NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Này, Chớ Làm Loạn

Chương 43: Quyết tâm

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Chọn tập
Ads Top

Cao Ngữ Lam quắc mắt, tung nắm đấm vào người Doãn Tắc: “Anh toàn nghĩ đến những chuyện không đứng đắn, có cách gì thì mau nói ra đi”.

“Ôi trời, hung dữ quá”.

“Nhanh lên”.Cao Ngữ Lam lại đấm bụp một phát nữa.

“Được rồi, được rồi. Anh chỉ đùa em thôi mà, em đúng là chẳng có khiếu hài hước gì cả”. Doãn Tắc bắt lấy tay Cao Ngữ Lam, kéo cô vào lòng rồi xoa đầu cô: “Anh sẽ nhờ Lôi Phong, bảo cậu ấy thử kiểm tra hệ thống dữ liệu của bên công an xem Trần Nhược Vũ có đăng ký số chứng minh hay không, ví dụ như cô ấy xảy ra chuyện không dám về nhà mà đi ở khách sạn. Còn bệnh viện của Mạnh Cổ nữa, khi Trần Nhược Vũ đi khám bệnh, chắc cô ấy sẽ làm thẻ y tế, khi cô ấy dùng thẻ để thanh toán tiền, hệ thống dữ liệu của bệnh viện nhất định sẽ lưu lại địa chỉ nhà hoặc cơ quan của cô ấy…”.

“Đúng, đúng, anh nói đúng lắm, anh mau gọi điện thoại đi”. Doãn Tắc còn chưa dứt lời, Cao Ngữ Lam đã thúc giục anh hành động.

“Anh vẫn còn một chiêu cuối cùng chưa nói hết”.

“Hả? Còn nữa? Anh mau nói đi”.

“Trước đây có phải em muốn chỉnh anh nên đưa số điện thoại của anh cho Trần Nhược Vũ, để cô ấy bán bảo hiểm cho anh?”

Cao Ngữ Lam bĩu môi: “Anh có mua đâu? Tự nhiên bây giờ lại giở món nợ cũ với người ta, anh có biết lúc đó anh đáng ghét lắm không…”

“Stop, stop, ai giở món nợ cũ với em chứ?”. Doãn Tắc tắt nụ cười trên môi, nhéo má Cao Ngữ Lam: “Ý anh là, em còn cho Trần Nhược Vũ số điện thoại của người khác nữa đúng không?”

“Sao anh biết được?”

“Anh hỏi cô ấy”. Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam bằng ánh mắt như muốn nói “em đúng là ngốc”, anh tiếp tục lên tiếng: “Em lén lén lút lút phái sát thủ đến giải quyết anh, tất nhiên anh phải hỏi cho rõ ràng mới có thể ứng chiến”.

“Vậy mà lúc đó anh cứ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, đúng là gian xảo quá. Anh nói đi, chuyện đó có liên quan gì đến vụ tìm Nhược Vũ?”

“Anh không mua, nhưng có người mua rồi đúng không? Ý anh là, nếu có thể tìm ra khách hàng của cô ấy, trên hợp đồng bảo hiểm chắc chắn có số điện thoại và địa chỉ công ty, như vậy chúng ta có thể tìm đến công ty của cô ấy. Bất luận xảy ra chuyện gì, Trần Nhược Vũ cũng sẽ nói với công ty một tiếng, nếu không sẽ bị mất việc phải không em?”

“Đúng!”. Cao Ngữ Lam bỗng dưng tỉnh ngộ, cô đứng bật dậy, vô tình đá chân trúng vào cái chân đau của Doãn Tắc. Doãn Tắc kêu thất thanh, Cao Ngữ Lam vội vàng cúi xuống: “Em xin lỗi, em xin lỗi, em không phải cố ý. Doãn Tắc, anh thông minh quá, em sẽ tìm Ôn Sa, Ôn Sa đã mua bảo hiểm của Nhược Vũ”.

Cao Ngữ Lam vui mừng chạy về phòng gọi điện thoại. Cô thầm nghĩ nếu Ôn Sa không chịu hợp tác, cô nhất định sẽ xạc cho cô ta một trận. Doãn Tắc thở dài, lôi điện thoại gọi cho Mạnh Cổ và Lôi Phong. Mạnh Cổ tỏ ra tức giận: “Cô gái này dám chơi trò mất tích? Đến người nhà cũng không liên hệ được? Cô ta rốt cuộc bao nhiêu tuổi mà chẳng có đầu óc gì cả”.

Doãn Tắc cau mày: “Cậu lằng nhằng ít thôi, có giúp không thì bảo?”

“Giúp, cậu đợi một lát”. Mạnh Cổ nói xong lập tức dập điện thoại. Doãn Tắc cũng không bận tâm, tiếp tục gọi cho Lôi Phong. Lôi Phong nghe kể lập tức nhận lời và trả lời bằng thái độ nghiêm túc: “Có manh mối tôi sẽ báo ngay cho cậu”.

Doãn Tắc cám ơn, vừa tắt máy, Cao Ngữ Lam tay cầm một tờ giấy lao từ phòng ngủ ra ngoài: “Ôn Sa đã tìm thấy hợp đồng bảo hiểm, quả nhiên có thông tin về công ty của Nhược Vũ. Sáng sớm mai chúng ta sẽ đến đó”. Nói xong, cô đột nhiên nghĩ ra, đưa mắt nhìn bàn chân đau của Doãn Tắc: “À, sáng mai em sẽ đi một mình”.

Doãn Tắc tỏ ra không vui: “Em chê anh què chân phải không? Cũng không nghĩ xem ai đã hạ độc thủ?”.

“Đừng nhỏ nhen như vậy mà”. Có manh mối về Trần Nhược Vũ, Cao Ngữ Lam rất vui mừng, cô không ngần ngại lấy lòng ông chủ Doãn: “Để em bôi thuốc cho anh nhé”.

“Anh bôi rồi”. Doãn Tắc giả bộ đáng thương: “Anh sợ em chê anh phiền phức nên anh tự mình rửa sạch sẽ, bôi thuốc đâu vào đấy rồi mới đến đây”.

Cao Ngữ Lam cất cao giọng: “Anh tự mình có thể làm vệ sinh sạch sẽ, lại có thể tự bôi thuốc, thế thì anh đến nhà em làm gì?”

Doãn Tắc sững người, biết mình đã lỡ lời, anh nhìn Cao Ngữ Lam: “Lam Lam, em không uống rượu đấy chứ?”

“Anh uống rượu thì có, em chưa bao giờ gặp ai vô lại như anh”. Cao Ngữ Lam nhìn đôi nạng gỗ của Doãn Tắc, anh chàng này lần nào cũng chuẩn bị đạo cụ đầy đủ, muốn tống cổ anh ra khỏi cửa cũng chẳng có cách nào.

“Em không thể đuổi anh về, Lôi Phong và Mạnh Cổ có tin gì sẽ báo cho anh ngay. Nếu em đuổi anh đi, anh đau lòng sẽ không còn tâm trạng bận tâm đến chuyện này đâu”.

“Xì”. Cao Ngữ Lam hỏi tiếp: “Vậy lúc nào bọn họ mới có tin?”

“Anh không biết, khi nào kiểm tra thấy họ sẽ gọi điện cho anh ngay. Có điều bây giờ muộn rồi, chắc không nhanh như vậy đâu”. Doãn Tắc nháy nháy mắt, mở miệng ngáp dài ngáp ngắn.

Cao Ngữ Lam trề môi, vừa ngượng vừa tức: “Em đi sắp xếp lại giường chiếu, anh không được làm bậy. Nếu anh mà có hành vi lộn xộn, em sẽ đánh anh đó”.

Doãn Tắc gật đầu lia lịa: “Em yên tâm, yên tâm đi, “lộn xộn” mấy ngày nay nghỉ phép đi chơi rồi, bây giờ chỉ còn “đứng đắn” đi theo anh thôi”.

“Ma mới tin anh, chỉ biết múa mép là giỏi”.

Tuy Doãn Tắc mồm mép này nọ nhưng hành động tương đối đứng đắn. Cao Ngữ Lam vừa trải giường xong, anh liền lao vào giường bằng thân thủ nhanh nhẹn vượt quá khả năng của người bị đau chân, sau đó anh nằm im như sợ bị Cao Ngữ Lam đuổi xuống giường.

Doãn Tắc vừa lên giường, Mạnh Cổ gọi điện thoại đến. Doãn Tắc lười biếng nói với anh ta hai câu rồi chuyển điện thoại cho Cao Ngữ Lam. Mạnh Cổ nói đã kiểm tra dữ liệu của bệnh viện, đúng là có địa chỉ nhà ở của Trần Nhược Vũ.

Cao Ngữ Lam vội chép lại địa chỉ, cô thấy yên lòng hẳn, có địa chỉ nhà và công ty, tìm người cũng tiện hơn nhiều. Cao Ngữ Lam cám ơn Mạnh Cổ, cô vừa định cúp máy, Mạnh Cổ tự nhiên thêm một câu: “Nếu tìm thấy cô ấy, cô…”

Mạnh Cổ không nói hết câu, Cao Ngữ Lam hỏi làm sao, Mạnh Cổ im lặng trong giây lát rồi trả lời: “Không sao, hy vọng cô ấy ổn, quan trọng nhất là tìm thấy người”.

Cao Ngữ Lam lại cám ơn Mạnh Cổ, nói nếu tìm được người cô nhất định sẽ thông báo cho anh ta, muộn như vậy rồi còn làm phiền anh thật ngại quá. Vừa cúp điện thoại, cô chợt nghe tiếng Doãn Tắc vọng ra từ phòng ngủ: “Chủ nhân, giường đã ấm rồi, mời chủ nhân lên giường đi ngủ”.

Cao Ngữ Lam suýt nữa rơi điện thoại xuống nền nhà.

Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc cùng nằm trên một chiếc giường nhưng mỗi người đắp một cái chăn. Cao Ngữ Lam cảm thấy có chút không thoải mái, ngượng ngùng nhiều hơn, nhưng trong lòng cô không xuất hiện sự kháng cự như cô tưởng. Bao nhiêu năm nay cô đã quen sống một mình, xem tivi, lên mạng, đi ngủ, tất cả đều chỉ có một mình cô.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông, nhưng cô không hề có cảm giác mất tự nhiên. Trên thực tế, cô và anh quen nhau chưa bao lâu, nảy sinh tình cảm rồi yêu nhau một cách nhanh chóng, liệu có vấn đề gì hay không?

Tay Doãn Tắc thò ra khỏi chăn của anh rồi lần vào chăn Cao Ngữ Lam, ngón tay anh khều nhẹ tay cô.

Cao Ngữ Lam đập mạnh vào bàn tay anh.

Doãn Tắc lập tức rút tay về, Cao Ngữ Lam quay sang nhìn, Doãn Tắc nhắm tịt mắt, vẻ mặt bình thản như đang ngủ rất say.

Cao Ngữ Lam nghiến răng, người này làm loạn còn giả vờ ngủ say. Cô trừng mắt với anh nhưng đáng tiếc anh không nhìn thấy. Cô lại quắc mắt một lúc, bất kể anh có thấy hay không. Sau đó, Cao Ngữ Lam quay lưng về phía Doãn Tắc, tiếp tục suy nghĩ về mối quan hệ của hai người. Cô và anh mới gặp nhau mấy lần, nếu nói Doãn Tắc biết cô từ ba năm trước, bị cô hành hạ và vẫn không quên được cô, nhưng cô còn thì sao, ấn tượng của cô về anh mới bắt đầu từ hôm anh ngồi xe lăn đến nhà cô. Sau đó tuy có tiếp xúc nhưng cô vẫn ghét anh, rồi cô đột nhiên yêu anh, lúc nào cũng nhớ đến anh, sự trầm luân này liệu có nhanh quá?

Doãn Tắc lại thò chân ra khỏi chăn của anh, lần vào chăn Cao Ngữ Lam, tìm đến chân cô rồi cù vào lòng bàn chân cô.

Cao Ngữ Lam buồn buồn co chân lên, định đạp anh một phát nhưng sợ động đến chân đau của anh nên để yên. Doãn Tắc được thể lại thò chân vào cù lòng bàn chân cô. Lần này Cao Ngữ Lam mới nghĩ ra đây không phải là chân đau, thế là cô đạp mạnh, nhưng Doãn Tắc đã nhanh chóng rút chân về.

Cao Ngữ Lam xoay người lại hét lên: “Anh có định ngủ không hả?”

“Hả?” Doãn Tắc mở mắt: “Xảy ra chuyện gì vậy? Em vẫn chưa ngủ sao?”

“Anh, anh…” Cao Ngữ Lam tức giận giơ tay bóp cổ anh. Doãn Tắc cười ha hả, bỏ chăn ra kéo Cao Ngữ Lam vào lòng rồi hôn cô.

Cao Ngữ Lam đấm anh: “Đáng ghét!”

“Đúng vậy, cách một tấm chăn thật đáng ghét, như thế này có phải hơn không”.

“Anh đừng làm loạn nữa, em đang nghĩ đến một việc nghiêm túc”

“Vậy à, anh cũng đang nghĩ đến một việc nghiêm túc”.

Đầu óc người này còn có chuyện nghiêm túc sao? Cao Ngữ Lam không tin: “Anh nghĩ đến chuyện gì?”

“Anh đang nghĩ bao giờ chúng ta mới kết hôn?”

– —-

Cao Ngữ Lam ngẩn ngơ, tốc độ của người này là tốc độ ánh sáng sao? Cô còn đang nghĩ cô và anh liệu có phải yêu nhau quá nhanh, anh đã nghĩ đến tiết mục kết hôn rồi.

“Thật ra anh muốn lên giường hay muốn kết hôn?” Cao Ngữ Lam hỏi xong hận đến mức muốn cắt đứt lưỡi cho rồi.

“Cả hai đều muốn”. Đôi mắt Doãn Tắc sáng lấp lánh, giống như một thanh niên có hoài bão to lớn nhìn thấy một tương lai tươi đẹp ở phía trước.

Cao Ngữ Lam tuyệt vọng, tại sao chuyện nghiêm túc đến Doãn Tắc lại biến vị hết thế này?

“Em coi thường anh đấy à”. Doãn Tắc nằm nghiêng, để Cao Ngữ Lam có tư thế thoải mái hơn. Anh tiếp tục mở miệng: “Anh chưa nói cho em biết sao? Kể từ lúc anh đến đây tìm Man đầu, chứng kiến em ra sức giả bộ đáng thương, sau đó đi công ty em, em lại tự tìm đến, gặp chuyện ấm ức nhưng vẫn cố tỏ ra oai phong, sau đó em bị Nựu Nựu lừa, đến lúc em đóng vai một bà cô lương thiện, anh đã chính thức hạ quyết tâm”.

Cao Ngữ Lam đen mặt, ai giả bộ, ai đóng kịch? Rõ ràng anh mới là ảnh đế, nhưng lời nói của anh khiến cô rất hiếu kỳ, cô liền hỏi: “Anh có quyết tâm gì?”

“Quyết tâm của anh là, cô gái này quá thú vị, nhất định phải cưới cô ấy về ngày nào cũng chọc cô ấy cho vui”.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer