NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Cuộc Gọi Từ Thiên Thần

Chương 9: Một bí mật được giấu kín

Tác giả: Guillaume Musso
Ads Top

“Giữa họ có sự mật thiết của một bí mật được cất giữ.”

Marguerite YOURCENAR

San Francisco

Chủ nhật

Đầu buổi chiều

Charly mở toang cửa rồi lao vào phòng khách.

– Nhìn này, chú Marcus! Cháu câu được hai con cá đây này!

Uể oải ngồi xếp bằng trên trường kỷ, anh chàng người Canada đang hút một điếu thuốc cuộn to như cốc kén đựng khoai tây chiên.

– Có mùi gì kinh quá, cậu la lên rồi đưa tay bịt mũi.

Marcus đứng bật dậy, vội vàng giấu biến điếu cần sa đang hút dở bằng cách dúi nó vào trong bao che chậu hoa đang chễm trệ trên mặt bàn thấp.

– Chà chà, chào nhóc.

Nhưng Jonathan đã ném cho anh một cái nhìn sắc lẹm.

– Tớ đã nhắc bao nhiều lần là…? Anh mở đầu bằng giọng nạt nộ.

– Ngon mà, làm gì có ai chết, anh chàng người Canada uể oải chống chế.

– Mấy trò mèo của cậu sẽ khiến tớ bị tước quyền trông nom con trai, khi ấy thì có người chết rồi đó!

Jonathan mở toang các cửa sổ để thông khí trong khi Charly lấy trong thùng lạnh ra một con cá quân to và một con cá thân bẹt vẫn còn quẫy.

– Chúng tươi chưa này! Cậu nhóc reo lên, hết sức tự hào về hai chiến lợi phẩm của mình.

– Phải rồi, chứ không như chú Marcus của con…, Jonathan chua thêm một cách nham hiểm để chọc cười con trai.

Đúng là anh bạn sống chung nhà với anh có một khái niệm hết sức độc đáo về “lễ phục Chủ nhật”: quần đùi nhàu nhĩ, tất cọc cạch và áo phông lần này đươc tô điểm bằng một lá tài mà nổi bật trên nền cờ Jamaica.

– Con muốn ăn hoa quả không? Jonathan hỏi trong lúc xếp vào tử lạnh phần đồ ăn mang đi đường còn lại.

– Thực ra con thích chú Marcus làm cho con món sandwich ba tầng cơ…

– Ừm…, anh nói vẻ hoài nghi.

– Coi như thỏa thuận xong nhé! Marcus thốt lên rồi lấy từ tủ bếp ra các nguyên liệu.

Charly leo lên một trong những chiếc ghế cao đặt xung quanh quầy bar, liếm mép chờ sẵn.

Marcus cần mẫn phết bơ lát bánh mì thứ nhất rồi rắc ca cao lên, sau đó ốp nó vào lát thứ hai phết sữa đặc, chồng lên lớp cuối cùng phết xi rô vị cây thích.

Charly xơi chiếc sandwich ngon lành, lúng búng cất lời với cái miệng đầy bánh:

– Nhon lắm, nháu chảm ơn!

Vô cùng tự hào về lời khen, Marcus đã chuẩn bị xong suất ăn dự bị.

Cậu làm một chiếc chứ Jon’?

Jonathan toan mở miệng từ chối – không có chuyện anh ngốn cái thứ hổ lốn hàm lượng calo cao quá mức đó – nhưng rồi lại đổi ý. Tại sao lại quay lưng với tất cả những thú vui ấy, với tất cả những khoảnh khắc xôm tụ cùng Marcus và con trai anh? Nói cho cùng, em vợ anh có đầy khuyết điểm, nhưng cậu ấy mang đến một chút vui đùa và nét chấm phá độc đáo cho gia đình họ. Và trên hết cậu ấy biết cách khiến Charly mỉm cười hơn tất cả mọi người trong khi chính anh, bị giam cầm vĩnh viễn trong nỗi muộn phiền, không phải là người bố hớn hở nhất mà một cậu con trai có thể mơ đến.

– Thử xem nào, nói cho cùng thì tại sao lại không cơ chứ! Anh nói rồi ngồi xuống bàn cùng họ.

Anh rót cho cả bàn một chầu trà mạn rồi bật radio lên, dò tần số kênh chuyên phát nhạc rock của California. Thế là ba người họ thưởng thức bữa quà chiều theo nhịp những ca khúc đình đám của Eagles, Toto và Fleetwood Mac.

– Cậu biết sao không? Tớ sẽ ghi “món bánh sandwich ba tầng trứ danh của chú Marcus” vào thực đơn đồ tráng miệng của nhà hàng, Jonathan đùa. Tớ tin chắc sẽ đắt hàng đấy!

Charly đang cười khanh khách thì bỗng ngước mắt nhìn lên và:

– Tại sao bố lại dán toàn bộ chỗ ảnh này lên? Cậu nhóc ngạc nhiên chỉ vào những bức ảnh chụp Madeline đang giăng đầy trên tường bếp.

Jonathan cảm thấy như bị bắt quả tang. Từ hai ngày nay, anh để mặc bản thân cuốn theo trí tò mò, nhưng lúc này đây anh không thể hiểu nổi cách xử sự của mình đang tuân theo logic nào và mang ý nghĩa gì. Tại sao cuộc sống của người phụ nữ này lại mê hoặc anh đến thế? Tại sao anh lại tự cho là mình đã được giao một sứ mệnh?

– Con nói đúng, chúng ta sẽ gỡ ảnh đi, anh đồng tình, gần như thấy nhẹ nhõm nhờ quyết định hợp lý đó.

– Để tớ giúp cậu, em vợ anh đề nghị.

Hai người đàn ông đứng dậy và bắt đầu gỡ từng tấm ảnh đang giăng khắp phòng xuống.

Madeline ở Venise, Madeline ở Rome, Madeline ở New York…

– Này, cậu thấy không? Đây là ở Cantona này…

– Gì kia?

Marcus chìa cho anh xem tấm ảnh vừa giật xuống. Trong trang phục áo khoác da và sơ mi ôm sát, Madeline đang mỉm cười trước một chiếc bánh sinh nhật có cắm hai mươi chín ngọn nến. Sự việc xảy ra cách đây đã năm sáu năm. Trông cô rõ ràng là trẻ trung hơn, nhưng lại không thanh lịch và nữ tính bằng người phụ nữ mà Jonathan đã gặp tại sân bay. Hồi đó, khuôn mặt cô tròn hơn, có vẻ gì đó trông như thằng con trai bà mụ nặn nhầm, cùng quầng thâm xấu xí bên dưới mắt.

Bức chân dung ấy được chụp trong một phòng làm việc: người ta nhìn thấy những hồ sơ đóng bìa cứng, một chiếc máy tính khá cổ lỗ sĩ cùng với bút máy, bút đánh dấu và một cái kéo cắm trong cốc có quai. Ngay cả khi chất lượng ảnh chụp không được tốt cho lắm, người ta vẫn nhận ra một poster hình Eric The King[1] khoác áo thi đấu của Quỷ Đỏ được ghim trên tường.

[1]. Tiếng anh nguyên bản: Vua Eric, biệt danh của cầu thủ bóng đá Eric Cantona khi còn chơi trong đội hình Manchester United.

– Cậu biết bức ảnh này được chụp ở đâu không? Marcus hỏi.

– Không.

– Theo tớ thì là trong một đồn cảnh sát đấy.

– Tại sao?

Anh chỉ những cái bóng màu đen và vàng mờ mờ trên nền hình.

– Hai người này, đó đó, chính là cảnh sát.

– Vớ vẩn!

– Cậu có thể phóng to ảnh ra không?

– Nghe này, chúng ta không phải đang trong loạt phim Chuyên gia đâu đấy…

– Cứ thử đi!

Nửa tin nửa ngờ, Jonathan lấy ra chiếc máy tính xách tay anh dùng để tải xuống toàn bộ ảnh của Madeline. Anh nhấp chuột trên biểu tượng tương ứng để mở xem ảnh trong ứng dụng Photoshop và sử dụng tính năng zoom của phần mềm. Tất nhiên là độ chính xác không tuyệt vời cho lắm, nhưng người ta vẫn có thể nhìn rõ các chi tiết hơn.

Nói cho đúng ra, rất có thể những mảng màu vàng huỳnh quang trên nền ảnh tương ứng với những chiếc áo gi lê màu vàng với dải phản quang mà một số cảnh sát Anh hay mặc. Nhưng đó không phải là bằng chứng thuyết phục cho lắm. Trong khi xem xét kỹ những phần khác nhau của bức hình, một chi tiết khác nhau của bức hình khiến anh chú ý: Ba chữ cái “GMP” in trên chiếc cốc của Madeline.

– GMP à? Cậu có biết là viết tắt của cụm nào không?

Jonathan mở trang tìm kiếm rồi gõ “GMP+cảnh sát”. Kết quả đầu tiên dẫn đến trang web của Greater Manchester Police: Lực lượng cảnh sát quận Manchester.

– Cậu có lý, bức ảnh này đúng là được chụp trong một sở cảnh sát.

– Cậu có quen nhiều người ăn mừng sinh nhật trong một sở cảnh sát không?

Vài giây yên lặng thoáng qua. Câu trả lời đã rõ rành rành: trong một quá khứ chưa xa, người phụ nữ trẻ đó từng là cảnh sát!

Jonathan hiểu rằng mình vừa tìm ra chìa khóa mở cánh cửa bí mật mà Madeline hằng che giấu. Nhưng dù đã đạt được mục đích, thâm tâm anh vẫn đầy hoài nghi. Anh có quyền gì mà khám phá bí mật của Madeline như vây? Anh là người hiểu rõ hơn ai hết rằng người ta không thể xới tung quá khứ lên mà không bị trừng phạt và…

– Nhìn này!

Marcus đã chiếm lấy máy tính và quyết định thay anh bằng cách gõ lên thanh công cụ tìm kiếm: “Madeline+Greene+cảnh sát+Manchester”.

Có đến hàng trăm kết qả, nhưng kết quả đầu tiên hiển thị trên màn hình là một bài báo trích từ tờ The Guardian:

MADELINE GREENE, NỮ THANH TRA

PHỤ TRÁCH VỤ DIOXIN,

VỪA TOAN TỰ SÁT

Bình luận
Ads Footer