NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Đợi Tôi 28 Tuổi, Rồi Chú Lấy Tôi Nhé

Chương 31

Tác giả: Nguyễn Phương Linh
Ads Top

Trong lòng cứ mãi vướng bận sau cuộc gọi lúc nãy với chú. Đợi mãi cuối cùng cũng tan tầm, sau khi lấy được tiền lương, tôi tức tốc gọi một chiếc taxi để đi đến nhà chú.

Có một điều là tôi vô cùng tích kiệm, nhưng mà địa chỉ nhà chú lại ở trong khu đô thị nên tôi không biết đi lên chuyến nào xe búyt, vậy nên mới cắn răng chịu đắt 1 tí để đi taxi.

Xe ôm thì rẻ nhưng thân gái một mình đi cũng nguy hiểm nên tôi đành chọn cách đó vậy.

Xe taxi đến địa chỉ, tôi đã nhận ra đây chính xác là nhà chú Minh. Cũng may vừa nãy hỏi khéo chị Thủy nên mới biết chính xác như vậy.

Tôi đứng ở cổng, ngó nhìn xung quanh nhưng thấy có vẻ khá im ắng. Tôi liếc mắt nhìn vào bên trong thì thấy xe ô tô và xe máy chú vẫn để đó, chứng tỏ chú không nói dối.

Tôi bấm chuông, bấm mãi mà không thấy ai ra mở cửa nên đành chọn cách không thể liều hơn là trèo tường vào trong nhà.

Tường nhà chú cũng không phải thuộc loại cao lắm, thấp nên với trình độ nghịch ngợm của tôi thì không hề hấn gì. Tôi vứt túi xách vào trước, sau đó mới ba chân bốn cẳng mà leo tường vào.

“Bịch.. “

Một cú hạ cánh không thể an toàn hơn. Tôi phủi tay, lấy túi ở dưới đất rồi đường đường chính chính bước chân tới cửa. Còn chưa kịp đi được quá 3 bước thì cánh cửa bất ngờ bật mở.

Chú Minh mặc một chiếc ao len mỏng, cộng thêm một chiếc quần ngủ, đầu óc thì bù xù hết lên,chẳng phong độ như ngày thường gì cả. Nhưng mà nhìn thấy chú tội thật, chắc là bị ốm thật, nhìn mặt không có chút sức sống gì cả.

Chú vừa thấy tôi liền trợn to mắt rồi đứng nguyên như trời chồng.

– -Này…. Đây là mơ hay là thật vậy.

Tôi đứng đó cười khoanh tay nói:

– -Chú nghĩ vậy à?

– -Thật hả.

Tôi nghe xong bật cười hả hê trước bộ mặt ngố tàu đó rồi nhanh chóng chạy đến đánh mạnh một cái vào vai chú ấy. Lúc này tôi lại đổi cách xưng hô từ tôi, sang cháu để trêu tức chú.

– -A, đau..

– -Đau thế thì tất nhiên đây không phải là mơ rồi.

– -Sao cô lại đánh tôi.

– -chú trông thế mà sao hay bị người khác lừa thế.

– -Ủa, thế là thật à.

– -Vâng, mà chú đang ốm ra ngoài này làm gì?

– -Câu đó tôi nên hỏi cô mới đúng, sao cô lại vào được nhà tôi.

– -Cháu đang đứng ngoài sân mà, đã vào nhà đâu.

– -Thế sao cô lại vào được đây.

– -Cháu leo tường vào đó.

– -Thật hả? Leo tường.

– -Thì khoá cổng nhà chú cháu không có, bấm chuông chú không ra mở cửa, gọi điện máy bận, cháu sợ chú chết trong đấy nên phải đành bất đắc dĩ làm như vậy.

– -Sao cô cứ mở mồm ra là lại trù ẻo người khác thế nhỉ? Cô muốn tôi chết đến thế à.

– -Đâu, ý cháu đâu phải thế, là cháu lo cho chú thôi.

– -Nhảm nhí, ai cần.

– -Nhiều lúc tôi không thể định hình được cô thuộc cái GIỐNG gì nữa.

– -Cháu cũng không biết cháu thuộc cái GIỐNG gì luôn. Thế mới khổ.

– -Tôi xin đầu hàng.

– -Giờ chú nói gì cũng đúng hết, mà trời lạnh như vậy, chẳng lẽ chú lại không cho cháu vào nhà.

– -ai mời, cô có chết cóng ở đây tôi cũng không thèm quan tâm đâu, nghe không?

– -Thôi, cháu biết lỗi rồi mà.

– -Mà tôi già đến thế à, xưng tôi là đủ lắm rồi, bày đặt chú với cháu, nghe không còn tí cảm tình nào luôn.

– -Vậy giờ tôi có thể vào nhà được chưa?

– -Vào thì vào đi, nói nhiều, may cho cô là hôm nay tôi dễ tính đó, chứ bình thường kiểu gì cô cũng bị đá ra khỏi đây.

Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm” bình thường hay không bình thường thì chú vẫn khó tính như thường”.

Chú đóng cửa lại, miệng lắp bắp.

– -này lại lẩm bẩm cái gì đấy hả?

– -Cháu có nói gì đâu.

Chú lườm nhẹ rồi nhanh chóng di chuyển vào trong bếp làm cái gì đó.

– -Miền.

– -Dạ.

– -Cô uống gì

– -Nhà chú có nước gì cho tôi uống nước đó cũng được ạ.

– -Nhà có nước rửa bát, uống không?

– -Chú này… Tôi không đùa đâu đó.

– -Thì ai đùa với nhà cô?

Cứ thế chú mang ra một cốc nước màu vàng vẫn đang nóng. Chú đặt xuống bàn cạnh chỗ tôi rồi nói:

– -Nước đấy, uống đi

– -Nước gì đây?

– -Nước rửa chén

– -Chú làm thật đó hả?

– -Cô bị điên hay sao,đùa thôi, trà hoa cúc ấy, uống đi, đi đường vừa nãy chắc lạnh lắm.

– -Lạnh tay tôi run cóng lên luôn rồi.

– -Lần sau đi đường lạnh thì mặc nhiều ao vào.

Tôi nhấp môi rồi uống một ngụm trà, đúng là”ngon tuyệt.. “

– -Trà ngon quá..!

Nói xong, tôi tiến lại chỗ chú đang đứng, ở một cự li gần tôi nhìn chú chằm chằm.

Chú có vẻ khá ngạc nhiên khi thấy hành động đó của tôi nên vội nói.

– -Này, lại định làm gì?

– -Chú đứng yên, tôi có việc cần xác nhận.

Tôi đưa tay của chạm nhẹ lên trán của chú, da tiếp xúc với da, tôi có thể cảm nhận sự ấm nóng trong thân nhiệt của chú.

– -Chú vẫn còn sốt này.

– -miền, cô mà cứ như vậy thì tôi…

– -Nếu cháu cứ tiếp tục làm như vậy,cứ tiếp tục quan tâm chú thế này, thì liệu có thể coi những điều đó là hành động vượt quá giới hạn rồi không?

Bình luận
Ads Footer