NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 23

Tác giả: Mạch Ngôn Xuyên
Ads Top

Edit: Rùa.

Từ Kính Dư nhìn cô mở to hai mắt, một bộ khó có thể tin, cúi đầu sờ sờ mũi, ngồi dậy dựa lên tường, không chút để ý cười: “À, tôi biết, tôi không phải em cô, đãi ngộ không giống nhau.”

Ứng Hoan sửng sốt, kỳ quái nói: “Đương nhiên không giống nhau, nó như đứa trẻ ba tuổi, anh lại không phải.”

Từ Kính Dư: “…”

Lời này làm anh khó có thể phản bác, Ứng Hoan nắm lấy cổ áo của chiến bào, kéo xuống dưới: “Còn chưa xong, anh mau cúi xuống.”

Từ Kính Dư nhếch miệng, phối hợp mà cúi đầu, nhìn biểu tình nghiêm túc của cô, trong lòng có chút ngứa, muốn nói gì đó trêu chọc cô, thậm chí còn muốn chơi xấu, anh hỏi: “Vậy tôi là cái gì?”

Lực chú ý của Ứng Hoan đặt cả lên miệng vết thương, thuận miệng trả lời: “Anh là đàn ông, anh không biết, vừa rồi có thật nhiều người xem nữ nói muốn ngủ với anh. Ứng Trì nói rất nhiều người khen nó đẹp, nhưng không ai muốn ngủ với nó, nó chính là đứa nhóc, không giống anh…”

Từ Kính Dư ngồi dậy, hai tay khoanh trước ngực, không chút để ý mà nhìn cô: “Gì mà người xem nữ? Cô sao?”

Ứng Hoan: “…”

Trên tay cô còn cầm băng keo cá nhân vừa mới xé, còn chưa kịp dán lên cho anh, bị anh nói một câu làm cho đỏ mặt, cũng may ánh đèn không chiếu tới nơi này, anh sẽ không nhìn thấy được, giọng nói của cô có chút nhanh: “Tôi không phải người xem nữ, tôi là nhân viên y tế của đội.”

Từ Kính Dư giơ ta: “Tôi sai rồi, không phải của mình tôi.”

Ứng Hoan hừ nhẹ: “Đương nhiên không phải, là đội y tế, phục vụ cả đội.”

Bọn họ đứng rất gần quyền đài, có thể nghe thấy âm thanh nắm đấm chạm vào da thịt, hiệp thứ hai đã kết thúc. Hai người cũng chưa nói chuyện, Ứng Hoan nhìn anh một cái, phát hiện anh đang dùng đầu lưỡi chống má, ánh mắt sâu xa, không biết đang nghĩ gì.

Cô lại kéo cổ áo chiến bào của anh, kéo xuống dưới, nhón chân lên, Từ Kính Dư quay đầu lại nhìn cô, khóe miệng mỉm cười: “Làm gì?”

Ứng Hoan trực tiếp đem băng keo cá nhân dán trên mi cốt của anh, dùng ngón tay đè cho chắc, đứng vững lại: “Được rồi, chúng ta quay lại xem thi đấu đi, Triệu Tĩnh Trung sắp thi đấu hiệp ba rồi.”

Từ Kính Dư sờ nhẹ lên băng keo cá nhân, Ứng Hoan nhớ tới cái gì, quay lại hỏi: “Mẹ của anh cũng đến xem, tôi thấy bác ấy…”

Anh gật đầu: “Ừ, tôi biết.”

Cô quay đầu nhìn khán đài, phát hiện vị trí phía trước Chung Vi Vi đã không còn ai, cô sửng sốt, “Không thấy nữa.”

Từ Kính Dư liếc nhìn bên đó, cười nhẹ, “Tôi thì đấu xong thì đi luôn, không cần quan tâm bà ấy, bà ấy chính là cùng bạn bè đến xem cho vui thôi.” Anh xoa nhẹ lên ót cô một hồi: “Đi thôi, quay lại xem thi đấu.”

Hai người quay lại đội ngũ, Triệu Tĩnh Trung đã bắt đầu đấu hiệp thứ ba, quyền thủ hạng cân 91kg vì quá cao, thể trọng hạn chế, độ linh hoạt không được tốt, thi đấu không đẹp như mấy trận trước, người xem đã rời đi khá nhiều.

Khi Triệu Tĩnh Trung đánh thắng đã là rạng sáng, trọng tài tuyên bố Quyền anh Thiên Bác tiến vào bán kết, thi đấu đêm nay rốt cuộc kết thúc.

Các đội viên tụ tập lại, Triệu Tĩnh Trung không ngừng liếc nhìn Ứng Hoan, một điệu muốn nói lại thôi, Từ Kính Dư nghiêng người, che đi hơn nửa thân thể nhỏ nhắn của Ứng Hoan ra phía sau, nhìn về phía anh ta: “Muốn làm gì?”

Triệu Tĩnh Trung cào cào đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Cái kia, bác sĩ nhỏ cũng chưa khen tôi một chút, cũng chưa nói tôi cố lên, tôi cũng đánh thắng thi đấu mà…” Bọn họ đánh thắng đều được khen, chỉ có mình anh ta lạnh lẽo, quá thê lương.

Từ Kính Dư: “…”

Ứng Hoan: “…”

Cô nhìn thân thể gần 190 cm của Triệu Tĩnh Trung, còn nặng đến 200 cân, gương mặt kia lại ra vẻ chịu tổn thương nặng nề, vô cùng gian nan mà giơ ngón cái lên: “Anh rất tuyệt.”

Mọi người cười to, Thạch Lỗi mắng Triệu Tĩnh Trung không biết xấu hổ.

Vẻ mặt Ứng Trì dại ra.

Từ Kính Dư cười lạnh một tiếng, đều bị bệnh, một đám bệnh!

Chu Bách Hạo đến gần, vừa lúc nghe thấy câu nói của Ứng Hoan, nhịn không được cười: “Xem ra Ứng Hoan không chỉ là nhân viên y tế, còn phải kiêm chức trấn an cùng khen đội viên, tôi có nên tăng tiền lương cho cô không?”

Từ Kính Dư cười khẽ: “Nên tăng, tăng gấp mười lần.”

Ứng Hoan: “!!!”

Gấp mười lần!

Chu Bách Hạo nhìn Ứng Hoan cười nói: “Thật sự muốn gấp mười lần?”

Ứng Hoan quẫn, vội nói: “Đừng nghe anh ấy nói bậy, tôi không cần tăng.”

Người ngốc cũng nghe ra chỉ là nói đùa, cô chỉ là nhân viên làm thêm sao có thể lấy gấp mười lần tiền lương, bác sĩ Hàn chẳng phải sẽ lấy gấp năm mươi lần sao? Chu Bách Hạo cười cười, mọi người cũng chỉ cười một chút chứ không coi là thật.

Ứng Trì vuốt bụng, nói: “A, đói quá.”

Ngô Khởi nhìn cậu, cười nói: “Đợi một lát nữa mọi người về khách sạn sẽ đi ăn khuya, ăn xong nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay mọi người đều vất vả.”

“Ứng Tiểu Hoan.”

Ứng Hoan vội quay đầu lại, Chung Vi Vi, Lâm Tư Vũ và Khương Manh đang ở phía sau bọn họ, cô hé miệng cười: “Cũng chưa kịp hỏi các cậu, các cậu ở đâu?”

Chung Vi Vi nhìn nhóm người mặc đồng phục màu đỏ, nếu chen vào thì có chút ngượng ngùng, cô đứng lại nói: “Bọn tớ ở khách sạn gần đây, vốn định thuê cùng khách sạn với cậu nhưng hết phòng rồi.”

Khách sạn mà Ứng Hoan ở đều được các đội khác thuê nên không còn phòng.

Ánh mắt Khương Manh không tự giác mà nhìn về phía Từ Kính Dư, lúc sau mới nhìn ỨNg Hoan: “Các cậu chuẩn bị trở về à?”

Ứng Hoan gật đầu: “Ừ, bây giờ phải về rồi.”

Lâm Tư Vũ cười cười: “Bọn tớ đi trước đây, chỉ đến đây để nói với cậu một tiếng, ngày mai nếu rảnh thì gọi cho bọn tớ nhé.”

Ứng Hoan hiện tại không thể tùy tiện đi lại, đành phải nói: “Được chúng ta nói chuyện trên Wechat.”

“Bọn tớ đi đây.”

Lâm Tư Vũ và Chung Vi Vi đi trước, Khương Manh đi sau cùng, khi đến cửa nhịn không được mà quay đầu lại nhìn.

Ứng Hoan vừa vặn quay đầu lại nhìn bọn họ, ánh mắt hai người chạm nhau, cô dừng một chút, cười cười rồi phất tay chào cô ấy.

Khương Manh: “…”

Cô cũng vẫy tay, vội chạy theo Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ.

Thạch Lỗi thấy, không nhịn được đi đến trước mặt Ứng Hoan, cười hì hì hỏi: “Bác sĩ nhỏ, bạn học của em thật xinh đẹp, khi nào giới thiệu làm quen đi?”

Dương Cảnh Thành: “Đúng vậy, giới thiệu để làm quen! Trong đội chúng ta có rất nhiều cẩu độc thân.”

Ứng Hoan: “….Khi quay về tôi sẽ hỏi một chút xem họ có nguyện ý hay không.”

Thạch Lỗi dặn dò: “Nhớ rõ đấy.”

Ứng Hoan: “Được.”

Trở lại khách sạn, người phụ trách sinh hoạt đã chuẩn bị thịt nướng, Chu Bách Hạo nói nói: “Đến phòng của tôi đi, trong phòng có phòng khách, có bàn và ghế dài.”

Cả đám liền đi theo.

Ứng Hoan cũng hơi đói bụng, chờ mọi người đem cơm hộp mở ra, cô nhìn thoáng thoáng qua liền không muốn ăn nữa, tất cả đều là thịt, cả một miếng khoai tây nướng cũng không có.

Mấy người này đều là động vật ăn thịt.

Mặt cô không có biểu cảm gì mà nói: “Mọi người ăn đi, tôi về ngủ trước.”

“A, cô không ăn chút thịt sao?”

“Không đâu, mọi người ăn đi, tôi đi ngủ.”

Ứng Hoan rời khỏi phòng, sờ sờ bụng, cô nhớ ở trong túi dường như còn một ít bánh mì.

Từ Kính Dư cầm lấy một hộp thịt bò, trực tiếp rời đi.

Chu Bách Hạo gọi anh: “Đi đâu thế?”

Từ Kính Dư cũng không quay đầu lại: “Ngủ.”

Anh đi xuống dưới lầu, vừa lúc thấy Ứng Hoan đi vào phòng, thân hình mảnh khảnh chọt lóe, cửa phòng đóng lại.

Ứng Hoa vừa vào phòng, cởi giày và vớ, lại thay một cái váy dài thoải mái, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô chần chờ hỏi: “Ai vậy?”

“Tôi.”

Con ngươi Ứng Hoan xoay chuyển, mở cửa, nhìn chàng trai còn đang mặc đồng phục của đội, anh cầm hộp thịt bò, trên miệng còn cắn xiên thịt nướng, dựa vào cửa phòng, nhìn cô: “Không đói bụng hay là không muốn ăn thịt?”

Cô ở câu lạc bộ một thời gian, số lần ăn cơm cùng nhau cũng không ít, Từ Kính Dư đã sớm phát hiện, Ứng Hoan không thích ăn thịt, đặc biệt là thịt bò.

Ứng Hoan nhìn anh kéo xiên tre ra, một chuỗi thịt liền vào miệng anh, thấp giọng nói: “Không muốn ăn thịt, rất phiền.”

Từ Kính Dư dời ánh mắt, liếc chân cô, trắng nõn tinh tế, ngón chân mượt mà, giống như móng tay, mong chân của cô cũng có màu hồng nhạt, anh dời mắt, hướng trong phòng cô nâng cằm, “Đi giày vào.”

Ứng Hoan mê mang: “Đi làm gì?”

“Dẫn cô đi ăn.”

Anh nói xong liền xoay người rời đi.

Ứng Hoan sửng sốt một chút, vào phòng lấy giày đi vào, lúc ra cửa liền nhìn thấy anh đang dựa trên vách tường, hộp thịt trong tay đã ăn hết rồi.

Từ Kính Dư liếc cô một cái, đứng thẳng lên: “Đi thôi.”

Ứng Hoan đi theo sau anh, giọng nói mềm mại: “Đã trễ thế này còn đi ra ngoài có phải không tốt lắm không? Thật ra tôi cũng không phải rất đói bụng.”

Từ Kính Dư không quay đầu lại, dừng trước cửa thang máy, ấn nút đi xuống, “Ai nói muốn ra ngoài? Tầng sáu có nhà ăn cung cấp bữa ăn khuya, chỉ là không có thịt nên mọi người không hay đến thôi. Đồ ăn khuya cung cấp đến 1 giờ sáng, còn hai mươi phút, chắc vẫn còn một chút đồ ăn.”

Tinh_____

Cửa thang máy mở ra.

Trần Sâm Nhiên nhìn thấy bọn họ, có hơi ngạc nhiên, ánh mắt lướt qua Ứng Hoan, ngay sau đó mặt không biểu cảm bước ra ngoài, lướt qua bọn họ, cả chào hỏi cũng không nói.

Từ Kính Dư đi vào thang máy, nhìn Ứng Hoan: “Thất thần làm gì? Vào đi.”

Ứng Hoan đi vào thang máy, như suy nghĩ gì đó, ngẩng đầu hỏi Từ Kính Dư: “Anh nói xem, tại sao Trần Sâm Nhiên lại chán ghét tôi như vậy? Chẳng lẽ vì ngày đấy tôi nói chuyện cậu ta bị thương? Chuyện này là tôi sai sao?”

“Nếu cô không sai thì cô nghĩ nhiều vậy làm gì? Cô lại không phải nhân dân tệ, còn muốn mọi người đều thích cô?” Từ Kính Dư bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bỏ tay vào túi quần, cười nhẹ: “Ngoại trừ Trần Sâm Nhiên, giống như mọi người trong câu lạc bộ đều thích cô.”

Ứng Hoan: “…”

Cô liếc anh một cái: “Nào có.”

Cô làm gì có mị lực như vậy, mỗi người đều thích cô.

Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, như cười như không nói: “Chẳng lẽ không phải? Một đám thi xong đều muốn được cô khen, kể cả Triệu Tĩnh Trung cũng mặt dày mà muốn cô khích lệ. Ứng Tiểu Hoan, cô thật đúng là có bản lĩnh, trở thành đoàn sủng của cả đội.

Đoàn sủng*…

*Được cả đội sủng ái, yêu quý

Ứng Hoan trầm mặc vài giây, nghĩ mãi vẫn không cảm thấy ai sủng cô, hiện tại mỗi ngày cô đều dỗ Ứng Trì, vuốt lông cho Ứng Trì, trong đội có người bị thương thì giúp họ trị thương, có người cãi nhau cô sẽ đi khuyên can. A đúng rồi, hiện tại không chỉ khuyên Ứng Trì, có đôi khi trong đội có người khác cãi nhau cô cũng bị đẩy đi khuyên can, cái này gọi là đoàn sủng?

Đến tầng sáu, thang máy “tinh” một tiếng, cửa mở ra.

Tần sáu được thiết kế không quá giống các tầng còn lại, cửa thang máy vừa mở ra liền trực tiếp đến cửa nhà ăn.

Nhân viên phục vụ đang thu dọn bát đũa, nhà ăn không có khách, nghe thấy tiếng thang máy liền nhìn thoáng qua bên này, sửng sốt một chút, nói: “Hai người muốn ăn khuya? Hiện tại chỉ còn một chút cháo trắng và một ít đồ ăn sáng, còn một cái trứng gà và một chén súp, không biết có đủ cho hai người không…”

Từ Kính Dư nói: “Đủ rồi.”

Anh sải đôi chân dài, bước ra khỏi thang máy.

Ứng Hoan đi theo sau anh, không nhịn được mà lên tiếng phản bác: “Cái gì mà được cả đội sủng, ai sủng tôi…”

Bước chân Từ Kính Dư hơi dừng lại, quay đầu nhìn cô, nhướng mày, tiếng nói lười biếng: “Vì sợ cô đói mà hơn nửa đếm rồi còn dẫn cô đi ăn khuya, không phải tôi sủng cô sao?”

Ứng Hoan: “…”

Cô ngơ ngác nhìn anh, Từ Kính Dư đã quay người đến ngồi trước nồi, mở nắp ra, khom lưng lấy hai cái chén, tự mình múc cháo ra, quay lại nhìn cô: “Lại đây, không phải muốn ăn sao?”

Ứng Hoan phục hồi lại tinh thần, vội đi qua.

Từ Kính Dư kêu nhân viên phục vụ mang súp và đồ ăn sáng cho vào lò vi sóng, mang đồ ăn bỏ lên bàn, cả người dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân, hướng cô dương dương cằm.

“Ăn đi, đoàn sủng.”

“…”

Ứng Hoan cảm thấy anh kêu cô như vậy giống như kêu thú cưng, có chút không vui nhíu mày: “Không được kêu tôi như vậy.”

Từ Kính Dư khẽ nhếch khóe miệng: “Được, Ứng Tiểu Hoan.”

Ứng Hoan: “…”

Ứng Hoan xoay chuyển tròng mắt, cười tủm tỉm nhìn anh: “Nếu tôi là đoàn sủng, vậy anh kêu tôi một tiếng nữ vương đi.”

Từ Kính Dư: “…”

Bình luận
Ads Footer