NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu

Quyển 1 – Chương 1-2: Mở đầu: Công chúa chưa lấy chồng đã có thai (2)

Tác giả: Chu Tiếu Y
Chọn tập
Ads Top

Chén trà vừa vặn nện lên lưng Tần Hàm Hương, tiếp theo nghe được một tiếng bịch, cái chén rơi xuống đất, tan nát.

“A –” nữ tử xinh đẹp kinh hô một tiếng, trái táo trong tay rơi xuống trên mặt đất, nàng giống như tiểu hài tử ngồi dưới đất oa oa khóc lớn lên.

Ném xuống như thế, nhất định rất đau.

“Ném chết nghiệt tử trong bụng ngươi, muốn làm Vinh Vương phi, cũng phải do bản cung định đoạt. Nữ tử như ngươi chỉ làm dơ danh tiếng của hoàng nhi bản cung.” Cáp Đức phi vẫn như cũ không giải được hận, tiến lên, bổ khuyết thêm một đá.

Vừa mới là Đức phi tú lệ đoan trang, lúc này lại như một người đàn bà đanh đá đầu đường, khiến kẻ khác ngạc nhiên.

“Nương nương, như vậy không được, không được đâu!” Vương thái y thấy Cáp Đức phi càng lúc càng ác liệt, nhanh chóng tiến lên ngăn cản.

“Cái gì không được. Ở đây là thủ đô Long Đế quốc. Huống chi nàng hiện tại chỉ là một người si ngốc, bản cung đánh nàng, chẳng qua là thay mẹ nàng giáo huấn nàng. Công chúa còn chưa lấy chồng đã có mang hài tử, loại nữ tử này còn thể diện gì nữa? May là Vinh nhi xuất chinh ở ngoài, nếu như lập tức thành hôn, hoàng nhi của bản cung đã phải chịu lỗ rồi!” Cáp Đức phi căm giận liếc mắt Vương thái y, tức giận đến phồng mang trợn mắt.

“Nương nương –” Vương thái y đang muốn nói tiếp.

Cáp Đức phi giơ tay lên, cắt đứt lời hắn nói, lạnh lùng nhìn lướt qua Tần Hàm Hương ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, khóe miệng cong lên, nói: “Không nên nói nữa.”

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng tiểu nữ tử khóc.

Cáp Đức phi ngồi trở lại trên chiếc ghế gỗ lê, thần tình bình thản rất nhiều, đôi mắt luôn luôn nhìn ra ngoài cửa, tựa hồ đang chờ mong chờ cái gì.

Qua không bao lâu, một từ nữ mặc áo xanh vội vã tiến vào, “Bẩm nương nương, biên quan truyền tin tức đến.”

“Huh?” Cáp Đức phi hơi giương mắt, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, chẳng lẽ là hoàng nhi?

“Vinh Vương gia đã thắng trận, lập tức sẽ khải hoàn quay về triều.” Tỳ nữ áo xanh cung kính nói, trên mặt hiện lên vui sướng vô hạn.

“Phải không? Thật tốt quá!” Cáp Đức phi không ức chế được kích động trong nội tâm, ngồi thẳng lên. Nhưng rất nhanh lo lắng liền che lấp vui sướng.

Hoàng thượng đem Hàm Hương công chúa gả cho Vinh nhi, hiện tại biên quan báo tin thắng lợi, Vinh nhi một ngày quay về triều, hoàng thượng chắc chắn sẽ làm chủ hôn, khiến hắn cưới Tần Hàm Hương. Hôm nay nữ tử gả đến bất trinh, có mang nghiệt chủng, trăm lần không thể cưới vào nhà. Nếu báo cho hoàng thượng biết, truyền tới hậu cung như vậy, thể diện của bản cung và Vinh nhi sẽ bị mất hết. Nên làm thế nào cho phải? Cáp Đức phi thầm nghĩ.

Nghĩ tới đây, nàng càng tức giận, nhìn Tần Hàm Hương, lông mày đều nhăn lại như cái núi nhỏ.

“Nương nương, còn có một tin tức kinh người, nói ra, nương nương sẽ không tin.” Tỳ nữ áo xanh quá mức hưng phấn, hoàn toàn quên mất hiện tại.

Cáp Đức phi không nhịn được trừng mắt nhìn nàng, nói: “Có chuyện gì nói mau!”

“Dạ.” Tỳ nữ tựa hồ ý thức được mình luống cuống, nhanh lên liễm đi dung nhan, cúi đầu nói rằng: “Nghe nói Phong Vương gia ngầm mang binh diệt Băng Tuyết quốc.”

“Cái gì? Ngươi lập lại lần nữa!” Lông mày Cáp Đức phi run lên, thập phần kinh ngạc.

“Nương nương, Băng Tuyết quốc hoàng đế dùng kiếm tự vẫn. Hiện tại Băng Tuyết quốc đã trở thành thuộc địa của Long Đế quốc.” Tỳ nữ dừng một chút, mỗi chữ mỗi câu nói ra, nàng không ức chế được nội tâm vui sướng, vui mừng đến mức hoa chân múa tay.

“Hoàng thượng à hoàng thượng, người thực sự là anh minh thần võ. Một bên phái Vinh nhi khai chiến với Mã Nhã quốc, khiến Băng Tuyết quốc sơ hở phòng bị với Long Đế quốc, bên kia phái Phong Vương gia âm thầm hành động, công khai hòa thân, kì thực ngấm ngầm đánh chiếm. Thì ra ý của hoàng thượng không ở trong lời, ý không ở Mã Nhã, mà chỉ Băng Tuyết. Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương[1]. Quả nhiên là diệu kế.” Hai tròng mắt có kinh nghiệm của Cáp Đức phi nheo lại, lúc này nàng đã hiểu ra, không khỏi hé miệng cười, ánh mắt rơi vào trên người Tần Hàm Hương, dừng một chút, chậm rãi thong thả bước qua, chậm rãi ngồi xuống, giơ tay lên xoa khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử một chút, lắc đầu, nói: “Đáng tiếc a, công chúa mất nước. Giá trị của ngươi đã không còn nữa.”

Tần Hàm Hương ngước lên, lau nước mắt, chăm chú nhìn Cáp Đức phi, vẫn không ngừng nức nở, vừa rồi nàng quả thật rất đau, phía sau lưng của nàng ẩm ướt một mảng, đó là máu.

Giá y trên người nữ tử cũng không che dấu được một mảng màu đỏ sẫm kia.

“Bà bà, Hương Hương sai rồi.” Tần Hàm Hương non nớt nhìn Cáp Đức phi, con mắt trong suốt giống một cái đầm nước suối.

“Sai, không phải ngươi sai. Muốn trách thì trách mạng ngươi không tốt, làm gì không làm, lại là một công chúa mất nước.” Tay Cáp Đức phi ở trên mặt Tần Hàm Hương vẽ vẽ, nhẹ nhàng đứng dậy, nói: “Đuổi nàng ra khỏi Vinh Vương phủ cho bổn cung!”

“Vâng, nương nương.” Con mắt của tỳ nữ váy hồng sáng lên, cung kính đáp, theo bên người Cáp Đức phi đã lâu, làm thiếp thân tỳ nữ, nàng biết rõ tâm tư chủ tử.

Cáp Đức phi sẽ không để một người nữ tử không đứng đắn trở thành con dâu, lại càng không để cho một công chúa mất nước gả vào Vinh vương phủ. Hôm nay Băng Tuyết quốc đã mất, Tần Hàm Hương không còn giá trị sống.

Tỳ nữ áo hồng nhìn thoáng qua Tần Hàm Hương, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó chuyển cho những tỳ nữ phía dưới một ánh mắt.

Nhóm tỳ nữ rất nhanh hiểu ý, ùa lên, giữ lấy Tần Hàm Hương, kéo nàng ra khỏi chính sảnh.

“Bà bà, đừng bỏ lại Hương Hương. Hương Hương sai rồi.” Nữ tử tuổi cập kê hướng Cáp Đức phi cầu cứu, con ngươi trong suốt tràn đầy khát vọng.

Cáp Đức phi không có thương tiếc, bà nở nụ cười, nụ cười đắc ý. Chỉ là một người đàn bà dâm đãng, vĩnh viễn không vào được cửa Vinh vương phủ, cho dù là công chúa, huống chi lại là một công chúa mất nước.

Nàng cười, không kiêng nể gì cả. Ngẩng đầu kiêu ngạo, dáng vẻ kia, làm cho người ta lo sợ.

“Nương nương, nô tỳ có một chuyện muốn hỏi.” Tỳ nữ áo hồng nhìn theo Tần Hàm Hương đi xa, thu lại ánh mắt, trong mắt phát lên một tia nghi ngờ.

“Chuyện gì?” Cáp Đức phi giương lên tay áo dài, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế.

“Người hầu của Hàm Hương công chúa vẫn còn ở trong phủ, nên xử lý như thế nào?” Phấn y nhẹ nhàng hỏi, nàng tự hồ đã đoán được tâm tư chủ tử.

“Cái này nên hỏi Vương thái y, nước đã mất, còn cần những người hầu này làm cái gì?” Cáp Đức phi vừa nói vừa cấp Vương thái y một ánh mắt.

“Ý tứ của nương nương, cựu thần minh bạch, cựu thần đi điều chế thuốc.” Vương thái y chắp tay thở dài, thối lui.

Diệt cỏ nên trừ tận gốc, Cáp Đức phi đã hạ quyết định giết người, ý bảo Vương thái y phối độc dược cho bọn họ dùng.

“Dẹp hỉ đường đi, Vương gia trở về có hỏi, thì nói Hàm Hương công chúa và những người theo hầu bị dịch bệnh, đã đi hết.” Cáp Đức phi bình tĩnh nói, trên mặt toát ra đều là ngạo ý.

Phía bên kia, Tần Hàm Hương đã bị tỳ nữ của Vinh vương phủ kéo đến sườn núi, một đóa “Mây đỏ” bị thổi bay xuống vực sâu vạn trượng, đó là khăn dỏ dài trên giá y.

“Bà bà, cứu Hương Hương.” Tiếng khóc cuối cùng của Tần Hàm Hương vang lên trong khoảng không trong cốc, quanh quẩn, chim bay nghe thấy cũng kinh hãi — thanh âm nàng thê lương, êm tai, thật lâu cũng chưa thể tan đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Minh tu san đạo, ám độ Trần Thương: xuất phát từ cách dụng binh của Hàn Tín, danh tướng của Hán Cao Tổ Lưu Bang.

Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình.

Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương) và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu cho Sơn Đông để cản đường Lưu Bang. Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải. Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương. Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.

Năm 205 TCN, Hàn Tín lại điều quân đánh Tắc Vương Hân, Địch vương Ế. Bị đánh bất ngờ, Tư Mã Hân và Đổng Ế đầu hàng. Hàn Tín kéo về đông, Hà Nam vương Thân Dương cũng đầu hàng theo.

Sau khi giết Hàn vương Thành, Hạng Vũ cho người thân tín của mình là Trịnh Xương làm Hàn Vương. Hàn vương không chịu đầu hàng Hán. Hàn Tín mang đại quân đánh bại Xương.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer