NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Đợi Tôi 28 Tuổi, Rồi Chú Lấy Tôi Nhé

Chương 25

Tác giả: Nguyễn Phương Linh
Ads Top

– -Vâng,từ giờ tôi sẽ lễ phép được chưa ạ?

Chẳng thèm trả lời tôi,chú Minh mở ngăn kéo lấy ra một sấp giấy mỏng rồi đặt xuống bàn.Lúc này chú mới ngước mắt lên nhìn tôi.Khoảnh khắc ấy,tôi lại thấy chú đẹp trai hơn ngày hôm qua một chú xíu.Nếu chú cứ nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy thì trái tim tôi không chịu nổi mất.

– -Chú đừng nhìn tôi như thế nữa.

– -Nhìn cái gì..?

– -Cháu nói linh tinh thôi,chú đừng quan tâm.

– -Đúng thật là.

Tôi đưa tay chỉ vào tập giấy rồi lại ngước mắt nhìn chú như muốn tìm kiếm câu trả lời.

– -Cái này là gì đây ạ?

– -Hợp đồng…

– -Cháu định cho tôi nghỉ việc ạ?

– -Cô bị điên à,có ai muốn cho nhân viên nghỉ việc mà mang hợp đồng ra không?Còn chưa kí lấy đâu ra mà huỷ.

Nghe xong câu trả lời đó tự nhiên thấy ấm áp vô cùng,cũng may chú thương tình không đuổi,chứ thời buổi kinh tế khó khăn muốn tìm một công việc tử tế,không bằng cấp e rằng rất khó.

– -May quá,vậy tôi cứ tưởng chú đuổi tôi chứ.

– -Đây là hợp đồng chính thức.Đọc nhanh rồi kí vào trước khi tôi đổi ý.

– -Vậy là tôi thành nhân viên chính thức rồi ạ.

– -Ừm,cũng có thể gọi là như vậy.

– -Sao chú tốt với tôi thế,thậm chí thời gian thử việc của tôi còn chưa kết thúc mà.

– -Cô mà nhiều lời nữa là tôi vứt cái hợp đồng này vào thùng rác bây giờ.

– -Vâng,tôi kí,tôi kí mà.

Tôi cầm lên đọc qua đọc lại mấy lần mới dám đặt bút kí.Thế từ bây giờ tôi đã có công ăn việc làm ổn định rồi.Xem ra cũng có thể tự kiếm thật nhiều tiền để lo cho tương lai sau này.Tự nhiên tôi thấy bầu trời trong lòng mình tươi xanh trở lại,những đám mây mù đã từng bủa vây nay đã biến mất luôn rồi.

Kí xong, tôi cứ đứng một chỗ cười mà thôi,không biết phải diễn tả cảm xúc thế nào nữa.

– -Sếp…Cảm ơn sếp nhiều.

– -Xong rồi thì ra ngoài đi,ở đây làm gì nữa..?

– -Sếp cần gì cứ gọi tôi nhé.

– -Khỏi cần.

Tôi bước ra ngoài,cánh cửa khép lại.Bên ngoài có nụ cười của tôi,bên trong có nụ cười của chú.Hai trái tim thực sự đã rung động thật chưa,tôi đã cảm nhận được một điều gì đó lạ lắm.Bất chợt,tôi mở cửa phòng chú ra thêm một lần nữa,ghé nửa bên đầu vào,tôi nói to kèm theo một nụ cười thật dễ thương.

Thấy được hành động bất ngờ từ tôi,chú Minh mặt nghiêm lại,lại bắt đầu trưng diện cái vẻ khó tính.

Tôi gọi to:

– -Chú….

– -Không về làm việc đi còn đứng ở đó làm gì..!

– -Tôi muốn nói với chú một điều..

– -Sao vừa nãy ở trong đây không nói luôn đi.

– -Tại vui quá nên tôi quên mất.

– -Thế giờ nói nhanh đi.

– -Chú cho phép tôi nói nhé.

– -Ai cấm cô,nói mau trước khi tôi nổi điên.

– -Hôm nay,chú đẹp trai quá.

Nói xong tôi nhanh chóng đóng cửa lại rồi quay trở lại làm việc.Không biết sau khi nghe xong câu nói đó từ tôi,chú sẽ phản ứng như nào nhit?chắc lại đang gào thét trong phòng ấy mà.Đố có ai không hạnh phúc,không cảm thấy sung sướng khi được khen đẹp trai, xinh gái đấy.

Coi như hôm nay chú lại ghi được 1 điểm tuyệt đối trong mắt tôi.Bình thường lầm lì hay chảnh choẹ như thế mà cũng có lúc hiền lành,tốt bụng ra phết.Tính cách này của chú không phù hợp với tiêu chuẩn cũ của tôi,nhưng mà tôi sẽ sẵn sàng vì chú mà thay đổi tiêu chuẩn của mình.Lần này tôi quăng lưới rồi,chú có chạy xuống biển hay lên trời cũng đừng hòng mà thoát được.

Đang mỉm cười vui vẻ tự nhiên lại vô tình đập mặt vào một ai đó đang đi phía trước.Tưởng là khách nhưng lại không phải.Đó là một bà cô,không ai khác chính là Chị Ánh.Mãi sau này khi được giới thiệu tôi mới biết đó là chị ta,chứ không bình thường là tôi gọi chị ta thành bà cô rồi,người đâu mà trang điểm đậm quá thể đáng,lại thêm cái giọng chua hơn chanh nghe chỉ muốn đấm vào mặt thôi.

– -Em xin lỗi..

– -Tôi đứng ở đây to thù lù mà cô vẫn đâm vào được,cô mù à.

– -Em không để ý,cho em xin lỗi ạ.

– -Mới sáng ra đã bị ám quẻ rồi.

– -Chị là khách đúng không ạ?

– -Không phải là khách,mà là bà chủ cửa hàng này.

Đang vui gặp ngay con mẹ điên lại muốn chửi thề ghê ấy.Tôi từ trước tới giờ cũng đâu phải thuộc loại con gái hiền lành dễ bị người khác bắt nạt như vậy.Người ta đã cố xin lỗi rồi mà vẫn chu mỏ lên mắng,nhất quyết phải đấu với bà này một trận cho hả lòng hả dạ mới được.

– -Bà chủ?

– -Ừm…

– -Này bà cô,bà bị điên hay sao mà sáng sớm đã vào cửa hàng nhà người ta làm loạn.Tôi đã cố nhịn chị từ vừa nãy đến giờ nha.

– -Này,mày đừng có hỗn,không là tao táng vô mỏ mày bây giờ,cái bọn ních ranh.

– -Tôi không muốn đánh nhau đâu đấy nên đừng chọc điên tôi.Nhìn chị là tôi biết tuổi ngang ngửa bà cô ế chồng đây mà.

– -Con điên,tao ế kệ mẹ nhà tao chứ mắc mớ gì đến nhà mày mà mày phải nói hả?

– -Tôi thích nó rồi thì sao,Hả,hả,chị định làm gì tôi?

– -Tao là tao táng vô cái bản mặt mày nha con ranh con.

Thế là chẳng ai bảo ai,tôi và chị Ánh lao vào túm tóc nhau.Chị Thuỷ thấy phía trong ồn ào chạy lại thì thấy hai bà đang máu chiến như đấu gà.Gàn mãi không được nên đành chạy vào văn phòng chú Minh cầu cứu.Nghe tin chú hốt hoảng chạy ra ngoài xem thì tất cả mọi thứ đã TOANG hết…

– -Ánh,Miền,hai cô làm cái quái gì trong cửa hàng tôi thế này…?

Tôi và chị Ánh ánh mắt không hẹn nhau mà cũng đành buông tay,hai con mắt trợn lên nhìn chú Minh.

– -Anh Minh,con điên này là nhân viên của anh hả?

Tôi nói vọng lại.

– -Chú Minh,bà cô này gây sự với cháu trước..

Và tiếp tục,hai người lại xông vào túm tóc,ôi một cuộc ẩu đả không có hồi kết.

Bình luận
Ads Footer