NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Công Tử Điên Khùng

Chương 227: Hắc Thủ Băng Đao

Tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Chọn tập
Ads Top

Chu Tuần bị Du Thiết đẩy sang một bên, liền biết không tốt. Quả nhiên, sau khi nghe vài tiếng súng vang lên, lập tức quay đầu lại nhìn thì thấy Du Thiết ném thanh chủy thủ trong tay.

Chu Tuần liền lấy chủy thủ ra, sau đó cũng ném đi ra ngoài. Chuẩn xác cắm vào một tên to lớn khác. Còn hai tên thấy đồng bọn của mình đã bị chết, lập tức giơ súng xạ kích về phía Chu Tuần. Chu Tuần vừa ném xong chủy thủ liền nhanh chóng tránh qua một bên. Vừa lúc né được làn đạn bắn tới. Chu Tuần thậm chí còn cảm nhận được một viên đạn cơ hồ lướt qua sau lưng của mình. Hai tên cầm súng thấy Chu Tuần vừa lúc tránh được làn đạn, liền thay đổi góc bắn bắn về phía Chu Tuần. Chu Tuần lúc đó đang ở trong trạng thái nằm bò xuống, đột nhiên y khẽ chống tay, tạo thành một tốc độ cực nhanh đánh về phía một tên nam tử.

Nhưng tên bên cạnh đã phát hiện ra ý đồ của Chu Tuần, liền giơ súng xạ kích về phía Chu Tuần. Tên kia nhìn thấy Chu Tuần liều lĩnh như vậy, liền cười lạnh một tiếng, phi thân tránh ra. Tốc độ của y rõ ràng không kém hơn Chu Tuần. Chắc là đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Người này đồng thời quay đầu lại dùng súng nhắm vào Chu Tuần đang nhảy lên cao.

Đang lúc hai người cho rằng Chu Tuần chạy trời không thoát khỏi nắng, thì Chu Tuần tăng tốc độ trên không. Lao cưc nhanh về phía hai tên ngoại quốc đã chết lúc trước. Hầu như cùng lúc với tiếng súng bắn về phía không trung. Tuy nhiên Chu Tuần vẫn không may mắn bị bắn trúng một phát vào chân.

Nhưng Chu Tuần đã nhặt được hai khẩu súng, ngay lập tức bắn về phía hai tên sau lưng. Động tác liền mạch không hề có chút do dự. Hai tên kia vừa mới xạ kích về phía không trung, nên còn kịp chuyển hướng khẩu súng, thì tiếng súng lại vang lên lần nữa. Hai viên đạn chuẩn xác bắn vào giữa trán của hai tên này. Hai tên cướp lập tức ngã xuống, kêu cũng không kêu được một tiếng. Một màn này chỉ xảy ra trong chớp mắt, chiến đấu đã kết thúc.

Chu Tuần không để ý tới chân của mình, liền đi tới chỗ Du Thiết. Thì thấy sắc mặt của chiến hữu mình vàng như nghệ, trong nội tâm lo lắng, lập tức gọi điện thoại cho Lam Cực và Mông Văn.

Khi Mông Văn tới, Chu Tuần trông thấy cổ tay của bốn người chết kia đều đeo những chiếc đồng hồ giống nhau. Liền biết đây nhất định là thiết bị truyền tin. Không chút do dự tháo xuống. Y không tin cảnh sát có thể trợ giúp tập đoàn Vân Môn bắt được kẻ đầu sỏ. Muốn trả thù thì thương lượng với Lam Cực còn tốt hơn. Lúc Lam Cực và Mông Văn chạy tới hiên trường, cơ hồ đều ngây dại. Thật không ngờ vẫn còn có người hiên ngang tới tập đoàn Vân Môn đánh cướp như vậy. Mà những người này ăn mặc giống với vụ trộm Dưỡng Nhan Hoàn lần trước. Bọn chúng rốt cuộc là ai?

Lúc cảnh sát tới điều tra hiện trường, Du Thiết và Chu Tuần đã được đưa tới bệnh viên. Chu Tuần chỉ trúng một viên đạn vào chân, lấy ra là được rồi, không ảnh hưởng tới gân cốt. Nhưng Du Thiết vẫn đang trong tình trạng hôn mê.

Vụ đột nhập vào tập đoàn Vân Môn lần này lại khiến cả Yên Kinh chấn động. Hung thủ vẫn là người ngoại quốc, mà lần này lại chết sáu người bảo vệ, Du Thiết thì bị hôn mê, Chu Tuần bị thương.

Lần này tập đoàn Vân Môn không lựa chọn an phận xử lý, mà tổ chức họp báo, công bố ảnh chụp và toàn bộ tin tức liên quan tới những tay nước ngoài đột nhập. Trong khoảng thời gian ngắn, dư luận cả nước đều tạo áp lực cho các lãnh đạo cục công an của Yên Kinh. Các lãnh đạo của thành phố Yên Kinh lập tức bị phê bình, đồng thời có vài người bị mất chức. Đi theo là rất nhiều quan chức thuộc bộ phận an ninh xuống đài.

Cả Yên Kinh trở nên khẩn trương. Các lãnh đạo của cục cảnh sát như cõng thuốc nổ trên người vậy. Lúc này bọn họ cũng đã biết sức mạnh Lâm gia. Từ lần trước phát sinh chuyện bị mất Dưỡng Nhan Hoàn, bởi vì không tra ra hung thể nên sự việc dần dần lắng xuống. Tất cả người trong hệ thống cảnh sát cũng không coi là thật tiếp tục thăm dò. Nhưng đến lần này mới biết năng lực của tập đoàn Vân Môn, cũng biết năng lực của lão gia tử của Lâm gia. Bọn họ đều cảm thấy bất an. Không chỉ có Yên Kinh bị ảnh hưởng, mà các thành phố xung quanh cũng bị điều tra.

Bởi vì mật độ điều tra dày đặc, cùng với việc kiểm tra các người nước ngoài tới Hoa quốc trong vòng hai năm lại gần đây. Cảnh sát rất nhanh tra ra hai nhóm tương tự với những bọn cướp tập đoàn Vân Môn kia. Nhưng sau một cuộc đọ súng, gây ra hậu quả nghiêm trọng khiến mười người cảnh sát bị thương, ba người bị tử vong. Mà không bắt được một tên nào trong số chúng, để bọn chúng an toàn chạy thoát khỏi Yên Kinh. Lam Cực thấy Thiết Du đã ba tuần rồi vẫn còn hôn mê, tức giận đến khó chịu. Lại nghe thấy tung tích của bọn trộm cướp kia, chỉ muốn lập tức đi tìm bọn chúng báo thù, nhưng được Tề Dung khuyên bảo mới thôi.

Hiện tại tập đoàn Vân Môn chỉ còn y và Trịnh Quân. Một khi có một người không ở, bên này lại xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn thì cái được không bù cái mất. Về chuyện báo thù, bởi vì Chu Tuần đã đưa mấy cái đồng hồ cho Lam Cực, nên tin tưởng nhất định điều tra ra được một số dấu vết.

– Anh Lam, kỳ thực Lâm đại ca nhất nhanh sẽ quay trở lại. Em phỏng chừng còn một tháng nữa thôi.

Mỹ Na ở trong phòng bệnh chiếu cố cho Du Thiết, trông thấy mấy người Lam Cực muốn đi báo thù, lại không biết phải rời công ty bao lâu, nên mở miệng an ủi.

– Vì sao em biết?

Mấy người đều nhìn chằm chằm vào Mỹ Na.

– Em là nghe chị Vũ Tích nói. Chị ấy nói Lâm Vân đã hẹn gặp mặt chị ấy.

Tuy Mỹ Na không biết lời của chị Vũ Tích có thật hay không, nhưng thấy mấy người lo lắng sốt ruột, đành phải nói an ủi.

– Chị dâu của em đã trở lại rồi sao?

Hiện tại Lâm Hinh đã biết tình cảm của anh trai đối với chị dâu, cũng biết anh trai rất có thể đi tìm Vũ Tích. Nghe Mỹ Na nói như vậy, vội vàng hỏi. HIện tại nàng hy vọng nhất chính là anh trai thực sự đi tìm Vũ Tích, mà không phải đi tìm người kia báo thù.

– Không phải. Hai năm rồi chị đều không có được tin tức gì của chị Vũ Tích. Đây là lời mà hai năm trước chị Vũ Tích nói với chị. Lúc đó, chị ấy nói ba năm sau có thể gặp lại Lâm đại ca, nên mỗi ngày đều tính thời gian. Chị nghĩ hiện tại còn cách thời gian ba năm đó không lâu lắm. Chỉ là không biết hai người đó hẹn nhau ở chỗ nào. Nếu biết thì chúng ta cũng có thể đi gặp Lâm đại ca.

Mỹ Na vốn không muốn chen vào chuyện của chị Vũ Tích, nên không định nói cho mấy người. Dù sao cô ta cũng không biết ba năm sau Vũ Tích có thể gặp lại được Lâm Vân hay không. Nếu không gặp được, chẳng những chị Vũ Tích thương tâm, mà những người thân của Lâm Vân cũng lo lắng.

– Vậy thì tốt quá. Đội trưởng Lam, tôi đề nghị một tháng sau khi huấn luyện viên Lâm trở về thì nghe theo ý kiến của anh ấy rồi hẵng làm quyết định.

Chu Tuần lập tức nói.

Lam Cực gật đầu đồng ý:

– Tốt, cứ như vậy đi, một tháng sau chúng ta hỏi ý kiến của huấn luyện viên Lâm. Những tên khốn kiếp này, rõ ràng dám hai lần tới tấn công công ty của chúng ta. Chúng ta không thể buông tha cho bọn chúng được. Hiện tại tôi đi về công ty, chỉ có Trịnh Quân ở đó tôi không quá yên tâm. Những kẻ kia không phải là những kẻ tầm thường. Tôi nghĩ bọn chúng đều là lập rõ kế hoạch mới làm việc. Chuyện này đơi huấn luyện viên Lâm trở về thì tiếp tục bàn. Tôi đi trước đây, Chu Tuần, cậu trông coi Du Thiết nhé.

Thấy mọi người gật đầu đáp ứng, Lam Cực lập tức trở về công ty. Những người này rõ ràng có thể đả thương Chu Tuần và Du Thiết, chứng tỏ bọn chúng không phải những kẻ đầu đường xó chợ gì. Phải biết rằng, bản lĩnh của Chu Tuần và Du Thiết không còn như hai năm trước, khi mới tiến vào rừng rậm Amazon. Trải qua hai năm này, bọn họ chính là cường giả trong cường giả.

Cho dù chuyện ở rừng rậm Amazon tái diễn, không có huấn luyện viên Lâm, bọn họ cũng không cần phải e ngại đối phương liên thủ.

Lúc Lam Cực trở lại công ty, việc đầu tiên phải làm là lựa chọn một vài bảo vệ có tiềm lực và độ trung thành cao để huấn luyện thêm. Y cảm thấy bảo vệ nhiều nhưng lại không có chất lượng gì cả.

Lần tập kích của bọn trộm vào tập đoàn Vân Môn lần này, bốn tên thì không có tên nào chạy thoát. Bên tập đoàn Vân Môn chỉ có hai nhân vật chủ chốt bị thương, bị giết là vài người bảo vệ. Mà cảnh sát của Yên Kinh cũng đối diện với bốn tên như vậy, lại chết ba người cảnh sát, mười mấy người bị thương, mà không bắt được tên nào.

So sánh đôi bên, lực lượng phòng ngự của tập đoàn Vân Môn lập tức bạo lộ trước mắt công chúng. Các trang web, báo chí đều liên tục đưa ra những lời chỉ trích năng lực của các tổ chức cảnh sát quốc gia. Đồng thời cũng không tiếc lời khen ngợi năng lực phòng hộ của tập đoàn Vân Môn.

Bởi vì các quốc gia đều hướng về những tên nam tử ngoại quốc này, cho nên bọn chúng cơ hồ không có chỗ ẩn núp. Rốt cuộc ở một thị trấn của Thiên Tân, bốn tên đồng bọn bị phát hiện, tiếp tục xảy ra cuộc chiến đấu với cảnh sát.

Lần này bên phía cảnh sát lại chết thêm vài người, mà chỉ lưu lại một cỗ thi thể của người da đen. Còn lại ba người thì chạy mất, không phát hiện ra tung tích của bọn chúng. Mà cỗ thi thể để lại này không tìm được manh mối nào chứng tỏ thân phận của y.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer