NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 12

Tác giả: Mạch Ngôn Xuyên
Ads Top

Edit: Rùa

Đêm nay câu lạc bộ có một trận đấu đối kháng, đấu đối kháng là nội dung huấn luyện cần thiết của quyền anh, mỗi tháng cơ bản câu lạc bộ đều thi một lần, là huấn luyện viên khảo nghiệm thành quả tập luyện của quyền thủ, nhưng đêm nay thi đấu vì tuyển chọn tuyển thủ đi thi vào tháng sau.

Từ Kính Dư nhìn Ứng Hoan: “Ứng Trì không nói với cô?”

Ứng Hoan lắc đầu, nghĩ thầm Ứng Trì liệu có phải sợ mình không thắng được, cho nên mới không nói cho cô biết?

Cô nhìn về phía Từ Kính Dư: “Anh thì sao? Anh không cần thi đấu?”

Từ Kính Dư nói: “Thi đấu này trước đây tôi đã từng tham gia, gần đây phương hướng huấn luyện có thay đổi, huấn luyện viên Ngô không để tôi tham gia thi đấu cái này.”

Nhưng là, đêm nay anh cũng muốn thực chiến một lần.

Năm nay bắt đầu thi đấu từ tháng năm, Ngô Khởi đã chuẩn bị để anh đổi cấp bậc, từ hạng cân 75kg chuyển lên 81kg, huấn luyện ba tháng, còn chưa kiểm tra thành quả.

Ứng Hoan nhớ lại một chút, lúc trước Khương Manh cùng Lâm Tư Vũ ở ký túc xá đã gần như xem hết các video thi đấu của Từ Kính Dư rồi, Từ Kính Dư là một võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp thuộc ngoài hệ thống, anh đã tham gia vào cuộc thi chuyên nghiệp cá nhân APB, APB là cuộc thi chuyên nghiệp cá nhân được quảng bá bởi hệ thống Olympic quốc tế AIBA.

Ứng Hoan ôm cháu trai nhỏ của Chu Bách Hạo ngồi ở ghế sau, cho cậu nhóc xem hình cô vẽ.

Cô mềm giọng hỏi: “Em thích vẽ tranh không?”

Bạn nhỏ Hằng Hằng lắc đầu: “Không thích.”

“Vậy em thích cái gì?”

“Thích đánh quyền ạ, chú nhỏ của em và Kính Vương đều đánh quyền, nhưng mà chú nhỏ đánh không lại Kính Vương, chú ấy là tay mơ.”

“Khụ…”

Bạn nhỏ xem Từ Kính Dư thi đấu, sau khi biết anh có danh hiệu Kính Vương, liền vẫn gọi như thế.

Chu Bách Hạo mặt tối sầm: “Chu Hằng, cháu còn nói hươu nói vượn chú liền ném cháu xuống xe!”

Từ Kính Dư ngồi ở ghế phụ, từ kính chiếu hậu liếc nhìn Ứng Hoan, phát hiện khóe miệng cô đang cười, không biết có phải vì đeo niềng răng hay không, cô rất ít khi nhe răng. Anh phát hiện cô đối với các bạn nhỏ đặc biệt ôn nhu cùng kiên nhẫn, đặc biệt là Ứng Trì, nói thằng nhóc đó năm tuổi là còn nhiều đấy.

Từ Kính Dư thu hồi ánh mắt, hừ nhẹ: “Này không phải nói thật sao?”

Chu Bách Hạo hư lạnh: “Cậu đắc ý cái gì, tôi cũng là quyền thủ, có thể đánh không lại cậu sao?”

“Chuyện này nói không chừng.”

“Hôm nào tới so một lần.”

“Được thôi.”

Hai người con trai cứ thế mà hẹn một trận chiến.

Ứng Hoan ngước mắt nhìn bọn họ, đáy lòng cảm thấy Từ Kính Dư sẽ không thua. Di động trong túi vang lên, cô lấy ra xem, là Chung Vi Vi gọi tới, vừa mở máy, Chung Vi Vi hỏi: “Cậu đi dạy xong rồi? Lâm Tư Vũ đi du lịch cùng ba mẹ chưa muốn về, ở lại nhà gì nhỏ của cô ấy một thời gian. Cô ấy muốn chúng ta ra ngoài chơi, cậu không xem tin tức trong nhóm sao?”

“Tớ không chú ý, cậu chờ một chút.” Ứng Hoan che di động lại, nhìn về phía ghế lái, nhỏ giọng hỏi: “Chu tổng, tôi có thể dẫn bạn học đến câu lạc bộ xem một lát không?”

Đêm nay cô muốn xem thi đấu, Chung Vi Vi cùng Lâm Tư Vũ bên kia cũng không cự tuyệt được, hơn nữa Chung Vi Vi vẫn luôn muốn xem Ứng Trì thi đấu.

Chu Bách Hạo cười cười: “Có thể, cô dẫn bọn họ tới.”

Ứng Hoan lấy tay ra, cùng Chung Vi Vi nói một chút, Chung Vi Vi rất vui vẻ, lập tức nói cho Lâm Tư Vũ, hai người sẽ tới ngay.

Chấm dứt cuộc gọi, Ứng Hoan lại nhìn về ghế lái, ôn nhu nhỏ nhẹ mà nói: “Cảm ơn Chu tổng, nếu có yêu cầu gì cứ nói, tôi có thể hỗ trợ chữa bệnh và chăm sóc.”

Chu Bách Hạo vừa định nói không cần, Từ Kính Dư đã cười một tiếng: “Được a, bác sĩ nhỏ.”

Ứng Hoan: “…”

Học kỳ sau cô mới học năm hai, hiện tại kêu cô bác sĩ, căn bản là lấy cô ra nói giỡn.

Chu Bách Hạo thấy cô không nói lời nào, cho rằng cô gái nhỏ xấu hổ, cười nói: “Tôi còn nhớ rõ lần trước cô giúp em trai xử lý vết thương thật sự thuần thục, cùng nhân viên y tế của chúng tôi không kém, vết thương do thi đấu bình thường cô hoàn toàn có thể ứng phó được.

Bởi vì cô đã đặc biệt đi học qua…

Lúc ấy Ứng Trì đi thi đấu lấy tiền thưởng, cô cũng muốn làm gì đó, chị họ của cô là trợ lý bác sĩ ngoại khoa tại ba bệnh viện hàng đầu, cô đi tìm chị họ để học tập, nhân viên y tế trong câu lạc bộ chữa trị cho quyền thủ cô cũng ở bên cạnh nhìn.

Sau nửa năm, xử lý vết thương của quyền thủ đã không thành vấn đề.

Thời điểm Ứng Hoan cùng Từ Kính Dư đến câu lạc bộ đã là bốn giờ rưỡi chiều, Chu Bách Hạo bị cháu trai nhỏ quấn lấy, mang người đi vào trước. Lúc này, các quyền thủ đang kiểm tra thể trọng, Ứng Hoan theo bản năng mà quay lại hỏi Từ Kính Dư, “Từ Kính Dư, có phải anh nặng hơn rồi không?”

Vừa rồi cô đi ở phía sau anh, cảm giác anh so với trước xác thật có cường tráng hơn.

Từ Kính Dư dừng một chút, cúi đầu liếc cô, nhướn mày nói: “Có thể, không chỉ nhớ rõ tôi, còn nhìn ra cân nặng tôi thay đổi.”

Ứng Hoan không để ý anh trêu chọc, truy hỏi: “Phải không?”

Từ Kính Dư ừ một tiếng, nói: “Tôi hiện tại 81kg.”

Trước kia Khương Manh ở trong phòng xem video Từ Kính Dư thi đấu, Ứng Hoan cũng xem cùng, Từ Kính Dư cao 1m82, nặng 74.6kg, cho nên anh tăng 6kg? Quyền thủ đều vô cùng chú ý bảo trì thể trọng, bởi vì có nghi thức trọng lượng trong ba giờ đầu của mỗi trận đấu, trong một mùa giải không thể thay đổi cấp bậc, nếu nhận được vé Olympic ở vòng loại, thì càng muốn bảo trì thể trọng.

Ứng Hoan có chút tò mò: “Hạng cận 75kg không tốt sao?”

Từ Kính Dư liếc cô một cái, thấp giọng nói: “Huấn luyện viên Ngô nói tôi 75kg có vẻ hơi gầy, cho nên tăng cân thử xem, nói không chừng hạng cân 81kg càng thích hợp với tôi.”

Ứng Hoan di di mũi chân, nhịn không được chỉ chính mình, lấy tay so sánh chiều cao của anh: “Anh còn cao nữa sao?”

“Cô không cao nữa?” Anh cười hỏi.

“…”

Từ sau lần cuối cùng đo được 1m63, giống như cô thật sự không cao được nữa

Từ Kính Dư nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, ngón tay khẽ nhúc nhích, dơ tay xoa xoa đầu cô, “Ăn nhiều một chút.”

Anh nói xong, bước đến cửa câu lạc bộ, đến chỗ ngoặt lấy tay vò tóc mình, bị một đầu tóc cứng đâm vào tay, bỗng nhiên nhớ tới cảm giác vừa rồi, tóc cô làm sao lại mềm như vậy?

Ứng Hoan nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh đạc của anh, dơ tay vuốt thẳng lại đầu tóc bị anh làm rối, bước nhanh chân đuổi kịp anh. Vừa vào cửa liền nghe thấy Ứng Trì kêu: “A a a a a vì cái gì tôi vẫn chỉ cao 1m79, từ khi kiểm tra sức khỏe trước khi thi đại học cho đến bây giờ vẫn không thay đổi! Tôi tưởng đã lên 1m80!

Ứng Hoan: “…”

Từ Kính Dư hướng bên kia liếc mắt, khóe miệng khẽ nâng, đi thay quần áo.

Ứng Hoan còn nhớ rõ chính mình đã đáp ứng sẽ chữa trị và chăm sóc cho quyền thủ, đi qua hỗ trợ, chờ Từ Kính Dư mặc chiến bào (战袍出来 áo chòang chiến tranh, trước mình để là áo choàng, giờ để giống nguyên tác, nếu không thích hợp thì các bạn cmt để mình sửa lại) đi ra, cô liền đứng trước cân nhìn anh.

Từ Kính Dư cởi chiến bào ra, đứng lên cân.

Ánh mắt Ứng Hoan dừng ở cân nặng và chiều cao của anh vài giậy, quay đầu đi xem tư liệu quyền thủ__

Từ Kính Dư, 185cm, 81,2kg.

Cô vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt bất cần của anh, không nhịn được mỉm cười, có chút đắc ý.

Ánh mắt cô thật tốt.

Từ Kính Dư nhặt chiến bào màu đỏ lên, nhìn cô, “Cười cái gì?”

Ứng Hoan nói: “Không có gì”

Buổi tối 7 giờ, sắc trời trong trẻo, màn đêm buông xuống.

Câu lạc bộ tiến hành thi đấu dựa theo quy tắc thi đấu chính thức, trừ trọng tài cùng nhân viên y tế, còn có quyền anh bảng bối (拳击宝贝, mấy chương trước mình để ring girl, nghĩa không khác nhau) mang theo tấm bảng.

Thi đấu bắt đầu lúc 7 giời rưỡi, Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ đã tới, hai người rõ ràng rất kích động, đặc biệt là Lâm Tư Vũ, hôm nay cô ấy mặc váy hai dây, trang điểm tinh xảo, thật sự rất xinh đẹp.

Lâm Tư Vũ vuốt vuốt tóc, mỉm cười nói: “Nghe nói Kính Vương cũng ở đây.”

Ứng Hoan nhìn cô ấy, nhịn không được hỏi: “Cho nên cậu mặc thế này là muốn quyến rũ anh ta sao?”

Lâm Tư Vũ trừng mắt liếc cô một cái, hơi đáng tiếc mà nói: “Không đâu, nghe nói quyến rũ anh ta rất khó, gợi cảm nóng bỏng như quyền anh bảo bối còn không câu đi được, tớ càng không nghĩ đến. Nhưng là, nơi có trai đẹp, chính mình không thể quá khó coi, đúng không?”

Nghe vậy, trong lòng Ứng Hoan bỗng nhiên buông lỏng.

Chung Vi Vi thăm dò phương hướng bên trong, thúc dục cô: “Mau, mau, mau. Hiện tại có thể vào chưa?”

Bên trong truyền ra âm thanh của Ngô Khởi: “Sắp đến 8 giờ rồi, ai thi đấu mau chuẩn bị.”

Ứng Hoan nói: “Đi thôi.”

Dưới khán đài có một ít người xem ngồi tùy ý, Ứng Hoan mang hai người đến hàng ghế đầu, nhìn lên võ đài, nói: “Các cậu ngồi đây, tớ đi đến khu vực thi đấu để chăm sóc tại chỗ.”

Chung Vi Vi nhịn không được cười: “Này có phải dịch vụ chăm sóc y tế không? Có tiền lương không?”

Ứng Hoan cũng cười: “Không có.”

Phía sau, bỗng nhiên truyền đến tiếng nói: “Cô muốn tiền lương?”

Ứng Hoan cứng người, quay đầu lại, liền thấy Chu Bách Hạo đang nhìn cô cười, cô rất khách khí mà nói: “Tôi cùng bạn học nói giỡn, tôi làm việc công, không cần tiền lương.”

Chu Bách Hạo nhàn nhạt mà nhìn cô: “Thật không cần?”

Ứng Hoan: “…”

Muốn tiền lương.

Không muốn làm việc công.

Ứng Hoan có chút hối hận vì đã nói không cần, chỉ có thể hào phóng nói: “Không cần, dù sao cũng không được bao nhiêu tiền.”

“Hối hận thì nói với tôi.”

“…”

Anh thật sự sẽ cho sao?

Thiếu chút nữa Ứng Hoan đã hỏi ra miệng, nhấp môi một chút, nhịn xuống.

Chu Bách Hạo cười cười, ngồi xuống vị trí còn trống bên cạnh, nhấc chân lên bắt chéo, Lâm Tư Vũ ngồi bên cạnh nhìn anh một cái, ngồi nghiêm chỉnh, sắp nhịn không được vẻ mặt bát quái, này là ai vậy?

Thi đấu bắt đầu, Ứng Hoan vội vàng nói: “Tớ đi trước, lát nữa sẽ quay lại.”

Ngoài công việc tạm thời của Ứng Hoan, còn có một bác sĩ nữ hàng thật giá thật, tóc ngắn, giỏi giang lại xinh đẹp, các đội viên gọi cô ấy là bác sĩ Hàn. Bác sĩ Hàn nhìn cô một cái, nhướn mày cười: “Ai da, đây là mời đến một bác sĩ nhỏ sao?”

Ứng Trì ở phía sau kêu: “Bác sĩ Hàn, đây là chị gái em, là sinh viên ngành y của đại học A.”

Bác sĩ Hàn nhìn làn da trắng nõn non mịn của Ứng Hoan, có chút hâm mộ nói: “Trách không được làn da tốt như vậy, đại học năm mấy rồi?”

Ứng Hoan nói: “Khai giảng là năm hai.”

Bác sĩ Hàn cười: “Thật nhỏ.”

Phía sau, ngồi một loạt vận động viên, Trần Sâm Nhiên cười lên vài tiếng: “Cho nên, là bác sĩ nhỏ, chị gái về sau có phải sẽ thường xuyên tới không? Kêu cô bác sĩ nhỏ được không? Hay vẫn nên kêu hộ sĩ nhỏ?”

Ứng Hoan mỉm cười: “Tôi đây kêu cậu em trai nhỏ được không?”

Mọi người sửng sốt, ầm ầm cười to.

Lại vừa thấy, Ứng Hoan cười nhàn nhạt, an tĩnh lại ngoan ngoãn, một đám vận động viên đều không biết xấu hổ kêu lên, có người hỏi: “Ứng Hoan không phải học hộ lý đi?”

Thạch Lỗi nói: “Vẫn là bác sĩ nhỏ tốt, tiểu học muội không phải học hộ lý phải không? Tôi đoán cô ấy khẳng định học ngoại khoa hoặc khoa não.”

Ứng Trì trừng Trần Sâm Nhiên, hung hăng nói: “Cậu đừng dùng loại ngữ khí này nói chuyện với chị tôi.”

Trần Sâm Nhiên không cho là đúng: “Tôi làm sao? Còn không thể nói chuyện?”

Phía sau, Từ Kính Dư không biểu tình nhìn cái ót Trần Sâm Nhiên, nhấc chân đạp lên ghế cậu ta một cái, Trần Sâm Nhiên đột nhiên ngã về phía trước, cậu ta đứng lên, phẫn nộ quay đầu lại: “Mẹ nó, Từ Kính Dư anh làm cái gì đấy?”

Từ Kính Dư nhàn nhạt nói: “Làm cậu câm miệng.”

Trần Sâm Nhiên mặt đỏ tía tai đứng lên, Ngô Khởi đứng trên võ đài, chỉ vào cậu ta mắng: “Trần Sâm Nhiên cậu lại làm gì? Ngồi xuống ngay cho tôi!”

Trần Sâm Nhiên bỗng lên tiếng cười nhạo, đá bay ghế dựa, đặt mông ngồi xuống.

Thi đấu tiến hành giựa theo quy tắc của ABP, mỗi trận có sáu hiệp, mỗi hiệp ba phút, gữa hiệp nghỉ ngơi một phút. Đêm nay thời gian có hạn, Ngô Khởi chỉ kiểm tra hạng cân 56kg, 69kg, 81kg.

Thi đấu đầu tiên là hạng cân 56kg. Dương Cảnh Thành chính là thi ở hạng cân 56kg.

Ứng Hoan canh giữa bên cạnh, chờ cậu đi qua liên cầm máu ở khóe mắt cho cậu.

Dưng Cảnh Thành cười nói: “Cảm ơn, bác sĩ nhỏ.”

Ứng Hoan: “…”

Được rồi, thích gọi thế nào thì gọi.

Trận thứ hai là hạng cận 69kg, Ứng Trì đấu với Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi không cao bằng Ứng Trì, nhưng cánh tay là một thế mạnh, nói như vậy, quyền thủ có cánh tay dài càng dễ đánh trúng đối thủ. Thạch Lỗi năm nay đã 23 tuổi, thời gian huấn luyện hơn Ứng Trì 4-5 năm.

Ứng Trì đánh tương đối bị động, cũng may tâm lý cậu tốt, cũng biết hiện tại bản thân không bằng Thạch Lỗi, sẽ không bị ép đến quá gấp.

Thạch Lỗi là quyền thủ tấn công, không giống Từ Kính Dư trêu đùa cậu.

Đấu xong, mắt Ứng Trì bị rách một chút, chảy không ít máu, khóe mắt cũng có chút hồng, Ứng Hoan cau mày giúp cậu cầm máu, nhỏ giọng nói: “Em cố lên, không thể luôn bị đánh, chị sẽ đau lòng.”

Ứng Trì ủy khuất: “Vâng.”

Từ Kính Dư ném chiến bào xuống, đi qua hai chị em, nhảy lên đài, liền nghe Ứng Trì nói: “Chị, thổi cho em một chút, mắt em đau.”

Ứng Hoan nói: “Được.”

Anh cúi đầu, liếc qua.

Liền thấy khuôn mặt nhỏ của cô phồng lên, ôn nhu cẩn thận thổi đôi mắt cho Ứng Trì.

Anh không biểu tình mà nhìn một hồi, đợi đến khi trợ lý đem răng giả đưa tới bên miệng mới dời ánh mắt.

Trong lòng cười nhạo.

Thật mẹ nó là cái tiểu tổ tông.

Từ Kính Dư đứng ở trên võ đài hoạt động thân thể một chút, một thân cơ bắp cường tráng làm người xem nữ ở dưới “Oa” một tiếng, Ứng Hoan cảm giác chính mình nghe thấy âm thanh của Lâm Tư Vũ.

Lâm Tư Vũ đúng là đang ở dưới đài cảm thán: “Dáng người Kính Vương, sờ một cái đều phải tính tiền đi?”

Chung Vi Vi nhỏ giọng thì thầm: “Không nghĩ tới tiểu Trì cơ bắp rắn chắc như vậy, tớ còn tưởng nó vẫn là đứa nhóc… Trách gương mặt kia quá xinh đẹp.”

Chu Bách Hạo: “…”

Hạng cân 81kg bắt đầu thi đấu, đối thủ của Từ Kính Dư là một lão tướng của câu lạc bộ, ở nước Mỹ đặc huấn hơn một năm. Cũng tham gia không ít giải đấu chuyên nghiệp. Trận thi đấu này tương đối kịch liệt, thời điểm Từ Kính Dư đấu ở hạng cân 75kg chính là tốc độ cùng linh hoạt đặc biệt tốt, sau khi chuyển qua hạng cân 81kg, đã đặc biệt tiến hành huấn luyện lực lượng, quyền đánh ra lực đạo so với trước kia mạnh hơn rất nhiều.

Ứng Hoan nhìn võ đài chăm chú, trong lúc đánh quyền khuôn mặt Từ Kính Dư vẫn luôn trầm tĩnh, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, tay trái ra quyền đặc biệt mạnh, thuận tay trái sao?

Trong lúc thi nghỉ ngơi bốn lần, có hai lần nghỉ ngơi đều là bác sĩ Hàn lên đài cầm máu cho Từ Kính Dư.

Thi đấu kết thúc.

Máu chỗ xương lông mày lại thấm xuống dưới, anh phun bộ răng giả ra, dựa vào biên giác, quay đầu nhìn Ứng Hoan còn đứng ở dưới, chỉ chỉ lông mày của mình, “Bác sĩ nhỏ, tới trị thương, sắp chết.”

Ứng Hoan: “…”

Cô cầm theo miếng bông cùng băng gạc đi qua, ngồi xổm trước mặt anh, nhỏ giọng nói: “Nhắm mắt lại.”

Từ Kính Dư nghe lời mà nhắm mắt lại, lông mi của anh rất dài, vừa đen vừa dày, máu đã thấm đến dưới mí mắt, cô lau máu, phát hiện mi mắt anh sưng đến lợi hại, đầu óc vừa kéo căng, lại hỏi câu: “Có phải rất đau hay không?”

“Đúng vậy, đau muốn chết.” Nam nhân tiếng nói trầm thấp, khóe miệng khẽ nhếch.

“…”

Ứng Hoan trầm mặc nhìn anh, hoàn toàn không nhìn ra anh có cảm giác đau.

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Kính Dư: Bác sĩ nhỏ, tới trị thương, sắp chết.

Tiểu Trì: A a a a a a! Chij của tôi! Chỉ có thể phục vụ cho tôi!

Ứng Tiểu Hoan:……[Làm cho tôi cao thêm 2cm đi.]

Editor: Càng edit càng thấy mãi không xong, hóa ra nó có hơn 3200 từ. Có ai suy nghĩ giống t không? Cảm giác Chung Vi Vi rất quan tâm Ứng Trì, chương sau sẽ biết rõ hơn vì sao t lại suy nghĩ thế.

Bình luận
Ads Footer