NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu

Quyển 1 – Chương 37: Tình nhân gặp lại cách hai vùng trời

Tác giả: Chu Tiếu Y
Chọn tập
Ads Top

Cảm giác một bàn tay to vốn ấm áp kéo qua thắt lưng, tựa như một dòng điện chảy qua, cả người Tần Hương Y run lên, không tự chủ được dịch ra bên cạnh hai bước.

Đích xác, ngay giờ khắc này, trên gương mặt kiên định của nam tử kia hiện lên một tia ý đau thật sâu, cánh tay cương cương buông thỏng, tay phải xiết chặt lại buông ra, buông ra lại xiết chặt.

Bắc Đường Húc Phong sớm nhìn ra sự khác thường, người này là ai? Hết lần này tới lần khác ở phía sau ra tay cứu Tần Hương Y, nhìn ánh mắt hai người, bốn mắt nhìn nhau, một cỗ tình cảm nồng đậm tập hợp trong ánh mắt, rõ ràng là hoa rơi có tình, nước chảy có ý. Nghĩ lại, con ngươi hẹp thâm thuý của hắn nheo lại, nhợt nhạt quét xa, như suy nghĩ sâu xa điều gì.

Hai bàn tay của Tần Hương Y giao lại cùng một chỗ, bên môi càng không ngừng rung động, hai chữ chuyển động ở bên mép trong nháy mắt bật ra, “Nguyên Tinh…” Hai hàng nuớc mắt đổ rào rào xuống, lúc này, thật muốn chạy tới, nhào vào trong lòng hắn. Thế nhưng không được, Bắc Đường Húc Phong ngay bên người, làm như vậy sợ là sẽ hại hắn.

Nguyên Tinh, đại đồ đệ của cô cô, cũng là sư huynh của nàng, từ khi ở Tiên Tử cốc, hắn vẫn cẩn thận chăm sóc nàng, kỳ thực từ lâu trái tim nàng đã sớm cho hắn, chỉ là sau đó khôi phục ký ức, vì quốc thù gia hận, nàng chọn chia tay, dưới sự trợ giúp của cô cô mà vào cung.

Từ nay về sau biệt ly hai ngã, chỉ có thể cùng nhau ngắm chung một vầng trăng. ( từ gốc 婵娟 – Thiền quyên: chỉ ánh trăng sáng đẹp)

Hôm nay còn có thể gặp lại, là ông trời quan tâm sao? Nàng còn cho rằng không thể gặp lại hắn được!

“Um. Hương Y, ngươi có khỏe không?” Viền mắt Nguyên Tinh có chút đỏ, hít hít mũi, trên mặt nổi lên một ý cười miễn cưỡng.

“Tốt, tất cả đều tốt.” Tần Hương Y nín khóc mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Hoàng hậu quen biết vị hiệp sĩ này? Sao không giới thiệu cho trẫm biết?” Tình cảm hai người quá mức nồng nhiệt, hoàn toàn lạnh nhạt với Bắc Đường Húc Phong ở một bên, lúc này, hắn thừa dịp nhanh chóng chen vào một câu, tiếp theo cố ý gần sát thân thể nhỏ của Tần Hương Y, lần thứ hai ôm thắt lưng của nàng.

“Hoàng thượng, đây là sư huynh Nguyên Tinh của thần thiếp.” Tần Hương Y nhẹ nhàng lấy tay đẩy ra Bắc Đường Húc Phong, sau đó chuyển hướng Nguyên Tinh, cho hắn một ánh mắt.

Lông mày Nguyên Tinh nhíu lại, ánh mắt nóng bỏng dừng trên bàn tay không an phận của Bắc Đường Húc Phong, trong đôi mắt có hận ý, hận ý sâu đậm.

Tốt xấu hắn là hoàng thượng, mình là thường dân áo vải. Dù tức thế nào, dù hận thế nào, nhất định phải nhịn xuống! Quân thần chi lễ không sơ sẩy được, Nguyên Tinh biết rõ quan hệ lợi hại! Đáy mắt hắn xẹt qua một tia không phục như trước, nhưng không để Tần Hương Y lo lắng, hắn vẫn là khuỵu đầu gối quỳ một chân, làm theo lễ nghĩa giang hồ, nói: “Thảo dân Nguyên Tinh khấu kiến hoàng thượng.”

“Không cần đa lễ. Nguyên Tinh hiệp sĩ là sư huynh của hoàng hậu, giờ cũng là huynh của trẫm. Hơn nữa ngươi vừa thay trẫm giải vây cho hoàng hậu. Trẫm phải cảm kích.” Bắc Đường Húc Phong nhanh chóng bước dài tiến lên, giúp đỡ Nguyên Tinh quỳ dưới đất đứng lên.

Đúng lúc này, đường núi xa xa bụi bặm tung bay, một đoàn ngựa dài. Tần Hương Y nhịn không được quay đầu lại nhìn, một đội nhân mã bay nhanh mà đến. Người đi đầu có chút quen thuộc, là Tần Tiêu, nhạc sư hoàng cung kia. Hắn cưỡi ngựa chạy nhanh đến, ngay tại ở ngoài hai ba trượng, hắn nhẹ nhàng thả người, nhảy xuống, một cái nháy mắt, liền ổn định rơi xuống trước mặt Bắc Đường Húc Phong.

Thực sự là coi thường nam tử văn nhã thanh tú này, vốn tưởng rằng hắn chỉ biết đánh đàn thổi sáo, không ngờ ở phương diện võ công, cũng có trình độ cao như thế, thực sự là người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đo bằng đấu. Chỉ nhìn một cách đơn thuần chân pháp khinh công của hắn, không luyện năm ba năm, cũng không ra hồn gì. Xem ra, hắn không chỉ là một nhạc sư mà thôi, hơn nữa, hắn rất được Bắc Đường Húc Phong coi trọng.

“Hoàng thượng, vi thần cứu giá chậm trễ, xin thứ tội.” Tần Tiêu là người thông minh, vừa liếc mắt bốn gã thích khách bị thương nằm dưới đất cùng với nam tử áo tím trong vũng máu, trong lòng minh bạch xảy ra chuyện gì.

“Trẫm không sao, hôm nay nhờ có sư huynh của hoàng hậu – hiệp sĩ Nguyên Tinh cứu giúp.” Bắc Đường Húc Phong vừa nói vừa quét mắt Nguyên Tinh một vòng, nhợt nhạt cười, sau đó ngắm mặt trời chói chang trên cao, nói tiếp: “Hôm nay trẫm sẽ không mang hoàng hậu đến Viên Âm tự nữa, trước tiên đưa Nguyên Tinh sư huynh hồi cung, trẫm sẽ thưởng cho hắn.” Nói xong, tay áo dài của hắn phất một cái, cười vui một tiếng. “Tần Tiêu, đem bọn họ mang về giao do hình bộ, xử lý cho tốt.” Ngừng trong chốc lát, dường như nhớ ra cái gì, ánh mắt quét về phía những thích khách ngã dưới đất.

“Vâng, hoàng thượng.” Tần Tiêu rất cung kính, chắp tay thi lễ, sau đó mới xoay người ccho những thị vệ theo sau một ánh mắt.

Đại nội thị vệ mỗi người đều rất khôn khéo, nhận được ám chỉ, rất có thứ tự mà đem thích khách, bất luận sống chết đều đồng loạt trói chặt, khiêng đi.

“Hoàng thượng, người muốn đưa sư huynh vào cung?” Tần Hương Y nhịn không được hỏi, kỳ thực lòng nàng rất hoảng, Nguyên Tinh vào cung, không thể nghi ngờ là đưa mạng của hắn giao vào trong tay Bắc Đường Húc Phong.

“Đúng. Về tình về lý, trẫm đều nên thưởng cho hắn.” Khi Bắc Đường Húc Phong nói đến thưởng, khóe miệng cong lên, thanh âm ép tới rất trầm rất nặng. Không biết hắn lại đang đùa giỡn thủ đoạn gì.

“Hoàng thượng, Nguyên Tinh sư huynh quá quen cuộc sống thôn quê đạm bạc, vào cung sợ là không thích ứng.” Tần Hương Y cật lực tìm tòi lý do cự tuyệt trong đầu. Nàng không muốn Nguyên Tinh vào cung. Không muốn hắn cũng bị cuốn vào trong trận đấu này.

“Vậy sao?” Bắc Đường Húc Phong nhíu mày quét mắt Tần Hương Y, trong đáy mắt cất dấu một cỗ kiêng kỵ ngầm. “Nguyên tinh sư huynh, gần đây hậu cung không yên ổn, hoàng hậu thân thể gầy yếu, kỳ thực trẫm muốn tìm một tri kỷ đích thân bảo vệ an nguy của hoàng hậu. Trẫm nghĩ sư huynh thích hợp hất.” Bỗng nhiên, hắn chuyển hướng về phía Nguyên Tinh, lông mày nhíu lại nhíu lại, giống như ám chỉ cái gì.

Nguyên Tinh do dự, hắn giương lên con ngươi kiên định, nhìn Tần Hương Y, nàng rời khỏi Tiên Tử cốc cũng mấy tháng, đích xác tiều tụy không ít, người cũng gầy, có đúng ở trong cung bị rất nhiều khổ hay không? Hôm nay có một cơ hội có thể vào cung chăm sóc nàng, không phải tốt sao?

Tần Hương Y không nói gì thêm, chỉ là hai mắt rưng rưng, nhìn thật sâu Nguyên Tinh, lắc đầu, nàng không muốn Nguyên Tinh vào cung, không muốn hắn có gì bất trắc. Sư huynh, ngươi có hiểu khổ tâm của Hương Y?

“Tạ ơn hoàng thượng. Thảo dân nguyện ý theo hoàng thượng vào cung.” Nguyên Tinh thấy rõ lo lắng trong mắt Tần Hương Y, bảo hộ nàng, chăm sóc nàng, mỗi ngày đều thấy nàng. Cho nên hắn đồng ý.

“Tốt. Tốt.” Bắc Đường Húc Phong như thực hiện được âm mưu, liên tục nói mấy từ tốt, sau đó giương tay áo lên, triệu xe ngựa đến.

Tần Hương Y nhìn Nguyên Tinh lần nữa, giọt nước mắt lần thứ hai rơi xuống, đó là bất đắc dĩ. Nguyên Tinh a Nguyên Tinh, hoàng cung là đầm rồng hang hổ, ngươi tội gì vì ta, mà bị cuốn vào bên trong.

Vô thanh thắng hữu thanh, cũng không ai nói thêm gì.

Trên đường trở về, có Tần Tiêu và bọn thị vệ hộ giá, coi như bình an vô sự.

===

Trong cung truyền đến tin tức, Nguyên Tinh được phong làm tam phẩm đái đao thị vệ, chuyên môn phụ trách an toàn của hoàng hậu. Vừa mừng vừa lo? Người nào biết?

Trong Phượng Du cung, tất cả như cũ. Tần Hương Y dựa vào trên giường tơ trong cung, đang nhắm mắt dưỡng thần, mày ngài mỹ lệ của nàng nhẹ nhàng nhíu, tập hợp bao nhiêu sầu nhàn nhạt. Bỗng nhiên một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, “Nương nương –” là thanh âm của Lệ Hưu, ôn hoà như nước, nghe như uống suối ngọt.

“Chuyện gì?” Tần Hương Y mở mắt ra, miễn cưỡng nhìn Lệ Hưu, hỏi.

“Tần nhạc sư cầu kiến.” Bộ dạng Lệ Hưu hơi phục tùng, nhỏ giọng nói.

“Hắn tới làm gì?” Trong mắt Tần Hương Y, Tần Tiêu vẫn là một nhân vật không thể hiểu rõ được.

“Lệ Hưu không rõ. Chỉ là rất kỳ quái, Tần nhạc sư hình như rất quan tâm nương nương.” Lệ Hưu chu cái miệng nhỏ nhắn, con ngươi vòng vo chuyển.

“Nói bậy.” Tần Hương Y liếc liếc Lệ Hưu.

“Thực sự. Thời gian nương nương sinh bệnh hôn mê, là Tần nhạc sư hỗ trợ tìm thái y. Nếu không phải hoàng thượng ngăn cản, ngày đó người giúp nương nương vận công trị liệu chỉ e cũng là hắn.” Lệ Hưu rất chăm chú nói.

“Vậy sao? Ta cũng không nhớ kỹ. Được rồi. Để hắn vào.” Tần Hương Y xuống giường tơ, thoáng sửa sang búi tóc, chậm rãi đi đến chính điện.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer