NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Công Tử Điên Khùng

Chương 224: Kinh hãi

Tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Chọn tập
Ads Top

Tám tên hải tặc bị Lâm Vân đá ngã xuống bong thuyền, do không thể cử động nên bọn chúng chỉ có thể dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía Lâm Vân. Bọn chúng làm nghề cướp bóc này đã rất nhiều năm rồi, cũng đã sớm nhìn quen với việc sống chết. Còn từng chiến đấu rất nhiều lần với các tàu phòng hộ của các quốc gia, nhưng đây lần đầu tiên bọn chúng không có một chút năng lực phản kháng nào. Người này chỉ cần giơ tay nhấc chân, rõ ràng đá ngã lăn bọn chúng, còn không thế cử động được.

Có thể thấy người này không muốn giết bọn chúng, nếu như muốn giết thì đã giết từ sớm rồi. Mà mấy tên đồng bọn đi lên đảo kia chắc lành ít dữ nhiều.

Những con tin bị bắt cóc cũng đều khiếp sợ nhìn về phía Lâm Vân. Động tác vừa rồi của Lâm Vân, bọn họ đều nhìn thấy không rõ. Không biết Lâm Vân làm như thế nào mà trong nháy mắt đã đánh bại những tên hải tặc hung tàn. Tuy nhiên không có ai dám mờ miệng lên tiếng…Bọn họ không biết Lâm Vân là ai, có phải cũng thuộc một nhóm cướp bóc nào khác không?

Lâm Vân nhìn lướt qua nhóm du khách này, không nói gì. Hắn đã nhìn ra, hiện tại ở tầng dưới cùng và tầng hai đều không có người. Tất cả du khách đều ở chỗ này. Tuy nhiên, con tàu khách này lớn như vậy, theo lý thuyết không có khả năng chỉ có chở ngần này hành khách. Ít nhất cũng phải có hơn một nghìn người mới đúng. Mà chỗ này chỉ có nhiều lắm là một trăm người mà thôi. Lâm Vân còn phát hiện trong số du khách còn cô nàng Trương Tuyền, người đã lừa mình ở chợ việc làm lần trước. Vì cô nàng này lừa hắn một lần, nên Lâm Vân mặc kệ nàng.

Một người trung niên mặc trang phục thuyền trưởng đi ra từ khoang thuyền. Ông ta nhìn Lâm Vân, đang muốn nói chuyện thì Lâm Vân đã khoát tay chặn lại.

– Ngươi có thể lái thuyền hay không?

Lâm Vân đi tới gần một tên hải tặc, đá vào người y rồi lạnh lùng hỏi.

– Chưa từng lái qua…

Tên hải tặc này còn chưa dứt lời, đã bị Lâm Vân đá bay xuống biển, không thấy tung tích.

Nhóm du khách nhìn thấy vậy đều hít một hơi khí lạnh. Ngay cả bọn hải tặc cũng cảm thấy người này tâm ngoan thủ lạt, không hề kém bọn chúng chút nào. Nói không chừng người này cũng thuộc một tổ chức hải tặc nào đó.

Đang lúc kinh dị. Lâm Vân đi tới bên người một tên hải tặc khác, đồng dạng lạnh lùng hỏi:

– Biết lái thuyền hay không?

Tên hải tặc này đã chứng kiến thủ đoạn lôi đình vừa rồi của Lâm Vân, làm sao dám nói không, vội vàng nói:

– Tôi biết lái, tôi đã học qua.

– Đã từng lái con thuyền nào chưa?

Lâm Vân đơn giản hỏi.

– Chưa từng…

Lời còn chưa dứt, Lâm Vân lần nữa đá y xuống biển.

Lâm Vân đi tới tên hải tặc thứ ba, chưa nói gì thì tên hải tặc này đã nói trước:

– Tôi biết lái thuyền, hơn nữa kỹ thuật cũng không tệ lắm. Thuyền của chúng tôi chính là do tôi điều khiển.

Lâm Vân nghe thấy, không vội trả lời, mà đi tới tên hải tặc thứ tư. Tên hải tặc này thấy Lâm Vân đi về phía mình, thân thể liền phát run. Làm một cái nghề cướp bóc không cần tiền vốn này, đã sớm giết người quen, hôm nay tự mình trải nghiệm sinh tử, khiến y không thể không sợ hãi.

Lâm Vân vừa nhìn là biết tên nay khôngbiết lái thuyền, liền không do dự đá bay y xuống biển.

Tên râu quai nón thấy Lâm Vân tới chỗ mình, vội vàng nói:

– Tôi biết lái thuyền, kỹ thuật lái thuyền của bọn chúng đều do tôi dạy.

Lâm Vân gật đậu, buông tha cho tên râu quai nón. Còn lại ba tên thì đang chờ Lâm Vân đưa ra câu hỏi. Nhưng thật không ngờ Lâm Vân đi tới trước mặt bọn họ, không nói một lời, đã giơ chân đá bay ba người vào trong nước biển. Sau đó xoay người nói với vị thuyền trưởng trung niên vừa nãy:

– Ông muốn nói cái gì?

Người thuyền trưởng này thấy thủ đoạn của Lâm Vân tàn độc không khác gì những tên hải tặc kia, động một chút đã đá bay người xuống biển. Trong lòng thất kinh, chẳng lẽ người này là hải tặc đi ra làm riêng? Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn có vẻ hỗn không được tốt lắm.

Hiện tại thấy Lâm Vân hỏi mình, ông ta vội vàng dùng tiếng Anh nói:

– Tôi là thuyền trưởng Krillin của tàu Blue Water. Con thuyền này vốn đỗ ở bến tàu Thanh Đảo. Còn đang lên kế hoạch xuất phát thì tối ngày 17 bị bốn tên cầm súng ép phải khởi hành luôn.

Nói tới đây, ông ta liền chỉ về hai tên to khỏe đứng ở phía sau Lâm Vân. Hai người này thấy thuyền trưởng chỉ về phía bọn hắn, đôi mắt lập lòe. Nhưng đã chứng kiến thủ đoạn lợi hại của Lâm Vân nên bọn chúng không dám có cử động gì.

– Mà bốn tên bắt cóc này bắt con thuyền phải chạy vào Thái Bình Dương, chứ không chạy tới thành phố đã dự định. Không nghĩ tới, vừa khởi hành được một tháng, thì ba ngày trước bị nhóm hải tặc lần nữa bắt cóc. Nguyên bản con tàu này có hơn một nghìn khách đăng ký. Nhưng bởi vì khời hành sớm nên chỉ có hơn một trăm người là ở trên thuyền, về sau thì bị bốn người kia và nhóm hải tặc giết vài chục hành khách, số còn lại thì chưa tới một trăm hành khách. Hai trong số bốn kẻ bắt cóc kia đã bị nhóm hải tặc giết.

Người thuyền trưởng trung niên nói xong, khẩn trương nhìn Lâm Vân, không biết đây có phải là lần thứ ba gặp cướp không. Chỉ là tóc Lâm Vân rất dài, che mất gần cả khuôn mặt, khiến ông ta nhìn không rõ biểu lộ của hắn lắm.

Lâm Vân mặc kệ tàu chở khách này muốn đi đâu, cũng mặc kệ hai tên kia muốn bắt cóc con tàu làm gì. Chỉ là nhấc chân đá bay hai tên bắt cóc lên con thuyền hải tặc. Sau đó nhấc hai tên hải tặc biết lái thuyền kia, không do dự ném lên thuyền của bọn chúng.

Chợt nhớ tới một việc rất quan trọng. Lâm Vân xoay người hỏi vị thuyền trưởng:

– Hôm này là ngày bao nhiêu?

Vị thuyền trưởng sửng sốt một chút, rồi mới trả lời:

– Hôm nay là ngày 23 tháng tám.

– Cái gì?

Lâm Vân nghe vậy cả kinh. Hôm nay đã là 23 tháng 8 rồi, chỉ còn cách ngày hẹn với Vũ Tích chưa đầy một tháng. Hắn đâu còn lo lắng cho người thuyền trưởng kia nữa, thân hình lóe lên đã nhảy sang thuyền hải tặc. Hai tên khỏe mạnh nằm trên thuyền không thể nhúc nhích. Một tên thấy Lâm Vân tới, tranh thủ thời gian hỏi:

– Vì sao anh muốn bắt chúng tôi tới đây?

Y còn chưa dứt lời, Lâm Vân đá một cước vào lồng ngực của y. Người to khỏe này nhổ ra một ngụm máu tươi, mắt thấy không còn sống. Người còn lại thấy Lâm Vân hung tàn như vậy, trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Lâm Vân phong bế kinh mạch của ba gã hải tặc còn lại, rồi lạnh lùng nói:

– Trong hai mươi ngày phải tới một bến cảng của Hoa quốc. Hiện tại lái thuyền.

– Điều này sao có thể?

Một tên hải tặc vừa nói vậy, đã bị Lâm Vân đá vãng ra khỏi tàu. Ở không trung nhổ ra một ngụm máu, rồi rơi tõm xuống nước.

Hai tên hải tặc thấy Lâm Vân hung tàn như vậy, đâu dám phản đối nữa. Vội vàng đi khởi động thuyền. Chỉ năm phút sau, con thuyền hải tặc này đã bắt đầu dời đi.

Vị thuyền trưởng đứng ở tàu chở khách, ngơ ngác nhìn tàu hải tặc rời đi, rõ ràng quên cả nói chuyện. Gần một trăm hành khách của tàu đều đi tới bong thuyền, nhìn chằm chằm vào cái bóng mơ hồ của tàu hải tặc. Bọn họ thật không ngờ mình lại được cứu như vậy. Chỉ có Trương Tuyền đứng ở trong đám người là yên lặng không nói gì. Nàng đã nhận ra người kia chính là Lâm Vân. Nàng nghĩ tới lúc trước Lâm Vân bị bốn năm tên mặc áo đen đuổi theo, cuối cùng bọn chúng đều mất tích, mà chỉ có hắn là còn sống.

Nhưng chuyện đó còn không rung động bằng những gì hôm nay nàng nhìn thấy. Hôm nay nàng mới tận mình trông thấy bản lĩnh nghịch thiên của Lâm Vân. Người này giết người quà thực dễ dàng như giết gà vậy. Nhưng không biết vì sao hắn lại đột ngột xuất hiện trên biển? Còn khả năng chế tạo máy móc tuyệt vời của hắn nữa. Rốt cuộc hắn là ai?

Vợ của hắn, Hàn Vũ Tích có biết hắn là loại người như vậy không? Lúc Trương Tuyền nhìn thấy Lâm Vân, nàng liền lập tức cúi đầu thấp xuống. Nàng sợ hãi Lâm Vân phát hiện ra mình. Nếu như Lâm Vân biết có một người quen của hắn ở đây, không biết hắn có giết mình diệt khẩu hay không? Trương Tuyền thật sự hối hận vì đã đi chuyến du lịch lần này. Từ khi phát sinh ra chuyện kia, nàng đã ly khai Phần Giang, đi tới Thanh Đảo. Không nghĩ tới lần này ngồi thuyền đi tới Hàn Quốc lại gặp chuyện như vậy. Nếu con tàu này cứ bị ép buộc, thật không biết nó muốn đi tới đâu?

Lúc trông thấy bọn hải tặc giết con tin. Trương Tuyền cho rằng mình đã xong đời rồi. May mà lần này chỉ hữu kinh vô hiểm.

Hiện tại trong lòng Lâm Vân nóng lòng như lửa đốt. Một bên thúc dục hai tên hải tặc nhanh chóng lái thuyền, một bên suy nghĩ xem có cách giải quyết nào tốt hơn hay không. Nhưng nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được cách nào. Đành phải tiếp tục thúc dục hai tên kia lái thuyền mau hơn.

Vì phòng ngừa hai tên này nhảy xuống biển. Lâm Vân lấy một cái khóa sắt, khóa hai người này lại ở phòng điều khiển. Rồi đi vào trong thuyền xem có đồ vật gì không.

Quay đầu nhìn tên bắt cóc còn lại kia, lạnh lùng nói:

– Nói mục đích mà các ngươi muốn bắt cóc tàu chở khách?

Tên bắt cóc có thân hình cao lớn. do dự một chút mới nói:

– Tốt nhất anh nên thả tôi ra. Nếu không thì hậu hoạn sẽ lớn vô cùng.

Phát âm tiếng Anh rất không tự nhiên. Lâm Vân lấy ra một khẩu súng, lười nói một câu, trực tiếp bắn vào chân của y một phát. Hai tên hải tặc lái thuyền nghe tiếng súng như vậy đều rùng mình một cái, càng lái thuyền nhanh hơn.

Tên bắt cóc đau đến run cả người. Trong lòng tự nhủ người này thật tàn bạo. Mình mới nói một câu mà hắn đã bắn một phát…Đồng bọn của mình càng trực tiếp bị đá vào trong nước biển. Còn có, hắn biết sử dụng ma thuật sao? Bởi vì mình không thấy hắn lấy khẩu súng ra từ đâu cả?

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer