì ra, Ngũ Lãnh song sát sai khi khiếp sợ trước Hắc Y Diêm La, lui ra khỏi Di Thế sơn trang, thì bất ngờ lại gặp đạo sĩ hung ác ở tại chùa Kim Yết Quan, họ bị vị đạo sĩ dùng lời khiêu khích, nên lòng tham lại sống dậy cùng quay trở vào Di Thế sơn trang một lần thứ hai. Họ đã thỏa thuận với lão đạo sĩ ấy bắt được Tư Đồ cô nương, thì họ có nhiệm vụ ngăn chặn đối phương không cho truy đuổi theo.
Bởi thế, sau khi vị đạo sĩ ra tay hành động, Tư Đồ Uy nhanh nhẹn chạy tới để cứu nguy cho con gái, thì hai hắn ta đã chậy lấy Tư Đồ Uy lại, giằng co đánh nhau mãi, đến khi vị đạo sĩ nọ đã mang được Tư Đồ Uyển đi xa rồi, hai hắn ta mới bỏ rút lui.
Nhưng, nào ngờ đâu trời không chiều ý người, ngay lúc đó, bất thần Gia Cát Ngọc từ trên cao sa xuống như một vị thiên thần, và chỉ trong vài ba thế võ, là chém bứt được một cánh tay của vị đạo sĩ hung ác, khiến lão ta kinh hãi bỏ chạy.
Tuy thế, lòng tham của Ngũ Lãnh song sát vẫn chưa chết hẳn. Đến khi bọn họ nghe tin Xích Diện Thần Long mời tất cả nhân vật võ lâm đến, để cùng bàn bạc về pho Lục Ngọc Di Đà, thì cả hai lại quay về Thanh Long tập, chuẩn bị thừa cơ hội mà hành động cướp đoạt.
Hai gã ta đã bị tử thần chiếu mệnh, nên ngày hôm nay mới đụng đầu với một nữ sát tinh này. Thế mà, hai gã ta vẫn còn u mê chưa hay biết chi cả.
Cô gái áo trắng nói dứt lời, thì ba gã đàn ông đi sau cô ta, đều cất tiếng “Hứ” to qua giọng mũi. Cả ba tuy vô cùng tức giận, nhưng vẫn đưa mắt ngó lom lom cô gái, tựa hồ chưa có lịnh thì họ không dám hành động liều lĩnh vậy.
Cô gái áo trắng vẫn điềm nhiên như không hề hay biết đến thái độ của ba người đi sau, mà lại cất giọng lạnh lùng nói :
– Hôm nay được gặp hai vị cao nhân tuyệt thế như vậy, thì dù cho tiểu nữ có phải dỡ vuông lụa che mặt ra, để mọi người nhìn thấy chân diện mục, cũng là xứng đáng.
Nói dứt lời, nàng đưa cánh tay thon nhỏ và trắng mịn lên gỡ lấy tấm lụa xanh che mặt xuống nhanh như điện chớp.
Ba người đi ở phía sau trông thấy thết, đều không khỏi bước lùi một bước, rồi hối hả cúi gầm đầu nhìn xuống.
Mấy mươi thực khách đang hiện diện trong tửu lâu, không ai báo ai, đồng loạt đưa mắt sáng quắc lên, nhìn thẳng vào khung mặt của cô gái.
Ai nấy đều trông thấy đôi mắt của nàng trong veo như một làn thu thủy, đôi mày xanh biếc chẳng khác xuân sơn, chiếc mũi dọc dừa xinh đẹp, đôi mắt anh đào thắm tươi, thêm vào đó, đôi hàm răng nhỏ rức của nàng trong như ngọc, trắng như ngà, quả là một người đẹp hiếm có trên đời.
Song diện mạo của nàng tuy xinh đẹp, nhưng đôi mắt thì thoáng hiện vẻ lạnh lùng như băng giá, khiến mọi người đều chẳng dám nhìn lâu.
Sắc mặt của Ngũ Lãnh song sát, vốn đang đầy vẻ dâm tà, nhưng lúc bấy giờ cũng không khỏi cảm thấy cả xương sống đều ớn lạnh, nên bất giác phải quay mặt nhìn đi nơi khác.
Cô gái bình tĩnh cười nói :
– Nhị vị đã nhìn thấy rõ rồi chứ?
– Thấy… Thấy rõ rồi.
Ngũ Lãnh song sát khét tiếng là kẻ hung bạo dâm tà, thế mà giờ đây có vẻ như hồn phi phách tán, nét sợ hãi lộ rõ ra trên khung mặt.
Cô gái ấy lại cất tiếng cười và nói :
– Thế là giờ đây nhị vị có chết cũng cam tâm rồi chứ?
– Cô nương… Cô… nói thế nghĩa là sao?
– Vừa rồi chẳng phải nhị vị đã bảo, là chỉ cần được nhìn thấy diện mục của tôi, thì có chết cũng cam lòng hay sao?
Giọng nói tuy rất bình tĩnh, nhưng nghe lạnh buốt đến đỗi làm cho mọi người hiện diện, ai nấy đều có cảm giác rờn rợn trong lòng.
Ngũ Lãnh song sát kinh ngạc một lúc lâu, bèn đưa mắt ra hiệu cho nhau, rồi cả hai bất thần tuốt binh khí xuống siết chặt trong tay, cất tiếng cười ghê rợn nói :
– Tuy nói thế, nhưng hiềm vì Diêm Vương không phái người đi rước các ông đây, vậy thử hỏi dù cho muốn chết, cũng làm thế nào chết đi được?
– Diêm Vương vì đang bận việc gấp, vậy thử hỏi nào có thể nhớ đến những việc nhỏ nhặt như thế? Vậy, theo ta thì nhị vị nên ngoan ngoãn nghe theo số mệnh, chớ nên làm mất thì giờ.
Sắc mặt của cô gái ấy, vốn đã lạnh lùng đến phát sợ, nhưng sau khi nói dứt lời, thì khung mặt của cô ta lại tựa hồ như được phủ lên một lớp sương giá rét, và bất thần khoát cánh tay mặt lên một lượt…
Tức thì, hai người mặc áo lam, một cao một thấp đứng ở sau lưng nàng, liền nhanh nhẹn tràn tới như một cơn gió hốt, rồi đồng loạt vung nhẹ bốn chưởng ra, nhắm chụp thẳng về phía Ngũ Lãnh song sát.
Ngũ Lãnh song sát trông thấy thế, cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, rồi nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau, vung hai ngọn kim câu và hai lưỡi đao ngắn lên, gây thành bốn đạo ánh sáng hai vàng hai trắng, nhắm ngay hướng thế chưởng của đối phương chém vút tới.
Bên trong tửu lầu đâu đâu cũng dầy đặc bàn ghế, những khoảng trống rất chật hẹp, nên hai thế võ của Ngũ Lãnh song sát đánh ra, thực rất khó bề lách tránh cho khỏi. Bởi thế, tất cả những thực khách chung quanh, ai nấy không khỏi toát mồ hôi lạnh vì khiếp sợ giùm cho hai gã đàn ông mặc áo lam.
Nào ngờ đâu, hai người mặc áo lam ấy võ công hết sức cao cường. Gã đàn ông béo lùn liền nhanh nhẹn rùng thấp đôi vai xuống phía dưới độ nữa thước, trong khi cánh tay phải vẫn giữ thế võ cũ tiếp tục tấn công tới trước.
Qua một tiếng “loảng xoảng”, thì mọi người thấy cặp song câu của Kim Câu Vô Địch Quản Kiếp, đã bị đánh rơi xuống đất, đồng thời, hắn đưa hai tay ôm lấy lòng ngực, máu tươi từ miệng tuôn trào như suối, chỉ trong nháy mắt là đã tắt hơi chết tốt.
Ai nấy lại đưa mắt ngó về phía người áo lam đang đánh nhau với Quỷ Kiến Sầu Bào Thương, thì thấy gã ta tuy gầy đét như que củi, nhưng tựa hồ thế đánh của y còn hiểm hóc hơn cả gã đàn ông áo lam to béo kia. Trong khi hai lưỡi dao ngắn của đối phương đã chém đến sát bên cạnh người, thì y vẫn đứng điềm nhiên không thèm di động thân mình, cũng như không hề lắc vai để tránh, mà bình tĩnh thò cánh tay ra quét nhẹ vào cả hai phía phải lẫn trái của đối phương, êm ru không nghe một tiếng động.
Thế là sau hai tiếng “rốp rốp” mọi người đều trông thấy cả hai cánh tay của Quỷ Kiến Sầu đều đã bị bẻ gãy lọi, ngực và bụng cũng bị đánh thủng toạt thành một lỗ, gào to lên thảm thiết, sắc mặt tái nhợt. Nên biết, Ngũ Lãnh song sát chẳng phải là hạng nhân vật tầm thường thế mà hôm nay chưa kịp đánh ra một thế võ nào, là đã bị mất mạng dưới tay của hai người áo lam kia. Do đó, tất cả những người hiện diện, đều không khỏi toát mồ hôi lạnh, trợn mắt há mồm, kinh hãi nói không nên lời.
Lúc bấy giờ, cô gái áo trắng đã gỡ đi tấm lụa xanh che mặt, cất giọng điềm nhiên nói :
– Phàn đường chủ. Mau ghi chép tên họ chúng rồi dẹp xác chết đi.
Từ nãy đến giờ, người mặc áo tía ấy, vẫn đứng trơ trơ cạnh phía trái cô gái, chẳng hề nhúc nhích. Đến khi nghe cô gái nói dứt lời, y mới vội vàng đáp rằng :
– Phàn Giang xin tuân mệnh.
Hai tiếng “Phàn Giang” vừa thốt ra khỏi miệng, đã làm cho cử tọa đều hãi kinh, người nào người ấy giương to đôi mắt tròn xoe lén liếc về phía gã đàn ông ấy một cách sợ sệt.
Liền đó, để Phàn Giang vung hai cánh tay lên, khiến tay áo rộng, bị hất ra, để lộ hai cánh tay gầy đét chỉ còn xương bọc da, và hai bàn tay có móng nhọn hoắt như móng chim ó.
Tất cả thực khách có mặt chung quanh, nhìn thấy thế đều không khỏi hồn phi phách tán, âm thầm chuồn thẳng xuống lầu bỏ đi.
Tiếp đó, Phàn Giang thò tay vào áo lấy ra một quyển sổ dầy, bìa bọc lụa, ngoài mặt có đề mấy chữ “Huyết Hải Oan Hồn lục” to. Mấy chữ to ấy tựa hồ được viết bằng máu tươi.
Lúc bấy giờ, số thực khách tron tửu lầu đả chuồn đi sạch, mà chỉ còn lại một người thiếu niên mặt mày dơ bẩn, đầu đội một chiếc nón nhỏ, mình mặc áo xanh, ngồi tại góc phòng phía trái. Người thiếu niên ấy vẫn lo cúi gầm đầu ăn ngấu nghiến.
Phàn Giang liền lật quyển sổ “Huyết Hải Oan Hồn lục” ra đến trang thứ ba mươi ngoài, rồi thò một ngón tay chấm lấy máu đỏ trước ngực của Ngũ Lãnh song sát, viết vào quyển sổ một giòng chữ rằng :
“Oan hồn thứ ba trăm bảy mươi chín, chết tại Thanh Long tập, tên gọi là Ngũ Lãnh song sát Quản Kiếp và Bào Thương.”.
Viết xong, thì hai người đàn ông mặc áo lam kia, liền chia nhau xách hai tử thi bước thẳng xuống lầu.
Riêng Phàn Giang, thì hai tay đỡ lấy quyển sổ “Huyết Hải Oan Hồn lục” ấy, đưa đến trước mặt cô gái áo trắng, nói :
– Cung thỉnh cô nương hãy xem qua?
Cô gái bèn đưa tay khoát lên một lượt, và Phàn Giang đang định xếp quyển sổ lại đúng theo lịnh dạy của cô gái, thì bỗng có một tiếng cười nhạt to vọng đến rằng :
– Khá khen cho một gã không biết chi là lễ phép kia. Tại sao lại không đưa đến cho ta xem đã?
Cùng một lúc với câu nói ấy, người thiếu niên mặc áo xanh đã vọt người tràn tới, thò nhanh cánh tay mặt ra, nhắm hướng quyển sổ Huyết Hải Oan Hồn lục chụp nhanh tới như điện chớp.
Phàn Giang không khỏi giật nẩy mình, hối hả lách người tránh qua phía trái, đồng thời, vung chưởng xô thẳng trở ra.
Chỉ một thế võ mà gồm cả việc lách tránh cũng như sự phản công, nhanh nhẹn phi thường, thực khiến mọi người ai nhìn đến cũng phải khen là tuyệt.
Song, người thiếu niên áo xanh kia, tuy mặt mày dơ bẩn, xem chẳng ra hình dáng chi cả, nhưng thế võ của y đánh ra, thực kỳ diệu không ai có thể ngờ được.
Thân hình của người thiếu niên áo xanh chỉ lắc nhẹ qua một lượt, tức thì đã xoay vòng qua phía phải nhanh như một ngọn gió hốt. Và, do đó, người thiếu niên áo xanh ấy đã đâu mặt thẳng với Phàn Giang. Thế là không để cho đối phương kịp thay đổi thế võ, người thiếu niên ấy đã chụp được quyển sổ Huyết Hải Oan Hồn lục vào tay của mình rồi.
Phàn Giang không khỏi kinh hoàng thất sắc.
Người thiếu niên ấy bèn nhanh nhẹn giở quyển sổ Huyết Hải Oan Hồn lục ra xem từ đầu. Đôi mắt của chàng ta vừa quét qua, là đã xem cả chục dòng chữ rồi.
Bởi thế, chỉ trong nháy mắt là chàng ta đã xem xong ba trang dầy đặc những chữ.
Phàn Giang trông thấy thế, sắc mặt không khỏi biến hẳn, cất giọng lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng, rồi nhanh như chớp công ra liên tiếp ba thế võ.
Ba thế ấy vô cùng cao thâm nguy hiểm, nhìn qua bề ngoài thì toàn là những thế đỡ thẳng đánh mạnh, nhưng thực ra, mỗi khi thế võ đi được nữa chừng, thì liền diễn biến thành những thế chụp nhằm bắt lấy đối phương. Tron khi đó, kình phong cuốn tới ào ào, khí lạnh buốt cả da thịt, quả đúng là thủ pháp của một cao thủ khét tiếng.
Nào ngờ đâu người thiếu niên ấy, lúc nào cũng hoàn toàn bình tĩnh, ngay đến cả đôi mắt cũng không hề chớp, thân người lách tránh hết sức nhanh nhẹn. Cùng một lúc đó, thì chàng ta đã lật xem quyển Huyết Hải Oan Hồn lục đến trang thứ chín rồi.
Lúc bấy giờ, cô gái áo trắng bỗng đứng phắt dậy, khẽ quát rằng :
– Phàn đường chủ, hãy lui ra mau.
Tiếng nói của nàng tuy rất nhỏ, nhưng bên trong ngầm chứa một sự oai vệ phi thường. Phàn Giang liền vội vàng nhún chân nhảy lui rồi cúi người nói :
– Phàn Giang bất tài, kính xin cô nương hãy ra tay xử phạt.
Cô gái áo trắng khẽ lắc đầu, rồi thong thả bước ra xa hai bước, đưa mắt nhìn thẳng về phía người thiếu niên mặc áo xanh, thò cánh tay thon nhỏ ra đưa mắt quát rằng :
– Đưa lại đây.
Người thiếu niên mặc áo xanh cất tiếng cười to, nói :
– Tại sao cô nương lại hẹp hòi như thế? Với một quyển sổ cũ mèm như thế này, e rằng cô nương tặng cho, tôi cũng không chịu lấy nữa kia mà.
Vừa nói, người thiếu niên áo xanh vừa đưa tay nắm lấy những sợi chỉ đen đóng ngoài bìa quyển sổ vung mạnh lên một lượt, tức thì đi đôi với tiếng gió vèo vèo, chiếc bìa vàng của quyển sổ đã tung bay chập chờn. Thế là, quyển Huyết Hải Oan Hồn lục đã bị đứt chỉ bay tung tóe ra ngoài, chẳng khác nào như hàng trăm con bươm bướm to lớn, nhắm hướng cô gái áo trắng cuốn tới.
Cô gái áo trắng lúc đầu có vẻ kinh ngạc, nhưng bỗng cất tiếng cười nhạt, rồi vung hai cánh tay lên liên tiếp, trông như những cánh tuyết bay giữa trời gió to, nhắm hướng những mảnh giấy bay tới chụp thẳng vào.
Lúc bấy giờ, phía ngoài đường cái, số nhân vật võ lâm đang đứng vây xem đông nghẹt, người nào người nấy trợn mắt há mồm, đầy vẻ kinh khiếp. Họ cho rằng võ công của người thiếu niên cũng như cô gái kia, quả trong bình sinh ít khi được dịp trông thấy.
Liền sau đó, cô gái áo trắng đã vung tay chụp hết những mảnh giấy trong quyển sổ Huyết Giải Oan Hồn lục, vừa bị chàng thiếu niên kia tung ra. Tuy không trông thấy được rõ thái độ của nàng hiện qua sắc mặt ra sao, nhưng đôi cánh tay ngọc của nàng, thì đã rướm mồ hôi tựa hồ như mệt nhọc lắm.
Người thiếu niên áo xanh cất tiếng cười to rồi quay người đi thẳng xuống lầu.
Phàn Giang đang định lướt đến chặn đường người thiếu niên ấy lại, thì bỗng nghe cô gái áo trắng cất giọng lạnh lùng nói rằng :
– Võ công của Gia Cát thiếu hiệp cao cường đến mức ấy, vậy với sức ông có thể ngăn lại được hay sao?
Thì ra, người thiếu niên mặt áo xanh ấy, quả đúng Gia Cát Ngọc, một con người mà tên tuổi đã rung chuyển cả giới giang hồ gần đây. Kể từ khi chàng ở tại Di Thế sơn trang thiếp mời đến cho tất cả nhân vật võ lâm trong hai phe hắc bạch, thì liền giả dạng cải trang, đến Thanh Long tập để âm thầm dò xét tất cả mọi sự động tịnh trong võ lâm.
Ngày hôm nay, chàng vừa trông thấy mặt cô gái áo trắng, thì đã có cảm giác cô ta rất giống người con gái mà chàng đã có gặp trong Tiềm Long bảo. Nhưng, lúc đầu chàng hãy còn nghi ngờ, là ba gã đàn ông đi theo cô ta, không phải là bọn người giả yêu ma, mà trước đây chàng đã thấy. Đến khi hai gã đàn ông áo lam bước tới đánh nhau với Ngũ Lãnh song sát, thì chàng mới chợt nhận ra gã đàn ông gầy cao kia, chính là người được gọi Đồng Bài Nhất Hiệu, còn gã béo lùn nọ, cũng rất giống gã Đồng Bài Nhị Hiệu, có tên là Thanh Lân Chưởng Chung Liêu. Chàng đoán rằng, có lẽ ngày hôm ấy bọn chúng đã cải trang thành ra ma quái như chàng đã mục kích.
Như vậy, chắc chắc gã có tên à Phàn Giang kia là người ngày hôm ấy đã xưng là Đồng Bài lệnh chủ đây chứ chẳng còn ai nữa.
Chàng đang nghĩ ngợi như thế, thì bất giác gã Phàn Giang ấy đã lấy quyển sổ Huyết Hải Oan Hồn lục ra, do đó, Gia Cát Ngọc vừa nhìn qua, là đã sực nhớ lại một việc gì, thầm nghĩ rằng :
– “Xem ra, tất cả những người bị chúng nó giết chết, đều được ghi rõ tên tuổi ở trong quyển sổ này. Nhưng, chẳng rõ suốt trong ba năm, bọn tặc tử này chiếm cứ Tiềm Long bảo, phải chăng đã sát hại cha già mình?”
Vì chàng sốt ruột muốn biết số phận của người cha, nên bất thần ra tay đoạt lấy quyển sổ Huyết Hải Oan Hồn lục để xem qua cho biết. Nào ngờ đâu, chàng đã xem liên tiếp chín trang giấy, mà vẫn không trông thấy tên họ một người quen biết nào, nên mới ném nó trả lại cho cô gái áo trắng kia.
Trong khi chàng tưởng bọn tặc tử võ công rất cao cường này, chắc chắn rồi sẽ không nhịn chàng, và do đó, đưa đến một cuộc xô xát ác liệt, thì nào ngờ đâu cô gái áo trắng kia, lại nhân nhượng để cho chàng ra đi một cách tự do.
Số nhân vật võ lâm đang đứng ở phía trước tửu lâu, trông thấy chàng từ trên lầu bước xuống, thì người nào người ấy đều há mồm trợn mắt, mặt hiện đầy vẻ kinh ngạc.
Gia Cát Ngọc trông thấy hai người áo lam đang đứng giữ hai bên cửa, và thi thể của Ngũ Lãnh song sát, cũng đã biến đi đâu mất, nên liền mỉm cười ngạo nghễ, rồi bước thẳng ra đường.
Khi chàng đi ngang qua những cỗ xe ngựa, thì giả vờ phất tay áo rộng lên gây thành một luồng kình phong, hất bay những bức màn che kín mui xe lên. Chàng chỉ trông thấy bên trong mui xe, ngoài một cái rương sắt to lớn ra, còn thì chẳng có chở theo vật chi cả.
Những gã đàn ông đánh xe trông thấy thế, tên nào tên ấy đều trợn mắt giận dữ. Nhưng, Gia Cát Ngọc vẫn đưa chân bước nhẹ nhàng đi tới, chỉ trong nháy mắt là đã đi thẳng đến một ngã tư đường.
Mặt trời đã lặn về Tây, gió đêm đã bắt đầu thổi mạnh. Những áng mây đỏ ối trên trời, cũng bắt đầu chìm đắm vào màn đêm mờ mịt.
Gia Cát Ngọc đi lủi thủi một mình, nghĩ ngợi miên mang nhưng chẳng làm sao tìm được câu giải đáp.
Xác chết của Ngũ Lãnh song sát bọn họ đã mang đi đâu? Có lý nào họ lại bỏ vào những chiếc rương ấy hay sao?
Dù cho có thế đi nữa, bọn họ lại lấy những xác chết ấy để làm gì?
Chả lẽ cô gái đầy thần bí kia lại có tánh ưa thích thu lượm xác người chết hay sao?
Không được. Trong đời đâu lại có ai tập trung xác chết để làm gì. Không biết chừng trong những chiếc rương sắc ấy, đều đựng những vàng bạc châu báu cũng nên.
Song, bọn chúng trong khi kéo ra khỏi Tiềm Long bảo, chẳng phải cũng có mục đích truy tìm pho Lục Ngọc Di Đà ấy hay sao?
Suốt mấy ngày hôm nay tại Thanh Long tập, đang tập trung về đủ các nhân vật trong các môn phái, vậy cô ta mang theo nhiều vàng bạc châu báu như thế, chẳng phải tự mình tìm lấy sự rắc rối cho mình hay chăng?
Nếu chẳng phải thế, thì bọn họ mang theo những chiếc rương sắt nặng nề như vậy để làm gì? Trong những chiếc rương sắt ấy đều là đồ chơi? Hoặc đồ ăn được?
Hay là những thứ y phục đắc tiền?
Chàng tuy là một con người rất thông minh, nhưng gặp phải một chuyện quá ly kỳ như vậy, nên dù đã suy nghĩ nát óc vẫn không làm thế nào tìm hiểu được một sự giải đáp hữu lý. Bởi thế, chàng đành tạm gác vấn đề ấy lại, rồi đưa chân bước nhanh tới, nhắm một sườn núi ở phia Đông nam đi nhanh lên.
Sở dĩ chàng phải đi đến đó, là hoàn toàn vì đã hứa làm giúp cho Xích Diện Thần Long một công việc. Chàng đến đây để chờ đợi một vị võ lâm tiền bối, nhưng chẳng hiểu tại sao đã suốt ba ngày liền, chàng túc trực tại nơi hẹn, mà vị võ lâm tiền bối ấy vẫn chưa thấy đến nơi. Ngày mai này đã đến ngày đại hội, vậy nếu trong đêm nay…
Vừa suy nghĩ đến đây, thì đôi chân chàng lại càng rảo bước hơn nữa, lướt nhanh tới trước không thua chi một cơn gió hốt. Bởi thế, canh một vừa qua, là chàng đã đi đến địa điểm định sẵn rồi.
Nơi đấy là một ngôi miếu đã hoang tàn, tường xiêu ngói đổ, không còn nhận ra đấy là ngôi miếu thờ vị thần nào. Tại đấy chỉ còn lại một gian gác cao, dùng để treo chuông trống, là còn đứng sững giữa gạch ngói đổ nát mà thôi.
Lúc ấy trên nền trời sao sáng nhấp nháy dày đặc, Gia Cát Ngọc đưa mắt nhìn khắp bốn bên một lượt, rồi theo lời dặn dò của Xích Diện Thần Long, cất tiếng to ngâm rằng :
– Gió thổi sông dài muôn sóng bạc.
Tiếng ngâm du dương cao vút, tựa hồ bay thấu chín tầng mây, gây thành những tiếng hồi âm vang dội không ngớt trong núi đồi.
Nào ngờ đâu, chàng ngâm đi ngâm lại đến hai lần, mà chỉ nghe có tiếng hồi âm lập đi lập lại, chứ không hề trông thấy có hình bóng ai xuất hiện cả.
Gia Cát Ngọc đang thất vọng, và đang có ý định sẽ ngâm câu thơ ấy lại một lần thứ ba nữa, thì bỗng nghe từ hướng gác chuông trống ấy, có một giọng già nua ngâm lên rằng :
– Mây… phong… núi… thẳm… vạn… non… xanh?
Chỉ với bảy chữ ấy, nhưng tiếng nào ngâm lên cũng đều dồn nội lực mạnh mẽ, nên dù cho đấy là một giọng già nua, nhưng cơ hồ có thể xuyên thủng cả sắt đá, dù là ở xa hàng trăm trượng, vẫn nghe rõ được mồn một.
Gia Cát Ngọc vừa nghe qua, thì trong lòng không khỏi thầm kinh hãi, nghĩ rằng :
– “Cụ già ấy quả không hổ danh là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm. Chỉ riêng về mặt nội công, cũng đã hiếm có trong đời”.
Ngay lúc đó, từ trên gác treo chuông, trống bỗng có tiếng gió rít vèo vèo, rồi thấy một lão đạo sĩ mặc áo xám, từ trên đáp xuống mặt đất nhẹ nhàng như một cánh lá rơi. Dáng điệu của lão đạo sĩ ấy trông già nua nhưng vẫn còn cứng cỏi, râu tóc rối phờ, bên sường đeo lủng lẳng một lưỡi trường kiếm dài gần chấm đất, trông thực thanh cao thoát tục. Sau khi lão ta đứng yên trên mặt đất, bèn đưa mắt chú ý nhìn Gia Cát Ngọc. Qua một lúc khá lâu sau, lão ta mới buột miệng khen rằng :
– Tốt lắm. Tốt lắm. Hình dáng xinh đẹp như rồng như phượng thiên bẩm lại độc đáo trời ban, nhưng chỉ đáng tiếc vẫn còn là một thỏi ngọc chưa trau dồi hoàn bị. Nếu gia công dồi mài hơn nữa, thì nào còn sợ chẳng phải là một bậc kỳ tài trong chốn võ lâm?
Thực đáng tức cười cho lão đạo sĩ ấy, bấy lâu nay nghiễm nhiên trở thành vị lãnh tụ một môn phái trong võ học, thế mà vẫn còn nhìn không ra chàng thiếu niên trước mặt mình, đã có một trình độ võ công cao tuyệt, tiến đến mức xuất quỷ nhập thần.
Gia Cát Ngọc nghe qua lời nói của lão đạo sĩ, liền cất tiếng cười rồi bước tới thi lễ nói :
– Vãn bối là Gia Cát Ngọc, phụng mệnh của Tư Đồ đại hiệp, đến đây yết kiến lão tiền bối để nghe theo lời dạy bảo.
Lão đạo sĩ mỉm cười nói :
– Xin ông bạn nhỏ hãy đứng lên, ngươi đã là người của thằng bé Tư Đồ Uy phái đến, thì có việc chi cứ nói thẳng ra vậy.
Tư Đồ Uy năm nay tuổi đã sáu mươi lăm, trong võ lâm lão ta được gọi là Phong Lâm Nhất Lão, thế mà lão đạo sĩ này lại gọi là thằng bé, thực chẳng làm cho người ta kinh ngạc lắm hay sao? Nhưng, Gia Cát Ngọc lúc bấy giờ nghe qua, vẫn cảm thấy đấy là hoàn toàn hợp lý.
Thì ra, trước đây chàng đã được nghe Xích Diện Thần Long nói: chính lão đạo sĩ này là một vị trưởng lão duy nhất còn sống sót lại trong lớp trưởng lão tiền bối của phái Võ Đang, tên gọi là Thương Lãng Vũ Sĩ Bạch Vân Thiên, là sư thúc của Nhất Diệp chân nhân, Chưởng môn phái Võ Đang. Lão ta là người tuổi cao đức trọng, võ công cao cường tuyệt đỉnh, được mọi người tôn xưng Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm.
Gia Cát Ngọc sau khi nghe qua câu nói của lão đạo sĩ, bèn đem việc Xích Diện Thần Long gởi thiếp mời tất cả những nhân vật võ lâm đến để bình nghị về pho Lục Ngọc Di Đà nói qua cho lão đạo sĩ nghe một lượt, đồng thời, chàng cũng trình bày rõ những ẩn ý kín đáo nhất của Xích Diện Thần Long. Và, sau đó chàng liền lấy pho Lục Ngọc Di Đà xinh đẹp ra, cầm hai tay đưa lên cho Thương Lãng Vũ Sĩ nói :
– Tư Đồ đại hiệp sợ trong thời gian mở đại hội, có những phần tử bất lương trong giới giang hồ, ra tay cướp đoạt mất pho tượng đi nên muốn trao đến cho tiền bối pho Lục Ngọc Di Đà này, để tiền bối mang lên Trích Thúy phong, đợi cho cuộc tỷ thí võ công kết thúc thì kẻ võ công cao cường nhất, sẽ đích thân lên ngọn núi Trích Thúy phong yêu cầu lão tiền bối ban cho vật quí giá nhất của võ lâm này…
Thương Lãng Vũ Sĩ nghe qua, thì cất tiếng cười “khá khá”, nói :
– Kế hay tuyệt. Kế hay tuyệt. Nhưng chẳng hiểu số người của các môn phái đưa đến phó hội, là những cao thủ nào?
Gia Cát Ngọc bèn đem mọi việc tai nghe mắt thấy của mình gần đây, nhất nhất kể rõ lại cho lão đạo sĩ nghe.
Thương Lãng Vũ Sĩ lắng tai nghe lời nói của Gia Cát Ngọc, trên mặt thỉnh thoảng lộ một nụ cười ngạo mạn, và thỉnh thoảng lại đưa tay lên vuốt râu trầm ngâm nghĩ ngợi. Đến khi Gia Cát Ngọc nói xong, thì lão ta mới cau đôi mày bạc lại, nói rằng :
– Những nhân vật của ông bạn nhỏ vừa nói, tuy đều thuộc hàng ưu tú của võ lâm ngày nay, nhưng bần đạo nghe đồn đãi là Kim Cô Lâu gần đây lại tái hiện trong giới giang hồ. Người ấy tuy tuổi hãy còn trẻ, nhưng trình độ võ công không kém hơn Bát Chỉ Phi Ma thuở xưa, bởi thế, nếu Lục Ngọc Di Đà bị rơi vào tay của người đó, thì thật là một đại họa cho cả võ lâm.
Gia Cát Ngọc biết mọi hành động trước kia của ân sư mình trong giới giang hồ khiến ai nấy vừa kinh sợ lại vừa oán hận. Do đó Thương Lãng Vũ Sĩ mới có sự lo ngại như lời lão ta vừa nói. Vì vậy, chàng vội vàng phân bua rằng :
– Những lời đồn đãi thiếu căn cứ trong chốn giang hồ, tại sao tiền bối lại tin dễ dàng như thế?
Câu nói của chàng, vốn có ý muốn bảo là vị chủ nhân mới của Kim Cô Lâu, không phải là người xấu xa như những nhân vật giang hồ đã hiểu. Nhưng, Thương Lãng Vũ Sĩ lại hiểu lầm ý ấy của chàng đi, nên khẽ lắc đầu nói :
– Ông bạn nhỏ tuyệt đối chớ nên xem thường việc đó, vì nghe đâu Thất Điểu Thần Ông, một nhân vật hùng cứ vùng phía nam Thiểm Tây, đã không đối kháng nổi ba thế “Thiên Ma chỉ” của con người đó. Hơn nữa, gần đây lại có người phát giác Nhơn Đồ Mã Khôn, một trong Kim Hà tam quái, cũng bị người ấy giết chết tại Nhạc Dương miếu. Xem ra, dụng tâm của tên ma đầu đó, đang có ý định sát hại hết tất cả cao thủ trong võ lâm.
Gia Cát Ngọc thực không ngờ được, là những nhân vật võ lâm, lại xem mình như một ma vương khát máu, chỉ biết giết người để thỏa mãn cuồng tính. Chàng đang có ý định giãi bày cho phân minh về việc đó thì…
Bỗng đâu, cách xa đấy ngoài mười trượng có tiếng gió rít rất khẽ, nên chàng liền nhướng cao đôi mày lưỡi kiếm, nhìn thẳng về Thương Lãng Vũ Sĩ, nói :
– Vãn bối xin mạng phép phải hành động.
Nói dứt lời, người chàng vọt thẳng lên cao, rồi cất tiếng hú dài, nhằm một cây đại thọ cách xa đấy ngoài mười trượng buông mình đáp xuống.
Trong khi thân người chàng vừa mới đứng yên trên ngọn cây, thì từ trên nhành lá rậm rạp có một bóng người bất thần xuất hiện, vung đôi chưởng lên, quét thẳng vào mặt chàng.
Gia Cát Ngọc cất tiếng cười nhạt, rồi sử dụng ngay “Vân Long Cửu Chuyển” thân pháp, xoay thân người bay tít về phía trái để tránh chưởng thế của đối phương, đồng thời hai tay của chàng cũng nhanh nhẹn công ra hai thế võ, vô cùng cao thâm kỳ tuyệt.
Qua tài nghệ cái thế của chàng, thực ra khiến dù ai cũng không thể ước lượng được võ công của chàng cao thâm đến mức nào.
Khi hai người đã rơi trở xuống mặt đất, thì mới thấy rõ bóng người kia, chính là một gã đàn ông mặc áo đen to lớn, và gã ấy đã bị chàng siết chặt trong bàn tay của mình rồi.
Thương Lãng Vũ Sĩ vẫn ngồi yên tại chỗ cũ, dáng điệu hết sức bình tĩnh, lên tiếng nói :
– Ông bạn nhỏ, hãy tha cho nó đi thôi.
Gia Cát Ngọc đang định lên tiếng đáp lại, thì Thương Lãng Vũ Sĩ lại mỉm cười nói tiếp rằng :
– Tại ngọn núi Trích Thúy phong, vách đá cao nghìn trượng, đầu ngọn núi lại không rộng hơn một trượng, do đó, dù cho việc cơ mật có bị tiết lộ, bần đạo cũng chẳng hề sợ sệt chi cả. Phương chi, ở phía trái gần đây, hiện đang có ngoài mười nhân vật võ lâm ẩn núp để nghe ngóng, thì dù người bắt lấy một mình hắn, thử hỏi có ích lợi chi?
Quả nhiên, tiếng nói của lão đạo sĩ vừa dứt, thì tiếng chéo áo rít gió liền nổi lên liên tiếp, và mười mấy bóng đen ùn ùn đua nhau bỏ chạy tứ tán.
Gia Cát Ngọc bèn nghe theo lời, tha cho người trong tay ra, trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ, nói :
– Vãn bối là kẻ có mắt không tròng, lại…
Thương Lãng Vũ Sĩ cất tiếng cười khá khá nói :
– Ông bạn nhỏ, chớ nên tự trách làm gì. Tư Đồ Uy là người thuộc phái Võ Đang, vậy chừng ấy bần đạo sẽ đến nơi đó, nào còn sợ chi cả võ lâm không kiêng vì. Riêng bần đạo vì tuổi già mắt kém, nên mới không nhận ra ông bạn nhỏ chính là người kế nghiệp của Âu Dương đại hiệp, đấy mới thực là có mắt không tròng chứ?
Gia Cát Ngọc biết lão ra đã dựa vào thân pháp của mình, nên nhận ra được sư môn của mình là ai. Bởi thế, chàng không hề giấu diếm, thành thật giãi bày thân thế của mình cho lão đạo sĩ nghe qua một lượt, khiến cho Thương Lãng Vũ Sĩ cảm thấy vô cùng phấn khởi, nói :
– Về tâm tính và nhân cách của ông bạn nhỏ, đều thuộc vào hạng thượng đẳng cả, vậy sự hiểu lầm vừa rồi của bần đạo, mong được ông bạn tha thứ cho.
Gia Cát Ngọc vội vàng dùng lời khiêm tốn an ủi lão đạo sĩ, để cho lão ta được yên lòng.
Thương Lãng Vũ Sĩ bỗng như sực nhớ ra điều gì, lên tiếng nói :
– Ông bạn nhỏ có hiểu hai câu thơ ngâm vừa rồi là có ý gì không?
Gia Cát Ngọc lắc đầu mỉm cười.
Thương Lãng Vũ Sĩ cất tiếng than rồi nói :
– “Gió thổi sông dài muôn sóng bạc, mây phong núi thẳm vạn non xanh” chính là tuyệt học bị thất truyền trong “Thiên Can kiếm pháp” của phái Võ Đang chúng tôi. Suốt ba mươi năm qua, bần đạo vẫn không thể nào tìm hiểu ra những võ công thất truyền ấy. Nhưng, vừa rồi trông thấy ông bạn nhỏ đánh ra hai thế võ, thì tâm trạng bế tắc của bần đạo, mới như được khai thông. Từ bấy lâu nay, bần đạo quen thói giang hồ, mải mê sống cuộc đời phóng đãng, nên không biết đến năm tháng nào, mới trở về được đạo sơn?
Gia Cát Ngọc nghe giọng nói của lão ta hết sức buồn bã thì trong lòng tựa hồ như có một ý nghĩ chi, muốn lên tiếng hỏi, nhưng lại thôi.
Thương Lãng Vũ Sĩ lại cất tiếng khẽ than, nói :
– Nếu ông bạn nhỏ không chê, thì bần đạo sẽ dạy cho hai đường võ học tuyệt kỹ ấy, để gọi là một món quà gặp gỡ nhau, hơn nữa, cũng nhờ ông bạn nhỏ nhân dịp đi ngang qua phái Võ Đang, thì sẽ chuyển giao đến giúp cho sư điệt của bần đạo là Nhất Diệp chân nhân hai thế võ ấy.
Gia Cát Ngọc biết tuyệt học của phái Võ Đang, chắc chắn không phải là tầm thường, nên tuy trong lòng hết sức vui mừng, nhưng thấy rằng, mình không tiện tiếp nhận như vậy, bèn vội vàng nói :
– Tấm thạnh tình của tiền bối, thực làm cho vãn bối hết sức cảm kích, nhưng vì vãn bối không phải là môn hạ của phái Võ Đang, vậy làm thế nào…?
Thương Lãng Vũ Sĩ cất tiếng cười “khá khá” nói :
– Âu Dương đại hiệp trước kia tiếng tăm rung động giới giang hồ, hành động ngang tàng phóng đãng, thế tại sao truyền đến ngươi thì lại tỏ ra e dè câu chấp như vậy? Thôi hãy lại đây, thời giờ không có nhiều, ta sẽ truyền dạy cho ngươi về tâm pháp của hai thế võ tuyệt học ấy.
Lão ta nói dứt lời, không chờ cho Gia Cát Ngọc tỏ thái độ ra sao cả, liền nhanh nhẹn tuốt lưỡi trường kiếm đeo bên hông ra, vừa đánh vừa giải thích, dạy rất cặn kẽ từng li từng tí cho Gia Cát Ngọc.
Chớ xem thường hai đường võ tuyệt học ấy mà lầm. Vì, ngay đến một người thông minh tuyệt đỉnh như Gia Cát Ngọc, mà cũng phải mất đi hai tiếng đồng hồ, mới có thể nắm lấy được phần bí quyết sâu xa của nó.
Đêm khuya mát lạnh, côn trùng kêu rã rít khắp nơi, nhìn lên nền trời cao, tinh tú đã thay đổi vị trí. Thương Lãng Vũ Sĩ cảm thấy trong lòng hết sức khoan khoái, cất kỹ pho Lục Ngọc Di Đà vào áo, rồi nhanh nhẹn vượt thẳng lê ngọn Trích Thúy phong.
Nhưng, nào có ai ngờ đến được bậc võ lâm tôn sư ấy, đến giờ ấy ngày mai, lại…?