NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Cô Lâu Quái Kiệt

Chương 12: Chuyển biến khó hiểu

Tác giả: Cổ Long
Ads Top

Giờ Thìn ngày một một tháng năm vừa đi qua, thì Xích Diện Thần Long bèn thận trọng đứng trước một số nhân vật võ lâm đông đảo được mời đến và đang tập trung trên bãi sân trống trước cửa Di Thế sơn trang tuyên bố rằng :

– Các vị không ngại đường sá xa xôi nghìn dậm, quang lâm đến Di Thế sơn trang, khiến cho Tư Đồ Uy tôi cảm thấy hết sức vinh hạnh. Riêng trong dịp tiếp đãi, nếu có điều chi sơ thất, thì xin quí vị hãy rộng lượng tha thứ cho…

Số quần hùng có mặt tại đấy, ai nấy đều im lặng phăng phắc. Trên nét mặt của mỗi người, đều hiện vẻ ước muốn, niềm hy vọng và một sự chờ đợi tha thiết.

Xích Diện Thần Long đưa mắt quét qua khắp bốn bên một lượt rồi nói tiếp rằng :

– Pho Lục Ngọc Di Đà là một bảo vật tương quan đến một “bí cấp” kỳ tuyệt rong võ lâm ngày nay. Già đây vì tài hèn đức kém tự thấy rằng không khi nào đủ tư cách để giữ bảo vật hiếm có ấy, nên mới gởi thiếp mời các vị đến hàn xá, hầu bàn bạc đại kế đối với việc này…

Một vật quý báu nhất trong võ lâm, vậy thử hỏi có ai không muốn chiếm làm của riêng cho mình? Bởi thế, tất cả số người hiện diện nghe qua lời nói của Tư Đồ Uy, liền kề tai xầm xì nói nhỏ với nhau không ngớt, thái độ tham lam bỉ ổi, cũng hoàn toàn lộ liễu qua nét mặt của những người chung quanh, không còn che giấu chi được nữa.

Gia Cát Ngọc lẫn lộn trong số người của hai phe hắc bạch trông thấy thế thì không khỏi siết chặt hai bàn tay lại và thầm than dài.

Kế đó, Xích Diện Thần Long đưa cao hai cánh tay lên, rồi vỗ hai tiếng để cho mọi người yên lặng, mới tiếp tục nói rằng :

– Già đây tự xét, nếu là người võ học kém cỏi, mà dù có được bảo vật này đi nữa, thì cũng chẳng qua tự tìm cái họa thiệt thân đến với mình mà thôi. Do đó, già có ý muốn để cho các vị đem tuyệt học của mình ra so tài với nhau, để xem vị nào võ công cao cường nhất, thì là người có tư cách được chọn để giữ pho Lục Ngọc Di Đà…

Tiếng nói chưa dứt, thì bỗng nghe có mấy tiếng cười như cuồng dại nổi lên, rồi bất thần có năm bóng người từ trong đám đông lao vút ra. Người cầm đầu vừa mới đứng yên trên đất, thì đã quát to lên rằng :

– Tư Đồ lão nhi, hà tất phải nghĩ chi cho mệt như thế? Hãy mau trao pho Lục Ngọc Di Đà cho ta cất giữ, thì thử xem có phường hữu nhãn vô châu nào, dám ra tranh đoạt cho biết.

Xích Diện Thần Long cất tiếng to cười “khá khá” nói :

– Xin năm vị hãy giữ bình tĩnh, chớ nên quá sốt ruột, chờ già đây nói xong rồi sẽ bước ra không muộn.

– Các cụ đây đang có việc gấp, nên không thời giờ đâu đứng đây nghe những lời nói bá láp dài dòng của ông.

Gia Cát Ngọc trông thấy thế, thì lửa giận trong lòng không khỏi cháy bừng bừng, nhún mình nhảy vút ra như một làn điện xẹt, đứng sũng thân người trước sân trống, đối diện với năm đối phương cất giọng lạnh lùng quát to rằng :

– Ai không muốn nghe nữa thì xin bước tới ba bước.

Năm người kia nghe thế không ngớt cất tiếng cười như cuồng dại, rồi bất thần bỏ bộ ùn ùn tràn tới, vung tay lên tấn công về phía chàng.

Số quần hùng hiện diện, trông thấy năm người ấy dùng toàn những thế võ hiểm hóc mãnh liệt đánh ra, nên không khỏi toát mồ hôi lạnh, vì lo lắng cho số mạng của chàng thiếu niên trơ trọi một mình kia.

Nào ngờ đâu, ai nấy trông thấy đôi mày lưỡi kiếm Gia Cát Ngọc vừa nhướng cao, là đã vung tay quét thẳng ra ngoài, tức thì, tiếng gào thảm thiết nối tiếp vang lên, và năm gã đàn ông to lớn diệu võ dương oai kia, đều bị hất bắn ra xa ngoài tám bước như những con rắn bị giết chết và bị ném đi.

Chưởng lực của chàng vừa đánh ra, chẳng những mạnh mẽ đến mức có thể làm lay chuyển cả Ngũ Nhạc, mà còn lại vô cùng quái dị thực là những thế võ trăm năm chưa thấy được một lần trong chốn võ lâm. Bởi thế, tất cả quần hùng hiện diện, ai nấy đều kinh tâm tán đởm hết sức khiếp sợ trong lòng.

Gia Cát Ngọc bèn đưa đôi mắt sáng như sao, quét qua khắp bốn bên một lượt rồi cất giọng lạnh lùng, nói :

– Còn có vị bằng hữu nào không muốn nghe nữa đâu? Xin hãy bước tới ba bước.

Khắp các nơi đều im phăng phắc.

Gia Cát Ngọc lên tiếng hỏi qua ba lượt, không thấy ai trả lời, thì mới thay đổi thái độ, tươi cười nói :

– Xin các bậc đàn anh trong võ lâm, hãy tha thứ cho về hành động bất đắc dĩ của tại hạ vừa rồi. Vậy, giờ đây xin Tư Đồ trang chủ hãy tiếp tục giãi bày, cách tuyển chọn một vị đệ nhứt cao thủ trong võ lâm đi.

Đối với thái độ ấy của chàng, số quần hùng hiện diện đều không khỏi thầm khâm phục. Nhất là Xích Diện Thần Long, liếc mắt lén nhìn đứa con gái yêu mến đang đứng bênh cạnh lão ta, thì trong lòng vô cùng sung sướng. Bởi thế, lão ta bèn cất tiếng cười “khá khá”, rồi nói tiếp :

– Muốn tuyển chọn một bậc đệ nhứt cao thủ trong võ lâm, thì không thể nào không so tài về võ công với nhau. Tuy nhiên, để thời giờ khỏi kéo dài, và để giảm đến mức tối thiểu sự thương vong do cuộc đấu võ gây ra, nên già đây có đặt ra hai trò chơi nhỏ, tất cả các vị có mặt, đều phải dự hai trò chơi ấy, và khi thắng cuộc thì mới tham gia trận tỉ thí võ công.

Nói đến đây, lão ta bèn đưa tay lên vỗ ba tiếng, tức thì có hai mươi ngoài gia nhân của lão, khiêng đến một cái chuông và một chiếc trống.

Số quần hùng hiện diện thấy thế, bàn tán ồn ào không ngớt.

Chiếc trống ấy trực kính to độ ba thước một, đặt trên một chiếc dá cao độ ba trượng, trước chiếc dá có để một cây thang, dùng trúc nhỏ làm nấc. Do đó, nấc thang không to hơn một ngón tay, nên sức chịu đựng của nó, thực ra không hơn chỉ một cọng cỏ non.

Riêng cái chuông thì đúc bằng đồng, to ba ôm, cao cỡ đầu người, treo trên dá chuông trông rất nặng nề. Có một điều lạ hơn, là ở phía trước dá chuông ấy lại có một bức tranh thủy mạc to phủ kín cả chiếc chuông ấy lại.

Tất cả mọi người còn đang ngơ ngác chưa hiểu dụng ý của Xích Diện Thần Long ra sao, thì lão ta đã hạ giọng nói :

– Hai trò chơi nhỏ này được gọi là “Đăng Lâu Kích Cổ”, “Cách Quyển Minh Chung”, vậy vị bằng hữu nào có hứng, thì hãy bước tới ra tay thử?

Sau khi tám tiếng, “Đăng Lâu Kích Cổ, Cách Quyển Minh Chung” vừa thốt ra khỏi miệng Xích Diện Thần Long, thì mọi người đã đoán biết được ý nghĩa của trò chơi này. Do đó, có đến quá nữa nhân vật võ lâm hiện diện, đã cảm thấy thối chí ngã lòng.

Nên biết việc đánh trống thì thực dễ dàng, nhưng việc leo lên chiếc thang kia thì thực là hết sức khó khăn. Vì, những người thuật khinh công chưa đến mức cao tuyệt, thì làm thế nào khiến cho thân mình nhẹ bổng, đến những nấc thang yếu mềm như cọng cỏ kia có thể chịu đựng nổi? Nhất là cái trò cách quyển minh chung, thì nếu là người chưa có một trình độ nội công khổ luyện suốt ba mươi năm dài thì chỉ e rằng chiếc chuông kia chưa được đánh kêu thành tiếng, thì bức thanh thủy mạc nó đã bị đánh rách toạt ra rồi.

Sau một lúc im lặng, thì trong đám đông, bỗng có một tiếng cười nhạt vọng đến rằng :

– Tư Đồ trang chủ, ông bày ra những trò khó khăn như thế này, phải chăng có ý muốn tiếp tục giữ pho Lục Ngọc Di Đà làm của riêng?

Xích Diện Thần Long trông thấy người lên tiếng nói đó, là một lão già vừa bé nhỏ vừa gầy yếu, nên cất tiếng cười “khá khá” nói :

– Chỉ cần ông bạn có thể đánh được trống chuông kia kêu lên thành tiếng, và do đó khiếp phục được cả quần hùng, thì dù cho Tư Đồ Uy tôi có ý tiếc rẻ pho Lục Ngọc Di Đà đi nữa, cũng vẫn chẳng làm thế nào giữ cho được kia mà?.

Lão già bé nhỏ ấy cười nhạt nói :

– Ông tưởng tôi không thể làm được những chiện ấy hay sao?

– Được hay không, ông cứ ra tay sẽ biết.

– Hừ. Giang Lộc ta hôm nay sẽ cho ngươi biết tài, và nhờ đó sẽ biết cái chi gọi là võ học chân chính.

Hai tiếng “Giang Lộc” vừa thốt ra khỏi cửa miệng, thì tất cả những người có mặt đều hãi kinh. Thì ra, lão già bé nhỏ này chính là Xuyên Vân Yên Giang Lộc, người cầm đầu nhóm Xuyên Trung tứ yến, tài khinh công vang dội cả giang hồ suốt mấy mươi năm qua, và mãi cho đến ngày nay.

Tiếng nói của lão ta vừa dứt, tức thì, lão ta đã vọt người bay thẳng lên, thân hình nhẹ nhàng lanh lẹ, khi rơi trở xuống mặt đất êm ru không nghe một tiếng động. Lão ta bèn đưa tay trái lên kéo gọn vạt áo, rồi dõng dạc bước thẳng tới chiếc dá trống, đưa chân trèo lên thang.

Tài khinh công của lão già ấy quả hết sức phi thường. Lão ta trèo từng nấc thang trông nhẹ nhàng và vững vàng, chỉ trong chớp mắt là lên đến chót thang, rồi khẽ búng ngón tay giữa ra khiến mặt trống kêu “tùng, tùng, tùng” ba tiếng, đồng thời, hai tay vung lên, nhắm hướng cái chuông lướt tới.

Riêng việc “Cách Quyển Minh Chung”, thì cần phải có tài nội công cao cường.

Xuyên Vân Yên liền nhắm nghiền đôi mắt lại để tập trung tinh thần và ngầm vận dụng chân lực. Sau độ một thời gian dùng xong một chén trà, thì lão ta mới giương hai ngón tay trỏ và giữa ra, nhắm ngay bức tranh thủy mạc gõ liên tiếp ba cái…

Chiếc chuông tuy theo liền với cử động của lão ta ngân vang lên thành tiếng, nhưng tiếng ngân rất yếu ớt, cách xa một trăm trượng thì không còn nghe thấy được nữa. Nhất là bức tranh thủy mạc kia lại không ngớt bị rung động mạnh, suýt đã rách toạt ra.

Tuy nhiên, với tài nghệ như vậy, cũng có thể nói là không hổ danh một cao thủ bậc nhất của võ lâm rồi. Bởi thế, tiếng chuông ngân chưa dứt, thì tất cả mọi người chung quanh, đã nổ lên một tràng pháo tay tán thưởng nhiệt liệt.

Xuyên Vân Yến đưa tay gạt mớ mồ hôi trên trán, sắc mặt hiện rõ vẻ đắc ý vô cùng.

Xích Diện Thần Long trông thấy thế, thì đôi mày không khỏi cau lại gượng cười nói :

– Xuyên Đông tứ yến quả là danh bất hư truyền. Vậy các vị có mặt hôm nay, nếu…

Câu nói chưa dứt, thì từ trong đám đông lách mình bước ra một lão ăn mày đầu tóc rối phờ, mặt mày dơ bẩn, áo quần lôi thôi. Nhưng, bước chân của lão ta đi rất nhẹ nhàng và có hơi chếnh choáng, tựa hồ như chưa tỉnh cơn say, miệng lẩm bẩm qua giọng nhừa nhựa rằng :

– Trời sanh lão hóa tử lọt vào mạng cùng đinh, nên tự biết mình chẳng hề hưởng được vật quí báu hiếm có ấy của võ lâm. Nhưng, ngươi đã gạt ta đến đây rồi, thì ta phải lấy cho kỳ được của báu đó để xem qua chơi cho biết. Nếu chẳng thế, thì ta bị trật chân từ trên ngọn thang té xuống chẳng phải cũng có thể mất mạng hay sao?

Lão già ăn mày đó, chẳng ai khác hơn là vị trưởng lão duy nhất của Cái môn danh hiệu gọi là Thiết Chỉ Cái Quan Nhạc.

Xích Diện Thần Long trông thấy lão ta, thì không dám chễnh mãng, vội vàng đứng lên tươi cười, nói :

– Thực chẳng ngờ ngay đến Quan lão tiền bối cũng nghĩ tình đến đây. Tư Đồ Uy tôi không dám giấu chi tiền bối, pho Lục Ngọc Di Đà hiện giờ để tại Trích Thúy phong, và do tệ sư thúc là Thương Lãng Vũ Sĩ cất giữ.

Mọi người nghe qua pho Lục Ngọc Di Đà hiện đang cất trên Trích Thúy phong, thì không ai bảo ai đều quay mặt lại, đưa đôi mắt đầy ánh sáng tham lam thèm muốn, nhìn chòng chọc thẳng lên ngọn non cao ấy. Đến khi ai nấy nghe nói là, pho Lục Ngọc Di Đà hiện đang được Thương Lãng Vũ Sĩ, bậc trưởng lão của phái Võ Đang đồng thời, cũng là người được khắp cả thiên hạ tôn làm Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm cất giữ, thì tâm thần đêu không khỏi ớn lạnh.

Thiết Chỉ Cái nghe qua, thì liền nhếch môi, nhăn mặt nói :

-Lão nhi ngươi nói thế, thì chẳng hóa ra có ý muốn trêu cợt mọi người hay sao? Thử qua hai cái trò “Kích Cổ Minh Chung” là đã cho nửa cái mạng già của ta có thể mất đi rồi, dù cho tất cả bằng hữu có mặt ở đây thương hại ta, không nở ra tay tranh đoạt với ta đi nữa, thì khi ta bò lên đến ngọn Trích Thúy phong kia thằng già bất nhơn ấy đâu lại tha cho cái mạng của ta sống còn để mà lấy pho Lục Ngọc Di Đà?

Nói đoạn, lão ta òa lên khóc to, trông chẳng khác nào một đứa bé ba tuổi, chẳng may bị làm hư món đồ chơi của mình vậy. Cử chỉ ấy đã khiến cho mọi người chung quanh phá lên cười to không ngớt.

Xích Diện Thần Long đã biết lão ta là người có tánh đùa cợt phá đời, nên vội vàng nói :

– Xin tiền bối chớ nên sốt ruột, tệ sư thúc chỉ có trách nhiệm xem chừng pho Lục Ngọc Di Đà mà thôi. Vậy, chỉ cần tiên bối có thể khiếp phục được quần hùng hiện diện, thì đến chừng ấy chúng tôi sẽ dâng hai tay lên cho tiền bối vậy.

Thiết Chỉ Cái đưa tay lên chùi nước mắt, rồi lộ sắc vui mừng không thể tả, nói :

– Lời nói ấy thực chứ?

– Hoàn toàn thực.

– Nếu vậy, thì lão hóa tử ta cũng đem cái mạng già ra chơi thử.

Dứt lời, lão ta liền đưa chân bước tới, thân hình lảo đảo, rồi nhảy vọt cả hai chân đạp lên nấc thang, nhưng bất thần bỗng từ trên lão ta lại té quay xuống đất.

Mọi người trông thấy thế, bất giác buột miệng kêu lên một tiếng kinh hãi.

Song, thân hình của Thiết Chỉ Cái liền nhào lộn trở lên đưa tay chụp lấy một que trúc nhỏ của nấc thang, và chỉ dùng sức mạnh một tí, là thân hình lão ta đã quay bổng lên cao ba trượng rồi rớt ngay xuống mặt trống một cách nhẹ nhàng. Liền đó, ba tiếng trống liên tiếp nổi lên…

Và, cùng một lúc với tiếng trống còn đang ngân vang qua màn tai mọi người, thì ai nấy lại thấy bóng đen của lão già ăn mày bay xẹt về phía cái chuông to, rồi tiếng chuông lại ngân vang lên liền theo đấy.

Lão ta đã tập trung chân lực, và khiến luồng chân lực từ đầu ngón tay bắn ra để gõ mạnh vào chiếc chuông đồng, trong khi những đầu ngón tay của lão hãy còn cách xa bức tranh thủy mạc đến năm tấc, khiến cho bức tranh vẫn đứng im lặng không hề bị lay động một tí. Qua tài nghệ ấy, thực không hổ là một bậc kỳ nhân trong võ lâm.

Chẳng những về nội công, tất cả những nhân vật giang hồ khó ai có thể so sánh nổi, mà ngay đến thuật khinh công của lão, cũng cao vượt hơn Xuyên Vân Yến một bậc.

Tất cả mọi người vừa định vỗ tay tán thưởng, thì bỗng trông thấy có một bóng người bay thoắt đến, rồi có một tiếng niệm Phật to ngân vang lên rằng :

– A Di Đà Phật. Thần công của Quan thí chủ thật là tuyệt thế, tiểu tăng trông thấy vậy trong lòng hết sức vui mừng, nên đến đây xin chỉ giáo.

Chừng ấy, mọi người mới kịp nhìn thấy rõ, tại phía trước chiếc trống và chiếc chuông, đang đứng một vị tăng nhân và một người mặc y phục thường.

Người đứng ở phía dưới dá trống, là một tăng nhân đứng tuổi, sắc mặt đỏ gay, mày chổi xuể, ấn đường gồ cao, đôi mắt sáng quắc, chính là Phi Long thiền sư, một cao tăng của phái Thiếu Lâm.

Người đứng tại phía trước bức tranh thủy mạc là một gã đàn ông to lớn, mình mặc áo đen, tuổi độ ba bốn mươi, dáng điệu trông rất oai vệ, lưng giắt một lưỡi kích ngắn, trông y chẳng khác nào một pho tượng bằng sắt thép.

Người đàn ông ấy đưa mắt nhìn thẳng Phi Long thiền sư, gằn giọng nói :

– Thạch Kinh Thiên, Minh chủ Lục lâm của mười ba tỉnh trong hai vùng Nam Bắc, không ngại chi xấu hổ, nên đã cố gắng theo sát chân đại sư đến đây.

Hai nhân vật ấy vừa xuất hiện, đã làm cho mọi người chung quanh đều im phăng phắc. Ngay đến Gia Cát Ngọc, cũng không khỏi có ý khâm phục trước khí phách của gã lãnh tụ Lục lâm này.

Lúc bấy giờ, Phi Long thiền sư bèn mỉm cười, rồi đưa chân bước thẳng lên thang.

Ông ta là người được sự truyền dạy thực thụ của phái Thiếu Lâm, nên mặc dù lúc sử dụng thuật khinh công, nhưng bề ngoài xem vẫn như thường, không có chi khác lạ. Do đó, mọi người trông thấy ông ta đưa chân leo từng nấc thang một, với đôi chân nặng nề như người thường. Tuy nhiên, ông ta đã leo thẳng lên đến đầu thang, đánh kêu ba tiếng trống, rồi lại từ từ tuột xuống từng nấc một, trong khi thái độ vẫn ung dung như không.

Hành động của ông ta rõ ráng khác hơn hai người trước.

Riêng Thạch Kinh Thiên, Minh chủ Lục lâm của mười ba tỉnh, thì cùng một lúc với Phi Long thiền sư, đưa chân trèo lên thang, đã ngầm vận dụng chân lực, vung chưởng lên vỗ nhẹ vào bức tranh thủy mạc ba lượt. Chưởng thế của y còn cách mặt bức tranh ba tấc nữa, thì tiếng chuông liền ngân vang rền, trong khi bức tranh thủy mạc chẳng hề bị lay động một tí.

Qua hành động ấy, tựa hồ như về nội lực y còn kém sút hơn lão ăn mày khi nãy một bậc, nhưng riêng về tiếng chuông ngân, thì trái lại, tựa hồ như đã gây được tiếng chuông ngân to hơn. Nếu xét cho cùng, thì tài nghệ giữa hai người, kẻ nữa cân người tám lượng, khó bề định đoạt ai hơn ai kém.

Sau đó, Phi Long thiền sư liền đưa chân bước chẫm rãi đến trước dá chuông, trong khi Thạch Kinh Thiên đã vượt nhẹ nhàng lên chiếc thang rồi.

Vì thân hình của Thạch Kinh Thiên to lớn, nên về mặt khinh công không khỏi kém sút hơn Phi Long thiền sư chút đỉnh. Do đó dù cho y đã cố gắng vận dụng chân khí trong người, bước lên từng nấc một, và cũng đánh kêu được ba tiếng trống, nhưng, trong khi y tuột trở xuống, thì chiếc thang bị rung động, và khi đến nấc cuối cùng, thì bỗng nghe một tiếng rắc, thế là nấc thang nơi ấy bị gãy lìa đi.

Mọi người lại đưa mắt nhìn về phía Phi Long thiền sư, trông thấy ông ta đang nhắm mắt chấp tay, rồi nhắm ngay bức tranh thủy mạc cúi đầu xá. Chiếc đầu trọc của ông ta, cách xa bức tranh độ bảy tấc. Ông ta xá liên tiếp chín cái, và trong khi bức tranh không hề bị lay động, thì tiếng chuông đã ngân lên vang rền, trong vòng một trăm trượng, màn tai mọi người đều bị rung chuyển đến gần như muốn điếc đi.

Tất cả mọi người có mặt, không ai có thể ngờ đến vị tăng nhân này tuổi hãy còn trẻ, mà nội công còn cao cường hơn cả Thiết Chỉ Thần Cái nữa. Do đó, chẳng ai là không thầm kinh hãi. Liền đó có trên mười nhân vật võ lâm, im lặng quay người rút lui đi tuốt.

Gia Cát Ngọc đưa mắt quét qua khắp bốn bên để dò xét, thì trong lòng không khỏi hết sức ngờ vực. Vì, cô gái áo trắng có võ công cao tuyệt, và rất thần bí kia, tại sao đến giờ phút này, vẫn không trông thấy hình bóng đâu cả.

Đấy có phải tại vì cô ta không xem pho Lục Ngọc Di Đà vào đâu chăng?

Hoặc giã, cô ta đã thấy khó khăn mà bỏ rút lui đi rồi?

Chàng nghĩ ngợi kỹ hơn, thì thấy hai nguyên nhân ấy đều tựa hồ không thể đứng vững. Vậy, có lý đâu cô ta thừa cơ hội này, âm thầm lên Trích Thúy phong rồi chăng?

Nghĩ đến đây, Gia Cát Ngọc bất giác ngước đầu nhìn lên ngọn Trích Thúy phong đứng cao chọc trời kia…

Nhưng, bên trên ngọn núi vẫn có vẻ im lặng như thường, hơn nữa, tựa hồ còn trông thấy thấp thoáng được chiếc áo đạo sĩ của Thương Lãng Vũ Sĩ đang bay phất phơ.

Bởi thế, chàng lại càng hoang mang hơn, nhưng, trong khi chàng chưa kịp suy nghĩ để tiềm hiểu ra mọi điều khúc chiết bên trong, thì đã nghe Xích Diện Thần Long nói to lên rằng :

– Còn có vị nào thấy cao hứng, thì xin hãy bước ra thi thố tài nghệ…?

Lão ta hỏi liên tiếp ba lần, nhưng trong đám đông vẫn im phăng phắc.

Gia Cát Ngọc trông thấy thế, liền hú lên một tiếng dài, rồi mọi người trông thấy một cái bóng vàng từ dưới bay vọt lên, trông nhẹ nhàng như một cánh hoa bay theo gió, hoàn toàn không có sức mạnh chi cả, nhưng thực sự thì hết sức nhanh chóng, không thua chi một vòi nước từ dưới đất bắn lên, chỉ trong chớp mắt là đã vượt cao ba trượng.

Mọi người vừa kinh ngạc, thì đã trông thấy được bóng vàng ấy, chính là người thiến niên áo vàng vừa rồi, đã dùng một thế võ hất bay năm gã đàn ông to lớn. Do đó, ai nấy sữa soạn vỗ tay tán thưởng, thì bỗng nghe từ giữa không trung lại có một tiếng hú dài vang lên, tức thì, thân hình của người thiếu niên áo vàng đang trên đà rơi xuống bỗng bất thần nhào lộn một vòng, rồi lại bay vọt trở lên cao ngoài một trượng.

Tất cả những người hiện diện, trước tiên còn tưởng là chàng thiếu niên ấy, đã sử dụng một thứ khinh công, gọi là “Thanh Đình Điểm Thủy”, nào ngờ đâu trước mắt họ bỗng như hoa lên, và một hiện tượng lạ lùng lại xảy đến. Vì, người thiếu niên áo vàng ấy đã xoay vần trên không, rồi nhào lộn đủ chín vòng, nhẹ nhàng như muốn cùng bay theo chiều gió.

Thốt nhiên, gió to nổi dậy, tiếng kêu kinh hoàng muốn điếc tai, và người thiếu niên ấy từ trên cao rơi thẳng xuống mặt đất như vì sao sa…

Tư Đồ Uyển lúc ấy mặt đang che kín bằng một vuông lụa mỏng, đứng sát bên cạnh người cha già. Nàng trông thấy tài khinh công của Ngọc đệ đệ cao tuyệt trong đời, thì trong lòng đang hết sức sung sướng, nhưng chẳng ngờ Gia Cát Ngọc lại bất thần sẩy tay như thế, nên nàng không khỏi giật bắn người, kinh hoàng như trợt chân rơi xuống hố, hay đắm thuyền giữa dòng sông sâu, đưa hai bàn tay lên đè lấy tim, kêu thét lên…

Nào ngờ đâu tiếng kêu của nàng chưa kịp ra khỏi miệng, thì hai tay của Gia Cát Ngọc bỗng lại vung lên, giương thẳng mười ngón tay ra, điểm thẳng vào cả chiếc trống lẫn cái chuông…

Trong khi những ngón tay của chàng hãy còn cách xa mặt trống và chiếc chuông đến ngoài ba trượng, mà lại điểm ra như vậy, nên làm cho tất cả mọi người không ai hiểu được ra sao cả. Nhưng, bỗng đâu tiếng trống, tiếng chuông đã cùng một lúc nổi vang rền, cơ hồ như muốn xé rách màn tai của mọi người.

Qua tài nghệ cái thế ấy, chẳng những số nhân vật giang hồ hiện diện chưa hề nghe nói đến, và cũng chưa hề được trông thấy lần nào, mà ngay như Phi Long thiền sư và Thiết Chỉ Cái Quan Nhạc, là những người xuất thân từ nơi võ nghệ cao cường, sư môn lừng lẫy, vẫn trợn mắt há mồm, kinh ngạc khôn xiết.

Tư Đồ Uyển nhìn đến hoa cả mắt, nên cũng không biết Ngọc đệ đệ đã tháo chiếc thang kia xuống từ lúc nào. Kịp khi nàng ngó kỹ lại, thì thấy chàng đã đứng yên trên mặt đất, thái độ ung dung, sắc diện hào hoa tuấn tú. Bởi thế, lòng nàn hết sức sung sướng, sự vui mừng hiện rõ ra nét mặt.

Giữa lúc mọi người cất tiếng hoan hô vang dội, thì Tích Hoa công tử đang ẩn kín một nơi để nhìn, trong lòng không khỏi vừa ganh tị, vừa căm tức, nên bất giác buột miệng “Hừ” lên một tiếng lạnh lùng, rồi quay người bỏ đi, lẫn khuất giữa đám đông.

Chẳng mấy chốc sau, số quần hùng đến phó hội đều lần lượt bỏ rút lui, mặc dầu bảo vật thì ai cũng ham muốn. Xích Diện Thần Long trông thấy thế, cất tiếng cười ha hả nói :

– Nếu các vị giấu tài không muốn đem ra thi thố, thì hôm nay chỉ có năm vị này là người tỉ võ để quyết định ai nhận lấy pho Lục Ngọc Di Đà. Riêng về phương pháp tỉ thí, thì sẽ chiếu theo lệ cũ của giới giang hồ, để năm người tự ý khiêu chiến với nhau, ai bại thì bị đào thải, và cứ thế mãi cho đến khi còn lại một người vô địch mà thôi.

Câu nói của Xích Diện Thần Long vừa dứt, thì đã nghe Phi Long thiền sư cất tiếng niệm Phật to, nói :

– A Di Đà Phật. Tiểu tăng mạo muội, muốn xin Giang thí chủ chỉ giáo cho vài đường tuyệt nghệ.

Nói đoạn, ông ta khoát tay áo rộng nhẹ nhàng, rồi đưa chân thong thả bước tới.

Xuyên Vân Yến Giang Lập, nhìn qua số người trước mặt, thấy ai nấy võ công đều cao tuyệt không dể chi thủ thắng. Ông ta thấy có một mình Thạch Kinh Thiên, Minh chủ Lục lâm của mười ba tỉnh, tựa hồ tài khinh công còn kém cỏi, nên có ý định lên tiếng khiêu chiến với y trước, nhưng chẳng ngờ Phi Long thiền sư lại nhanh miệng hơn.

Bởi thế, y bắt buộc phải nhún người nhảy ra, trong khi quả tim không ngớt đập thình thịch. Như thế, y cũng phải đâm liều gượng cười nói :

– Thiếu Lâm tự là hàng Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ học ở Trung Nguyên, vậy tại hạ được so tài với cao nhân, thì thực không uổng công trong chuyến đi này.

Vậy, xin mời đại sư.

Tiếng nói vừa dứt, thì y đã tràn ngay người tới, vung đôi chưởng lên tấn công chớp nhoáng ra bảy chưởng.

Y có ý định ra tay nhanh để giũ lấy phần chủ động, nên tuy thế chưởng không phải là cao thâm kỳ tuyệt, nhưng nhờ thân hình nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, nên thế công của y cũng gây thành bóng chưởng chập chờn khắc các nơi, trông chẳng khác chi hoa tuyết bay trên nền trời, chẳng dễ gì phân biệt đâu là hư đâu là thực.

Phi Long thiền sư bỗng trợn to đôi mắt, tức thì hai luồng ánh sáng lạnh buốt lên chiếu ngời, trong khi hai tay của ông ta cũng nhanh nhẹn vung lên, sử dụng ngay “Thập bát La Hán quyền” mà bấy lâu nay rung chuyển cả giang hồ của phái Thiếu Lâm, công trả lại đối phương.

Tài khinh công của ông ta, vốn đã không kém chi Xuyên Vân Yến, còn về nội công thì có thể nói ông ta đã vượt hơn Xuyên Vân Yến đến mười năm khổ luyện.

Bởi thế, thế võ của ông ta hết sức vững vàng, đôi chân cứng cáp, gây ra những luồng kình phong vô cùng mạnh mẽ, thổi tung cả tà áo của Xuyên Vân Yến, làm cho y phải hốt hoảng cả tâm thần…

Nhưng, bỗng đâu đôi mày của Phi Long thiền sư khẽ cau lại, rồi bước chân cũng có vẻ chậm chạp hơn. Đôi chưởng của ông ta đánh ra, tuy vẫn còn gây nên những luồng kình lực mạnh mẽ, nhưng đã để lộ rất nhiều sơ hở…

Gia Cát Ngọc đang lấy làm lạ, thì đã thấy Xuyên Vân Yến nhân cơ hội đó tràn tới giành lại phần chủ động, thân hình của y nhanh nhẹn phi thường, chỉ trong chớp mắt là đã đánh ra được chín chưởng, và đá luôn ba đá.

Chẳng hiểu tại sao Phi Long thiền sư bỗng có vẻ như nội lực bị hao hụt, tuy cũng nhanh nhẹn vung chưởng đánh ra để đỡ lấy thế công của đối phương, nhưng tựa hồ ông ta không làm thế nào đỡ thế chưởng cuối cùng của Xuyên Vân Yến.

Bởi thế, sau một tiếng “xoạc” thì tay áo cà sa phía trái của ông ta đã bị Xuyên Vân Yến đánh toạt một đường dài.

Tất cả những người hiện diện đều nhận rằng, vì thân hình của Xuyên Vân Yến quá ư nhanh nhẹn, nên đã làm cho Phi Long thiền sư dù cho nội lực có dồi dào đến đâu, cũng không thể ứng phó nổi. Chính vì vậy Xuyên Vân Yến mới có thể thủ thắng được đường võ đó. Đấy chỉ là một thế võ may mà thôi. Ngay như Xuyên Vân Yến cũng có ý nghĩ như vậy.

Nhưng, Gia Cát Ngọc thì nhận xét vô cùng tế nhị. Chàng thấy được hiện tượng đó, thì lòng vô cùng nghi ngờ, đồng thời, cảm thấy băn khoăn khó hiểu. Vì, Thiên Nhất Thượng Nhân trước khi chết, đã trả lại pho Lục Ngọc Di Đà cho Phong Lâm nhị lão, vậy tại sao Phi Long thiền sư lại đến tham gia cuộc tranh đoạt này làm gì?

Tài nghệ của Phi Long thiền sư, nếu xét về các mặt đều cao vượt hơn Xuyên Vân Yến một bậc, thế tại sao bị bại trước đối phương? Có lý đâu ông ta lại cố tình nhân nhượng? Nếu đúng như vậy, thì dụng ý của ông ta là gì?

Hơn nữa, trước đây Ngân Tu Tẩu đến Thiếu Lâm tự để lấy pho Lục Ngọc Di Đà trở về, tại sao người bên ngoài lại hay biết được? Ngân Tu Tẩu tại sao lại bị sát hại dưới ty của Ngũ Đinh Thủ, một gã mà xét về võ công, còn kém sút hơn lão ta rất nhiều. Ngoài ra, lại còn cô gái áo trắng đầy thần bí kia, tại sao đến giờ này vẫn chưa trông thấy xuất hiện…?

Chàng đang nghĩ ngợi miên man, thì Quan Nhạc, vị trưởng lão của Cái môn, đã bắt đầu đánh nhau với Thạch Kinh Thiên, Minh chủ Lục lâm trong mười ba tỉnh. Kình phong liền nổi dậy ồ ạt, rung cả màn tai, lạnh buốt cả da thịt, đôi bên dùng toàn những thế võ hiểm hóc, ác liệt vô cùng.

Gia Cát Ngọc biết võ công của hai người tương đương với nhau, nên nếu ra tay đánh nhau, thì e rằng đến ba trăm hiệp cũng không thể nào phân được thắng bại. Nếu đôi bên cứ kéo dài trận đánh ra mãi cho đến hoàn toàn bị kiệt sức, thì tất cũng sẽ bị thua dưới ty của Xuyên Vân Yến mà thôi. Như vậy, chẳng hóa ra họ tự chôn vùi tên tuổi của mình oan uổng hay sao?

Vừa nghĩ tới Xuyên Vân Yến, thì chàng bỗng nhớ lại khi nãy y có đánh ra một thế võ rất quen mắt, nên bất giác lại ngửa mặt lên, nhìn về phía Xuyên Vân Yến một lượt…

Nào ngờ đâu, lúc ấy Xuyên Vân Yến đang cùng một lão già trên dưới ngũ tuần, xầm xì nói nhỏ chi với nhau, và không ngớt nhìn về phía chàng. Khi tia mắt của đôi bên chạm vào nhau, thì y lại nhanh nhẹn quay đầu nhìn về phía khác.

Gia Cát Ngọc trông thấy thế, thì trong lòng lại càng ngờ vực hơn nữa. Chàng trầm ngâm nghĩ ngợi, có lý nào…?

Xuyên Vân Yến Giang Lập thừa lúc chàng bận suy nghĩ và không để ý đến họ, đã âm thầm cùng lão già ấy nhanh nhẹn bỏ chạy và cánh rừng phong…

Gia Cát Ngọc nhìn thấy thế, liền âm thầm rút lui, rồi lẻn ra phía trái cạnh đấy mấy trượng, bí mật theo dõi hắn chẳng hề bỏ rơi.

Lời tục có nói, đi hỏng một bước cờ là luống cuống cả ván. Xuyên Vân Yến lúc bấy giờ chính đang ở trong tình trạng như vậy. Y hoàn toàn không hay biết gì đến việc có người đang âm thầm theo dõi mình cả.

Gia Cát Ngọc vừa nghĩ ngợi, nên chẳng mấy chốc sau là đã đi vòng đến phía sau ngọn núi Trích Thúy phong. Bỗng ngay lúc đó, chàng nghe tiếng chân của số người đi trước dừng lại, rồi lại nghe Xuyên Vân Yến nói nhỏ rằng :

– Nhị đệ, Tam đệ. Các em nên để ý, thằng ranh ấy vừa rồi sử dụng thân pháp rất giống “Vân Long Cửu Chuyển” của Lão ma thuở xưa.

Liền đó, lại nghe có một giọng nói đầy kinh ngạc, tiếp rằng :

– Có lý nào… Thằng ấy lại chính là Thiên Nhai Du Tử, kẻ đã giết chết Thất Điểu Thần Ông đây sao?

– Có đến chín phần mười, hắn ta là Thiên Nhai Du Tử, vị chủ nhân mới của Kim Cô Lâu.

– Hừ, xưa kia tại Lãnh Nguyệt Bình, tứ đệ bị chết thảm thiết dưới tay của tên lão ma ấy, đến nay nhớ tới hãy còn đau lòng, vậy thằng ranh này hôm nay xuất hiện ở đây, thật là một dịp tốt hiếm có…

– Tam đệ chớ có nên liều lĩnh, thằng ranh ấy được sự chân truyền của lão ma, những ngày gần đây nó đã vung chưởng đánh chết Nhơn Đồ Mã Khôn, rồi lại đánh bại Hắc Y Diêm La. Ngay đến Xuyên Tâm Bạch Cốt Trảo Phàn Giang, một nhân vật danh tiếng lừng lẫy xưa kia, cũng đành chịu bó tay trước nó vào ngày hôm qua tại Thanh Long tập. Vậy, em tưởng nó dễ trêu cợt lắm hay sao?

– Nếu nói thế, thì món nợ máu xưa kia của Tứ đệ, từ nay chúng ta đành buông trôi không nghĩ đến nữa hay sao?

Liền đó, Xuyên Vân Yến cất giọng lạnh lùng “hứ” một tiếng to, nói :

– Anh em ta sỡ dĩ lặn lội nghìn dặm đến đây, chính là vị mục đích gì?

– Chúng ta đến đây chính là pho Lục Ngọc Di Đà. Nhưng, hôm nay lại có thằng ranh ấy nhúng tay vào, vậy có lý nà chúng ta chịu làm lơ hay sao?

Xuyên Vân Yến cất tiếng cười nhạt, nói :

– Chớ nói chi thằng ranh đó, mà ngay đến như Cái môn Nhất Lão và Thạch Kinh Thiên, cũng nào phải nhân vật dễ đối phó? Chính vì lẽ ấy, nên ngu huynh mới nghĩ ra kế hay, định bàn cùng nhị vị hiền đệ, thừa lúc mọi người sơ hở, chúng mình kéo lên ngọn núi Trích Thúy phong.

– Có lý đâu đại ca lại có biện pháp chi chế ngự được lão Thương Lãng Vũ Sĩ ấy chăng?

– Hừ, ngọn giáo trước mặt dễ đỡ, nhưng mũi tên bắn lén sau lưng khó tránh. Chúng ta trước tiên sẽ giả vờ gợi chuyện với lão già ấy, trong khi đó nhị vị hiền đệ sẽ lẻn ra sau lưng lão ta dùng “Phi Yến Đoạt Hồn châm” của Huyết Phong Hầu để bất thần tấn công lão ta. Chỉ cần anh em chúng mình lấy được pho Lục Ngọc Di Đà, thì còn sợ chi không thể trả được mối thù năm xưa nữa?

Câu nói vừa dứt, thì đôi vai hắn ta khẽ lắc, dẫn đầu mọi người nhắm ngọn Trích Thúy phong vượt thẳng lên.

Thốt nhiên, ngay lúc ấy, nhành lá của một ngọn phong to lớn ở phía cao có người xẹt xuống nhanh như chớp. Trong khi người ấy chưa đáp xuống đến đất, thì khí thế oai vệ đã áp đảo tinh thần của tất cả đối phương.

Xuyên Vân Yến không khỏi kinh hoàng, dừng chân đứng ngay lại, khi y trông thấy rõ đối phương là ai, thì mặt không khỏi biến sắc, kinh hoàng nói :

– Ồ. Té ra là ngươi?

Gia Cát Ngọc ngửa mặt cười dài, đôi mắt chiếu ngời ánh sáng căm hận, nói :

– Ha ha, ngươi chẳng thể nào ngờ đến được hay sao?

– Lão phu đã quyết định không tranh đoạt pho Lục Ngọc Di Đà nữa, vậy ngươi còn cản đường ta làm gì?

– Pho Lục Ngọc Di Đà ngươi có thể lấy đi được, chỉ cần…

– Cần thế nào?

– Cần lưu lại đây cho ta ba chiếc đầu trên cổ các ngươi kìa.

Giọng nói của chàng hết sức lạnh lùng, khiến Xuyên Vân Yến có cảm giác như ai tạt nước lạnh vào tim, tự nhiên bắt rùng mình, rồi bất giác thối lui ra sau liên tiếp mấy bước.

Hắc Chỉ Yến Hắc Tâm Yến đang đứng sau lưng Xuyên Vân Yến, đều là những tay ác tặc hung dữ, nhưng lúc bấy giờ cũng đều sợ hãi trước sắc diện lạnh lùng uy nghi của Gia Cát Ngọc, do đó thái độ ngang tàn kiêu ngạo của bọn chúng trước đây, giờ cũng đã bay lên tận chín tầng mây rồi. Chúng cất giọng run run nói :

– Thiên Nhai Du Tử, anh em Xuyên Đông tứ yến chúng tôi cũng như ngày nay, không có mối oán cừu chi với ngươi cả, vậy tại sao ngươi lại cứ bám sát gây khó khăn cho chúng tôi mãi như vậy?

Gia Cát Ngọc cười ngất, nói :

– Tên lão tặc ngươi đã biết ta là Thiên Nhai Du Tử, vậy có lý nào chẳng biết ta đây chính là vị chủ nhân mới của dấu hiệu Kim Cô Lâu hay sao?

Cả ba người tuy đã biết đối phương là môn đồ kế nghiệp của Bát Chỉ Phi Ma, nhưng trong lòng vẫn hãy còn nghi ngờ chưa lấy làm chắc lắm.

Giờ đây, vừa nghe đối phương tự xưng mình là chủ nhân mới của dấu hiệu Kim Cô Lâu, thì không khỏi thấy ớn lạnh cả tâm can, đồng thanh kêu lên rằng :

– Ngươi bảo sao?

– Ta bảo là vị chủ nhân mới của dấu hiệu “Truy Hồn Đoạt Mệnh Kim Cô Lâu”, một dấu hiệu chí tôn võ lâm đây. Ngày hôm nay, ta đến đây để đòi lại món nợ máu, mà các ngươi đã vay trên Lãng Nguyệt Bình xưa kia.

Giọng nói của chàng hết sức lạnh lùng, chẳng khác nào băng giá ở miền Bắc Cực. Giọng nói vang lên giữa rừng phong dày đặc, gió thổi xào xạc này, lại càng làm cho người nghe phải ớn lạnh cả xương sống.

Xuyên Đông tam yến đoán biết việc này không còn làm thế nào dàn xếp được nữa, nên liền đưa mắt ra hiệu cho nhau…

Tức thì, bọn họ đồng thanh quát to lên một tiếng, rồi vung cả sáu chưởng ra đánh tới về phía Gia Cát Ngọc, khiến cuồng phong dấy động ồ ạt như trời long đất lở.

Đôi mắt của Gia Cát Ngọc chiếu ngời ánh sáng, nhưng thái độ của chàng tựa hồ như chẳng hay biết chi đến việc đối phương bất thần tấn công về phía mình. Khi chưởng thế chỉ còn cách thần người chàng độ bảy tấc nữa, thì bỗng chàng “Hừ” lên một tiếng lạnh lùng, rồi vung cánh tay phải quét nhẹ nhàng ra phía ngoài.

Liền đó, một luồng kình phong ồ ạt lạnh buốt bay vèo vèo ra. Trong luồng kình phong đó, chẳng những hết sức mãnh liệt mà lại còn hết sức hiểm hóc nữa.

Bởi thế, Xuyên Đông tam yến vừa nhìn qua, là không khỏi giật nẩy mình, tên nào tên ấy đều kinh hoàng thất sắc buột miệng kêu lên một tiếng thất thanh, rồi vọt người bay thẳng lên ba trượng.

Sắc mặt của Gia Cát Ngọc tràn đầy sát khí, tay phải của chàng co lại, trong khi tay trái đưa lên búng thẳng ra, gây thành năm đạo kình phong mạnh mẽ phi thường, cuốn thẳng ra ngoài, khiến cát đá và nhành lá chung quanh, đều bị tung bay mù trời.

Xuyên Đông tam yến tuy cũng thuộc hàng cao thủ trong giới giang hồ, nhưng nếu so với Gia Cát Ngọc, thì thật còn kém sức hơn quá xa. Do đó, sau mấy tiếng “ối chao” liên tiếp, thì Thất Chỉ Yến và Hắc Tâm Yến đã bị hất bắn ra xa ngoài bảy trượng, rồi rơi đánh phịch xuống mặt đất.

Xuyên Vân Yến tuy đã nhanh nhẹn vọt mình bay lên trước, nhưng đôi chân của y vẫn bị luồng chỉ phong quét nhẹ qua, khiến y cảm thấy đau đớn đến tận xương tủy, gót chần gần như gãy lìa, nên gắng gượng vận dụng chân khí trong người buông mình rơi nhẹ xuống đất, rồi nhanh nhẹn lao đi ngoài hai trượng nữa…

Giữa lúc hắn ta có ý định vọt lên lần thứ hai để chạy trốn, thì bỗng nghe một tiếng xé màn tai, rồi kế đó lại có một tiếng “phập”, tức thì, tại một gốc cây to ở phía trước mặt đã xuất hiện dấu hiệu Kim Cô Lâu, nhăn răng chôm chổm trông thực hết sức ghê sợ.

Dưới dấu hiệu “Truy Hồn Đoạt Mệnh Kim Cô Lâu”, từ xưa đến nay chẳng có ai thoát chết được bao giờ. Bởi thế, Xuyên Vân Yến đã hồn phi phách tán, chưa kịp kêu lên một tiếng nào, thì cả người của y đã bị một luồng kình phong hết sức mạnh mẽ, cuốn thẳng lên giữa lưng chừng trời, xương cốt vì thế đều bị gãy nát, máu tươi tung tóe khắp nơi.

Giữa lúc ấy, bỗng trên đỉnh ngọn Trích Thúy phong bất thần có một chuỗi cười như điên dại vọng xuống. Gia Cát Ngọc nghe thế, không khỏi kinh hãi, nhanh nhẹn vung tay chụp lấy dấu hiệu Kim Cô Lâu, rồi nhắm hướng ngọn núi chạy tới như bay.

Chẳng mấy chốc, chàng đã chay đến chân ngọn núi Trích Thúy phong, và bất ngờ trông thấy giữa những tảng đá ngổn ngang, cỏ dại um tùm, có mười mấy bộ xương trắng nằm rải rác, nên chàng không khỏi hết sức kinh ngạc, vội vàng men theo vách đá vượt thẳng lên ngọn núi.

Nào ngờ đâu khi vừa lên đến được đỉnh núi, thì tình trạng trước mắt lại càng làm cho chàng hãi kinh hơn nữa.

Thì ra, tại trên đỉnh núi, gió thổi ồ ạt, cỏ dại hoang tàn, và Thương Lãng Vũ Sĩ, một nhân vật được thiên hạ khen tặng là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm, thì cũng đã biến thành một đống xương khô từ lúc nào.

Thanh trường kiếm của lão ta đang được cắm đứng giữa bãi đá ngổn ngang, chiếc áo đạo sĩ của lão ta cũng bị thủng nát hàng trăm nghìn lỗ, nên tung bay theo luồng gió núi khắp nơi trông như những cánh bướm.

Chẳng cần phải nói, ai cũng có thể biết được là pho Lục Ngọc Di Đà, chắc chắn đã không cánh mà bay đi mất rồi.

Hung thủ là ai thế? Hắn ta đã dùng võ công gì, khiến cho vị Võ Đang trưởng lão này không thể nào đối kháng nổi?

Có lý nào, đây chính là hành động của cô gái áo trắng…?

Nhưng, theo sự phán đoán của Gia Cát Ngọc, thì nàng dù cho võ công có cao tuyệt đến đâu, nhưng vẫn không thế nào làm cho Thương Lãng Vũ Sĩ phải bó tay chịu chết…

– Ha ha, người ta đồn đãi Kim Cô Lâu tái xuất hiện trong chốn giang hồ, và đang có ý định tàn sát các nhân vật võ lâm, nhưng giờ đây xem ra lời đồn đãi ấy, có lẽ là không đúng sự thực.

Giọng nói ấy vô cùng lạnh lùng ghê rợn, bên trong dường như chất chứa vô số sự phẫn nộ.

Gia Cát Ngọc kinh hãi đưa mắt nhìn chung quanh. Thì ra, trong khi chàng còn đang trầm ngâm nghĩ ngợi, trên đỉnh núi đã bất thần xuất hiện mười mấy bóng người. Và, mấy mươi tia mắt sáng ngời đều đổ dồn cả về phía chàng…

– Xin các vị chớ có hiểu lầm, tại hạ…

– Hừ. Lão phu đánh nhau đến thiên hôn địa ám, nhưng chẳng ngờ thằng ranh ngươi lại lén vượt lên Trích Thúy phong như vầy. Ôi, chỉ căm hận là ta đã già nua kém sức, nên tuy đã kịp thời nghe tiếng động vượt lên đây, song chẳng ngờ Thương Lãng Vũ Sĩ đã bị độc thủ rồi…

Người lên tiếng nói ấy chính là Thiết Chỉ Cái Quan Nhạc. Gia Cát Ngọc cười lạnh lùng, nói :

– Vậy, chính mắt tiền bối đã trông thấy Thương Lãng Vũ Sĩ lão tiền bối bị chính tay tại hạ sát hay sao?

Thiết Chỉ Cái trợn to đôi mắt, phá lên cười như điên nói :

– Trong tay ngươi đang cầm dấu hiệu Kim Cô Lâu, mà bấy lâu nay đã làm rung chuyển cả võ lâm, đồng thời, ngươi lại để dấu hiệu ấy lại tại khu rừng dưới chân núi, vậy ta nói thế là oan cho ngươi lắm hay sao? Thực là đáng tiếc, trước kia Bát Chỉ Phi Ma là người lòng dạ ngay thẳng, trong giới giang hồ không ai là không biết, thế mà chẳng ngờ hôm nay lại truyền dạy cho một đứa môn đồ gian manh sâu hiểm như ngươi.

Gia Cát Ngọc chưa kịp lên tiếng giãi bày hơn thiệt, thì bỗng nghe Thạch Kinh Thiên, Minh chủ Lục lâm phá lên cười to như cuồng dại, vang rền như sấm nổ, gây thành những tiếng hồi âm rung chuyển cả núi đồi. Qua một lúc lâu y mới lên tiếng nói rằng :

– Thật là khoái trá. Thật là khoái trá. Lão đệ là người hết sức ngon lành, giết đi một vài tên đạo sĩ già vô dụng nhu thế này, thì thử hỏi có đáng chi?

Tiếng nói vừa dứt, thì bỗng thấy Tích Hoa công tử cũng từ trong đám đông lách mình bước ra, mỉm cười gian manh nói :

– Gia Cát huynh chớ nên lo ngại, nếu bọn họ dám vây đánh ông anh, thì tiểu để chắc chắn không khi nào lại chịu khoanh tay đứng nhìn.

Lời nói của y, là có ngụ ý sẵn sàng tương trợ cho Gia Cát Ngọc nhưng thực sự, đấy chỉ là một lời khiêu khích để cho quần hùng bao vây tấn công Gia Cát Ngọc mà thôi.

Quả nhiên, lời nói của Tích Hoa công tử vừa dứt, thì liền có ba bóng người nhất tề tràn tới.

Gia Cát Ngọc trông thấy thế, không khỏi hết sức cuống quít, bất thần hú lên một tiếng dài, rồi vung tay quét thẳng trở ra, gây thành một luồng kình phong vô cùng mạnh mẽ, cuốn thẳng về phía ba người đang lao tới, hất bay cả bọn rơi thẳng xuống hố sâu nghìn trượng.

Gia Cát Ngọc cười ngạo nghễ, nói :

– Ai còn dám ra tay ngăn chặn ta, thì hãy xem gương ba tên đó.

Quần hùng trông thấy thế đều kinh sợ khiếp người, ùn ùn thối lu ra sau mấy bước, sắc mặt tái xanh như tàu lá.

Thiết Chỉ Cái trông thấy thế, thì căm tức đến đỏ mặt tía tai, cất tiếng cười như cuồng dại, rồi vận dụng hết sức mạnh trong người đánh liên tiếp ba chưởng.

Đôi mày lưỡi kiếm của Gia Cát Ngọc liền nhướng cao, định sẽ…

Thốt nhiên, chàng nhìn thấy từ phía tít mù xa của cánh rừng phong bên dưới, có ngoài mười cỗ xe ngựa, đang chạy nhanh dưới ánh mặt trời nóng bức. Những cỗ xe ấy đi đến đâu, thì cuốn cát vàng tung bay mịt mù lên đến đó.

Chàng bỗng sực nhớ đến những chiếc rương sắt chở trong các cỗ xe ấy, nên bỗng có một ý nghĩ lóe lên, cất tiếng nói rằng :

– Gia Cát Ngọc đang có việc gấp phải đi, vậy xin không thể ở nán lại với các vị nữa.

Nói vừa dứt lời, thì chàng đã di động thân mình, tránh khỏi ba thế chưởng đánh tới của Thiết Chỉ Cái, rồi hú lên một tiếng dài, nhắm ngay hố sâu muôn trượng vọt người bay thẳng xuống.

Thiết Chỉ Cái Quan Nhạc là một bực kỳ nhân trong võ lâm thế mà nhìn thấy hành động ấy của Gia Cát Ngọc, cũng không khỏi kinh hoàng ngơ ngác, cất tiếng than dài. Số người chung quanh ai nấy đều cúi đầu ủ rũ, tựa hồ như bị mất đi một vật chi quí báu.

Quần hùng đã tản mác ra về, nên Di Thế sơn trang đã trở lại khung cảnh tịch mịch hàng ngày. Bóng tà dương đã lặn về Tây, soi rõ hai bóng người đang đi trở về, đấy chính là Xích Diện Thần Long và người ái nữ của ông ta.

Theo với luồng gió nhẹ, có tiếng than nặng nề của Xích Diện Thần Long vọng đến. Tiếp đó, lại nghe giọng nói dịu dàng của Uyển cô nương rằng :

– Thưa cha, có lý nào ngay đến cha cũng tin Ngọc đệ đệ là hạng người như thế ấy hay sao?

– Ôi. Nếu chẳng phải nó, thì thử hỏi còn ai có một trình độ võ công cao tuyệt, khiến cho Võ Đang Nhất Lão phải bó tay chịu chết như vậy?

Cô gái nghe thế, thì cũng ngơ ngác vì hết sức hoang mang. Đôi môi nàng khẽ mấp máy, nhưng rồi im lặng không nói chi nữa.

Bình luận
Ads Footer